- Cái này em cầm đi xem đi – vé mời cuộc thi người mẫu Tân Thời Đại tổ chức ở thành phố Hải Tân, anh gần đây rất bận có lẽ không rảnh đi xem với anh.
Mao Vu để giấy mời lên bàn. Vu Thanh Bình cầm lấy nhìn thoáng qua rồi nói:
- Mai là cuối tuần mà, còn con thì sao, chẳng lẽ để con ở trường nữa sao?
Vợ chồng có người con cho nội trú ở trường, mỗi tuần về nhà một lần.
Mao Vũ ra vẻ không thèm để ý mà nói:
- Bố nói đã lâu rồi Mao Mao không đến chơi. Cuối tuần anh sẽ đưa con đến chỗ ông cụ, vừa lúc gần đây có vụ án nên rất bận. Bảo Mao Mao ở bên ông cụ hai ngày. Dù sao tối chủ nhật em mới có thể về được.
Vu Thanh Bình lộ ra vẻ xấu hổ một chút, nháy nháy mắt với Mao Vũ, nhỏ giọng nói:
- Anh không đi với em, không sợ em quyến rũ người đàn ông khác sao?
Mao Vũ từ trước đến nay luôn tự hào về bà vợ của mình, nói cũng không bao giờ nói với người đàn ông khác một câu. Bình thường ở nhà không ra ngoài. Nói như thế nào nhỉ, dù nhìn như thế nào thì cũng thấy Vu Thanh Bình là loại phụ nữ bảo thủ. Mao Vũ cảm thấy cho Vu Thanh Bình mười lá gan, cô ta cũng chưa chắc dám ... ở bên ngoài.
Khi Trầm Ninh lái xe đi ra thì thấy Vu Thanh Bình lái xe đưa Mao Vũ đi làm. Lúc xe dừng lại ở cửa, Mao Vũ xuống xe, Vu Thanh Bình còn cố ý thò đầu ra vẫy vẫy tay, trông ra vẻ vợ chồng yêu thương nhau lắm.
Mặc dù đã là hơn chục năm nhưng Trầm Ninh liếc mắt một cái là nhận ra Vu Thanh Bình. Vu Thanh Bình chính là cô gái xinh nhất trường Nhất Trung thành phố Uyển Lăng năm đó. Nhắc đến Vu Thanh Bình, Trầm Ninh ít nhiều có chút tiếc nuối, năm đó vẫn còn quá nhát gan. Lúc xem phim chỉ cầm tay, ngay cả ôm cũng không ôm được. Trầm Ninh lúc này rất muốn xuống xe gọi một câu. Nhưng suy nghĩ một chút vẫn không làm như vậy. Trên xe còn có người nhìn, hơn nữa bây giờ đang rất gấp.
Chiếc xe lao vút trong nội thành với tốc độ cao, thẳng đến thành phố Hải Tân. Vụ án được lãnh đạo tỉnh ủy quan tâm nên rất nhanh đã thăng cấp. Bí thư đảng ủy sở Công an tỉnh Lý Xán tự mình đảm nhiệm chức tổ trưởng tổ chuyên án. Giám đốc sở Công an tỉnh Lộ Nam Sinh, phó giám đốc Biên Nhai, cục trưởng cục Công an thành phố Hải Tân Trầm Ninh đảm nhiệm chức phó tổ trưởng. Cũng không biết Lộ Nam Sinh nói gì với Lý Xán, nói tóm lại Mao Vũ hình như bị bài trừ ra khỏi vụ án này. Trực giác cho Trầm Ninh biết rất có thể liên quan đến vấn đề nội bộ ở sở Công an tỉnh. Nhưng đây không phải chuyện Trầm Ninh cần quan tâm.
Đội xe đến thành phố Hải Tân, đi đến địa điểm đã ấn định trước. Nhìn một chiếc xe của tập đoàn ô tô Trường Giang đứng ở ven đường, sau đó Dương Phàm từ trong thò đầu ra vẫy vẫy. Sau đó chiếc ô tô đi trước, ra hiệu cho đội xe theo phía sau.
Đến biệt thự, Dương Phàm xuống xe. Tiểu Hà làm được huy động làm lái xe không xuống. Dương Phàm mở cửa, chờ ba chiếc xe lái vào bên trong sân liền đóng cửa lại. Tôn Trường Bình và Lương Đạo Viễn đứng ở bậc thang đợi từ trước liền cười cười đi lên đón.
Cùng xuống với Trầm Ninh còn có phó giám đốc sở Công an tỉnh phụ trách phòng chống ma túy – Biên Nhai. Bên phía đội phòng chống ma túy sở Công an tỉnh do đội trưởng Nghiêm dẫn đầu. Sau một phen bắt tay nói chuyện, mọi người vào nhà liền có ý kiến. Quyết định do đội trưởng Nghiêm và Tôn Trường Bình, Lương Đạo Viễn ba người tiến hành thẩm vấn Hoa Lâm. Các đồng chí khác mau chóng tiến hành điều tra. Yêu cầu trong vòng nửa tháng trước khi quốc khánh sẽ phải phá được vụ án này, coi như quà mừng ngày quốc khánh.
Yêu cầu này của sở Công an tỉnh đưa ra, Dương Phàm cho rằng quá gấp liền nói một cách đầy ẩn ý:
- Đây là một tổ chức rất chặt chẽ, là tổ chức tinh vi và độc ác, bất chấp thủ đoạn. Hành động phá án phải cố gắng tiến hành từng bước. Đương nhiên tôi chỉ là người ngoài ngành trong công tác này, đây chỉ là ý kiến cả nhân tôi mà thôi.
Lời này của Dương Phàm làm mọi người thật lòng mà cười. Biên Nhai lúc này liền nói:
- Bí thư Dương, ý của ngài đúng là không mưu mà hợp với bí thư Lý. Chẳng qua cấp trên có ý này, hô khẩu hiệu chúng tôi không thể không làm. Hơn nữa chỉ thị cấp trên là ai, tự nhiên không cần nói cũng biết.
Đội trưởng Nghiêm cười nói:
- Trên đường đi tôi vẫn còn lo lắng Bí thư Dương sẽ vội vàng muốn phá án như vậy sẽ gây áp lực cho công việc nhất định cho chúng tôi. Bây giờ xem ra tôi lo lắng quá nhiều rồi. Ha ha.
Chỉ hai câu là có thể thấy sự lợi hại của những người này. Dương Phàm không khỏi cười cười tự giễu mình mà nói:
- Đúng là, các vị đều là cao thủ phá án, tôi đúng là ngồi lo trời mưa.
Biên Nhai lập tức cười nói:
- Bí thư Dương, ngài tuyệt đối không phải như vậy. Ha ha.
Lời này của Biên Nhai thực ra không quá rõ ràng, Dương Phàm không phải người trong vòng tròn này nên không hiểu, cũng không muốn đi hỏi thăm nhiều.
Sau khi an bài xong mọi người, Dương Phàm đứng dậy chào ra về. Trước khi đi Trầm Ninh nói:
- Lãnh đạo, công việc bên cục Công an thành phố tạm thời do Trương Hạc chủ trì, để Hạ Hiểu phối hợp một chút.
Dương Phàm gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Trong thời gian này có lẽ Trầm Ninh phải dồn hết thời gian vào vụ án.
Về đến trụ sở thị ủy, lên lầu vào phòng làm việc, Lê Quý đã ngồi ở bên ngoài. Tên này coi như là người có quy củ, xin nghỉ nửa ngày là nửa ngày. Chẳng qua Dương Phàm lập tức nghĩ ra hôm nay đã là thứ sáu.
- Bí thư Dương, cục trưởng Đậu – cục Du lịch gọi điện thoại tới hy vọng có thể xác định ngài có mặt ở cuộc thi người mẫu Tân thời đại hay không.
Lê Quý đứng lên báo cáo, Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Loại chuyện này này cần gì phải lấy danh tiếng của người ta chứ? Cậu nói với Đậu Trường Thanh, bảo anh ta đưa hai chiếc vé vào đây là được. Hết giờ tôi sẽ lặng lẽ đi xem một chút, không nên kinh động các đồng chí.
Trong lòng Lê Quý cảm thấy đồng chí bí thư thị ủy Dương Phàm này quá im hơi lặng tiếng. Chẳng qua mỗi lãnh đạo đều có phong cách làm việc của riêng mình, là thư ký thì cách làm tốt nhất là mau mau thích ứng. Dương Phàm nếu muốn hai chiếc vé, có lẽ là mang người nhà đi cùng.
Dương Phàm vốn định đến hiện trường xem một chút là được. Giữa trưa lúc hết giờ làm về nhà, Dương Phàm đã nói ra chuyện này nhưng Trương Tư Tề và Chu Dĩnh không đồng ý. Nói cái gì mà tình hình an ninh trật tự ở thành phố Hải Tân không tốt, Dương Phàm bắt buộc phải mang Tiểu Hà làm lái xe. Dương Phàm dù có phản kháng ở vấn đề này cũng không có hôm qua. Không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý.
Hết giờ làm buổi chiều quay về nhà khách thị ủy, sau đó cùng Lê Quý lên xe Lincoln do Tiểu Hà làm lái xe lặng lẽ đến hiện trường cuộc thi người mẫu Tân thời đại. Nhắc đến cuộc thi này thì cũng có mấy chục năm lịch sử, cũng sinh ra không ít người mẫu. Chẳng qua hình như những người mẫu này không có một người có thể đi ra thế giới, chỉ ngẫu nhiên có một hai người nổi tiếng trong cả nước. Hình như Dương Phàm cũng không chú ý tới.
Lúc Lê Quý gọi điện thoại đã lưu lại chút chú ý, không nói Dương Phàm muốn đi. Đậu Trường Thanh lập tức liền sai người đưa hai chiếc vé tới, mặc dù kém hàng ngũ lãnh đạo nhưng cũng là vé dành cho khách quý. Thư ký của bí thư thị ủy, các quan chức bên dưới đều phải cố gắng lấy lòng. Nhất là bí thư thị ủy khó mời dùng cơm như Dương Phàm, nếu may mắn có thể mời một lần thì cũng rất vinh dự.
Lái xe tạm thời Tiểu Hà không vào cùng mà chờ ở bên ngoài. Dương Phàm dẫn Lê Quý tìm đến vị trí ngồi xuống, Lê Quý đột nhiên vỗ gáy rồi nói:
- Tôi quên mang theo nước, phải đi lấy mới được.
Lễ khai mạc đang tiến hành theo trình tự. Lãnh đạo nói cái gì, Dương Phàm chẳng có hứng thú mà xem. Chẳng qua điều này cũng chẳng có ý nghĩa, dù Dương Phàm đứng lên trên đó cũng không thể thay đổi. - .
Lúc này bên cạnh Dương Phàm có thêm một nữ đồng chí, nhiều lần dùng mắt đánh giá Dương Phàm, có vẻ muốn bắt chuyện nhưng không dám nói. Dương Phàm cũng chú ý đến người phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào mình, nhưng không để vào trong lòng.
Vu Thanh Bình nhìn thấy Dương Phàm còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, mấy lần muốn mở miệng nói chuyện đáng tiếc Dương Phàm ngồi im ở vị trí của mình, ngay cả đầu cũng không thèm quay lại nhìn lấy một lần.
Đã hơn chục năm nhưng vẻ ngoài của Dương Phàm thay đổi không lớn, biến hoá chính là khí chất con người. Năm đó Dương Phàm rất ngây ngô và hay xúc động, bây giờ đã thành trầm tĩnh, vững chắc, ngồi ở đó mà cũng để lộ ra.
Vu Thanh Bình rốt cuộc không nhịn được nữa mà nhẹ nhàng nói một câu:
- Dương Phàm ?
- Hả?
Dương Phàm nghe thấy có người gọi liền quay đầu lại. Thấy rõ người phụ nữ bên cạnh, Dương Phàm không khỏi sửng sốt một chút, do dự một lúc rồi lấy tay gõ gõ đầu mình mà nói:
- Cô chờ chút, tôi nghĩ xem nào, cô gọi là Vu gì ý nhỉ?
Vu Thanh Bình thiếu chút nữa phun máu, tốt xấu năm đó cũng là nữ sinh tiêu biểu của Nhất Trung thành phố Uyển Lăng mà. Vậy mà người này cũng không nghĩ ra tên của mình, hình như hắn còn tỏ vẻ muốn theo đuổi mình cơ mà. Vu Thanh Bình đâu hiểu được Dương Phàm lúc ánh đánh cuộc với Trầm Ninh, vì đánh cuộc này nên khi Dương Phàm thua trận đã mất tiền mua khoai lang nướng cho Trầm Ninh.
- Vu Thanh Bình.
Dương Phàm rốt cuộc đã nghĩ ra, nếu không Vu Thanh Bình đúng là muốn hộc máu vì tức tối.
- Thật là cô, thật trùng hợp.
Vu Thanh Bình cũng khá cao hứng, chút khó chịu trong lòng trong nháy mắt đã bay đi, đưa tay ra bắt.
- Tôi thiếu chút nữa đã không nhận ra, thật xấu hổ, xấu hổ.
Dương Phàm khách khí nói một câu. Ở xa ngàn dặm có thể gặp bạn hồi cấp ba, lại trùng hợp như vậy, trong lòng Dương Phàm cũng rất cao hứng. Chẳng qua lại nghĩ đến con người đúng là bao nhiêu năm không nhắc, hôm trước mới nói chuyện với Trương Tư Tề và Chu Dĩnh xong, hôm nay đã gặp lại Vu Thanh Bình. Xem ra sau này muốn gặp ai thì nhắc đến người ta, không biết chừng lại có hiệu quả.
- Xem ra anh làm ăn cũng tốt nhỉ. Đang làm trong ngành nào vậy?
Vu Thanh Bình cười cười, trong lòng đang thầm đoán thân phận và địa vị của Dương Phàm.
- Ha ha, tôi công tác trong thị ủy.
Lời này của Dương Phàm là nói thật, nhưng hắn không đề cập đến chức vụ mà thôi. Vu Thanh Bình nhìn thoáng qua hàng dành cho lãnh đạo rồi nói:
- Anh đi cùng lãnh đạo của mình đến đây?
Dương Phàm sửng sốt một chút nghĩ thấy không cần phải lừa người làm gì, thản nhiên nói:
- Tôi chỉ lén đến xem một chút mà thôi.
Căn cứ vào ấn tượng hồi cấp ba, Vu Thanh Bình theo bản năng đưa ra một kết luận. Dương Phàm có thể làm việc ở thị ủy, có lẽ không phải là lãnh đạo, nếu không không thể nào ngồi ở đây mà xem. Hơn nữa Dương Phàm dù là lãnh đạo thì cấp bậc cũng không cao. May mắn sẽ là phó trưởng phòng, ở cái tuổi này coi như là làm đến đỉnh.
Mao Vũ là phó giám đốc sở Công an tỉnh, Vu Thanh Bình không khỏi cảm thấy có chút ưu việt. Vu Thanh Bình liền gật đầu nói:
- Tôi nhìn ra rồi, anh trông khá giống lãnh đạo, nếu không sao có thể vào hàng ghế dành cho khách quý như vậy chứ.
Vu Thanh Bình thật ra cũng không có ý xem thường Dương Phàm, chẳng qua khi một người có cảm giác tự hào, cao hơn người khác thì giọng nói luôn có cái mùi từ trên cao nhìn xuống này.
- Ha ha, qua ngày là được. Còn cô? Lấy được đức lang quân như ý chứ?
Dương Phàm không lộ ra vẻ gì cả, đã nhiều năm đi qua nên suy nghĩ trước đây đã không còn lưu lại ít nào trong đầu. Đã mười mấy năm trôi qua, bây giờ gặp lại mà Dương Phàm còn so đó đúng là sống uổng 30 năm
Vu Thanh Bình đã quá khiêm tốn. Với thành tựu của hắn sao có thể dùng mấy chữ "qua ngày là được" để hình dung. Nếu dùng từ "dọa chết người" may ra còn đúng. Vu Thanh Bình cuối cùng vẫn là một người phụ nữ, nên rất tự hào với chồng là phó giám đốc sở Công an tỉnh – Mao Vũ.
- Anh ấy đang làm phó giám đốc ở sở Công an tỉnh, coi như cũng được.
Nói là nói như vậy, nhưng trong giọng nói của Vu Thanh Bình để lộ rõ vẻ đắc ý. Giống như Tôn Ngộ Không mặc áo nhà sư nhưng cái đuôi khỉ muốn giấu cũng không giấu được.
Đậu Trường Thanh sau khi phát biểu xong liền lặng lẽ chuồn ra sau. Không vì gì khác chỉ có một mục đích là quan hệ gần với Lê Quý một chút. Lão già này cũng để lại chút tâm cơ, nên đưa cho Lê Quý chiếc vé ở vị trí khá trống, chuẩn bị gần gũi gần gũi với thư ký Lý một chút. Đợi đến khi Đậu Trường Thanh tới nơi thì không phát hiện ra Lê Quý, mà ngược lại nhìn thấy Dương Phàm. Thiếu chút nữa ngã xuống đất. Bí thư Dương quá là xuất quỷ nhập thần? Đậu Trường Thanh thầm nghĩ như vậy rồi định đi tới thì thấy Dương Phàm đang nhỏ giọng nói chuyện với một người phụ nữ xinh đẹp. Đậu Trường Thanh do dự một chút rồi vội vàng xoay người trở lại hàng ghế đầu. Đầu tiên là tìm giám đốc sở Du lịch Chu Kiến Khang mà nhỏ giọng báo cáo một chút. Chu Kiến Khang nhìn Lữ Ngọc Phương đang đứng trên sân khấu nói chuyện nước miếng bay tung tóe, sau đó Chu Kiến Khang lén lút đứng dậy đi theo sau. Đậu Trường Thanh vội vàng đi phía trước một bước, đi trước dẫn đường.
Tào Dĩnh Nguyên có chút khó hiểu nhìn thoáng qua, Chu Kiến Khang lúc này đang vội vàng đi ra sau, thầm nói có chuyện gì nhỉ.
- Bí thư Dương cũng đến sao?
Chu Kiến Khang lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Dương Phàm, ra vẻ thần thần bí bí nhỏ giọng nói một câu.
Dương Phàm vừa quay đầu lại thì thấy đó là Chu Kiến Khang liền vội vàng bắt tay cười nói:
- Ha ha, giám đốc Chu, sao lại làm kinh động anh cơ chứ.
Chu Kiến Khang thấy Vu Thanh Bình liền giật mình nói:
- Tiểu Vu, sao em lại quen biết Bí thư Dương? Mao Vũ nhà em sao không đến?
Vu Thanh Bình lúc này có chút ngồi không yên. Vu Thanh Bình biết Chu Kiến Khang, mà điều quan trọng là thái độ của Chu Kiến Khang với Dương Phàm làm người ta không thể chịu nổi. Nói như thế nào nhỉ, quá khách khí hơn nữa còn có vẻ cung kính. Thái độ này của Chu Kiến Khang đó là do bị Hầu Tiếu Thiên mắng một hơi 5 phút đồng hồ mà tạo ra. Ngay cả trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy còn phải đi trốn khi Dương Phàm đang tức giận. Chu Kiến Khang – một giám đốc sở Du lịch khách khí một chút với người ta thì có là gì.
- Mao Vũ có vụ án phải phá nên không đi được. Sao giám đốc Chu lại biết Dương Phàm vậy? Chúng tôi là bạn hồi cấp ba lúc ở thành phố Uyển Lăng?
Vu Thanh Bình theo bản năng trả lời một câu. Chu Kiến Khang quay đầu lại khách khí nói với Dương Phàm:
- Bí thư Dương, ngài mà ngồi ở phía sau, người ngồi đằng trước mà biết sao có thể ngồi yên.
Dương Phàm lắc đầu cười khổ nói:
- Tôi chỉ là đến xem cuộc thi mà thôi, chỉ muốn mở rộng tầm mắt một chút nên không định kinh động mọi người. Không ngờ lại bị ánh mắt như thần của giám đốc Chu nhìn ra.
Nghe rõ Chu Kiến Khang dùng cách gọi tôn kính là "ngài" với Dương Phàm, Vu Thanh Bình không kìm nổi mà đưa tay lên bịt miệng, nếu không chị ta sẽ kêu lên đầy sợ hãi. Chu Kiến Khang cười nói:
- Xin mời ngài đến đằng trước ngồi.
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Không cần, đừng kinh động mọi người. Giám đốc Chu cũng mau về đi, tôi ngồi lát nữa rồi lén ra về.
Chu Kiến Khang thấy dù nói thế nào cũng không động được Dương Phàm, không thể làm gì khác hơn là cười khổ một tiếng, nhỏ giọng nói:
- Vậy không khách khí, tôi về trước.
Chu Kiến Khang chào Vu Thanh Bình một câu rồi đi về. Đậu Trường Thanh thấy tình hình như vậy liền lập tức chạy lên cười cười ân cần thăm hỏi:
- Bí thư Dương, ngài có gì không hài lòng với công việc của chúng tôi, ngài nhất định phải phê bình để chúng tôi sửa chữa.
Chu Kiến Khang vừa rồi là khách khí, thái độ của Đậu Trường Thanh rõ ràng là nịnh nọt. Vừa nãy Đậu Trường Thanh đứng trên sân khấu phát biểu thì Vu Thanh Bình cũng nhìn ra. Biết Đậu Trường Thanh là cục trưởng cục Du lịch thành phố Hải Tân. Một cục trưởng cục Du lịch không ở phía trước tiếp các lãnh đạo liên quan mà còn dẫn giám đốc Chu Kiến Khang sở Du lịch tỉnh ra sau làm gì? Còn như con chó vẫy đuôi với Dương Phàm.
Người nào có thể làm cho cục trưởng cục Du lịch thành phố Hải Tân và giám đốc sở Du lịch tỉnh Thiên Nhai có thái độ như vậy? Trong lòng Vu Thanh Bình lập tức tìm ra đáp án rõ ràng.
- Lão Đậu, anh cứ về trước làm việc đi.
Dương Phàm có chút tức giận, hắn đoán được Chu Kiến Khang là do Đậu Trường Thanh dẫn tới.
Đậu Trường Thanh như con gà bị cắt tiết nhưng chưa tắt thở, giãy giãy vài cái nhưng không nói thành lời. Đậu Trường Thanh thầm than không ổn rồi, mình sao lại quên Bí thư Dương không thích giám đốc Chu cơ chứ?
Đậu Trường Thanh vội vàng lau mồ hôi không biết nói gì nữa. Dương Phàm cảm thấy mình hơi quá đáng liền có chút ôn hòa mà nói:
- Đừng kinh động mọi người, tôi ngồi đây xem. Anh đi đi.
Lần này coi như làm Đậu Trường Thanh yên tâm đôi chút, hắn vội vàng quay lại phía trước. Vừa đi qua bên cạnh Tào Dĩnh Nguyên đã bị Tào Dĩnh Nguyên túm lại, lão nhỏ giọng nói:
- Làm gì thế? Giám đốc Chu đi gặp ai?
Thị trưởng cũng không phải dễ chọc vào, Đậu Trường Thanh không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương ở phía sau, tôi không cẩn thận nhìn thấy. Chẳng qua Bí thư Dương nói không hy vọng làm kinh động mọi người nên tôi sẽ không nói ra.
Tào Dĩnh Nguyên không khỏi tức giận, thầm nói mày không lộ ra à, vậy sao mày nói cho Chu Kiến Khang biết. Bí thư thị ủy ngồi phía sau, tao không biết còn chưa tính, tao biết rồi chẳng lẽ có thể yên ổn ngồi ghế trước sao? Như vậy không phải là không biết tôn ti trật tự sao?
Suy nghĩ một chút Tào Dĩnh Nguyên liền lặng lẽ đứng lên, từ từ coi như mình có việc liền đứng dậy đi ra phía sau. Nhưng lão vừa đứng lên như vậy, những người khác không chú ý đến mới là lạ.
Mặc dù tim đang đập rất mạnh nhưng Vu Thanh Bình đã lấy lại vẻ bình tĩnh ở trên mặt, nhỏ giọng nói với Dương Phàm:
- Giám đốc Chu tại sao lại gọi anh là Bí thư Dương? Đừng nói cho tôi là anh là bí thư thị ủy thành phố Hải Tân đó nha.
Dương Phàm cười nói:
- Giám đốc Chu khách khí thôi mà.
Vu Thanh Bình nghe xong thầm nói tiếp tục giả vờ đi. Vu Thanh Bình mới đầu còn nghi ngờ hắn là cán bộ nào đó ở Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, nếu không một giám đốc sở Du lịch tỉnh lại quan tâm như vậy chứ? Từ hàng trên đi xuống hàng dưới cơ mà. Lúc này Vu Thanh Bình đúng là không nghĩ Dương Phàm có thể là bí thư thị ủy thành phố Hải Tân. Một người 30 tuổi dù cho lăn lộn đến mấy nhưng trong cả Trung Quốc này người ở tuổi đó có mấy ai tương đương giám đốc sở chứ.
Vu Thanh Bình đang chuẩn bị không lưu tình vạch trần thân phận của Dương Phàm thì Tào Dĩnh Nguyên như kẻ trộm chạy đến bên cạnh Dương Phàm, cười cười nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, ngài đến sao không báo một câu. Ngài ngồi phía sau, tôi ngồi phía trước, như vậy không phải đặt tôi lên lò nướng sao?
Dương Phàm sớm thấy Tào Dĩnh Nguyên đi tới liền cười khổ nói:
- Thị trưởng Tào, tôi thực không có ý này. Tôi chỉ đến xem một chút là đi. Lão và giám đốc Chu làm như vậy, tôi còn có thể ngồi đây xem nữa sao?
Lúc này Lê Quý đi ra ngoài một lát đã cầm túi nước về, thấy Tào Dĩnh Nguyên cũng ở đây liền lập tức cười cười chào hỏi:
- thị trưởng Tào cũng đến sao, mời ngài uống nước.
Dương Phàm lắc đầu cười khổ nói:
- Xem ra tôi không thể ở được nữa. Xem biểu diễn cũng không được.
Lúc này trên sân khấu đã bắt đầu biểu diễn, chẳng qua các cán bộ ở thành phố Hải Tân đã đều đang đứng thành một hàng ở lối đi. Lữ Ngọc Phương đứng ở vị trí đầu, các phó thị trưởng và cục trưởng khác đứng phía sau. Tào Dĩnh Nguyên thấy thế không khỏi cười khổ một tiếng mà nói:
- Ngài là bí thư thị ủy ngồi ở phía sau, ngài nói mọi người sao có thể ngồi trên. Cái mông không yên mà.
Dương Phàm lúc này liền cười nói với Vu Thanh Bình:
- Bạn học, xem ra tôi phải đi trước một bước, vốn định mời cô ăn đêm mà không được rồi.
Nói xong, Dương Phàm nhỏ giọng nói với Tào Dĩnh Nguyên:
- Bảo tất cả mọi người về đi, chú ý ảnh hưởng. Tôi đi bây giờ.
Tào Dĩnh Nguyên vội vàng quay lại dặn mọi người về vị trí của mình. Lúc này Vu Thanh Bình hoàn toàn không nói ra lời, điệu bộ của Dương Phàm như vậy không phải là lãnh đạo thì là gì?
Nhưng Vu Thanh Bình dù như thế nào cũng không thể nghĩ Dương Phàm là bí thư thị ủy thành phố Hải Tân. Thực ra Vu Thanh Bình bình thường cũng rất nhàn nhã, căn bản không quan tâm đến biến hoá trong chính trị. Có thời gian thà ngồi đọc báo chứ việc gì phải quan tâm bí thư thị ủy thành phố Hải Tân là ai. Thành phố Hải Tân cách quá xa cuộc sống của Vu Thanh Bình.
Trên người Dương Phàm rốt cuộc đã xảy ra biến hoá gì mà khiến một anh chàng năm đó khá là nghèo, bây giờ mới 30 tuổi đã là bí thư thị ủy thành phố Hải Tân. Điều này đối với Vu Thanh Bình mà nói còn hấp dẫn hơn các người mẫu đang biểu diễn nhiều. Vu Thanh Bình không hề suy nghĩ liền khẽ nói với Dương Phàm:
- Tôi đi với anh, bạn học nhiều năm không gặp. Anh mà không mời khách, tôi không chịu.
Dương Phàm cười khổ một tiếng bất đắc dĩ nói:
- Như vậy đi.
Sau khi Dương Phàm rời đi, náo động ở đây mới dần dần bình tĩnh lại. Các quan chức cũng về vị trí của mình mà ngồi. Cuộc thi vẫn tiếp tục diễn ra chẳng qua Dương Phàm không xem mà thôi. Nhưng biến hoá như vậy cũng khiến không ít người chú ý.
Hai người một trước một sau đi ra, Tiểu Hà đang đi lại bên ngoài lập tức xuất hiện, nhỏ giọng nói:
- Thủ trưởng, ngài muốn về sao?
Dương Phàm cười nói:
- Gặp một bạn học cũ, tìm hàng nào đó vào uống nước.
Thành phố Hải Tân về đêm có rất nhiều địa điểm để uống nước, Dương Phàm cho xe đỗ ở ven đường ngồi xuống, không hề lo lắng có người nhận ra mình. Cảm giác này làm cho Dương Phàm cảm thấy rất thoải mái. Lại nói ra đúng là Dương Phàm quên không tính, quên mất Lê Quý mặc dù chỉ là thư ký nhưng có rất nhiều cặp mắt nhìn vào hắn.
- Bạn học, không ngờ được đó, không ngờ cũng làm được đến chức bí thư thị ủy, vậy mà còn khiêm tốn nói qua ngày.
Vu Thanh Bình rất chấn động, sau khi xe dừng lại, xuống quán nước ngồi liền oán giận một câu.
Dương Phàm lắc đầu cười khổ nói:
- Tôi cuối cùng cũng không thể gặp ai cũng sẽ nói mình là bí thư thị ủy thành phố Hải Tân chứ? Không tin cô thử xem, đứng ven đường chặn người khác lại, gặp người liền nói mình là bí thư thị ủy, không đầy nửa giờ sẽ được cảnh sát đến mời về uống trà.
Vu Thanh Bình cẩn thận suy nghĩ một chút cũng thấy có lý. Dương Phàm từ đầu tới cuối cũng không có phủ nhận mình là bí thư thị ủy, chẳng qua lúc ấy chỉ không chính miệng nói ra chức vụ của mình mà thôi. Những cái khác đều là do Vu Thanh Bình đoán mò. Người trẻ tuổi 30 tuổi ngồi ở chức bí thư thị ủy đã thể hiện rõ năng lực, trí tuệ, nên việc gì phải luôn mở miệng là nhắc đến chức vụ chứ.
Con người biến hoá thật là lớn. Năm đó Dương Phàm còn theo đuổi Vu Thanh Bình, nhưng bị Vu Thanh Bình từ chối. Vương Thần không khỏi nghĩ lại chuyện xưa một chút. Phụ nữ đều là như vậy, luôn luôn ghi nhớ những anh chàng ưu tú, xuất sắc theo đuổi mình năm đó, ghi nhớ tận sâu trong lòng. Nếu không khi vợ chồng cãi cọ nhau làm sao thường xuyên gặp phải câu nói:
- Năm đó tôi mắt mù nên mới theo anh. PPP xuất sắc hơn anh nhiều ...