Sỹ Đồ Phong Lưu

Cục Tài chính, cục Giao thông, khu Khai Phát, cục Đất đai có ai là không muốn chứ?
Chẳng qua Liễu Diệp vẫn cẩn thận ý thức được mình chiếm quá nhiều vị trí. Một đồng chí nữ có cái nồi lớn cũng không phải chuyện gì tốt. Lãnh đạo muốn làm thăng bằng cũng là chuyện rất bình thường.
Tào Dĩnh Nguyên gần như đi theo Dương Phàm vào trong phòng làm việc, cười cười tự giễu rồi nói:
- Bí thư Dương, chuyện này sao không báo trước một tiếng với tôi?
Dương Phàm nghe xong Tào Dĩnh Nguyên nói như vậy, cười nói:
- Tôi cũng vì nghĩ cho đồng chí Liễu Diệp mà thôi. Nghe nói bên phía khu Khai Phát không nể mặt chút nào.
Tào Dĩnh Nguyên sửng sốt một chút, nhớ đến thái độ của Trần Khiết trong vấn đề du khách Hàn Quốc, lập tức rõ ràng đây là Dương Phàm đang hòa hoãn quan hệ, chuẩn bị điều chỉnh quan hệ với trên tỉnh. Liễu Diệp có chút oán cũ với chủ nhiệm khu Khai Phát, sau khi đi lên tự nhiên sẽ nhìn trúng vào món nợ này. Chuyện này là do Lý Thắng Lợi báo cáo cho Dương Phàm. Vấn đề quan trọng là Lý Thắng Lợi nghe nói chủ nhiệm Tất Đại Hải khu Khai Phát có quan hệ họ hàng gì đó với Trần Khiết. Chuyện này Dương Phàm nghe thấy có ý gì đó, cho nên trong hội nghị thường ủy hôm nay đã nói ra một chút.
Tào Dĩnh Nguyên thật ra không biết chuyện này. Lúc trước khi điều chỉnh khu Khai Phát, lựa chọn chủ nhiệm là người do Ngô Địa Kim nói ra. Nếu là Ngô Địa Kim nói ra, thị trưởng Tào sẽ không quá để ý. Bây giờ Dương Phàm nói ra, Tào Dĩnh Nguyên lập tức lưu ý.
- như thế nào? Còn có ý gì sao?
- Nghe nói Tất Đại Hải có quan hệ với vị lãnh đạo nào đó trên tỉnh. Tôi cũng lo lắng từ góc độ công việc nên mới có suy nghĩ này.
Dương Phàm đưa ra câu trả lời, Tào Dĩnh Nguyên lập tức hiểu ra rồi nói:
- Tôi đã hiểu rõ, tôi sẽ sắp xếp. Chẳng qua ngài thấy ai là phù hợp.

Dương Phàm cười nói:
- Đây là phạm vi công việc của lão, tôi đâu tiện xen miệng vào. Thị trưởng nếu như không có quyền lực phân công công việc, như vậy tôi là bí thư thị ủy không phải là kẻ quá đáng sao?
Tào Dĩnh Nguyên cười khổ một tiếng trong lòng, thầm nói tên Dương Phàm này không đúng là người như vậy sao?
Có phải là kẻ quá đáng hay không thì lời này khó mà nói. Dù sao từ thủ đoạn bề ngoài của Bí thư Dương thì thấy đó là người rất ôn hòa. Đương nhiên thời gian mới đến thành phố Hải Tân lại là chuyện khác, không nhắc đến. Sau khi về Tào Dĩnh Nguyên cũng không lập tức triệu tập hội nghị với mấy phó thị trưởng, mà đầu tiên là bảo thư ký gọi cho Tất Đại Hải trước. Sau khi ám chỉ Tất Đại Hải một chút, Tất Đại Hải tỏ vẻ dưới sự lãnh đạo của đồng chí Vương Nhất Phàm thì triển khai công việc sẽ thuận lợi hơn một chút.
Sau khi Tào Dĩnh Nguyên nhận được báo cáo suy nghĩ một chút liền thầm nói chuyện này đúng là không thể nói loạn. Người bên dưới muốn làm việc với ai thì làm với người đó, như vậy quyền uy của thị trưởng còn giữ thế nào được. Kết quả trong hội nghị điều chỉnh công việc, khu Khai Phát thuộc về Lam Hòa. Trong lòng Vương Nhất Phàm đúng là có chút mất mát. Bởi vì trước khi cuộc họp diễn ra, Tất Đại Hải đã gọi điện tới nói chuyện với Vương Nhất Phàm. Kết quả thị trưởng Tào Dĩnh Nguyên không lén nói chuyện đã họp, Vương Nhất Phàm liền biết chuyện có vấn đề.
Lam Hòa sau khi nghe được tin tức này tinh thần liền hơi phấn chấn một chút. Đáng tiếc ân tình này không nhớ lên đầu Tào Dĩnh Nguyên mà là nghĩ đến Bí thư Dương. Bí thư Dương có phải là thấy mình không được đề bạt nên có chút bồi thường? Sau khi hội nghị thường ủy kia kết thúc, Lam Hòa đã thấy thị trưởng Tào đi vào phòng làm việc của Bí thư Dương mà. Đừng nghĩ rằng Lam Hòa này không biết gì.
Cuộc họp bên này vừa kết thúc, Lý Thắng Lợi đã cười cười đi vào báo cáo công việc. Sau khi biết được khu Khai Phát rơi xuống đầu Lam Hòa, Dương Phàm mỉm cười không nói gì. Lời này nói như thế nào nhỉ? Nói là Dương Phàm âm hiểm cũng không hề oan uổng cho hắn. Thông qua suy nghĩ, Dương Phàm biết Vương Nhất Phàm có quan hệ không tệ với Tất Đại Hải. Tào Dĩnh Nguyên nhất định sẽ đi hỏi thăm một chút là có kết quả ngay. Các người có quan hệ tốt phải không, như vậy càng không thể để cho hai người cùng một nhánh. Dù sao mục đích đối với Tất Đại Hải đã đạt được, chỉ thị của Dương Phàm cũng đã hoàn thành. Chuyện này bên nào cũng có thể nói qua mà. Xuất phát từ góc độ của Tào Dĩnh Nguyên, như vậy sau này không phải càng dễ khống chế tình hình hay sao?
Làm lãnh đạo đôi khi rất khổ sở và vất vả. Hơn nữa Tào Dĩnh Nguyên cũng tính đến khả năng bị người phản lại. Khả năng này còn ít sao?
Dương Phàm từ đầu đã tính ra sẽ có kết quả này, vì thế gián tiếp bôi vết thương cho Lam Hòa, đây coi như là một vấn đề cần xử lý. Vấn đề quan trọng là không làm cho Tào Dĩnh Nguyên bất mãn, điều này rất có tác dụng cho công việc sắp tới. Nói cách khác, cái này là giỏi đoàn kết đồng chí.
Tất Đại Hải có chút bất mãn với Tào Dĩnh Nguyên nên đã đến kể khổ với Trần Khiết. Kết quả Trần Khiết lại nói:
- Tào Dĩnh Nguyên hẳn là không như vậy, việc này có lẽ là ý của Dương Phàm. Người này lá gan không to như vậy đâu.

Tóm lại cứ lăn qua lăn lại, Dương Phàm đã chuyển đạt được ý với Trần Khiết, như vậy chẳng khác gì Dương Phàm đang nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Trần, tôi là người rất biết nói chuyện, chuyện trước kia là do tình hình đặc biệt nên mới có cách đối xử đặc biệt.
Một vòng như vậy làm cho Lý Thắng Lợi không rõ huyền bí trong đó, Dương Phàm cũng không giải thích. Dương Phàm chỉ phất tay cho Lý Thắng Lợi đi ra ngoài. Không lâu sau Lam Hòa điện thoại tới, Lý Thắng Lợi chuyển vào trong cho Dương Phàm nghe.
- Bí thư Dương, tôi nhất định nắm bắt tốt công việc bên khu Khai Phát.
- Ừ, tôi rất tin vào năng lực của anh.
Một nói một đáp, điện thoại liền dập máy. Bên phía Lam Hòa có tâm trạng không tệ. Bên phía Dương Phàm lại âm thầm đắc ý. Việc này nếu như bị Trương Tư Tề biết, Trương Tư Tề nhất định sẽ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đúng là người xấu.
Lý Thắng Lợi đang đứng cửa làm việc thì đột nhiên một cô gái xinh đẹp là xa lạ xuất hiện. Cô gái này tuổi không lớn, chỉ khoảng hơn 20 tuổi mà thôi, mặc một chiếc áo sơ mi cộc tay, trông rất tươi tắn và năng động. Nhất là làn da kia rất đẹp. Cô gái đứng ở cửa mỉm cười nói với Lý Thắng Lợi:
- Xin hỏi Bí thư Dương có ở trong đó không?
Lý Thắng Lợi cảm thấy mắt mình hơi hoa lên, thầm nói cô gái này da mặc dù không quá trắng nhưng lại như có một vầng hào quang. Lý Thắng Lợi không nghe nói đến có sinh viên trẻ tuổi được phân đến mà. Hơn nữa cô sinh viên này đến gặp Bí thư Dương lại càng không phải chuyện đùa rồi.
- Cô là?

Lý Thắng Lợi do dự một chút, thầm nói mình phải cẩn thận mới được.
- Dương Phàm là anh hai của tôi.
Cô gái cười cười trả lời. Vẻ căng cứng trên mặt Lý Thắng Lợi liền đổi thành ngây ra, lập tức cười cười đứng lên, bình tĩnh nói:
- Cô chờ một chút.
Lý Thắng Lợi gõ gõ cửa phòng trong, bên trong truyền ra giọng nói của Dương Phàm, Lý Thắng Lợi mới mở cửa đi vào mà nói:
- Bí thư Dương, em gái của ngài đến.
Dương Phàm vừa nghe Lý Thắng Lợi nói liền cười cười, vội vàng nói:
- Tôi đâu có em gái cơ chứ. Chờ tôi ra xem một chút.
Dương Phàm vừa mới đi ra đến cửa đã thấy một cô gái trẻ tuổi đang đứng ở cửa cười cười với mình, nước mắt trong mắt sắp rơi ra ngoài. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Hiểu Nguyệt.
Mặc dù Hiểu Nguyệt đã không còn là cô bé ngây ngô năm nào, nhưng Dương Phàm liếc mắt một cái vẫn nhận ra cô em gái này.
- Anh hai.
Hiểu Nguyệt vừa nói vừa như khóc lao tới. Dương Phàm theo bản năng ôm lấy. Kết quả cô bé Hiểu Nguyệt ôm chầm lấy Dương Phàm mà khóc nức nở.

- Được rồi, được rồi, lớn như vậy rồi còn thích khóc nữa sao?
Dương Phàm thấy Hiểu Nguyệt thật ra rất vui mừng, đưa tay lên vuốt vuốt lưng nàng. Hiểu Nguyệt khóc một lúc mới dừng lại, xoay người lấy khăn tay lau nước mắt. Hiểu Nguyệt thấy đầu vai Dương Phàm đã ướt đẫm, liền có chút xấu hổ đi lên lau giúp hắn.
Sau một phen liền vào trong phòng, Dương Phàm bảo Hiểu Nguyệt ngồi xuống. Chờ Lý Thắng Lợi mang trà lên rồi đi ra, lúc này Dương Phàm mới cười nói:
- Em không phải còn nửa năm nữa mới tốt nghiệp sao? Đến chỗ anh làm gì?
Mấy năm không gặp Hiểu Nguyệt đã hoàn toàn trưởng thành, người càng thêm cao gầy, eo càng nhỏ hơn, ngực cũng to lên. Khuôn mặt lúc trước còn ngây ngô non nớt, hôm nay đã bắt đầu thành thục hơn, đôi môi như đóa hoa hồng, thoạt nhìn càng thêm quyến rũ.
- Đừng nhìn. Anh hai. Người ta ngồi xe lửa một ngày một đêm, còn ngồi cả ô tô qua biển, mặt xấu chết đi được.
Không ngờ Hiểu Nguyệt vừa mở miệng nói đã nói điều này. Việc này làm Dương Phàm có chút ngạc nhiên. Trong lúc hoảng hốt hắn cảm thấy Hiểu Nguyệt ở trước mặt có chút không chân thật. Cô em gái trước đây đã dần dần đi xa mình, chút ngây thơ trong trắng trong lòng Hiểu Nguyệt hôm nay không biết có còn nữa hay không?
Thấy Dương Phàm ngây ra đó, Hiểu Nguyệt không khỏi cảm thấy thẹn thùng trong lòng. Hiểu Nguyệt còn nghĩ Dương Phàm nhìn mình nên mới thế? Hiểu Nguyệt rất tin vào vẻ đẹp của mình, điểm này đã được chứng minh khi đông đảo đám nam sinh ở trường đại học theo đuổi nàng. Hiểu Nguyệt cười cười làm cho Dương Phàm chú ý thấy lông mi trên mặt Hiểu Nguyệt đã được làm lại.
- Ha ha, không nhìn ra đó. Em một mình đến hay còn có cả bạn trai?
Dương Phàm cười nói, Hiểu Nguyệt nghe xong mặt liền sa sầm xuống, lập tức trừng mắt nhìn Dương Phàm đầy bất mãn, oán giận nói:
- Anh nói linh tinh, em đến một mình thôi. Năm nay trường yêu cầu học sinh tự mình tìm nơi thực tập. Em trước đó cũng nghĩ đến anh hai, lại sợ tìm anh sẽ quấy rầy công việc và cuộc sống của anh nên không dám tới. Lần này đến thành phố Hải Tân coi như danh chính ngôn thuận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận