Lý Xán ngồi ở đối diện thấy cảnh này không khỏi nhếch miệng cười có chút đắc ý. Mấy cô bé này bao gồm cả cô gái ngồi bên cạnh Dương Phàm đều có thân hình nóng bỏng. Nhân vật chính tối nay là ai, trong lòng Lý Xán hiểu rất rõ nên đã sớm dặn dò. Ba cô gái này quả thật là nữ sinh của Học viện điện ảnh Thiên Nhai. Nữ sinh thời buổi này ra ngoài kiếm thêm bằng nghề này là chuyện thường thấy. Hơn nữa có thể vừa kiếm tiền đồng thời phục vụ là anh chàng đẹp trai như Dương Phàm, tâm trạng của cô gái càng thêm vui vẻ, vì thế càng thêm cố gắng hơn nữa.
Cô nữ sinh to gan đã đưa tay đặt lên đùi Dương Phàm bắt đầu vuốt ve, nếu Dương Phàm không có phản ứng đó chính là thái giám. Dương Phàm không phải thái giám, chẳng qua không thích phương thức này mà thôi.
Lý Xán vẫn dùng dư quang của khóe mắt nhìn trộm bên phía Dương Phàm, một bên lại ra vẻ cúi đầu tán tỉnh cô gái bên cạnh. Thấy Dương Phàm chỉ nhỏ giọng nói một câu gì đó với cô gái bên cạnh, điều này làm cho cô gái sợ đến độ lui về phía sau, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt giựt lại không ít.
Dương Phàm nói câu gì vậy? Cô gái bên cạnh vừa ai oán vừa sợ hãi nhìn chằm chằm Dương Phàm, cắn chặt răng trông có chút khẩn trương. Lý Xán không khỏi cảm thấy tò mò trong lòng, thầm nói lát nữa phải hỏi cho rõ mới được.
Sau khi đối phó xong cô bé đang quấn lấy mình, Dương Phàm rút điện thoại di động ra xem đồng hồ rồi cười nói với Lý Xán:
- Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi cũng cần phải về.
Đinh Duệ đang nhảy trên sân khấu rất vui vẻ không ngờ lại thần kỳ quay về, hơn nữa còn kịp thời nói thêm một câu:
- Ha ha, tôi cũng phải về đây. Cảm ơn lão Lý đã tiếp đón nhiệt tình, lần sau tôi sẽ mời khách.
Chuyện thay đổi quá đột ngột, Lý Xán thật ra không nghĩ tới Đinh Duệ cũng là như vậy. Chẳng qua Lý Xán rất nhanh đã suy nghĩ ra. Từ trước đến giờ Đinh Duệ luôn tỏ vẻ cùng tiến cùng lui với Dương Phàm, có lẽ vừa nãy mình chỉ nhìn thấy hiện tượng giả mà thôi.
Lý Xán cũng không có ý cưỡng cầu lưu người lại. Tất cả mọi người đều là người trong chốn quan trường, có ai là kẻ lương thiện đâu cơ chứ?
- Tôi tiễn hai vị.
Lý Xán mặt đầy nụ cười nói, sau đó bắt chuyện sai người lái xe đưa Dương Phàm và Đinh Duệ rời đi. Sau một phen khách khí mọi người chào nhau. Lý Xán đưa mắt nhìn xe của hai người Dương Phàm và Đinh Duệ biến mất trong màn đêm đen, Lý Xán lúc này mới quay đầu lại.
Người phụ nữ lúc trước kịp thời xuất hiện, đứng bên cạnh Lý Xán rồi cười nói:
- Sao lại đi hết như vậy?
Lý Xán cười cười không nói gì. Lý Xán nói với cô gái vừa ngồi bên cạnh Dương Phàm:
- Vừa nãy người kia nói gì với cô vậy?
Mặt cô gái lập tức đỏ lên, mặt mày nhăn nhó nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi ông chủ. Anh ta hình như hơi biến thái một chút, hỏi người ta có thích roi da, nến, hay là dây thừng gì đó hay không?
Lý Xán nghe xong đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức ngửa mặt lên trời cười ha hả mà nói:
- Thằng ranh Dương Phàm này thật là thú vị.
Vừa nói Lý Xán quay đầu lại cười lạnh nói với cô gái:
- Ngu xuẩn, chỉ một câu nói đã dọa cô thành như vậy rồi. Cô nếu như được hắn ta coi trọng thì đời cô đã khác rồi.
Xe chạy trong màn đêm, Đinh Duệ nhỏ giọng nói với Dương Phàm ngồi bên cạnh mình:
- Vừa nãy cậu nói gì với cô bé kia vậy?
Dương Phàm không hề có chút ngạc nhiên. Đinh Duệ có thể ở lúc cuối cùng tỏ vẻ cùng nhau đi, tự nhiên là hai mắt rất sáng. Nói như thế nào nhỉ, tất cả mọi người đều đang đóng kịch. Chẳng qua Đinh Duệ đóng kịch giỏi hơn Dương Phàm rất nhiều.
- Đưa tai lại đây. - .
Dương Phàm cười cười một tiếng, sau đó thì thầm một lát. Đinh Duệ liền trợn trừng mắt, một lát sau mới cười ha hả rồi nói:
- Được, chiêu này quá được. Sau này nếu không đẩy đi được, tôi cũng có thể dùng chiêu này.
- Ha ha, tốt nhất là không dùng đến nó, nếu không lại có lời đồn thổi.
Dương Phàm cười nói, chẳng qua trong lòng có chút hối hận. Thực ra Dương Phàm không thích trường hợp này thì hoàn toàn có thể nói rõ, hôm nay uống nhiều rượu rồi, nên không tránh khỏi bị nghi ngờ lời nói.
Xe dừng trước cửa khu nhà, Dương Phàm chào Đinh Duệ rồi đi vào. Dương Phàm đến trước cửa phòng vốn định cầm chìa khóa mở cửa, nhưng suy nghĩ một chút vẫn nhẹ nhàng đưa tay lên gõ cửa. Trong phòng vang lên tiếng bước chân, cửa rất nhanh đã được mở ra. Vu Thanh Bình cười tươi như hoa xuất hiện.
- Anh về sớm thế, mới có 10 giờ mà.
- Sao vậy, hy vọng anh về muộn sao?
Dương Phàm đổi dép lê cười cười trêu chọc một câu. Mặt Vu Thanh Bình trong lúc nhất thời đỏ lên, nhỏ giọng nói:
- Sao có thể chứ? Em vừa mới lau nhà xong, người đầy mồ hôi, có mùi.
Vu Thanh Bình bị Dương Phàm ôm eo hơi giãy dụa một chút, cảm thấy người đàn ông kiên quyết liền không giãy nữa. Khi miệng Dương Phàm kề sát vào cổ, Vu Thanh Bình theo bản năng ngửa mặt tránh một chút, giống như cảm thấy không thích hợp liền vội vàng giải thích một câu.
Dương Phàm uống rượu nên đang hưng phấn, cười cười nhỏ giọng nói:
- Người em rất thơm.
Vừa nói miệng liền đẩy đẩy vào cổ Vu Thanh Bình một chút, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt trên cổ. Cả người Vu Thanh Bình trong lúc nhất thời liền run lên, cả người đang cứng ngắc sau đó mềm nhũn đi, hai tay không tự chủ bá lấy cổ người đàn ông, miệng còn lẩm bẩm không biết nói gì nữa.
- Trên người anh có mùi nước hoa.
Đột nhiên Vu Thanh Bình đang mềm nhũn lại nói một câu như đang rên rỉ. Dương Phàm nghe xong mỉm cười nói:
- Lý Xán mời khách, gọi mấy cô em lên mời rượu.
Cả người Vu Thanh Bình như trước vẫn không có chút sức lực, đầu dựa vào trong lòng ngực người đàn ông, nhỏ giọng nói:
- Vậy anh còn trở về sao, a ...
Đang khi nói chuyện thì hang động kia đã bị tập kích đầy nguy hiểm. Đầu ngón tay Dương Phàm như con rắn chui vào trong, chiếc váy ngủ không hề phòng ngự được chút nào.
- Anh không thích mấy nơi đó, hơn nữa anh sợ không sạch sẽ.
Dương Phàm dừng lại nhỏ giọng nói một câu vào tai Vu Thanh Bình. Hai tay mạnh mẽ kéo mông Vu Thanh Bình, bế bổng nàng lên. Vu Thanh Bình theo bản năng mở hai chân ôm chặt lấy lưng người đàn ông, để cho người đàn ông này bớt phải dùng sức hơn.
Vu Thanh Bình đang mê đi vì tình dục, nhỏ giọng rên rỉ:
- Cho em đi tắm một chút, ngày mai em cho anh muốn làm gì thì làm.
- Cùng nhau tắm đi.
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, trên chiếc giường không quá lớn có hai người đang ngủ say. Hai thân hình trần truồng bên dưới chăn không tự chủ quấn lấy nhau. Vu Thanh Bình đã mở mắt không dám có hành động vì sợ làm cho Dương Phàm không ngủ được nữa. Nhớ đến quan hệ điên cuồng đêm qua, cả người Vu Thanh Bình không khỏi nóng lên một chút, cảm giác mất hồn, khoái cảm đó đúng là không thể bay ra khỏi đầu.
Khi hưng phấn đạt đến đỉnh điểm, cảm giác đó như ngựa chứng bất kham, lỗ chân lông cả người mở ra đầy sảng khoái. Vu Thanh Bình cảm thấy cuộc đời mình trước kia khi ở bên Mao Vũ hầu hết đều là như diễn trò. Sau khi biết được người đàn ông đang nằm bên cạnh mình thật lòng quan tâm đến mình, Vu Thanh Bình cảm thấy cuộc sống hôm nay mới là hạnh phúc, mới là cuộc sống một người phụ nữ mong muốn.
- Ừ.
Một bàn tay đặt lên ngực, Vu Thanh Bình hừ một tiếng, theo bản năng nhìn lại thì phát hiện Dương Phàm đã dậy, người cũng dán sát vào mình. Bảo bối người đàn ông cứng rắn đang chạm vào khu mềm mại đó.
- Đừng, đừng nữa mà, làm nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến thân thể.
Vu Thanh Bình vội vàng tùm lấy ngón tay đang làm chuyện xấu trên vú của mình.
- Nhịn mới ảnh hưởng đến thân thể đó.
Dương Phàm mỉm cười, bên hông đẩy mạnh tới, từ phía sau chui vào hang động ẩm ướt. Vu Thanh Bình hừ một tiếng. Dương Phàm không quên trêu chọc:
- Em còn nói nữa, em xem mình ướt như vậy còn nói là đừng à.
Vu Thanh Bình há mồm định nói gì đó thì miệng đã bị chặn lại. Vu Thanh Bình cảm thấy người đàn ông không có động tác gì thêm, mông theo bản năng lắc lắc một chút.
Lần này đúng là say lòng người, Vu Thanh Bình vội vàng chuyển người mở hai chân ngồi lên trên người đàn ông, bảo bối người đàn ông chui sâu vào trong cơ thể làm cho Vu Thanh Bình rên lên thật dài một tiếng, thoải mái hưởng thụ sự sung sướng lan khắp cơ thể.
Vu Thanh Bình bỏ đi sự rụt rè và xấu hổ, cái mông như lắp động cơ điện không ngừng nhún nhảy. Hai bầu vú không quá lớn nhưng lại rất cao đang không ngừng nhảy lên không có quy tắc nào hết. Một lúc sau Vu Thanh Bình như nổi điên tăng nhanh tiết tấu, cuối cùng mệt mỏi nằm lên ngực người đàn ông, trong miệng phát ra tiếng nức nở như đang khóc vậy.
Cùng lúc đó Dương Phàm cũng hừ một tiếng, hai tay ôm lấy bộ mông co dãn và đầy đặn, không ngừng hẩy mông lên trên. Lúc này chiếc điện thoại di động đáng chết ở đầu giường lại đột nhiên vang lên.
Dương Phàm lẩm bẩm một câu rồi ngừng động tác lại. Trong phòng ngủ đã khôi phục yên tĩnh chỉ còn tiếng điện thoại di động vẫn vang lên.
Một lúc sau.
- Sao anh không nghe điện vậy?
Vu Thanh Bình không còn sức lực mở miệng nói, giọng nói phiêu hốt như trong gió. Dương Phàm nằm bên dưới lười biếng trả lời:
- Không cần biết người đó là ai, có lẽ không phải người quen.
- Sao anh lại biết?
- Hôm nay là ngày nghỉ, người quen sẽ không gọi điện như vậy.
Vu Thanh Bình cúi đầu hôn lên mặt người đàn ông một chút, muốn đứng lên lấy điện thoại thì eo đã bị chộp lấy. Bảo bối người đàn ông vẫn cứng ngắc nằm trong thung lũng ẩm ướt, không có ý rút ra. Vu Thanh Bình không thể làm gì khác hơn là cúi người xuống đưa tay ra với lấy điện thoại di động. Sau khi với được liền ngồi thẳng dậy, không nhịn được rên lên một tiếng thật dài.