Sỹ Đồ Phong Lưu

Dương Phàm đương nhiên biết mục đích tạo không khí này của ba lão già là gì? Dương Phàm đứng trước gương sửa lại quần áo, từ từ đi xuống lầu. Ba lão già dưới lầu trong nháy mắt lại im lặng. Dương Phàm vẫn nở nụ cười, yên lặng đi tới trước mặt ba lão già, khom người chào và nói:
- Cháu về nhận sai lầm.
- Sao? Cháu cũng có lúc sai sao?
Trần lão gia tử không nóng không lạnh châm chọc một câu. Da mặt Dương Phàm cũng đã luyện thật dầy, hơn nữa bị ba lão già này chèn ép cũng không phải là lần đầu mà. Dương Phàm mặt không đỏ, tim không nhảy tìm một cái ghế ngồi xuống đối diện ba lão già, một bộ cấp dưới báo cáo công việc với cấp trên.
- Sai lầm thì phải nhận. lần này cháu sai là quá tin tưởng vào Chúc Đông Phong. Đây là điểm thứ nhất. Thứ hai là trước lợi ích quá lớn, cháu đã không giữ được tỉnh táo, phán đoán vấn đề sắp xuất hiện có chỗ không đủ. Thứ ba, khi phát hiện mình rơi vào bẫy hoàn toàn có thể thuận theo tự nhiên làm cho Chúc Đông Phong tự cho mình đã đạt được thành công, đến cuối cùng cháu đáng đoạt được, Chúc Đông Phong sẽ không thể thiếu được cháu. Cháu không nên vì tranh trong lúc nhất thời mà thiếu chút nữa phá hủy hợp tác giữa hai nhà. Chẳng qua nói đi nói lại, điểm thứ ba này về sau dù xảy ra chuyện như vậy nữa, lựa chọn của cháu có lẽ sẽ không thay đổi. Nói như thế nào nhỉ, con người của cháu không thích bị động.
Dương Phàm không kiêu ngạo, không nịnh bợ phân tích, hắn hơi ưỡn cằm lên lộ ra vẻ tự tin nhàn nhạt. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Người trẻ tuổi có ngạo khí là tốt, chẳng qua em có nghĩ rằng lần này không phải là mấy lão già bọn thầy thay đổi thái độ vào lúc cuối cùng, em có thể có mấy phần thắng?
Chu Minh Đạo cười cười hỏi lại một câu, trên mặt lại rất vui mừng và tự hào.
Vấn đề này làm cho Dương Phàm trầm ngâm một chút, cúi đầu suy nghĩ khoảng 10 phút, cười cười lắc đầu cười khổ nói:
- Lạc quan có lẽ cũng chỉ có 30% là thắng. Nhưng em không hối hận. Nếu như lúc này em lựa chọn trốn tránh, như vậy sau này em còn có thể tạo thành thói quen lựa chọn được mất với lợi ích. Một khi tạo thành thói quen này, sau này em sẽ đặt lợi ích của cá nhân ở vị trí quan trong nhất khi đối phó với mọi vấn đề. Nếu thật sự có ngày này, em nghĩ mình chỉ có thể là một vị quan quan liêu. Mà mục đích em bước chân vào trong chốn quan trường không phải là thành người như vậy.
Chu Minh Đạo nghe đến đây không nhịn được cười nói:
- Thằng bé đọc sách không tinh này cũng chơi chữ với thầy sao? Thế nào là quan liêu? Quan là quan viên, quan là quan liêu. Ở nơi này em phải dùng từ chính khách mới thích hợp hơn cả.
Trần lão gia tử nghe xong không khỏi cười ha hả rồi mắng:
- Đi quá xa đề tài rồi đó.
Trần lão gia tử nói xong liền gật đầu nói:
- Phân tích cũng có chút đạo lý, chẳng qua không toàn diện. Người trong chốn quan trường không thể đơn thuần vì làm quan mà làm quan. Người ở thế giới cũng phải có nguyên tắc tối thiểu, điểm này Dương Phàm đã làm được. Tuổi còn trẻ mà có thể lựa chọn như vậy trước mặt lợi ích quan trọng đến thế, đúng là rất không dễ dàng.
Vừa nói Trần lão gia tử liền đổi giọng:
- Chẳng qua điều này cũng không phải là cháu làm đúng. Khi cháu phát hiện cạm bẫy mà Chúc Đông Phong bày ra, cháu hoàn toàn có thể thông qua phương thức mập mờ ám chỉ Chúc Đông Phong, khiến cho Chúc Đông Phong phải thỏa hiệp với cháu.
Trương Đại tướng lúc này giơ tay lên nói chuyện:
- Tôi nói xen vào một câu. Ý kiến này của lão Trần tôi không đồng ý. Việc gì cũng giống như chiến tranh vậy, phải tùy cơ ứng biến, phải dựa vào từng người. Chúc Đông Phong rất bá đạo và giảo hoạt. Dương Phàm nếu không nắm giữ được toàn cục, như vậy không có biện pháp nói chuyện với Chúc Đông Phong.
Trần lão gia tử nghe xong nhíu mày nói:
- Lão tranh cãi với tôi sao?
Trương Đại tướng không thèm để ý gân cổ nói:
- Đây là tôi lấy việc luận việc. Còn nhớ năm đó lúc ở Triều Tiên không? Trong chiến dịch lần đó tôi chủ trương vừa đánh vừa lui, còn lão thì sao....
Trương Đại tướng bắt đầu nước miếng tung bay nói một tràng. Trần lão gia tử dường như cũng quên hôm nay đến đây để làm gì, dựng ria mét, trừng mắt nói:
- Lão đừng có nhắc đến cái chuyện kém cỏi đó. Năm đó đám người Mỹ trang bị hỏa lực rất mạnh, trên trời có máy bay trực thăng, trên mặt đất có xe tăng, có pháo. Tôi chủ trương rất nhanh thoát khỏi đó, lão còn muốn....
Chu Minh Đạo vừa thấy Trần lão gia tử và Trương Đại tướng lại bắt đầu tranh cãi, quay đầu lại thấy Dương Phàm đang trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, lại nhìn hai lão già kia. Chu Minh Đạo và Dương Phàm đối mắt nhìn nhau, Chu Minh Đạo khẽ lắc đầu đẩy đẩy ra ngoài cửa, Dương Phàm cười cười lặng lẽ đứng lên. Hắn chuồn ra cửa rồi gọi điện cho Trương Tư Tề mà nói:
- Bà xã, chúng ta về nhà thăm bố mẹ đi.
Đuổi binh lính lái xe đi, Dương Phàm tự mình lái xe chở Trương Tư Tề và Chu Dĩnh về nhà. Trên đường đi Dương Phàm không nhịn được thầm cười trộm. Trương Tư Tề thấy rõ cảnh này không khỏi cười nói:
- Lần đầu tiên thấy sao? Thời gian gần đây ông nội em ngày nào cũng cãi nhau một trận với Trần gia gia. Lần trước cãi nhau với nội dung là cuộc chiến tranh giải phóng. Hai người mang một đội quân so sánh về hiệu quả.
Dương Phàm đột nhiên không cười nữa rồi nói:
- Bọn họ già rồi.
Dương Phàm nói xong mặt trở nên nghiêm túc, nói tiếp:
- Thế hệ trước hôm nay càng lúc càng đạm bạc. Hơn nữa cuộc sống của thế hệ bọn họ mặc dù gian khổ nhưng tinh thần lại rất tốt. Bởi vì bọn họ cũng có một lập trường kiên định. Mà đó là thời buổi lập trường, lòng tin tuyệt đối.
Dương Phàm đột nhiên than thở một tiếng, điều này khiến cho Trương Tư Tề và Chu Dĩnh không quá quen thuộc. Hai người phụ nữ nhìn nhau một chút rồi im lặng không nói gì.

Xe chạy đến trước cửa nhà Trần Chính Hòa, dừng xe xuống thì thấy hai chiếc xe biển đỏ đang dừng ở trong viện. Một chiếc xe là của Trần Chính Hòa, mà chiếc xe khác lại là của người khác.
Dương Phàm đang có chút khó hiểu thì bên trong truyền đến âm thanh quen thuộc. Dương Phàm đang bước lên bậc thang đột nhiên dừng chân lại, quay đầu lại nhìn Trương Tư Tề và Chu Dĩnh, cười khổ nói:
- Đến nhanh thật.
Trương Tư Tề thò đầu vào trong nói một câu, bĩu môi nói:
- Vào thôi, dù gì cũng phải gặp mặt, không biết chừng người ta chuyên môn đến tìm anh đó.
Trong phòng khách, Trần Chính Hòa và Chúc Đông Phong đang nói chuyện rất vui vẻ. Cảnh tượng này là lần đầu tiên Dương Phàm nhìn thấy. Trong nháy mắt khi nghe thấy tiếng của Chúc Đông Phong, Dương Phàm thậm chí nghi ngờ có phải Chúc Đông Phong đã sớm đến đây đợi mình không?
Quả nhiên khi thấy Dương Phàm xuất hiện, Trần Chính Hòa lập tức cười cười vẫy tay:
- Theo thời gian thì con cũng nên về đến đây, bí thư Chúc đợi nửa tiếng rồi đó.
Thấy Dương Phàm đi vào, Chúc Đông Phong không biểu hiện gì nhìn lướt qua rồi nói:
- Bị mắng à?
Dương Phàm cười cười một tiếng không trực tiếp trả lời mà gật đầu chào hai người bề trên, sau đó nói:
- Chờ con?
Trần Chính Hòa và Chúc Đông Phong cùng đứng lên. Chúc Đông Phong nói:
- Cùng đi xem kịch thôi.
- Xem kịch?
Dương Phàm theo bản năng hỏi một câu. Hai người bề trên đã vừa cười vừa nói đi ra ngoài, giống như Dương Phàm không hề tồn tại vậy. Dương Phàm đứng tại chỗ sửng sốt một chút sau đó xoay người đuổi theo. Lúc đuổi kịp thì Trương Tư Tề đi tới nhỏ giọng nói:
- Anh về sớm một chút.
Đi nhanh ra ngoài viện, Dương Phàm lớn tiếng nói:
- Anh đã ăn cơm trưa đâu.
Chúc Đông Phong đang lên xe, quay đầu lại vừa tức vừa cười:
- Đi thôi, không đói chết cậu được đâu.
Trần Chính Hòa cười nói:
- Lên xe lão Chúc.
Một câu nói nhẹ nhàng dường như đã bán Dương Phàm đi vậy. Cảm giác này làm cho Dương Phàm rất không thoải mái, nhưng lại không tiện phản đối. Dương Phàm xám xịt đi tới trước mặt xe biển đỏ. Mạnh Quang Viễn đã mở cửa chờ Dương Phàm. Chúc Đông Phong đã lên xe, Dương Phàm muốn ngồi ghế trên tức là chiếm vị trí của Mạnh Quang Viễn.
Dương Phàm cười cười với Mạnh Quang Viễn, sau đó khẽ gật đầu. Nói như thế nào nhỉ, coi như là cười vui vẻ. Mạnh Quang Viễn chẳng qua chỉ là một con tốt, còn là một con tốt chưa sang sông.
- Sao, không muốn ngồi cùng xe với tôi ư?
Dương Phàm còn chưa ngồi ổn, Chúc Đông Phong đã cười nói. Dương Phàm quay đầu nhìn vẻ mặt lão già một chút, phát hiện trên mặt Chúc Đông Phong có ý đùa, trong lòng càng thêm khó chịu. Khó chịu là khó chịu, nhưng Chúc Đông Phong là bí thư tỉnh ủy tỉnh Nam Việt quyền cao chức trọng, ủy viên Bộ Chính trị. Trước mặt Chúc Đông Phong, Dương Phàm dù nói như thế nào cũng chỉ là vãn bối, càng đừng nói còn có Chúc Dương nữa.
Dương Phàm ngạc nhiên phát hiện mình không có không gian phản đối, không khỏi thầm thở dài một tiếng "Bi kịch" Cho nên chỉ còn một sự lựa chọn duy nhất là yên lặng, Dương Phàm cũng quyết định là như vậy. Dương Phàm lặng lẽ ngồi đó, lời nói của Chúc Đông Phong coi như là không khí. Dương Phàm nhắm mắt lại ra vẻ không hợp tác, trâu không uống nước thì ai có thể đè đầu nó xuống được chứ?
Biểu hiện này của Dương Phàm dường như nằm trong dự đoán của Chúc Đông Phong, cho nên trên mặt lão cũng không có bất cứ biến hoá gì. Chúc Đông Phong vẫn không nhanh không chậm mà nói:
- Địa điểm xem kịch hôm nay khá đặc biệt, đừng nói tôi không sớm nhắc nhở cậu.
Thấy Dương Phàm không có hứng thú nói chuyện, Chúc Đông Phong không khỏi cười khổ một tiếng, lắc đầu không nói gì nữa. Xe đi rất vững vàng, một đường Dương Phàm không ngờ ngủ thiếp đi. Khi nghe được tiếng ngáy nhè nhẹ, Chúc Đông Phong không khỏi mỉm cười. Lúc này Dương Phàm còn có thể ngủ, nói rõ là chuyện tốt. Trong lòng tên Dương Phàm đã coi Chúc Đông Phong là người nhà. Chúc Đông Phong không khỏi thầm nghĩ như vậy.
Trong nháy mắt khi xe dừng lại thì Dương Phàm đã tỉnh. Hắn mơ hồ nhìn xung quanh một chút thì phát hiện hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ. Bắc Kinh là một thành phố lớn, ngày thường xe đi lại trên đường vô cùng náo nhiệt, sao lại có nơi yên tĩnh như vậy? Lại nhìn kiến trúc xung quanh, mặt Dương Phàm không khỏi hơi đổi.
- Nơi này là?
Dương Phàm theo bản năng hỏi một câu. Mạnh Quang Viễn bên cạnh đến gần hắn, nhỏ giọng nói:
- Trung Nam hải.

Dương Phàm nghe xong không khỏi sửng sốt một chút, ngơ ngơ ngác ngác đứng tại chỗ một lát. Chúc Đông Phong và Trần Chính Hòa đi ra được vài chục bước cũng đồng thời đứng lại. Trần Chính Hòa quay đầu lại cười nói:
- Ngây ra đó làm gì? Mau đi thôi.
Đi dọc theo một bờ ao, bước trên con đường nhỏ lát đá xanh tiến về phía trước. Nếu như không phải có thể mơ hồ nhìn thấy những tòa nhà cao tầng phía xa xa, Dương Phàm còn tưởng mình về thời cổ đại.
Phía xa xa truyền đến tiếng trống cùng với tiếng ca ưu nhã của bài hát Phụng Cầu Hoàng trong vở kịch Du Viên Kinh Mộng
- Đêm đầu tiên với nhau em đâu biết nói lời yêu,
Bỡ ngỡ bên anh tình một đêm rã rời.
Gió đông lạnh câm người sưởi ấm trái tim em
Em hạnh phúc gọi, tình nhân hỡi xin giữ hồn em.
Sao người yêu dối em anh mơ bóng dáng của ai
Tiễn bước anh đi một mình em giấu lệ,
Sẽ không còn ai sưởi ấm trái tim em
Em thảng thốt gọi, người tình ơi sao anh nỡ ra đi?
Số kiếp đã dẫn lối cho đôi ta
Tình mình ngày qua đắm đuối không phôi pha.
Giấc mộng tan em như tim nhịp bơ vơ
Một mình em đường dài em bước.
Nước mắt dẫu có hết cũng thế thôi
Đoạn đường mình đi sao vắng bóng người.
Tình vụt bay khi tim đang đong đầy
Anh yêu hỡi xin hãy quay về.
Ôi người yêu trái ngang anh nghe rõ tiếng lòng anh
Vẫn mãi yêu em dù bình yên với người,
Gió đông lại về làm buốt trái tim anh
Trong đêm giá lạnh thầm mơ ước anh khẽ gọi tên.
Anh về đây hỡi em bên nhau nối giấc mộng xưa
Sẽ mãi yêu em nguyện cùng em suốt đời,
Xót xa đời anh hạnh phúc cuối cũng bay xa
Sao em nỡ đành bỏ lại mình anh trên thế gian này.
Số kiếp đã dẫn lối cho đôi ta
Tình mình ngày qua đắm đuối không phôi pha.
Giấc mộng tan em như tim nhịp bơ vơ
Một mình em đường dài em bước.
Nước mắt dẫu có hết cũng thế thôi

Đoạn đường mình đi sao vắng bóng người.
Tình vụt bay khi tim đang đong đầy
Anh yêu hỡi xin hãy quay về!!!
- Ha ha, vở kịch mới bắt đầu.
Chúc Đông Phong nhỏ giọng nói, cũng không biết nói với ai.
Khi cảnh vệ ngoài cửa ngăn ba người lại để kiểm tra, bên trong lại truyền tới giọng hát đẹp và rõ ràng hơn.
Lãnh vũ u song bất khả thinh
Khiêu đăng nhàn khán Mẫu đơn đình
Thế gian diệc hữu si ư ngã
Khởi độc thương tâm thị Tiểu Thanh?
Nguyên lai xá tử yên hồng khai biến,
Tự giá bàn đô phó dữ đoạn tỉnh đồi viên
Song lạnh mưa rên nghe chẳng nỡ
Khêu đèn nhâm nhá Mẫu đơn đình
Si tình có kẻ còn hơn thiếp
Đâu chỉ đau lòng một Tiểu Thanh?
Trước sao hồng tía đua chen,
Giờ sao giếng lấp tường nghiêng thế này?
Trong nháy mắt khi bước qua cánh cửa cao vút, Chúc Đông Phong một lần nữa quay đầu lại cười cười nhìn Dương Phàm. Lúc này trên mặt Dương Phàm đã không vẻ tùy ý như trước nữa, chẳng qua biểu hiện vẫn rất bình tĩnh. Bên trong cánh cửa là một bức bình phong, bên trên có một bức tranh nhưng Dương Phàm không có tâm trạng mà xem. Sau khi đi qua bình phong, trước mặt liền trở nên rộng lớn. trước mặt có lập một sân khấu, hai cô gái đang mặc đồ diễn ngâm nga trên đó.
Người xem kịch chỉ có khoảng 6 7 người, chẳng qua ngồi trên cùng là một đôi vợ chồng. khi ba người Chúc Đông Phong, Trần Chính Hòa, Dương Phàm đi qua bình phong, người đàn ông ngồi trên cùng quay đầu lại nhìn một chút, khẽ mỉm cười. Dương Phàm thấy rõ người này, chân không khỏi run lên.
- Đầu tiên xem kịch đã.
Người đàn ông trước mặt thường xuyên xuất hiện trên Tv với nhân dân cả nước, trên mặt luôn nở nụ cười khiêm tốn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hình tượng cao lớn của lão. Người đàn ông ngồi im tại đó làm cho người ta có cảm giác như nhìn lên ngọn núi cao vậy.
Dương Phàm lại nhìn Chúc Đông Phong và Trần Chính Hòa, thấy hai người này tìm một vị trí và ngồi xuống ở hàng ghế phía sau, yên tâm mà xem kịch. Trong lòng Dương Phàm như có nước dội vào, hắn do dự một chút rồi cất bước với hai chân đang run lên, tìm một vị trí ở hàng thứ ba ngồi xuống. sau khi nhắm mắt hít sâu một hơi, Dương Phàm cúi đầu dùng hai tay xoa xoa thật mạnh lên mặt mình.
Khẩn trương. Dương Phàm rất khẩn trương.
Người đàn ông ở hàng ghế trên cùng là ai, Dương Phàm tự nhiên là nhận ra. Không nói đến việc thường xuyên xuất hiện trên Tv, chỉ trong buổi kết hôn của mình, Dương Phàm đã mời rượu người này. Lúc ấy người đàn ông này chỉ vội vàng mà đến, trước sau ở lại không đến mười phút. Nhưng mười phút này cũng quá lớn rồi.
Trên sân khấu vẫn đang diễn kịch, chẳng qua Dương Phàm nghe không rõ ràng, hắn ngồi ở đó mà trong đầu đang suy nghĩ như có tên lửa vậy. Vì sao Trần Chính Hòa và Chúc Đông Phong đưa Dương Phàm đến đây nghe kịch? Chỉ đơn giản là thấy thiên nhan thôi sao? Dương Phàm trước sau vẫn luôn tự xưng là bình tĩnh nhưng lúc này lỗ chân lông đang co rút lại, cảm giác này giống như mèo bị giẫm phải đuôi vậy.
Dương Phàm cố gắng coi thủ trưởng như một ông chú đẹp trai, một lần nữa hít sâu một hơi, cuối cùng coi như dần dần bình tĩnh lại. Một đoạn kịch đã được diễn xong, hai cô diễn viên lui ra, tiếng nhạc cũng dừng lại.
Thủ trưởng ngồi hàng trên cùng đứng lên, người phía sau cùng lúc đứng lên. Dương Phàm phản ứng hơi chậm một chút, còn chưa kịp đứng thẳng thì thủ trưởng đã quay đầu lại cười nói:
- Hôm nay đến đây là xong.
- Vị này chính là đồng chí Dương Phàm mà đồng chí Đông Phong thường hay khen ngợi trước mặt tôi sao?
Một cảnh tượng mà Dương Phàm không thể nghĩ ra lại xuất hiện. Thủ trưởng không ngờ cười cười chỉ tay vào Dương Phàm rồi nói.
Trấn tĩnh. Nhất định phải trấn tĩnh. Mặc dù đã rất cố gắng nhưng Dương Phàm lại phát hiện mình vẫn có chút khẩn trương. Dương Phàm vội vàng bước nhanh tới, từ xa đã vươn tay ra mà nói:
- Kính chào thủ trưởng.
Giờ phút này Dương Phàm đột nhiên cảm thấy trước đây mình vẫn cho rằng có thể trấn tĩnh trước mặt Trần lão gia tử là quá nực cười. Dương Phàm có thể trấn tĩnh trước mặt ông cụ không phải là công phu của mình tốt, mà là biết ông cụ là ông nội của mình. Trước mặt ông cụ còn có thể giả vờ. Nhưng trước mặt thủ trưởng muốn giả vờ cũng là khẩn trương, tốt hơn hết là như thế nào thì để như vậy.
Tay thủ trưởng rất ấm áp. Mùa xuân Bắc Kinh hơi lạnh, thủ trưởng lúc bắt tay vẫn luôn mỉm cười, rồi nói:
- Dương Phàm ở thành phố Uyển Lăng làm rất được, đến thành phố Hải Tân làm cũng không kém. Người trẻ tuổi đúng là rất có tinh thần.
- Cảm ơn thủ trưởng đã khẳng định, sau này tôi nhất định cố gắng làm tròn công việc.
Dương Phàm kích động là kích động, nhưng lời nói này từ trước đã nghĩ tới. Đến nơi này, nói mạnh miệng chính sẽ bị cười cho thối mũi.
Nơi gặp mặt chính thức là trong một phòng làm việc ở khu nhà gần đó. Thủ trưởng mời ba người ngồi xuống, rồi không nói gì với Dương Phàm nữa. Thủ trưởng rất kiên nhẫn nghe Chúc Đông Phong báo cáo công việc ở tỉnh Nam Việt. Dương Phàm một bên lặng lẽ lắng nghe. Mặc dù Chúc Đông Phong dùng từ ngữ rất chú ý, nhưng nội dung ám chỉ trong đó làm cho Dương Phàm thầm kinh hãi. Dương Phàm quay đầu lại nhìn Trần Chính Hòa thì thấy ông bố vẫn mỉm cười ngồi cạnh lắng nghe.
Trần Chính Hòa biểu hiện rất bình tĩnh, điều này gián tiếp ảnh hưởng đến tâm trạng của Dương Phàm. tâm trạng Dương Phàm dần dần bình tĩnh lại, cẩn thận lắng nghe nội dung lời nói của Chúc Đông Phong, còn có thể ngẫu nhiên nghe thủ trưởng nói vài câu ở vấn đề cần thiết. Chúc Đông Phong chuẩn bị rất đầy đủ, gần như mỗi lần thủ trưởng đưa ra vấn đề, Chúc Đông Phong luôn luôn rất nhanh có câu trả lời thuyết phục.

- Tốt lắm, tình huống ở tỉnh Nam Việt khá phức tạp, sách lược từ từ mà tiến là chính xác.
thủ trưởng cuối cùng đưa ra câu trả lời khẳng định với báo cáo của Chúc Đông Phong, lúc nói chuyện ánh mắt của thủ trưởng còn lơ đãng nhìn lướt qua Dương Phàm. Một cái nhìn này của thủ trưởng làm cho Dương Phàm có cảm giác bị nhìn thấu, không khỏi ngồi thẳng sống lưng.
- Dương Phàm, thành phố Hải Tân là căn cứ hậu cần ở phía Nam Trung Quốc chúng ta, cậu là chính ủy Quân khu, cậu có ý kiến gì về tình hình Nam Hải hiện nay không?
thủ trưởng đột nhiên cười cười hỏi một câu, ánh mắt nhìn thoáng qua thì thấy Dương Phàm đang sửng sốt một chút.
- Quốc gia đại sự đâu phải là việc vãn bối có thể nói bừa.
Dương Phàm phản ứng thật ra rất nhanh, trong đầu hơi chuyển một chút liền đưa ra câu trả lời mơ hồ.
thủ trưởng nghe xong cười ha hả nói:
- Cậu thật ra rất cẩn thận, có phong thái của Trần lão, có phải cảm thấy rất khẩn trương không? Tôi nhớ cậu học kinh tế, chuyện lớn về quân sự của quốc gia không thể nói bừa, vậy cậu nói về tình hình trước mắt ở thành phố Hải Tân đi?
Không ngờ thủ trưởng đang nhìn chằm chằm vào mình. Dương Phàm cẩn thận suy nghĩ một chút, hôm nay đến đây có lẽ không nói chút gì đó thì đừng mong rời đi được. Liên hệ đến báo cáo vừa nãy của Chúc Đông Phong, khi đó thủ trưởng mấy lần nhìn về phía mình, Dương Phàm hiểu rõ những chuyện mình làm thủ trưởng có lẽ đã sớm biết.
Suy nghĩ một chút và làm cho tâm trạng của mình trở nên bình tĩnh, Dương Phàm sửa lại một chút ý nghĩ, sau đó không nhanh không chậm nói:
- Nếu thủ trưởng đã hỏi, tôi không thể không đáp. Từ góc độ bí thư thị ủy để nhìn vấn đề của thành phố Hải Tân, trước mắt thành phố Hải Tân đang gặp một cơ hội phát triển rất lớn. Khuyết điểm của thành phố Hải Tân là trụ cột chưa đủ, ưu điểm là có tài nguyên du lịch phong phú. Làm bí thư thị ủy, tôi cho rằng nhiệm vụ quan trọng trước mắt là tăng cường xây dựng kỷ luật đảng, đề cao tố chất đội ngũ cán bộ ...
Dương Phàm nói càng lúc càng bình tĩnh, càng lúc càng thể hiện được mình, không hề có cảm giác mất bình tĩnh nữa.
- Cậu thấy thế nào về công tác xây dựng kỷ luật đảng?
thủ trưởng đột nhiên xen vào hỏi một câu cắt ngang đợt nói lưu loát của Dương Phàm, cảm giác này đúng là không khác gì nước đang chảy xiết gặp tảng đá to. Dương Phàm ngạc nhiên dùng một chút, dùng khóe mắt thì phát hiện thấy trên miệng thủ trưởng mang theo một nụ cười thú vị, trong lòng không khỏi thầm kêu khổ. Vấn đề này nhìn như đơn giản, nhưng trên thực tế là muốn lấy mạng người ta. thủ trưởng trong nháy mắt đã cắt ngang tiết tấu câu chuyện của Dương Phàm, cũng giống như nghe nhạc vậy, cứ đến đoạn đặc sắc thì bên tai có tiếng còi ô tô inh ỏi.
Trong nháy mắt đó Dương Phàm có cảm giác táo bạo, khó nhịn nhưng hắn vẫn phải nén xuống. Dương Phàm trầm ngâm một chút rồi nói:
- "Thái Tổ" đã nói, trị quốc chính là từ từ. Sau khi Trung Quốc với chế độ xã hội chủ nghĩa thành lập, trong quá trình từ đó đến nay luôn xuất hiện những người phản kháng, xuất hiện đủ các loại vấn đề. Nhất là trị quốc, bất cứ một chính đảng nào muốn thống trị đất nước đều không thể rời khỏi quan chức. Tư tưởng của quan chức xảy ra vấn đề, hơn nữa cũng không phải một người hai người. "Thái Tổ" thấy được vấn đề này nhưng lại dùng phương pháp đơn giản và thô bạo thống nhất tư tưởng. Sau khi cải cách, bình ổn nội loạn, trên dưới cả nước đều tập trung vào công việc phát triển kinh tế. Trong quá trình phát triển kinh tế vấn đề hủ bại dần dần lộ rõ. Tôi cho rằng công tác xây dựng kỷ luật đảng chính là không ngừng hoàn thiện cơ chế giám sát, không ngừng gia tăng việc đả kích nạn tham ô, hủ bại, như vậy mới có thể đảm bảo một chính quyền ổn định lâu dài.
Nói đến đây tim Dương Phàm hơi thắt lại. Trong lời này có chút mùi, dính dáng liên lụy đến vấn đề chẳng qua nó cũng chỉ là một giọt nước trong đại dương mà thôi. Cũng không thể trách p không dám nói lung tung. Chủ yếu là vấn đề này quá nhạy cảm. Mượn tỉnh Nam Việt mà nói, thật sự động đến toàn bộ thì kết quả cũng không phải như vậy.
- Dương Phàm nhìn nhận vấn đề rất sâu sắc.
thủ trưởng nhìn Dương Phàm đầy hàm súc, sau đó từ từ nói:
- Thời gian còn dài, hy vọng lần sau khi cậu đến đây có thể nói nhiều thêm một chút.
Dương Phàm thiếu chút nữa khóc thành tiếng. Lời này của thủ trưởng không nặng không nhẹ nói trúng tâm trạng của Dương Phàm giờ phút này. Mồ hôi lạnh trong nháy mắt tuôn ra ướt đẫm sống lưng Dương Phàm, cũng may trên mặt không hề có chút bối rối nào cả. Đang lúc Dương Phàm đang không biết nói gì, thủ trưởng cười cười rồi nói:
- Còn có chút việc phải xử lý, đến đây thôi.
Dương Phàm đi ra ngoài cửa trong trạng thái mơ mơ màng màng. Một cơn gió xuân thổi tới làm Dương Phàm coi như khôi phục bình tĩnh. Chuyện vừa rồi một lần nữa hiện lên trong đầu, hắn theo bản năng nhìn xung quanh thì phát hiện Chúc Đông Phong và Trần Chính Hòa đang đi trước mình năm bước. Hai người đang cùng quay đầu lại cười cười nhìn Dương Phàm.
Lúc ra ngoài lên xe, Dương Phàm vừa ngồi xuống thì Chúc Đông Phong đã mỉm cười nói:
- Biểu hiện không tệ, nói chuyện rất có lý lẽ, tính mẫn cảm và nắm giữ vấn đề rất tốt.
Trong nháy mắt khi ngồi ổn định, mồ hôi hột trên trán Dương Phàm không ngừng tuôn ra. Mạnh Quang Viễn kịp thời đưa một chiếc khăn tay tới, trong mắt nhìn Dương Phàm đầy hâm mộ.
- Lần đầu tiên khi tôi thấy thủ trưởng thì mới đầu còn không nói được gì, lúc ấy chỉ biết ngồi ngây ra mà cười.
Chúc Đông Phong không biết như thế nào mà lại thở dài một tiếng.
Dương Phàm vừa lau mồ hôi vừa cười khổ nói:
- Con vừa nãy nói gì vậy?
- Ha ha ha.
Chúc Đông Phong đột nhiên nở nụ cười, vỗ vỗ vai Dương Phàm rồi nói:
- Chuyện ở tỉnh Nam Việt, thủ trưởng rất hài lòng với biểu hiện của cậu. Ổn định ở bất cứ lúc nào cũng trên hết mọi thứ. Vấn đề cuối cùng cũng phải giải quyết nhưng cần có thời gian. Trị quốc cũng như vậy, sau này cậu sẽ rõ.
Dương Phàm như nghĩ ra chuyện gì đó rồi nhìn Chúc Đông Phong, gật đầu nói:
- Con có lẽ cứ chuyên tâm làm chuyện của mình thôi.
Chúc Đông Phong mỉm cười nói:
- Đói chưa? Cùng nhau ăn cơm. Đừng kích động. Biết thủ trưởng đã đánh giá về cậu như thế nào sau chuyện ở tỉnh Nam Việt không?
Chúc Đông Phong hơi do dự một chút, sau đó lộ ra vẻ hâm mộ mà nói:
- Thủ trưởng nói, không đơn giản, Trần gia lại xuất hiện một Thiên Lý câu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận