Sỹ Đồ Phong Lưu

- Ha ha, đây chỉ là bước đầu tiên. Tham mưu trưởng sư đoàn anh năm sau sẽ được điều đi, khi đó anh sẽ thay vị trí của sư trưởng. Đáng tiếc anh cũng đã đến tuổi, nếu không cũng không phải không có cơ hội mang một đóa hoa. Ý của Dương Phàm đó là nếu anh không muốn tiếp tục làm trong quân đội nữa thì ít nhất chuyển ngành tăng một bậc. Với năng lực của Dương Phàm này hoạt động một chút thì đến làm một giám đốc sở hay phó thị trưởng gì đó cũng được.
Cao Thắng Lợi tươi cười đầy mặt như không chờ đợi được nữa. Ý của Cao Thắng Lợi rất rõ ràng, chẳng khác nào nói với Cao Lỵ:
- Em gái, anh hai dựa hết vào em đó.
Cao Thắng Lợi nói đến đây liền dừng lại. Cao Ly có chút do dự, nhìn vẻ mặt của Cao Thắng Lợi mà trong lòng có chút không đành lòng. Từ chối, ông anh hai đáng thương cả đời không thể đi được đến đâu. Không từ chối thì nếu không ổn sẽ nhảy vào trong một cái hố đã đào sẵn. Trong chốn quan trường Trung Quốc nói chính là trao đổi về lợi ích. Nhưng cô đầu tiên phải hiểu rõ một điều trong cuộc giao dịch này có cạm bẫy nào không đã.
Sau một phen do dự, Cao Lỵ thở dài một tiếng. Cao Lỵ quay đầu lại đi đến trước mặt Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, tôi cuối cùng cũng nên biết tôi có thể làm gì chứ?
Lời này của Cao Thắng Lợi đã rất rõ ràng, mọi người không phải cùng trong một vòng tròn nên cần phải rõ ràng.
- Cũng không có gì, Phương Bình có lẽ sẽ được điều đi. Sở Giao thông tỉnh cần giám đốc Cao về chủ trì công việc. Giao thông của thành phố Hải Tân không thể không có sự ủng hộ của sở Giao thông tỉnh.
Cao Lỵ còn tưởng mình nghe lầm chứ. Cái gì gọi là không thể không có sự ủng hộ của sở Giao thông tỉnh, không chính là mọi việc vẫn như trước sao? Lợi ích cân bằng, điều này tất cả mọi người đều quen thuộc. Vấn đề là có đơn giản như vậy sao?
Cao Lỵ không nói chỉ là nhìn chằm chằm vào Dương Phàm.
- Ha ha, giám đốc Cao có thể đợi Phương Bình điều đi rồi xác định trở về cũng được, sau này tăng cường hợp tác.
Dương Phàm cười cười bắt tay chào tạm biệt. Mặt Cao Lỵ đã bình tĩnh lại, nhưng trong lòng như có cơn sóng dậy. Phó giám đốc thường trực sở Giao thông tỉnh Phương Bình, tên Dương Phàm này nói động là động được sao?
Mặc kệ lời này có phải là Dương Phàm đang khoác lác hay không, thái độ của Dương Phàm đã rất rõ ràng. Cao Lỵ không cần lập tức trở về gây chướng mắt, chờ sau khi địa cuộc đã định rồi trở về. Về phần khi nào Phương Bình được điều đi thì với năng lực của giám đốc Cao cũng không khó để nhận được tin tức chứ?

Cao Thắng Lợi tiễn Dương Phàm rời đi, Cao Lỵ có chút buồn bực đi đi lại lại trong sân bệnh viện. Trên thế giới này thực sự có người tốt như vậy sao? Phương Bình cho dù bị điều đi, từ trên xuống dưới nhiều người như vậy, sau này ai dám nói có ai định động tay động chân với thành phố Hải Tân hay không. Sau khi về Cao Lỵ còn phải giúp đỡ trấn áp. Nói tóm lại chuyện này có chút không hợp lẽ thường, nhưng Cao Lỵ vẫn nhìn ra có một chút thành ý trong đó.
Dương Phàm và Tùng Lệ Lệ ra khỏi bệnh viện, Tùng Lệ Lệ liền đi lên bên cạnh hắn.
- Anh bao giờ thì đổi thành người tốt thế?
- Anh cảm thấy đã thuyết phục được Cao Lỵ sao?
Tùng Lệ Lệ đột nhiên nhấn mạnh một chút, biểu hiện thoại nhìn chỉ là tùy ý hỏi một câu. Nhưng Dương Phàm có thể nghe ra đây là Tùng Lệ Lệ đang có chút lo lắng muốn nhắc nhở mình.
- Cô đang nghi ngờ tôi sao?
Dương Phàm hỏi lại một câu. Tùng Lệ Lệ không trả lời, chẳng qua vẻ mặt đã nói rõ vấn đề. Dương Phàm thu ánh mắt lại, nhìn dòng người và xe di động trước mặt, một lúc sau mới nói:
- Cao Lỵ đã là 50 tuổi, nói hơi quá một chút thì đi qua cầu còn nhiều hơn tôi đi đường. Cao Lỵ có thể nói là thành tinh trong chốn quan trường, đâu dễ dàng bị đả động như vậy chứ. Gặp nạn mà thấy ảo giác nhưng chị ta vẫn không bị đả động. Chẳng qua tất cả những việc tôi làm chỉ là bước một mà thôi. Mọi việc phải dựa vào bản thân mình, Cao Lỵ bây giờ cũng chỉ biết lựa chọn chờ đợi mà thôi.
- Chờ đợi cái gì?
Tùng Lệ Lệ đầy khâm phục nhìn người đàn ông trước mặt. Ánh mắt lấp lánh hữu thần của người đàn ông như xuyên thấu qua tòa nhà cao tầng trước mặt vậy.
- Chờ cái gì ư? Cô sẽ thấy mà.
Dương Phàm không đưa ra câu trả lời. Tùng Lệ Lệ có chút thất vọng hừ một tiếng. Dương Phàm cười cười đưa tay lên chỉ chỉ vào đầu rồi tiếp tục chăm chú lái xe.
Không ở lại Dương Thành quá lâu, hai người về khách sạn thu dọn đồ đạc rồi lập tức ra sân bay bay về thành phố Hải Tân. Vừa xuống máy bay thì Lý Thắng Lợi và Liêu Chính Vũ đã đợi hai người ở sân bay.

Ra khỏi cao tốc đi thông sân bay và vào nội thành chưa được bao lâu thì đường phía trước đã bị tắc. Thành phố Hải Tân hiếm khi tắc đường, nhất là bây giờ không phải giờ tan tầm mà.
Ngẩng đầu nhìn thì thấy đường tắc phía trước rất dài, nhìn không thấy cuối. Dương Phàm không khỏi có chút tức giận hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Đội Cảnh sát giao thông làm ăn thế nào không biết? Con đường này đi thông chính quyền thành phố cơ mà.
Dương Phàm tức giận, có thể không tức ư? Thành phố Hải Tân đang tranh thủ lọt vào danh sách kế hoạch Hoa Đan Liệt, đừng có xảy ra chuyện gì gây ảnh hưởng đó.
Lý Thắng Lợi vội vàng quay đầu lại:
- Hay là quay đầu đi đường vòng là thoát.
Lời này thật ra tỏ rõ thái độ chững chạc của Liêu Chính Vũ. Xe của bí thư thị ủy quá bắt mắt, dừng ở đây cũng không phải chuyện gì tốt.
- Không cần, tôi xuống xem một chút.
Dương Phàm nói xong liền mở cửa xuống xe. Tùng Lệ Lệ suy nghĩ rồi nói:
- Cùng xuống vậy.
Dương Phàm đi về phía trước vài phút thì phát hiện hiện tượng tắc đường rất nghiêm trọng. Chẳng qua hình như trật tự cũng khá ổn định. Dương Phàm tiếp tục đi về phía trước cuối cùng thấy một đám người đang giơ biểu ngữ chặn trước cổng chính quyền thành phố.

Đã tìm ra nguyên nhân gây tắc đường. Thì ra có hơn trăm người đang đứng trước cổng chính quyền thành phố. Dương Phàm cẩn thận lắng nghe thì thấy những người này đang hét lên:
- Chúng tôi muốn có cơm ăn, chúng tôi muốn công việc.
Dương Phàm lại nhìn cổng chính quyền thành phố một chút, cảnh sát đang chống đỡ ở đó không cho người dân tiến vào. Dương Phàm không khỏi tức giận, hừ một tiếng đi về phía trước. Lúc này chánh văn phòng chính quyền thành phố Từ Bình Bình đang cầm loa lên hô:
- Mọi người không nên kích động, lãnh đạo lập tức sẽ tới, xin mọi người không nên kích động.
- Chúng tôi muốn gặp lãnh đạo thành phố, chúng tôi muốn công việc, chúng tôi muốn cơm ăn.
Quần chúng nhân dân vẫn hô khẩu hiệu, không thèm để ý đến Từ Bình Bình đã gào khản cả giọng, thậm chí đã bắt đầu quá khích. Quần chúng đang không ngừng tiếp xúc về cơ thể với đám cảnh sát chắn trước mặt.
Dương Phàm vừa thấy thế không khỏi nhíu mày, không ngờ không có một phó thị trưởng nào xuất hiện ở hiện trường. Bên chính quyền thành phố làm ăn thế nào đây? Dương Phàm không nói một lờì liền chen vào trong rồi xuất hiện trước mặt Từ Bình Bình. Dương Phàm xuất hiện làm cho Từ Bình Bình sợ hãi, cầm micro không nói được gì.
Một cảnh sát muốn ngăn Dương Phàm lại, kết quả bị một lãnh đạo cảnh sát ở bên cạnh túm lấy nhỏ giọng nói:
- Đứng im, mày có ngu không thế. Đây là Bí thư Dương.
Dương Phàm lao vào trong đoạt lấy micro trong tay Từ Bình Bình, giơ lên rồi lớn tiếng nói:
- Mọi người yên lặng một chút. Xin mọi người hãy nghe tôi nói, tôi là bí thư thị ủy Dương Phàm.
Hiện trường trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, đám quần chúng đang không ngừng muốn lao vào trong cũng đã dừng lại. Nhân cơ hội này Dương Phàm lớn tiếng hô với đám cảnh sát xung quanh:
- Tất cả cảnh sát nghe lệnh của tôi, đứng nghiêm, tránh ra hai bên cho quần chúng nhân dân tiến vào trong sân chính quyền thành phố.
Lẽ ra chuyện bên chính quyền thành phố không phải do Dương Phàm quản, nhưng hôm nay náo loạn không bình thường, Dương Phàm rất tức giận.
Quần chúng được cảnh sát tránh ra liền ùn ùn kéo vào sân chính quyền thành phố. Dương Phàm đứng ở bậc thang đi lên trụ sở chính quyền thành phố, lớn tiếng nói với quần chúng:

- Mọi người có tin tưởng tôi không?
Thành phố Hải Tân có rất nhiều truyền thuyết về Dương Phàm, chẳng qua đều là các lời đồn tốt đẹp. Cái gì mà trừng trị tham quan, cái gì mà giữ gìn quần chúng địa phương nên đã trấn áp đám người ngoại quốc phạm tội vân vân. Đúng là bởi vì những việc này nên bí thư thị ủy Dương Phàm đột nhiên xuất hiện đã khiến mọi người rất rung động, đều bớt kích động.
Trong lúc nhất thời mấy trăm người không nói gì, một lát sau một người đàn ông khoảng 50, 60 tuổi nhẹ nhàng nói:
- Chúng tôi tin bí thư Dương. Nguồn: https://truyenfull.vn
- Đúng, chúng tôi tin bí thư Dương.
Tiếng hô lớn vang vọng khắp sân, thậm chí có người còn hét lên:
- Những việc Bí thư Dương đã làm ở thành phố Hải Tân đều vì tốt cho người dân. Chúng tôi tin tưởng ngài.
- Được, mọi người nếu tin tưởng tôi thì xin mời mọi người yên tĩnh lại, xin chọn ra mấy người đại biểu.
Vừa nói Dương Phàm liền nhìn đồng hồ lớn tiếng nói:
- Bây giờ là 11 giờ 5 phút sáng, ba phút sau các lãnh đạo có trách nhiệm của chính quyền thành phố nếu không xuất hiện ở hiện trường giải quyết vấn đề, tôi sẽ đình chỉ chức vụ của người đó. Tôi nói lời sẽ giữ lời, tôi sẽ đợi ở đây. Mọi người có vấn đề gì cũng có thể phái một đại biểu nói trước với tôi.
Bốp bốp, tiếng vỗ tay lại một lần nữa vang lên. Lúc này Nguyễn Bình Hòa đầu đầy mồ hôi từ trên lầu chạy xuống, đứng bên cạnh Dương Phàm nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương đã tới?
Dương Phàm hừ một tiếng không thèm nhìn đến hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận