Ngoại trừ phong lưu một chút, Dương Phàm không cho rằng mình có vấn đề gì. Muốn dựa vào quan hệ nam nữ mà đẩy ngã Dương Phàm, khả năng này có thể nói là quá nhỏ. Hơn nữa Tằng Cát nhượng bộ đã nói rất rõ vấn đề. Bây giờ lộ ra dáng vẻ đó, Dương Phàm ngược lại không hề áp lực mà còn cảm thấy buồn cười.
Tằng Cát thấy khóe miệng Dương Phàm đang hơi vểnh lên, mang theo một tia cười cợt mơ hồ, trong lòng Tằng Cát không khỏi cười khổ một tiếng. rất rõ ràng người trước mặt này bình tĩnh đến kinh người, thậm chí còn có thể cười được nữa.
- Một tuần trước Ủy ban kỷ luật trung ương nhận được một phần tài liệu tố cáo của Ủy ban kỷ luật tỉnh Giang Nam chuyển đến, tố cáo đồng chí có vấn đề lớn về kinh tế trong thời gian công tác ở thành phố Uyển Lăng tỉnh Giang Nam. Đối với điểm này, đồng chí có điều gì muốn nói không?
Tằng Cát đưa ra vấn đề này, Dương Phàm bề ngoài thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng thực ra đang đề phòng Tằng Cát đột nhiên đưa ra câu hỏi. Cho nên Tằng Cát đột nhiên đưa ra câu hỏi, bề ngoài Dương Phàm biểu hiện vô cùng bình tĩnh.
- Tôi không có gì để nói cả, tôi tin tưởng tổ chức sẽ có đánh giá công bằng với tôi.
Dương Phàm biết đây là chuyện ở thành phố Uyển Lăng, trong lòng càng thêm tự nhiên. Lúc ở thành phố Uyển Lăng, trong tay Dương Phàm mặc dù nắm giữ tài chính mấy tỷ, nhưng hắn không có lấy một đồng vào túi mình, hắn không thẹn với lương tâm, tự nhiên sẽ không có vấn đề gì phải lo lắng.
Điểm duy nhất có thể làm lý do đó chính là tập đoàn khoáng sản Vĩ Huyền. Nhưng tập đoàn khoáng sản này lại lấy chiêu bài từ trên sở Khoáng sản tỉnh, từ thủ tục mà nói không có quan hệ gì với Dương Phàm.
- Năm đó khi huyện Vĩ Huyền làm khu công nghiệp, từ đầu đến cuối đã đầu tư khoảng sáu tỷ. đối với việc sử dụng khoản tài chính này, đồng chí có thể cam đoan một chút vấn đề cũng không có sao?
Tằng Cát lại hỏi một câu, giọng điệu đã tăng lên một chút.
Dương Phàm không hề do dự mà trả lời:
- Vấn đề này nói ra thật đơn giản. Việc đầu tư tài chính vào khu công nghiệp Vĩ Huyền, chủ yếu chia thành hai bộ phận. Một bộ phận là do chính quyền đầu tư, một bộ phận là tài chính của các nhà đầu tư. Về phần mà chính quyền đầu tư, chủ yếu được sử dụng xây dựng trụ cột, vấn đề này các đồng chí có thể đi điều tra sổ sách. Về mỗi một hạng mục mà chính quyền và các nhà đầu tư hợp tác, các nhà đầu tư có quyền giám sát tuyệt đối với việc sử dụng tài chính, lời bên chính quyền nói không tính, phải được Hội doanh nghiệp thống nhất mới được. Còn có một bộ phận tài chính là trên tỉnh rót xuống. Trong quá trình sử dụng khoản tiền này cũng tiếp nhận sự giám sát nghiêm ngặt của thành phố, mỗi một tệ đều được ghi rõ ràng, trên thành phố cũng đã kiểm tra.
Dương Phàm không hề hoang mang trả lời như vậy, thái độ rất bình tĩnh, tiết tấu nói chuyện rất rõ ràng, một chút cũng không hề có cảm giác bối rối. Phát hiện này làm cho Tằng Cát đúng là có chút mê hoặc. khu công nghiệp Vĩ Huyền dính dáng tài chính khổng lồ, Tằng Cát cho rằng từ trong này không có một chút vấn đề là không có khả năng. Chỉ là vì người do Ủy ban kỷ luật trung ương phái ra đi điều tra trong một thời gian quá ngắn, hai là do áp lực lớn nên mới không thể tra ra vấn đề gì mà thôi. Nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt của Dương Phàm, Tằng Cát cũng nghi ngờ chính phán đoán của mình, không biết chừng người này trong quá trình xây dựng khu công nghiệp đúng là không có một chút vấn đề gì.
Còn có một chi tiết mà Tằng Cát chú ý tới trong câu trả lời của Dương Phàm, đó là Dương Phàm không hề nói đến thành tích mà mình đã làm khi thay đổi diện mạo lạc hậu của Vĩ Huyền, chỉ là dùng việc luận việc, dùng việc để trả lời, không hề đề cập đến chuyện gì khác.
- Dương Phàm, đồng chí không muốn nói thành tích mình đã làm được để phát triển kinh tế Vĩ Huyền sao?
Tằng Cát đột nhiên hỏi một câu như vậy, Dương Phàm nghe xong không khỏi sửng sốt một chút, rất tùy ý trả lời:
- Cái này có gì cần nói cơ chứ? Làm quan một khóa, tạo phúc một phương, đây là bổn phận của người làm quan. Nếu làm không tốt là thất trách, quần chúng nhân dân tự nhiên sẽ mắng anh.
Câu trả lời này làm đầu Tằng Cát như nổ ra, ông một tiếng, lực trùng kích mạnh hơn hẳn so với thái độ cứng rắn lúc trước của Dương Phàm. Tằng Cát từng gặp qua không ít tên quan chức sa đọa, những tên này khi bị bắt, hầu hết đều nói mình làm ra thành tích như thế nào, giống như làm tốt lắm, đây là lý do mà bọn họ sa đọa.
Tằng Cát cảm thấy mình không còn gì để mà hỏi nữa, chẳng qua vẫn có chút không cam lòng nhìn Dương Phàm một chút rồi nói:
- tập đoàn khoáng sản Vĩ Huyền và việc tập đoàn Thiên Mỹ chuyển trụ sở chính đến Uyển Lăng, trong quá trình thực hiện, đồng chí không muốn nói gì sao?
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Đồng chí thấy cần giải thích chuyện này ư? Đồng chí đây là đang dụ cung.
Vừa nói Dương Phàm vừa lấy thuốc ra giơ lên với Tằng Cát một chút rồi nói:
- Có thể chứ?
Tằng Cát gật đầu, Dương Phàm châm thuốc sau đó mới từ từ nói:
- phát triển kinh tế Vĩ Huyền, công của việc khai thác các mỏ than là không thể không có, nhưng điều kiện kiên quyết lúc đó là chỉnh đốn việc khai thác tư nhân, khai thác trộm, điều này gây ảnh hưởng đến môi trường. Sau đó do sở Khoáng sản tỉnh làm cầu nối, do tài chính đến từ bên ngoài và địa phương hợp tác, bắt đầu làm lớn việc khai thác than. Có các mỏ than lớn, chất lượng tốt và dây chuyền khai thác than, mới có thể hấp dẫn các tập đoàn lớn như tập đoàn thép Bảo Cương. Về phần quá trình thực hiện cụ thể, các đồng chí có thể xuống Vĩ Huyền hiểu rõ tình hình. Về phần tập đoàn Thiên Mỹ đến thành phố Uyển Lăng, đó là do may mắn, đồng thời đây là kết quả do sự quan tâm cao độ của lãnh đạo tỉnh. Về quá trình thực hiện cụ thể, tôi không thể giải thích.
Tập đoàn Thiên Mỹ chuyển trụ sở đến thành phố Uyển Lăng không liên quan gì mấy với vấn đề tài chính, cụ thể đều là do chính sách ưu đãi, mà những việc này đều được lãnh đạo tỉnh đồng ý, vấn đề này Dương Phàm càng thêm tự tin hơn nhiều. Tằng Cát khi nghe thấy Dương Phàm cười cười nói ra hai chữ "dụ cung", trong lòng đúng là lấy làm kinh hãi. Bởi vì Tằng Cát đúng là có ý này. Chẳng qua tiếp theo Dương Phàm vẫn trả lời vấn đề, càng tỏ vẻ hai tay phất nhẹ thành gió.
Tằng Cát thật sự là hỏi không ra vấn đề gì. Nhưng thật ra cô gái ghi chép bên cạnh đột nhiên nói:
- Dương Phàm, công trình dành cho người thu nhập thấp ở thành phố Uyển Lăng và thành phố Hải Tân đều dính dáng đến tập đoàn Thiên Mỹ, đồng chí có thể giải thích một chút không, vì sao lại như vậy?
Dương Phàm không nhịn được phì cười một tiếng, Tằng Cát thấy thế không khỏi hơi đỏ mặt lên. Dương Phàm biết Tằng Cát đang có chút xấu hổ. Trời mới biết cô gái trẻ tuổi này có lai lịch như thế nào, không ngờ hai lần tự tiện nói chuyện.
- Vấn đề này tôi thấy không cần trả lời đồng chí, tôi thật ra có thể đứng từ một phía mà nói công trình dành cho người thu nhập thấp là sản phẩm kỳ quái. Đầu tiên chúng ta phải nói rõ tại sao cần công trình dành cho người thu nhập thấp? Nguyên nhân rất đơn giản, giá nhà đất quá cao, hầu hết người vất vả cả đời dường như miễn cưỡng có thể mua được một căn hộ. Xin hỏi đây có là hiện tượng bình thường không? Theo tôi thấy hiện tượng này rất không bình thường. Nhưng chính quyền nào mà lấy công trình dành cho người thu nhập thấp để tạo thành chiến tích, thực ra đó là một sự thất trách biến tướng. Quần chúng nhân dân vất vả cả đời, mua một căn nhà cũng không đủ ...
Tằng Cát không ngờ Dương Phàm lại nói như vậy để vòng qua câu hỏi, cô gái ghi chép không ngờ đã nừng lại, còn có vẻ rất thú vị. Tằng Cát tức giận hừ một tiếng, vội vàng nói sang chuyện khác:
- Đồng chí Dương Phàm, vấn đề hôm nay chỉ hỏi đến đây thôi. Đồng chí về nghỉ đi. Đồng chí viết lại một phần chi tiết các công việc đã làm ở thành phố Uyển Lăng, ngày mai đưa cho tôi.
Dương Phàm từ trong phòng đi ra. Người chờ ở bên ngoài không phải người của Ủy ban kỷ luật trung ương, mà là chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Miêu Hằng Sinh.
- Đồng chí Dương Phàm đã ra rồi sao, chỗ nghỉ đã được bố trí. Xin lỗi, dựa theo quy định trước khi đồng chí Ủy ban kỷ luật trung ương rời đi, đồng chí không thể tùy ý hoạt động.
Miêu Hằng Sinh vẻ mặt tuy nghiêm túc, nhưng giọng nói lại vô cùng khách khí.
Dương Phàm gật đầu tỏ vẻ hiểu. Miêu Hằng Sinh tự mình dẫn đường đi xuống dưới lầu. Khi đưa Dương Phàm đến phòng nhà khách tỉnh ủy, Miêu Hằng Sinh cũng không hề vội vàng rời đi, mà cười nói:
- Yên tâm nghỉ ngơi, cần gì thì nói với nhân viên phục vụ.
Không hề thu lấy điện thoại di động, điều này làm Dương Phàm không khỏi ngẩn ra một chút, lập tức cười cười đưa Miêu Hằng Sinh ra ngoài. Chuyện này xảy ra trước khi Dương Phàm vào thường vụ tỉnh ủy, có thể nói đây là có người có mục đích xấu xa. Chẳng qua đây là tài liệu đến từ thành phố Uyển Lăng để tố cáo Dương Phàm. Có thể thấy ở thành phố Hải Tân này, không ai nắm được tật xấu gì của Dương Phàm.
Tình huống đại khái của câu chuyện này, Dương Phàm coi như đã đoán không sai nắm, tự nhiên không thể có động tác. Dương Phàm chỉ gọi điện thoại cho Trương Tư Tề, tỏ vẻ họp trên tỉnh, tối không về được. Trương Tư Tề quan tâm vài câu trong điện thoại, sau đó dập máy.
Trong phòng đã chuẩn bị giấy bút, Dương Phàm cầm lấy bắt đầu viết theo yêu cầu của Tằng Cát.
Thư ký Lý Thắng Lợi và lái xe Lâm Chí Quốc được bố trí ở tầng bên dưới, không thể tùy tiện lên phòng Dương Phàm. Dương Phàm có thể ra ngoài nhưng phải có người của Ủy ban kỷ luật đi theo. Dương Phàm trong lòng rất tự nhiên và yên tâm, vì thế hắn không thấy gì cả. Giữa trưa Dương Phàm cùng hai người Lý Thắng Lợi ăn cơm, trước bữa tối khi giao tài liệu cho Tằng Cát, Tằng Cát không nhìn tài liệu mà nói:
- Được rồi, chuyện đã kết thúc.
Dương Phàm rõ ràng phát hiện mặt Tằng Cát có chút xấu hổ, nhưng điều này không có quan hệ gì lớn đối với Dương Phàm. Ở sâu trong lòng Dương Phàm rất muốn biết chuyện này rốt cuộc là điều gì xảy ra. Chẳng qua lúc này rõ ràng không tiện gọi điện lên Bắc Kinh. Không biết chừng điện thoại bị giám sát mà.
- Thư ký của bí thư Triệu gọi điện tới bảo ngài đến đó một chuyến.
Lý Thắng Lợi đi tới bên cạnh Dương Phàm, nhẹ nhàng báo cáo một câu. Khi Dương Phàm gật đầu tỏ vẻ đã biết, Tằng Cát cười cười đi lên bắt tay Dương Phàm rồi nói:
- Gặp lại đồng chí Dương Phàm.
Không có một cơn gió nào lay động, thậm chí có chút bình tĩnh, chuyện giống như cứ thế trôn qua. Nhưng Dương Phàm không hề cảm thấy dễ dàng, ngược lại có cảm giác đè nặng trong lòng mình. Chuyện chưa hết, tuyệt đối chưa hết, đây tuyệt đối là một loạt hành động từ trên xuống dưới nhằm vào mình, nhưng đây là mưu xong mới động.
Dương Phàm đã có thói quen suy nghĩ hết mọi chuyện. Trong nháy mắt khi đến đại sảnh trụ sở tỉnh ủy, xa xa thấy Đinh Duệ mặt mày nhăn nhó đứng ở trên lầu ba, Dương Phàm chỉ trong nháy mắt đã suy nghĩ cẩn thận được cả câu chuyện này.
Ngay từ đầu, người gây ra chuyện này không định làm gì được Dương Phàm. Người ta muốn chính là một kết quả, ngăn cản Dương Phàm tiến vào thường vụ tỉnh ủy. Bây giờ xem ra mục đích đã đạt được. Trong các thường vụ tỉnh ủy thì chỏ có Đinh Duệ hy vọng Dương Phàm vào nhất. Mà bây giờ Dương Phàm lại thấy Đinh Duệ mặt mày nhăn nhó như vậy, hơn nữa còn không thân thiết đi lên chào đón như xưa, chỉ là trong nháy mắt nhìn nhau, coi như nói một câu: "Đến" rồi đi ngang qua.
Triệu Việt có lẽ đã sớm biết kết quả này, cho nên sớm phái thư ký Quá Minh chờ ở bên ngoài. Khi thấy Dương Phàm lên lầu, Quá Minh sớm đứng ở đầu cầu thang chờ Dương Phàm.
- Bí thư Dương, bí thư Triệu vẫn chờ ngài.
Cho dù là ai nhìn thấy vẻ tươi cười của Quá Minh lúc này đều cảm thấy rất chân thành.
Dương Phàm đã học được cách không được tin vào những gì mắt mình nhìn. Bởi vì trên thế giới này dùng hai mắt nhìn còn phải thông qua mắt suy nghĩ thật kỹ, qua đó mới có được một kết quả tương đối chính xác.
Đi vào phòng làm việc, Triệu Việt không ngờ đang mở máy tính xách tay lên mạng. Khi thấy Dương Phàm đi vào, Triệu Việt gật đầu cười cười, đẩy máy tính xách tay về phía Dương Phàm. Trên mạng xuất hiện một trang web khá nổi tiếng trong nước. Bài viết bên trong là bức ảnh chụp Dương Phàm lái chiếc xe BMW ở khu nhà, tiêu đề chính là:
- Phó bí thư thị ủy trẻ tuổi đi BMW.
Từ nội dung bài viết theo bức ảnh này có thể thấy được ý tứ sâu sắc trong đó. Hầu hết mọi người đều là tán dương Dương Phàm đã có cống hiến rất lớn cho kinh tế thành phố Uyển Lăng, tuổi còn trẻ mà có tính tiến thủ, năng lực rất lớn. Nhưng những nhận xét tiếp theo lại là chuyện khác, hoàn toàn là nghi ngờ rất lớn về việc Dương Phàm lái xe BMW.
Sau đó liền có người liền muốn ăn thịt, tiếp theo toàn bộ quá trình chính trị của Dương Phàm ở thành phố Uyển Lăng đều được đưa ra. Từ cục Chiêu thương đến huyện Vĩ Huyền, từ huyện Vĩ Huyền đến thành phố Uyển Lăng, sau đó người viết bài dường như rất chú ý đến quá trình công tác về kinh tế của Dương Phàm, sau đó đưa ra phỏng đoán ác ý đối với việc lên chức quá nhanh của Dương Phàm, dùng một giọng nói đầy ghen tị và khinh bỉ.
Triệu Việt chờ Dương Phàm đọc bài viết một lát mới thản nhiên nói:
- Bây giờ truyenfull.vn phát triển quả thật đã đạt được tác dụng giám sát, nhưng cũng làm cho một số người có dụng tâm kín đáo có thể dấu đầu dấu đuôi đạt được mục đích vu cáo người khác. Tỉnh ủy đối với cậu rất khẳng định, trước mặt đồng chí Ủy ban kỷ luật trung ương tôi cũng nói như vậy. Nhưng mà ...
Nói đến chữ "nhưng mà" Triệu Việt dừng một chút, sau đó mặt lộ ra vẻ khổ sở. Triệu Việt do dự một chút, nhưng Dương Phàm đã nở nụ cười rất "dễ dàng" từ từ ngồi xuống ghế, từ từ rút thuốc ra châm một điếu.
- Đồng chí ban Tổ chức cán bộ trung ương khi xuống xem tình hình, vừa lúc đồng chí Ủy ban kỷ luật trung ương cũng đến, cũng chỉ là chuyện chân trước chân sau mà thôi. Cho nên đồng chí ban Tổ chức cán bộ trung ương tỏ thái độ thận trọng với cấp trên. Về việc đồng chí Dương Phàm vào thường vụ tỉnh ủy, có thể phải để thảo luận sau, cụ thể là đến khi nào có lẽ phải đợi Ủy ban kỷ luật trung ương điều tra và đưa ra kết luận cuối cùng.
Dương Phàm không nhớ rõ lắm là như thế nào từ trong phòng làm việc của Triệu Việt đi ra, chỉ là rõ ràng cảm thấy trên người đang lạnh giá, có cảm giác minh thương ám tiễn dễ dàng đâm xuyên qua mình, thật sự làm cho người ta muốn bộc phát một chút.
Trong biệt thự Tây Sơn, Bắc Kinh.
Trong sân với dàn nho rậm rạp, Trần Lão Gia tử đang nằm trong đình, híp mắt nghe Trần Chính Hòa nói. Tất cả những việc xảy ra ở tỉnh Thiên Nhai, Trần Chính Hòa đều đã biết đến. Trên thực tế người của Ủy ban kỷ luật trung ương đi đến tỉnh Thiên Nhai, Trần Chính Hòa đúng như Dương Phàm đoán, đã sớm biết từ trước.
Sau khi nghe Trần Chính Hòa nói ra ứng phó của Dương Phàm với việc này, Trần Lão Gia tử mở to hai mắt, thản nhiên nói:
- Thằng bé này vẫn quá thuận lợi, chịu thiệt một chút cũng không phải chuyện gì xấu. Bố đã xuống, cũng không còn hùng mạnh như trước. Chẳng qua bọn chúng muốn làm lớn chuyện, muốn tạo sóng gió ư, chưa có năng lực đó đâu.
- Người chuẩn bị việc này đúng là đã tính toán không xót cái gì, từ kết quả thì thấy mong đợi không lớn, không phải ánh mắt quá ngắn, chỉ là không có yêu cầu quá cao mà thôi. Con cảm thấy có lẽ không phải cách làm của hai lão già kia. Nếu bọn họ muốn ra tay, như vậy sẽ không làm chuyện kém như vậy.
Trần Chính Hòa đúng là khá bình tĩnh, không có phản ứng quá mạnh.
- Mặc kệ là ai làm, đối với Dương Phàm mà nói cũng không phải chuyện gì xấu. Bố thật ra rất chú ý đến cách làm này. Thông tin đưa lên mạng thực ra gây ảnh hưởng và khả năng bí mật là rất lớn.
Trần Lão Gia tử vừa nói liền đứng lên, Trần Chính Hòa vội vàng dìu Trần Lão Gia tử từ từ đi lại trong sân. Hai người vừa đi, Trần Lão Gia tử lại nói tiếp:
- Một người quá mạnh cũng không phải hiện tượng tốt.
Trần Lão Gia tử nói mình hay là Dương Phàm. Trần Chính Hòa không biết rõ, cẩn thận suy nghĩ một phen thì đưa ra kết luận là cả hai người, trong đó còn có ý nhắc nhở một chút.
- Con có nên tìm cơ hội nói chuyện với Dương Phàm không?
Trần Chính Hòa cười cười hỏi một câu, Trần Lão Gia tử nhìn Trần Chính Hòa một chút rồi nói:
- Không sai, còn có thể cười được nữa. Nói chuyện hay không nói chuyện thực ra là thừa, lúc này phải xem tâm tính và năng lực thừa nhận của con người. Tác dụng từ bên ngoài không lớn, bố không phải không muốn mạnh mẽ đưa tay ra đỡ Dương Phàm lên ngựa, nhưng loại hành vi này là quá kém. Không cần nói gì hết, cũng đừng làm gì cả, mở to hai mắt ra nhìn là được rồi.
Trần Chính Hòa không cười, nặng nề gật đầu nói:
- Bỏ qua cơ hội lần này, Dương Phàm muốn vào thường vụ tỉnh ủy sẽ rất khó khăn.
Một câu nói đã nói hết tình cảm người bố dành cho con của Trần Chính Hòa.
Trần Lão Gia tử không hề tỏ thái độ với việc này, lặng lẽ đi về phía trước.
Trên đường về, tâm trạng Dương Phàm có chút nặng nề, vẻ mặt ngưng trọng, mang theo một tia suy nghĩ mà dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi. Lý Thắng Lợi ngồi ở bên trên trước sau ba lần quay đầu lại nhìn lén Dương Phàm, kết quả Dương Phàm từ khi lên xe chưa từng thay đổi tư thế. Chỉ có vẻ mặt Dương Phàm là biến hoá. Lần đầu tiên khi Lý Thắng Lợi lén nhìn, vẻ mặt Dương Phàm là nghiêm túc. Lần thứ hai Lý Thắng Lợi nhìn lén, Dương Phàm đã khôi phục bình tĩnh thường ngày. Lần thứ ba khi Lý Thắng Lợi lén quay đầu lại nhìn, trên miệng Dương Phàm không ngờ lộ ra một tia mỉm cười.
Lý Thắng Lợi biết người Ủy ban kỷ luật trung ương tìm đến Dương Phàm. Người bị Ủy ban kỷ luật trung ương tìm đến, điều này đối với bất cứ một quan chức nào cũng không phải là chuyện tốt. Lý Thắng Lợi không biết tại sao Dương Phàm còn có thể cười được nữa, nhưng Lý Thắng Lợi không dám hỏi.
Xe đến khu nhà thị ủy, Trương Tư Tề giống như thường ngày vừa nghe thấy tiếng động cơ ô tô liền đi ra mở cửa. Trương Tư Tề khoanh tay đứng ở cửa nhìn Dương Phàm lên bậc thang, kịp thời đưa tay ra cầm cặp.
Mặc dù trên mặt Dương Phàm mang theo nụ cười, nhưng Trương Tư Tề vẫn có thể từ trong vẻ mặt của Dương Phàm nhìn ra một tia khác thường. Biết chồng không ai ngoài vợ, những lời này đúng là có lý. Sự mẫn cảm của phụ nữ làm cho Trương Tư Tề nhận thấy được tâm trạng của người đầu ấp tay gối với mình hình như khác so với bình thường.
Dương Phàm không nói gì, Trương Tư Tề cũng không hỏi, cầm cặp trong tay đưa cho Tiểu Hà tạm thời làm bảo mẫu, sau đó Trương Tư Tề tự mình thay dép lê cho Dương Phàm. Chờ sau khi Dương Phàm ngồi xuống sô pha ở phòng khách, Trương Tư Tề cười hì hì đi pha trà mang tới, sau đó đứng sau lưng Dương Phàm bóp bóp vai cho hắn. Một phen ân cần này của Trương Tư Tề, làm cho Dương Phàm có chút mê hoặc.
- Hôm nay em sao thế?
Dương Phàm nâng tay chặn tay Trương Tư Tề đang đặt trên vai mình. Trương Tư Tề cười cười nhỏ giọng nói:
- Anh làm sao thế?
Dương Phàm biết rõ tính cách của Trương Tư Tề, không khỏi thở dài một tiếng rồi nói:
- Xem ra anh không phải một diễn viên đủ tư cách rồi. Bạn đang đọc truyện được tại
Nụ cười của Trương Tư Tề dịu dàng hơn ngày bình thường ba phần, nhỏ giọng nói:
- Em không biết anh ở bên ngoài gặp phải chuyện gì, nhưng em chỉ muốn anh biết khi về đến nhà, anh luôn có một người vợ nguyện ý tận tâm chăm sóc cho anh.
Giờ phút này Dương Phàm biết mình nói gì cũng là thừa, chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nhỏ bé trên vai, đầu nhẹ nhàng dựa vào bụng Trương Tư Tề.
Hai người cứ im lặng như vậy một lát, mãi cho đến khi tiếng chuông cửa cắt ngang khoảnh khắc riêng tư của hai người. Tiểu Hà ra mở cửa kêu lên một tiếng:
- Chị Chúc đến.
Hai vợ chồng Dương Phàm nghe tiếng cùng nhau đi ra cửa. Chúc Vũ Hàm mặt mỉm cười đã xuất hiện trước cửa.
Sau khi ngồi xuống phòng khách, Chúc Vũ Hàm cầm lấy chén trà mà Tiểu Hà đưa cho, cười cười một tiếng nhìn Dương Phàm rồi nói:
- Trước khi chị đi, bố bảo chị nói với em một chuyện xưa, em có muốn nghe hay không?
Thực ra tâm trạng của Chúc Vũ Hàm rất phức tạp. Chúc Đông Phong phản đối nàng đến đây, nhưng Chúc Vũ Hàm lại cố chấp muốn đi. Khi người đàn ông mình yêu buồn chán, không ở bên cạnh hắn ta, trong lòng Chúc Vũ Hàm đúng là rất lo lắng.
Bây giờ thấy Dương Phàm còn đang cười được, mặc dù có chút miễn cưỡng nhưng Chúc Vũ Hàm vẫn có thể yên tâm.
- Chuyện xưa mà bí thư Chúc muốn nói chắc là rất đặc sắc, nghe một chút cũng không sao mà.
Dương Phàm cười cười trả lời. Chúc Vũ Hàm ngồi ngay ngắn phía đối diện thực ra rất muốn ngồi bên cạnh Dương Phàm, muốn cầm tay hắn mà từ từ nói.
Chuyện xưa mà Chúc Vũ Hàm nói, Dương Phàm thực ra đã biết. Trương Cư Chính triều Minh 12 tuổi đỗ tú tài, năm 13 tuổi đi thi, lúc đó Tuần phủ Cố Lân Hồ Bắc nghe nói có một tú tài nhỏ như vậy đi thi. Trước Trương Cư Chính cũng có một thiếu niên trúng khoa thi, người kia gọi là Dương Đình Hoa. Dương Đình Hoa trải qua ba triều, có thể nói quyền khuynh thiên hạ. Cố Lân nghe nói lần này có tú tài 13 tuổi như vậy, tự nhiên là muốn đi gặp một lần.
Sau khi gặp mặt và nói chuyện một phen, Cố Lân cởi dây lưng mình đeo đưa cho Trương Cư Chính. Khi đưa Trương Cư Chính rời đi, Cố Lân xoay người nói với quan trông thi bên cạnh, mặc kệ cậu bé này thi tốt như thế nào cũng không thể cho trúng cử. Cố Lân trở mặt nhanh hơn lật bàn tay, trong đó tự nhiên có ý đồ khác.
Trương Cư Chính sinh năm 1525 tại Giang Lăng, Hồ Bắc, vì vậy ông còn được goi là Trương Giang Lăng (张江陵). Ông từ nhỏ đã nổi tiếng là người thông minh, học giỏi, 12 tuổi đã tham gia thi tú tài và được tri phủ Kinh Châu là Lý Sĩ Cao khen ngợi. Tới năm 16 tuổi thì Trương Cư Chính đỗ cử nhân, tới năm Gia Tĩnh thứ 16 (1547) thì Trương Cư Chính trúng tiến sĩ khi mới 22 tuổi và được cử vào làm biên tu tại Hàn lâm viện.
Tới cuối thời Minh Thế Tông, Trương Cư Chính được thăng chức hữu trung doãn. Năm Long Khánh thứ nhất thời Minh Mục Tông (1567), Trương Cư Chính được phong chức tả thị lang bộ Lại kiêm Đông các đại học sĩ, ông bèn nhân cơ hội này dâng hoàng đế tác phẩm Trần lục sự sơ (陈六事疏) trong đó đưa ra nhiều biện pháp cải cách về chính trị nhằm củng cố quyền lực của nhà Minh. Sau nhiều cuộc tranh giành chính trị trong triều đình, Trương Cư Chính dần leo đến chức thượng thư bộ Lại kiêm đại học sĩ Kiến cực điện. Trong vị trí này, Trương Cư Chính cùng Cao Củng đã tận dụng được việc cháu của Altan Khan (Yêm Đáp Hãn,俺答汗) tộc Thát Đát ra hàng để bình ổn biên giới phía Bắc của nhà Minh đồng thời đẩy mạnh việc giao thương ở phía Nam bằng việc thành lập "Giao dịch hội" (交易会).
Chưa kịp chứng kiến thành quả cải cách thì Minh Thế Tông qua đời khi mới 35 tuổi (năm 1572), hoàng đế di chiếu cho Trương Cự Chính làm phụ chính đại thần cho Minh Thần Tông hay Vạn Lịch đế khi đó mới lên 9 tuổi. Được Lý thái hậu, mẹ của Vạn Lịch đế, hoàn toàn tín nhiệm, Trương Cư Chính đã hợp tác với hoạn quan Phùng Bảo để loại bỏ Cao Củng và trở thành đại thần có quyền lực tối cao trong triều đình nhà Minh. Trong khoảng 10 năm, Trương Cư Chính với toàn bộ quyền quân chính đại sự trong tay đã cho thi hành những biện pháp cải cách về chính trị và kinh tế mà ông đã ấp ủ từ lâu nhằm củng cố quyền lực của nhà Minh và thúc đẩy sự phát triển của kinh tế trong nước. Trương Cư Chính đặc biệt chú trọng việc cải cách bộ máy quan lại, nâng cao năng lực của tầng lớp quan viên, tháng 10 năm Vạn Lịch thứ 8 (1580), ông hạ lệnh cho Bộ Lại kiểm tra chuyện tham nhũng, lạm chi, giả chi ở nha môn của lưỡng kinh (Bắc Kinh và Nam Kinh) với kết quả là 156 người bị giáng chức. Năm Vạn Lịch thứ 9 (1581), Trương Cư Chính cho sa thải một loạt quan chức lớn như tuần phủ Vân Dương, tuần phủ Thuận Thiên, tổng số quan lại trong nước vì thế giảm từ hơn 12 vạn người xuống còn 9 vạn 8 nghìn người. Về đất đai, Trương Cư Chính cho thanh tra các địa chủ khai man đất để trốn thuế đồng thời cho áp dụng chính sách Nhất điều tiên pháp (一条鞭法) nhằm đơn giản hóa việc thu thuế đồng thời tăng thu cho ngân sách quốc gia, nhờ vậy sử sách đã ghi lại rằng vào đầu thời Minh Thần Tông, tình hình tài chính nhà Minh được cải thiện trông thấy. Về quân sự, Trương Cư Chính cho trọng dụng các tướng giỏi như Thích Kế Quang, Lý Thành Lương để huấn luyện binh sĩ, việc phòng thủ phía Bắc vì thế được cải thiện, việc trị thủy Hoàng Hà cũng được Trương Cư Chính xử lý hữu hiệu bằng cách giao công việc này cho Phan Quý Tuần.
Năm Vạn Lịch thứ 5 (1577), cha của Trương Cư Chính qua đời trong lúc ông đang bận việc nước. Theo quan chế thông thường thời đó thì quan lại được nghỉ 3 năm để chịu tang báo hiếu, Trương Cư Chính bèn đích thân từ bỏ phong tục cũ và đề ra chính sách đoạt tình (夺情) theo đó quan lại vì việc nước không được từ chức để chịu tang báo hiếu. Chính sác này của Trương Cư Chính sau khi đề ra đã bị rất nhiều quan lại phản đối buộc ông phải dùng biện pháp mạnh để đàn áp, sự kiện này cùng việc Trương Cư Chính sa thải rất nhiều quan lại để tinh giảm bộ máy cai trị đã khiến ông bị rất nhiều người trong giới quan trường thù oán. Năm Vạn Lịch thứ 7 (1579), Vạn Lịch đế nghe lời hoạn quan Trương Kình nhân lúc nửa đêm lẻn ra ngoài Tử Cấm Thành du ngoạn. Vốn khổ công nghiêm khắc giáo dục hoàng đế từ nhỏ, Trương Cư Chính khi được Lý thái hậu cho biết chuyện này đã trách mắng Vạn Lịch đế nặng nề, ông còn bắt hoàng đế tự viết Tội kỉ chiếu (罪己诏) để nhận ra lỗi lầm của bản thân. Sự nghiêm khắc của Trương Cư Chính đã khiến Vạn Lịch đế để bụng từ nhỏ và gây họa cho chính gia đình Trương Cư Chính sau khi ông qua đời.
Năm 1582 Trương Cư Chính bệnh nặng qua đời khi công việc cải cách vẫn đang còn dang dở. Sau khi ông qua đời, ngự sử Giang Tây đạo là Lý Thực dâng vua bản cáo trạng 12 tội của Phùng Bảo khiến vị hoạn quan này bị Vạn Lịch đế tịch biên gia sản, cách hết chức vụ. Tiếp đó nhiều quan lại cũng lên tiếng tố cáo Trương Cư Chính khi còn sống đã cùng Phùng Bảo lạm dụng quyền lực, chuyên quyền, tham ô của công, hoàng đế cuối cùng ra lệnh tịch biên gia sản nhà họ Trương, niêm phong tư dinh Trương Cư Chính khiến cho 17 người nhà họ Trương bị chết đói.
Phải đến đời Minh Tư Tông khi nhà Minh đã trên đà sụp đổ, danh tiếng của Trương Cư Chính mới được phục hồi. Các tác phẩm do ông sáng tác trong đó có Thư kinh trực giải (书经直解), tác phẩm giải nghĩa Tứ thư, Ngũ kinh bằng ngôn ngữ dễ hiểu để Vạn Lịch đế học, hay Trương thái nhạc tập đã được người đời tập hợp lại trong sách Trương văn trung công toàn tập.