Tùng Lệ Lệ thấy thấy Dương Phàm cười lạnh, tim đập mạnh, thầm nói người đàn ông này đúng là nói trở mặt là trở mặt, làm người ta rất sợ. Nhìn kỹ vẻ mặt Dương Phàm thấy khá bình thường, biết đây là nhắc nhở mình mà thôi.
- Đã biết.
Tùng Lệ Lệ hơi hoảng hốt trong lòng, nhưng ngoài mặt lại ra vẻ ngoan ngoãn.
- Đi làm việc đi, gọi phó bí thư Ngô và trưởng ban Đàm lên đây.
Dương Phàm vung tay lên, Tùng Lệ Lệ trong lòng có chút oán giận đi ra ngoài, còn thầm mắng một câu:
- Qua sông chặt cầu. Dùng xong là vứt.
Rất nhanh suy nghĩ đến ý nghĩa của bốn từ phía sau, Tùng Lệ Lệ hơi đỏ mặt vội vàng chạy ra phòng làm việc của Dương Phàm.
Ngô Địa Kim và Đàm Tuyết Ba lên đến nơi ngồi ở sô pha chờ một chút. Dương Phàm chờ hai người ngồi xuống liều cười cười mà nói:
- Buổi sáng nói tới vấn đề cục Tài chính, tôi có một đề nghị mọi người xem xem thế nào.
Vừa nói Dương Phàm liền đưa ý kiến của mình ra, mặt Đàm Tuyết Ba và Ngô Địa Kim đều hơi đổi. Nói như thế nào nhỉ? Cái này thật đúng là các con cá trong hang, Dương Phàm vừa khuấy vũng nước một cái, các con cá liền bỏ chạy.
Hai người tính toán mãi, cuối cùng lại có kết luận đó là thăng bằng. Bố trí một phó cục trưởng nắm giữ bên thanh tra và nhân sự, điều này nói rõ thị ủy hơi chiếm thượng phong. Điều này cũng phù hợp với tác phong làm việc từ trước đến nay của Dương Phàm, luôn duy trì áp chế đối với chính quyền thành phố.
Chuyện đến đây hiển nhiên không thể bàn cãi nữa, đưa ra ý kiến phản đối chính là không có cái nhìn toàn cục. Mà sau đó còn có một thứ quan trọng hơn đó là trong mắt không có lãnh đạo là bí thư thị ủy. Cái này quá nguy hiểm, không ai dám dễ dàng dây vào.
- Cứ quyết định như vậy đi.
Đàm Tuyết Ba gật đầu đáp ứng một câu. Ngô Địa Kim đột nhiên có thêm một phó cục trưởng cũng không có gì để nói, liền đứng lên nói:
- Tôi không có ý kiến gì khác.
Trước khi đi, Ngô Địa Kim đột nhiên quay đầu lại nói:
- Bí thư Dương, Tân Cầu Quân cục Giao thông rốt cuộc nên xử lý như thế nào, xin ngài cho ý kiến.
Đàm Tuyết Ba nghe xong không khỏi thầm mắng trong lòng:
- Vô sỉ.
Dương Phàm mỉm cười lạnh nhạt nói:
- Nói sau đi, tôi suy nghĩ một chút.
Bây giờ đang có một đám người khá nhàn nhã, đó chính là đội giám sát. Người trong đội này là đám bà con thân thích của mấy lãnh đạo, đến đội giám sát sẽ chuyên môn bắt các hình thức vận chuyển trái phép. Thành phố Hải Tân có rất nhiều xe ôm không giấy phép hành nghề, bắt đầu có ý không thể khống chế được nữa. Điều này chủ yếu là do các ngành liên quan trong quá khứ không có quyết tâm tiêu diệt hoàn toàn tình hình này. Mỗi một lần đưa ra chính sách nào đó đều là tiếng sấm thì to nhưng mưa thì bé. Từ một góc độ khác mà nhìn thì những chiếc xe ôm không giấy phép này giống như những con cá mà các cơ quan chấp pháp xấu nuôi dưỡng, thường thường bắt rồi thả, thả rồi bắt. Tiền phạt từng tháng thu được cũng là một con số không nhỏ.
Nhắc đến Tân Cầu Quân cũng có chút khó khăn mà làm, lăn lộn trên thế giới này có ai mà không có bà con, bạn bè chứ? Nhà ai mà lại không có con cái? Thành đạt thì còn không nói làm gì. Nếu không thành đạt không thể làm gì khác hơn là kiếm chuyện gì đó làm chứ. Bây giờ muốn làm nhân viên công chức rất khó khăn. Nhưng làm nhân viên hợp đồng trong cục Giao thông đi ra ngoài cũng rất oai phong. Hơn nữa trong cục Giao thông nhiều người như vậy, có rất nhiều, rất nhiều đơn vị trực thuộc, lãnh đạo các ngành có ai mà không muốn tăng thêm thu nhập chứ. Tóm lại ở trong này có rất nhiều chuyện vòng vo. Không một ai làm bí thư thị ủy muốn thay đổi chuyện này là thay đổi được. Dùng đội Giám sát cục Giao thông mà nói, nếu nạn vận chuyển trái phép không còn nữa thì bọn họ bắt ai chứ? Ngay cả hơn 30 người làm ở bãi đỗ xe lấy gì mà sống chứ? Những người này hầu hết là không thuộc biên chế mà.
Các đời bí thư thị ủy và thị trưởng chính quyền thành phố có lẽ không thèm quan tâm chuyện nhỏ này. Tân Cầu Quân đen đủi là bị Dương Phàm gặp phải. Hết lần này đến lần khác Dương Phàm lại là bí thư thị ủy thích đi lại lung tung, bình thường cũng thích xâm nhập đời sống nhân dân bình thường.
Tân Cầu Quân bây giờ đang bị đình chỉ công tác ở nhà viết bản kiểm điểm. Cục Giao thông bây giờ có hơi loạn một chút, trong lúc nhất thời Dương Phàm cũng không biết nên xử lý cho Tân Cầu Quân như thế nào. Gần đây cảnh sát giao thông bắt xe rất náo nhiệt, bên phía cục Giao thông muốn động cũng không dám động. Làm thế nào để giải quyết vấn đề vận chuyển trái phép này. Ý của Dương Phàm là triệu tập các ngành liên quan bàn bạc đưa ra một biện pháp có hiệu quả, không yêu cầu giải quyết toàn bộ vấn đề, nhưng cũng phải giảm bớt được chứ?
Muốn động một cục trưởng, Dương Phàm phải rất thận trọng cho nên trong lúc nhất thời vẫn chưa đưa ra kết quả xử lý cuối cùng.
Một ngày bận rộn đã kết thúc, Dương Phàm nhét hai tờ công văn chưa xem hết vào trong cặp sau đó đưa cho Lê Quý. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tùng Lệ Lệ cười cười đứng ở cửa.
- Có việc gì à?
Ngay cả xưng hô Dương Phàm cũng giảm đi. Nhưng trong lòng Tùng Lệ Lệ lại rất hài lòng với hiện tượng này.
- Vừa nãy có lẽ phó bí thư Ngô không tiện nói ra việc này. Cục trưởng cục Giao thông Tân Cầu Quân nhờ tôi nói giúp một tiếng, anh ta muốn mời ngài dùng cơm.
Tùng Lệ Lệ nói xong có chút hối hận, Dương Phàm cho đến bây giờ chưa nhận lời mời của ai bao giờ.
Dương Phàm nghe xong không khỏi có chút ngạc nhiên. Tùng Lệ Lệ cũng có thể nhờ làm người chuyển lời hộ, điều này nói rõ Tân Cầu Quân rất biết làm người. Ít nhất ở vị trí cục trưởng cục Giao thông cũng có năng lực nhất định. Nết không Tùng Lệ Lệ sẽ không mạo hiểm như vậy. Hoặc là có nguyên nhân gì khác.
Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi quyết định cho Tùng Lệ Lệ mặt mũi, gật đầu rồi nói:
- Bố trí ở chỗ Hồ Gia Anh đi.
Tùng Lệ Lệ nghe xong ngẩn ra một chút, Dương Phàm thật sự đáp ứng sao? Tùng Lệ Lệ có chút sửng sốt nên không nói thành lời. Dương Phàm cười cười nói thêm một câu:
- Chị ngẩn ra làm gì thế? Có phải là tôi không nên cho chị mặt mũi.
- Không phải ... cái này .. cái này... cảm ơn Bí thư Dương.
Tùng Lệ Lệ lắp bắp nói, vội vàng xoay người đi thông báo Tân Cầu Quân.
Cục Giao thông là do Lữ Ngọc Phương quản lý. Chuyện ở Xã Dương Mã làm Dương Phàm rất khó chịu với Lữ Ngọc Phương, thậm chí còn nghi ngờ hắn có vấn đề gì đó. Người Xã Dương Mã đã gây náo loạn hai lần. Bí thư thị ủy và chủ tịch Xã Dương Mã đều đã bị đình chỉ công tác. Ngô Địa Kim đề xuất ý kiến, Dương Phàm cũng đã gật đầu đáp ứng. Chuyện này Dương Phàm vốn định để Ủy ban kỷ luật thị ủy tham gia điều tra, nhưng nghĩ lại Dương Phàm liền để đó. Đầu tiên phá vỡ mạng lưới buôn bán ma túy đã, tránh đánh rắn động cỏ.
Bây giờ nếu có thể khống chế được Tân Cầu Quân vào trong tay, như vậy càng dễ dàng kiềm chế Lữ Ngọc Phương hơn, cũng có thể đáp lại việc không điều chỉnh các lãnh đạo ở cục Tài chính thành phố. Thái độ của Dương Phàm là không can thiệp vào chính quyền thành phố, nhưng về vấn đề nhân sự, động chút tay chân cũng có thể được chứ?
Tân Cầu Quân gần đây có cảm giác một ngày dài tựa một năm, nếu không sao Tân Cầu Quân lại nhờ Tùng Lệ Lệ ra mặt chứ? Cho nên ở chỗ Ngô Địa Kim nhờ hơn hai tiếng, cười cười Ngô Địa Kim nói một câu đầy ẩn ý:
- Trưởng ban thư ký Tùng thời gian gần đây rất tích cực.
Một lời nói đã đánh thức Tân Cầu Quân khỏi cơn mơ, lập tức tìm đến phòng làm việc của Tùng Lệ Lệ, sau một phen kéo kéo đẩy đẩy liền đưa ra ý muốn mời Dương Phàm ăn cơm. Tùng Lệ Lệ vốn không muốn quản chuyện này, chẳng qua nghĩ đến Tân Cầu Quân quan hệ khá tốt, trước kia có chút việc tìm hắn cũng không ngăn cản hoặc đẩy đưa gì, lại thấy Tân Cầu Quân đang gặp nạn lớn nên ít nhiều có chút thương xót, Tùng Lệ Lệ miễn cưỡng đáp ứng nói thử xem sao. Không ngờ Dương Phàm suy nghĩ lại đồng ý, điều này đúng là nằm ngoài suy nghĩ của Tùng Lệ Lệ.
Dương Phàm cố ý lưu lại trong phòng làm việc nói chuyện với Lê Quý. Đề tài chủ yếu là cuộc sống riêng của Lê Quý. Tùng Lệ Lệ vội vàng xuống lầu về phòng làm việc của mình. Thấy Tân Cầu Quân đang lo sợ bất an ngồi trong đó, mái tóc đã hói càng hói hơn. Lúc trước mất một phần tư, bây giờ đã gần một nửa đầu hói, xem ra mấy ngày nay Tân Cầu Quân suy nghĩ không ít.
Thấy Tùng Lệ Lệ đi vào, trên mặt còn mỉm cười. Tân Cầu Quân đang vùi đầu hút thuốc lá lập tức thấy tia hy vọng, vội vàng đứng lên. Tùng Lệ Lệ thấy Tân Cầu Quân như vậy, cũng không muốn trêu chọc làm gì, lập tức cười nói:
- Đến nhà hàng Nam Cương tìm chủ quán Hồ, nói cho chị ta là anh mời Bí thư Dương dùng cơm. Chị ta biết nên làm như thế nào. Nhưng anh phải nhớ đừng có mà phô trương quá.
Mặt Tân Cầu Quân trong nháy mắt đỏ bừng giống như người uống say, lảo đảo vài cái. Tân Cầu Quân đứng đó gật đầu như con gà mổ thóc, lắp bắp nói:
- Tôi ... tôi biết ... biết ...
Tùng Lệ Lệ thở dài một tiếng, người lớn tuổi như vậy mà trước mặt quyền lực cũng thế. Người trong vòng tròn này sợ rằng chưa đến lúc về hưu sẽ không bao giờ chấp nhận bỏ qua.
- Mau đi đi, tôi đến mời Bí thư Dương.
Những lời này cuối cùng đã làm Tân Cầu Quân bình tĩnh lại. Tân Cầu Quân rất cảm kích nói:
- Trưởng ban thư ký Tùng, theo ý chị.
Tân Cầu Quân mông như có lửa chạy đến nhà hàng Nam Cương, chuyển lời Tùng Lệ Lệ ra với Hồ Gia Anh. Hồ Gia Anh lập tức rõ ràng, gật đầu cười nói:
- Bí thư Dương là người thích sự đơn giản, khẩu vị cũng bình thường. Đây đều là do trưởng ban thư ký Tùng nghe được tin từ phu nhân của Bí thư Dương, coi như tiện nghi cho cục trưởng Tân.
Hồ Gia Anh là người làm ăn, miệng lưỡi rất linh hoạt, một câu nói bán được chỗ tốt không nói, còn ám chỉ cho Tân Cầu Quân một con đường. Tân Cầu Quân cũng là người lăn lộn trong chốn quan trường, nghe xong lập tức ghi vào trong lòng. Sau đó Tân Cầu Quân cười hì hì nói với Hồ Gia Anh:
- Bà chủ Hồng, sau này cục Giao thông do tôi nói là được, tất cả tiếp đón khách đều ở chỗ chị. Chẳng qua người phụ nữ đó thích cái gì, tôi không phải người trong nghề mà. :
Hồ Gia Anh lập tức vui vẻ, cười hì hì tiếp tục chỉ điểm:
- Phụ nữa thích gì bây giờ nhỉ? Một là sức khỏe ông chồng tốt, hai là giữ được sắc đẹp của mình. Ba là thích con cái tốt mà. Đừng nói tôi nói như vậy là quá bình thường, phu nhân của Bí thư Dương bây giờ đang có thai đó.
Tân Cầu Quân lập tức đứng đó nhíu mày, không nói chuyện với Hồ Gia Anh nữa. Tân Cầu Quân đang suy nghĩ, rồi quyết đoán rút điện thoại ra gọi cho cô em gái mở hàng thuốc, càu nhàu một tràng rồi dập máy.
Tùng Lệ Lệ nhận được tin nhắn của Hồ Gia Anh mới lắc lắc mông lên lầu. Dương Phàm lúc này vẫn đang nói chuyện với Lê Quý. Hắn lúc này mới biết trong nhà Lê Quý có 6 anh chị em ruột. Trong đó Lê Quý là người làm tốt nhất. Chẳng qua Lê Quý cũng biết bản thân mình, lúc ở huyện Văn Hải cũng không nói cái gì là chiếu cố người trong nhà.
Lái xe Liêu Chính Vũ không ngờ lái một chiếc Trường Giang tới đón. Lúc ra ngoài ăn cơm, Dương Phàm không bao giờ ngồi xe của bí thư thị ủy, đây là luật. Chiếc xe Trường Giang này là do Tùng Lệ Lệ đăng ký cho. Xe này khá xa hoa trong các xe trong nước, theo nói là mượn từ cửa hàng ô tô mà dùng một thời gian. Thực ra Dương Phàm gọi cho Chu Tử Dương một cuộc điện thoại thì mượn xe cũng chẳng có gì khó khăn. Chẳng qua không cần phải làm như vậy. Chuyện này coi như là kiểm tra năng lực của Tùng Lệ Lệ một chút.
Dương Phàm kiểm tra như vậy quá đơn giản, Tùng Lệ Lệ tìm đến Hồ Gia Anh nói một phen, xe liền đăng ký với tên của Hồ Gia Anh.
Đến nhà hàng, Tân Cầu Quân đang đứng ở cửa mà đợi. Có thể mời được bí thư thị ủy Dương Phàm dùng bữa, không sợ người ta không thấy. Tân Cầu Quân chỉ sợ người khác không thấy mà thôi, cảm giác tự hào thật là tốt. Tân Cầu Quân dường như trẻ đi năm tuổi, sống lưng cũng thẳng hơn. Dương Phàm vừa mới xuống xe, thắt lưng Tân Cầu Quân đã biến hoá đến 45 độ.
Chi tiết này Dương Phàm chẳng buồn so đo, cũng không cần phải so đo, đi thẳng vào phòng trên lầu. Hồ Gia Anh vẫn giống như mọi thần, đứng ở đầu cầu thang cười hì hì mà đợi. Sau đó Hồ Gia Anh đi trước một bước dẫn đường. Thực ra Hồ Gia Anh không dẫn đường cũng được. Bởi vì phòng đó bây giờ là dành riêng cho Dương Phàm. Các trang thiết bị quá xa hoa cũng được chuyển bớt đi, hơn nữa còn cố ý treo hai bức thư pháp. Đó là kết quả mà Tùng Lệ Lệ và Hồ Gia Anh đến chơi với Trương Tư Tề, Chu Dĩnh ba đêm liền mới được. Việc này Trương Tư Tề và Chu Dĩnh không đề cập, Dương Phàm cũng coi như không biết. Bây giờ trong nhà chỉ cần không gây chuyện, không náo loạn là Dương Phàm đã cảm thấy quá may mắn.
Cả đường đi Tân Cầu Quân hơi khom lưng đi phía sau Dương Phàm nửa bước. Sau khi vào trong phòng Tân Cầu Quân có chút khẩn trương không thoải mái được. Tùng Lệ Lệ không khỏi thầm cảm thấy làm chức cục trưởng này cũng không dễ dàng. Tùng Lệ Lệ cười cười đứng lên nói:
- Bí thư Dương cũng không thích uống rượu cho mấy, bây giờ gọi ít bia là được rồi.
Đây là Tùng Lệ Lệ đang ám chỉ với Tân Cầu Quân, cho lão cơ hội, nắm chắc như thế nào là do vấn đề năng lực của lão.
Có Tùng Lệ Lệ làm cầu dẫn, Tân Cầu Quân cũng tự nhiên hơn rất nhiều, trên mặt cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, không bối rối như mới đầu nữa. Sau khi bia được mang lên liền tự rót đầy ba cốc đặt trước mình, nâng cốc uống cạn.
- Bí thư Dương, có những chuyện một lời không nói hết. Ngài có thể đến đây, trong lòng tôi hiểu rõ. Ba cốc bia này không có ý gì khác, chỉ dùng để cảm ơn lãnh đạo đã cho tôi cơ hội nói chuyện.
Người này cũng có phách lực, biết nắm bắt, vẻ mặt Dương Phàm vẫn rất bình tĩnh, không hề có ý cười mà lạnh nhạt nói:
- Mặc dù là bia cũng đừng uống quá nhanh như vậy, không tốt cho thân thể. Đầu tiên ăn chút gì đã, có gì nói sau.
Tân Cầu Quân lớn tuổi như vậy nghe thấy câu nói đó đã được thay đổi thái độ, vội vàng quay đầu lại. Dày vò mấy ngày nay theo nước mắt rơi ra mà bắn bay đi. Tân Cầu Quân tháo kính mắt, dùng khăn tay ra vẻ lau kính. Tân Cầu Quân rất nhanh lấy lại bình thường.
Khi Tân Cầu Quân một lần nữa quay đầu lại, Dương Phàm vẫn lạnh nhạt nói như trước:
- Chuyện đội Giám sát của cục Giao thông dùng bạo lực chấp pháp cần phải có câu trả lời thích hợp với xã hội. Mặt khác về việc chỉnh đốn những hình thức vận chuyển trái phép, các người cũng phải đưa ra một phương án hữu hiệu. Phải quan hệ tốt với đội Cảnh sát giao thông – cục Công an thành phố. Hai bên cố gắng hỗ trợ lẫn nhau để trong vòng hai tháng sẽ thay đổi tình hình vận chuyển trái phép đang tràn lan như bây giờ.
Dương Phàm cũng không nói sẽ để Tân Cầu Quân lấy lại chức cũ, nhưng chẳng khác gì đã nói. Tân Cầu Quân thật ra không ngờ Dương Phàm chỉ đơn giản nói về công việc, cũng không nói bóng bóng nói gió gì cả. Tân Cầu Quân không khỏi thầm nghĩ Bí thư Dương đúng là không giống các lãnh đạo khác. Có lẽ Bí thư Dương coi trọng năng lực làm việc.
Tân Cầu Quân có suy nghĩ này liền thành thạo rút sổ trong túi ra ghi ghi chép chép lời Dương Phàm vừa nói. Tân Cầu Quân viết xong thì Dương Phàm cười cười đưa tay ra mà nói:
- Đưa tôi xem một chút:
Tân Cầu Quân không ngờ lãnh đạo lại có ý thức này, vô thức đưa quyển sổ tới.
Dương Phàm nhìn lướt qua thì phát hiện Tân Cầu Quân viết không thiếu một chữ nào, hơn nữa chữ viết cũng không lộn xộn, viết đúng hàng đúng nét. Không có chỗ nào vì vội vàng mà bị lệch, chữ viết như người. Dương Phàm thầm lưu lại ấn tượng này. Dương Phàm không khỏi nhìn Tùng Lệ Lệ một cái, thầm nói khó trách chị ta dám mở miệng nói giúp.
Tân Cầu Quân lấy lòng phó thị trưởng chủ quản là chuyện rất bình thường, điều này có thể bỏ qua. Trả quyển sổ lại cho Tân Cầu Quân, Dương Phàm cười cười rồi nói:
- Chuyện các xe nhập vào là sao?
Tân Cầu Quân lau mồ hôi nói:
- Chuyện này là do thị trưởng trước đây ám chỉ chúng tôi mua, mặt mũi không cho cũng không được.
Dương Phàm gật đầu mỉm cười tỏ vẻ đã hiểu, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đi theo con đường bình thường đi, sau này đừng làm chuyện như vậy nữa. Được rồi, nói xong hết rồi, ăn cơm thôi.
Tân Cầu Quân ngồi xe QQ với Tùng Lệ Lệ đi đến nhà khách thị ủy, lúc xuống xe liền vội vàng xách một chiếc túi lớn chạy theo đến cửa. Dương Phàm đứng tại chỗ quay đầu lại mỉm cười nói:
- Cục trưởng Tần muốn tôi phạm sai lầm sao?
Tân Cầu Quân vội vàng cười giải thích:
- Bí thư Dương hiểu lầm rồi. Chỉ là chút thuốc mà thôi, còn có hai chai rượu thuốc, đều là những thứ không đáng giá tiền, chủ yếu là chuẩn bị cho vợ Bí thư Dương. Ngài xem. Tôi vẫn không có cơ hội đến xin gặp ngài mà. Cái này ...
Dương Phàm nghe nói là chuẩn bị cho vợ liền gật đầu cười nói:
- Mang vào đi, chẳng qua tôi không nhắc nhở anh, các thủ đoạn bình thường không linh nghiệm với tôi đâu. Đừng để đến lúc đó tôi bảo Ủy ban kỷ luật thị ủy điều tra đồng chí.
Trong lời này có giấy kim châm, Tân Cầu Quân không khỏi thầm giật mình, càng thêm khẳng định Bí thư Dương rất coi trọng năng lực làm việc. Những loại thủ đoạn trước đây, Bí thư Dương chưa chắc đã thích.
Tân Cầu Quân mang đến chút Hải Mã, hai chai rượu (Hải Mã, nhân sâm) sau khi bỏ túi xuống không nói một câu liền đứng dậy xin về. Trương Tư Tề thấy Hải mã liền thích. Không cần biết có hiệu quả hay không, phụ nữ có thai, bụng đều lớn lên mà.
Nhưng thật ra rượu thuốc thì Dương Phàm không hiểu nhiều. Trước khi Lê Quý đi, Dương Phàm nhỏ giọng nói:
- Uống rượu thuốc này có tác dụng gì?
Lê Quý nghe xong có chút xấu hổ nhỏ giọng nói:
- Tôi cũng không rõ lắm, hình như là tráng dương.
Dương Phàm không khỏi cười khổ một tiếng, lắc đầu đi vào phòng khách. Hai người phụ nữ đang len lén cười cười, hai mắt đang lướt qua chai rượu thuốc.
Dương Phàm ngồi xuống ghế sô pha hưởng thụ Chu Dĩnh bóp vai. Phải nói kỹ thuật của nàng đã tăng lên nhiều. Dương Phàm thầm nghĩ đến chuyện hôm nay, mình thả cho Tân Cầu Quân một con ngựa, sau này chỉ cần mình nói, Tân Cầu Quân nhất định sẽ vội vàng chấp hành. Bên phía cục Tài chính, mặc dù nói Đàm Tuyết Ba giúp Lưu Á giữ vị trí, nhưng Ngô Địa Kim và Tào Dĩnh Nguyên thò tay vào, Dương Phàm cho dù không nhét ai vào có lẽ mọi người giám sát lẫn nhau, mọi người không ai dám chậm trễ.
Chuyện Tân Cầu Quân – cục trưởng cục Giao thông thành công mời Dương Phàm dùng cơm, trời vừa tối đã có rất nhiều người biết. Bao người hâm mộ gọi điện tới, Tân Cầu Quân đang có tâm trạng vội vàng nên không thể làm gì khác hơn là chia vui với mọi người. Chẳng qua có người hỏi làm như thế nào mời được bí thư thị ủy Dương Phàm, Tân Cầu Quân tất nhiên không thể nói rõ ràng, liền nói tránh, đùn đẩy một chút. Không có quan hệ đặc biệt, sao có thể bán đứng Tùng Lệ Lệ chứ.
Tối về nhà, Tân Cầu Quân vẫn còn rất vội vàng liền bảo bà xã chuẩn bị hai món nhậu, sau đó một mình một người ôm chai rượu từ từ thưởng thức. Sau khi uống hết một chai rượu, Tân Cầu Quân đã say. Chẳng qua lần này là vì vui mà uống say.
Sáng hôm sau Tân Cầu Quân như mới sống lại vậy, ưỡn ưỡn bụng đi vào cục Giao thông. Trong lòng rất tự tin, hôm nay ông đã là người của bí thư thị ủy Dương Phàm, đám người muốn nhân cơ hội mà chiếm lấy vị trí của ông, sau này thành thật cho ông. Trên đường đi tận hưởng những lời chào hỏi của cấp dưới, Dương Phàm mở cửa phòng làm việc, đi vào thì thấy có một tầng bụi ở trên bàn. Tân Cầu Quân không nhịn được đập bàn mà nói:
- Người đâu, sao không có chút trách nhiệm gì thế hả. Tôi mới đi có mấy ngày thôi, định tạo phản hả.
Tân Cầu Quân nghênh ngang trở về như vậy, đám cấp dưới hiển nhiên biết trong đó có ý gì. Mọi người vội vàng đi quét dọn. Tân Cầu Quân cau mày nhìn một vòng quanh phòng họp, giọng rất nghiêm túc nhưng không thiếu phần tự tin.
- Các đồng chí, Bí thư Dương rất không hài lòng với công việc của cục Giao thông. Các đồng chí phải tự biết, tự chịu trách nhiệm.
Vừa nói Tân Cầu Quân lại nhìn quanh một vòng, thấy vẻ mặt của mọi người đầy sợ hãi, trong lòng không khỏi đắc ý, từ từ nói:
- Ngày hôm qua bí thư thị ủy Dương tự mình chỉ thị yêu cầu cục Giao thông lập tức hành động, phải thay đổi hẳn hiện tượng vận chuyển trái phép đang tràn lan trong thành phố Hải Tân chúng ta trước ngày quốc khánh. Đương nhiên Bí thư Dương không tán thành chúng ta làm như trước đây, hy vọng chúng ta có thể đưa ra một phương pháp, sau đó bàn bạc với đội Cảnh sát giao thông – cục Công an thành phố một chút. Mọi người có ý kiến gì thì đưa ra, nhưng tư tưởng trung tâm là không được dùng bạo lực. Chúng ta phải nghiêm túc chấp hành chỉ thị của lãnh đạo.
Cuộc họp này rất thành công. Phương pháp chính đã được thống nhất. Hội nghị còn chưa kết thúc, hai chiếc xe được Trầm Ninh mang đi đã lặng lẽ quay về. Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người xuống thấy xe này, những tên trên mặt còn có chút nghi ngờ liền không dám suy nghĩ linh tinh nữa.
Có bao nhiêu người chỉ vì lãnh đạo hơi chút khó chịu là mất đi sự nghiệp, mất chức hoặc mất cơ hội thăng tiến. Lão già Tân Cầu Quân quá may mắn làm cho rất nhiều người đỏ mắt. Chuyện là như thế này, Tùng Lệ Lệ hơi có lòng trắc ẩn một chút, thêm vào việc Dương Phàm muốn khống chế cục Giao thông khiến cho Tân Cầu Quân được vui vẻ, được oai phong, được nhiều người hâm mộ.
- Nhận thái độ tốt, tích cực chủ động trả lại tiền cho ngân sách? Lâm Mãnh này bị nhốt nửa tháng mới mở miệng, hai điều này là như thế nào?
Dương Phàm dựa lưng vào ghế, ngón tay gõ gõ lên những chỗ được gạch chân đỏ trong bản báo cáo, giọng nói có chút âm trầm, mắt sắc như đao nhìn chằm chằm Tống Đại Thành.
Tống Đại Thành thầm nói cuối tuần này xem ra không an nhàn rồi. Thái độ này của Dương Phàm quả thực là chất vấn mình làm ăn không tốt, có lý do gì không. Nhưng Tống Đại Thành lại không thể nói thật mà, không thể làm gì hơn là nhỏ giọng giải thích:
- Lâm Mãnh lúc đầu đúng là quả thật ngoan cố, chẳng qua ..
- Đồng chí nếu không nói lời khách quan với tôi, tôi cũng không muốn nghe. Tôi muốn chính là báo cáo thật, không phải loại hàng giả này.
Dương Phàm lại vỗ bàn "bốp" một cái. Lúc này trong lòng Dương Phàm đang rất tức giận, lần trước mình đã tỏ rõ thái độ không dễ dàng tha thứ cho người động tay động chân. Không ngờ Tống Đại Thành còn dám làm như vậy ngay dưới ánh mắt của mình.
- Bí thư Dương, lãnh đạo trên tỉnh rất chú ý đến vụ án này, tôi cũng thấy khó khăn.
Tống Đại Thành thấy không giải thích một chút là không được, không thể làm gì khác hơn là nói ra một hai câu. Nếu không bí thư thị ủy Dương Phàm cứ nhìn chằm chằm không tha, chuyện này về sau sẽ rất khó khăn.
- Đồng chí Tống Đại Thành, tôi muốn nhắc nhở đồng chí một chút, nơi này là thành phố Hải Tân.
- Những lời nói này làm cho trong lòng Tống Đại Thành không khỏi mát lạnh, biết cái mũ trong mắt không có lãnh đạo đã bị chụp xuống. Nghĩ đến đây Tống Đại Thành khẽ cắn môi.
- Bí thư Dương, Ủy ban kỷ luật trên cơ bản là dựa theo trình tự làm việc mà xét xử, tôi ..
Tống Đại Thành còn định giải thích nữa, Dương Phàm đã vung tay lên nói:
- Báo cáo này, đồng chí cầm về suy xét kỹ đi.