Sỹ Đồ Phong Lưu

Trương Tư Tề cũng nhíu mày nói:
- Doanh nghiệp kia cũng rất không biết điều, sao không thông báo sớm một câu.
Dương Phàm nói:
- Không thể trách doanh nghiệp được, có Chu Kiến Khang ở đó, vậy không đến lượt bọn họ nói chuyện. Hắn chẳng qua là nịnh nọt lãnh đạo mà thôi. Chu Kiến Khang đột nhiên xuất hiện, hắn cũng không có thời gian thông báo cho thị ủy và ủy ban.
- Nếu là như vậy, anh cứ đến đó một lát, đừng làm căng thẳng quá.
Trương Tư Tề nhắc nhở một câu. Dương Phàm lặng lẽ gật đầu chấp nhận.
Thực ra Dương Phàm đã hiểu lầm Chu Kiến Khang. Chu Kiến Khang đang dồn hết tâm trí vào Tập đoàn Thiên Mỹ. Hơn nữa Chu Kiến Khang cũng không biết quan hệ giữa Dương Phàm và Tập đoàn Thiên Mỹ. Giám đốc sở Du lịch là tướng tài trong tay chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên. Cho nên Chu Kiến Khang hơi chậm trễ với một bí thư thị ủy, mà dồn tâm trí vào nhiệm vụ mà chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên căn dặn cũng là chuyện bình thường mà.
Khang Hà vẫn ngồi nói chuyện với Chu Kiến Khang và Vương Siêu. Nhưng Thu Vũ Yến đã sớm về phòng nghỉ ngơi, nàng không có hứng thú để ý mấy người này.
Dương Phàm nghe Trương Tư Tề khuyên liền dẫn theo Lâm Đốn lên xe. Nữ binh Tiểu Hà tạm thời làm lái xe điều khiển chiếc Lincoln đến khách sạn Khang Long. Trên đường có người gọi điện tới, Chu Kiến Khang tự mình ra cửa khách sạn đón người.

Hành động đã lấy lại chút ấn tượng tốt trong lòng Dương Phàm. Nếu không Dương Phàm mặc dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng nhất định sẽ nhét người này vào danh sách đen. Vương Siêu đứng phía cuối cùng đợi Chu Kiến Khang và Dương Phàm chào hỏi xong, lão liền cười cười đi tới trước một bước. - https://truyenfull.vn
- Bí thư Dương, ngài đã tới.
Vương Siêu mở miệng nói một câu như vậy làm cho Chu Kiến Khang tưởng rằng mình nghe nhầm. Đón tiếp Vương Siêu và Thu Vũ Yến một ngày, Chu Kiến Khang chưa từng nghe bọn họ nói một chữ "ngài" Hơn nữa Dương Phàm được Vương Siêu chào hỏi cung kính như vậy lại chỉ hơi gật đầu chào.
Dương Phàm đã quen với thái độ cung kính này của Vương Siêu nên chỉ bắt tay mà nói:
- Các người đến nhanh thật.
Chỉ nói một câu với Vương Siêu mà thôi. Sau đó Dương Phàm bắt tay với Khang Hà rồi nói quay đầu lại nói với Chu Kiến Khang:
- Giám đốc Chu.
Chu Kiến Khang đang cảm thấy đầu óc mơ hồ. Tập đoàn Thiên Mỹ mà mình một lòng một dạ muốn lấy lòng sao lại cung kính với Dương Phàm như vậy.
- Ồ, mời vào, mời vào.

Chu Kiến Khang lấy lại tinh thần, vội vàng dẫn đường đi vào trong.
Dương Phàm vừa đi vào trong vừa tùy ý nói chuyện với Vương Siêu:
- Phó chủ tịch Vương, Tập đoàn Thiên Mỹ các ông lần này đến đây phải phát huy thật tốt. Tỉnh Thiên Nhai là tỉnh mạnh về du lịch, Tập đoàn Thiên Mỹ có suy nghĩ về việc kinh doanh trong ngành này không?
Vương Siêu cười cười đi phía sau Dương Phàm một bước, cung kính nói:
- Nếu đã tới, Bí thư Dương nói như thế nào, Tập đoàn Thiên Mỹ chúng tôi sẽ làm như vậy. Du lịch cũng là một trong những ngành đang phát triển. Lát nữa tôi sẽ bàn bạc với Niếp Niếp về việc thành lập chi nhánh công ty du lịch của Tập đoàn Thiên Mỹ ở đây. Tập đoàn Thiên Mỹ sẽ mau chóng tiến quân vào thị trường du lịch của tỉnh Thiên Nhai.
Con mẹ nó, ông mày nói suốt cả buổi chiều mà mày chẳng há mồm chút nào. Sao Dương Phàm vừa tới mày đã như con cháu vậy hả? Người ta nói gì mày sẽ làm như vậy? Chu Kiến Khang đang đi song song với Dương Phàm nhưng trong lòng hắn lúc này như có sóng thần đánh vào. Hắn vốn là nhân vật chính của bữa tối này, nhưng Dương Phàm vừa đến đã thay đổi vị trí. Vương Siêu vốn là người quan trọng nhất lại thành con cháu cho nhân vật chính. Chu Kiến Khang rất sợ hãi làm cho mặt lúc trắng lúc đỏ. Lúc này mới nhớ tới mình gọi điện yêu cầu Dương Phàm đến tham gia, hình như mình thất lễ rồi. Chu Kiến Khang vốn dựa vào việc Tập đoàn Thiên Mỹ đến đây, nên hắn muốn dùng Tập đoàn Thiên Mỹ đè Dương Phàm là bí thư thị ủy thành phố Hải Tân. Bây giờ tình hình đã hoàn toàn thay đổi. Mình lại như kẻ tiểu nhân.
Chu Kiến Khang đang hối hận sao mình không đi hỏi thăm về lai lịch của Dương Phàm chứ?
Lúc này Khang Hà đang sợ hãi không thua gì Chu Kiến Khang, nói long trời lở đất cũng không hề quá đáng. Khang Hà có tiền, hắn có đến hơn tỷ tệ, có thể nói đứng hàng đầu trong tỉnh Thiên Nhai này. Cả đời Khang Hà hâm mộ nhất là hai loại người. Một loại là người nắm quyền to trong tay. Một loại là người có tiền nhiều hơn mình. Loại trước là do tiềm thức hắn đã sợ hãi. Người sau lại là một loại người có bản năng kinh doanh. Mặc dù Khang Hà làm ăn có cái không chính đáng nhưng từ xương tủy vẫn là người làm ăn.

Bây giờ một ông chủ có nhiều tiền hơn mình đứng trước mặt Dương Phàm lại cung kính như vậy. Điều này làm cho Khang Hà không thể tin nổi, không biết nói gì. Nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng Khang Hà càng thêm lo lắng.
Nghe nói Dương Phàm sẽ đến, Thu Vũ Yến ngồi loay hoay trước gương gần nửa tiếng. Nàng thay đổi mấy chiếc váy mà vẫn không hài lòng. Nàng nghĩ trong bữa tiệc còn người khác nên chọn một chiếc váy kín đáo nhưng bó sát người lộ ra thân hình gợi cảm của mình. Thu Vũ Yến không phải không có những bộ váy nóng bỏng hơn, nhưng những chiếc váy này Thu Vũ Yến chỉ mặc cho một mình Dương Phàm thấy. Những người đàn ông khác ư, hừ, không xứng.
Sau khi Thu Vũ Yến mặc váy và trang điểm xong liền nhanh như cơn gió chạy ra thang máy, đi tới trước cửa phòng ăn ở tầng hai. Thu Vũ Yến dừng lại, nàng nói mình phải bình tĩnh sau đó mới khẽ gõ cửa.
Bên trong mọi người vừa mới ngồi xuống, Dương Phàm đang nói vài câu khách khí với Chu Kiến Khang. Lời khuyên của Trương Tư Tề đã phát huy tác dụng. Dương Phàm cũng không định tính sổ ngay với Chu Kiến Khang. Trong lòng Dương Phàm có cảm giác thằng ranh này không phải là đối thủ xứng với mình, việc gì phải tức hắn chứ.
Khi Thu Vũ Yến đẩy cửa đi vào, cả căn phòng rộng lớn liền sáng rực lên. Thu Vũ Yến cố gắng ăn mặc thật đẹp, trên mặt lại không đánh phấn, chỉ có đôi môi hơi bôi chút son nhạt mà thôi. Thu Vũ Yến làm như vậy tự nhiên là vì Dương Phàm không thích người phụ nữ trang điểm quá đậm. Thu Vũ Yến bởi vì công việc vất vả nên gầy hơn trước một chút, đúng là làm cho người ta thương xót.
Thu Vũ Yến xuất hiện lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Chu Kiến Khang và Khang Hà gần như vô thức đứng lên, cùng đồng thanh nói:
- Giám đốc Thu.
Đáng tiếc hai người biểu hiện vô ích. Dương Phàm vẫn ngồi im tại chỗ lạnh nhạt nói và gật đầu với Thu Vũ Yến:
- Đến rồi à.
Điều này khác hẳn với Chu Kiến Khang và Khang Hà. Đáng chết chính là Thu Vũ Yến ở trước mặt hai người Chu Kiến Khang và Khang Hà thì rất lạnh lùng, nhưng lúc này nàng không hề tức tối, lại ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ. Trên mặt nàng nở nụ cười rất chân thành, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Dương Phàm, nhỏ giọng nói:

- Vâng, em mới đến sáng nay.
Thu Vũ Yến nói xong liền ngồi xuống cạnh Dương Phàm. Nhìn nàng lúc này giống như người vợ thời phong kiến hay bị áp bức vậy.
Chu Kiến Khang thấy cảnh này không khỏi ngây ra vì nụ cười xinh đẹp của Thu Vũ Yến, cả người hắn run lên. Sau đó hắn muốn có một cái lỗ mà chui vào.
Trong đầu Chu Kiến Khang bây giờ chỉ có một suy nghĩ đó là quá mất mặt, rất mất mặt.
Dương Phàm thực sự không phải cố ý mà bởi vì đây là thói quen khi hắn gặp bất cứ ai của Tập đoàn Thiên Mỹ. Khi Dương Phàm thấy Chu Kiến Khang đứng còn mình ngồi thì đã muộn. Dương Phàm quyết định ngồi im, tát mặt thì tát mặt chứ có sao đâu. Dù sao hôm nay thằng ranh Chu Kiến Khang đã có ý coi thường mình, cho hắn chút nhan sắc cũng chẳng có gì là xấu.
Đáng chết chính là sau khi Thu Vũ Yến đi vào chỉ khẽ gật đầu với Chu Kiến Khang và Khang Hà. Điểm này đối với Thu Vũ Yến mà nói là rất hiển nhiên, vốn là như vậy mà. Một giám đốc sở Du lịch thì tính gì chứ? Lúc mình lên Bắc Kinh gặp phó chủ nhiệm Trần của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển Trung Quốc, người ta không phải cũng khách khí sao? Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển tỉnh còn phải ra tận sân bay đón nữa là.
Nói một ngàn nói một vạn, Thu Vũ Yến bị Dương Phàm làm cho xấu rồi. Hai năm qua Dương Phàm giúp đỡ làm cho Tập đoàn Thiên Mỹ phát triển mạnh. Ba người cha chú của Dương Phàm, vì nể mặt Dương Phàm nên Trần Chính Hòa khá khách khí với Thu Vũ Yến. Nói trắng ra đây là vấn đề tầm nhìn. Nói khó nghe một chút đó là Chu Kiến Khang là ếch ngồi đáy giếng, còn không biết mình là loại người gì.
Vương Siêu ngồi bên thấy rõ điều này không khỏi thầm kêu khổ. Nhưng nhìn Dương Phàm ngồi vững như núi Thái Sơn, Vương Siêu lại thấy chẳng có gì cả. Dương Phàm có tư cách này. Đưa mắt nhìn khắp cả Trung Quốc, người nào khi còn là phó bí thư thị ủy mà lại kéo được một tập đoàn trên thị trường chứng khoán từ tỉnh khác về địa bàn của mình? Hơn nữa còn giúp đỡ không cần báo đáp. Từ lúc giúp Tập đoàn Thiên Mỹ đến nay, Dương Phàm chưa bao giờ mở miệng vì lợi ích của bản thân. Trí tuệ và đức độ như vậy đã khiến Vương Siêu rất cảm phục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận