Ủng hộ Vệ Biên nghiêm túc nói:
- Bạn học không dễ dàng gì đên chỗ tôi, tôi phải chiêu đãi cho tốt chứ?
Dương Phàm cười cười lắc đầu nói:
- Chúng ta vừa ngồi nghỉ vừa nói chuyện đi là được. Tìm nơi nào ngồi xuống uống nước nói chuyện.
Dương Phàm rất hàm súc từ chối lời đề nghị. Vệ Biên thầm nói Dương Phàm hút thuốc Trung Hoa, xem ra ở lăn lộn trong nhà nước cũng không kém. Đám phụ nữ bình thường đúng là không thèm để ý đến.
- Ha ha, được, tôi sẽ bố trí. Ông nghỉ ngơi một lát đi.
Lo lắng Dương Phàm hơi ngại, Vệ Biên còn cố ý ra ngoài gọi điện thoại. Khi một người đấm bóp đi vào cởi giày bóp chân cho Dương Phàm, Vệ Biên mới cười cười một tiếng đi vào.
Hai người Dương Phàm và Vệ Biên nói chuyện một lúc rồi quay về chủ đề nhà nước. Nhắc đến chuyện thị ủy Dương Thành, Vệ Biên thở dài một tiếng rồi nói:
- Không giấu gì ông, tôi gần đây đang hoạt động để xuống huyện bên dưới nhận chức. Chỉ là quan hệ không tốt với ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy. Mà ông già nhà tôi lại muốn tôi tự dựa vào bản thân. Đúng là đau đầu.
Dương Phàm gặp lại Vệ Biên, cảm tình cũng tốt hơn một chút. Vệ Biên trước kia khi còn đi học cũng khá im hơi lặng tiếng. Lần này gặp lại Vệ Biên nói chuyện cũng rất chú ý cảm tình của Dương Phàm. Dương Phàm trong lòng nhớ kỹ chuyện này nhưng ngoài mặt không tỏ vẻ bất cứ điều gì.
- Chuyện tại người mà. Ông đừng nản chí.
Dương Phàm thản nhiên nói, chuyện này cứ ghi lại, nhưng không thể nào tự làm được. Cùng lắm dẫn Vệ Biên đến gặp mặt thư ký của Chúc Đông Phong. Nếu không sao lại nói chuyện tại người chứ.
Tay nghề của thợ xoa bóp khách sạn này rất được, đầu tiên là bóp chặt rồi thả ra, xương cốt cả người thoải mái hơn rất nhiều. Hai người thoải mái xuống lầu rồi tìm địa điểm uống nước nói chuyện trong đại sảnh. Lúc này có hai cô gái trẻ tuổi cười cười từ vị trí đứng lên vẫy vẫy.
Vệ Biên nhẹ nhàng dùng khuỷu tay huých Dương Phàm một chút, nhỏ giọng nói:
- Bên trái là của tôi, bên phải của ông. Hai cô gái đứng đắn đó, xem bản lãnh của ông đấy. Bạn đang đọc truyện được tại
Hai cô gái thoạt nhìn cũng mới 20 tuổi, một cô trong đó còn cười nói với Vệ Biên:
- A Biên, tìm đâu ra anh chàng đẹp trai thế, giới thiệu cho bọn em đi.
Dương Phàm có chút dở khóc dở cười, người này không ngờ lại gọi đồng nghiệp trong văn phòng thị ủy đến đây. Cô gái bên phải đúng là khá thoáng, khi giới thiệu và bắt tay Dương Phàm liền cười nói:
- Dương đại ca, anh thật đẹp trai.
Vệ Biên ở bên cạnh nghe xong cười ha hả nói:
- Đẹp trai ăn ngon đó. Mọi người ngồi đi. A Liên đừng có gấp, Dương Phàm không trốn đi đâu mà sợ, có thể nhẹ nhàng.
Dương Phàm biết chuyện này rất bình thường, cũng biết đây là một cách thể hiện cảm giác của Vệ Biên. Chẳng qua sâu trong lòng Dương Phàm vẫn còn có chút mâu thuẫn. Trên mặt Dương Phàm không tự giác mang theo một sự xa cách rất mơ hồ, sự uy nghiêm của người ngồi trên vị trí lãnh đạo lộ ra ngoài. Đây là thói quen được hình thành theo thời gian, Dương Phàm cũng không nhận ra mình có khí thế này.
Vệ Biên không giới thiệu tên đầy đủ của A Liên, Dương Phàm cũng không có ý muốn nghe, theo bản năng cho rằng loại phụ nữ này chỉ là để chơi đùa mà thôi. Đây là lần đầu tiên mọi người gặp mặt, ngồi nói chuyện thấy thuận mắt thì chơi đùa chút mà thôi.
Dương Phàm có thần thái như vậy, Vệ Biên càng nhìn càng thêm kỳ quái. Vệ Biên nhìn Dương Phàm một lát rồi cười nói:
- Ông bạn, nhìn ông lúc này trông rất giống lãnh đạo. Đi chơi thôi mà, đừng mang cái điệu bộ trong chốn quan trường ra như thế.
Lúc này Vệ Biên đã cho rằng Dương Phàm lăn lộn không sai. Nhưng làm đến chức nào thì khó mà nói, có thể là tương đương với mình.
A Liên thật ra rất tò mò, nhìn chằm chằm vào Dương Phàm rồi nói:
- Dương đại ca là lãnh đạo gì vậy? Làm ở cơ quan nào thế?
vấn đề này làm cho Dương Phàm có chút do dự, cố gắng làm cho tâm trạng mình trở nên tùy ý, Dương Phàm từ từ nói:
- Tôi không phải ở thành phố này, làm ở thị ủy thành phố Hải Tân tỉnh Thiên Nhai. Nói đến chức vụ à, không kém Vệ Biên.
Vệ Biên nghe xong thầm nói nhà thằng này hình như trước đây mình không biết gì thì phải. Nếu ở thành phố Hải Tân thì xem ra Dương Phàm là lãnh đạo ở ngành nào đó, nếu không sẽ không rất tự nhiên mang theo vẻ uy nghiêm kia được. Vốn Vệ Biên cũng không phải người đeo kính nhìn người, bây giờ có suy nghĩ này nên tâm trạng càng thêm bình thường. Vệ Biên muốn khuấy động phong trào nên cười nói:
- A Liên, sao em như điều tra hộ khẩu vậy. Nhìn trúng Dương Phàm thì đến tối không có ai hai người nói chuyện là được, đừng có lộ rõ như vậy chứ.
A Liên nũng nịu trừng mắt nhìn Vệ Biên. A Liên trông cũng khá đẹp, liếc mắt như vậy đúng là vô cùng quyến rũ. Nếu không Vệ Biên cũng sẽ không bảo A Liên đến đây.
- Dương Phàm, trước kia khi còn đi học tôi đã nói chuyện với Trác Nhiên về các bạn học trong lớp. Khi đó tôi đã cho rằng ông không phải người trong ao. Lại nói người trong chúng ta làm ra điểm gì đó cũng không ít, có mấy người còn có hàng trăm triệu, làm ở trong nhà nước được như tôi và ông cũng coi như không kém.
Vệ Biên cười cười một tiếng rồi than thở. Dương Phàm nhân cơ hội quay đầu lại tránh ánh mắt nóng bỏng của A Liên.
- Nhắc đến tôi làm gì chứ. Tôi không phải nhân tài ưu tú ở lớp ta mà. Hơn nữa lúc ấy tôi cũng chẳng phải nhân vật nổi tiếng gì.
Dương Phàm thật ra không nghĩ có người lén bàn về mình, nên khiêm tốn cười cười nói một câu.
Vệ Biên lắc đầu nói:
- Vậy là ông sao rồi. Lúc ấy tôi và Trác Nhiên xem trọng nhất chính là ông. Những người khác mặc dù cũng rất xuất sắc nhưng rõ ràng là thiếu một tính chất đặc biệt. Nói như thế nào nhỉ? Lúc ấy cảm thấy ông rất trầm ổn, có lẽ ông còn không biết điều này. Rất nhiều bạn nữ trong lớp đều thầm mến ông, Quách Lan cũng là một trong số đó. Mỗi lần cùng Trác Nhiên nhắc đến chuyện này, thằng ranh Trác Nhiên đều nghiến răng nghiến lợi nói đều bởi vì ông làm cho cậu ta vất vả bốn năm đến tận khi gần tốt nghiệp mới bắt được Quách Lan.
Vệ Biên vừa nói vừa cười ha hả, xem ra khi nhắc đến chuyện này cảm thấy rất vui vẻ vậy. Dương Phàm mỉm cười nói:
- Lúc ấy tôi đi lại khá gần Đái Quân. Thằng ranh đó bây giờ đang là một phó trưởng phòng ở Ủy ban Kế hoạch và Phát triển Trung Quốc. Lúc trước khi đọc sách người này cũng thích lén bàn tán bạn học, đương nhiên người này chủ yếu nhắc đến là các bạn nữ, ví dụ như Ngả Vân. Không ngờ hai người đó khi còn đi học không thành đôi, vậy mà bây giờ đã thành vợ chồng, đúng là tạo hóa trêu ngươi.
Nhắc đến chuyện hồi còn đi học làm mọi người vừa uống bia vừa trò chuyện rất vui vẻ. Hai người phụ nữ kia rất nhanh cũng thích nghi với không khí này, ngồi cùng nhau thi thoảng nói thêm vài câu làm cho không khí càng thêm náo nhiệt. Chỉ là Dương Phàm từ đầu đến giờ vẫn như cố ý vô tình giữ khoảng cách với A Liên. Điều này làm cho Vệ Biên thầm nói: "Xem ra Dương Phàm không để ý đến A Liên rồi" Vệ Biên nghĩ lại thấy cũng đúng, năm đó Trang Tiểu Điệp xinh đẹp như vậy, gần như là người tình trong mộng của tất cả nam sinh cùng khóa, vậy mà Dương Phàm nói chia tay là chia tay.
Ngồi hết buổi chiều, trước bữa ăn tối thì mười mấy bạn học cũ lục tục đến nơi. Khách sạn đã sớm chuẩn bị bữa tối. Đám bạn học tụ tập lại rồi vừa ăn vừa nói chuyện, không khí đúng là khá tích cực. Những lúc nhiều người thì Dương Phàm luôn muốn chọn một vị trí ngồi một mình. Chẳng qua hôm nay rất khó làm được việc này, một mực nói chuyện với đám bạn học trước đây không quá quen thuộc, lại nói nhiều năm sau khi ra trường gặp lại đúng là cảm thấy có chút thân thiết.
A Liên hình như không cảm thấy Dương Phàm đang cố ý duy trì khoảng cách, như mang theo cái đuôi vẫy vẫy đi theo sau Dương Phàm. Chẳng qua cô ta cũng không nói gì, chỉ cười hì hì đi theo, cũng không nói xen vào khi Dương Phàm đang nói chuyện với bạn.
Đám bạn học tụ tập thành mấy vòng tròn, Vệ Biên là chủ nhân nên đi tới từng nhóm từng nhóm một. Đám bạn học đến đây không ngờ nữ lại chiếm đa số, chiếm hơn phân nửa. Hơn phân nửa các cô mang theo bạn trai đến đây. Bên cạnh Dương Phàm luôn luôn có ba đến năm cô gái, dần dần hình thành một vòng tròn nhỏ.
Sau nhiều năm gặp lại, Dương Phàm đã không giống như trước đây, hắn không còn dùng im lặng che giấu mình nữa. Mà Dương Phàm rất tùy ý nói chuyện với mọi người, thi thoảng còn nói mấy câu trêu đùa. Điều này làm cho các bạn nữ đồng học có cái nhìn mới về Dương Phàm.
- Dương Phàm, ông lấy vợ rồi sao?
Một cô gái đột nhiên hỏi vấn đề này, lập khiến tất cả các cô gái chú ý đến.
- Ha ha, đã kết hôn, vợ cũng sắp sinh em bé.
Dương Phàm vừa nói như vậy làm ánh mắt các cô gái đều trở nên phức tạp.
Lúc này một tên bạn học cũ tên Bạch Hiển Tổ đi tới, cười ha hả hỏi mọi người có chuyện gì vậy. Dương Phàm để ý thấy vẻ mặt của các cô gái khi tên Bạch Hiển Tổ này xuất hiện liền có chút kỳ quái, thầm nói xem ra người này không được các bạn gái thích. Lại nhìn quần áo trên người Bạch Hiển Tổ thấy cũng được mà, người cũng không xấu, tại sao lại như vậy?
- Bạch Hiển Tổ, tôi có phải nên gọi là giám đốc Bạch không nhỉ, hay gọi như thế nào cho thích hợp? Tôi nhớ kỹ lúc nhà ông rất có tiền mà, khi còn đi học mỗi ngày đều mặc một bộ đồ mới. Tôi hâm mộ chết đi được.
Dương Phàm thấy Bạch Hiển Tổ xuất hiện, lập tức nhìn chằm chằm A Liên, thầm nói thằng này có vấn đề rồi.
Bạch Hiển Tổ hình như không biết mọi người có cái nhìn với mình, vô cùng đắc ý cười nói:
- Không dám, tôi là trưởng phòng tài nguyên nhân lực của tập đoàn Đại Hoa, coi như cũng được.
Nói cũng được nhưng trên mặt không hề có ý khiêm tốn chút nào. Vừa nói mắt Bạch Hiển Tổ sáng rực lên, hung hăng nhìn vài cái, lúc này mới lưu luyến thu hồi lại.
Nghe đến bốn chữ tập đoàn Đại Hoa, Dương Phàm lập tức lưu ý, chẳng qua trên mặt không có biến hoá gì, lạnh nhạt nói:
- Tập đoàn Đại Hoa thì tôi biết, là tập đoàn tư nhân đứng đầu trong lĩnh vực điện tử của Trung Quốc, nghe nói niêm yết ở thị trường chứng khoán Hồng Kong, bao giờ lên thị trường chứng khoán phố Wall thì ông bạn phải chiếu cố mọi người một chút đó.
Lời nói này của Dương Phàm làm cho Bạch Hiển Tổ càng thêm đắc ý, đôi mắt sau cặp kính vàng càng lộ ra ánh sáng đắc ý, rất kiêu ngạo nhìn A Liên mà nói:
- Cô em này trông rất được đó, có muốn đến tập đoàn Đại Hoa làm việc không?
Dương Phàm vốn định nói mấy câu thăm dò, nhưng không ngờ Bạch Hiển Tổ vừa mở miệng thì A Liên đã biến sắc, kéo tay Dương Phàm nhỏ giọng nói:
- Dương đại ca, tên này rất không lễ phép.
A Liên nói như vậy đúng là không cho Bạch Hiển Tổ chút mặt mũi nào. Càng ngạc nhiên chính là Dương Phàm cũng không có ý bảo A Liên xin lỗi, điều này làm cho mặt Bạch Hiển Tổ lúc đỏ lúc trắng, đứng ở đó không nói thành lời. Dương Phàm bị A Liên kéo đi, các cô gái cũng nhân cơ hội tìm lý do chuồn đi, đến các nhóm khác mà tiếp tục nói chuyện.
A Liên kéo Dương Phàm đi tới bên cạnh Vệ Biên. Vệ Biên sớm chú ý đến biến hoá ở bên này, cố nhịn cười nhỏ giọng nói với Dương Phàm:
- Tên Bạch Hiển Tổ này ỷ vào trong nhà có tiền chơi không ít bạn học. Hơn nữa Bạch Hiển Tổ lại kiêu ngạo nên tất cả mọi người đều ghét hắn.
Dương Phàm gật đầu cười mắng:
- Vậy là do ông không đúng rồi, sao bảo tên Bạch Hiển Tổ đó đến đây làm gì chứ?
Vệ Biên chép miệng nói:
- Tôi nhắn tin một loạt, thuận tay nhắn tin cho hắn, sai lầm.
Có thể là cảm thấy không có gì thú vị nên không lâu sau Bạch Hiển Tổ tìm cớ rời đi trước.
Các người bạn học còn lại thấy vậy đều thở dài một hơi.
Một cô gái thậm chí còn tức giận đi tới trước mặt Dương Phàm mà nói:
- Dương Phàm, tên Bạch Hiển Tổ kia, ông để ý đến hắn ta làm gì? Trước kia một cô bạn cùng lớp bị tên Bạch Hiển Tổ này làm cho bụng lớn lên ba lần, đi phá thai còn chảy máu, thiếu chút nữa bị vô sinh. Kết quả người này bỏ ra 500 tệ rồi nói muốn chia tay.
Quách Lan lúc này cũng nói:
- Bạch Hiển Tổ này ở trong xã hội cũng không tốt lắm, công ty của gia đình bị hắn làm cho suy sụp. Nếu không phải ông anh rể Đinh Hồng của hắn làm chủ tịch tập đoàn Đại Hoa thì đã không cần hắn.
- Nghe nói Đinh Hồng cũng rất đau đầu với thằng em vợ Bạch Hiển Tổ này. Bạch Hiển Tổ có quan hệ rất loạn với mấy nữ đồng nghiệp, đúng là thua thằng Bạch Hiển Tổ này.
Vệ Biên bổ sung một câu, Dương Phàm thật ra có ý nghe ngóng khác, cười nói:
- Bỏ đi, không nói đến Bạch Hiển Tổ nữa, dù sao cũng là bạn học cũ mà. Nếu thấy không vừa mắt thì giữ khoảng cách là được mà.
Dương Phàm vừa nói vừa nhân lúc cầm lấy cốc rượu liền lặng lẽ bỏ tay đang bị A Liên cầm ra, điều này làm cô bé nhìn Dương Phàm đầy ai oán. Chú ý đến chi tiết này, Quách Lan thừa dịp A Liên bị bạn gái của Vệ Biên kéo đi nói chuyện liền đuổi theo Dương Phàm cười nói:
- Động tác của ông nhanh thật đó, đúng là háo sắc.
Dương Phàm cười khổ một tiếng rồi nhăn nhó nói:
- Có trời đất chứng giám, tôi là người có trách nhiệm và đứng đắn mà. Cô gái này buổi chiều Vệ Biên giới thiệu làm quen, sau đó chết sống đi theo bên cạnh.
Quách Lan trừng mắt nhìn Dương Phàm rồi nói:
- Vậy à? Sức hấp dẫn năm đó của ông không giảm nhỉ.
Dương Phàm nghĩ đến chuyện Vệ Biên nói năm đó Quách Lan thầm mến mình, vội vàng cười nói:
- Trác Nhiên đang đến đây đó.
Nhân lúc Quách Lan quay đầu lại nhìn, Dương Phàm xoay người lén rời đi. Quách Lan tức giận nhìn Dương Phàm với ánh mắt sắc như đao.
Dung nhập vào các bạn học cũ, tính cách ít nói của Dương Phàm lại thể hiện ra. Dương Phàm nghe mọi người nói chuyện, nói một chút thay đổi mấy năm nay, đây cũng là một sự lựa chọn không sai.
Trên đời không có bữa tiệc nào không tan, đến gần cuối buổi mọi người bắt đầu tan đi. Trong bữa này mọi người uống khá nhiều nên đều lảo đảo rời đi. Dương Phàm về phòng trên lầu, A Liên hình như không có ý đuổi theo, cùng bạn gái của Vệ Biên rời đi.
Vệ Biên và Dương Phàm vào phòng, sau đó Vệ Biên lấy bia trong tủ lạnh đưa cho Dương Phàm rồi nói:
- Ánh mắt của ông cao đó, thấy A Liên không vừa mắt à? Con bé đó đã động tâm với ông đây. Chẳng lẽ ông không thấy sao?
Dương Phàm cầm lấy *** bia mở ra uống một hớp, thoải mái ưỡn ưỡn lưng rồi nói:
- Sao tôi không thấy như vậy nhỉ? Mà tôi cũng cảm thấy chẳng có gì ý nghĩa cả. Tôi là người đã kết hôn, cần gì phải trêu chọc người ta chứ?
Vệ Biên cười ha hả nói:
- Chơi đùa thôi mà, cô ta cũng có bạn trai rồi.
Dương Phàm không một tiếng động cười nói:
- Bên phía Dương Thành nghe nói rất thoáng, chẳng qua chúng ta là người trong nhà nước thì có chuyện gì cũng phải chú ý. Hơn nữa tôi đã có vợ càng phải chú ý hơn nữa.
Vệ Biên thở dài một tiếng rồi nói:
- Ông vẫn như vậy, không chủ động trêu chọc các cô gái, đồng thời có rất nhiều cô gái thích ông. Nếu nói đến chơi đùa, tôi vẫn tốt chán, bây giờ ở đây đang lưu hành trò đổi bạn gái. Tôi đã được yêu cầu nhưng từ chối. Bà xã và bạn gái của thằng khác thì tốt, nhưng người phụ nữ của tôi thì tôi không thích bỏ ra cho thằng khác chơi.
Dương Phàm thầm nói xem ra mình cũng không phải chính nhân quân tử gì, chẳng qua lời này không thể nói ra mà thôi. Vệ Biên nói tiếp:
- Tôi biết ông đang nhắc nhở tôi, trong lòng tôi cũng biết. Dù sao tôi vẫn chưa kết hôn, nói là bạn gái cũng có thể chứ? Đúng, vừa nãy nghe Quách Lan nói công ty của cô ấy muốn phái người đến thành phố Hải Tân làm, đến lúc đó không biết chừng sẽ đi tìm ông đấy.
Dương Phàm cười nói:
- Chào mừng, tôi nhất định sẽ nhiệt tình tiếp đón.
Hai người uống với nhau một lát, Vệ Biên chào ra về. Dương Phàm đưa hắn ra đến cửa. Vệ Biên vừa rời đi, vẻ tươi cười trên mặt Dương Phàm trong nháy mắt biến mất thay thế bằng vẻ nghiêm nghị.
Dương Phàm rút điện thoại di động ra suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gọi cho số của Tề Quốc Viễn.
- Lão Tề, tập đoàn Đại Hoa có một người tên Bạch Hiển Tổ, là trưởng phòng nhân sự, nghĩ biện pháp ra tay từ người này. Người này thích đánh bạc, háo sắc.
Tề Quốc Viễn ở tỉnh Giang Nam nhờ có Dương Phàm và Chu Tử Dương chiếu cố nên kiếm được không ít tiền, dần dần hình thành một vòng tròn lợi ích nghiêm maạt. Mà vòng tròn này là lực lượng mà Dương Phàm không dễ dàng gì dùng đến. Để cho Tề Quốc Viễn đối phó người như Bạch Hiển Tổ có thể nói là thừa sức.
Sau khi gọi cho Tề Quốc Viễn, Dương Phàm gọi cho Chúc Vũ Hàm một chút, sau đó gọi về nhà ở thành phố Hải Tân và tỉnh Giang Nam. Dương Phàm mới tắm rửa nghỉ ngơi.
Vừa tỉnh giấc thì đã là 8 giờ sáng. Dương Phàm đang rửa mặt thì Vệ Biên đã đi vào, cười ha hả bảo Dương Phàm xuống uống nước. Hai người còn chưa ra ngoài thì ngoài cửa đã có tiếng cốc cốc.
Mở cửa thì thấy Chúc Vũ Hàm cùng một người đàn ông khoảng 40 tuổi đứng ở bên ngoài. Dương Phàm cười nói với Chúc Vũ Hàm:
- Chị đến sớm thế. Vừa lúc cùng nhau uống nước, bạn học của em mời khách.
Vệ Biên đi tới nhìn thấy Chúc Vũ Hàm không khỏi có chút giật mình, thầm nói A Liên đúng là không thể so sánh với người phụ nữ này. Khi thấy rõ người đàn ông bên cạnh Chúc Vũ Hàm, mặt Vệ Biên lập tức biến sắc.
- Thư ký Mạnh.
Vệ Biên nhỏ giọng nói. Mạnh Quang Viễn là thư ký bên cạnh Chúc Đông Phong. Hôm nay ngày nghỉ bị Chúc Vũ Hàm kéo đến đây đón Dương Phàm, không ngờ cũng có người nhận ra.
Dương Phàm kịp thời cười nói:
- Chị, đây là Vệ Biên – bạn hồi đại học của em, ngày hôm qua chính là cậu ta nhiệt tình tiếp đón. Sáng hôm nay còn muốn mời em đi uống nước.
Giọng điệu của Dương Phàm rõ ràng là nói cho Chúc Vũ Hàm biết, mình rất coi trọng Vệ Biên.
Chúc Vũ Hàm lập tức khách khí đưa tay ra nói:
- Chào anh, Chúc Vũ Hàm. Người này là Mạnh Quang Viễn, các anh hình như biết nhau.
Vệ Biên vội vàng cười nói:
- Không có, tôi nhận ra thư ký Mạnh. Thư ký Mạnh không nhận ra tôi.
Mạnh Quang Viễn có ánh mắt rất sáng. Sáng sớm đã thấy Vệ Biên xuất hiện trong phòng con rể của Chúc gia, thầm nói nhất định quan hệ không tệ với Dương Phàm. Không nói đến bối cảnh của Dương Phàm, chỉ riêng việc Dương Phàm là bố của Tiểu Chúc Dương, bạn tốt của Dương Phàm cũng đáng để Mạnh Quang Viễn quan hệ.
- Ha ha, anh Vệ đang làm ở đâu vậy?
Trong giọng nói của Mạnh Quang Viễn lộ ra vẻ thân cận, hoàn toàn không ra vẻ ta đây. Bây giờ mà ra vẻ ta đây sẽ làm mất mặt Dương Phàm, như vậy Chúc Vũ Hàm có thể tha cho mình hay sao? Chỉ riêng việc không kết hôn mà Chúc Vũ Hàm đã đồng ý sinh con cho Dương Phàm; Chúc Đông Phong còn phải cam chịu. Như vậy là đủ để dọa chết người. Bí thư Chúc đó là người sẽ trở thành lãnh đạo của Đảng và quốc gia đó.
- Tôi làm ở thị ủy.
Vệ Biên cười cười giải thích một chút. Dương Phàm trong lòng vừa động thản nhiên nói thêm:
- Bố của Vệ Biên trước kia là thị trưởng Dương Thành, bây giờ là phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Xuyên.
Khi nói ra lời này Dương Phàm liền chú ý một chút biến hoá trên mặt Mạnh Quang Viễn, phát hiện người này chỉ hơi ngẩn ra một chút rồi cười nói:
- Thì ra là con của phó bí thư Vệ, thảo nào tôi thấy quen mắt như vậy.
Bốn người cùng nhau uống nước, cả quá trình Vệ Biên rất ân cần. Nhân lúc Dương Phàm vào toilet, Vệ Biên đuổi theo:
- Dương Phàm, ông mới là người giấu sâu nhất thì phải?
Vệ Biên có chút hưng phấn mà nói.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Chị nuôi mà thôi, không phải họ hàng.
Vệ Biên mập mờ nhìn Dương Phàm rồi cười nói:
- Tôi biết, đừng giải thích. Chuyện của tôi, ông nếu không giúp thì tôi đến thành phố Hải Tân ăn cho ông nghèo đi.
Dương Phàm cười nói:
- Tôi không phải đã nói chuyện do người sao?
Vệ Biên nghe xong không khỏi lộ ra một tia cảm kích, gật đầu nói:
- Không cần nói gì hết, tôi biết nên làm như thế nào.
Vệ Biên là người thông minh, Dương Phàm chỉ nói một câu mà hắn đã hiểu rõ. Người ta giới thiệu cho mày, cái cần nói tự nhiên sẽ nói. Còn tiếp theo phải xem mày có thể làm hay không?
Uống nước xong mọi người khách khí chào nhau rồi lên xe. Lúc xe lăn bánh trên đường, Dương Phàm than thở một tiếng rồi nói:
- Vệ Biên này làm người cũng được. Trước kia lúc học đại học không ai biết gia thế nhà cậu ta.
Mạnh Quang Viễn biết lời này là Dương Phàm cố ý nói với mình. Vì thế Mạnh Quang Viễn quay đầu lại cười nói:
- Thị trưởng Vệ yêu cầu rất nghiêm khắc với người nhà, tuổi cũng sắp đến nên sau khi bí thư Chúc đến lại có chủ trương trẻ hóa cán bộ, thị trưởng Vệ coi như phù hợp.
Dương Phàm nghe xong không khỏi mở to hai mắt, đầy ẩn ý nhìn thoáng qua Mạnh Quang Viễn rồi nói:
- Thì ra là như vậy à, khó trách thằng ranh Vệ Biên này ngày hôm qua kêu khổ với tôi. Nói cái gì mà ông già là người nghiêm khắc, cậu ta muốn xuống dưới làm chức gì đó mà phó bí thư Vệ cũng không giúp.
Chúc Vũ Hàm hiểu rõ Dương Phàm, nghe thế liền cười nói:
- Dương Phàm, em đúng là rất trượng nghĩa và nể tình cũ đó. Hay là em đến tỉnh Nam Việt làm trưởng ban Tổ chức cán bộ đi?
Dương Phàm nghe xong liền cầm tay Chúc Vũ Hàm cười ha hả. Mạnh Quang Viễn không quay đầu lại nữa, phối hợp nhìn chằm chằm về phía trước.
Đến biệt thự của bí thư thị ủy, Chúc Đông Phong đang ngồi ngay ngắn trong phòng khách xem Tv, người đi vào trong nhà cũng không quay đầu lại nhìn một cái. Mạnh Quang Viễn đi tới nhỏ giọng nói gì đó vào bên tai, Chúc Đông Phong mới lạnh lùng nhìn Dương Phàm một cái, hừ một tiếng.
Chúc Vũ Hàm mỉm cười ngồi xổm xuống đổi dép lê cho Dương Phàm trước mặt Chúc Đông Phong. Chúc Đông Phong thấy thế mặt nhăn lại có thể giữ được chiếc đũa. Sau khi đổi dép lê xong, Chúc Vũ Hàm nhẹ nhàng đẩy Dương Phàm một chút. Dương Phàm cười cười đi tới trước nhỏ giọng nói:
- Bí thư Chúc.
Mày Chúc Đông Phong càng nhíu chặt hơn, nhìn nghiêng Mạnh Quang Viễn đang bưng trà lên. Mạnh Quang Viễn biết ý cười nói:
- Tôi còn có chút việc phải đi làm. Bí thư Chúc, nếu không có việc gì thì tôi xin phép đi trước.
Chúc Đông Phong lúc này mới gật đầu. Sau khi Mạnh Quang Viễn rời đi, Chúc Vũ Hàm lặng lẽ đi tới đứng bên cạnh Dương Phàm, kéo kéo tay Dương Phàm. Chúc Đông Phong lại hừ một tiếng rồi nói:
- Cậu vừa gọi tôi là gì hả?
- Bí ... bố.
Dương Phàm vừa chuẩn bị gọi Bí thư Chúc nữa, kết quả bên hông bị véo, vội vàng đổi giọng.
Chúc Đông Phong không nói một tiếng gì nhìn ghế sô pha trước mặt. Chúc Vũ Hàm vội vàng cười cười đẩy Dương Phàm xuống ghế rồi nói:
- Hai người nói chuyện. Bố, con lên lầu xem Tiểu Chúc Dương.
Sau khi Chúc Vũ Hàm tránh ra, trong phòng khách trở nên yên tĩnh. Vẻ mặt của Chúc Đông Phong cũng từ từ trở nên bình tĩnh, chẳng qua trên mặt vẫn đầy mây đen u ám. Im lặng một lát, Chúc Đông Phong thấy Dương Phàm ngồi còn ổn định hơn cả mình, khóe miệng hơi nhếch lên một chút.
- Nghe Tiểu Vũ nói cậu có cái nhìn với tập đoàn Đại Hoa?
Dương Phàm thấy Chúc Đông Phong cuối cùng cũng chủ động mở miệng nói:
- Không nói là có cái nhìn, chỉ là tập đoàn Đại Hoa muốn thâu tóm một tập đoàn điện tử có quan hệ với con.
Chúc Đông Phong không một tiếng động ừ một tiếng, nói sang chuyện khác:
- Sức khỏe lão gia tử có tốt không?
Dương Phàm hơi trầm xuống một chút, biết Chúc Đông Phong đã nhìn ra điểm mánh khóe nào đó, thầm nói nên trả lời như thế nào? Chẳng qua sắp tới mọi người sớm muộn gì cũng biết, Dương Phàm không thể làm gì khác hơn là thẳng thắn nói:
- Nói đúng là không tốt.