Người đàn ông lúc này mới yên tâm một chút, trong mắt lộ ra vẻ cảm kích và sợ hãi nhìn Dương Phàm, từ từ nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, tôi biết tôi đã làm sai rồi, nhưng tôi không còn biện pháp nào nữa. Tôi đến chính quyền thành phố đã mười mấy lần rồi, nhưng không giải quyết được vấn đề.
Dương Phàm thấy lúc người đàn ông này nói chuyện thì hơi run lên, liền cười cười thân thiện nói:
- Đừng có gấp, từ từ nói, uống nước đi đã.
Người đàn ông từ từ bình tĩnh lại, cuối cùng coi như đã nói rõ được cậu chuyện. Người đàn ông này tên là Lê Kiếm Quân, người Lê tộc, là một giáo viên hợp đồng ở trường tiểu học ở thành phố Hải Tân này. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, năm 20 tuổi bắt đầu dạy học ở trường tiểu học Đại Đội, đến nay đã dạy được 25 năm.
Chuyện Lê Kiếm Quân có liên quan đến chính sách của chính quyền thành phố về các giáo viên hợp đồng. Ở một số khu người dân tộc thiểu số ở thành phố Hải Tân bởi vì là miền núi, nên trong các trường có không ít giáo viên hợp đồng, giáo viên tạm. Lê Kiếm Quân chính là một trong các giáo viên hợp đồng ngắn hạn đó. Khi tình hình giao thông cải thiện, hơn nữa những năm gần đây xuất hiện vấn đề sinh viên tốt nghiệp đại học khó khăn xin việc, chính quyền thành phố quyết định đưa ra chính sách xử lý các giáo viên hợp đồng ngắn hạn, không chuyên nghiệp. Tính toán quyền lợi cho các giáo viên đó như sau, một năm dạy học được 1000 tệ.
Chính sách này tốt hay xấu khó mà nói. Vấn đề quan trọng là Lê Kiếm Quân dạy học 25 năm nên được 25 ngàn tệ, sau đó được về nhà trồng trọt. Lê Kiếm Quân là người đàn ông đã 45 tuổi, trong nhà cũng không có bao nhiêu thứ để trồng, sức khỏe bà vợ cũng không tốt cho lắm. Lê Kiếm Quân cầm 25 ngàn tệ đó thực ra cũng không biết làm như thế nào mới tốt. Mới đầu còn nghĩ vào thành phố kinh doanh buôn bán nhỏ, nhưng kết quả phát hiện bày quán bán hàng sẽ bị đội quản lý thị trường khống chế, tiền thuê cửa hàng thì không đủ vốn mà kinh doanh. Lăn qua lăn lại hơn một tháng, tiền vất vả khổ cực cả đời đã mất hơn nửa, cuộc sống sau này còn qua như thế nào cơ chứ?
Vì thế Lê Kiếm Quân liền chạy đến chính quyền thành phố phản ánh tình hình, kết quả tiếp dân lại tiếp dân, nhưng vấn đề trả lời thuyết phục thì sao có được chứ. Tiền Lê Kiếm Quân đã cầm rồi còn đi tìm chính quyền thành phố làm gì nữa. Lê Kiếm Quân đến bước đường cùng vừa lúc đưa bà xã về quê mẹ, nghe nói bí thư thị ủy đến xí nghiệp Hồng Tinh, vì thế mới to gan cản đường hy vọng Bí thư Dương có thể giải quyết một chút khó khăn. Đây cũng là do tiếng tốt của Dương Phàm gây ra, lần trước người của xí nghiệp Hồng Tinh đến chính quyền thành phố biểu tình, Dương Phàm nếu không xuất hiện không biết chừng sẽ thành chuyện lớn là chính quyền thành phố bị người dân xông vào phá hoại. Bây giờ tiền lương của công nhân xí nghiệp Hồng Tinh đã được phát bổ sung, đương nhiên tất cả chỗ tốt đều được tính lên đầu Dương Phàm. Bà mẹ vợ Lê Kiếm Quân nhắc đến chuyện này, vì thế Lê Kiếm Quân mới quyết định mạo hiểm một chút.
Dương Phàm nghe xong chuyện này, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Vấn đề của anh, tôi sẽ tìm hiểu một chút. Chẳng qua có một điểm anh phải hiểu rõ ràng, giải quyết vấn đề cần phải có thời gian. Hơn nữa vấn đề này của anh cũng không phải vấn đề của một hai người. Tiếp theo các giáo viên hợp đồng như các anh mặc dù là sản phẩm của lịch sử. Nhưng không một ai có thể phủ nhận cống hiến của các anh dành cho thành phố Hải Tân chúng ta.
Dương Phàm không đưa ra câu trả lời rõ ràng, nhưng Lê Kiếm Quân đã cảm thấy rất thỏa mãn. Nhất là câu nói cuối cùng kia của Dương Phàm làm hai tròng mắt người đàn ông cao hơn mét bảy đỏ lên, quay đầu lại lau lau nước mắt.
Dương Phàm đi lên bắt chặt tay Lê Kiếm Quân mà nói:
- Khi về tôi sẽ tìm đồng chí ở các cơ quan liên quan hiểu rõ tình hình, xem xem xử lý vấn đề các giáo viên hợp đồng có cần đưa ra điều chỉnh bổ sung hay không. Điều này cần phải nghe ý kiến của hầu hết các đồng chí.
Trên đường quay về thị ủy, Dương Phàm một mực suy nghĩ vấn đề của Lê Kiếm Quân. Đây có lẽ là một vấn đề khá nghiêm trọng nhưng rất khó giải quyết. Nhưng đối với một đám người khổ sở cả đời và cống hiến không biết bao nhiêu sự nghiệp giáo dục của đất nước, đơn giản một lần thanh toán có công bằng hay không? Dương Phàm không cần biết tình hình của các tỉnh anh em như thế nào, chuyện này phải hiểu rõ ràng. Thành phố Hải Tân tự mình làm việc, hay là thống nhất trong toàn tỉnh.
Lý Thắng Lợi ngồi đằng trước cầm điện thoại quay đầu lại nói:
- Bí thư Dương, phó thị trưởng Nguyễn nói lập tức đến phòng làm việc của ngài.
Dương Phàm gật đầu không nói gì.
Xe đến thị ủy, Nguyễn Bình Hòa đã sớm chờ ở đó. Thấy Dương Phàm, Nguyễn Bình Hòa liền cười hì hì đi lên ân cần thăm hỏi:
- Chào Bí thư Dương.
Dương Phàm gật đầu thản nhiên nói:
- Đến rồi à, vào phòng làm việc ngồi đi.
Nguyễn Bình Hòa so với những người khác thì không giống cho lắm. Người khác ước gì gặp được Bí thư Dương, nhưng Nguyễn Bình Hòa lại sợ bị Dương Phàm gọi. Bởi vì trong lòng Nguyễn Bình Hòa rất rõ ràng Dương Phàm có chút bất mãn với hắn. Hơn nữa chuyện lần trước Nguyễn Bình Hòa bị Nguyễn Tú Tú mắng cho một trận. Chạy quan chạy chức thì có thể chấp nhận, nhưng dạy lãnh đạo làm chuyện này chuyện nọ như thế nào, chuyện ngu xuẩn như vậy đúng là không thể tha thứ.
Vào trong phòng làm việc, Dương Phàm mời Nguyễn Bình Hòa ngồi xuống. Nguyễn Bình Hòa không biết vì sao Dương Phàm tìm hắn, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Thực ra sau chuyện lần trước Nguyễn Bình Hòa đã ngoan ngoãn hơn nhiều, không khỏi gì mang theo cái đuôi làm người.
Chờ Dương Phàm hỏi về chuyện chính sách đối với giáo viên hợp đồng, trên mặt Nguyễn Bình Hòa mới coi như lộ ra nụ cười lấy lòng nói:
- Bí thư Dương, chuyện này mặc dù do tôi quản lý, nhưng quy định là thống nhất từ trên tỉnh xuống. Phó chủ tịch tỉnh Trần rất chú ý đối với chuyện này. Các nơi khác thì tôi không rõ ràng lắm, chẳng qua thành phố Hải Tân có tổng cộng 78 giáo viên trong diện này, tiền trợ cấp cũng là tiền chuyên ngành từ trên tỉnh chuyển xuống. Tôi đã chia ra một phần không nhỏ phát đến tay các giáo viên trong diện. Chuyện này ba tháng trước đã được tiến hành hoàn toàn.
Dương Phàm mặt không đổi sắc nhìn Nguyễn Bình Hòa một chút, thầm nói thằng ranh này sao lại hiểu rõ chuyện này thế chứ? Rất nhanh Dương Phàm liền suy nghĩ cẩn thận, giáo viên bây giờ là ngành nghề đứng đầu thành phố. Mấy năm gần đây hệ thống giáo dục thành phố Hải Tân trước sau đã sát nhập một ít trường tiểu học vùng núi, chuyển một số các trường ở các thôn xã nghèo đến địa điểm có hoàn cảnh tốt hơn. Hơn nữa các thôn còn áp dụng các chính sách có lợi cho người dân. Các trường tiểu học nếu không tồn tại vấn đề về giao thông nữa. Sau khi các giáo viên hợp đồng được cho thôi việc thì cần phải bổ sung người mới. Thằng ranh Nguyễn Bình Hòa không gian lận ở chuyện này mới là việc lạ. Đương nhiên Dương Phàm cũng không nói phá vấn đề này ra, nước trong quá sẽ không có cá, đạo lý này Dương Phàm hiểu rất rõ. Đối với loại chuyện từ trên xuống dưới nếu không có quan hệ không làm gì được này, có lẽ Nguyễn Bình Hòa cũng không phải là người ăn một mình. Chỉ cần không quá đáng là được, như vậy Dương Phàm cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện.
Chẳng qua Dương Phàm vẫn cảm thấy cần phải nhắc nhở thằng ranh Nguyễn Bình Hòa này một chút. Vì thế Dương Phàm lạnh nhạt nói:
- Vị trí trống của các giáo viên hợp đồng để lại nhất định cần phải xử lý công bằng, chính sách mặc dù là thống nhất tiến hành trong phạm vi toàn tỉnh, nhưng chúng ta vẫn phải lo lắng về những cống hiến của các giáo viên hợp đồng đối với nền giáo dục thành phố Hải Tân, không thể xử lý vấn đề một cách đơn giản như vậy chứ?
Đầu Nguyễn Bình Hòa ông ông một chút, nói thật thằng ranh này đúng là đã động tay chân bên trong, chuẩn bị cho mười mấy người có quan hệ đi vào, trong đó có một con bé nữ sinh mà Nguyễn Bình Hòa bao. Nguyễn Bình Hòa thầm nói tên Dương Phàm này có phải có ám chỉ gì khác hay không?
Trong lòng có quỷ nên Nguyễn Bình Hòa càng thêm cẩn thận hơn nữa. Nguyễn Bình Hòa cẩn thận len lén quan sát vẻ mặt của Dương Phàm, phát hiện trên mặt Dương Phàm không có biến hoá gì. Vì thế Nguyễn Bình Hòa liền nói:
- Bí thư Dương có ý gì ạ?
Nguyễn Bình Hòa không thể làm gì khác hơn là cẩn thận dò xét một câu. Dương Phàm thấy thái độ của tên Nguyễn Bình Hòa này có chút khẩn trương, trong lòng biết đã nói trúng chỗ đau của hắn.
- Nếu đã là tiêu chuẩn thống nhất trong toàn tỉnh, tôi cũng khó mà nói gì cả. Nhưng tất nhiên địa phương tại sao không thể linh hoạt một chút? Ví dụ như tiền lương hưu, tiền bảo hiểm, giúp hỗ trợ chuyển ngành, gây dựng sự nghiệp cho các giáo viên đó. Đối với một ít giáo viên hợp đồng đã đạt được thành tích trong sự nghiệp giáo dục, còn phải cố gắng chuyển người ta vào công chức. Đương nhiên đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi, quyết định chính thức còn phải do bên chính quyền thành phố đưa ra. Ngoài ra chuyện này là do có người phản ánh với tôi, nói cuộc sống của mộ ít giáo viên hợp đồng đó hiện nay rất khó khăn. Là phó thị trưởng chủ quản ngành giáo dục thành phố Hải Tân, đồng chí xử lý vấn đề này có lo lắng hay không?
Dương Phàm nói không nóng không lạnh, chẳng qua lúc đầu chỉ hơi bổ sung vấn đề giáo viên một chút, phía sau lại nói có người phản ánh. Nguyễn Bình Hòa không biết chân tướng sự việc, hắn còn tưởng rằng Dương Phàm ám chỉ có người tố cáo hắn gian lận trong vấn đề bổ sung giáo viên mới.
- Ý kiến của Bí thư Dương, chúng tôi nhất định sẽ cẩn thận suy nghĩ một chút, ngoài ra về công việc bổ sung giáo viên mới vẫn chưa hoàn thành công việc cuối cùng.
Nguyễn Bình Hòa đột nhiên nghĩ đến có phải là Dương Phàm muốn bố trí một hai người hay không? Nếu thật sự là như vậy thì vấn đề này đơn giản hơn rất nhiều. Cho nên Nguyễn Bình Hòa cuối cùng cẩn thận bổ sung một điểm.
Dương Phàm nghe xong không khỏi cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Công việc bên phía chính quyền thành phố, tôi trước sau sẽ không can thiệp. Hôm nay tôi nói như vậy cũng chỉ là đưa ra một chút ý kiến mà thôi. Chẳng qua hy vọng các đồng chí có thể suy nghĩ một chút. Hôm nay tới đây là hết.
Vừa nói Dương Phàm liền phất tay đuổi Nguyễn Bình Hòa đi.
Nguyễn Bình Hòa ra khỏi phòng làm việc của Dương Phàm mà trong đầu vẫn mơ hồ, thầm nói rốt cuộc Dương Phàm có ý gì? Trong lòng Nguyễn Bình Hòa nghĩ mãi không rõ, nghĩ một vòng cuối cùng cảm thấy nên tìm Tào Dĩnh Nguyên báo cáo một chút. Nói như thế nào nhỉ, chuyện này thị trưởng Tào đã nói trong hội nghị thường trực ủy ban nhân dân tỉnh mà. Tào Dĩnh Nguyên cũng biết mà.
Tào Dĩnh Nguyên gần đây có không ít chuyện, nguyên nhân chủ yếu là do lão muốn làm ra chút thành tích. Vì thế việc xây dựng trụ sở chính quyền thành phố mới, xây dựng khu giải trí dưới nước, công trình dành cho người thu nhập thấp, thị trưởng Tào gần như mỗi ngày đều muốn nghe báo cáo tiến độ. Hơn nữa gần đây còn có cả chuyện sửa đường nữa. Thị trưởng Tào hiểu được Dương Phàm có cái nhìn đối với chuyện này, tự nhiên Tào Dĩnh Nguyên phải chú ý một chút.
Nói tóm lại Tào Dĩnh Nguyên rất bận bịu. Nên đối với chuyện nhỏ trong hệ thống giáo dục, Tào Dĩnh Nguyên tự nhiên không để ở trong lòng. Sau khi Nguyễn Bình Hòa đi vào, Tào Dĩnh Nguyên vẫn rất khách khí mời Nguyễn Bình Hòa ngồi xuống và nói chuyện. Khách khí là khách khí, nhưng thị trưởng Tào vẫn rất đề phòng tên phó thị trưởng này. Không có biện pháp mà, ai bảo tên nào có bà chị gái tốt cơ chứ?
Khi đối mặt với Nguyễn Bình Hòa, tâm trạng của Tào Dĩnh Nguyên luôn thả lỏng. Thằng ranh Nguyễn Bình Hòa gần đây rất thành thật, nghe nói là bị Dương Phàm chỉnh cho một trận. Nếu so sánh với nhau, Tào Dĩnh Nguyên có thể cảm thấy Bí thư Dương thả lỏng mình rất nhiều.
- Thị trưởng Tào, tôi vừa mới từ chỗ Bí thư Dương về, Bí thư Dương có chỉ thị.
Nguyễn Bình Hòa vừa nói ra lời này, lỗ tai Tào Dĩnh Nguyên liền dựng đứng lên. Tào Dĩnh Nguyên vốn đang dựa lưng vào ghế lãnh đạo cũng ngồi thẳng dậy.
- Ồ? Bí thư Dương có chỉ thị gì sao?
Tim Tào Dĩnh Nguyên đúng là hơi thắt lại một chút. Người khác thì thôi, nhưng tên Nguyễn Bình Hòa này đừng nhìn không phải thường vụ thị ủy, nhưng sau lưng có Nguyễn Tú Tú mà. Chẳng may Dương Phàm lại xen tay vào, như vậy sau này chính quyền thành phố còn muốn yên ổn hay sao? Đừng nhìn Dương Phàm bình thường đối với thằng ranh Nguyễn Bình Hòa này khá lạnh nhạt, nhưng chuyện trong chốn quan trường không phải biến hoá quá nhanh sao? Thái độ nói biến không phải biến ngay sao?
Nguyễn Bình Hòa lại không cảm nhận được biến hoá của Tào Dĩnh Nguyên, đây là do trong đầu hắn còn suy nghĩ về thái độ của Dương Phàm. Nguyễn Bình Hòa mặt mày nhăn nhó nói rõ chuyện kia ra. Trán Tào Dĩnh Nguyên cũng dần dần giãn ra một chút. Tào Dĩnh Nguyên hiểu khá rõ phong cách làm việc của Dương Phàm. Tất cả mọi người là người thành phố Uyển Lăng, chuyện trong nhà Dương Phàm thì Tào Dĩnh Nguyên hiểu khá rõ. Dương Phàm khi còn bé đã từng lớn lên trong trường học nên có tình cảm rất sâu với giáo viên. Vấn đề này Tào Dĩnh Nguyên mặc dù biết nhưng sẽ không nói cho Nguyễn Bình Hòa.
Suy nghĩ một chút, Tào Dĩnh Nguyên cảm thấy có thể lợi dụng chuyện này làm cho tên Nguyễn Bình Hòa mua chỗ tốt của mình. Rất hiểu nhiên tên Nguyễn Bình Hòa là kẻ có quỷ trong lòng, không nhân cơ hội làm cho hắn nợ một chút thì đúng là ông trời cũng không tha cho mình mà.
- Ừ, về chuyện này cần phải cẩn thận lo lắng một chút. Như vậy đi, tôi cảm thấy mấy điều mà Bí thư Dương đưa ra cũng đáng để chính quyền thành phố nghiên cứu một chút. Bí thư Dương nhìn vấn đề rất toàn diện, lúc đầu khi xử lý vấn đề này đúng là hơi sơ xuất một chút. Như vậy đi, cậu về nhằm vào mấy điều mà Bí thư Dương đưa ra, mở cuộc họp nghiên cứu một chút, sửa sang lại đưa ra một phương án rồi báo lên trên. Tôi sẽ điều một khoản tiền trong tài chính thành phố ra để xử lý thỏa đáng chuyện này.
Tào Dĩnh Nguyên không hổ là kẻ giàu kinh nghiệm, chẳng những giúp đỡ giải quyết vấn đề, còn làm cho Dương Phàm bên kia thấy mình làm chuyện này như thế nào. Lấy tiền từ chính quyền thành phố, chuyện này muốn không truyền vào trong tai Dương Phàm cũng khó.
- Bí thư Dương, ngài cũng thấy đó, chuyện ngài quan tâm tôi sẽ xử lý như vậy đó.
Câu nói ẩn này của Tào Dĩnh Nguyên, Nguyễn Bình Hòa tạm thời không nghe ra. Đây đều là những lời nói ẩn ý, đây là Tào Dĩnh Nguyên nói cho Dương Phàm nghe. Đương nhiên bên trong cũng có ý khác. Bí thư Dương mặc dù mạnh mẽ nhưng ở công việc vẫn rất ủng hộ chính quyền thành phố.
Nguyễn Bình Hòa không ngờ tới trong lòng Tào Dĩnh Nguyên lại đi đường vòng to như vậy, chuyện này Tào Dĩnh Nguyên đã tỏ thái độ như vậy, chuyện này lại do mình quản lý thì không thể không tỏ vẻ một chút đúng không? Tóm lại tất cả có Tào Dĩnh Nguyên đứng phía trước chống đỡ cơ mà. Hiếm khi thị trưởng Tào "trượng nghĩa" một lần, Nguyễn Bình Hòa vội vàng túm chặt lấy rồi tỏ vẻ:
- Tôi sẽ suy nghĩ biện pháp, điều một khoản từ tài chính thành phố trợ giúp những giáo viên hợp đồng có cuộc sống khó khăn.
Sau khi về, Nguyễn Bình Hòa có động tác rất nhanh, lập tức triệu tập hội nghị bao gồm những người phụ trách các cục do hắn chủ quản, cẩn thận nghiên cứu vấn đề này.
Cũng may giáo viên hợp đồng trong chính sách này của thành phố Hải Tân không quá nhiều, vấn đề bảo hiểm rất dễ đối phó. Vấn đề quan trọng là bố trí việc làm mới. Đám người liên quan biết được Bí thư Dương tự mình hỏi đến việc này, tự nhiên muốn tập trung tinh thần đưa ra kế hoạch, rất nhanh nghĩ ra ba điều. Thứ nhất đối với các đồng chí làm ra thành tích đặc biệt hơn nữa trường kỳ chiến đấu cho sự nghiệp giáo dục trong thời kỳ gian khổ nhất, sẽ tạo cho bọn họ cơ hội trở thành một nhà giáo nhân dân quang vinh. Thứ hai, tình hình cụ thể sẽ có biện pháp cụ thể. Đối với các giáo viên về hưu sớm muốn tự mình gây dựng sự nghiệp thì thành phố sẽ có trợ giúp về tài chính. Thứ ba đối với các giáo viên về hưu không có công việc thích hợp, hơn nữa không muốn tự mình gây dựng sự nghiệp thì thành phố sẽ mở lớp dạy khoa học kỹ thuật, tạo cơ hội làm việc cho bọn họ.
Nguyễn Bình Hòa coi như hiếm có một lần chăm chỉ làm việc, khi hội nghị kết thúc thì trời đã nhá nhem tối. Nguyễn Bình Hòa không buồn ăn cơm mà lập tức gọi điện cho Dương Phàm, báo cáo kết quả hội nghị. Dương Phàm nghe xong liền cười nói:
- Như vậy là được rồi, các đồng chí của chúng ta có thái độ đối với công việc như vậy, thì có chuyện gì là không xử lý tốt cơ chứ?
Nguyễn Bình Hòa được Dương Phàm khen ngợi coi như đã bỏ được hòn đá ở trong lòng. Trong lòng hắn không khỏi thầm may mắn nhưng cũng thầm chửi thằng phản ánh tình hình với Dương Phàm. Sau đó Nguyễn Bình Hòa gọi điện báo cáo với Tào Dĩnh Nguyên. Tào Dĩnh Nguyên là kẻ giỏi về hình thức chủ nghĩa, vì thế đã nói:
- Thành lập một tiểu tổ công tác chuyên môn, tôi đảm nhiệm chức tổ trưởng, cậu giữ chức phó tổ trưởng, điều một triệu từ tài chính thành phố, tiền này là tiền chuyên dùng. Nếu như còn không đủ thì tôi sẽ nghĩ biện pháp về tài chính.
Tào Dĩnh Nguyên vừa nói như vậy, Nguyễn Bình Hòa không khỏi suy nghĩ một chút, vội vàng nói một câu:
- Thị trưởng Tào, ngài xem có phải nên đưa tài liệu sang bên tòa báo một chút không. Tôi có chút quan hệ với Nhật báo Thiên Nhai.
Tào Dĩnh Nguyên nghe xong không khỏi vui vẻ trong lòng, bổ sung một câu:
- Ừ, ý tưởng này rất được, nhất định phải nhấn mạnh. Đây là lãnh đạo thị ủy đứng ở toàn cục, là vì không bạc đãi các đồng chí nỗ lực lâu dài vì sự nghiệp giáo dục thành phố Hải Tân chúng ta.
Cuối cùng Tào Dĩnh Nguyên còn bổ sung thêm một câu:
- Sau khi có làm bài viết thì đưa đến cho Bí thư Dương xem trước một chút.
Khi Dương Phàm nghe điện thì đang ngồi ăn cơm trong một nhà hàng. Người mời khách chính là Dư Phi Vũ, nhưng Dương Phàm còn tự tiện mời thêm một người nữa, đó chính là Lâm Sơ Ảnh. - .
Hai người phụ nữ này gần như là chân trước chân sau đến thành phố Hải Tân. Dư Phi Vũ sau khi vào khách sạn sau đó mới gọi điện cho Dương Phàm tỏ vẻ muốn mời khách. Vừa lúc Lâm Sơ Ảnh lại tìm đến phòng làm việc của Dương Phàm.
Lâm Sơ Ảnh đến đây làm gì, Dương Phàm tự nhiên sẽ rõ ràng. Chẳng qua trong mắt Lâm Sơ Ảnh có chút quái dị, Dương Phàm thấy vậy làm cho cả người không thoải mái. Đúng lúc này Dư Phi Vũ gọi điện tới muốn mời Dương Phàm ăn cơm. Nếu như Lâm Sơ Ảnh không phải vợ của Hầu Phương Minh, Dương Phàm cũng thấy không sao cả. Người phụ nữ này rất xuất sắc, quyến rũ một chút cũng không phải là không thể.
Dư Phi Vũ gặp phải khó khăn, Dương Phàm không cần suy nghĩ cũng hiểu rõ. Bây giờ các đơn vị anh em trong toàn tỉnh Thiên Nhai này đều nhìn chằm chằm vào thành phố Hải Tân. Bí thư Dương một cước đá bay phó chủ tịch tỉnh Khương lên Bắc Kinh chữa bệnh, chiếc nồi này coi như đã được đá bay. Rốt cuộc bên trong có chứa tài liệu gì thì mọi người sẽ trông chờ vào thành phố Hải Tân làm ví dụ.
Dư Phi Vũ liếc mắt một cái là nhìn thấu được bản chất của vấn đề. Muốn cởi chuông thì cần tìm đúng người treo chuông là đơn giản nhất. Vì thế Dư Phi Vũ tự mình đến thân phận gặp Dương Phàm, xin mời Dương Phàm ăn cơm. Mục đích của Dư Phi Vũ tự nhiên là hy vọng Dương Phàm có thể làm theo "quy củ" Hợp đồng là do công ty Phi Vũ ký với sở Giao thông tỉnh, nhưng rốt cuộc sử dụng như thế nào thì Dư Phi Vũ phải xem vẻ mặt của Dương Phàm.
Trước khi đến đây Dư Phi Vũ đã suy nghĩ rất nhiều. Dư Phi Vũ đã nghĩ đến các yêu cầu mà Dương Phàm có thể đưa ra. Dương Phàm cần tiền dễ nói chuyện. Dương Phàm cần gái, dễ nói chuyện. Nhưng Dương Phàm muốn mặt mũi không phải cũng đã cấp cho rồi sao. Vấn đề quan trọng là từ Bắc Kinh đã truyền đến tin tức rất rõ ràng, mau xử lý xong chuyện này đi. Phó chủ tịch tỉnh Khương không thể bị bệnh trong thời gian dài được chứ?
Dư Phi Vũ đưa ra lời mời thật ra đúng là giúp Dương Phàm một chút. Dương Phàm dập máy liền cười cười với Lâm Sơ Ảnh:
- Có người mời khách, cùng đi chứ?
Lâm Sơ Ảnh không hiểu rõ, có chút ai oán nhìn Dương Phàm một cái, thản nhiên nói:
- Tùy tiện, ngài muốn thế nào cũng được.
Nhưng khi thấy người mời khách là Dư Phi Vũ, Lâm Sơ Ảnh không khỏi lộ ra một tia cười khổ trên mặt. Lại nói tiếp, làm một người thông minh đúng là không dễ dàng gì. Dương Phàm có chủ ý gì, trong nháy mắt khi nhìn thấy Dư Phi Vũ, Lâm Sơ Ảnh đã rõ ràng. Nguyên nhân của vấn đề này tự nhiên là do chủ tịch tỉnh Hầu đứng trên bờ xem hỏa hoạn. Chủ tịch tỉnh Hầu dự tính đã bị phá sản khi phó chủ tịch tỉnh Khương vào bệnh viện. Bây giờ Dương Phàm muốn dùng Hầu Phương Minh để cứu vãn một chút.
Sao lại nói như vậy? Anh không phải muốn kiếm tiền sao? Tôi cho anh cơ hội hợp tác với công ty Phi Vũ. Nếu không muốn thì đừng nói tôi không cho anh cơ hội. Cuộc giao dịch này muốn làm thì không thể không có cây đinh đâm giữa chủ tịch tỉnh Hầu cùng phó chủ tịch tỉnh Khương. Nếu không làm, sau này cũng đừng phiền toái Bí thư Dương.
Khi Dư Phi Vũ nhìn thấy Lâm Sơ Ảnh, môi cũng hơi khô khốc. Lâm Sơ Ảnh có thể xuất hiện vào lúc này còn có thể nói gì cơ chứ? Tất cả đương nhiên là vì Bí thư Dương và Hầu Phương Minh đã bàn bạc từ trước. Sau nửa ngày, chủ tịch tỉnh Hầu vốn nghĩ đối tốt với Khương Thanh Bình thì ra là người như vậy.
Lâm Sơ Ảnh cũng hận Dương Phàm muốn chết. Lâm Sơ Ảnh thầm nói người đàn ông này quá xấu xa, một chút thiệt thòi cũng không muốn ăn.
Dư Phi Vũ vẫn giữ nụ cười trên mặt, sau khi mời hai vị khách ngồi xuống, Dư Phi Vũ liền mở miệng nói với Lâm Sơ Ảnh:
- Sơ Ảnh, không ngờ cô lại có quan hệ tốt với Bí thư Dương như vậy.
Lâm Sơ Ảnh bị á khẩu không nói được gì, cái mông còn chưa ngồi ổn mà một cơn gió lạnh kèm cả dao đã quất tới. Lâm Sơ Ảnh quay đầu lại nhìn Dương Phàm, hy vọng hắn ta có thể giải thích một chút. Kết quả người đàn ông này giống như không nghe thấy gì, hơn nữa còn cười ha hả đứng lên, giống như con chồn chuẩn bị ăn trộm gà mà nói:
- Hai người nói chuyện, tôi vào toilet một chút.
Dương Phàm che giấu rất tốt sự đắc ý của mình, sải bước chạy nhanh khỏi hiện trường. Lâm Sơ Ảnh chỉ có thể dùng ánh mắt cắt bóng lưng Dương Phàm thành mảnh nhỏ, sau đó mới quay đầu lại cười hì hì nói với Dư Phi Vũ:
- Phi Vũ tỷ, lời này không nên nói như vậy chứ?
- Vậy nên nói như thế nào?
Dư Phi Vũ cuống quít cười lạnh, ý của Dư Phi Vũ rất rõ ràng, tôi cũng thấy rồi. Cô cho tôi là kẻ mù sao?
Dù cho Lâm Sơ Ảnh rất thông minh, lúc này cũng có chút không biết nói gì cho phải. Cuối cùng Lâm Sơ Ảnh chỉ có thể thở dài một tiếng rồi nói:
- Tất cả mọi người đều là phụ nữ, trải qua không dễ dàng gì, có chuyện gì không thể bình tĩnh nói chuyện với nhau sao?
Dư Phi Vũ cười lạnh một tiếng, lấy ra một bao thuốc lá dành cho giới nữ châm cho mình một điếu rồi nhìn nghiêng Lâm Sơ Ảnh:
- Chuyện đã đến nước này thì có điều kiện gì cứ việc nói ra.
Khi hai người phụ nữ ở trong phòng đang lạnh lùng nhìn nhau, Dương Phàm lại trốn trong toilet cười trộm. Thấy đã hơn 10 phút trôi qua, Dương Phàm lúc này mới chậm như rùa trở về phòng. Chẳng qua Dương Phàm không có thấy cảnh mình hy vọng. Hai người phụ nữ không ngờ lại thân thiết ngồi cạnh nhau, ra vẻ như hai người chị em chốn khuê phòng đang nhỏ giọng nói gì đó. Dương Phàm đột nhiên cảm thấy hối hận vì mình đã tránh ra, thầm nói sao có thể như vậy chứ?
- Bí thư Dương, rất thất vọng sao?
Lâm Sơ Ảnh phát hiện Dương Phàm đi vào, lập tức nói một câu như vậy. Ý của Lâm Sơ Ảnh rất rõ ràng, trong lòng anh nghĩ cái gì, tôi biết rồi.
Dương Phàm mặt không đổi sắc ngồi xuống cười nói:
- Thức ăn đã chọn xong rồi chứ, tôi đói bụng rồi.
Lâm Sơ Ảnh hận đến độ nghiến răng nghiến lợi, nhất là lúc này ánh mắt Dư Phi Vũ nhìn cô lại trở nên lạnh lùng. Vừa nãy tốn khá nhiều công sức mới thuyết phục được Dư Phi Vũ đừng kích động, hai người phối hợp đóng kịch một chút. Kết quả Dương Phàm lại tỉnh táo đến đáng sợ. Lại nói Dư Phi Vũ và Lâm Sơ Ảnh mặc dù đều là người thông minh, nhưng lại rất thiếu kinh nghiệm đầu tranh chính trị.
Gần như trong nháy mắt khi Dương Phàm thấy hai người phụ nữ này thân mật nói chuyện với nhau, hắn liền hiểu rõ hai người này đang đóng kịch. Dù như thế nào thì giữa Khương Thanh Bình và Hầu Tiếu Thiên vẫn có một khoảng cách không thể tránh khỏi mà. Đây mới là phong cách làm việc của Dương Phàm. Anh cho tôi một quyền, tôi trả anh mười quyền thêm một cước.
Kết quả bữa ăn này có thể nghĩ ra, hai người phụ nữ ăn không ngon, nhưng Dương Phàm thật ra ăn rất vui vẻ. Bỏ đũa sờ sờ bụng, Dương Phàm phát hiện hai người phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào mình. Dư Phi Vũ còn đỡ một chút, chẳng qua ra vẻ tùy cho người muốn chém muốn giết. Lâm Sơ Ảnh thì khác, ai oán, vô cùng ai oán.
- Bí thư Dương, hiệp định giữ công ty Phi Vũ cùng sở Giao thông tỉnh, ngài xem ở thành phố Hải Tân nên làm như thế nào?
Lâm Sơ Ảnh không còn kiên nhẫn được nữa nói một câu như vậy. Lâm Sơ Ảnh thầm nói xong rồi, không còn cơ hội cứu vãn nữa.
Dương Phàm cầm khăn tay lau lau miệng, mỉm cười, sau đó ra vẻ kinh ngạc rồi nói:
- Giữa hai người vẫn chưa bàn bạc hay sao?
Dư Phi Vũ trước mặt Dương Phàm tự nhiên không dám có chút bất mãn nào. Chẳng qua lại oán độc nhìn Lâm Sơ Ảnh rồi nói:
- Có người nói, Bí thư Dương thích nhất là lao động, hơn nữa lại thích đào hầm.
Dương Phàm không nhìn đến ánh mắt của Lâm Sơ Ảnh, cười cười một tiếng rồi thản nhiên nói:
- Không sai biệt lắm là được. Mỗi người nhường một bước. Bên phía cục Giao thông thành phố Hải Tân lấy 20 % công trình, phần còn lại các người tự làm. Tôi ăn no rồi, hai người tiếp tục.
Vừa nói Dương Phàm liền đứng lên, vỗ vỗ mông đi ra khỏi phòng. Lâm Sơ Ảnh luôn luôn thể hiện rất lạnh nhạt lúc này đúng là vô cùng tức giận, cầm lấy ví lao đuổi theo Dương Phàm.
- Anh chờ một chút.
Dương Phàm đi xe đến đây, sau đó đã cho Liêu Chính Vũ về. Khi Lâm Sơ Ảnh đuổi theo thì Dương Phàm vừa mới bắt một chiếc taxi và chui vào trong. Lâm Sơ Ảnh lao nhanh tới, mạnh mẽ xông vào trong xe. Dương Phàm muốn đóng cửa cũng không còn kịp nữa rồi.
- khách sạn Hồng Vân.
Lâm Sơ Ảnh cũng không còn e dè như trước nữa, lớn tiếng nói với lái xe taxi.
Sau khi xe lăn bánh, Dương Phàm cũng chẳng muốn nói chuyện, nhắm mắt nghỉ ngơi, coi như là đưa Lâm Sơ Ảnh về khách sạn.
Xe đến cửa khách sạn liền dừng lại, Lâm Sơ Ảnh lạnh lùng nói:
- Anh vào nói rõ với tôi, nếu không tôi ôm anh kêu anh sàm sỡ tôi.
- Mẹ nó chứ.
Dương Phàm tuyệt đối không nghĩ tới Lâm Sơ Ảnh sẽ dùng đến chiêu này, bây giờ mà có chuyện ư, Dương Phàm đúng là không dám mạo hiểm. Dương Phàm không khỏi thầm hối hận trong lòng. Sớm biết như vậy thì lúc vào toilet đã sớm chạy đi cho xong.
Dương Phàm bất đắc dĩ xuống xe, Lâm Sơ Ảnh đứng ở cửa còn bổ sung một câu:
- Anh có phải đang hối hận vừa nãy không nhân cơ hội lén rời đi? Tôi nói với anh, hôm nay nếu anh không nói rõ ràng, ngày mai tôi sẽ đến phòng làm việc của anh, cởi hết quần áo rồi kêu anh sàm sỡ tôi.
Dương Phàm cười cười cũng thấy một Lâm Sơ Ảnh khác, hắn cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Nói thì nói, tôi còn sợ cô sao?
Vào trong phòng khách sạn, Lâm Sơ Ảnh thay giày cao gót rồi ngồi xuống ghế sô pha, không thèm mời Dương Phàm ngồi xuống. Lâm Sơ Ảnh nhìn Dương Phàm với ánh mắt sắc như đao rồi nói:
- Anh quá thiếu đức.
Dương Phàm cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Rốt cuộc là ai thiết đức? Cô muốn hưng sư vấn tội hả, tốt nhất đi hỏi ông bố chồng cô đi.
Ánh mắt hai người mãnh liệt giao nhau, không ai chịu nhường ai một lúc lâu. Cuối cùng Lâm Sơ Ảnh thua trận lui ra, mặt nghiêng sang bên hừ một tiếng mà nói:
- Anh có ý kiến với Hầu Tiếu Thiên thì quan hệ gì với tôi? Tôi chẳng qua muốn kiếm chút tiền phòng thân mà thôi.
Dương Phàm hừ một tiếng từ từ ngồi xuống ghế sô pha, gác chân chữ ngũ mà nói:
- Đi rót một chén trà cho tôi, có ai tiếp khách như cô không?
Dáng vẻ này của Dương Phàm thật đáng giận, chẳng qua Lâm Sơ Ảnh cũng không phải người bình thường, lập tức có thể nhận ra vấn đề ở trong đó.
- Tuân lệnh.
Lâm Sơ Ảnh chuyển tức thành cười, đứng lên đi pha trà, nhẹ nhàng đặt trước mặt Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Anh uống trà.
Cầm lấy chén trà, Dương Phàm thản nhiên nói:
- Chuyện nhà các người tôi không muốn quản. Nhưng con người của tôi luôn luôn ân oán rõ ràng, hôm nay tôi mặc chiếc áo này chẳng qua cũng không lợi dụng cô mà không trả lại gì.
Dương Phàm nói đến đây liền dừng một chút nhìn Lâm Sơ Ảnh.
Lâm Sơ Ảnh nghe thấy thế liền ngẩn ra một chút, vội vàng nói:
- Anh nói đi. Tôi nghe.
- Cô lén đi đăng ký thành lập một công ty, tôi cho cô làm một chút công trình, cụ thể thao tác như thế nào thì tôi không quản cô, nhưng nhất định phải đảm bảo chất lượng công trình.
Dương Phàm nói câu này xong liền đứng dậy muốn đi. Lâm Sơ Ảnh đột nhiên lao tới giơ hai tay ra chắn trước mặt Dương Phàm, ngực phập phồng một trận. Lâm Sơ Ảnh ngẩng đầu nhìn Dương Phàm mà nói:
- Không được, tôi là người ngoài ngành với việc này, anh đưa phật phải đưa đến tây thiên.
Dương Phàm không khỏi tức giận, trừng mắt nhìn Lâm Sơ Ảnh rồi nói:
- Tôi có nợ cô sao?
Hai mắt Lâm Sơ Ảnh đột nhiên đỏ lên, nghiêng mặt sang bên không dám nhìn thẳng vào Dương Phàm mà nói:
- Anh đi đi, công trình của anh, tôi cũng không thèm làm.
- Không làm cũng được.
Trong lòng Dương Phàm đúng là có lửa đốt, thầm nói người phụ nữ này thông minh như vậy, sao lúc này lại hồ đồ thế không biết. Anh cho rằng tôi không biết cô đang muốn kiếm tiền cho mình sao? Loại chuyện này chẳng lẽ còn đoán sai sao?
Dương Phàm đi chưa được hai bước, Lâm Sơ Ảnh đã ôm chặt lấy Dương Phàm từ phía sau. Dương Phàm trong nháy mắt liền cứng đờ lại như hóa đá, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, sao lại thành ra như thế này?
Lâm Sơ Ảnh lúc này đúng là đang mơ hồ, cũng không biết lấy sức lực từ đâu, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là không thể làm cho người đàn ông này cứ như vậy mà đi, không biết xấu hổ thì không biết xấu hổ chứ có sao đâu.
- Bỏ tay ra, tôi giúp cô là được chứ gì?
Cả người Lâm Sơ Ảnh dán sát vào sau lưng Dương Phàm, bộ ngực đầy đặn cạ cạ vào lưng còn không nói, mùi hương cơ thể còn không ngừng chui vào trong mũi Dương Phàm. Hai người mặc cũng không nhiều, cảnh này đúng là ướt át một chút, Dương Phàm không dám chắc mình có thể chịu được hay không nữa.
Lâm Sơ Ảnh dần dần bình tĩnh lại. Thực ra Lâm Sơ Ảnh cũng không rõ ràng lắm người đàn ông trước mặt này có điểm gì hấp dẫn mình chứ. Lâm Sơ Ảnh lặng lẽ buông Dương Phàm ra, cảm giác xấu hổ từ từ chiếm lấy tâm hồn. Lâm Sơ Ảnh vội vàng nhỏ giọng nói:
- Anh ngồi đó, tôi vào toilet.
Dương Phàm chờ phía sau vang lên tiếng đóng cửa, lúc này mới từ từ xoay người, khó chịu gãi gãi đầu. Dương Phàm ít nhiều có chút bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Thực lòng mà nói Dương Phàm không chán ghét Lâm Sơ Ảnh, người phụ nữ này trời sinh có một khí chất làm cho người ta gần gũi. Dương Phàm cũng không có ý nhằm vào Lâm Sơ Ảnh. Trước khi đào hố hại người, Dương Phàm đã lo lắng nên bồi thường Lâm Sơ Ảnh như thế nào. Dù cho hôm nay Lâm Sơ Ảnh không làm loạn như vậy, thì khi về Dương Phàm cũng sẽ gọi điện cho cô ấy.
Dương Phàm một mình ngồi đợi khoảng 5, 6 phút thì Lâm Sơ Ảnh mới từ từ đi ra khỏi toilet. Lâm Sơ Ảnh đi ra lần nữa đã trang điểm mặt lại một lần nữa, mái tóc không hề có một sợi rối loạn, khuôn mặt khá lạnh nhạt nhưng trong mắt lại đầy vẻ ai oán. Lâm Sơ Ảnh nhẹ nhàng ngồi xuống giường đối diện trước mặt Dương Phàm, đôi chân trắng nõn nhẹ nhàng loay hoay, hai mắt cũng không dám nhìn Dương Phàm, chỉ nhìn vào hai chân mình.
- Cô chỉ cần đi đăng ký thành lập công ty, tôi sẽ bố trí một đội thi công cho cô. Các chuyện không cần cô quan tâm, cô chỉ cần lấy tiền là được. Chẳng qua chuyện này tốt nhất cô đừng cho Hầu Phương Minh biết. Ngoài ra chuyện ngày hôm nay, cô cũng có thể nói với Hầu Tiếu Thiên. Lão ta là người thông minh, tự nhiên sẽ không làm khó dễ cô.
Dương Phàm bắt buộc ánh mắt mình phải thu hồi khỏi đôi chân đẹp như đồ công nghệ của Lâm Sơ Ảnh, châm điếu thuốc lặng lẽ mà hút. Dương Phàm cũng đưa mắt nhìn ra cửa, hắn đang chờ Lâm Sơ Ảnh đồng ý rồi sẽ rời đi.
Một mùi gió thơm truyền đến, trong nháy mắt khi Dương Phàm quay đầu lại thì Lâm Sơ Ảnh đã đứng trước mặt hắn. Lâm Sơ Ảnh đưa tay đoạt lấy điếu thuốc trong tay Dương Phàm, đưa vào trong miệng hít sâu một hơi, sau đó vươn ngón tay dài và trắng nõn đưa đến bên miệng Dương Phàm.
- Anh thật ra không cần phải làm như vậy mà.
Lâm Sơ Ảnh từ trên cao nhìn Dương Phàm. Dương Phàm không chịu ngẩng đầu nhìn ngã về sau một chút, đổi lại một góc độ để nhìn. Ừ? Bên dưới chiếc áo hơi mỏng sao lại lộ ra hai điểm nhỏ thế kia?
- Tôi cần phải về.
Dương Phàm nói xong liền chống tay đứng lên. Lâm Sơ Ảnh không lùi mà tiến, ưỡn ngực đưa lên đón.
Va chạm không thể tránh khỏi đã diễn ra. Lâm Sơ Ảnh rên lên một tiếng, hai tay như con rắn đưa lên, ôm chặt lấy cổ Dương Phàm.
Dương Phàm một lần nữa hóa đá nhưng không dám lộn xộn, chỉ có thể cười khổ một tiếng nói nhỏ vào tai Lâm Sơ Ảnh:
- Chúng ta đều là người có gia đình.
Lâm Sơ Ảnh không biết lấy dũng khí từ đâu, ngẩng đầu hung hăng nhìn Dương Phàm mà nói:
- Anh đừng ra vẻ đó với tôi. Anh còn ít phụ nữ sao?
Lâm Sơ Ảnh đang nói chuyện đột nhiên đưa tay xuống túm lấy bảo bối người đàn ông, cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Còn không thừa nhận anh muốn chơi tôi sao? Nó đã bán đứng tim đen của anh rồi đó.
Lâm Sơ Ảnh nói không sai, nhưng lại không hoàn toàn đúng. Dương Phàm đúng là có phản ứng, nhưng vẫn ở trong một trình độ có thể khống chế. Chẳng qua chiêu dò xét này của Lâm Sơ Ảnh đúng là có sức sát thương quá lớn. Bàn tay đánh đàn quá tốt, làm các chuyện khác cũng không hề kém.
Quá trình tiếp theo đại khái diễn ra theo như suy đoán của Lâm Sơ Ảnh. Dương Phàm mở to đôi mắt đỏ au lao lên, xé nát quần áo của mình, sau đó như một ngọn núi đè xuống, thô bạo xuyên thấu vào trong cơ thể mình. Kết quả này Lâm Sơ Ảnh chờ mong, không phải là Lâm Sơ Ảnh dâm đãng không kiềm chế được, mà là mong chờ khoái cảm trả thù đàn ông.
Nhưng biểu hiện của Dương Phàm lại nằm ngoài dự đoán của Lâm Sơ Ảnh. Mặt hắn trong nháy mắt biến thành xanh nét, một bàn tay như kìm sắt giữ chặt lấy cổ tay đang đưa xuống của Lâm Sơ Ảnh, đau đến độ Lâm Sơ Ảnh không tự chủ bỏ mục tiêu ra.
- Đừng gây thêm phiền phức cho tôi.
Dương Phàm lạnh lùng nói một câu sau đó nhẹ nhàng đẩy ra. Lâm Sơ Ảnh trước mặt như con diều đứt dây, cả người mềm nhũn ngã ra sau, hai tay che mặt nhỏ giọng nghẹn ngào. Ngọc thể của Lâm Sơ Ảnh nằm thẳng trên giường, chiếc váy không dài che được một phần riêng tư, đôi chân thon dài trắng nõn như tỏa ánh sáng.
Dương Phàm mặc dù thấy rõ ràng nhưng không hề có ý lưu lại. Dương Phàm lặng lẽ nhìn rồi từ từ xoay người lại. Lâm Sơ Ảnh đột nhiên ngồi dậy, tiếng khóc cũng ngừng lại mà dùng một giọng nói gần như tuyệt vọng:
- Trước khi đi nghe tôi kể một câu chuyện xưa, xin anh đó.