Sỹ Đồ Phong Lưu

Lâm Hải Sơn gần như là chạy đến trước mặt Dương Phàm, từ xa đã nói:
- Bí thư Dương, ngài đến sao không nói trước một tiếng, chúng tôi cũng biết mà đến đón ngài.
- Tôi đưa thư ký Lê về thăm nhà một chút. Tôi cũng đang định đến huyện ủy, nhưng kết quả thấy một vở kịch rất đặc sắc. Ai trong các người giải thích với tôi?
Vẻ mặt Dương Phàm đã nói rõ vấn đề, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua đám quan chức đang định đi lên nói, tất cả mọi người đều không tự chủ gật đầu.
- Không ai có thể giải thích đây là giải tỏa nhà hay là chiến tranh sao?
Dương Phàm dùng giọng rất nghiêm khắc nói một câu, lúc này chủ tịch huyện Trương Quân cẩn thận đi tới nói:
- Bí thư Dương, ngài xem có nên tới huyện ủy trước không. Sau đó tôi sẽ từ từ báo cáo với ngài.
Dương Phàm cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Được, các người muốn thể diện thì tôi cho. Chẳng qua chờ lát nữa các người phải suy nghĩ cho kỹ xem nên giải thích với tôi như thế nào. Nói cách khác có người trong các anh chuẩn bị về nhà mà nuôi con đi.
Hiện trường đánh nhau vừa nãy rất náo nhiệt nhưng bây giờ đã trở nên yên tĩnh. Máy xúc, máy ủi cũng được lái đi, đội giải tỏa gồm mấy chục người cũng đã bỏ chạy hết.
Xe Audi của Dương Phàm tiến vào trụ sở huyện ủy. Xe vừa mới đỗ lại, Lâm Hải Sơn ở xe phía trước đã chạy tới mở cửa cho Dương Phàm. Lúc này vẻ mặt Dương Phàm đã tốt hơn. Thực ra trong quá trình giải tỏa, cưỡng chế xảy ra xung đột là rất bình thường. Vừa nãy cảnh sát mãi không tới nhất định là thu được chỗ tốt của người ta. Chuyện này muốn biết rõ không có gì là khó. Chẳng qua có đôi khi không dùng biện pháp cứng rắn sẽ rất khó tiến hành công việc. Nếu không vì nguyên nhân này thì lúc nãy Dương Phàm đã lập tức phát hỏa ở hiện trường rồi.
- Tìm một căn phòng yên tĩnh, đồng chí và Trương Quân vào, những người khác chờ ở ngoài.
Dương Phàm nhỏ giọng nói một câu, quyết định chừa chút mặt mũi cho Lâm Hải Sơn và Trương Quân.
Lâm Hải Sơn lập tức cười cười cảm kích, vội vàng nói với Trương Quân một tiếng, sau đó tự mình đi trước dẫn đường.
Dương Phàm theo Lâm Hải Sơn vào phòng làm việc. Sau khi ngồi xuống liền lấy thuốc ra đưa cho hai người, Dương Phàm nói:
- Ngồi xuống rồi nói.
- Không cần, chúng tôi đứng là được.
Hai người Lâm Hải Sơn và Trương Quân cũng biết bản thân mình, đứng trước mặt Dương Phàm mà không dám châm thuốc hút.
- Đã xử lý người bị thương ở hiện trường chưa?
Trương Quân nhỏ giọng nói:
- Đã gọi 120, có lẽ rất nhanh đã đến. Xin Bí thư Dương yên tâm, tôi đã cho người ở lại xử lý hiện trường.
- Hôm nay tôi gọi các đồng chí đến, các đồng chí cảm thấy đã xảy ra chuyện gì ở đó? Nếu dính đến mạng người thì sao?
Dương Phàm cười lạnh một tiếng rồi hỏi. Hai người Lâm Hải Sơn và Trương Quân nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho tốt.
Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, Tùng Lệ Lệ nghiêm mặt đi vào nói:
- Ngay cả nước cũng không biết rót sao?
Tùng Lệ Lệ đi vào nói một câu như vậy, Dương Phàm không khỏi nghi hoặc nhìn Tùng Lệ Lệ.
Tùng Lệ Lệ ở bên cạnh Dương Phàm đã lâu, một ánh mắt là hiểu rõ trong lời nói của người phụ nữ này có ý đồ gì khác? Vì sao vừa nãy trên xe Tùng Lệ Lệ không nói? Một loạt câu hỏi thoáng hiện lên trong đầu Dương Phàm. Dương Phàm hiểu Tùng Lệ Lệ có thể biết chuyện gì đó mà ngay cả Lê Quý cũng không biết.
- Các người ra ngoài điều tra chuyện này cho xong rồi vào đây báo cáo.
Dương Phàm phất tay đuổi hai người Lâm Hải Sơn và Trương Quân đi ra. Vẻ mặt Lâm Hải Sơn và Trương Quân liền tốt hơn rất nhiều, đứng dậy rời đi. Lúc này một người phụ nữ bưng trà đi vào.

Chờ người phụ nữ rót trà rời đi, Dương Phàm mới trừng mắt nhìn Tùng Lệ Lệ, giọng nói có chút lo lắng:
- Chị làm gì thế hả? Sao vừa vào đã ngắt lời.
Một chiếc xe Mercedes – Benz lái vào trong trụ sở huyện ủy, Lê Quý đang đứng nói chuyện với mấy quan chức bên dưới hành lang. Hai người phó chủ tịch huyện đang vây lấy Lê Quý hỏi vòng vo về sở thích của Bí thư Dương. Lê Quý thấy chiếc xe Mercedes – Benz, mắt sáng rực lên.
Một người phụ nữ từ trên xe Mercedes – Benz đi xuống. Dáng người rất được, mặt cũng được. Người phụ nữ tên là Tôn Du, là vợ cũ của Lê Quý. Con người khi còn sống có lẽ không bao giờ thuận buồm xuôi gió hết. Cuộc đời Lê Quý đã trải qua rất nhiều trắc trở. Lúc trước Lê Quý ở huyện Văn Hải cũng khá thành công, trở thành người có khả năng cạnh tranh chức chánh văn phòng ủy ban huyện nhất. Lê Quý lần đó cũng cảm thấy tiền đồ của mình sáng rực. Nhưng sự thật tàn khốc lại làm người ta chán nản. Lê Quý không được làm chánh văn phòng còn chưa tính, còn bị người một cước đá lên thành phố Hải Tân làm một nhân viên bình thường, vừa ngồi xuống đã là hai năm.
Ngay ngày Lê Quý nhận quyết định điều lên thành phố Hải Tân, Lê Quý hết giờ làm về nhà thì thấy đôi nam nữ vô sỉ đang không mảnh vải che thân quấn lấy nhau ở trên giường. Lòng tự trọng của đàn ông làm cho Lê Quý không có lựa chọn nào khác, chỉ có ly hôn. Sau này Lê Quý mới biết vợ của mình một năm trước đã bị một tên giám đốc công ty xây dựng trong huyện quyến rũ. Sau khi ly hôn, Trương Quân không làm công việc y tá ở bệnh viện nữa, mà đi làm kinh doanh đất đai.
Người đàn ông xuống xe cùng với Trương Quân chính là Lâm Phong năm đó bị Lê Quý bắt quả tang tại trận. Người đàn ông này lớn hơn Tôn Du 10 tuổi, vẻ ngoài cũng kém hơn Lê Quý rất nhiều. Nhưng Lâm Phong lại có tiền.
Lê Quý thấy hai người này đang vội vàng đi tới, không khỏi hừ lạnh một tiếng bằng lỗ mũi. Thói quen này Lê Quý học được sau khi đi theo Dương Phàm. Khi Dương Phàm cảm thấy khinh thường ai đó hoặc chuyện nào đó đều có phản ứng này.
- Thư ký Lê, chào anh, chào anh.
Lâm Hải Sơn từ trên lầu đi xuống, đi tới trước mặt Lê Quý và nhiệt tình bắt tay. Lê Quý bình tĩnh bắt tay, lạnh nhạt nói:
- Bí thư Lâm.
- Thư ký Lê, anh là người huyện Văn Hải chúng ta đi ra ngoài, phải nói giúp chúng tôi mấy câu trước mặt Bí thư Dương.
Lâm Hải Sơn cười cười nói một câu, miệng Lê Quý hơi giật giật, vẻ mặt vẫn bình tĩnh mà nói:
- Tôi nhất định sẽ phản ánh tình huống một cách khách quan. Bí thư Dương thích nghe những lời nói thật. Được rồi, các đồng chí làm việc đi, tôi lên trên.
Lê Quý không cho Lâm Hải Sơn cơ hội quấn lấy mình, từ từ đi lên trên.
- ***, một con cá mà cũng có thể xoay người.
Một phó chủ tịch huyện Văn Hải nhỏ giọng nói một câu, Lâm Hải Sơn trừng mắt nhìn đầy nghiêm khắc, tên này sợ hãi đến độ run lên.
Đợi Lê Quý đi khuất, Lâm Hải Sơn khẽ thở dài một tiếng. Trong lòng Lâm Hải Sơn thầm nghĩ nếu năm đó không phải Trương Quân ở giữa làm chuyện xấu, Lê Quý đã bị đẩy xuống một xã nào đó làm chủ tịch, không biết chừng cả đời cũng không có cơ hội ngóc đầu lên. Không ngờ rằng mới lên thành phố Hải Tân có 2 năm, lúc về đã từ trên cao mà nhìn mình như vậy. Trong lòng Lâm Hải Sơn đúng là rất khó chịu.
Lâm Phong và Tôn Du đi đến trước mặt Lâm Hải Sơn. Lâm Phong mặt lộ ra vẻ lo lắng hỏi Lâm Hải Sơn:
- Anh hai, vừa nãy hình như là Lê Quý mà. Thằng ranh đó sao lại về đây?
Lâm Hải Sơn mặt lạnh như băng trừng mắt nhìn Lâm Phong một cái:
- Nói chuyện chú ý một chút. Lê Quý bây giờ là thư ký của bí thư thị ủy Dương.
Vừa nói Lâm Hải Sơn liền nhỏ giọng nói tiếp:
- Chú làm như thế nào vậy hả? Mang nhiều người như vậy để làm gì chứ?
Lâm Phong vừa định trả lời thì thấy Trương Quân đang đi xuống, vội vàng ho khan một tiếng, khách khí nói:
- Chủ tịch Trương.
Tâm trạng Tôn Du lúc này rất phức tạp. Nhưng đời người đâu có đường lui và quay lại.
Lúc trước Tôn Du lựa chọn cuộc sống có nhà có xe đầy sung sướng cho nên bỏ Lê Quý. Thực ra vừa nãy từ phía xa xa Tôn Du đã nhận ra Lê Quý, trong lòng có chút lo lắng. Nhưng Lê Quý đã rời đi, điều này làm cho Tôn Du ít nhiều dễ chịu. Chẳng qua hai anh em Lâm Hải Sơn nói chuyện lại làm Tôn Du lưu ý.
- Lâm Phong, anh bảo đi giải tỏa nhà sao lại dùng đao dùng súng? Anh đến phòng làm việc của tôi nói chuyện, nói rõ chuyện hôm nay. Nếu không tôi không có cách nào giải thích với Bí thư Dương.

Trương Quân nghiêm túc nói với Trương Quân, nói xong xoay người rời đi.
Trong mắt Lâm Hải Sơn hiện ra một tia lạnh lùng, vội vàng đuổi theo Trương Quân mà nói:
- Chủ tịch Trương, chúng ta cùng hỏi.
Trương Quân không nói gì, khẽ gật đầu đi tới trước.
Tùng Lệ Lệ thấy ánh mắt không hài lòng của Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Bây giờ không có cách giải thích với anh. Tôi cũng không tin Lê Quý cho lắm. Lát nữa chúng ta lấy cớ ra ngoài tìm chỗ nghỉ ngơi, tôi sẽ có biện pháp nói hết những gì anh muốn biết.
Tùng Lệ Lệ nói rõ ràng như vậy, Dương Phàm hiển nhiên không tiện hỏi nhiều. Chẳng qua trong lòng có chút bất mãn với cách làm này của Tùng Lệ Lệ, cảm thấy nhất định đợi lúc không có ai dạy bảo cô ta một chút. Thói quen này không thể tái diễn.
- Được, chị đi nói với bọn họ rằng tôi hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi một chút. Về công việc chiều từng người từng người một đến nói với tôi.
Dương Phàm rất nhanh đã tìm được lý do, biện pháp tách ra mà nói chuyện mọi người rất hay dùng. Nói chuyện với từng người nhiều khi sẽ có tác dụng rất tốt, Dương Phàm coi như ăn cắp ý tưởng.
Tùng Lệ Lệ cười cười đi ra ngoài tìm chánh văn phòng đang đợi ngoài cửa, đơn giản dặn dò hai câu, chánh văn phòng lập tức chạy đi báo cáo. Rất nhanh Lâm Hải Sơn và Trương Quân đi vào. Dương Phàm ngồi trên sô pha ra vẻ mệt mỏi rồi nói:
- Tối qua ngủ không ngon nên người hơi mệt. Có công việc gì để chiều rồi nói.
Trên mặt Lâm Hải Sơn hiện ra một tia vui mừng không dễ phát hiện, nhưng vẫn ra vẻ khẩn trương đi lên ân cần hỏi:
- Bí thư Dương, tôi thấy ngài nên đến bệnh viện kiểm tra chút. Tôi sẽ cho xe cảnh sát mở đường.
Dương Phàm ra vẻ mệt mỏi đưa tay lên bóp bóp trán rồi xua tay chặn lại:
- Không cần, tìm một chỗ ngủ một lát là được, không nên làm ồn ào làm gì. Chuyện sáng nay phải lập tức điều tra, đầu giờ chiều tôi muốn nghe các người báo cáo.
Khách sạn rất nhanh được bố trí xong. Dương Phàm dẫn người đi cùng vào trong khách sạn. Sau khi vào một căn phòng xa hoa rồi đuổi Lâm Hải Sơn và Trương Quân đi, Dương Phàm ngồi trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi. Tùng Lệ Lệ cười nói với Lê Quý và Liêu Chính Vũ:
- Các người về phòng đi, tôi có chút việc nói riêng với Bí thư Dương.
Lê Quý và Liêu Chính Vũ nhìn Dương Phàm, thấy Dương Phàm không có cử động gì thì biết là lãnh đạo đã chấp nhận.
Sau khi Lê Quý và Liêu Chính Vũ đi ra, Tùng Lệ Lệ đóng cửa lại, thuận tay kéo rèm cửa sổ và bật đèn lên. Sau khi làm xong hai việc này, Tùng Lệ Lệ mới cười cười đi tới bên cạnh Dương Phàm, cầm lấy điện thoại di động gọi cho một người:
- Phòng không có vấn đề gì chứ?
- Không có vấn đề gì. Là do người của tôi tạm thời bố trí. Khách sạn này không có quan hệ gì với bọn họ.
Trong điện thoại truyền ra giọng của Trương Quân. Tùng Lệ Lệ sau khi bỏ điện thoại di động xuống mới cười hì hì ngồi xuống cạnh Dương Phàm, đưa tay ra cầm tay Dương Phàm mà nghịch, vừa cười vừa nói:
- Anh tuyệt đối không nên giận, tôi không cố ý giấu anh mà.
Dương Phàm lạnh nhạt lấy bao thuốc lá ra, cầm lấy một điều vào tay rồi thản nhiên nói:
- Trong xe không tiện nói sao chị không nhắn tin nhắc một chút, ra vẻ thần thần bí bí như vậy làm gì? Tôi thấy đây là chị đắc ý quên mình, muốn thể hiện trước mặt bọn họ một chút hả?
Lời này của Dương Phàm hơi nặng nhưng coi như nói đúng tim đen của Tùng Lệ Lệ. Tùng Lệ Lệ thầm giật mình nhưng trên mặt vẫn cười hì hì, cầm bật lửa châm thuốc cho Dương Phàm rồi nói:
- Anh nghĩ đi đâu thế? Lúc ấy tôi không nghĩ rằng còn có thể nhắn tin mà
- Anh đừng giận mà, tôi nhận sai có được không?

Tùng Lệ Lệ nắm trúng tính cách của Dương Phàm là ăn mềm không ăn cứng, cười hì hì lấy lòng một phen. Vẻ mặt Dương Phàm dần dần giãn ra. Tâm trạng của lãnh đạo luôn là như vậy, không bao giờ cho phép cấp dưới lừa gạt và tự có quyết định.
- Nói đi, chị biết gì thì nói hết ra?
Dương Phàm ngã người xuống sô pha, nhắm mắt lại ra vẻ chờ nghe.
Tùng Lệ Lệ hơi nghiêm mặt lại mà nói:
- Ở huyện Văn Hải này, Lâm Hải Sơn chính là hoàng đế. Hôm nay cảnh mà chúng ta thấy có liên quan đến Lâm Phong – em trai của Lâm Hải Sơn. Lâm Phong mở một công ty xây dựng, trong tay còn có một đội công trình. Người này nhiều năm rồi đã dùng thủ đoạn bạo lực thu hút người, dựa vào Lâm Hải Sơn mà rất nhanh tích được một khoản tiền lớn. Bí quyết hắn buôn bán đất và xây dựng chính là như sau, mỗi lẫn ủy ban huyện có chính sách và quy hoạch gì, hắn đều là người đầu tiên nhận được tin tức. Sau đó điên cuồng dùng các loại thủ đoạn chiếm đoạt một đống đất, rồi ngồi chờ giá lên là bán lấy lãi rất lớn. Hai năm qua nội thành huyện Văn Hải bắt đầu ít xây dựng hơn, theo giá nhà tăng lên, Lâm Phong cũng bắt đầu chú ý vào đất đai. Anh hôm nay cũng thấy đó, khi bọn chúng đi giải tỏa và đánh người, vì sao cảnh sát mãi không đến? Điều này không cần tôi nói ra, anh cũng hiểu mà.
Tùng Lệ Lệ nói đến dây liền dừng lại, Dương Phàm mở mắt ra nhìn Tùng Lệ Lệ rồi nói:
- Hết rồi à?
Tùng Lệ Lệ cười nói:
- Hết rồi.
Trong mắt Dương Phàm hiện ra một tia lạnh lùng, đưa tay ra ôm lấy Tùng Lệ Lệ ấn lên đùi, nâng tay tát mạnh vào bờ mông căng tròn làm người ta phải điên lên của Tùng Lệ Lệ, vừa tát vừa nói:
- Tôi bảo chị nói mà còn lưu lại một nửa, giữ lại không nói hết này ...
Dương Phàm dùng sức rất mạnh làm tiếng tát rất to. Tùng Lệ Lệ không giãy dụa mà chỉ quay đầu lại lộ ra vẻ cầu xin:
- Người tốt, anh muốn đánh cũng phải cho biết tội danh chứ, tôi nói hết rồi mà. Bạn đang đọc truyện được tại
Thấy vẻ hưng phấn và dâm đãng trong mắt Tùng Lệ Lệ, Dương Phàm dừng lại, hừ một tiếng rồi dựa lưng ra sau mà nói:
- Chị còn nói dối? Tôi hỏi chị, Trương Quân là người của ai?
Tùng Lệ Lệ vừa nghe thấy Dương Phàm hỏi cái này, trên mặt liền lộ ra nụ cười đầy quyến rũ, đứng lên mở hai chân ra rồi học theo cách của Tần Hinh, ngồi lên đùi Dương Phàm, cái mông lắc lư chèn ép bảo bối của người đàn ông. Tùng Lệ Lệ nhìn chăm chú vẻ biến hoá trên mặt người đàn ông, trong miệng nhỏ giọng nói:
- Tôi biết nói gì với anh nhỉ. Trương Quân là người của ai, với trí tuệ của anh còn cần tôi phải nói sao? Vì chuyện đánh người này, anh rõ ràng đoán được mà. Không cần tôi tự miệng nói ra chứ.
Dương Phàm bị khiêu khích như vậy lập tức có phản ứng, mở mắt thấy vẻ mặt đầy khát vọng của Tùng Lệ Lệ, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, người phụ nữ này đúng là hay có chủ ý, có phải là bí mật mang theo mục đích gì không nhỉ?
- Tôi đoán ra nhưng chị chủ động nói lại là chuyện khác.
Dương Phàm còn đang ngoan cố chống cự, chẳng qua phản ứng của cơ thể đã bán đứng hắn, bảo bối cứng rắn đẩy đẩy vào chỗ mềm mại kia, cái cảm giác này thật làm cho người ta xúc động.
Tùng Lệ Lệ hoàn thành quá trình khiêu khích cười hì hì đứng lên, ngồi xổm xuống trước mặt Dương Phàm rồi nói:
- Trương Quân là do tôi đề bạt lên mà.
Dứt lời Tùng Lệ Lệ liền đưa tay cởi dây lưng của Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Đừng làm bẩn sẽ phải thay đó.
Lê Quý đi ra cảm thấy trong lòng khá nặng nề. Lê Quý bảo Liêu Chính Vũ ở bên chú ý một chút, còn bản thân Lê Quý lại đi xuống lầu tìm một chỗ ngồi xuống hút thuốc lá. Huyện Văn Hải đối với Lê Quý mà nói là nơi đau lòng. Từ tình cảm mà nói nếu ở đây không phải có bố mẹ và con trai, Lê Quý cũng không muốn về đây.
Nhưng bây giờ lại khác rồi. Lê Quý cười hắc hắc một tiếng, nhớ đến vẻ mặt lấy lòng của những người đó. Tất cả dẫn đến biến hoá đó là bởi vì mình là thư ký của bí thư thị ủy Dương Phàm, là người có thể nói chuyện bên cạnh lãnh đạo. Trong lòng Lê Quý dấy lên một tia khoái cảm. Điện thoại di động vang lên, Lê Quý vội vàng lấy ra mà nhìn thì thấy là số máy lạ.
Lê Quý lấy lại bình tĩnh, sau đó bình tĩnh nghe điện, học theo giọng điệu của Dương Phàm mà nói:
- Alo, ai đó?
- Tôi ở cửa khách sạn, anh có thể ra chút không?
Trong điện thoại di động truyền ra giọng của Tôn Du, tim Lê Quý như bị kim đâm, không khỏi cảm thấy đau đớn. Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, Lê Quý do dự một chút, cuối cùng thở dài một tiếng đứng lên từ từ đi ra ngoài cửa.
Lê Quý đến tận bây giờ vẫn nhớ kỹ lần đầu tiên nhìn thấy Tôn Du. Ngày đó Tôn Du bị cảm phải vào bệnh viện truyền nước. Khi ấy Tôn Du mặc bộ đồng phục y tá màu xanh nhạt, trên đầu cũng đội chiếc mũ có màu sắc đó. Tôn Du có vòng eo thon nhỏ mặc đồng phục như thiên thần trước mặt Lê Quý. Lúc ấy Lê Quý vừa tốt nghiệp đại học.
Tôn Du đứng ngoài cửa có chút khẩn trương, thậm chí có chút xấu hổ. Tôn Du cũng không muốn đến gặp Lê Quý. Chẳng qua Lâm Phong ép cô ta đến đây, ý rất rõ ràng, tốt nhất là có thể cùng với Lê Quý hồi phục từ đống tro tàn. Lâm Phong xem ra rất gấp. Lâm Phong đã làm bao nhiêu chuyện xấu, Tôn Du biết rõ ràng. Bị bí thư thị ủy bắt ngay tại trận, không lo lắng mới là lạ.

Thực ra trong lòng Tôn Du cũng không hy vọng Lê Quý có thể đi ra, như vậy Tôn Du có thể nhẹ nhàng mà rời đi. Về phần giải thích Lâm Phong như thế nào cũng không có gì khó. Người ta bây giờ đang rất tốt, không thèm để ý đến tôi. Nhưng sâu trong lòng Tôn Du lại có một cảm giác mãnh liệt, hy vọng Lê Quý có thể đi ra. Người đàn ông này mặc dù không cho mình hưởng thụ về vật chất, nhưng Lê Quý lại rất tốt đối với mình. Sâu trong lòng Tôn Du cũng thừa nhận vui vẻ nhất trong đời này là mấy năm ở bên cạnh Lê Quý. Đến tận khi Tôn Du được Lâm Phong để ý và dụ dỗ.
Khi Lê Quý thấy Tôn Du đang bất an đứng đó, trong lòng dâng lên một khoái cảm không nói thành lời. Chút mềm lòng vừa nãy ngay lập tức bị khoái cảm báo thù bao phủ, trái tim cũng trở nên cứng rắn.
- Tìm tôi có chuyện gì?
Lê Quý đứng ở cầu thang, từ trên nhìn xuống Tôn Du đứng ở bên dưới.
Tôn Du vốn thấp hơn Lê Quý không ít, lúc này muốn tiến lên nhưng ánh mắt của Lê Quý lạnh như băng, trong lòng không khỏi đau xót, chân cứng đờ lại. Tôn Du cố gắng nở nụ cười nói:
- Tôi chỉ đến xem anh có tốt hay không?
Lê Quý cười lạnh một tiếng liếc nhìn Tôn Du đã cố trang điểm thật đẹp, ánh mắt rất nhanh nhìn ra chỗ khác, lạnh lùng nói:
- Tôi rất tốt, cảm ơn đã nghĩ đến tôi. Nếu không có chuyện gì khác thì tôi phải về đây, nếu không Bí thư Dương lại không tìm thấy tôi.
Tôn Du có nhiệm vụ mà đến, mặc dù Lê Quý rất lạnh nhạt nhưng nghĩ đến sau khi trở về Lâm Phong có thể sẽ tức giận nên Tôn Du vẫn quyết định cố gắng một chút. Con người đều ích kỷ mà.
- Có chút việc ở đây nói không tiện, tối cùng nhau ăn cơm được không?
Thấy vẻ đáng thương của Tôn Du, trước kia mỗi lần Tôn Du có yêu cầu gì đều dùng vẻ mặt này. Lê Quý không biết làm như thế nào nữa, chút cứng rắn trong lòng bị người phụ nữ mà mình từng rất yêu làm mềm đi, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, nhẹ nhàng nói:
- Để xem đã, xem tối nay Bí thư Dương có chuyện gì bảo tôi làm không?
- Đến chiều tối tôi sẽ gọi điện cho anh.
Tôn Du thấy có hy vọng. Tôn Du hiểu rất rõ Lê Quý. Khi ánh mắt Lê Quý như vậy chính là biểu hiện sẽ thỏa hiệp.
- Ừ, cô về đi, tôi cũng vào đây.
Lê Quý vừa nói liền như chạy trốn xoay người rời đi, không dám nhìn thêm vẻ mặt đáng thương kia của Tôn Du thêm chút nào nữa.
Tùng Lệ Lệ trước kia hiếm khi có vẻ mặt này. Tùng Lệ Lệ sống trong gia đình quyền quý từ nhỏ, nhận giáo dục rất nghiêm khắc và bảo thủ. Ở trên giường Tùng Lệ Lệ cũng bị giáo dục ảnh hưởng, nên chỉ có tư thế truyền thống mà thôi.
Chẳng qua trước mặt Dương Phàm, Tùng Lệ Lệ không có sự lựa chọn nào khác, nhất là khi làm một chuyện hơi có lỗi, Tùng Lệ Lệ cảm thấy cần phải chủ động dùng phương pháp này để lấy lòng người đàn ông có tâm tư thâm trầm nhưng lại rất dễ mềm lòng này.
Sau khi có quan hệ với Dương Phàm, Tùng Lệ Lệ đã trải qua rất nhiều lần đầu tiên. Ví dụ như lần đầu tiên 3P, lần đầu tiên dùng miệng phục vụ người đàn ông. Bây giờ cũng là lần đầu tiên Tùng Lệ Lệ ngồi trên người Dương Phàm, cố gắng lắc lư.
Tùng Lệ Lệ rất nhanh phát hiện chỗ tốt của tư thế này, khoái cảm nắm giữ chủ động lặng lẽ dấy lên trong lòng, đồng thời còn có thể cảm nhận bảo bối người đàn ông tiến vào chỗ sâu nhất trong cơ thể mình. Mới đầu Tùng Lệ Lệ còn không quá quen, trong quá trình ăn bảo bối người đàn ông đó, Tùng Lệ Lệ cảm thấy như bị đâm xuyên, Tùng Lệ Lệ không dám động.
Ừ. Rên lên một tiếng, trong lòng không dám nghĩ đây là sự thật.
Năng lực thích nghi rất nhanh của phụ nữ giúp Tùng Lệ Lệ mau chóng trở nên quen thuộc, Tùng Lệ Lệ sau khi điều chỉnh một chút liền như điên lên, cách này đơn giản là dành riêng cho Tùng Lệ Lệ.
Lúc nào cũng có cảm giác thâm nhập tận sâu trong và đâm xuyên, điều này làm Tùng Lệ Lệ không khỏi tăng tần suất lắc lư. Sau một quá trình điên cuồng, Tùng Lệ Lệ sắp bị tan chảy, cả người run lên, cảm thấy khoái cảm từ trước đến nay chưa từng có ném mình lên tận mây xanh. Tùng Lệ Lệ nằm im không nhúc nhích trên người Dương Phàm, cố gắng ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt có chút trêu chọc của người đàn ông kia.
Kết quả này Dương Phàm không nghĩ đến. Lần trước khi ở khu nghỉ dưỡng hình như Tùng Lệ Lệ không giơ cờ trắng nhanh như vậy. Dương Phàm phải mất hơn 10 phút mới chiến thắng. Đương nhiên sức chiến đấu của phụ nữ, người đàn ông không thể sánh bằng. Người đàn ông thắng lợi chỉ trong từng giai đoạn mà thôi.
Tư thế này cũng chút nữa làm Dương Phàm đầu hàng trước. Hôm nay *** của Tùng Lệ Lệ co thắt với tần suất cao hơn, thiếu chút nữa làm Dương Phàm phát ra. Dương Phàm không thể không thừa nhận, tư thế này thì Tùng Lệ Lệ là xuất sắc nhất trong tất cả các người phụ nữ mà hắn đã từng quan hệ. Nhất là bờ mông to của Tùng Lệ Lệ, cảm giác đè ép đó đúng là làm người ta muốn lên mây.
Mùi vị của mỗi người phụ nữ đều khác nhau, khó trách hầu hết người đàn ông đều có mới nới cũ.
Bảo bối người đàn ông vẫn cứng rắn như trước. Tùng Lệ Lệ thở lấy hơi một chút mở to đôi mắt mọng nước nhìn khuôn mặt anh tuấn kia, chị ta không nhịn được từ từ di chuyển. Khoái cảm vừa nãy thật sự quá tuyệt. Tùng Lệ Lệ không nhịn được muốn thưởng thức cảm giác đó lần nữa.
- Chị là người của ai?
Lúc này người đàn ông đáng ghét đó lại nói, một tay còn không ngừng day day đầu vú, đầu ngón tay đang nhẹ nhàng lướt trên một trong những bộ phận mẫn cảm nhất của Tùng Lệ Lệ. Tùng Lệ Lệ không nhịn được rên lên một tiếng, tăng sức lắc lư vòng eo, trong miệng nhỏ giọng nói:
- Em là người của anh, a, muốn chết.
Trong mắt mang theo một tia sát khí, Trương Quân đứng dưới lầu đợi khoảng 5 phút. Dương Phàm từ chối lời mời dùng cơm, sau đó bảo bốn người chính và phó hai ban của huyện Văn Hải theo thứ tự vào trong phòng báo cáo. Lâm Hải Sơn là người đầu tiên đi vào, sau đó đến lượt Trương Quân.
Trương Quân nhẹ nhàng liếc nhìn phó bí thư huyện ủy Thường Nhạc đang ngồi ở trước mặt, từ vẻ mặt của Thường Nhạc thấy được một tia bất an, sâu trong lòng Trương Quân dấy lên một cảm giác hả hê. Trương Quân không nhịn được quay đầu lại nhìn lướt qua phó chủ tịch huyện Từ Minh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận