Sỹ Đồ Phong Lưu

- Cút vào trong toilet mặc quần áo rồi đi ra. Nếu ông tát chết cô.
Dương Phàm quay lưng về phía Lâm Sơ Ảnh, trong giọng nói đằng đằng sát khí. Lâm Sơ Ảnh nghe xong lập tức bật dậy, cầm lấy chiếc cặp trên giường như con mèo nhỏ chuồn vào toilet.
Mười phút sau, Lâm Sơ Ảnh một lần nữa xuất hiện.
Lần này khi Lâm Sơ Ảnh xuất hiện, mặt đã được rửa sạch, môi thoạt nhìn thiếu đi chút máu, bộ đồ trên người cũng đổi thành quần jean và chiếc áo sơ mi. Lâm Sơ Ảnh cười hì hì đứng trước mặt Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Như vậy đã được chưa?
Lúc này nếu như Lâm Sơ Ảnh đeo một chiếc cặp trên lưng đi ra, thì trông rất giống một cô nữ sinh cấp ba.
- Đừng khen tôi. Tôi biết mình trông rất được, chẳng qua xinh đẹp có đôi khi không phải chuyện gì tốt với một người phụ nữ. Ví dụ như tôi muốn nói chính là chuyện xưa sắp kể. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Lâm Sơ Ảnh không khỏi nở nụ cười tự giễu, tiếp tục nói.
Chuyện xưa cũng không hề phức tạp, chính là một cô nữ sinh học năm thứ nhất đại học, có một ngày cùng bạn đi đến câu lạc bộ chơi, sau đó gặp phải một thanh niên trẻ tuổi có tiền, mà nhà người thanh niên này có quyền thế còn có tiền. Một câu chuyện xưa rất bình thường diễn ra. Cô gái cũng không thích người thanh niên này, dù cho tên này trông cũng đẹp trai, thái độ cũng ân cần.
Bố mẹ cô gái đều là phần tử trí thức cao cấp. Ông bố làm phó trưởng phòng trong sở Giáo dục tỉnh, mẹ là giảng viên đại học. Sau khi gặp được cô gái kia, người thanh niên bắt đầu điên cuồng theo đuổi. Kết quả cô gái tâm cao khí ngạo không hề do dự từ chối, hết lần này đến lần khác. Cuối cùng người đàn ông mất đi kiên nhẫn, nói với cô gái một ngày nào đó cô sẽ đến cầu tôi.
Nửa tháng sau, bố cô gái bị bắt, tội danh là nhận hối lộ hơn 50 ngàn. Mẹ cô gái nghe tin ngã bệnh, đầu tụ máu sau khi được cứu chữa cả người đã tê liệt. Bởi vì chuyện của ông bố, tài khoản ngân hàng của gia đình cũng bị điều tra. Vì chữa bệnh cho mẹ, cô gái đã bán hết những thứ đáng giá tiền trong nhà, còn thiếu mỗi nước là bán nhà. Không còn cách nào khác cô gái đến một câu lạc bộ làm thuê, vì chữa bệnh cho mẹ còn đi vay nặng lãi. Chủ quán câu lạc bộ kia muốn dùng lý do này mà ép cô gái lên giường. Nhưng đúng lúc quan trọng thì người đàn ông trước kia thần kỳ xuất hiện, cứu được cô gái.

Chuyện sau đó càng bình thường hơn, người đàn ông đó giúp cô gái các chuyện. Cô gái vì báo đáp nên đồng ý làm bạn, chẳng qua người đàn ông đó mấy lần yêu cầu quan hệ, cô gái tỏ thái độ rất kiên quyết là sau khi kết hôn mới làm. Bố cô gái cuối cùng cũng được thả ra, chẳng qua sau khi được thả ra thấy biến cố trong nhà nên từ nay về sau không gượng dậy nổi, chìm mình vào trong rượu. Cô gái chẳng những muốn chăm sóc bố mẹ, mỗi ngày còn muốn đi làm thêm kiếm tiền. Bệnh của mẹ cần phải có tiền chữa trị mà.
Người đàn ông kia tỏ vẻ sẽ bỏ tiền ra giúp cô gái, kết quả cô gái từ chối, hơn nữa cũng từ chối đề nghị nghỉ học kết hôn. Người đàn ông đó lúc ấy không nói gì, chẳng qua tỏ vẻ muốn mời cô gái ăn cơm. Mặt mũi này cô gái không thể không cho. Vì thế cùng với người đàn ông đến nhà hắn ta ăn cơm. Sau khi ăn cơm xong thì cô gái ngất đi. Lúc tỉnh lại cả người trần truồng. Cô gái tự nhiên biết đã xảy ra chuyện gì.
Mặc dù hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô gái vô cùng bảo thủ nên lựa chọn lập tức kết hôn. Nói tóm lại cuộc sống vợ chồng coi như qua được, không phải quá mặn nồng nhưng coi như bình tĩnh.
Cô gái vẫn cho rằng loại cuộc sống này có lẽ cứ bình tĩnh trôi qua như vậy. Mãi cho đến một ngày đến hôn tất niên đến nhà chồng, mẹ chồng và cô em chồng về nhà bà ngoại ăn tết. Hai vợ chồng cô gái cùng bố chồng chào đón năm mới. Tối hôm đó ông bố chồng vì cao hứng nên uống không ít rượu. Khi cô gái dìu bố chồng lên dường, ông bố chồng đè cô con dâu xuống dưới người mình. Cô gái tức giận giãy dụa hét lớn. Người chồng kịp thời xuất hiện, nhưng khi thấy cảnh này liền lặng lẽ đóng cửa phòng ngủ lại.
Kể câu chuyện xưa đến đây, Lâm Sơ Ảnh kẻ câu chuyện với giọng rất thản nhiên, Dương Phàm là người nghe mà cả người lạnh toát, hai tay nắm chặt lại, trên tay còn lộ cả gân xanh. Lâm Sơ Ảnh mặt vẫn không thay đổi mà nói:
- Sau chuyện lần đó, ông bố chồng lại tìm cơ hội hiếp cô gái hai lần. Mà người đàn ông kia biết rõ nhưng coi như không thấy gì. Cô gái cãi nhau với người chồng, người chồng chỉ biết ôm đầu không nói lời nào.
- Từ đó về sau cô gái rất ít về nhà, dù là năm mới cũng hiếm khi về nhà, hơn nữa cũng không qua đêm. Kỳ quái chính là hai bố con nhà đó lại coi như chuyện này chưa từng diễn ra, như thường đóng vai bố con tốt với nhau.
- Đủ rồi, cô muốn trả thù bọn họ, tại sao lại ngã về phía tôi, trên đường có rất nhiều người đàn ông cơ mà.
Dương Phàm đứng bật dậy, tức giận chỉ ra ngoài cửa sổ mà hét lên:
- Trên thế giới này có rất nhiều chuyện người ăn thịt người, tôi quản được sao? Con mẹ cô, cô có bản lãnh sao không độc chết hai con súc sinh đó đi.
Lâm Sơ Ảnh cũng đứng dậy, hung dữ trừng mắt nhìn Dương Phàm, hét lên:

- Anh cho tôi không muốn giết bọn họ sao? Mẹ tôi sẽ như thế nào? Ông bố của tôi uống nhiều rượu nên suốt ngày ngây ngốc sẽ như thế nào?
Dương Phàm không nói gì chỉ nhìn Lâm Sơ Ảnh cười lạnh một tiếng, ra vẻ chuyện không liên quan đến mình. Lâm Sơ Ảnh dường như cũng không nóng nảy, cầm lấy thuốc trên bàn châm một điếu, hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng kéo áo lên, lộ ra nửa bầu vú rồi cười nói với Dương Phàm:
- Nhìn thấy không, rất lớn, rất cao và trắng phải không? Chỉ cần anh đáp ứng tôi, thì anh muốn làm như thế nào cũng được, cả đời này tôi thuộc về anh.
Dương Phàm thở hổn hển đoạt lấy điếu thuốc, hai tay hơi run lên châm thuốc, hít sâu một hơi rồi nói:
- Có quan hệ mẹ gì với tôi. Ông lạ không mặc quần sịp đỏ ở bên ngoài cơ mà.
Lâm Sơ Ảnh không hề hoang mang cười nói:
- Tôi nói cho anh một chuyện. Hầu Phương Minh vẫn muốn có con trai, nhưng tôi không sinh con cho anh ta. Có một lần anh ta hét lên với tôi, hỏi tôi tại sao không muốn có con. Anh đoán xem tôi trả lời như thế nào? Tôi nói cho anh ta, tôi lo lắng con tôi sinh ra không biết nên gọi Hầu Phương Minh là bố hay là anh trai.
Những lời này của Lâm Sơ Ảnh làm cho sống lưng Dương Phàm lạnh toát.
- Xin lỗi, tôi không giúp được cô.
Dương Phàm rốt cuộc không hề kích động nữa, mặt đỏ bừng cũng dần dần khôi phục bình thường.

- Anh có thể, tôi biết trong phòng Hầu Tiếu Thiên có giấu một chiếc két bí mật. Anh giúp tôi tìm một người đến đó, ngoài ra tôi tự mình làm. Tôi sẽ làm giống như người đời xưa, tôi sẽ gõ lên tận trời, cho dù tan xương nát thịt tôi cũng muốn bọn họ thân bại danh liệt. Lâm Sơ Ảnh nói vô cùng kiên quyết, nói xong đứng trước mặt Dương Phàm, nâng tay cởi áo sơ mi để lộ chiếc áo lót màu đỏ bằng tơ tằm ở bên trong.
Dương Phàm không ngăn cản Lâm Sơ Ảnh, mà từ từ đứng lên. Cầm lấy áo sơ mi mà Lâm Sơ Ảnh vừa vứt xuống giường nhét vào trong tay cô rồi nói:
- Mặc vào đi, nếu không ông lập tức rời đi. Cô có hô hiếp dâm cũng vô dụng.
Lâm Sơ Ảnh cầm áo sơ mi không mặc mà che trên mặt, hai tay ôm đầu không ngừng nấc nghẹn. Bờ lưng trắng nõn xuất hiện trước mắt Dương Phàm.
Nếu là ba năm trước phản ứng của Dương Phàm tự nhiên chính là vỗ bàn nhảy dựng lên. Nhưng Dương Phàm bây giờ đã trải qua tuổi trẻ nhiệt huyết sôi trào. Dù cho Lâm Sơ Ảnh thể hiện bi thảm như thế nào, dù cho đau đớn động lòng người như thế nào, Dương Phàm cũng không dễ dàng tỏ thái độ.
- Cô tiếp tục khóc đi, khóc xong thì ngủ một giấc, sáng mai dậy mặt trời tuyệt đối sẽ không bởi vì thiếu đi ai đó mà không mọc.
Kết quả này Lâm Sơ Ảnh đúng là không ngờ đến. Trong ấn tượng của Lâm Sơ Ảnh, Dương Phàm không phải người như vậy. Lâm Sơ Ảnh dùng áo sơ mi lau nước mắt rồi ném mạnh áo vào người Dương Phàm. Lâm Sơ Ảnh tuyệt vọng cười lạnh nói:
- Anh cút đi.
Dương Phàm nghe thấy vậy, nhìn thấy cơn lửa giận trong mắt Lâm Sơ Ảnh, lạnh nhạt nói:
- Cô muốn đánh ngã Hầu Tiếu Thiên, đơn giản chính là nằm mơ giữa ban ngày. Chờ khi lão ta về tuyến hai đi, như vậy may ra còn có chút cơ hội.
Câu nói này của Dương Phàm làm cho Lâm Sơ Ảnh giống như con gà hăng máu đột nhiên tỉnh táo lại. Lâm Sơ Ảnh lao tới trước mặt Dương Phàm, hai tay ôm chặt lấy eo Dương Phàm, trong miệng còn nhỏ giọng nói:
- Anh nói đi, tôi sẽ làm theo, tôi có thể đợi mà.

Dương Phàm thở dài một tiếng, đưa tay vuốt ve trên bờ lưng mịn màng của Lâm Sơ Ảnh, bất đắc dĩ nói:
- Cô coi như đó là một cơn ác mộng đi, con người ta kiểu gì cũng có lúc tỉnh lại mà. Về phần hiện tại, cô đầu tiên muốn làm là không nên coi thường mình. Cô không hề sai, sai chính là thế giới này quá nhiều dục vọng, không đâu không có. Nếu muốn đợi đến ngày nào đó, cô đầu tiên phải học cách nhẫn nại.
Hai người cứ như vậy ôm nhau một lát, Lâm Sơ Ảnh rốt cuộc nhẹ nhàng đẩy Dương Phàm ra, nhỏ giọng nói:
- Anh đáp ứng giúp tôi tìm người sao?
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Tôi chưa đáp ứng gì với cô hết, cô cũng chưa nói gì với tôi cả.
Nói xong Dương Phàm cười cười với Lâm Sơ Ảnh. Vẻ tươi cười này làm cho Lâm Sơ Ảnh có cảm giác đang trong mùa đông giá rét lại được đắm chìm trong ánh nắng rực rỡ.
Dương Phàm nói một câu: "Giữ gìn" sau đó xoay người ra khỏi phòng. Theo tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, Lâm Sơ Ảnh từ từ ngồi xuống sô pha, ngơ ngác ngồi đó, nước mắt phủ mờ khuôn mặt.
Đột nhiên điện thoại di động của Lâm Sơ Ảnh vang lên. Lâm Sơ Ảnh lấy điện thoại di động ra khỏi ví, vội vàng ấn phím nghe, bên trong truyền đến giọng nói thê lương của một người đàn ông:
- Từ trước đến nay không hề có đáng cứu thế, cũng không có thần tiên hoàng đế để dựa dẫm. Loài người muốn sáng tạo hạnh phúc thì phải dựa vào chính bản thân mình.
Tiếng hát giống như từ trên trời vang vọng xuống, giống như tiếng đại hồng chung đánh sâu vào lòng người. Lâm Sơ Ảnh ngơ ngác ngồi đó, mặt đầy nước mắt nhưng đã nở nụ cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận