Dương Phàm thầm thở dài một tiếng trong lòng, trên đời đúng là giấy không gói được lửa, xem ra
có chuyện Triệu Việt đã biết. Điều này mới khiến cho Triệu Việt thất thố như vậy. Lão gia tử có sức ảnh hưởng quá lớn. Bố Dương Phàm – Trần Chính Hòa mặc dù đã vào Bộ Chính trị nhưng bây giờ mới đang ở giai đoạn đứng vững gót chân, làm chuyện gì nhất định không thể sánh bằng khi còn ở vị trí bí thư thị ủy. Ở Bắc Kinh có vô số ánh mắt nhìn vào, mỗi tiếng nói, cử động đều phải vô cùng cẩn thận. Điều này Dương Phàm có thể giải thích.
- Sức khỏe của lão gia tử vẫn tốt, gần đây đang tiến hành kiểm tra nhưng vẫn chưa có kết quả.
Dương Phàm không thể nói thật, chỉ có thể hàm súc thể hiện một chút.
Triệu Việt nghe xong có chút khó hiểu. Trong đầu Triệu Việt đang nghĩ về chuyện đoàn Khảo sát ban Tổ chức cán bộ trung ương đến thành phố Hải Tân, còn có thêm một phó bí thư tỉnh Nam Việt đi cùng nữa chứ.
Động tĩnh quá lớn này làm bất cứ ai cũng phải suy nghĩ. Phó trưởng ban Tiếu ban Tổ chức cán bộ trung ương từng nói tỉnh Nam Việt là tỉnh đứng thứ nhất thứ hai trong cả nước, phó bí thư tỉnh ủy không hề thua kém gì so với bí thư tỉnh ủy tỉnh Thiên Nhai.
Bên phía ban Tuyên giáo trung ương cũng đã hỏi thăm rõ ràng. Trưởng ban Mẫn ban Tuyên giáo trung ương tự mình gọi tới. Ủy ban Kế hoạch và Phát triển trung ương và Viện khoa học xã hội Bắc Kinh là do Trần gia tổng động viên, điều này có thể hiểu được. Chẳng qua mấy chuyện cùng đến một lúc thì lại không dễ giải thích gì. Ít nhất Triệu Việt không thể giải thích được, thậm chí có thể nói thực sự không nghĩ ra tại sao Chúc Đông Phong lại nhảy ra ngoài.
Sự thật hiện ra trước mắt, Triệu Việt mặc dù là không nghĩ ra nhưng cũng chấp nhận sự thật này. Chẳng lẽ nói là Chúc Đông Phong đã có giao dịch gì đó với Trần gia? Khả năng này là rất lớn. Muốn trở thành người đứng đầu, Chúc Đông Phong nhất định sẽ phải bố trí những còn bài chiến lược, liên hợp tất cả lực lượng có thể liên hợp.
Triệu Việt trầm mặc hồi lâu, dùng khóe mắt lén nhìn lướt qua khuôn mặt vẫn giữ một thái độ trước sau như một của Bí thư thị ủy trẻ tuổi Dương Phàm, thấy thân hình hắn hơi nghiêng một chút tỏ vẻ tôn trọng lãnh đạo, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Mặc kệ nói như thế nào, Chúc Đông Phong đã trống rong cờ mở tỏ vẻ ủng hộ Dương Phàm, chỉ một điểm này đã khiến địa vị của Dương Phàm trong mắt Triệu Việt lặng lẽ phát sinh biến hóa. Kế hoạch Hoa Đan Liệt đang được thành phố báo cáo lên giờ nước lên thì thuyền lên, Dương Phàm mười phần tới chín là sắp vào thường ủy tỉnh ủy.
Điểm mấu chốt nhất, thằng nhãi này còn trẻ.
Xe đến tòa nhà thị ủy thì toàn bộ mọi người đều xuống xe. Trước việc thị ủy đã bố trí tiệc tối, Triệu Việt chỉ vung tay nói:
- Thời gian cấp bách, tùy tiện ăn một chút là được. Đồng chí Dương Phàm, sau khi ăn tối xong lập tức tổ chức hội nghị thường ủy.
Ba người to đầu nhất của thường ủy tỉnh ủy phát biểu đầu tiên trong hội nghị khiến các phóng viên, quay phim, nhiếp ảnh, v.v… bận rộn đầu đầy đổ mồ hôi.
Bận rộn tới tận 12 giờ đêm, các vị lãnh đạo mới vào ngủ lại khách sạn. Dương Phàm vẫn tiếp đón Triệu Việt từ đầu tới giờ, lúc này mới cáo từ rời đi. Trước khi đi, Triệu Việt cười hỏi:
- Binh lính canh cửa là cậu bố trí hả?
Ngay cả chức danh và tên cũng tỉnh lược, việc này thể hiện rất rõ rằng, mọi người nên thân cận nhau hơn.
- Thành phố Hải Tân có trách nhiệm bảo vệ thủ trưởng làm việc.
Dương Phàm hơi hơi cúi đầu, Triệu Việt cười phất tay.
Sau khi lên xe, Tiểu Liêu hạ giọng cười hỏi:
- Bí thư Dương đi đâu?
Dương Phàm vẫn đang nghĩ về vấn đề Triệu Việt đột ngột đưa ra, hơi sửng sốt trả lời theo bản năng:
- Đi thị ủy.
Lý Thắng Lợi quan tâm nói một câu:
- Bí thư Dương, thời gian không sớm nữa!
Dương Phàm cười cười không nói gì.
Văn phòng thị ủy quả nhiên vẫn sáng đèn. Chậm rãi đi tới cửa sổ nhìn, Tùng Lệ Lệ đang chủ trì một cuộc họp nhỏ. Có thể là có linh cảm nên Tùng Lệ Lệ ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy Dương Phàm đang nhìn qua cửa sổ. - .
- Họp tới đây thôi, thời gian không còn sớm nữa. Mọi người trở về nghỉ ngơi. Ngày mai xốc lại tinh thần cho tôi.
Khi Tùng Lệ Lệ nói thì Dương Phàm đã lén rời đi. Đi vào phòng làm việc của Bí thư thị ủy, Lý Thắng Lợi pha trà rồi mang vào. Dương Phàm nhỏ giọng cười, hơi nhắm mắt lại dựa vào bên cửa sổ.
Lý Thắng Lợi đi ra, thấy Tùng Lệ Lệ đi vào, lập tức cười đứng lên nói:
- Trưởng ban thư ký Tùng!
- Đi theo bí thư Dương bận rộn cả ngày, giờ vẫn còn bận cơ à?
Nhìn trong tay Lý Thắng Lợi không ngờ vẫn đang cầm bút ghi chép, Tùng Lệ Lệ không khỏi âm thầm tán thưởng, tự nhủ ánh mắt Dương Phàm quả thật không tồi.
- Cũng không có gì, chỉ là văn phòng đưa tới một vài tài liệu, tôi đang chỉnh sửa lại một chút. Bí thư Dương ở bên trong!
Lý Thắng Lợi nói xong buông bút trong tay xuống, cầm lấy thuốc lá đi ra ngoài, tiện thể đóng chặt cửa lại.
Đang đi vào phòng, nghe thấy tiếng đóng cửa, tim Tùng Lệ Lệ không khỏi nhảy dựng lên, thầm nhủ Lý Thắng Lợi hiểu lầm rồi. Đương nhiên giải thích cũng là dư thừa.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Dương Phàm không hề mở mắt ra nói:
- Mệt mỏi cả ngày rồi, sao chưa đi nghỉ ngơi?
Tùng Lệ Lệ không nói gì mà mỉm cười đi tới bên tấm rèm cửa sổ, vịn tay vào chiếc sô pha rộng lớn, cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt Dương Phàm đang gần trong gang tấc, nhẹ nhàng thổi một hơi bên tai nói:
- Chẳng phải anh cũng không về nhà sao?
Dương Phàm chậm rãi mở to mắt, nhìn ánh mắt quyến rũ xuân tình của Tùng Lệ Lệ đang nhìn mình, giơ tay lên cốc vào trán Tùng Lệ Lệ một cái, nói:
- Sự tình rất phức tạp, lời nói và việc làm của Triệu Việt hôm nay rất không bình thường.
Nghe thấy Dương Phàm nhắc tới việc này, trong lòng Tùng Lệ Lệ vừa có chút thất vọng vừa có chút kích động. Thất vọng là bởi vì trước khi tiến vào đã nhẹ nhàng cởi bỏ một chiếc cúc áo, lộ ra khe vú sâu thẳm, vậy mà Dương Phàm lại không hề phát hiện. Kích động là bởi vì Dương Phàm nói những lời này dường như là thương lượng đại sự với mình.
Thần sắc hơi hơi nghiêm, Tùng Lệ Lệ đứng lên cầm lấy chén trà uống một ngụm, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống bàn, ngồi xuống đối diện, hạ giọng hỏi:
- Anh nhìn ra điều gì?
Dương Phàm cười khổ lắc đầu nói:
- Khó mà nói, chỉ có điều trước kia luôn cảm thấy ở trước mặt tôi, Triệu Việt luôn có cảm giác của kẻ bề trên, vậy mà hôm nay lại không hề có. Việc này khiến tôi phi thường bất an.
Tùng Lệ Lệ mày mặt nhăn mặt nhăn, một hồi lâu cũng không biết nói gì cho tốt. Cô tự nhiên là không thể nào có cảm nhận như của Dương Phàm được. Đột nhiên Tùng Lệ Lệ đảo mắt nói:
- Hôm nay trong hội nghị, em lại cảm thấy phó bí thư Giang có vẻ hơi bất an. Em nghe bố nói, khi tâm tình của phó bí thư Giang không bình tĩnh thì có thói quen là bàn tay phải dán vào mặt bàn, sau đó ngón giữa sẽ gõ liên tục. Trong hội nghị hôm nay em nhìn thấy như vậy. Anh nói xem vì sao lão ta bất an?
Dương Phàm nheo mắt nhìn Tùng Lệ Lệ, cười tủm tỉm nói:
- Không ngờ cô lại quan sát cẩn thận như vậy. Cô nói một chút xem Giang Thượng Vân là dạng người thế nào?
Lúc này Tùng Lệ Lệ mới lườm Dương Phàm một cái đầy quyến rũ, hơi quay lưng, giơ tay lên cài chiếc cúc trên ngực áo mới cởi ra khi nãy, liếc thấy chút biến hóa của Dương Phàm, trong lòng hơi vui nhưng cũng hơi hối hận vì hành động cài lại cúc áo của mình:
- Anh cứ nghĩ em là anh sao? Lãnh đạo to như thế, em có thể cân nhắc sao được? Tuy nhiên bố em thực ra đã nhắc tới hai chuyện mà Giang Thượng Vân làm trước đó, sau đó không đưa ra kết luận.
Dương Phàm nghe xong, không kìm nổi hứng thú, giơ tay vỗ vỗ sô pha nói:
- Lại đây ngồi!
Tùng Lệ Lệ mừng thầm trong lòng, nghĩ rằng đã ngồi xuống thì có thể nói chuyện đứng đắn được nữa sao? Đáng tiếc là ý nghĩ này lại sai lệch một cách đáng thương. Tùng Lệ Lệ thuận thế ngồi xuống bên cạnh Dương Phàm, hai người tựa sát vào nhau. Dương Phàm ôm lấy lưng Tùng Lệ Lệ một cách rất tùy ý.
Phát hiện Dương Phàm không có động tác nào tiến thêm nữa, quay đầu lại thì thấy hắn đã nhắm mắt, Tùng Lệ Lệ liền chép miệng nói tiếp:
- Trước kia Giang Thượng Vân đã trải qua vị trí bí thư huyện ủy ở tỉnh Giang Nam, có một lần khi xuống dưới kiểm tra thì nhấn mạnh chỉ cần bố trí cơm trưa đơn giản là được. Anh đã trải qua cơ sở, cán bộ bên dưới dám làm đơn giản thật sao? Nếu chuẩn bị đơn giản quá, bị lãnh đạo bề ngoài không nói nhưng trong lòng cảm thấy không tôn trọng lãnh đạo, vậy không sợ rắc rối tới cửa sao? Cho nên khi Giang Thượng Vân tới bàn ăn, thấy một bàn tiệc rượu không tồi. Lúc ấy Giang Thượng Vân tới, nhìn bàn ăn trầm mặc một hồi, giơ chân đá tung bàn, sau đó không nói gì đi luôn. Kết quả có thể nghĩ, tất cả cán bộ đều biến sắc mặt, đám nhân viên phục vụ vội vàng quét dọn.
Nói tới đây Tùng Lệ Lệ quay đầu nhìn. Dương Phàm vẫn nhắm mắt như trước, trầm mặc nói:
- Còn đoạn tiếp theo, em nói tiếp đi.
- Sao anh biết là còn đoạn tiếp theo?
Tùng Lệ Lệ đột nhiên cười hỏi, Dương Phàm mạnh mẽ mở to mắt, một bàn tay luồn vào giữa đùi, hạ giọng cười nói:
- Em nói hay không?
Đùi trong của Tùng Lệ Lệ là một bộ phận cực kỳ nhạy cảm, cả người không kìm nổi co lại, luôn mồm nói:
- Em nói, em nói… được chưa?
Dương Phàm lại nhắm mắt lại, Tùng Lệ Lệ khẽ hừ hừ mấy tiếng, nói:
- Chuyện đó được lan truyền rất nhanh. Một lần Giang Thượng Vân lên tỉnh báo cáo công tác, một vị lãnh đạo nhắc tới chuyện này liền cười nói với lão ta "cậu không ăn thì cũng đừng lãng phí, ném cả một bàn đồ ăn đi chẳng phải là lãng phí lương thực sao?" Từ đó về sau thế nào, anh đoán xem!
- Làm sao?
Dương Phàm vẫn nhắm mắt như trước, tuy nhiên khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một tia châm chọc nhè nhẹ.
- Kỳ thật cũng không như thế nào cả, chỉ là nếu không phải trường hợp đặc biệt, sau khi ăn xong, Giang Thượng Vân nhìn thấy trên bàn còn đồ ăn thừa, khẳng định sẽ nói một câu "gói lại mang đi".
Nói xong câu này, Tùng Lệ Lệ không khỏi hơi xoay người, đỏ. Hoá ra tay của Dương Phàm đã bất giác vuốt ve nhè nhẹ trên đùi, ngón tay thỉnh thoảng lại gõ gõ. Nhìn Dương Phàm đang nhắm mắt tự suy nghĩ, Tùng Lệ Lệ chỉ có thể cố gắng chịu dựng, tuy nhiên tốc độ hô hấp đã nhanh hẳn lên.
- Trà!
Dương Phàm đột nhiên ngồi dậy, Tùng Lệ Lệ vội vàng lấy chén trà đưa tới. Dương Phàm nhận lấy, uống một ngụm, sau khi trả lại cho Tùng Lệ Lệ thì không tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, mà một tay vẫn ôm ngang thắt lưng Tùng Lệ Lệ, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía trước.
- Hai việc này thật ra khiến tôi nhớ tới hai sự kiện mà hai vị hoàng đế triều Đường đã trải qua.
Dương Phàm cười nói, Tùng Lệ Lệ lập tức tỏ vẻ lắng nghe, nhìn Dương Phàm.
- Năm Trinh Quán, có chim bạch thước (chim ác là) làm tổ trên cây hòe trước tẩm cung, hình dạng giống một cái trống. Đủ loại quan lại trong triều đều nói như vậy là điềm lành. Đường Thái Tông nói: 'trẫm thường xuyên cười nhạo Tùy Dương Đế mê tín vào điềm lành, nên dân chúng mới lầm than. Điềm lành chân chính là quốc gia có nhân tài hiền đức. Sau đó ông ta hạ lệnh phá hủy tổ chim, phóng sinh chim bạch thước ra bên ngoài. Khi đó Đường Minh Hoàng( Đường Huyền Tông) cho rằng thời này đang tôn sùng tôn trọng xa hoa lãng phí, hạ lệnh sửa trị. Tiêu hủy toàn bộ các trang sức, xe ngựa, phục sức cùng với các loại đồ vật,chế tạo bằng vàng bạc, sung nhập quốc khố. Đồng thời còn đốt hết gấm vóc lụa là ngay trên đại điện, hạ lệnh cho thiên hạ không được dệt tơ lụa.
Dương Phàm nói tới đây, ngừng lại một chút, Tùng Lệ Lệ nghe không quá hiểu được, trừng đôi mắt to sáng nhìn Dương Phàm hỏi:
- Sau đó thì sao?
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Sau à? Đường Minh Hoàng đoạt vợ của con trai mình, cũng chính là Dương quý phi. Hai người niên kỉ chênh lệch nhau không cần phải nói. Tóm lại, chỉ riêng thợ dệt tơ lụa trong hậu cung đã hơn bảy trăm người, đủ loại quan viên đều dâng tặng ngọc ngà châu báu để lấy lòng Dương quý phi.
- Em biết chuyện Dương quý phi và Đường Minh Hoàng. Chẳng phải Bạch Cư Dị đã viết Trường Hận Ca sao? Đường triều hình như là thời đại lấy hình tượng đầy đặn coi là mỹ nhân nhỉ?
Nói xong Tùng Lệ Lệ ưỡn ngực theo bản năng.
Dương Phàm không kìm nổi bật cười nói:
- Sự giải thích của cô lạc đề cả ngàn dặm. Hai hoàng đế triều Đường này đã làm những gì? Đơn giản chỉ là háo danh mà thôi. Một cái tổ chim, đủ loại quan lại nói là điềm lành, không thèm nhìn là được. Đường Minh Hoàng trước sau mâu thuẫn tự nhiên liền càng không phải nói. Hắn ta mượn việc làm trong sạch bộ máy chính trị để mò được một đống lớn tiền tài. Thủ đoan này rất đáng tham khảo một chút.
Nói tới đây, Tùng Lệ Lệ cũng đã thu hồi tâm tư trai gái, tròng mắt xoay chuyển, một hồi lâu mới hạ giọng nói:
- Ôi trời, anh nói Giang Thượng Vân là kẻ háo danh sao? Chẳng lẽ lão ta bí mật mò ra không ít tiền à?
Dương Phàm cười lạnh hai tiếng, nói:
- Háo danh là khẳng định, về phần có mò được tiền hay không, không có chứng cớ khó mà nói. Tuy nhiên việc này thật ra có thể nhìn ra một chút từ vợ con lão ta.
Nghe được những lời này, Tùng Lệ Lệ vù một cái đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn Dương Phàm một hồi lâu mới hạ giọng nói:
- Anh muốn làm lão ta?
Dương Phàm không nói chuyện, vẫy tay khiến Tùng Lệ Lệ ngồi xuống mới nói:
- Tôi chỉ suy đoán mà thôi, sau này còn có phương hướng chính xác. Sau khi sự tình lần này qua đi, nếu Giang Thượng Vân thức thời thì tôi cũng coi như sự tình chưa phát sinh. Nếu không cảm thấy ổn, tôi sẽ nhắc nhở hắn một câu, đừng quên ông cụ nhà chúng ta trước kia làm gì?
Đại khái hiểu được tâm ý Dương Phàm xong, Tùng Lệ Lệ nhìn đồng hồ trên tường, cau mày nói:
- Không sớm nữa, trở về nghỉ ngơi đi.
Tuy nói không rõ ràng nhưng ánh mắt lại nhìn Dương Phàm đầy chờ mong một cách rõ rệt, chính là mời Dương Phàm tới nhà mình nghỉ qua đêm.
Thở dài một tiếng Dương Phàm đứng lên, giơ tay sờ soạng mông Tùng Lệ Lệ một phen, nói:
- Để tôi về nhà ngủ, nếu không khẳng định là sẽ không tha cho yêu tinh này đâu.
- Đáng ghét!
Tùng Lệ Lệ nói xong, lườm một cái đầy quyến rũ, tim vẫn đập thình thịch như trước. Vừa rồi những lời Dương Phàm nói đã khiến Tùng Lệ Lệ rất kích động.
Nhìn chiếc xe của Dương Phàm rời khỏi trụ sở cơ quan, Tùng Lệ Lệ đứng ở cửa văn phòng chuẩn bị làm việc cả đêm, khóe miệng khẽ nhếch lên. Do dự một hồi lâu, Tùng Lệ Lệ trở lại phòng xép cạnh phòng làm việc, nằm xuống giường, cũng không còn tâm tư làm việc nữa mà cứ lăn qua lộn lại suy nghĩ. Rốt cục, Tùng Lệ Lệ bấm điện thoại, cung kính nói:
- Bố, quấy rầy bố nghỉ ngơi. Có chút việc con thực sự không rõ ràng lắm.
Sau một phen nói chuyện, vẻ ngưng trọng trên mặt Tùng Lệ Lệ dần biến thành thoải mái. Giọng nói trầm thấp trong điện thoại vẫn tiếp tục:
- Ánh mắt của con rất chuẩn, cứ theo sát thì sau này vượt qua bố cũng không phải việc khó. Dương Phàm chỉ hơi thiếu kinh nghiệm một chút. Triệu Việt đây là dùng ánh mắt bình đẳng để nhìn cậu ta. Về phần phân tích Giang Thượng Vân, lập luận đó thật ra khá sắc sảo. Thằng nhóc này dùng lịch sử để đối chiếu, rất không đơn giản. Trước kia cho đọc sách sử nhiều mà con không chịu. Trên thực tế, con cứ đọc đọc qua một lượt sách lịch sử, có thể phát hiện rất nhiều chuyện ngoài đời này có thể tìm được ví dụ tương ứng trong lịch sử. Ở lĩnh vực chính trị, người Trung Quốc là thành thục nhất thế giới. Đừng nhìn tổng thống Mỹ thường chỉ bốn mươi tuổi, CliNguyễn Tú Túon cũng tốt, Obama cũng thế, nếu đặt ở Trung Quốc thì chưa chắc đã lăn lộn được tới cấp sở đâu. Rất nhiều thứ vẫn luôn bất biến theo thời gian.
Ngược lại với Tùng Lệ Lệ không ngủ yên trong phòng nhỏ tại cơ quan, Dương Phàm lại ngủ rất ngon lành. Nguyên nhân chẳng có gì cả, Dương Phàm không thèm suy nghĩ gì nữa, thả lỏng toàn bộ các suy nghĩ. Trên đường về nhà, Dương Phàm nhớ lại quyết định lúc trước khi còn ở Uyển Lăng: nếu không đạt được gì thì về nhà đọc sách. Nếu một người đã gắn toàn bộ mọi việc vào lợi ích bản thân thì người đó có thể làm nên trò trống gì chứ?
Sáng sớm thức dậy, đứng ở ban công nhìn cảnh thủy triều rút xuống, quay đầu lại nhìn bụng Trương Tư Tề càng lúc càng to hơn, đang ngủ ngon lành, Dương Phàm không khỏi mỉm cười, nhớ tới một câu trong bức "Quốc họa" – trừ việc phải liều mạng làm sự nghiệp, nam nhân còn phải liều mạng làm nữ nhân. Dường như lâu rồi mình không làm gì Trương Tư Tề, hình như hơn mười ngày rồi không ngủ với phụ nữ.
Nghĩ vậy, thấy mới chỉ năm rưỡi sáng, Dương Phàm giơ tay luồn vào trong chiếc váy bầu của Trương Tư Tề khẽ đặt lên bụng cô, trong đầu nghĩ xem liệu mình làm chuyện đó với Trương Tư Tề, đứa bé trong bụng có thể biết không nhỉ. Ý nghĩ này vừa hiện ra thì hạ bộ đã trở nên cứng rắn. Bàn tay di chuyển từ bụng lên phía trên, cảm thụ làn da mịn màng như tơ lụa, rốt cục không kìm nổi khẽ vân vê hạt đậu. Trương Tư Tề mở mắt, quay đầu thấy chồng đang nhìn mình, phát hiện chiếc váy bầu của mình đã bị vạch ra, lộ cả bầu ngực. Trương Tư Tề lườm Dương Phàm một cái đầy quyến rũ, một tay ôm lấy cổ chồng, một tay đưa xuống dưới sờ soạng.
Không biết có phải là hiệu quả của việc vận động buổi sáng hay không mà khi đến thị ủy, thoạt nhìn Dương Phàm rất có sức sống.
Bước lên lầu, trong tiếng chào hỏi không ngừng, Dương Phàm luôn hơi gật đầu, miệng tươi cười bước đi không ngừng. Vào trong phòng làm việc, phía sau Lý Thắng Lợi cười hỏi:
- Lãnh đạo tỉnh ủy bên kia khi nào thì tới?
Dương Phàm nhìn đồng hồ nói:
- Máy bay là lúc mười một giờ trưa, trước hết tổ chức một cuộc họp thường ủy nhỏ rồi mọi người cùng đi.
Lý Thắng Lợi ở bên cạnh cười nói:
- Phỏng chừng không tổ chức họp được. Đoàn làm phim của CCTV đến khách sạn lúc một giờ sáng nay. Đồng chí ở bên cục Thông tin tuyên truyền điện thoại hỏi có tiện gặp không, một người phụ trách đoàn làm phim đang tới thị ủy.
- Người tới có chức vụ thế nào?
Dương Phàm thuận miệng hỏi một câu, Lý Thắng Lợi không chút do dự nói:
- Một phó chánh văn phòng bộ Thông tin tuyên truyền tự mình mang đội, tổng cộng có tám người tới, còn mang theo hai bộ máy móc.
Dương Phàm do dự một chút nói:
- Thế này nhé, cậu bảo người của cục Thông tin xin chỉ thị của lãnh đạo sở Thông tin tuyên truyền tỉnh một chút, tốt nhất là bảo bọn họ ra mặt nói chuyện công tác. Về phần vị phó chánh văn phòng đó, trực tiếp mời tới phòng làm việc của tôi. Mặt khác, bốn đồng chí Tùng Lệ Lệ, Phương Viên, u Trung Chương, Tào Dĩnh Nguyên cũng phải tới. Cậu bố trí một chút, trước mười một giờ thì tới nhà khách đón cách lãnh đạo tỉnh ủy. Cậu bảo Trưởng ban thư ký Tùng và mấy đồng chí ở văn phòng tỉnh ủy kết nối một chút.
An bài xong, Dương Phàm nhận trà Lý Thắng Lợi đưa tới, uống một ngụm ngồi ở sô pha chờ rất kiên nhẫn. Lý Thắng Lợi cầm lấy điện thoại truyền đạt ý tứ của Dương Phàm xong, Tùng Lệ Lệ ngầm hiểu nói:
- Anh nói với Bí thư Dương, tôi nhất định sẽ bố trí tốt. Cam đoan không ảnh hưởng tới sự nghỉ ngơi của lãnh đạo tỉnh ủy.
Treo điện thoại, trong lòng Lý Thắng Lợi hơi bội phục vị nữ trưởng ban thư ký này, chỉ một chút đã hiểu. Sau khi vào phòng báo cáo, Lý Thắng Lợi vừa ngồi xuống thì điện thoại đã đổ chuông. Trong điện thoại truyền tới giọng nói khách khí của u Trung Chương:
- Thư ký Lý, Bí thư Dương nói sao?
- Mời khách trực tiếp đến đây đi.
Mở cửa phòng, Dương Phàm đang xử lý tài liệu, ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn lướt qua nói:
- Chờ chút, được rồi.
- Ha ha, anh nói này sư đệ, chú hơi cao giá đó.
Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi cười ha hả đi vào trêu ghẹo. Dương Phàm vừa nhìn, lập tức vỗ trán nhảy dựng lên, người còn chưa đi ra khỏi bàn, tay đã giơ lên phía trước nói:
- Sử sư huynh, sao lại là anh?
Người tới cười nắm tay Dương Phàm nói:
- Giáo sư tự mình gọi điện thoại tới, bảo anh nhất định hết sức. Chú nói xem, anh có thể không đến sao?
Phó chánh văn phòng CCTV hóa ra là một trong những học trò của Chu Minh Đạo. Năm đó khi Dương Phàm còn đang học đại học thì anh ta đã học tiến sĩ. Xem ra Chu Minh Đạo làm việc gì cũng rất đúng mực và kịp thời. Dương Phàm bắt tay Sử Đạt Lâm, trong lòng âm thầm cảm kích.
Sau một phen khách khí, ngồi xuống chào hỏi vài câu, Dương Phàm cảm khái nói:
- Mấy năm không gặp, trước kia mấy lần ăn cơm ở nhà giáo sư, thật ra còn gặp thường xuyên hơn.
Sử Đạt Lâm mỉm cười, nhìn vị sư đệ nhiệt tình này, trong lòng rất ngưỡng mộ. Sử Đạt Lâm rất hiểu tính cách của Chu Minh Đạo, một học trò có thể khiến giáo sư tự mình gọi điện thoại để khơi thông quan hệ, có lẽ chỉ duy nhất Dương Phàm mà thôi.
- Khách khí nói đừng nói, anh tới là để chú chỉ huy. Ha ha, lần này tính toán đưa tin thế nào? Trọng điểm là gì? Trước tiên, bản tin phải có điểm nhấn chính.
Sử Đạt Lâm cười nói.
- Bốn chữ, lãnh đạo vượt trội!
Dương Phàm mỉm cười nói ra điểm chính.
Sử Đạt Lâm nghe xong cười ha ha nói:
- Khó trách chú em làm quan càng lúc càng cao, anh làm sư huynh còn phải học tập chú nhiều. Có những lời này của chú, anh biết phải làm gì rồi.
Lúc trước Dương Phàm còn phải cân nhắc nên ám chỉ thế nào với người của CCTV, hiện giờ xem ra không cần thiết nữa, cứ nói thẳng là được.
Khi nói chuyện Sử Đạt Lâm lấy điện thoại ra, bấm số xong, vẻ tươi cười trên mặt lập tức biến mất, nói với giọng phi thường nghiêm túc:
- Tiểu Mã, cậu lập tức mang một tổ tới nhà khách mà lãnh đạo tỉnh ủy đang nghỉ, tranh thủ thời gian làm một cuộc phỏng vấn ngắn.
Dứt lời Sử Đạt Lâm liền treo điện thoại, sau đó quay đầu lại cười nói với Dương Phàm:
- Thành phố Hải Tân đã biến hóa rất lớn trong nửa năm gần đây, thiết lập một loạt các thay đổi theo sát tinh thần chỉ đạo của trung ương, cả công tác giáo dục cán bộ cũng làm rất tốt. Lãnh đạo tỉnh ủy đánh giá rất cao các thành tích của thành phố Hải Tân. Lần này các lãnh đạo chủ chốt của tỉnh ủy đến thành phố Hải Tân cũng thuyết minh rõ vấn đề.
Sử Đạt Lâm nghiêm trang nói, Dương Phàm nghe xong không khỏi âm thầm bội phục năng lực lĩnh ngộ của vị sư huynh này, đồng thời cũng mơ hồ nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói của Tào Dĩnh Nguyên đang nói chuyện với Lý Thắng Lợi.
Hai người nhìn nhau cười, Dương Phàm lớn tiếng nói:
- Cảm tạ CCTV đã ủng hộ thành phố Hải Tân.
Sử Đạt Lâm cười lớn tiếng nói:
- Mấu chốt cũng là các anh làm việc rất tốt, kiên quyết quán triệt tinh thần chỉ thị của trung ương trong giai đoạn hiện nay.
Lúc này Tào Dĩnh Nguyên cười dài gõ cửa, thăm dò tiến vào nói:
- Bí thư Dương đang bận à?
Dương Phàm lập tức cười đứng lên nói:
- Lão Tào, lão tới vừa lúc. Giới thiệu một chút, vị này chính là phó chánh văn phòng Sử của CCTV.
Lại một phen khách khí, Tào Dĩnh Nguyên phi thường khẩn thiết biểu đạt sự cảm kích của chính quyền thành phố đối với CCTV. Lúc này ba người mới ngồi xuống.
- Thị trưởng Tào, chúng tôi đã tới đây thì không thể trở về tay không được. Công tác cụ thể đều liên quan tới chính quyền thành phố, xin ủng hộ công tác của chúng tôi nhiều hơn nhé.
Sử Đạt Lâm nói với Tào Dĩnh Nguyên khá khách khí nhưng trong thần thái lại có chút ý vị kiêu căng.
Tào Dĩnh Nguyên làm gì có tâm tình so đo chuyện đó. Người của CCTV dù tới tỉnh cũng đều là những kẻ hoành tráng, tinh tướng, huống chi là xuống thành phố Hải Tân này? Cần phải nịnh bợ cho khéo, chỉ cần họ không chịu đưa mặt mình lên bản tin, đừng nói phối hợp, dù chuyện gì cũng có thể thương lượng được hết. Thích làm tổ tông cũng chẳng phải làm không thể!