Lúc này mấy chiếc xe rồng rắn kéo vào. Dương Phàm đứng trên bậc thang nhìn ra bên ngoài thì thấy Tào Dĩnh Nguyên và Lam Hòa từ trên xe xuống.
- Thị trưởng Tào đã tới, mọi người cho thị trưởng Tào vào.
Dương Phàm nói xong quần chúng tự động tránh ra tạo một con đường. Chờ sau khi Tào Dĩnh Nguyên đi vào, Dương Phàm nghiêm mặt nhìn thoáng qua rồi xoay người lại từ từ đi lên lầu. Lúc này Dương Phàm lưu lại không còn thích hợp nữa.
Trưởng ban thư ký chính quyền thành phố Từ Bình Bình vội vàng đi sát theo. Bên cạnh Dương Phàm không có người báo cáo tình huống là không thể được.
Lên lầu hai Dương Phàm cũng không vào trong văn phòng mà đứng ở trên cầu thang. Dương Phàm hỏi:
- Chuyện gì thế này?
Giọng của Dương Phàm không lớn nhưng lại rất nặng nề. Từ Bình Bình mặt mày tái nhợt vô cùng cẩn thận nói:
- Xí nghiệp cao su Hồng Tinh kinh doanh không tốt, đã ba tháng không phát lương. Đây là một trong số ít xí nghiệp nhà nước còn lại của thành phố Hải Tân chúng ta.
Nói đến đây Từ Bình Bình nhìn Dương Phàm một chút, phát hiện mặt Bí thư Dương không thay đổi mới tiếp tục nói:
- Tình hình mà chúng tôi biết là như thế này, cuối năm xí nghiệp Hồng Tinh bị lừa một hợp đồng, làm cho tài chính của xí nghiệp sụp đổ. Lãnh đạo xí nghiệp không kịp thời thông báo mà là nghĩ biện pháp cứu chữa. Tối ngày hôm qua công nhân không tìm được lãnh đạo xí nghiệp, vì thế quyết định hôm nay đến chính quyền thành phố hỏi chuyện. Thị trưởng Tào và phó thị trưởng Lam đang trên đường đi làm nhận được thông báo liền lập tức đến xí nghiệp Hồng Tinh. Phó thị trưởng Liễu lại lên ủy ban nhân dân tỉnh họp. Phó thị trưởng Vương lại xuống huyện Nhai Sơn kiểm tra công việc. Phó thị trưởng Nguyễn ..
Từ Bình Bình nói đến đây liền kịp thời ngậm miệng lại rồi nhìn xuống dưới lầu.
Nhìn xuống dưới lầu một chút, Dương Phàm không đưa ra ý kiến cụ thể gì, chỉ thản nhiên nói:
- Tôi vào phòng họp chờ.
Cụ thể xử lý như thế nào Dương Phàm không muốn nhúng tay, cũng không cần phải nhúng tay vào.
- Anh cảm thấy chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Tùng Lệ Lệ cười lạnh một tiếng rồi nhỏ giọng nói. Dương Phàm một mực hút thuốc lá, ừ một tiếng rồi nói:
- Chuyện gì xảy ra ư? Tôi bây giờ còn không biết tình hình sao có thể tỏ thái độ lung tung được.
- Không ngờ anh còn là người như vậy đó. Lúc này cũng không định làm cho lão Tào mất mặt.
Tùng Lệ Lệ cười cười nói một câu. Dương Phàm chép miệng không nói gì, chẳng qua mặt đã sa sầm lại.
Một tiếng sau, Tào Dĩnh Nguyên là người đầu tiên đi vào. Phía sau là một hàng các phó thị trưởng: Lam Hòa, Vương Nhất Phàm, Nguyễn Bình Hòa còn có cả Trầm Ninh chưa chính thức nhận chức.
- Bí thư Dương .
Tào Dĩnh Nguyên gọi một tiếng nhưng không dám nhìn vào mắt Dương Phàm. Tào Dĩnh Nguyên có chút lo lắng cúi đầu xuống. Lam Hòa lại thầm kêu khổ trong lòng. Sau khi Lam Hòa nhận được tin tức liền lập tức báo cáo cho Tào Dĩnh Nguyên, sau đó chạy đến xí nghiệp Hồng Tinh tìm hiểu tình hình. Lam Hòa là chủ quản ngành công nghiệp thành phố Hải Tân, không có ở tại hiện trường chính quyền thành phố giải quyết vấn đề, như vậy nhất định có chuyện. Vương Nhất Phàm cũng vội vàng quay về, nhưng thật ra nhẹ nhàng hơn nhiều. Đi ra ngoài công tác còn có thể lập tức trở về, không ai trách được Vương Nhất Phàm. Nguyễn Bình Hòa lại có chút lo lắng, bởi vì lúc ấy hắn ở trong chính quyền thành phố, nhưng hắn lại không quản ngành công nghiệp thành phố. Tào Dĩnh Nguyên lại không có mặt ở trụ sở, cho nên không kịp thời ra mặt. Theo lý mà nói là có nguyên nhân đầy chính đáng, nói khó nghe một chút thì toàn là tên trơn bóng không bắt tội được.
- Đàn ông chính quyền thành phố chết hết rồi sao? Lúc cần thiết lại để một người phụ nữ đứng ra giải quyết là sao?
Dương Phàm mặt sa sầm lại, hung hăng vỗ bàn thật mạnh, hắn rốt cuộc đã phải phát tiết.
Đám người liên quan muốn nói lại thôi, nhất là Tào Dĩnh Nguyên mặt có chút xấu hổ há mồm định nói. Dương Phàm không cho Tào Dĩnh Nguyên cơ hội nói chuyện mà lạnh lùng nhìn quanh một vòng, giọng có chút tức giận rồi nói:
- Cho các người hai tiếng. Sau đó tôi muốn nghe báo cáo về nguyên nhân chuyện này, biện pháp giải quyết. Tất cả đều phải có cho tôi.
Dương Phàm nói xong liền đứng dậy bước đi, quay về trụ sở thị ủy.
- Có cần triệu tập hội nghị thường ủy thảo luận chuyện này một chút không?
Tùng Lệ Lệ đi theo Dương Phàm vào trong phòng làm việc rồi hỏi một câu. Dương Phàm nhìn lại Tùng Lệ Lệ với ánh mắt lạnh nhạt, nói:
- Không cần, phải tin các đồng chí bên phía chính quyền thành phố có thể giải quyết được vấn đề này.
- Tào Dĩnh Nguyên rất khôn khéo, anh không thể không đề phòng. Lúc quan trọng lão Tào không ngờ dám không ra trước cửa chính quyền thành phố giải quyết, tìm một lý do thối nát là đợi tin tức, thật quá đáng.
Tùng Lệ Lệ tức giận lớn tiếng nói như vậy. Dương Phàm nghe xong hừ một tiếng:
- Chỉ có cô thông minh, chỉ có cô nhìn ra. Lam Hòa đầu tiên đi đến xí nghiệp Hồng Tinh, Tào Dĩnh Nguyên xuất phát từ thái độ bình tĩnh nên không đến chính quyền thành phố, đây là sợ gánh vác trách nhiệm. Loại chuyện này cô thấy ít hay sao? Sao hôm nay lại kích động như vậy hả?
Tùng Lệ Lệ bị Dương Phàm hỏi như vậy, trong lòng không khỏi có chút bất an, lắc đầu nhìn xung quanh mà không dám nhìn vào mắt Dương Phàm.
Dương Phàm nhìn đồng hồi rồi nói:
- Đi ăn chút gì thôi, tôi cũng không muốn chịu đói với bọn họ.
Tùng Lệ Lệ sửng sốt một chút không nghĩ tới Dương Phàm lại nói một câu như vậy. Tùng Lệ Lệ liền gật đầu vâng dạ vội vàng đi ra ngoài.
Dương Phàm ở một mình trong phòng làm việc, mặt mày trong nháy mắt liền sa sầm lại ngay. Ý của Tùng Lệ Lệ đã rất rõ ràng, chẳng qua lúc này Dương Phàm tuyệt đối không cho bất cứ ai làm loạn. Người phụ nữ này không ngờ bắt đầu có tâm tư thay thế Tào Dĩnh Nguyên, thật đúng là cái miệng cá mập. Vừa nãy chỉ là thử dò xét mà thôi, đáng tiếc Dương Phàm không cho Tùng Lệ Lệ mặt mũi.
- Ánh mắt quá ngắn thật là đau đầu.
Dương Phàm có chút khó chịu lẩm bẩm nói một câu, nhưng cũng không hề tức giận. Con người đều muốn tiến bộ mà, có cơ hội ai lại không muốn tranh thủ một chút? Tùng Lệ Lệ chẳng qua cũng chỉ là thử dò xét một chút mà thôi. Dương Phàm hơi lộ chút thái độ, Tùng Lệ Lệ lập tức rụt cổ lại ngay. Về phần Tào Dĩnh Nguyên đúng là càng già càng nhát gan. Khí phách của phó bí thư thị ủy thành phố Uyển Lăng không biết bay đi đâu rồi. Xem ra sau khi bị điều khỏi thành phố Uyển Lăng, Tào Dĩnh Nguyên sống không khá giả cho lắm. Đây là kết quả không nghe lời Hác Nam.
Dương Phàm là dùng việc luận việc, Tùng Lệ Lệ lại cố ý muốn dùng gió mà thổi cho ngọn lửa to lên, chút kỹ xảo nhỏ này Dương Phàm tự nhiên là nhìn ra ngay. Thực ra nếu như Tùng Lệ Lệ đủ thông minh thì chỉ riêng việc Dương Phàm không tỏ bất cứ thái độ gì bên chính quyền thành phố là phải nhìn ra được. Đây là Dương Phàm đang cho Tào Dĩnh Nguyên đủ đường sống.
Tùng Lệ Lệ thật sự không nhìn ra sao? Điểm này từ trên mặt của Tùng Lệ Lệ khi xuống lầu bố trí đồ ăn là thấy ra được. Trên mặt đồng chí trưởng ban thư ký Tùng Lệ Lệ hiện ra một nụ cười giảo hoạt. Tùng Lệ Lệ cũng đã nhìn ra nhưng vẫn phải nói một chút. Mục đích chính là thử dò xét địa vị của mình trong mắt của Dương Phàm. Nói như thế nào nhỉ, quấy rối Tào Dĩnh Nguyên ít nhiều có chút đi ngược lại ý của Dương Phàm. Dương Phàm không trực tiếp nói rõ tâm tư của Tùng Lệ Lệ, ý rất rõ ràng là lo lắng cảm nhận của Tùng Lệ Lệ. Trưởng ban thư ký Tùng Lệ Lệ là một người phụ nữ, lòng dạ phụ nữ thường thường không dễ xác định. Ở vấn đề này Dương Phàm đang nghĩ gì, Tùng Lệ Lệ có thể nhìn ra, có lẽ điều này quan trọng hơn. Về phần bên phía Tào Dĩnh Nguyên, Tùng Lệ Lệ cũng chỉ là muốn cho Dương Phàm để ý một chút, làm cho Dương Phàm luôn luôn cảnh giác. Tên thị trưởng Tào kia về sau kiểu gì cũng gây chuyện.
Rất nhanh Tùng Lệ Lệ đã trở lại, thư ký phía sau cầm theo sáu bảy hộp cơm. Thức ăn được đặt trên bàn uống nước, Dương Phàm gọi Lý Thắng Lợi vào cùng ăn. Tùng Lệ Lệ đang ngồi ăn một hộp của mình. Dương Phàm vừa mới bỏ bát xuống thì điện thoại di động vang lên. Lý Thắng Lợi ăn khá chậm, đang định buông bát đi nghe điện thì Dương Phàm đưa tay ra hiệu cho hắn cứ ăn tiếp. Còn Dương Phàm tự mình nghe điện.
- Ừ, là tôi, Dương Phàm.
- Bí thư Dương, là tôi, Liễu Diệp. Tôi đang họp trên tỉnh thì nhận được tin, bây giờ tôi đã ra khỏi đường cao tốc, ngài có tiện nghe báo cáo không?
Liễu Diệp nói có chút gấp gáp, Dương Phàm thầm nói không phải có chuyện gì nữa đấy chứ?
- Ừ, phó thị trưởng Liễu cứ tới đây.
Dương Phàm bỏ máy xuống thì Tùng Lệ Lệ và Lý Thắng Lợi đã ăn xong, hai người cùng dọn bát đĩa đi. Rất nhanh Liễu Diệp và Tân Cầu Quân đã xuất hiện ở cửa. Tùng Lệ Lệ thấy thế liền muốn rời đi. Nhưng Dương Phàm giơ tay lên rồi nói:
- Đồng chí Lệ Lệ lưu lại, cùng nhau nghe một chút.
Tùng Lệ Lệ khá quen thuộc tình huống trên tỉnh, Dương Phàm coi trọng chính là điểm này. Tùng Lệ Lệ nghe xong không khỏi vui mừng ra mặt, thầm nghĩ Dương Phàm đúng là coi trọng mình. Phụ nữ trong lòng mà cao hứng thì trên mặt như có một vầng sáng, dễ dàng nhận ra.
Bên phía chính quyền thành phố đang tổ chức cuộc họp. Dương Phàm rời đi, Tào Dĩnh Nguyên không khỏi thở dài một tiếng trong lòng, đồng thời cũng có một cơn tức tối trong lòng. Lam Hòa không lập tức đến chính quyền thành phố làm người ta nghi ngờ trốn trách trách nhiệm. Chẳng qua Lam Hòa có lý do đường đường chính chính. Tào Dĩnh Nguyên lúc ấy cũng nghĩ trốn một chút cơ mà. Nhưng không ngờ rằng tên Nguyễn Bình Hòa này quá giảo hoạt, đẩy trưởng ban thư ký chính quyền thành phố Từ Bình Bình ra ngoài đối phó.
Trong lòng đang tức giận nhưng bản thân Tào Dĩnh Nguyên lại có hiềm nghi trốn tránh nên không tiện phát tác, chỉ có thể nhịn ở trong lòng.
- Bây giờ triệu tập cuộc họp thường trực ủy ban nhân dân gấp. Đầu tiên tôi nhấn mạnh một điểm, vì ổn định tình hình xí nghiệp Hồng Tinh, bên cục Tài chính lập tức chuẩn bị một khoản tiền cấp cho công nhân làm phí sinh hoạt đã.
Tâm trạng Tào Dĩnh Nguyên lúc này rất không tốt, trong lúc nói chuyện mặt sa sầm lại. Điều này làm những người khác không khỏi lo lắng trong lòng.
Nguyên nhân lo lắng chính là Dương Phàm xuất hiện ở hiện trường. Tất cả mọi người đều lo lắng lưu lại ấn tượng không tốt trong lòng bí thư thị ủy.
- Trong hội nghị do sở Giao thông tỉnh tổ chức, Thành phố Thập Thông đã tỏ thái độ sửa đường theo điều kiện mà sở Giao thông tỉnh đưa ra. Phó chủ tịch tỉnh Khương tham gia hội nghị đã cao độ tán dương bộ máy lãnh đạo Thành phố Thập Thông có cái nhìn đại cuộc, hơn nữa còn ngậm cát bắt bóng chỉ ra bộ máy lãnh đạo thành phố Hải Tân không làm gì cả.
Người báo cáo không phải là Liễu Diệp mà là Tân Cầu Quân. - .
- Sau khi Thành phố Thập Thông tỏ thái độ, hai thành phố Cao Bình và thành phố An Định trước sau đều tỏ vẻ vấn đề phối hợp sửa đường với sở Giao thông tỉnh có thể thương lượng, nhưng nếu dựa theo ý kiến đề xuất của sở Giao thông tỉnh thì tài chính của thành phố nhất định sẽ có khó khăn. Sau khi Phó chủ tịch tỉnh Khương rời đi, phó giám đốc thường trực Phương sở Giao thông tỉnh đã chỉ đích danh thành phố Hải Tân. Nói thành phố Hải Tân là thành phố đứng thứ hai trong toàn tỉnh Thiên Nhai, điều kiện kinh tế luôn ở vị trí dẫn đầu, phải đi đầu trong các thành phố, các huyện về việc phối hợp sửa đường với sở Giao thông tỉnh.
Nói đến đây, Tân Cầu Quân cẩn thận quan sát vẻ mặt của Dương Phàm một chút, phát hiện lãnh đạo không ngờ lại đang cười giống như nghe được một chuyện nực cười rất êm tai vậy.
Tân Cầu Quân thấy vẻ mặt tươi cười của Dương Phàm nhưng lại không thể vui mừng được, hơn nữa sống lưng bắt đầu lạnh toát.
- Bí thư Dương, lúc ấy tôi không tỏ thái độ mà là nói chuyện này lãnh đạo thị ủy và lãnh đạo chính quyền thành phố rất coi trọng. Phó giám đốc thường trực Phương cắt ngang lời tôi mà hỏi sao đồng chí Liễu Diệp không đến? Không phải thông báo chị ta đến sao? Tôi nói phó thị trưởng Liễu có công việc khác cần xử lý, vì thế ủy nhiệm tôi tham gia hội nghị này.
Thấy Dương Phàm không cười nữa, Tân Cầu Quân coi như đã dễ chịu hơn, vội vàng báo cáo thật nhanh.
- Có mấy phó thị trưởng phụ trách giao thông đến tham gia hội nghị?
Dương Phàm nghe gần nửa tiếng cuối cùng đã hỏi một câu như vậy. Tân Cầu Quân thầm than Bí thư Dương đúng là quá kiên nhẫn. Tân Cầu Quân lau mồ hôi trán rồi nói:
- Ba thành phố địa cấp không có một lãnh đạo nà đến, nhưng các huyện thị khác thì đều đến.
Ý của Tân Cầu Quân rất rõ ràng, lãnh đạo cao nhất tham gia hội nghị này chưa đạt đủ trình.
- Hai người đi ăn trước đi.
Dương Phàm nói như vậy, Liễu Diệp và Tân Cầu Quân vội vàng đứng dậy cáo từ. Dương Phàm cũng đứng lên bắt tay đưa bọn họ ra ngoài. Trước khi đi Liễu Diệp do dự một chút rồi nói:
- Bí thư Dương, chuyện của xí nghiệp Hồng Tinh tôi đã biết.
Dương Phàm gật đầu không nói gì. Lãnh đạo thở dài một tiếng. Dương Phàm không có ý truy cứu trách nhiệm của chị ta. Nhưng nói như thế nào thì phó thị trưởng thường trực cũng là cánh tay phải của thị trưởng, ở việc này đùn đẩy trách nhiệm là không thể.
Sau khi đứng dậy ra ngoài Liễu Diệp cũng không có ý ở lại, từ chối lời mời dùng cơm của Tân Cầu Quân mà trực tiếp chạy về chính quyền thành phố. Xảy ra chuyện xí nghiệp Hồng Tinh, Liễu Diệp làm gì có tâm trạng mà ăn cơm. Liễu Diệp vẫn có cảm giác trách nhiệm, muốn về tham gia cuộc họp.
- Thành phố Thập Thông là như thế nào? Cô cảm thấy có bình thường không?
Dương Phàm không đầu không cuối hỏi một câu, giống như nói với không khí vậy. Tùng Lệ Lệ cũng không ngốc, hiển nhiên biết Dương Phàm đang hỏi mình.
- Khó mà nói, điều kiện ngặt nghèo như vậy cũng có thể chấp nhận nhất định là không bình thường. Bên phía Thành phố Thập Thông mấy năm nay không ngừng dồn vào nghề gỗ, đang không ngừng sửa chữa xây mới thành phố. Thành phố Thập Thông là một thành phố địa cấp duy nhất trong tỉnh Thiên Nhai do người dân tộc thiểu số tự trị. Từ tình hình kinh tế thì thấy đây là thành phố lạc hậu nhất trong ba thành phố địa cấp. Phương Bình lấy Thành phố Thập Thông để so sánh với chúng ta, hiển nhiên là muốn ám chỉ thành phố Hải Tân quá kém cỏi, không bằng người ta.
Tùng Lệ Lệ trả lời coi như rất có trình độ. Dương Phàm nghe xong trầm ngâm một chút, hơi nhắm mắt lại.
- Tìm chút quan hệ hiểu rõ vấn đề của thành phố Hải Tân. Chuyện khác thường thì nhất định có nguyên nhân. Chú ý cách thức làm việc, không nên đánh rắn động cỏ.
Dương Phàm phất phất tay đuổi Tùng Lệ Lệ ra ngoài.
Tùng Lệ Lệ là địa đầu xà ở tỉnh Thiên Nhai này, ưu thế lớn nhất chính là quan hệ rất rộng, tin tức nhanh nhạy. Chẳng qua chuyện này Dương Phàm cũng không thể trông cậy Tùng Lệ Lệ có thể tra được bao nhiêu tin tức có tác dụng. Dương Phàm vẫn còn một con đường khác mà.
Dương Phàm rút điện thoại di động ra rồi do dự một chút. Nhưng cuối cùng Dương Phàm vẫn gọi vào số điện thoại của Chương Vũ Ninh. Thời gian trước Chương Vũ Ninh ám chỉ muốn đi ra, Dương Phàm đã thích hợp chỉ ra một phương hướng, đây xem như là cho một chỗ tốt. Với địa vị của Chương Vũ Ninh ở trong tỉnh muốn biết vài thứ tự nhiên là dễ dàng hơn nhiều.
Thấy Dương Phàm tự mình gọi điện tới, Chương Vũ Ninh thực ra rất lưu ý. Nguyên nhân không vì gì khác, nhiều nhất nửa năm sau thành phố Hải Tân nhất định sẽ thăng cấp. Chương Vũ Ninh muốn đi nhờ chuyến xe, bên phía bí thư tỉnh ủy Triệu Việt không mở miệng nói, đồng thời cũng ám chỉ mình e ngại Dương Phàm. Chỉ cần Dương Phàm mở miệng thì các thao tác cụ thể Chương Vũ Ninh tự nhiên có biện pháp. Bây giờ chỉ có một điểm lo lắng duy nhất là địa vị của Chương Vũ Ninh rất đặc biệt. Chẳng may Triệu Việt biết Dương Phàm và Chương Vũ Ninh có quan hệ gì, như vậy phiền phức không hề nhỏ. Bí thư tỉnh ủy Triệu Việt sao có thể dễ dàng tha thứ cho người bên cạnh mình có hành động như vậy chứ? Vì chuyện này nên Chương Vũ Ninh rất đau đầu. Lần trước Triệu Việt không tỏ thái độ rõ ràng, Chương Vũ Ninh muốn làm cho Dương Phàm ra mặt nói chuyện với lãnh đạo không thể nghi ngờ là rất khó. Nhưng bây giờ bảo ai mở miệng nói là tốt nhất đây.
- Thư ký Chương, tôi muốn hỏi thăm một chuyện.
Giọng nói của Dương Phàm rất dễ dàng, Chương Vũ Ninh dường như có thể nhìn thấy vẻ tươi cười của Dương Phàm.
- Ha ha, anh nói đi.
Chương Vũ Ninh không ra vẻ gì cả, có vẻ rất thân thiết.
- Gần đây thư ký Chương có nghe nói tin tức gì của Thành phố Thập Thông không?
Dương Phàm đột nhiên nhỏ giọng nói. Chương Vũ Ninh nghe xong không khỏi thầm kinh hãi trong lòng, thầm nói Dương Phàm nghĩ như thế nào mà hỏi một câu như vậy. Vấn đề Thành phố Thập Thông trong giai đoạn hiện nay chỉ có ba lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy và chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Miêu Hằng Sinh biết thôi mà.
Chương Vũ Ninh rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cười cười một tiếng rồi thản nhiên nói:
- Sao vậy, Bí thư Dương nghe được tiếng gió gì sao?
- Ha ha, cũng không có gì. Chẳng qua tôi nghe nói gần đây Thành phố Thập Thông rất giàu có, mấy trăm triệu cũng không để vào mắt, hơn nữa Thành phố Thập Thông rất ủng hộ công việc của sở Giao thông tỉnh, làm cho thành phố Hải Tân cũng không thể sánh bằng.
Nghe Dương Phàm nói như vậy, Chương Vũ Ninh liền cười cười thầm nói Dương Phàm này đúng là quá mẫn cảm về chính trị. Từ một chuyện nhỏ nhặt như vậy là có thể phân tích ra Thành phố Thập Thông có thể tồn tại vấn đề, trực tiếp hỏi mình.
- Ha ha, Bí thư Dương rất nhạy cảm, hôm nào lên tỉnh họp tôi sẽ mời anh dùng bữa, vừa lúc có chút vấn đề muốn nói chuyện.
Chương Vũ Ninh dường như không nói gì đã chuyển sang chuyện khác. Nhưng Dương Phàm nghe xong không khỏi thầm vui mừng trong lòng, vội vàng cười nói:
- Không vấn đề gì, tất cả mọi người là đồng hương mà. Ở tỉnh Thiên Nhai này tự nhiên phải thân cận với nhau chứ.
- Cứ như vậy đi, không còn chuyện gì thì tôi dập máy đây.
Chương Vũ Ninh cũng không nói gì nhiều. Tất cả mọi người là thông minh, điện thoại tốt nhất đừng gọi quá lâu, bức vách có tai mà.
Dương Phàm dập máy không khỏi lộ ra vẻ tươi cười. Dương Phàm đã nhìn ra Khương Thanh Bình đi nước cờ thối rồi. Thành phố Thập Thông nhất định đã xảy ra vấn đề, trong tỉnh có lẽ đang tra xét. Cũng không biết là vị lãnh đạo nào ở Thành phố Thập Thông xảy ra vấn đề, không ngờ tên này lại muốn mượn đường Khương Thanh Bình để cứu mạng mình. Khương Thanh Bình cũng quá hồ đồ, cũng không nghĩ xem tỉnh Thiên Nhai này là nơi nào. Hắn chỉ là một phó chủ tịch thường trực tỉnh chẳng lẽ có sức hô hào lớn như vậy sao? Vứt bỏ vấn đề Khương Thanh Bình, Dương Phàm đầu tiên nghĩ đến Hầu Tiếu Thiên, nói như vậy chủ tịch tỉnh này cũng nên tìm mình nói chuyện chứ?
- Cục trưởng Tân sao quay lại nhanh như vậy?
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Lý Thắng Lợi. Dương Phàm nghe thấy rõ ràng liền cười nói:
- Vào đi.
Dương Phàm vừa nói xong Tân Cầu Quân liền lén lén lút lút đi vào.
- Bí thư Dương, vừa nãy có chuyện tôi không tiện nói ra.
Không đợi Dương Phàm hỏi nguyên nhân, Tân Cầu Quân đã chủ động nói ra. Dương Phàm gật đầu nói:
- Ừ, vậy bây giờ anh có thể nói ra chứ?
- Là như thế này, tôi cảm thấy bên phía Thành phố Thập Thông rất không bình thường. Hai năm trước khi làm công trình "đường giao thông nông thôn" nên cục Giao thông đã đến Thành phố Thập Thông trao đổi kinh nghiệm. Tôi đã xem đường bọn họ làm, chỉ có rất ít đường ra hồn. Ngài cũng biết đó, Thành phố Thập Thông là vùng núi, tỉnh Thiên Nhai lại là nơi mưa nhiều, đường bọn họ làm theo góc độ chuyên nghiệp thì tôi thấy chỉ hai trận mưa hơi to một chút là đường đã phải sửa lại. Vấn đề quan trọng đó chính là Thành phố Thập Thông nghèo mà, trong hội nghị công tác giao thông hàng năm, cục Giao thông Thành phố Thập Thông luôn kêu khổ to hơn bất cứ ai. Hơn nữa còn có một điểm đó là bộ máy Thành phố Thập Thông thì thị trưởng Bạch Hạo rất mạnh mẽ, Bạch Hạo từ phó thị trưởng thường trực lên nhận chức thị trưởng. Bạch Hạo đã làm ở Thành phố Thập Thông mấy chục năm.
Tân Cầu Quân nói đến đây liền dừng một chút, khẽ cắn môi rồi nói tiếp:
- Có một lần sở Giao thông tỉnh mở hội, một phó chủ tịch cục Giao thông Thành phố Thập Thông uống nhiều liền vỗ ngực khoe khoang nói hắn là người của Bạch Hạo. Ở cục Giao thông Thành phố Thập Thông nói một không hai.
- Đồng chí Cầu Quân rất được, rất giỏi quan sát.
Dương Phàm khen một câu rồi không nói gì nữa. Tân Cầu Quân vừa mới cao hứng một chút nhưng không kéo dài, tim hơi co thắt lại. Tân Cầu Quân thầm nghĩ không phải là mình nhiều chuyện chứ? Đây là cảm giác đầu tiên của Tân Cầu Quân.
- Bí thư Dương quá khen. Đây đều là tôi cân nhắc cẩn thận rồi nói ra với Bí thư Dương, hy vọng có chút tác dụng.
Tân Cầu Quân quyết đoán buông tha tâm trạng kể công. Dương Phàm lúc này mới cười nói:
- Anh cũng đừng quá khiêm tốn. Tôi biết anh là vì công việc. Chẳng qua phải chú ý đoàn kết.
Vừa nói chuyện Dương Phàm liền cười cười một tiếng vỗ vỗ vai Tân Cầu Quân. Hành động này của Dương Phàm làm cho Tân Cầu Quân hoàn toàn yên tâm. Tân Cầu Quân vội vàng tỏ thái độ:
- Tôi nhất định sẽ đoàn kết tốt với các cơ quan anh em.
Ý của Tân Cầu Quân chính là lời này coi như tôi chưa nói ra, chuyện cứ để trong bụng mà thôi. Tân Cầu Quân có thái độ này làm cho Dương Phàm rất hài lòng. Dương Phàm cảm thấy tên Tân Cầu Quân này rất khôn khéo, rất hiểu ý của lãnh đạo.
Hội nghị thường trực ủy ban nhân dân vẫn đang tiến hành. Từ Bình Bình đáng thương tiếp tục công tác lau mông, đang ở trong một phòng làm việc chiêu đãi năm đại biểu công nhân. Mấy trăm công nhân bởi vì Dương Phàm xuất hiện mà tạm thời rời đi. Vừa nhớ lại tình hình hôm nay là Từ Bình Bình lại đầy mồ hôi lạnh. Trước khi Dương Phàm tới, dân chúng sắp không khống chế được. Từ Bình Bình lúc ấy chỉ muốn khóc.
Bây giờ cẩn thận suy nghĩ thì thấy người dám đứng ra nhận trách nhiệm nhất của cả thành phố Hải Tân này chính là bí thư thị ủy Dương Phàm. Có suy nghĩ này nên Từ Bình Bình chỉ có thể thở dài một tiếng trong lòng mình số khổ.
Hội nghị thường trực ủy ban nhân dân cuối cùng cũng đã kết thúc. Dương Phàm cho hai tiếng nhưng không đầy một tiếng Tào Dĩnh Nguyên đã tuyên bố kết thúc hội nghị. Sau đó Tào Dĩnh Nguyên mang theo năm đại biểu công nhân trực tiếp đi đến trụ sở thị ủy. Hôm nay Dương Phàm đã xuất hiện ở hiện trường nên cuối cùng giải quyết như thế nào thì Tào Dĩnh Nguyên nhất định phải xử lý trước mặt Dương Phàm.
Lẽ ra không cần các phó thị trưởng khác cùng đi, Tào Dĩnh Nguyên và Lam Hòa đi là được. Nhưng các phó thị trưởng khác không hẹn mà cùng đi đến trụ sở thị ủy. Dương Phàm sớm nhận được tin tức liền lập tức vào phòng họp nhỏ nghe bên chính quyền thành phố báo cáo.
Có một số việc các đại biểu công nhân tự nhiên không thể được nghe, cho nên tạm thời bố trí ở dưới lầu chờ. Trong phòng họp, Lam Hòa là người đầu tiên báo cáo:
- Xí nghiệp Hồng Tinh sau hai lần cải cách, hoạt động kinh doanh rất tốt, vẫn là xí nghiệp ngôi sao của thành phố Hải Tân chúng ta. Ba năm trước đây thị ủy tiến hành điều chỉnh bộ máy lãnh đạo xí nghiệp Hồng Tinh. Giám đốc xí nghiệp trước đây là Thang Nhân Minh được điều đến cục Công nghiệp giữ chức cục trưởng, năm trước được điều lên sở Công nghiệp tỉnh giữ chức trưởng phòng nhân sự. Sau khi bộ máy lãnh đạo nhận chức, xí nghiệp bắt đầu xuống dốc, hàng năm đều là miễn cưỡng duy trì hoạt động. Căn cứ cục Công an thành phố tham gia điều tra cho thấy giám đốc xí nghiệp kiêm bí thư đảng ủy Cát Thần, phó giám đốc xí nghiệp Từ Sảng, trưởng phòng tài vụ Phan Phỉ hôm qua đồng thời mất tích. Sau khi các công nhân phát hiện ra việc này đã tìm suốt đêm, sáng sớm hôm nay quyết định liên hợp đến chính quyền thành phố phản ánh tình hình. Chuyện chính là như vậy.