Sỹ Đồ Phong Lưu

Tùng Lệ Lệ cười nói:
- Không nói lại được anh rồi. Anh là lãnh đạo, nói như thế nào thì lý cũng thuộc về anh. Bỏ đi, em đi làm việc.
Tùng Lệ Lệ vừa nói liền mở cửa đi ra ngoài, bộ ngực đầy đặn càng cố ưỡn cao hơn. Từ vẻ mặt lúc này của Dương Phàm, Tùng Lệ Lệ đã thấy được điều mình muốn thấy, tinh thần tự nhiên càng thêm no đủ, càng thêm tự tin.
Dương Phàm nhàn hạ không được bao lâu, điện thoại di động vang lên cắt ngang không khí yên lặng.
- Dương Phàm à, thông báo với em một chút, sang tuần sau thầy và bác hai em tự mình dẫn tổ nghiên cứu đến thành phố Hải Tân, em muốn được tặng gì nào?
Dương Phàm nghe thấy giọng nói vô cùng đắc ý của Chu Minh Đạo, trong lòng hiểu rõ lão nhân gia này thấy hết mọi thứ rồi.
- Thầy, động rồi.
Hội nghị thường ủy tỉnh ủy diễn ra cũng rất gấp. Tâm trạng Giang Thượng Vân không tốt cho lắm. Tin tức quá đột ngột, Giang Thượng Vân không muốn nghĩ nhiều cũng không được. Mấu chốt là thông báo lần này không phải là báo cáo theo từng tầng một, mà Lý Hiếu Nghĩa đầu tiên trực tiếp báo cáo với Triệu Việt. Sau đó mới bảo Nguyễn Tú Tú báo cáo cho Giang Thượng Vân. Nội dung Nguyễn Tú Tú báo cáo tự nhiên không chính xác như vậy. Chỉ nói là ban Tổ chức cán bộ trung ương muốn đến, nhưng tin tức nghe được không nói một câu.
Khi Lý Hiếu Nghĩa nhắc đến chuyện CCtv muốn xuống thành phố Hải Tân phỏng vấn trong hội nghị thường ủy, sau đó Hầu Tiếu Thiên nhắc đến tổ nghiên cứu do Ủy ban Kế hoạch và Phát triển trung ương và Viện khoa học xã hội Bắc Kinh cùng tổ chức sẽ xuống thành phố Hải Tân. Hai tin tức này làm cho mông Giang Thượng Vân không ngừng giãy dụa. Nhất là kết hợp với tin tức ban Tổ chức cán bộ trung ương muốn tới, thói quen bắt đầu cầm bút xoay xoay trong tay của Giang Thượng Vân liền xuất hiện. Điều này làm cho Lý Hiếu Nghĩa ngồi bên cạnh hắn rất sướng trong lòng, thậm chí còn nghĩ đến một phương diện khác. Lần Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc tỉnh Thiên Nhai lần này sẽ không ảnh hưởng đến vị trí của Giang Thượng Vân, nhưng sau này thì sao?
Trong lòng Giang Thượng Vân hiểu rất rõ, mời hai phó trưởng ban xuống, lấy năng lực của hắn không phải không làm được. Chẳng qua muốn mời lãnh đạo cấp bộ của ban Tổ chức cán bộ trung ương, như vậy có chút khó khăn, thậm chí là nói không thể hoàn thành. Phó trưởng ban Tiếu dẫn đoàn Khảo sát đến thành phố Hải Tân khảo sát, là chuyện tạm thời mới có quyết định. Chuyện này Giang Thượng Vân cũng đã hỏi thăm. Vấn đề là nếu như là mình làm cho người ta "tạm thời quyết định" như vậy có được không? Câu trả lời trong lòng Giang Thượng Vân hiểu rất rõ, không thể.
Chuyện Giang Thượng Vân không thể làm nhưng người ta có thể làm được. Nghĩ đến đây, Giang Thượng Vân len lén nhìn bí thư tỉnh ủy Triệu Việt một chút, phát hiện trên mặt bí thư tỉnh ủy Triệu Việt cũng có chút sầu tư. Giang Thượng Vân phủ định đây là động tác của bí thư tỉnh ủy Triệu Việt. Chuyện còn lại đã rất rõ ràng. Cctv xuống phỏng vấn, tổ nghiên cứu sau đó cũng đến, tất cả đều là bôi phấn lên mặt thành phố Hải Tân. Bây giờ mà đưa ra ý kiến chống đối với Dương Phàm, làm khó Dương Phàm thì đừng nói người trong Bắc Kinh không đáp ứng, Triệu Việt là người đầu tiên không đáp ứng. Đừng thấy bây giờ Triệu Việt và Giang Thượng Vân đang kết minh rất tốt, nhưng trong lòng Giang Thượng Vân hiểu rất rõ nếu như cần thiết thì liên minh này lúc nào cũng có thể bị hỏng.
Chuyện càng nghĩ càng thấy có mùi hơi lạ, càng nghĩ càng thêm sợ. Giang Thượng Vân mặt không chút thay đổi ngồi ở đó. Nhưng Triệu Việt nói gì Giang Thượng Vân căn bản không nghe vào trong đầu. Chỉ nhìn bí thư tỉnh ủy mặt mày nghiêm trọng nói chuyện.
- Phải nghĩ biện pháp bù đắp lại mới được.
Trong lòng Giang Thượng Vân đột nhiên hiện ra một suy nghĩ như vậy, điều này làm cho Giang Thượng Vân càng thêm hoảng sợ run lên một chút. Động tác này bị Triệu Việt nhìn thấy, Triệu Việt khẽ nhíu mày mà nói:
- Đồng chí Thượng Vân chẳng lẽ không đồng ý?
Giang Thượng Vân bị điểm danh không khỏi có chút xấu hổ, thầm nói sao lúc này lại xảy ra chuyện chứ?
- Không có ý kiến khác, tôi đang suy nghĩ các đồng chí ở CCtv xuống phỏng vấn, nếu như đoạn phỏng vấn được phát ra thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn trong cả nước. Cho nên các đồng chí ban Tuyên giáo tỉnh ủy nhất định phải làm thật tốt, phối hợp thật tốt.
Trưởng ban Tuyên giáo tỉnh ủy không có ở đây cho nên lời này nói ra có tác dụng gì chứ? Triệu Việt nghe xong cảm thấy Giang Thượng Vân có phải đang ám chỉ gì đó không? Triệu Việt cẩn thận suy nghĩ thầm nói trung tâm vấn đề của cuộc phỏng vấn này đúng là đáng để lưu tâm một chút. Nếu có thể đưa tin tức lên Cctv, điều này có ý nghĩa khác hẳn.
- Ừ, ý kiến này rất thích hợp. Đồng chí Thượng Vân chú ý đến việc này.
Triệu Việt thuận miệng nói một câu với Giang Thượng Vân. Nhưng điều này làm Giang Thượng Vân thầm kêu khổ trong lòng. Thầm nói người Cctv có thể xuống đó là vì trong nhà thằng Dương Phàm kia có người. Người cho Cctv ngay mặt đáp ứng đi phỏng vấn, nhưng đến lúc cần thiết sẽ lấy lý do không phát ra cũng được mà.
Quan sát một chút thì cũng được, dù sao đến lúc đó bảo người của ban Tuyên giáo tỉnh ủy đi chuẩn bị thật tốt, không đạt được mục đích thì tự nhiên có người chịu tội thay mình. Nếu làm không tốt không biết chừng Triệu Việt vì thế còn ghen ghét Dương Phàm.
Tâm tính xấu xa của Giang Thượng Vân tự nhiên không biết gì hết. Chẳng may người trên trung ương hoặc là Dương Phàm phối hợp một chút, đến lúc đó Dương Phàm lấy hết danh tiếng, vầng sáng của bí thư tỉnh ủy bị Dương Phàm che khuất, lúc đó mới đẹp mắt.
Xe bí thư thị ủy thành phố Hải Tân từ từ lái vào cục Công an, không khí bên trong đang rất khẩn trương. Thi thoảng nhìn thấy một người thì bước chân cũng nhanh như gió. Cuộc họp về vấn đề an toàn đang được khẩn trương diễn ra trong phòng họp lớn.
- Để Phương Viên đi đón Nguyễn Tú Tú, anh cảm thấy có thích hợp không?
Tùng Lệ Lệ nhỏ giọng nói một câu khi Dương Phàm xuống xe. Dương Phàm dừng một chút rồi nói:
- Lần này động tĩnh quá lớn, tất cả mọi người đều bận rộn, mỗi lãnh đạo xuống đây đều phải đi đón, thể hiện một chút là được mà.
Vừa xuống xe thì điện thoại di động vang lên, Dương Phàm lấy ra nhìn thì ra là Mạnh Quang Viễn gọi tới, vì thế lập tức cười cười nghe điện:
- Mạnh ca, có gì sai bảo?

Trong lòng Mạnh Quang Viễn rất hài lòng với cách gọi này của Dương Phàm. Mạnh Quang Viễn cười ha hả hai tiếng rồi nói:
- Không có chuyện gì lớn cả. Chỉ là bên phía tỉnh Nam Việt vì thể hiện tôn trọng lãnh đạo cấp trên nên cố ý bố trí một chút chuyến đi này. Phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Nam Việt Cương tự mình đưa đoàn Khảo sát ban Tổ chức cán bộ trung ương đến thành phố Hải Tân.
Nói đến đây Mạnh Quang Viễn đột nhiên nhỏ giọng nói:
- Thành phố Hải Tân đang tiến hành việc phát triển khoa học, giáo dục cán bộ, nghe nói tiến hành rất được, phải tiếp tục duy trì.
Dương Phàm sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói:
- Đã hiểu.
Dương Phàm dập máy rồi từ từ đi lên lầu, vẻ mặt hắn có chút kỳ quái. Câu nói cuối cùng của Mạnh Quang Viễn là có ý gì? Dương Phàm tự nhiên là không thể hiểu rõ hết. Dương Phàm biết khả năng tự hỏi của mình vẫn còn không đủ. Vừa đi vừa suy nghĩ cuối cùng cũng đã đến trước cửa phòng làm việc của Trầm Ninh. Dương Phàm lúc này mới suy nghĩ ra. Thì ra ban Tổ chức cán bộ trung ương muốn tìm một cớ để xuống khảo sát. Đó chính là Dương Phàm tổ chức lớp học cho cán bộ thành phố Hải Tân ở trường Đảng tính, lấy lý do là tăng cường học tập nhãn quan khoa học cho cán bộ, hơn nữa thị ủy còn tiến hành báo cáo về khóa học khi lớp học kết thúc, sau đó muốn đẩy rộng ra trong toàn thành phố. Mục đích chân thật chính là làm cho người ta thấy rõ tình hình này, sau đó nhân cơ hội tiến hành điều chỉnh nhân sự trong phạm vi toàn thành phố Hải Tân.
Không ngờ rằng lý do rất chân chính này cũng có chỗ tốt, lúc này đúng là học khôn ra một chút. Đúng là sống lâu thành già sẽ biết được nhiều. Người của ban Tổ chức cán bộ trung ương đến tỉnh Nam Việt là để làm Chúc Đông Phong thêm danh tiếng. Không ngờ Chúc Đông Phong thuận tay dắt bò. Bên trong này rốt cuộc có bao nhiêu nội dung ở đằng sau, Chúc Đông Phong không nói, Dương Phàm cũng không hỏi. Nói đi nói lại nó cũng có nhiều chỗ tốt mà.
Trầm Ninh mang theo một đám người từ trong phòng hội nghị lao ra, từ rất xa đã nói:
- Bí thư Dương xuống thị sát sao không báo trước một tiếng, chúng tôi cũng biết mà xuống đón.
Dương Phàm mỉm cười khoát tay nói:
- Thời gian đang rất gấp, không nên có nhiều lễ tiết không cần thiết như vậy. Hội nghị diễn ra như thế nào rồi? Lần này các đồng chí sẽ rất bận.
Nói xong Dương Phàm quay đầu lại nói với Tùng Lệ Lệ:
- Đồng chí báo cáo với tỉnh ủy một chút, phó bí thư tỉnh Nam Việt cũng sẽ đi cùng với đoàn Khảo sát ban Tổ chức cán bộ trung ương, ngoài ra còn có các vấn đề chi tiết, đồng chí hỏi ý kiến của tỉnh ủy một chút.
Tùng Lệ Lệ cười cười gật đầu không đi cùng vào trong hội nghị, Dương Phàm không phải làm cho Tùng Lệ Lệ trực tiếp liên lạc với lãnh đạo tỉnh ủy, mà là liên lạc với tỉnh ủy một chút. Đây đúng là vừa vặn phối hợp với việc bí thư Triệu sẽ xuống thành phố Hải Tân.
Mọi người vào trong phòng họp rồi ngồi xuống, Trầm Ninh lớn tiếng nói:
- Chào mừng Bí thư Dương đến phát biểu với mọi người:
Tiếng vỗ tay vang lên, hơn nữa đều phát ra từ nội tâm. Dương Phàm ủng hộ công việc của cục Công an, mọi người đều thấy rõ.
Dương Phàm giơ tay lên ra hiệu cho mọi người dừng lại, Dương Phàm mỉm cười nói:
- Công việc tất cả mọi người đều đã rõ, tôi không nhắc lại nữa. Tôi chỉ nói một câu đây là nhiệm vụ chính trị, làm tốt công tác bảo vệ là kiểm tra năng lực chiến đấu của lực lượng công an thành phố Hải Tân. Tôi đã nói xong, tiếp theo xin mời cục trưởng Trần tiếp tục phân công nhiệm vụ. Mọi người coi như tôi không có ở đây.
Dương Phàm dứt câu liền dẫn đến tiếng cười vui vẻ và tiếng vỗ tay vang rội của mọi người. Các quan chức bình thường thì không biết, nhưng người có tư cách thường xuyên nghe Dương Phàm phát biểu trong hội nghị đều biết phong cách và thói quen của Dương Phàm.
Thực ra hội nghị này đã gần coi như xong, Trầm Ninh nói khoảng mười phút nữa là dừng lại, sau đó nhìn Dương Phàm một chút. Thấy Dương Phàm gật đầu, Trầm Ninh vung tay lên nói:
- Tan họp.
Khi các lãnh đạo đi ra ngoài đều đi tới bắt tay chào Dương Phàm, đây chính là cơ hội lọt vào mắt lãnh đạo, Dương Phàm cũng không ra vẻ lãnh đạo, nắm tay mọi người rồi nói:
- Mọi người vất vả rồi.
Dương Phàm vừa mới chuẩn bị đến quân khu thành phố Hải Tân thì Trầm Ninh đã đuổi theo nói:
- bí thư đảng ủy sở Công an tỉnh Lý Xán tự mình dẫn đội xuống chủ trì công tác bảo vệ an toàn.

Dương Phàm dừng lại cau mày nhỏ giọng nói:
- Làm cái gì không biết? Đây là không tín nhiệm năng lực hai bộ máy thành phố Hải Tân.
Trầm Ninh ở bên cạnh cười hắc hắc nói:
- Sao lại nói như vậy, cơ hội rất khó khăn, có ai không muốn thò mặt ra chứ?
Dương Phàm nghiêm mặt lại rồi nói:
- Nói càn, đều vì công việc cơ mà.
Nói xong Dương Phàm rút điện thoại di động ra gọi cho Tào Dĩnh Nguyên:
- Lão Tào à, đồng chí bí thư đảng ủy sở Công an tỉnh Lý tự mình xuống chủ trì công tác bảo vệ an ninh, làm phiền đồng chí đi tiếp một chút. Ngoài ra đồng chí Trầm Ninh cục Công an muốn đi gặp lão báo cáo, tôi bảo cậu ta trực tiếp đến chỗ lão.
Dương Phàm vừa dập máy, Trầm Ninh cười hì hì hỏi:
- Lãnh đạo có ý gì thế?
Dương Phàm cười cười một tiếng rồi nói:
- Làm cho lão Tào ra mặt nhiều một chút cũng không có hại gì. Phó thị trưởng kiêm nhiệm chức vụ cục trưởng cục Công an là chuyện thường thấy mà.
Trầm Ninh hiểu ý Dương Phàm, cười cười gật đầu nói:
- Tao lập tức đi.
Tranh thủ Tào Dĩnh Nguyên ủng hộ, mượn cơn gió đông lần này đưa Trầm Ninh lên 1 bậc thang, coi như là bồi thường một chút. Dương Phàm không có thói quen che che nấp nấp trước mặt Trầm Ninh. Trầm Ninh tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
- Kính chào.
Ở cửa quân khu thành phố Hải Tân, cảnh vệ thấy xe bí thư thị ủy liền lập tức đứng nghiêm mà chào. Lôi tư lệnh đứng chờ ở cửa cười cười đi tới vài bước, Long Cương còn tự mình đi đến mở cửa. Sau khi Dương Phàm xuống xe, Lôi tư lệnh đi lên hai bước giơ tay ra:
- Kính chào bí thư Dương. Thật có lỗi, vẫn không có thời gian đến bái phỏng bí thư thị ủy.
Dương Phàm cười nói:
- Lôi tư lệnh là người bận rộn, điều này tôi có thể hiểu.
Dương Phàm nói xong liền nhìn đám quan quân phía sau một chút:
- Làm lớn như vậy làm gì chứ? Tôi đến để nói công việc mà.
Lôi tư lệnh mỉm cười nói:
- Sắp là người một nhà rồi, bọn họ đến đây là để kính chào lãnh đạo cấp trên. Ngài không thể không cho chút mặt mũi chứ?
Dương Phàm cười khổ một tiếng rồi xua tay nói:
- Chưa chính thức bổ nhiệm mà, đến lúc đó rồi nói.

Lôi tư lệnh bắt tay Dương Phàm rồi giới thiệu mọi người, đám người liên quan đi vào trong. Đến phòng họp, Dương Phàm ngồi xuống rồi nói trước:
- Hôm nay đến là để mượn người của Quân khu. Đoàn khảo sát của ban Tổ chức cán bộ trung ương xuống thành phố Hải Tân thị sát. Lãnh đạo chủ yếu của tỉnh ủy trước sau sẽ đến, người đúng là rất thiếu.
Lôi tư lệnh lập tức nghiêm túc nói:
- Việc này ai cũng có nghĩa vụ. Bí thư Dương đây là xem trọng chúng tôi!!!
Dương Phàm gật đầu nói:
- Chủ yếu là công tác bảo vệ đường đi của lãnh đạo tỉnh ủy, còn cơ sở sân bay, các khách sạn liên quan. Lát nữa các đồng chí liên lạc với bên cục Công an để hỏi chi tiết. Cục Công an sẽ đưa ra kế hoạch phân công chi tiết.
Lôi tư lệnh mở miệng nói:
- Chỉ có việc này thì gọi một cuộc điện thoại là được. Tôi sẽ phái đội cảnh vệ ra thực hiện nhiệm vụ, Long Cương là người dẫn đội.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Sẽ không làm tất cả mọi người đều nhận biết tôi chứ?
Lôi tư lệnh nghe xong cười ha hả mà nói:
- Bí thư Dương đúng là người dứt khoát, đáng tiếc hôm nay không thể lưu lại nếu không nhất định sẽ phải uống vài chén.
Thấy Dương Phàm chấp nhận bố trí của mình, không hề nhiều lời hay có ý kiến gì, lời này của Lôi tư lệnh coi như là thật tâm.
Lôi tư lệnh dẫn đoàn đưa Dương Phàm ra cửa Quân khu, sau đó Dương Phàm đi dạo một vòng quanh vài đơn vị liên quan. Lúc về đến trụ sở thị ủy thì Nguyễn Tú Tú đã tới. Lý Xán cũng đã vào nội thành. Đang có mọi người ở đây nên Nguyễn Tú Tú cũng khó nói chuyện. Vì thế Nguyễn Tú Tú chỉ có thể cùng đi theo Dương Phàm xuống dưới lầu trụ sở thị ủy đợi xe Lý Xán tiến vào.
Sau một phen khách khí, Dương Phàm bắt tay Lý Xán rồi nói:
- Thật xin lỗi, tôi đến Quân khu & mấy ngành một chút, không thể kịp thời đi đón bí thư Lý.
Lý Xán thật ra cũng không ra vẻ gì hết. Trong lòng Lý Xán cũng hiểu rõ nếu mà bí thư thị ủy Dương Phàm đi tiếp mình, như vậy hắn sẽ oan uổng bị Triệu Việt đánh giá. Ra vẻ lãnh đạo với ai còn được, nhưng vào giờ phút này mà ra vẻ thì đúng là, trong lòng mọi người đều đang hiểu rõ mà.
Lý Xán lấy lý do xuống chỉ huy công tác bảo vệ an ninh nên cũng không có gì để nói nhiều. Sau khi nói chuyện một lát, Lý Xán lập tức lên đường đến cục Công an thành phố Hải Tân. Dương Phàm, Tào Dĩnh Nguyên và Nguyễn Tú Tú lưu lại đưa Lý Xán xuống lầu rồi trở lại phòng họp tiếp tục nói chuyện.
Sau khi nói một lát về chuyện tiếp đãi các đoàn, nhân lúc Tào Dĩnh Nguyên ra ngoài đi toilet, Nguyễn Tú Tú đột nhiên đổi giọng, nhỏ giọng nói:
- Việc lựa chọn người cho chức phó thị trưởng thường trực, tỉnh ủy yêu cầu phải nhanh chóng xác định. :
Dương Phàm biết Nguyễn Tú Tú muốn nói gì, mày hơi nhíu lại. Dương Phàm quay đầu lại nhìn cửa một chút, sau đó lộ ra một tia khó xử, nhỏ giọng nói:
- Quyền đề cử lần này không nằm trong tay tôi, chị sao lại không biết. Nữ đồng chí lần trước chị đề cập, tôi chuẩn bị để chị ta giữ chức bí thư Thành đoàn. Về phần Nguyễn Bình Hòa, tôi sẽ để cậu ta tiếp quản chức của một trong 3 vị kia.
Nhưng trong lòng Dương Phàm lại nói nếu không có lãnh đạo tỉnh ủy gật đầu và thị trưởng Tào mạnh mẽ đề cử thì cơ hội của Nguyễn Bình Hòa cũng không cao.
Trên mặt Nguyễn Tú Tú hiện ra một chút buồn bã, trong lòng cũng biết Dương Phàm nói lời thật. Đương nhiên Nguyễn Tú Tú không nghĩ ra rằng Tào Dĩnh Nguyên đã lén đạt thỏa hiệp với Dương Phàm. Khi đề cử sẽ trọng điểm đề bạt Liễu Diệp. Nguyên nhân thực ra rất đơn giản, Liễu Diệp là nữ, Liễu Diệp lên nhận chức phó thị trưởng thường trực sẽ không quá khó nắm bắt. Khi Dương Phàm đưa ra cái tên này tự nhiên còn có một ý khác, nhắc nhở Tào Dĩnh Nguyên dùng phụ nữ dễ đối phó hơn. Hai là để Nguyễn Bình Hòa tiếp quản vị trí của Liễu Diệp, như vậy vị trí còn trống sẽ để trống và dành cho Trầm Ninh.
Dương Phàm nói thẳng ra nên Nguyễn Tú Tú còn gì để mà nói. Nguyễn Tú Tú suy nghĩ một chút rồi thấy không có ai ở ngoài cửa liền nhỏ giọng nói:
- Trong 3 sự lựa chọn, thị trưởng Tào sẽ đề cử ai nhiều hơn?
Dương Phàm đang định đáp thì nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, vội vàng dùng ngón tay chấm nước trà viết nhanh vào lòng bàn tay một chữ "Diệp". Người vào không phải là Tào Dĩnh Nguyên, mà lại là Lý Thắng Lợi – thư ký của Dương Phàm.
- Phó trưởng ban Nguyễn, bí thư Dương. Vừa nãy thị trưởng Tào bảo tôi thông báo với ngài, thị trưởng Tào phải đến cục Công an xem một chút mới yên tâm.
Dương Phàm nghe xong không khỏi ngẩn ra một chút, nhìn Nguyễn Tú Tú rồi cười nói:
- Lão Tào rất chú tâm vào công việc.
Nguyễn Bình Hòa không thể nhân cơ hội lên chức, chỉ có thể điều chỉnh đến một vị trí hơi tốt một chút dù như thế nào Nguyễn Tú Tú cũng không thể nghĩ đến đây là do Dương Phàm muốn thế. Hơn nữa Nguyễn Tú Tú cũng không thể hận Tào Dĩnh Nguyên. Dù sao cuối cùng vẫn là do tỉnh ủy quyết định. Hơn nữa về vấn đề chọn người, Nguyễn Tú Tú quan hệ không đủ với Tào Dĩnh Nguyên, điều này cũng khó mà nói. Tính đi tính lại thì chỉ là do may mắn của Nguyễn Bình Hòa mà thôi. Hơn nữa Dương Phàm cũng cho Nguyễn Tú Tú hai điểm bồi thường, cũng có thể cho qua chuyện.

Tào Dĩnh Nguyên lúc này không từ mà biệt tự nhiên còn có ý khác, đó chính là làm cho 2 người xem: "Tôi rất tự giác, tôi cũng cảm thấy khó khăn, mọi người hiểu cho một chút". Tào Dĩnh Nguyên có ý này, 2 người Dương Phàm và Nguyễn Tú Tú tự nhiên rất dễ để hiểu ra, cho nên nhìn nhau cười cười một tiếng không nói đến chuyện này.
- Bộ máy thành phố Hải Tân phải mau chóng ổn định, đây là nhận định chung của tỉnh ủy, có lẽ chỉ là chuyện trong hai ba ngày.
Nguyễn Tú Tú một lần nữa lộ ra chút tin tức, xem như đáp lại cho Dương Phàm một điểm. Đương nhiên càng chủ yếu chính là Nguyễn Tú Tú thấy tiềm lực to lớn của Dương Phàm. Nguyễn Tú Tú là 1 người phụ nữ thông minh, biết bây giờ không phải là lúc cần cái lợi trước mắt.
Nguyễn Tú Tú nói, Dương Phàm cười khổ một tiếng rồi nói:
- Lời nói bộ máy ổn định, nói ra thì rất dễ dàng, làm thì vô cùng khó. Chuyện bên phía chính quyền thành phố tôi khó mà nói nhiều được, còn một vị trí trống tôi muốn để Trầm Ninh vào ngồi, kiêm nhiệm cục trưởng cục Công an thành phố coi như danh chính ngôn thuận. Nhưng điều này nếu lãnh đạo không hỏi, tôi không tiện mở miệng nói.
Ý của Dương Phàm, Nguyễn Tú Tú tự nhiên hiểu rất rõ. Cán bộ cấp sở sẽ do trên tỉnh quyết định, nhất là ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy, có quyền lên tiếng khá lớn.
- Ừ, nếu như lãnh đạo tỉnh ủy hỏi người thích hợp, tôi sẽ lưu ý.
Nguyễn Tú Tú đưa ra một lời hứa không quá rõ ràng, đương nhiên vậy là đã đủ rồi. Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy cũng có lời nói khá trọng lượng.
Dương Phàm không nói cảm ơn, đó là bởi vì đây là hai bên đã dành chỗ tốt cho nhau. Nguyễn Tú Tú nhớ đến vị trí bí thư Thành đoàn không khỏi cười cười nhỏ giọng nói:
- Chuyện Chu Giai quyết định đến huyện Nhai Sơn đã được đưa ra chưa?
Dương Phàm lặng lẽ gật đầu, Nguyễn Tú Tú dùng ánh mắt mập mờ nhìn Dương Phàm một vòng, cúi đầu một lúc rồi nhỏ giọng nói:
- Nước đủ đục.
Lúc này Lý Thắng Lợi gõ cửa đi vào nói:
- Trưởng ban Phương đến báo cáo.
Thời gian sau đó có thể nói báo cáo không bao giờ ngừng lại, không có người tự mình đến thì là điện thoại không ngừng gọi tới. Tất cả thành phố Hải Tân đều đang bận rộn cho chuyện hai ngày hôm nay. Lời Nguyễn Tú Tú nói rất có chú ý, các đồng chí Tổ chức cán bộ tỉnh ủy xuống đã phối hợp tốt với công tác tiếp đón của thị ủy thành phố Hải Tân. Chẳng qua có một điểm không ngờ là Lý Xán trực tiếp xuống chỉ huy công tác an ninh trật tự. Bên trong rõ ràng có điểm khác nhau, nhưng chủ yếu vẫn do vị trí của bản thân quyết định.
Khoảng năm giờ, các đoàn người không hẹn mà cùng đến trụ sở thị ủy. Nhưng phàm là người có tư cách đến đây đều xuống xe nói vài câu khách khí, sau đó mọi người lên xe chạy đến đầu cao tốc.
Đến địa điểm đợi khoảng 10', đội xe do xe cảnh sát mở đường đã xuất hiện. Lãnh đạo thứ nhất, thứ hai, thứ ba của tỉnh ủy theo thứ tự xuống xe.
- Đồng chí Dương Phàm vất vả rồi, làm rất tốt!
Khi bắt tay Dương Phàm, giọng nói của Triệu Việt có chút kỳ quái. Dương Phàm dường như có thể cảm nhận một tia khổ sở ở trong đó. Nhất là Dương Phàm còn cao hơn Triệu Việt một cái đầu, mặc dù Dương Phàm hơi khom người nhưng vẫn có ý là ngang hàng nhìn nhau.
Khi Hầu Tiếu Thiên bắt tay, trong mắt lộ ra một tia đầy ẩn ý thâm sâu, tay bắt hơi mạnh một chút, vẻ mặt lạnh nhạt nói:
- Đúng là lớp sau thật đáng sợ. Cục diện ở thành phố Hải Tân xem như đã mở ra.
Đến lượt Giang Thượng Vân, phó bí thư tỉnh ủy Giang hơi trốn tránh không nhìn vào mắt Dương Phàm. Phó bí thư Giang vội vàng chạm tay rồi bỏ ra, mặt không đổi sắc cười nói:
- Vất vả.
Trước khi lên xe, Triệu Việt gọi một tiếng:
- Đồng chí Dương Phàm lên xe tôi, có chút việc cần nói.
Cử động này làm làm hấp dẫn ánh mắt của các đồng chí, còn làm trong lòng Hầu Tiếu Thiên thầm tức tối. Đương nhiên Hầu Tiếu Thiên chỉ có thể thầm nói trong lòng: "Có cần rõ ràng như vậy không? Xem ra Triệu Việt rất sốt ruột nên không để ý đến mọi người nữa. Coi mình là không khí sao?". Hầu Tiếu Thiên cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng. Triệu Việt là bí thư tỉnh ủy tỉnh Thiên Nhai, người ta nói công việc là danh chính ngôn thuận.
Trong lòng Giang Thượng Vân cũng đang nhìn ra ý sau lưng hành động này, xem ra Dương Phàm đang liên tục nhường bước lại đột nhiên nhe răng há mồm thể hiện lực lượng, điều này mang đến lực lượng trùng kích thực sự quá lớn. Triệu Việt cũng thiếu kiên nhẫn, thể hiện tâm lý của mình trước mặt mọi người. Trong lòng Giang Thượng Vân có chút không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể lặng lẽ chấp nhận biến hoá này. Đồng thời cũng âm thầm cảnh cáo bản thân mình, thời gian này tốt nhất là gió yên sóng lặng một chút. Bây giờ đúng là đang có điểm không thể nào chống lại Dương Phàm. Tận sâu trong lòng Giang Thượng Vân có rất nhiều điều không nghĩ ra. Sau khi Dương Phàm đến giữ chức bí thư thị ủy thành phố Hải Tân, thủ đoạn làm việc mặc dù cứng rắn nhưng nói tóm lại là khá im hơi lặng tiếng. Hiện tượng giả này mang tới một hậu quả đó chính là Giang Thượng Vân cho rằng Dương Phàm cũng chỉ như vậy mà thôi. Dương Phàm là kẻ có bối cảnh, đương nhiên năng lực công tác cũng khá mạnh.
Chẳng qua bối cảnh Dương Phàm lần này thể hiện ra làm cho Giang Thượng Vân trợn mắt há mồm.
Xe tiếp tục lăn bánh đi tới, Triệu Việt và Dương Phàm ngồi ở nghế sau im lặng một lát. Sau đó Triệu Việt nhìn Dương Phàm với ánh mắt quan tâm, nhỏ giọng nói:
- Trần lão gia tử có khỏe không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận