Sỹ Đồ Phong Lưu

Dương Phàm nghe xong Tùng Lệ Lệ nói liền nhìn lướt qua. Ánh mắt này làm cho Tùng Lệ Lệ như rơi vào hầm băng, vội vàng cúi đầu xuống rồi hối hận mình quá lắm mồm. Cục Du lịch là miếng thịt béo ở thành phố Hải Tân này, Tùng Lệ Lệ có quan hệ không tồi với Cục trưởng Đậu, hơn nữa cũng kéo được không ít đoàn khách đến nhà hàng của Hồ Gia Anh thông qua Cục trưởng Đậu. Lúc này trượng nghĩa giúp 1 chút, coi như cũng có nguyên nhân.
Cục trưởng Đậu vội vàng theo lời của Tùng Lệ Lệ mà lấy ra một tờ giấy mời sau đó cung kính đặt lên bàn:
- Bí thư Dương, đây là giấy mời đêm khai mạc cuộc thi người mẫu. Toàn thể cục Du lịch xin mời ngài đến tham gia.
Nhắc đến chuyện này lại làm cho Dương Phàm nhớ đến Chu Kiến Khang & 3 thằng ranh láo toét kia, trên mặt hiện ra chút khó chịu nhưng rất nhanh đã che đi. Dương Phàm nhẹ nhàng bỏ sang 1 bên rồi nói 1 câu:
- Nếu rảnh tôi sẽ đến tham gia cuộc thi.
Cục trưởng Đậu – Đậu Trường Thanh không hiểu cho lắm, còn tưởng Dương Phàm khó chịu với mình, tim Đậu Trường Thanh không khỏi đập mạnh, vội vàng quay đầu lại nhìn Tùng Lệ Lệ hy vọng chị ta nói giúp vài câu.
Tùng Lệ Lệ đảo đảo mắt, vội vàng cười nói:
- Lão Đậu, ngày hôm qua anh còn nói tập đoàn Thiên Mỹ rất coi trọng 1 hòn đảo biển nên mời cục Du lịch thành phố hỗ trợ khảo sát. Vừa lúc, anh nắm chắc thời gian báo cáo với bí thư Dương một chút.
Đậu Trường Thanh sửng sốt một chút, theo bản năng mà nói:
- Đây là chuyện do giám đốc Chu sở Du lịch tỉnh quản lý, tôi chẳng qua đứng bên hỗ trợ mà thôi.
Ý của Đậu Trường Thanh chính là nếu có chiến tích gì thì hình như hầu hết rơi trên đầu giám đốc Chu Kiến Khang sở Du lịch tỉnh thì phải.
Dương Phàm nghe xong rất không hài lòng. Dương Phàm nhìn Đậu Trường Thanh một cái, phát hiện vẻ mặt lão già này khá mờ mịt. Hắn nhớ tới câu đánh giá của Tùng Lệ Lệ về Đậu Trường Thanh. Dương Phàm thầm nói 1 người như vậy sao có thể ngồi trên vị trí cục trưởng cục Du lịch thành phố Hải Tân. Chẳng qua người này hình như hơi nhát gan, bây giờ thật ra có thể nhìn thấy 1 chút.
Có suy nghĩ này Dương Phàm liền khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng gõ bàn rồi nói:
- Xem ra cục trưởng Đậu rất coi trọng giám đốc Chu nhỉ. Tôi thấy chuyện này sở Du lịch tỉnh rất coi trọng. Thành phố Hải Tân cũng không nên xen vào làm gì.
Đậu Trường Thanh lúc này mới có phản ứng. Dương Phàm bình tĩnh nói 1 câu, nhưng Đậu Trường Thanh nghe xong thiếu chút nữa từ trên ghế sô pha ngã xuống. Đậu Trường Thanh vội vàng xua tay nói:
- Bí thư Dương, xin ngài ngàn vạn lần đừng hiểu lầm. Tôi tôn trọng giám đốc Chu nhưng tôi càng tôn trọng ngài hơn.
Dương Phàm thấy 1 câu nói đã dọa cho Đậu Trường Thanh tái mét, trong lòng càng thêm xác định người này nhát gan. Có thể ngồi trên vị trí này có lẽ là do giỏi quan hệ với lãnh đạo, không biết chừng còn có quan hệ với lãnh đạo tỉnh.
Dương Phàm thu lại nụ cười thay vào đó là vẻ mặt bình tĩnh, rồi nói:
- Phương hướng đầu tư chủ yếu của tập đoàn Thiên Mỹ hiện nay là các công trình nhà ở giá phải chăng ở thành phố Hải Tân chúng ta. Việc khai thác đảo không biết chừng là một năm, một năm rưỡi nữa mới làm, tôi thấy không cần gấp. Hôm qua giám đốc Thu tập đoàn Thiên Mỹ còn tự mình đến phòng làm việc của tôi để báo cáo về phương hướng đầu tư.
Đậu Trường Thanh nghe thấy thế liền biết được gì đó. Sớm nghe nói bí thư thị ủy Dương Phàm có quan hệ không đơn giản với tập đoàn Thiên Mỹ, xem ra ý của Dương Phàm chính là tập đoàn Thiên Mỹ rất nghe lời. Cái gì mà đầu tư vào ngành du lịch. Chỉ cần Dương Phàm không đồng ý, có lẽ tập đoàn Thiên Mỹ sẽ thu tay lại.
Đậu Trường Thanh khẩn trương rút khăn tay trong túi ra lau mặt, hắn coi như đã trấn tĩnh lại chút. Đậu Trường Thanh sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn Dương Phàm rồi nói:
- Bí thư Dương, ngài có bất cứ chỉ thị gì về công việc của cục Du lịch, cục Du lịch nhất định toàn lực làm tốt nhất. Xin cam đoan làm lãnh đạo hài lòng.
Dương Phàm nở nụ cười đầy ẩn ý rồi cẩn thận đánh giá Đậu Trường Thanh 1 phen. Nhìn đến khi trán Đậu Trường Thanh đổ mồ hôi, lại nhìn Tùng Lệ Lệ đang cúi đầu, Dương Phàm mới thản nhiên nói:
- Ừ, tôi đã biết. Đồng chí cứ về làm việc đi.
Đậu Trường Thanh run rẩy đứng lên, gật đầu cúi người rồi nói:
- Đã quấy rầy ngài.
Tùng Lệ Lệ muốn đi ra thì Dương Phàm giơ tay lên nói:
- Trưởng ban thư ký Tùng lưu lại một chút.
Tùng Lệ Lệ sợ run lên, cố nở nụ cười quyến rũ, một lần nữa ngồi ngay ngắn trên sô pha. Nhưng còn chưa ngồi ổn thì thấy Dương Phàm cầm chén trà đã hết nước lên, Tùng Lệ Lệ vội vàng đi lên cầm lấy ấm trà lấy nước nóng, sau đó vừa rót cho Dương Phàm vừa nói:
- Trước kia ở đây còn có máy pha trà. Chẳng qua có mấy đồng chí trước đây uống nước ở máy này thì bị bệnh thận, khi đi khám bác sĩ nói uống nước đun sôi sẽ không bị như vậy. Cho nên bây giờ trong thị ủy gần như không thấy nữa.

Người phụ nữ này đúng là biết cách lấy lòng. Dương Phàm cầm lấy cốc trà nhấp 1 ngụm rồi nhìn Tùng Lệ Lệ, nói:
- Chị có quan hệ khá tốt với Đậu Trường Thanh nhỉ? Bình thường không thấy chị nói giúp người khác bao giờ.
Tùng Lệ Lệ vội vàng giải thích nói:
- Trước đây lão Đậu là cấp dưới của ông cụ trong nhà nên có chút quan hệ. Nhà hàng của Hồ Gia Anh, lão Đậu cũng giúp không ít.
Tùng Lệ Lệ coi như nói thật, mịt mờ tỏ vẻ đã nhận chỗ tốt từ Hồ Gia Anh. Chẳng qua chuyện này Dương Phàm thấy không phải chuyện lớn gì. Trong tay có quyền rồi nhận chút lợi ích cũng không phải hành động quá đáng.
Đạt được mục đích Dương Phàm liền chậm như rùa bỏ chiếc chén trong tay xuống rồi cầm điếu thuốc, Tùng Lệ Lệ đi lên châm lửa cho Dương Phàm. Trước khi châm còn không quên lộ ra nụ cười quyến rũ. Dương Phàm lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Chú ý ảnh hưởng. Trước khi nói chuyện phải lo lắng hậu quả.
Dương Phàm nói như vậy coi như bỏ qua chuyện này. Tùng Lệ Lệ nhẹ nhàng hẳn đi, vội vàng gật đầu nói:
- Tôi biết rồi, sẽ biết chừng mực.
Dương Phàm cúi đầu xem công văn rồi nhẹ nhàng vung tay lên. Tùng Lệ Lệ một tay đặt lên ngực rồi nhẹ nhàng đi ra. Đi ra ngoài hành lang Tùng Lệ Lệ mới dám thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy ánh mắt và lời nói của Dương Phàm làm Tùng Lệ Lệ khá sợ hãi. Người đàn ông này thoạt nhìn trẻ hơn mình nhưng lại là người quá lợi hại. Hai ba câu đã dọa cho Đậu Trường Thanh chết khiếp, lại hai ba câu nữa làm cho tim mình chút nữa nhảy ra ngoài.
Mỗi lần nhìn thấy Dương Phàm, trong đầu Tùng Lệ Lệ lại hiện lên hình ảnh cậu sinh viên dọn vệ sinh hành lang và cầu thang dưới ánh đèn ở trường đại học B. Thế sự biến hoá quá nhanh. Trong lòng Tùng Lệ Lệ không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ. Một người phụ nữ hơn 30 tuổi đang là thời kỳ sung mãn nhất. Mỗi lần nhìn thấy Dương Phàm, Tùng Lệ Lệ đều cảm thấy xúc động trong lòng. Nó giống như Bạch Cốt Tinh muốn ăn thịt Đường Tăng trên đường ông ta đi Tây Thiên lấy kinh trong truyện Tây Du Ký. Nhưng Dương Phàm thủy chung không có vẻ gì là háo sắc, cả người mưa gió không vào. Tùng Lệ Lệ cố gắng nhiều lần nhưng đều không thành công.
Gần đây loại tâm trạng này của Tùng Lệ Lệ càng tăng lên. Mỗi lần tắm rửa nhìn thấy từng giọt nước chảy trên cơ thể trắng nõn của mình trong gương, lại nghĩ đến chuyện xấu hổ kia, lúc đó chỉ có thể dùng ngón tay lướt qua một phen mà thôi. Tuy nhiên chẳng những không giải quyết được vấn đề mà càng lúc càng nặng hơn. Mấy lần Tùng Lệ Lệ đều muốn đi ra tìm tình một đêm, hoặc là tìm cave nam, nhưng nghĩ lại không bước được bước này. Gia đình ở Bắc Kinh chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Lần trước về Bắc Kinh bắt trúng quả tang đôi gian phu dâm phụ trên giường, Tùng Lệ Lệ chỉ muốn nôn ọe. Lúc ấy Tùng Lệ Lệ đã muốn ly hôn, đáng tiếc người đàn ông kia đã chạy không thấy bóng dáng đâu cả, dù tìm thế nào cũng không được, vì thế chuyện này chỉ có thể kéo dài.
Tùng Lệ Lệ không ngờ mới về thành phố Hải Tân chưa được bao lâu mà mình sắp đi trên con đường trở thành dâm phụ. Ở sâu trong lòng có thể khẳng định Dương Phàm – bí thư thị ủy chỉ cần ngoắc đùa ngón tay thì những người phụ nữ hơi có chút sắc đẹp trong trụ sở thị ủy này sẽ không hề ngại ngần mà dâng hiến thân thể. Cách nói này mặc dù hơi quá nhưng cũng gần là như vậy. Tùng Lệ Lệ chính là một phần trong số những người phụ nữ sẵn sàng làm như vậy. Nếu làm sao trong trụ sở này lại có nhiều ... như vậy? Chỉ cần người đàn ông có chút quyền lực trong tay, không một ai chịu canh tác trên mỗi cánh đồng ở nhà mình. Thế giới bên ngoài có vô số hoa hoa, quả quả hấp dẫn hơn bà vợ ở nhà nhiều.
Đàn ông bản chất đều là như vậy, kết luận này Tùng Lệ Lệ đã sớm có từ lâu.
Đậu Trường Thanh đang đi đi lại lại trên cầu thang, vẻ mặt trông vô cùng lo lắng bất an. Lúc thấy Tùng Lệ Lệ mặt lúc đỏ lúc trắng đi xuống, Đậu Trường Thanh định tỏ vẻ một chút. Nhưng Tùng Lệ Lệ đã phất tay nói trước:
- Vào trong phòng làm việc của tôi rồi nói.
- Lão Đậu, anh đã là người từng tuổi này rồi sao nói năng đều như vậy chứ hả? Tôi nên nói gì với anh cho tốt đây? Trước khi nói chuyện anh không biết dùng cái đầu mà suy nghĩ sao?
Sau khi đóng cửa lại, Tùng Lệ Lệ quay đầu lại sa sầm mặt nói một tràng dài, đặt một loạt câu hỏi. Đậu Trường Thanh vội vàng nhỏ giọng nói:
- Trưởng ban thư ký Tùng, tôi sai, tôi sai rồi, không suy nghĩ đến cái nhìn của bí thư thị ủy Dương với sở Du lịch tỉnh.
Tùng Lệ Lệ thở dài một tiếng rồi nói:
- Bỏ đi, chuyện này tôi cũng chẳng buồn nói với anh. Anh về chịu khó hỏi thăm một chút vì sao Bí thư Dương không thích giám đốc Chu – sở Du lịch tỉnh. Tôi nghĩ chuyện này nhất định có nguyên nhân. Bí thư Dương không phải là người không biết nhìn toàn cục, sở Du lịch tỉnh tốt xấu cũng là đơn vị trên tỉnh mà.
Đậu Trường Thanh vội vàng cảm ơn rồi đột nhiên do dự một chút mà nói:
- Trưởng ban thư ký Tùng, ngài xem tôi có nên về chuẩn bị, chuẩn bị một chút rồi tìm thời gian chị dẫn tôi đến cửa thăm bí thư Dương không?
Tùng Lệ Lệ cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Anh rất có tiền sao? Người ta là người thiếu tiền sao? Nếu cần tiền thì còn dễ làm. Bên phía tôi còn không có cửa tặng quà đây này. Không buồn nói với anh nữa, về đi.
Đuổi Đậu Trường Thanh đi, Tùng Lệ Lệ đau đầu xoa xoa đầu, thời gian này mình đã bỏ ra không ít tinh lực để tìm kiếm sở thích & hứng thú của Dương Phàm. Nhưng phát hiện bí thư thị ủy Dương ngoài trừ công việc ra đều ở nhà, hình như chẳng có sở thích gì khác cả. Điều này giống như một quả trứng không lỗ thủng, con ruồi muốn nhìn chằm chằm cũng không ra tay được.
Sau khi thấy mình giống như con ruồi, Tùng Lệ Lệ tức giận tát nhẹ vào mặt mình một tiếng rồi thầm mắng mình một câu.
Tan tầm buổi sáng Dương Phàm về nhà khách thị ủy. Dương Phàm vào phòng thì phát hiện Trương Tư Tề và Chu Dĩnh đang ngồi cạnh nhau nhỏ giọng nói chuyện gì đó. Cảnh này làm Dương Phàm có chút kinh ngạc. Mấy hôm nay Trương Tư Tề ghen tị không nhỏ, như một bình dấm chua lâu năm. Dương Phàm vẫn cố gắng nhẫn nại chịu đựng. Thấy Dương Phàm đi vào, 2 người phụ nữ rất nhanh đứng lên tản đi. Trương Tư Tề đi tới nhận lấy cặp của Dương Phàm, Chu Dĩnh lại đi rót nước, sau đó chạy vào trong phòng.
- Hai người đang nói chuyện gì đó?
Dương Phàm ra vẻ không thèm để ý hỏi 1 câu. Trương Tư Tề cười cười thản nhiên nói:

- Không có gì. Em nói với Chu Dĩnh rằng em định về Bắc Kinh dưỡng thai một thời gian. Em nhờ Chu Dĩnh chiếu cố anh, anh cảm thấy thế nào?
Dương Phàm im lặng một lúc rồi thở dài một tiếng mà nói:
- Em muốn về thì về, tránh cho nhà cửa không yên.
Nói xong câu này, Dương Phàm bỏ chén trà xuống đi vào trong phòng ngủ, nằm xuống giường mà cảm thấy cả người vô lực. Từ bản chất câu chuyện mà nói, Dương Phàm quả thật làm không đúng. Nhưng Trương Tư Tề lại cứ quấn lấy không tha, điều này làm Dương Phàm có chút tức giận.
Dương Phàm đi như vậy làm cho Trương Tư Tề có chút sửng sốt, sau đó trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ. Nàng chu miệng ngồi im tại chỗ một lúc. Rốt cuộc Trương Tư Tề đứng lên đi vào ngồi cạnh Dương Phàm, đưa tay đặt đầu Dương Phàm lên đầu mình. Hai tay xoa bóp thái dương cho Dương Phàm, một lúc sau mới nhỏ nhẹ nói:
- Đừng giận mà. Em và Chu Dĩnh đã nói chuyện với nhau. Sau khi biệt thự được thiết kế xong sẽ cùng về đó ở. Người ta không phải lo lắng anh dẫn người khác về nữa sao?
Dương Phàm cảm thấy rất uể oải, nhắm mắt lại rồi nói:
- Anh ngủ một lát, rất mệt.
Tỉnh lại tinh thần cũng tốt hơn, Dương Phàm đi ra thì thấy Trương Tư Tề đang ngồi trên sô pha phòng khách xem Tv. Trên Tv đang chiếu một đĩa Cd dạy cách chăm sóc thai nhi mà Trương Tư Tề mới mua về. Nhìn thấy cảnh này, Dương Phàm mềm nhũn đi, thầm thở dài người phụ nữ này rất thông minh, luôn có thể đứng ở điểm nhẫn nại cuối cùng của mình.
- Đói không, em bảo Tiểu Hà gọi đồ ăn.
Trương Tư Tề tắt Tv đứng lên đi ra ngoài. Sau khi quay lại liền cười hì hì ngồi xuống cạnh Dương Phàm, đặt tay lên trán Dương Phàm rồi nói:
- Không nóng. Có lẽ chỉ là mệt mà thôi.
Dương Phàm giữ tay Trương Tư Tề lại, nhìn nàng thật lâu mà không nói gì. Trương Tư Tề thở dài một tiếng dựa đầu vào vai Dương Phàm không nói gì. Hai người cứ im lặng như vậy một lát. Tiểu Hà bưng bát mì vào mới chịu tách ra.
Mì khá ngon, Dương Phàm ăn ngon lành. Trương Tư Tề thấy thế không khỏi mỉm cười nói:
- Anh thật dễ nuôi.
Dương Phàm cười cười một tiếng rồi nói:
- Khi còn bé do hoàn cảnh đưa đẩy nên đã ép con người ta phải thích, cũng ép ra trái tim và ....
Nói đến đây Dương Phàm cười cười tự giễu mình, uống một ngụm nước mà Trương Tư Tề đưa tới.
Vừa lúc Chu Dĩnh từ trong phòng đi ra thấy cảnh này liền do dự một chút. Trương Tư Tề vẫy vẫy Chu Dĩnh lại rồi cười nói:
- Lại đây ngồi đi, nghe ông chồng yêu dấu của chúng ta nói về cuộc cách mạng đau khổ.
Chu Dĩnh nhăn nhó mặt mày đi tới ngồi ở phía bên kia của Dương Phàm. Lúc này Trương Tư Tề mới cười nói với Dương Phàm:
- Anh nói mình bị ép buộc, ai ép được anh thế?
Chuyện này có lẽ làm cho không khí trở nên vui vẻ và dễ chịu hơn. Nhìn vẻ mặt hứng thú và mong chờ của Chu Dĩnh và Trương Tư Tề, Dương Phàm cười nói:
- Được rồi, vậy nói với hai người nhé. Khi còn bé bị xem thường và phân biệt quá nhiều nên không muốn nói đến. Đến hồi học lớp 12, trong lớp anh có một cô nữ sinh rất xinh đẹp. Hoàn cảnh gia đình cô nữ sinh này cũng không tốt nhưng lại rất kiêu ngạo. Có một lần Trầm Ninh nói đùa với anh, chúng ta đánh cuộc xem ai có thể cưa đổ cô nữ sinh kia. Hai người đoán xem kết quả như thế nào?
Chu Dĩnh đương nhiên nói:
- Cần gì phải đoán chứ. Anh và Trầm Ninh có gì phải so sánh chứ? Anh Trầm Ninh kia béo như con lợn, con gái nhất định sẽ chọn anh.
Trương Tư Tề cười cười nói tiếp:
- Em thấy như thế này, cô nữ sinh kia không thích ai cả.

Dương Phàm lắc đầu nói:
- Hai người đều đoán sai rồi. Anh lúc ấy rất tự tin nói với cô nữ sinh đó, nói rằng anh thích cô ấy, muốn theo đuổi cô ấy. Kết quả cô gái ấy nói anh rất ưu tú, rất đẹp trai, nhưng trên thế giới này có rất nhiều người con trai ưu tú. Sau đó Trầm Ninh cũng đến nói câu đó, cô nữ sinh rất vui vẻ đáp ứng đi xem phim với Trầm Ninh. Lúc ấy anh có chút không phục. Chờ khi Trầm Ninh đi Wc, anh liền hỏi cô nữ sinh kia vì sao không để ý đến anh. Chẳng lẽ anh không ưu tú? Hai em đoán xem cô nữ sinh kia nói gì?
Lần này Trương Tư Tề và Chu Dĩnh đều không nói mà lắc đầu. Dương Phàm cười khổ một tiếng rồi nói:
- Cô nữ sinh kia nói là anh rất ưu tú, nhưng điều này chỉ nói anh có tiềm lực. Trầm Ninh không ưu tú, nhưng thằng ranh đó có một ông bố ưu tú.
Dương Phàm nói đến đây liền dừng lại, Chu Dĩnh có chút sốt ruột nói:
- Sau đó thì sao?
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Không có sau đó, đến giữa năm cô nữ sinh đó chuyển trường, từ đó về sau không thấy cô ấy nữa. Chuyện này làm anh suy nghĩ rất lâu, cũng thấy rõ rất nhiều thứ. Bắt đầu từ lúc đó anh rất khó chịu, anh quyết định sau này nhất định phải làm quan to. Chờ tương lai gặp lại cô nữ sinh đó sẽ sỉ nhục cô ta một phen.
Chu Dĩnh chậc chậc hai tiếng:
- Đàn ông thật đáng sợ.
Trương Tư Tề lại mỉm cười nói:
- Điều này chỉ có thể chứng minh cô gái kia nhìn thấy đoạn ngắn mà thôi. Bây giờ anh gặp lại cô ta, thật sự sẽ sỉ nhục cô ấy sao?
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Sao có thể chứ? Lúc ấy vẫn còn bé, có suy nghĩ như vậy cũng không có gì là lạ. Hôm nay đứng ở vị trí này nếu gặp cô gái đó, anh sao có thể làm khó một cô gái có hoàn cảnh tương tự mình? Như vậy có khác gì là anh tự sỉ nhục mình chứ? Chẳng qua có một câu nói anh thấy rất đúng. Làm một người đàn ông tay nắm quyền khuynh thiên hạ, sau ngủ có người đẹp chăm sóc. Ha ha, nói ra hai em đừng tức giận, anh cho rằng đây là điều mọi người đàn ông đều theo đuổi.
Trương Tư Tề nghe đến đây đột nhiên cảm khái nói một câu:
- Nếu em là đàn ông cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Buổi chiều đến giờ đi làm, Dương Phàm đi ra cửa thì Lê Quý đã sớm chờ ở bên ngoài. Lê Quý đi lên thành thạo nhận lấy cặp của Dương Phàm rồi nói:
- Bí thư Dương, chiều ngài có sắp xếp cụ thể gì không?
Lê Quý bình thường luôn im lặng không nói, Dương Phàm sai gì sẽ lặng lẽ đi làm, sao hôm nay lại đột nhiên chủ động như vậy chứ? Dương Phàm có chút kỳ quái về biến hoá này của Lê Quý, không khỏi cười nói:
- Hôm nay cậu nghĩ thế nào mà hỏi như vậy?
Lê Quý có chút xấu hổ gãi gãi đầu nói:
- Có một bạn hồi đại học liên hệ với tôi, cô ấy đến thành phố Hải Tân. Vì thế tôi muốn xin phép Bí thư Dương ...
Dương Phàm nghe vậy không khỏi cười ha hả nói:
- Như vậy thì đi gặp đi, tôi cho cậu nghỉ ba ngày có đủ không?
Lê Quý vội vàng lắc đầu nói:
- Không cần, có nửa ngày là được rồi.
Dương Phàm cười nói:
- Trước đừng nói vội, tôi cho cậu nghỉ ba ngày, cậu tự mình thu xếp.
Vẫn tưởng rằng Lê Quý luôn luôn thành thật không ngờ cũng có lúc như thế này. Dương Phàm không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể đoán được Lê Quý muốn gặp chính là một bạn học nữ. Nói tóm lại Lê Quý coi như đủ tư cách làm thư ký cho Dương Phàm. Chẳng qua so sánh với Lâm Đốn thì không thân thiết bằng. Lại nói Lâm Đốn lần trước xin phép về Vĩ Huyền đón vợ mà đến bây giờ vẫn chưa về, cũng không biết làm thế nào rồi. :
Ở trong phòng làm việc bận bịu một lát, Dương Phàm mấy lần gọi Lê Quý thì nhớ ra anh chàng này xin phép được nghỉ. Dương Phàm không khỏi cười khổ một tiếng. Trước kia không có thư ký thì chuyện gì mình cũng tự làm. Nhưng có thư ký hình như rất nhiều chuyện mình không thể tự làm.
Đang cười cười tự giễu mình, Tùng Lệ Lệ nhẹ nhàng đi vào, cười nói với Dương Phàm:
- Bí thư Dương, tôi đã lấy được chìa khóa của căn biệt thự kia. Ngài có muốn đến xem một chút không?
Lê Quý không có ở đây, Dương Phàm tùy ý cười cười cầm lấy một bản tài liệu mà mình đã chỉnh sửa rồi đưa cho Tùng Lệ Lệ mà nói:
- Chị cầm tờ công văn này ra ngoài gõ lại một lần.

Tùng Lệ Lệ ngẩn ra một chút, cầm lấy tài liệu rồi hỏi một câu:
- Sao vậy? Lê Quý bỏ việc à?
Dương Phàm cười giải thích:
- Cậu ta xin nghỉ phép. Sao, làm thư ký cho tôi nửa ngày chị cảm thấy thiệt thòi à?
Cách nói chuyện này đã kéo quan hệ của hai người gần hơn một chút. Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tùng Lệ Lệ lộ ra vẻ xấu hổ, cười nói:
- Người ta không phải sợ chữ mình xấu nên ngài khó đọc sao?
Vừa nói Tùng Lệ Lệ rất có chừng mực ngậm miệng lại rồi đi ra ngoài ngồi ở vị trí của Lê Quý mà làm việc.
Dương Phàm nhìn chìa khóa trên bàn nhớ tới cuộc điện thoại buổi sáng liền cảm thấy đến xem căn biệt thự trước là tốt hơn cả. Nếu không đến lúc đó có khuyết điểm gì đấy.
Khi Đàm Tuyết Ba cầm một bản báo cáo đi vào thì thấy Tùng Lệ Lệ đang tạm thời làm thư ký, lão không khỏi sửng sốt một chút mà hỏi:
- Làm sao thế? Đây là ...
Tùng Lệ Lệ cười khổ một tiếng rồi nói:
- Lê Quý xin nghỉ phép, bị Bí thư Dương bắt làm công.
Đàm Tuyết Ba liền cười cười nói:
- Trưởng ban thư ký làm thư ký một lát, coi như biết kiếp sống của thư ký.
Dương Phàm ở bên trong nghe thấy hai người đang nói chuyện, nghe ra giọng của Đàm Tuyết Ba. Dương Phàm vội vàng cười cười đứng lên đi tới giữa phòng mà đứng. Đàm Tuyết Ba đi vào vừa lúc có cảm giác Dương Phàm định ra ngoài đón mình. Trong lòng Đàm Tuyết Ba khá cảm kích đi lên một bước rồi nói:
- Bí thư Dương, báo cáo của Nguyễn Bình Hòa ngài có muốn xem một chút không?
Dương Phàm cầm lấy rồi ra hiệu cho Đàm Tuyết Ba ngồi xuống. Dương Phàm về vị trí nhìn thoáng qua thì thấy Ngô Địa Kim đã ký tên trên bản báo cáo, liền cầm bút phê lên đó:
- Ý kiến của tập thể, chuyển ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy.
Đàm Tuyết Ba vội vàng cầm lấy báo cáo nhìn thoáng qua sau đó cười nói:
- Tôi xin phép đi làm việc. Không biết có nên gọi điện với ban Tổ chức cán bộ trước không?
Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Gọi trước một chút cũng tốt.
Đàm Tuyết Ba vội vàng đi ra ngoài, chuyện này Dương Phàm làm rất nhanh. Khống chế tốt vấn đề nhân sự, quyền uy của bí thư thị ủy đã được tạo dựng.
Thời gian rất nhanh trôi qua trong công việc. Không lâu sau Tùng Lệ Lệ cầm báo cáo đã viết xong đi vào, nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn rồi nói:
- Xin mời Bí thư Dương phê duyệt.
Dương Phàm cầm lấy tài liệu nhìn thoáng qua thì phát hiện chữ viết của Tùng Lệ Lệ khá đẹp nhưng nét chữ không thường hay thấy trong giới nữ. Những người phụ nữ khác viết thường thiếu lực độ mà thừa sự mảnh mai. Chữ Tùng Lệ Lệ rất có lực, cũng có khí thế.
Dương Phàm xem xong không lập tức khen ngợi mà cầm lấy chìa khóa lên rồi nói:
- Sắp hết giờ rồi, tôi đi cùng xe với trưởng ban thư ký Tùng đến xem căn biệt thự kia một chút.
Tùng Lệ Lệ sửng sốt một chút, lập tức hiểu Dương Phàm không muốn bị người khác biết việc này.
Sáng sớm lái xe gọi điện đến nói hệ thống phanh có chút vấn đề phải mang đi sửa một chút. Mao Vũ nhận được điện báo cũng không để ý mấy, nói mình tự bắt xe taxi đi là được.
Bà xã Mao Vũ là Vu Thanh Bình ngồi ở trước mặt hắn nghe thấy rõ ràng liền cười nói:
- Em lái xe đưa anh đi làm.
Nhìn Vu Thanh Bình nhỏ hơn mình vài tuổi, Mao Vũ đột nhiên nghĩ đến gần đây lý do công việc bận rộn nên đã có một thời gian không nộp thuế. Ăn xong Mao Vũ theo thói quen đưa vào túi áo tìm thuốc, lúc này lại cầm phải hai tờ giấy mời của Chu Kiến Khang đưa cho hắn, nói là giấy mời cuộc thi người mẫu tổ chức ở thành phố Hải Tân. Nghĩ đến ngày hôm qua Trương Diệu Lam nói Tần Đông phải lên Bắc Kinh họp một tuần sau mới về, như vậy hai người có thể có vài ngày sống bên nhau, con lợn lòng của Mao Vũ lại nhảy dựng lên. Vu Thanh Bình trẻ tuổi và xinh đẹp nhưng trên giường lại quá bảo thủ. Kết hôn hơn 10 năm mà nhiều nhất chỉ chấp nhận ba tư thế gần như phổ thông. Trương Diệu Lam thì khác, chỉ cần Mao Vũ muốn tư thế, muốn động tác gì cũng được, bất cứ yêu cầu dù oái oăm đến đâu cũng không bị từ chối. Nếu không đâu có người nói vợ người ta ai cũng thích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận