Sỹ Đồ Phong Lưu

Hầu Đình là người như thế nào, Hầu Phương Minh hiểu rất rõ. Hầu Phương Minh luôn là người biết bản thân mình nên cho rằng Dương Phàm sẽ không bao giờ cùng Hầu Đình ..
- Được, đến chỗ chị dâu cô đi. Anh có chuyện nói với Bí thư Dương, cô đến đó rồi tìm chỗ mà chơi.
Hầu Phương Minh nói như vậy, trong lòng có chút lo lắng nhìn vẻ mặt của Hầu Đình. Mắt Hầu Đình đang sáng rực lên. Dương Phàm rất đẹp trai và thành thực, sức chống cự của Hầu Đình có thể bằng không.
Đương nhiên bây giờ nói Hầu Đình thế nào cũng vô ích, chẳng qua cô bé này lại rất tò mò.
Đi theo Hầu Phương Minh vào trong một hàng nước, nghe thấy đoạn bài hát bên trong, Dương Phàm không khỏi dừng chân nghe một chút. Ở giữa quán có một chiếc bàn hát rất lớn, lúc này có một ít khách đang ngồi. Có một cô gái mặc sườn xám ngồi ở giữa đang hát tiếp:
- Bích vân thiên, hoàng hoa, gió tây phong. Nhạn Bắc bay về trời Nam ...
- Ha ha, chị dâu em hát được phải không?
Hầu Đình thò đầu ra bên cạnh Dương Phàm, có chút đắc ý mà nói.
Dương Phàm nhìn lướt qua những người khách trong sảnh. Số khách không đến 10 đầu ngón tay, không khỏi âm thầm thở dài một tiếng rồi nói:
- Hát rất được nhưng lại có mấy người tri âm cơ chứ?
Hầu Phương Minh nói tiếp:
- Cũng không hy vọng vào cô ấy kiếm tiền, thuần túy là lưu lại một nơi giải trí mà thôi. Nơi này chiều nào cũng có một ít nghệ sĩ đến hát, khách mặc dù không nhiều, nhưng cũng coi như giữ lại một sân khấu cho mọi người biểu diễn.
Dương Phàm đi theo Hầu Phương Minh ngồi xuống một bàn. Người phụ nữ trên sân khấu thấy ba người liền cười cười dừng hát, ra hiệu cho người khác lên thay, lúc này mới đi tới bàn của ba người Dương Phàm.
- Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây vậy.
Người phụ nữ đi tới trước mặt rồi hỏi, sau đó thân thiết đứng cạnh Hầu Phương Minh. Hầu Phương Minh chỉ vào Dương Phàm rồi nói:
- Vị này chính là Dương Phàm, anh biết anh ta thích những nơi như thế này. Quả nhiên vừa vào thì nghe thấy em hát bài "Thu cảnh". Dương Phàm đứng tại chỗ mà nói hát thì rất hay nhưng có mấy người tri âm.
Dương Phàm thật ra không nghĩ tới một người như Hầu Phương Minh lại có thể có một bà vợ với khí chất tao nhã như vậy. Người phụ nữ mặc bộ sườn xám truyền thống, mỗi một cử động đều lộ ra vẻ ung dung. Người phụ nữ đưa tay ra với Dương Phàm:
- Lâm Sơ Ảnh, làm quen một chút. Chào mừng hay đến đây.
Dương Phàm đứng lên bắt tay rồi nói:
- ̉n súc mặc dù là tinh túy, nhưng trong thời đại coi trọng vật chất như ngày hôm nay, lại có mấy người nghe hiểu được cơ chứ. Hơn nữa dù là nghe hiểu cũng là sợ không có bao nhiêu thời gian đến đây hưởng thụ giây phút nhàn nhã như vậy.
Hầu Phương Minh ở bên ra vẻ chua xót, chậc chậc hai tiếng rồi nói:
- Xong đời rồi, tối nay kiểu gì cũng bị bà xã mắng tôi là người ....
Dương Phàm chỉ nhẹ nhàng chạm tay Lâm Sơ Ảnh rồi bỏ ra. Chờ Lâm Sơ Ảnh và Hầu Phương Minh ngồi xuống, lúc này Dương Phàm mới ngồi lại vị trí của mình, thản nhiên nói:
- Không có những người như anh thì sao có những sân khấu như thế nào? Không cần biết anh có mục đích gì, điểm này làm tôi phải bội phục anh.
Hầu Phương Minh không khỏi đắc ý cười ha hả rồi nói:
- Hiếm có, hiếm có. Rốt cuộc có thể nghe được một chữ như vậy từ trong miệng tên kiêu ngạo như anh. :
Hầu Phương Minh nói xong liền quay đầu lại nháy mắt với Lâm Sơ Ảnh. Lâm Sơ Ảnh lập tức đứng lên cầm tay Hầu Đình rồi nói:
- Chúng ta ra phía sau nói chuyện, đừng ảnh hưởng anh hai em nói chuyện nghiêm túc.
Hầu Đình ít nhiều có chút không tình nguyện. Nhưng trước mặt Lâm Sơ Ảnh vẫn ngoan ngoãn đi theo.
- Trưa và tối ở đây đều biểu diễn, buổi sáng bán nước, nuôi sống mười mấy nghệ sĩ cũng không có gì là khó.
Hầu Phương Minh cười cười tự giễu mình một câu, cũng không có dũng khí coi lời khen ngợi vừa rồi của Dương Phàm là thật.
Dương Phàm không nói gì, lấy thuốc ra châm một điếu, nhìn Hầu Phương Minh một cái rồi nói:
- Nghe hát, uống trà, nơi này đúng là rất được. Trên mặt Dương Phàm ít nhiều mang theo vẻ trào phúng, Hầu Phương Minh xấu hổ chép miệng mà nói:
- Người như anh đúng là ... Bỏ đi, tôi nói thẳng vào chuyện chính. Bố tôi nói anh hình như rất đắc tội với người địa phương, bọn họ muốn thể hiện lực lượng của mình một chút.
Dương Phàm nghe xong giơ tay lên cầm chén trà nhấp một ngụm rồi bỏ xuống, nhìn Hầu Phương Minh đầy ẩn ý, sau đó nói:
- Anh nói chuyện luôn thích lưu lại một nửa nhỉ? Hay là cố ý lộ ra sơ hở để tôi hỏi, làm tôi có ấn tượng? Tôi nói anh em hai người này, ánh amwst quá nhỏ, sao không học bố anh một chút? Thực ra anh chỉ cần một hơi nói ra là được, miễn cho tôi nghi ngờ anh có ý khác.
Hầu Phương Minh bị nói trúng tim đen không khỏi đỏ mặt một chút. Chẳng qua người này đúng là có khả năng khắc chế, trong lòng rõ ràng muốn đánh cho Dương Phàm một trận, nhưng trên mặt lại tươi cười:
- Con người anh nói chuyện sao luôn khó nghe như vậy? Bỏ đi, dù sao tôi cũng không hy vọng là bạn bè tốt của anh. Chúng ta giữ quan hệ giao dịch là được. Không có chứng cứ rõ ràng nhưng bên phía tỉnh ủy có người đang dung túng hành vi này. Chẳng qua anh chắc cũng đã biết rõ, tôi không cần nhiều lời làm gì.
Dương Phàm khẽ hừ một tiếng, phun lá trà trong miệng ra rồi nói:

- Trà này không có gì đặc biệt cả, lần sau mời khách nhớ dùng loại trà tốt nhất, đừng lấy loại trà này ra lừa khách.
Dương Phàm nói như vậy làm cho Hầu Phương Minh không hiểu gì, thầm nói không phải đã đạt thành hiệp định với ông già sao? Sao còn như vậy nữa chứ?
Đáng tiếc Dương Phàm không cho Hầu Phương Minh cơ hội hỏi, bỏ chén trà xuống thu thứ gì đó rồi xoay người chắp tay sau lưng mà đi. Hầu Phương Minh ngồi đó nhìn có chút thất thần. Mãi cho đến khi Lâm Sơ Ảnh và Hầu Đình đi tới, Hầu Phương Minh mới cười khổ một tiếng với Lâm Sơ Ảnh.
- Hì hì đừng để trong lòng, anh ta đây là mượn đề tài để nói chuyện khác. Anh ta nếu không thể hiện chút cơn lửa giận trong lòng mình, như vậy mới là chuyện lạ đó.
Lâm Sơ Ảnh nhìn theo bóng lưng Dương Phàm rời đi, hơi nhíu mày nhỏ giọng nói.
Hầu Phương Minh vẫn không hiểu cho lắm, cười khổ nói:
- Hắn ta nếu ở trước mặt ông già cũng như vậy không phải có hiệu quả tốt hơn sao?
Lâm Sơ Ảnh cười khổ nhìn Hầu Phương Minh, rồi nói:
- Khó trách bố nói anh không được. Anh ta đây là muốn mượn miệng anh để làm bố yên tâm. Anh ta nếu không tỏ vẻ một chút, mà cứ không một tiếng động rời đi, như vậy mới là chuyện xấu. Món nợ này bây giờ không tính với anh, sau này nhất định sẽ tính. Được rồi, anh mau gọi điện cho bố nói chuyện này đi.
Hầu Đình ở bên mở to mắt nhìn nhưng không hiểu gì hết. Hầu Phương Minh bán tín bán nghi gọi điện thoại cho Hầu Tiếu Thiên, cẩn thận nói chuyện này ra một chút. Hầu Tiếu Thiên ở đầu bên kia trầm ngâm một chút, cuối cùng cười nói:
- Không có chuyện gì, chuyện này coi như đã trôi qua hết. Sau này anh không nên trêu chọc cậu ta, như vậy sẽ không phải lo lắng sẽ bị tính sổ trong tương lai.
Hầu Tiếu Thiên dập máy, Hầu Phương Minh không biết nói gì nhìn Lâm Sơ Ảnh.
Lâm Sơ Ảnh khẽ vỗ vai Hầu Phương Minh rồi nói:
- Được rồi, đừng nhìn em như vậy chứ. Em là vợ của anh mà.
Hầu Phương Minh cầm tay Lâm Sơ Ảnh, thở dài một tiếng rồi cười nói:
- Bà xã, em đừng làm quán trà này nữa, giúp anh kinh doanh đi.
Lâm Sơ Ảnh trừng mắt nhìn Hầu Phương Minh một cái rồi nói:
- Không có hứng thú, mệt lắm.
Dương Phàm trên đường về biệt thự, từ xa xa nhìn thấy chiếc xe Audi dừng lại dưới một tán cây. Lê Quý và Liêu Chính Vũ đang ngồi xổm dưới bóng râm. Xem ra hai người này không dám lên gọi cửa. Dương Phàm không khỏi có chút buồn bã trong lòng, không khỏi thầm đáng tiếc cho Lê Quý. Người này coi như một thư ký đủ tư cách, nhưng Dương Phàm lại hiểu rõ loại người như Lê Quý càng bò lên cao chính là hại bản thân anh ta.
- Vào trong nhà ngồi đi, tôi thu dọn một chút rồi về.
Dương Phàm dừng xe thò đầu ra nói một câu, Lê Quý và lcq càng thêm hoảng sợ. Nhất là Liêu Chính Vũ thầm nói trong viện còn có một chiếc xe mà, sao bây giờ lại đột nhiên thò ra một chiếc xe BMW nữa chứ?
- Không cần, chúng tôi chờ ở bên ngoài thôi.
Lê Quý cười cười nói một câu. Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói:
- Vậy cũng được, tôi ra nhanh thôi.
Thu Vũ Yến đang ngồi ở phòng khách trên lầu, nàng đang ngồi trước máy tính xách tay làm việc. Nghe thấy tiếng động ở dưới sân lập tức đứng lên, đi ra cửa sổ nhìn một chút thấy Dương Phàm đã về liền đứng lên ra cầu thang đợi.
Thấy chỉ có một mình Thu Vũ Yến, Dương Phàm có chút kỳ quái hỏi:
- Tần Hinh đâu? Hôm qua đã mệt như vậy còn đi quay phim sao?
Thu Vũ Yến cười nói:
- Em cũng đã khuyên cô ấy. Nhưng Tần Hinh nói trước đây nhiều lúc còn mệt hơn bây giờ nhiều. Nghệ sĩ không chịu được vất vả như vậy thì sao có thể nổi tiếng.
Dương Phàm không dây dưa ở vấn đề này nhiều, ôm eo Thu Vũ Yến, nhỏ giọng nói vào tai nàng:
- Chiều anh phải về, em ở đây làm nhanh một chút. Về trung tâm giải trí tốt nhất là thành lập một công ty riêng, tránh cho sau này liên lụy đến tập đoàn Thiên Mỹ.
Câu nói này của Dương Phàm đang đề phòng ai, Thu Vũ Yến hiển nhiên là hiểu rõ ràng. Thu Vũ Yến gật đầu nói:
- Em biết rồi. Vừa nãy Vạn Tú Phong gọi điện cho em nói câu lạc bộ bóng đá về cơ bản đã đi vào quỹ đạo, gần đây cũng bắt đầu tập luyện. Anh bảo Tào Dĩnh Nguyên có thời gian thì đến xem một chút, đừng để cho lão già đó thành người phủi tay mọi chuyện.
Sau khi hai người có quan hệ đó, Thu Vũ Yến ở trước mặt Dương Phàm càng thêm dịu dàng, giọng nói chuyện cũng nhẹ hơn ba phần. Thu Vũ Yến vừa nhắc đến Tào Dĩnh Nguyên, phương diện này cũng có ý rõ ràng, trong quá trình câu lạc bộ bóng đá hoạt động, nhất định sẽ gặp một chút vấn đề trong nhà nước, những chuyện này cần Tào Dĩnh Nguyên đứng ra giải quyết. Thực ra Dương Phàm giải quyết vấn đề này càng thuận tiện hơn. Chẳng qua Thu Vũ Yến có ý định không cho Tào Dĩnh Nguyên thoát thân. Mở một câu lạc bộ bóng đá vốn không phải ý của Dương Phàm, Dương Phàm cũng không thích. Đây là do Tào Dĩnh Nguyên rất mong muốn mà.
- Được, anh biết rồi. Đi thu dọn quần áo đi, anh thay đồ rồi về thành phố Hải Tân.
Vừa nói Dương Phàm đưa tay vuốt vuốt mặt Thu Vũ Yến, một tình cảm ấm áp, dịu dàng từ trong lòng dâng lên. Thu Vũ Yến cọ cọ vào trong lòng Dương Phàm một chút rồi nói:
- Em đã sớm thu dọn rồi, trên giường cũng thu dọn xong. Mấy ngày nữa em cũng sẽ đi, anh phải đến thăm em nhé.
Dương Phàm không trực tiếp quay về thành phố Hải Tân, mà mà chạy huyện Văn Hải. Vụ án bên này còn chưa hoàn toàn kết thúc, Dương Phàm tự nhiên muốn đến xem một chút. Mới đi được nửa đường, Lê Quý đưa điện thoại di động tới rồi nói:
- Là thị trưởng Tào gọi tới.

Dương Phàm nghĩ tối đó Tào Dĩnh Nguyên khổ sở như vậy, không khỏi cười cười. Thầm nói cuộc điện thoại này có lẽ là có ý thỏa hiệp đây.
- Ừ, là tôi.
Giọng điệu của Dương Phàm rất bình thường, Tào Dĩnh Nguyên trong điện thoại thở khá mạnh mà nói:
- Về vấn đề lựa chọn chủ tịch huyện Văn Hải, tôi tôn trọng quyết định của tổ chức.
Dương Phàm cười cười ở thế thắng, thản nhiên nói:
- Lão đang ở đâu? Có chuyện chúng ta cần phải gặp nói chi tiết.
Tào Dĩnh Nguyên biết ý của lời nói này, vội vàng nói:
- Tôi đang về thành phố, chờ ngài về rồi nói.
- Được, tôi ngủ qua đêm ở huyện Văn Hải, sáng mai sẽ về.
Mao Vũ gần đây rất thoải mái. Sau hai lần ăn cơm với chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Miêu Hằng Sinh, cảm thấy chủ nhiệm Miêu ám chỉ mình bất mãn với cục Công an thành phố Hải Tân.
Mao Vũ kịp thời ám chỉ mình có thể có chút động tác. Miêu Hằng Sinh lúc ấy không tỏ thái độ, đây là im lặng cho phép. Mao Vũ hôm đó tìm Lộ Nam Sinh nói chuyện này, Lộ Nam Sinh từ trước đến nay luôn có vẻ mềm yếu liền không biểu hiện thái độ gì, đây chính là im lặng cho phép. Có Miêu Hằng Sinh ủng hộ, Mao Vũ hiển nhiên rõ ràng biết được thế lực địa phương ủng hộ, lá gan cũng to hơn.
Sau một phen nhảy lên nhảy xuống, Mao Vũ gần đây khá kiêu ngạo, muốn đá bay Lộ Nam Sinh. Chẳng qua trong hội nghị đảng ủy sáng nay, Lộ Nam Sinh đột nhiên trở nên cứng rắn. Trong hội nghị đã nói có đồng chí trong lãnh đạo sở gần đây phát ngôn có chút cực đoan.
Lời của Lộ Nam Sinh chính là các đồng chí có chút quá đáng với các đồng chí bên dưới, gián tiếp ảnh hưởng đến đội ngũ công an tỉnh Thiên Nhai cải cách và chỉnh đốn lại. Sau đó có thể ảnh hưởng đến toàn bộ tình hình thu hút đầu tư của toàn bộ tỉnh Thiên Nhai. Tóm lại Lộ Nam Sinh đang ám chỉ có người làm hơi quá đáng. Mặc dù không hề chỉ danh điểm họ, nhưng trên cơ bản chính là chỉ vào hòa thượng mà nói là thằng giặc trọc. Ai chẳng biết đây là đang nói Mao Vũ cơ chứ?
Mao Vũ cũng muốn phản kích trong hội nghị một chút. Chẳng qua tiếp theo Lộ Nam Sinh nói lãnh đạo tỉnh ủy rất có cái nhìn với cách làm này của sở Công an. Lộ Nam Sinh vừa nói ra lời này, Mao Vũ lập tức trở nên thành thật. Tính cách của Lộ Nam Sinh như thế nào, Mao Vũ hiểu rất rõ. Không được lãnh đạo tỉnh ủy ám chỉ, Lộ Nam Sinh sao có thể nhảy ra. Mao Vũ cố nhịn cơn tức giận rồi xám xịt ra khỏi phòng hội nghị, về phòng làm việc gọi điện cho Trương Diệu Lam, bảo cô ta đi thám thính chút tình huống.
Bên này vừa mới dập máy, phía bên dưới đã có người lên báo cáo. Nói giám đốc Lộ Nam Sinh muốn phân phối ít nhất hai chiếc xe Jeep cho cục Công an thành phố Hải Tân. Trong hội nghị đảng ủy chỉ là thả ra tiếng gió, động tác tiếp theo lại nhanh như vậy. Mao Vũ thật ra không ngờ Lộ Nam Sinh lại nhanh đến thế, điều này làm cho Mao Vũ không thể không cẩn thận. Cũng may nhóm xe lần trước Mao Vũ vẫn để lại ba chiếc để xử lý riêng. Xem ra Lộ Nam Sinh biết chuyện này nên mới ra tay như vậy.
Để cho người bên dưới cứ tạm không thực hiện, Mao Vũ rất kiên nhẫn đợi.
Trương Diệu Lam hỏi thăm tin tức, nghe nói là do chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên nói bóng nói gió một chút với thế lực bản địa. Tóm lại trong thời gian gần sẽ không có động tác với thành phố Hải Tân, nếu không sẽ chống đối chủ tịch tỉnh Hầu. Tin tức này làm cho Mao Vũ rất mệt mỏi. Sau đó Miêu Hằng Sinh lại gọi điện tới, ám chỉ một chút. Mao Vũ càng thêm buồn chán.
Rất rõ ràng thế lực bản địa sau khi thấy Hầu Tiếu Thiên tỏ thái độ liền thu liễm hơn rất nhiều. Hầu Tiếu Thiên là người đứng đầu hệ thống hành chính tỉnh Thiên Nhai, thế lực bản địa không thể nào ngay mặt chống lại được. Những người bên trên trao đổi như thế nào, Mao Vũ không biết, cũng không có tư cách biết. Chỉ có một điều Mao Vũ biết đó là ngoan ngoãn làm theo ý cấp trên.
Kết quả này không thể nghi ngờ rất buồn cười, làm khó cục Công an thành phố Hải Tân chưa được mấy ngày, Mao Vũ lại phải nuốt lời trước kia vào trong bụng, hơn nữa còn phải chuyển ba chiếc xe định dành cho riêng mình sang cục Công an thành phố Hải Tân. Khi Mao Vũ ký tên vào bản báo cáo thì đã hết giờ làm.
Mao Vũ ra khỏi phòng làm việc thì gặp phải Lộ Nam Sinh cũng vừa đi ra, hai người đưa mắt nhìn nhau, Lộ Nam Sinh rõ ràng lộ ra nụ cười khoan dung của kẻ thắng.
Mao Vũ giống như nuốt một con ruồi vào trong bụng về đến nhà ngồi trong phòng khách cầm điều khiển Tv. Mao Vũ muốn phát tiết cơn lửa giận trong lòng. Nhưng Mao Vũ nhìn xung quanh bàn không thấy có gì hết, cơn lửa giận ngập trời hóa thành động tác, ném bay chiếc điều khiển Tv xuống đất.
Đúng lúc này Vu Thanh Bình đi vào, thấy thế không khỏi sợ hãi ôm ngực lo lắng nhìn Mao Vũ:
- Anh làm cái gì thế? Phá điều khiển Tv em lại phải đi mua cái mới.
Mao Vũ hừ một tiếng, đứng lên rồi nói:
- Không có gì.
Vừa nói liền chủ động cầm lấy gạt tàn. Vu Thanh Bình vội vàng đoạt lấy mà nói:
- Có chuyện gì đừng để ở trong lòng, phát tiết ra ngoài sẽ tốt mà anh.
Vu Thanh Bình ngoan hiền như vậy làm cho tâm trạng Mao Vũ tốt hơn một chút, ngồi xuống sô pha rồi lẩm bẩm nói một câu:
- Còn không phải vì bí thư thị ủy thành phố Hải Tân kia sao? Vụ án của Lâm Mãnh chuyển đến nơi khác xét xử. Chủ nhiệm Miêu mới tỏ vẻ một chút nên anh đã chỉnh cục Công an thành phố Hải Tân vài ngày, không ngờ Hầu Tiếu Thiên lập tức nhảy ra.
Vu Thanh Bình nghe thấy Mao Vũ nói như vậy, mi mắt không khỏi giật giật, do dự một chút rồi nói:
- Cần gì phải làm căng như vậy chứ? Anh đắc tội tên bí thư thị ủy đó có lợi gì chứ? Em thấy tốt nhất là nghĩ biện pháp quan hệ một chút. Thêm một người bạn, thêm một con được. Anh làm như vậy sẽ không có bạn đâu, hơn nữa lại có kẻ thù đó.
Vu Thanh Bình bình thường chưa bao giờ hỏi cũng như xen vào chuyện của Mao Vũ, hôm nay đột nhiên nói như vậy lại khá có lý. Mao Vũ nghe xong không khỏi có chút kinh ngạc nhìn bà xã rồi nói:
- Em có ý gì? Có phải là có chuyện gì giấu anh?
Vu Thanh Bình cũng không dám nói thật mà đi vòng vo một chút:
- Em thấy bức ảnh của bí thư thị ủy thành phố Hải Tân Dương Phàm ở trên báo, anh ta rất giống một người bạn hồi cấp ba của em, tên cũng giống nhau. Sau đó em lên mạng tìm tòi thì thấy đúng là người bạn học đó. Có chuyện nếu anh không tiện ra mặt thì để em thử xem sao?
Mao Vũ nghe thấy giải thích như vậy rất hợp lý, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Em chỉ là một người phụ nữ, tốt nhất đừng xen vào trong làm gì. Có chuyện em không biết đâu.

Lúc này điện thoại di động của Mao Vũ vang lên, cầm ra thì thấy là do Khang Hà gọi tới. Mao Vũ cười cười nghe điện:
- Ông chủ Khang, nghĩ như thế nào mà lại gọi điện cho tôi thế?
Cuộc sống Khang Hà gần đây khá khó khăn, lúc nào cũng phải đề phòng e ngại. Khang Hà luôn có cảm giác nhanh nhạy nên luôn cảm thấy có cặp mắt nào đó nhìn mình. Mặc dù không có chứng cứ xác thực nhưng cảm giác nói cho Khang Hà biết nhất định có vấn đề. Việc mua bán bên phía A Bình đã sớm dừng lại, một luật không xuất hàng. Nhưng nhu cầu thị trường luôn luôn có, nếu không có hàng từ mạng lưới buôn bán ma túy của Khang Hà, đám con nghiện nhất định muốn nghĩ biện pháp kiếm từ con đường khác. Căn cứ theo A Bình quan sát, gần đây đã có vài con đường khác tiến vào thị trường. Nếu chuyện này là trước đây, Khang Hà sẽ không hề do dự ra lệnh cho người giết chết những tên dám đến cướp địa bàn. Chẳng qua vào lúc nhạy cảm này, Khang Hà đã có quyết định là để cho bên công an đi thu dọn bọn này.
Gọi điện cho Mao Vũ, mục đích của Khang Hà tự nhiên là muốn thám thính chút tin tức.
- Phó giám đốc Mao, tôi đang ở tỉnh thành, đang ở cạnh giám đốc Chu, ngài ra ngoài cùng nhau ăn cơm chứ?
Lời mời của Khang Hà, Mao Vũ vốn định không nể mặt. Trực giác cho Mao Vũ biết tên Khang Hà này làm quen với mình là có mục đích khác. Chẳng qua nghĩ đến Chu Kiến Khang là người của Hầu Tiếu Thiên, Mao Vũ cảm thấy tốt nhất nên đi một chút. Thông qua Chu Kiến Khang hiểu rõ nguyên nhân mà Hầu Tiếu Thiên can thiệp vào thành phố Hải Tân.
Mao Vũ có can đảm ra mặt nhằm vào thành phố Hải Tân, đó chính là dựa vào đạo lý rồng mạnh không đè được rắn địa phương. Dương Phàm là người từ bên ngoài điều tới, cũng không quản được đến sở Công an. Cho nên Mao Vũ mới có thể ra mặt tỏ vẻ một vài lãnh đạo trên tỉnh có cái nhìn với Dương Phàm. Hầu Tiếu Thiên một khi đã ra mặt, tính chất việc này đã hoàn toàn thay đổi. Mao Vũ nếu không làm rõ được nguyên nhân thì tối nay có lẽ không ngủ ngon. Nếu làm không tốt sẽ trở thành vật hi sinh vì chính trị, những chuyện như vậy không phải chưa từng có.
Mao Vũ cũng là người có kinh nghiệm chính trị phong phú. Nếu không sao Mao Vũ lại lưu lại ba chiếc xe Jeep, đây là vì đề phòng biến hoá có thể xảy ra. Đương nhiên trong chốn quan trường không có kẻ thù vĩnh viễn chỉ có lợi ích vĩnh viễn, Mao Vũ không loại trừ tương lai sẽ có tình huống tốt đẹp và hợp tác với Dương Phàm – bí thư thị ủy thành phố Hải Tân. Chẳng qua khả năng có thể xảy ra, nhưng không thể nào loại trừ được mâu thuẫn trước mắt. Đấu tranh tàn khốc vĩnh viễn không thể đưa ra ngoài mặt, chỉ có thể là quy tắc ngầm trong chốn quan trường mà thôi.
Vu Thanh Bình đang thay đồ ở trong phòng ngủ. Đây là một chiếc váy mặc ở nhà mới mua, một loại rất gợi cảm để thu hút ánh mắt các ông chồng.
Mao Vũ vào nói với Vu Thanh Bình là sẽ đi ra ngoài. Vu Thanh Bình đã nhiều ngày không được thân thiết ... với chồng, nên có chút bất mãn mà nói:
- Anh lại muốn ra ngoài sao?
Mao Vũ bây giờ đang lo lắng nên căn bản không chú ý đến bà xã đã đổi sang mặc một chiếc váy ngắn. Bình thường Vu Thanh Bình luôn mặc váy che hết 8 phần cơ thể, bây giờ diện tích lộ ra đã hơn 50 %, cánh tay trắng nõn và ngực lộ ra không ít, cả người cũng xinh đẹp hơn vài phần.
- Ừ, đột nhiên có cái hẹn rất quan trọng.
Mao Vũ giải thích một câu rồi xoay người rời đi. Vu Thanh Bình ngồi trên giường nhìn mình trong gương, không khỏi lộ ra một tia bất đắc dĩ và buồn bã. Có đôi khi loại chuyện này đúng là không có cách nào cả. Người đàn ông đều là như vậy. Chưa kết hôn thì ân cần làm cho trời cũng phải cảm động. Nhưng sau khi lấy về thì nhiệt tình sẽ biến mất với tốc độ cực nhanh. Phụ nữ sau khi sinh con, nhiệt tình của người đàn ông càng tăng thêm như vận động viên nhảy dù vậy.
Cơ quan mà Vu Thanh Bình đang công tác cái khác không nhiều, nhưng ở trong lại có nhiều oán phụ. Các người phụ nữ này bề ngoài luôn tỏ ra mình hạnh phúc vui sướng, nhưng sau khi về nhà tình hình lại tương tự như Vu Thanh Bình, đây có thể nói là một hiện tượng phổ biến. Ví dụ như là phu nhân của chủ nhiệm Miêu. Mấy hôm trước Vu Thanh Bình còn thấy chị ta lên mạng xem dụng cụ ở trang web nào đó. Người phụ nữ có nhu cầu sinh lý mà, nhịn không được lại không muốn ra ngoài tìm trai, như vậy chỉ có thể dùng vật mà thay thế.
Đã hết giờ làm nhưng Trương Quân vẫn còn bận rộn trong phòng làm việc.
Đối với Trương Quân mà nói, cuộc sống đã trở nên phong phú hơn nhiều. Phong phú đến độ Trương Quân cảm thấy thời gian hàng ngày không đủ dùng. Trước khi lãnh đạo tiến hành điều chỉnh nhân sự, Trương Quân cũng chỉ có thể cố gắng duy trì hai bộ máy của huyện Văn Hải vận chuyển bình thường.
Sau khi nhét vài tờ công văn vào trong cặp, Trương Quân mở cửa ra ngoài. Vừa ra đến cửa thì thấy xe Audi của bí thư thị ủy tiến vào trong này. Trương Quân lập tức tăng nhanh bước chân. Dương Phàm bảo Tùng Lệ Lệ đi tới chuyển lời, điều này làm cho Trương Quân rất vui vẻ. Người phụ trách ở các phòng trong huyện, Trương Quân có quyền lên tiếng khá lớn. Chỉ riêng điểm này đã không khác gì Dương Phàm xác định Trương Quân ngồi ở vị trí bí thư huyện ủy.
Bàn tay thay đổi cuộc đời mình ở dưới lầu, Trương Quân làm sao dám chậm chạp cơ chứ.
- Đồng chí Trương Quân, nghe nói đồng chí chưa về, cho nên tôi đến đây mời đồng chí cùng ăn tối.
Dương Phàm không ngờ mở miệng nói trước, đây đúng là cho Trương Quân mặt mũi. Trương Quân vội vàng đi nhanh hơn, đi tới trước mặt Dương Phàm, nhiệt tình cười cười đưa tay ra.
- Cảm ơn Bí thư Dương quan tâm.
Lời nói này xuất phát từ nội tâm của Trương Quân. Đương nhiên Trương Quân cũng hy vọng dùng cách thức này để đạt được ưu ái chân chính của Bí thư Dương
Dương Phàm bình tĩnh tiếp nhận sự nhiệt tình của Trương Quân, vẫn dùng giọng nói rất bình tĩnh như trước:
- huyện Văn Hải mới trải qua một cơn động đất chính trị, tiếp theo phải làm thế nào mau chóng đưa công việc của hai bộ máy tiến vào quỹ đạo, đồng chí nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng về mặt tâm lý. Trên thành phố đang lo lắng vấn đề chọn người làm thường vụ huyện ủy. Còn lựa chọn người làm phó chủ tịch huyện, đồng chí có thể lớn mật đề cử.
Dương Phàm vừa nói vừa đi ra ngoài, không hề có ý lên xe. Trương Quân vội vàng đi theo, cẩn thận lắng nghe Dương Phàm nó.
Trương Quân tuyệt đối không ngờ được Dương Phàm mang theo mấy người của mình tùy tiện tìm đi đến một quán ven đường, vào trong đó. Điều này làm cho Trương Quân trong lúc nhất thời ngẩn ra, ngơ ngác nhìn mấy người Dương Phàm.
- Ha ha, đứng ngây ra đó làm gì, vào đây ngồi đi. Vịt quay ở đây rất được.
Bữa ăn này gần như cả đời Trương Quân không quên. Trong suốt bữa ăn, Dương Phàm toàn phương vị nhắc nhở Trương Quân về các vấn đề cần chú ý trong công việc, thậm chí còn nói một chút về vấn đề bố trí nhân sự ở trên thành phố. Tóm lại đây là làm cho Trương Quân chuẩn bị tốt về mặt tâm lý. Ba cánh tay của Ngô Địa Kim, Tào Dĩnh Nguyên, Đàm Tuyết Ba đưa vào, Trương Quân gặp phải vấn đề không dễ dàng gì.
Đồng thời Trương Quân cũng có thể cảm thấy khi xử lý vấn đề này, Dương Phàm có rất nhiều điểm không thể nào làm theo ý mình. Có một vài điểm Trương Quân có thể nhìn ra, Dương Phàm hiện tại không có bao nhiêu người có thể tin tưởng mà sử dụng ở thành phố Hải Tân này. Tín hiệu này được thả ra làm cho trong lòng Trương Quân rất kích động, thể hiện cả trên mặt.
Giơ chén rượu Sơn Lãm lên trước mặt, Trương Quân nói với thái độ rất thành khẩn:
- Bí thư Dương, hôm nay mượn rượu của ngài mời ngài một chén, lời nói dễ nghe tôi sẽ không nói. Tôi xin dựa vào hành động mà chứng minh.
Thái độ này của Trương Quân làm Dương Phàm rất hài lòng. Điều này cho thấy rõ Trương Quân là người muốn thàm thật sự. Người như thế này thật ra rất hợp khẩu vị của Dương Phàm. Sau khi uống cạn một chén, Trương Quân thở dài một tiếng rồi nói:
- Lâm Hải Sơn mặc dù gieo gió gặp bão, chẳng qua nói thật lòng Lâm Hải Sơn đã đạt được rất nhiều thành tích trong việc phát triển kinh tế huyện Văn Hải. Đáng tiếc Lâm Hải Sơn làm ra thành tích chủ yếu là để nhà mình kiếm được chỗ tốt. Ai cho nhiều tiền thì sẽ dùng người đó. Hai ngày nay tôi đã liên lạc với một ít cán bộ bị Lâm Hải Sơn xa lánh, ý định lấy những người này làm căn bản, mau chóng khôi phục hoạt động bình thường ở các phòng ban.
Dương Phàm cười nói:
- suy nghĩ này của đồng chí rất tốt. Như vậy lát nữa tôi có thể an tâm rời đi.
Ăn xong bữa tối, Dương Phàm trực tiếp quay về thành phố Hải Tân. Trương Quân đứng ở ven đường nhìn xa rời đi rồi quay đầu lại nhìn trụ sở huyện ủy. Trương Quân đi tới đó, hôm nay còn có rất nhiều chuyện chưa làm hết, tối phải làm thêm.
Cũng có một bữa tối khác đang diễn ra. Khu nghỉ dưỡng Khang Hà mở ra mặc dù chưa xong nhưng đã hoàn thiện hơn rất nhiều. Một ban ba người có khoảng bảy tám món ăn, tuy không nhiều nhưng mỗi món ăn đều có nghĩa của riêng nó.
Khu nghỉ dưỡng này vẫn chưa chính thức khai trương nên đúng là chuyên môn phục vụ ba người. Rượu trên bàn cũng không phải là dùng để kích thích không khí. Khang Hà luôn ra vẻ mình không hiểu nhiều về chốn quan trường. Chẳng qua thực tế Khang Hà lại biết tiệc rượu trong chốn quan trường bề ngoài thì là uống rượu, nhưng trên thực tế lại là đang đấu đá lẫn nhau.
Mời hai người này đến đây chính là muốn làm quen với bọn họ. Khang Hà đương nhiên sẽ không ngu mà dùng phương pháp trong chốn quan trường. Một người được một cô gái ngồi bên rót rượu, không khuyến khích uống nhiều, uống được bao nhiêu thì uống từng đó.
So sánh với vẻ nghiêm nghị của Mao Vũ, Chu Kiến Khang ở đây không chú ý quá nhiều, ôm cô gái rót rượu bên cạnh, uống vô cùng vui vẻ.
Trong lòng Mao Vũ đang có chuyện nên một bên tiếp Chu Kiến Khang, một bên tìm cơ hội nói chuyện.
Nhưng Khang Hà lại vẫn ngồi ở bên cạnh nên chuyện này Mao Vũ không muốn nói trước mặt hắn. Đối với tên Khang Hà này, trong lòng Mao Vũ luôn có tâm trạng đề phòng.
Khang Hà có thể cảm thấy vẻ nghiêm nghị như có như không này của Mao Vũ, trong lòng mặc dù khinh thường nhưng từ đầu đến cuối vẫn tỏ cười cười. Ăn uống được một lúc, Khang Hà cười nói:
- Hai vị lãnh đạo đến phòng xông hơi một lát thư giãn, sau đó tìm hai cô em xoa bóp một phen được không?

Chu Kiến Khang tự nhiên sẽ gật đầu đồng ý, Mao Vũ cũng khẽ gật đầu tỏ vẻ mình đồng ý. Hai người vào trong phòng xông hơi, nằm trên tấm phản gỗ, Mao Vũ rốt cuộc cũng tìm được cơ hội nói chuyện.
- Lão Chu, nghe nói chủ tịch tỉnh Hầu rất quan tâm đến thành phố Hải Tân, không biết có chuyện này không?
Mao Vũ cố gắng ra vẻ tùy ý. Chu Kiến Khang nghe xong liền nhìn Mao Vũ đầy ẩn ý, gật đầu cười khổ nói:
- Không phải quan tâm thành phố Hải Tân, mà là quan tâm chuyện tập đoàn Thiên Mỹ thu mua câu lạc bộ bóng đá tỉnh thành, bây giờ đang đến lúc đàm phán rất quan trọng. Chủ tịch tỉnh Hầu đương nhiên sẽ không hy vọng có bất cứ biến cố nào xảy ra. Khó trách tôi thấy anh hôm nay có chút không yên lòng, có phải lo lắng bị người bán ra sao? Chuyện bên sở Công an các anh, tôi cũng nghe nói đến. Người anh em, không phải tôi không nhắc nhở anh, có đôi khi làm việc phải suy nghĩ cẩn thận mới tốt.
Chu Kiến Khang cũng không nói toàn bộ. Nhưng chỉ riêng lý do câu lạc bộ bóng đá này, Mao Vũ đã cảm thấy đủ dùng rồi. Chủ nhiệm Ủy ban thể dục tỉnh năm đó là ai, Mao Vũ cũng có thể nghe thấy. Nếu nguyên nhân chính là chuyện này, Hầu Tiếu Thiên ra tay can thiệp một chút cũng là điều hiển nhiên.
Mao Vũ đã yên tâm hơn, vì thế liền thản nhiên nói:
- Lão Chu, tôi cũng không muốn mà. Nhưng một ít lãnh đạo trong tỉnh đã ám chỉ, tôi không làm ra chút động tác là không được. Ở trong chốn quan trường này, tôi bây giờ nếu không có chỗ dựa thì ai cũng bắt nạt được, hơn nữa làm không tốt còn bị người ta nhớ thương.
Chu Kiến Khang không cho là đúng cười cười một tiếng rồi nói:
- Xong rồi, anh gần đây không phải đi lại rất gần với những người của thế lực bản địa sao, anh nghĩ tôi không biết sao? Chẳng qua bây giờ trong tỉnh đang có tình huống như vậy, giữa anh và tôi là quan hệ riêng tư. Nhưng chuyện liên quan đến cấp trên không được thò đầu ra.
Chu Kiến Khang muốn nói gì, trong lòng Mao Vũ hiểu rõ. Đây là Chu Kiến Khang đang nhắc nhở mọi việc phải phân biệt rõ ràng, quan hệ là quan hệ, công việc là công việc.
- Ha ha, tôi đã ký tên vào bản báo cáo chuyển cho cục Công an thành phố Hải Tân ba chiếc xe Jeep, có lẽ ngày mai là được chuyển xuống.
Mao Vũ thầm cảm thấy may mắn trong lòng. Mao Vũ thầm nói tin tức bên phía Trương Diệu Lam xem ra không đủ chính xác rồi. Dù sao Tần Đông cũng chỉ là lãnh đạo ở rìa mà thôi. Mao Vũ thật ra muốn ngã về phía Hầu Tiếu Thiên. Chẳng qua hắn là người địa phương, Lý Hiếu Nghĩa và Miêu Hằng Sinh là thế lực bản địa cũng không dễ đối phó gì.
Lắc lắc lư lư hai bên là tối kỵ trong chốn quan trường.
Sau khi xông hơi đến độ cả người đầy mồ hôi, hai người đi ra ngâm mình trong hồ nước. Mao Vũ ra vẻ tùy ý nói:
- Con người ông chủ Khang cũng được đó.
Chu Kiến Khang mở to mắt không nói gì, một lúc sau mới nhỏ giọng nói:
- Mỗi người đều có nhu cầu mà.
Rất hiển nhiên Chu Kiến Khang nghe ra lời nhắc nhở của Mao Vũ. Chuyện này không nên nói nhiều, xem một chút rồi nói một chút là được. Mao Vũ đứng lên nói:
- Tôi tìm một nơi khác ngâm mình.
Chu Kiến Khang nhìn lướt qua cô em đang đứng ở cửa chờ, liền cười hắc hắc nói:
- Đi nào, tối nay ăn toàn đồ bổ.
Sáng sớm Tào Dĩnh Nguyên đã gọi vào điện thoại di động mà Lê Quý cầm, biết Dương Phàm đã về. Tào Dĩnh Nguyên lập tức đến trụ sở thị ủy. Bí thư thị ủy và thị trưởng mạnh hay yếu thường thường thể hiện ở phương diện này. Nếu bí thư thị ủy mạnh hơn, thị trưởng sẽ thường xuyên đến đây. Khi thị trưởng mạnh hơn, bí thư thị ủy gần như giống con rùa không thò đầu ra, chỉ đi đi lại lại trong mảnh đất thị ủy mà thôi.
Điều Tào Dĩnh Nguyên hy vọng nhất chính là một xu thế tương đương nhau. Chẳng qua Dương Phàm là bí thư thị ủy mặc dù không nhúng tay vào chuyện hành chính, nhưng trong lòng Tào Dĩnh Nguyên hiểu rõ Dương Phàm thông qua vấn đề nhân sự vẫn đạt được hiệu quả như thường. Cũng may bây giờ Dương Phàm vẫn có thái độ việc gì cũng thương lượng, thi thoảng lộ ra chút dữ tợn cũng lóe lên rồi biến mất như tia chớp mà thôi.
Tào Dĩnh Nguyên sau khi cẩn thận tự hỏi kết quả rất bất đắc dĩ biết rõ. Dương Phàm nhìn rõ ràng hơn mình nhiều. Bí thư thị ủy và thị trưởng, hai người từ bên ngoài đến càng cần phải hợp tác. Sau khi Dương Phàm đến thành phố Hải Tân đã thể hiện ra thành ý, nếu không phải Tào Dĩnh Nguyên bị quỷ làm mờ mắt nên định mượn thái độ của lãnh đạo tỉnh ủy mà đè Dương Phàm một đầu, như vậy cũng không lọt vào tình huống bị Dương Phàm phản kích, luôn luôn nguy hiểm như thế này.
Mấy hôm nay Tào Dĩnh Nguyên đã suy nghĩ ra một vấn đề. Ở thành phố Hải Tân này, tốt nhất là phải yên tâm hợp tác với Dương Phàm. Năm đó Lý Thụ Đường mạnh như vậy mà cũng không thể đè được Dương Phàm là bí thư huyện ủy, đây là thể hiện trí tuệ chính trị đó.
Vào trong phòng làm việc của Dương Phàm, thấy Dương Phàm vẫn như bình thường đi đến trước bàn làm việc chờ. Trong lòng Tào Dĩnh Nguyên càng thêm chắc chắn với quyết định thỏa hiệp. Nếu Dương Phàm muốn thể hiện quyền uy thì đã ngồi im tại chỗ rồi.
Sau khi bắt tay, Dương Phàm mời Tào Dĩnh Nguyên ngồi xuống ghế sô pha. Sau đó Dương Phàm cũng không về ngồi ở vị trí của mình. Chi tiết này làm cho Tào Dĩnh Nguyên không khỏi thở dài một tiếng trong lòng, cảm thấy bụng dạ của mình đúng là không rộng như Dương Phàm.
- huyện Văn Hải bây giờ đang rất cần cán bộ, thị trưởng Tào đến vừa đúng lúc. Lát nữa tôi sẽ bảo người mời phó bí thư Ngô và trưởng ban Đàm đến phòng họp nhỏ, chúng ta xác định danh sách trong phạm vi hẹp trước đã.
Dương Phàm vừa nói đến đây, Tùng Lệ Lệ liền xuất hiện ở cửa. Thấy Tào Dĩnh Nguyên cũng ở đây, Tùng Lệ Lệ lập tức cười nói:
- Thị trưởng Tào cũng ở đây sao.
Tào Dĩnh Nguyên ừ một tiếng nhìn ra người phụ nữ này có chuyện gì đó mà đến, vội vàng đứng lên nói:
- Tôi đến phòng họp nhỏ chờ trước.
Dương Phàm đưa tay ra cười nói:
- Không cần, trưởng ban thư ký Tùng có chuyện gì cũng có thể nói luôn.
Tùng Lệ Lệ không hiểu Dương Phàm đang tính toán cái gì, chẳng qua Tùng Lệ Lệ vẫn theo ý của Dương Phàm. Tùng Lệ Lệ rút một tờ giấy ra đưa tới nói:
- Danh sách ngài muốn, tôi đã làm ra.
Danh sách tự nhiên là những người mà Tùng Lệ Lệ chọn, Dương Phàm cầm lên nhìn thoáng qua rồi thản nhiên nói:
- Làm phiền trưởng ban thư ký Tùng đi thông báo phó bí thư Ngô và trưởng ban Đàm đến phòng họp nhỏ họp một chút.
Tùng Lệ Lệ nghe lời đi ra ngoài. Tào Dĩnh Nguyên lúc này mới lấy một bản danh sách đưa tới mà nói:
- Bí thư Dương, mấy đồng chí này tôi cảm thấy cũng được. Mời ngài xem qua.
Dương Phàm cầm lấy tùy ý nhìn lướt qua, sau đó cầm lấy bút viết thêm chữ Lê Quý ở bên trên, sau đó trả lại cho Tào Dĩnh Nguyên:
- Cứ quyết định vậy đi.
Thấy vẻ mặt bình tĩnh và thong dong của Dương Phàm, Tào Dĩnh Nguyên cảm thấy đây là sự lão luyện, không khỏi thầm thở dài một tiếng trong lòng, thầm nói nếu là mình ngồi ở vị trí bí thư thị ủy này, nhất định sẽ đề bạt một nhóm quan chức thuộc thế lực mình mang tới đây. Tào Dĩnh Nguyên tuyệt đối không làm được như Dương Phàm là đẩy quyền nhân sự ra cho mọi người tranh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận