Tùng Lệ Lệ vừa nói như vậy, Dương Phàm liền hiểu ngay ra cục Cựu cán bộ có thể thật sự tồn tại vấn đề, chẳng qua chuyện này Tùng Lệ Lệ có lẽ cũng chỉ nghe tiếng gió mà thôi. Hôm nay đang ở tình hình khác, vì thế Tùng Lệ Lệ mới không báo cáo với Dương Phàm.
Đang nói chuyện thì điện thoại di động trên bàn vang lên. Dương Phàm cầm lấy thì thấy là số ở Bắc Kinh, nhưng lại khá lạ.
- Con trai, mẹ đang ở trường học. Con của con đã biết ngồi rồi đó, con cũng nên về thăm con một chút chứ?
Người gọi điện tới là mẹ Dương Phàm – Đặc Lạp Tư rừng rậm. Dương Phàm thật ra có chút kỳ quái, sao lại gọi điện trong trường học thế này.
Dương Phàm biết rõ tính cách của mẹ nên cười nói:
- Sao vậy mẹ? Có chuyện gì muốn bàn riêng với con sao?
Dương Lệ Ảnh rất là khó chịu chép miệng nói:
- Mẹ biết con thông minh rồi, nhưng cho mẹ chút mặt mũi chứ? Không nên nhanh như vậy đã vạch trần mẹ chứ?
Dương Phàm cười ha hả nói:
- Cái này không thể trách con, ngoại trừ thời kỳ đổi mùa mẹ gọi điện bảo con chú ý mặc quần áo, bình thường mẹ cũng bận dạy học, điện thoại cũng không chăm bằng con gọi cho mẹ mà.
Dương Lệ Ảnh đúng là có chút xấu hổ cười nói:
- Bố con bảo mẹ từ chức về nhà. Mẹ đã đồng ý. Chẳng qua mẹ đưa ra điều kiện nuôi hai đứa cháu, nhưng vợ của con không đồng ý. Chuyện này con phải ủng hộ mẹ, nếu không mẹ ở nhà cả ngày buồn bực kiểu gì cũng bị bệnh. Mẹ nói với con này, con của con chơi rất thích, bọn ...
- Dừng, dừng lại, mấy hôm nữa con sẽ về, mẹ từ từ nói với con. Con đang trong phòng làm việc.
Dương Phàm dập máy quay đầu lại thì thấy Tùng Lệ Lệ có vẻ buồn bã, không khỏi cười cười một tiếng rồi nói:
- Cô làm sao thế?
Tùng Lệ Lệ dùng giọng mũi nói thầm:
- Không có việc gì, em đi trước.
Gần một tiếng sau, Ngô Địa Kim đi vào phòng làm việc của Dương Phàm. Sau khi khách khí hai câu, Ngô Địa Kim liền lộ ra một tia xấu hổ mà nói:
- Bí thư Dương, trưởng ban thư ký Tùng đã tìm tôi. Bên phía cục Cựu cán bộ đúng là không có gì để nói, tôi cũng nên đến đó phê bình bọn họ một trận.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Lão Ngô, đừng kích động, phê bình giáo dục làm chính, ngoài ra cũng nghĩ biện pháp cho cục Cựu cán bộ, chuẩn bị chút tiền cải thiện phương tiện giao thông đi lại.
Thái độ này của Bí thư Dương làm cho Ngô Địa Kim càng thêm lo lắng, vội vàng gật đầu nói:
- Tôi nhất định sẽ làm tốt vấn đề này, cam đoan làm cho Bí thư Dương hài lòng.
Sau khi Ngô Địa Kim rời đi, Dương Phàm còn đang kỳ quái, thầm nói cục Cựu cán bộ rốt cuộc là có vấn đề gì? Mãi cho đến khi Tùng Lệ Lệ đi tới, Dương Phàm mới biết được nguyên nhân. Địa điểm cục Cựu cán bộ mặc dù hơi hẻo lánh, nhưng địa phương cũng đủ lớn, trước kia có một nhà khách chuyên môn phục vụ các cựu cán bộ, sau đó đã kinh doanh ra ngoài, sau đó là cho thuê. Ở thành phố Hải Tân này nếu làm khách sạn không ai là không kiếm được tiền. Cục trưởng cục Cựu cán bộ mới nhận chức năm nay muốn làm điểm gì đó, vì thế đập vỡ nhà khách hai tầng cũ kỹ, muốn xây một khách sạn tám tầng.
Vấn đề là bản thân cục Cựu cán bộ không có tiền, không thể làm gì khác hơn là thu hút các nhà đầu tư. Bây giờ nhà khách của cục Cựu cán bộ đã được dỡ xuống và xây dựng khách sạn mới. Chẳng qua chỗ có công trình thì kiểu gì cũng có vấn đề. Đây vốn là chuyện rất bình thường, nhưng vấn đề quan trọng là các cựu cán bộ có ý kiến rất lớn. Bởi vì việc xây dựng gần đây làm cho mọi người không có địa phương hoạt động.
Còn có một vấn đề đó là khách sạn mới xây dựng của cục Cựu cán bộ là hình tức đầu tư. Cục Cựu cán bộ bỏ ra 3 triệu cùng đất mới chiếm được 30 % cổ phần. Đương nhiên quyền sở hữu khách sạn vẫn thuộc về cục Cựu cán bộ, nhưng hợp đồng ký kết lại ký 30 năm, bên trong có vấn đề hay không khó mà nói. Nhưng cục Cựu cán bộ bỏ tiền cải thiệu điều kiện vào mua cổ phần, đãi ngộ của các cựu cán bộ tự nhiên như nước đổ ra sông ra biển. Các cựu cán bộ có ai không phải lão thành tinh chứ? Bọn họ không làm to chuyện là bởi vì có Ngô Địa Kim mà thôi.
Mặc dù không làm lớn chuyện nhưng bên phía phòng Tiếp dân đã nhận được không ít phản ánh của các cựu cán bộ. Chánh văn phòng thị ủy Tiễn Trình cũng đã mấy lần phản ánh với Tùng Lệ Lệ. Nhưng bởi vì quan hệ giữa Ngô Địa Kim và Dương Phàm bây giờ coi như khá hòa hợp, Tùng Lệ Lệ lại không muốn làm phiền Dương Phàm bởi chuyện nhỏ này, nên tạm thời để đó.
- Cô hiểu rõ tình huống, vấn đề có lớn hay không?
Dương Phàm sa sầm mặt mà hỏi. Tùng Lệ Lệ do dự một chút rồi nói:
- Cái này khó mà nói, vấn đề nhất định là có, chẳng qua phải xem là màu đen hay là màu xám. Từ lâu dài mà nói cục Cựu cán bộ làm như vậy sẽ giảm bớt vấn đề khó khăn về kinh phí của cục Cựu cán bộ, đây là chỗ lợi.
Tùng Lệ Lệ nói là thật, Dương Phàm cảm thấy đúng là có cái lý này. Nếu muốn quan bây giờ không kiếm chút màu xám để thu vào, điều này quả thực còn làm bọn họ đau hơn bị giết. Hơn nữa cục Cựu cán bộ vốn là một cơ quan nước trong, nếu nhìn chằm chằm vào cục Cựu cán bộ chẳng có tác dụng gì mấy. Chuyện này xuất phát từ việc Đàm Tuyết Ba bị bệnh. Nếu không phải như vậy thì Dương Phàm cũng không để mắt tới.
- Cô đã nói như vậy, như vậy không truy cứu nữa, lúc này đoàn kết nội bộ là quan trọng nhất. Chẳng qua vấn đề đãi ngộ các cựu cán bộ nhất định không thể sơ sót, tâm trạng bất mãn của các cựu cán bộ cũng cần phải trấn an một cách nhanh nhất.
Tùng Lệ Lệ gật đầu muốn rời đi, Dương Phàm gọi lại rồi nói:
- Đặt tôi vé máy bay bay về Bắc Kinh vào sáng mai.
Tùng Lệ Lệ há miệng định nói lại thôi. Dương Phàm không khỏi cười nói:
- Thế nào, không muốn nói tối cùng nhau sao?
Tùng Lệ Lệ nghe xong mặt không khỏi đỏ ửng lên, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Em không phải nghĩ đến anh phải về Bắc Kinh nộp thuế sao? Em không dám làm cho nhà anh sinh biến.
Dương Phàm cười cười tự giễu một câu, cười khổ nói:
- Đàn ông, không nói cũng không được. Lời này cô có nghe nói chưa? Cô đây là đang nghi ngờ năng lực của tôi, tôi bây giờ mới bao nhiêu tuổi chứ?
Tùng Lệ Lệ không khỏi cười tươi như hoa, nhỏ giọng nói:
- Đến tối, em đợi anh.
Trước khi hết giờ Ngô Địa Kim tìm đến phòng làm việc của Dương Phàm, vừa gặp mặt liền vội vàng nói:
- Bí thư Dương, tôi đã tìm hiểu rõ tình hình. Cục Cựu cán bộ muốn có nguồn thu nhưng lúc thực hiện lại suy nghĩ không chu đáo, vì thế làm cho các cựu cán bộ có chút bất mãn.
Dương Phàm mặt không đổi sắc nhìn Ngô Địa Kim một chút, thản nhiên nói:
- Cảnh cáo bọn họ, cống hiến của các cựu cán bộ cho sự phát triển của thành phố Hải Tân là không thể xóa nhòa, không thể làm cho người ta cảm thấy người đi trà lạnh.
Ngô Địa Kim vội vàng gật đầu nói:
- Tôi đã mạnh mẽ phê bình bọn họ, bọn họ cũng tỏ vẻ sẽ sửa đổi. Lát nữa tôi sẽ nghĩ biện pháp, chuẩn bị dành chút tài chính sang đối phó trước một chút. Chủ yếu là làm tốt hệ thống trực ban 24 giờ. Sức khỏe của các cựu cán bộ rất dễ có vấn đề, phải luôn có người trực ban.
Sau khi hết giờ Dương Phàm và Tùng Lệ Lệ đến bệnh viện thăm Đàm Tuyết Ba. Đàm Tuyết Ba được cấp cứu đã tỉnh lại một lần, về cơ bản đã qua thời kỳ nguy hiểm. Đàm Tuyết Ba uống thuốc nên vẫn đang ngủ, Dương Phàm không đánh thức lão, nói chuyện với Đàm Vọng Cao rồi rời đi. Lúc ra khỏi phòng thì nghe thấy bạn già của Đàm Tuyết Ba đang dùng tiếng địa phương mắng người.
Dương Phàm đang định đi ra ngoài thì bị Đàm Vọng Cao kéo lại rồi nói:
- Bí thư Dương, chờ chút rồi ra ngoài.
Đàm phu nhân mắng rồi đuổi người kia đi, Đàm Vọng Cao lúc này mới tiễn hai người Dương Phàm ra ngoài. Lúc đến bãi đỗ xe bệnh viện, Đàm Vọng Cao mới giải thích:
- Vừa nãy mẹ tôi mắng chính là tổ trưởng tổ xe thị ủy.
Dương Phàm thuận miệng nói:
- Xem ra anh ta không được hoan nghênh.
Lúc nói lời này trên mặt Dương Phàm có chút không được tự nhiên, hơi xấu hổ một chút. Bạn đang đọc truyện được tại
Đàm Vọng Cao nhìn Tùng Lệ Lệ một chút, do dự một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, không phải tôi nịnh ngài. Bố tôi từng nói, mâu thuẫn giữa bố tôi và ngài không phải về lợi ích cá nhân, mà là khác nhau về cách sử dụng cán bộ. Bố tôi cho rằng đồng chí lão thành chững chạc, thái độ công việc chăm chú. Ngài lại thích dùng người trẻ tuổi hơn.
Dương Phàm không ngờ Đàm Tuyết Ba đánh giá quan hệ giữa hai người như vậy, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ.
Dương Phàm dùng người xuất phát từ góc độ công việc, nhưng càng nhiều lúc là tạo dựng một bộ máy thuộc về mình. Nói một chút tâm tư cũng không có, đó chính là nói láo. Có lãnh đạo nào không thích dùng người mà mình tín nhiệm chứ?
Khi xe lăn bánh ra khỏi bệnh viện, Tùng Lệ Lệ vẫn không nói gì đột nhiên lạnh lùng nói:
- Đàm Vọng Cao vừa nãy nói còn chưa xong. Tên lái xe kia trước kia là lái xe của Đàm Tuyết Ba. Trước khi Đàm Tuyết Ba lui xuống đã đề bạt hắn ta lên giữ vị trí phó trưởng phòng. Chuyện này Tiễn Trình đã nói với em. Khi Đàm Tuyết Ba phát bệnh, người đầu tiên nghĩ đến là gọi điện cho hắn ta. Nếu không với tính cách không thích tranh cãi với người của vợ Đàm Tuyết Ba, sao có thể mắng người ở nơi công cộng như vậy chứ?