Sỹ Đồ Phong Lưu

Việc Cát Kính Tùng bị bắt, Dương Phàm hoàn toàn không biết gì, giờ hắn còn đang bận lái xe đi hóng gió quanh thành phố. Không cần phải đi làm, bản kiểm điểm cũng chưa từng viết qua, mới nghĩ đến thôi mà đã cảm thấy rất phiền phức rồi.
Dương Phàm vẫn chưa biết hướng đi của dư luận trong tòa nhà thị ủy đã hoàn toàn thay đổi rồi, hơn nữa càng đồn đại lại càng thêm loạn. Lúc đầu tiên, tối đa mọi người chỉ đồn rằng chàng trai trẻ Dương Phàm này có bị đuổi hay không? Hay là bị điều tới nơi hẻo lánh nào đó. Sau khi Cát Kính Tùng bị bắt đi, hướng gió lập tức thay đổi. Có người nói vì Dương Phàm tố cáo vấn đề của Cát Kính Tùng lên ủy ban kỷ luật tỉnh nên mới dẫn tới việc hai người nảy sinh xung đột, cho nên Dương Phàm trở thành anh hùng có công đấu tranh bài trừ phần từ xấu của xã hội.
Đương nhiên, việc của Dương Phàm hiện tại đã không được thị ủy và chính quyền thành phố coi ra cái gì nữa rồi. Chủ nhiệm khu đô thị mới, cục trưởng cục công thương, cục trưởng cục tài chính, bí thư trưởng thị ủy, tất cả bị bắt hết rồi, đây mới là nhân tố chính gây nên cơn địa chấn.
Vấn đề quan trọng nhất chính là việc còn ai bị liên can nữa hay không? Và ai có thể ngồi lên những cái ghế trống này. Những vấn đề này, tự nhiên do thị ủy và chính quyền thành phố quyết định.
Trong cái cảnh nước sôi lửa bỏng này thường có kẻ khóc người cười mà!
Trầm Ninh hiện tại đang rất vui, thằng ôn này thông tin cũng nhạy bén ghớm, hai ngày nay phát sinh nhiều việc như vậy, mặc dù hơi dồn dập nhưng đều khiến người ta phấn chấn. Nhất là việc thằng chó Hạ Thiên bị tóm rồi, sau này toàn cái Uyển Lăng này, bản thân mình hoàn toàn xứng đáng với cái chức đệ nhị thiếu gia rồi. Đệ nhất thiếu gia thì con ai vào đây nữa? Đương nhiên là thằng ôn thân phận mập mờ Dương Phàm.
Đợi tới sau khi Trầm Minh kể lại việc Dương Phàm đánh cho lão Cát Kính Tùng một trận nên hồn trước khi lão bị bắt, Trầm Ninh ngó trước ngó sau rồi lấy điện thoại ra gọi cho Dương Phàm. - .
"Con chim lợn kia. Không nhìn ra à nha. Mày lại dám đánh người ở trong tòa nhà thị ủy, nhiệt huyết năm xưa chưa vơi hả?"
Dương Phàm tức tối nói:" Cút mẹ mày đi, ông già mày đang bắt tao viết kiểm điểm đây này, phiền chết người đi được."
Trầm Ninh đương nhiên không thể bỏ qua cái cơ hội trêu tốt như vậy Dương Phàm, cười liên tục nói:" Cát Kính Tùng bị bắt mẹ nó rồi, mày còn lo cái gì nữa?"
Dương Phàm không kịp phản ứng, hỏi:" Cái gì bị bắt? Ai bị bắt?"
Trầm Ninh rất giật mình nói:" Mày chưa biết hả? Chiều nay, sau khi mày đánh người không lâu, chắc là hơn một tiếng thôi, người của ủy ban kỷ luật tỉnh đã giải lão ta từ trong văn phòng của ông già tao đi mất rồi. Mà thôi, mày mau đến Mỹ Vị Cư đi, sắp tới giờ cơm tối rồi, anh em ăn cơm vừa ăn vừa nói."
Dương Phàm cúp máy xong, cũng chả còn lòng dạ nào mà đi hóng gió nữa, sao mà sự việc có thể thay đổi chỉ trong chớp mắt như vậy chứ nhỉ? Không được thấy cái cảnh Cát Kình Tùng bị bắt, sai lầm mà, sớm biết thế thì ngồi ở đó viết kiểm điểm cho xong.
Nghĩ tới việc viết kiểm điểm, Dương Phàm nhớ ngay tới Ngô Yến, cô ta chắc là rất giỏi viết kiểm điểm đây. Ừ, ừ, chính là cô ta rồi. Nói xong Dương Phàm gọi cho Ngô Yến.
"Cậu Dương, chúc mừng nhé, cậu hiện tại đã trở thành anh hùng đấu tranh bài trừ phần tử xấu rồi, chỉ là cách thức hơi thô bạo một tí." Giọng nói vui vô cùng Ngô Yến truyền tới. Làm thế nào mà không vui cho được, trong một chốc mà bắt bao nhiêu người như vậy, ai mà biết còn bắt thêm được ông nào nữa? Ghế trống quá nhiều, Dương Phàm lúc này gọi tới, vừa đúng lúc nên nịnh nọt một tí. Người ta là con nuôi của thư ký tỉnh ủy cơ mà, Trầm thư ký hình như là do Chúc thư ký một tay nâng đỡ nữa.
"Đừng nói ba cái chuyện này nữa, có việc cần cô giúp đây. Mà thôi, tan làm cô đến thẳng Mỹ Vị Cư đi, ăn cơm rồi bàn luôn."
Ngô Yến tràn ngập niềm vui đáp ứng ngay, Dương Phàm nhìn thời gian thì cũng sắp tan làm rồi, liền lái xe tới Mỹ Vị Cư. Vừa tới trước cửa là nhìn thấy Trầm Ninh đứng bên cạnh xe cảnh sát, chả có chút dáng vẻ oai phong chính trực của cảnh sát tí nào cả, ngược lại còn giống như phường đầu trộm đuôi cướp mắt đảo như rang lạc.
Xe của Dương Phàm còn chưa dừng lại hẳn, Trầm Ninh đã cười hô hô đi đến nhỏ giọng nói:" Chim lợn à, lần này náo nhiết rồi đó, lão Hạ chắc cũng sắp đi rồi."
Dương Phàm bất mãn lườm hắn một cái, không hoang mang nói:" Đứng đây chém gió cái gì? Đi vào tìm phòng ngồi rồi nói sau, mày chả có chút chín chắn mẹ nào cả." Làm ra cái vẻ ông cụ non dạy bảo người ta, lúc Trầm Ninh đang xấu hổ thì Dương Phàm nhịn không được cười trước tiên.
Trầm Ninh tỉnh lại, giơ ngón giữa tức giận nói:" Mẹ mày, ông đập chết mày."
Hai thằng cười ha ha đi vào trong, Dương Phàm lúc này mới nói:" Tao mời Ngô Yến tới rồi, cô ta cũng coi như là biết làm người, làm quen một chút sau này có lúc cần đến đó."
Trầm Ninh làm ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:" Khó trách, sao mày không nói mày thích gái già nhiều kinh nghiệm đi! Hóa ra trước kia tao lo lăng mất công rồi, kết quả bọn mày vừa mới đi công tác với nhau một chuyến mà đã hú hí ngay được."
Dương Phàm cười chửi:" Bố láo nào, làm đíu có việc đó. Tao đánh lão Tùng rồi, ông già mày bắt tao viết kiểm điểm, tao có biết viết cái đấy quái đâu? Mày có nhớ hồi học cao trung không, mày viết kiểm điểm rất chuyên nghiệp đó, thế mày viết hộ tao đi, tao không phải phiền Ngô Yến nữa."
Trầm Ninh xua tay nói:" Mày thôi đi, tao bây giờ nghĩ tới hai chữ kiểm điểm là muốn mửa rồi. Từ lúc học trung học, hình như tuần nào tao cũng phải viết kiểm điểm một phát. Tới tận lúc lên cao trung gặp mày mới biết được mấy kỹ xảo đấu tranh với thầy cô giáo, mật độ kiểm điểm nó mới giảm đấy."
Dương Phàm nói:" Thế thì câm mẹ nó mồm vào, lát nữa khách sáo với người ta một chút, tao nhờ người ta giúp đỡ đó."
Sau khi hai thằng ngồi xuống, Dương Phàm nhắn tin cho Ngô Yến biết tên của căn phòng, chưa quá 10 phút, Ngô Yến đã cười tươi bước vào rồi, thấy Trầm Ninh thì ngẩn ra một lúc, rồi lập tức cười càng thêm tươi.
"Xin lỗi nha, tôi tới muộn quá, sắp xếp xong việc của các đồng chí Vu Thành mới đi được."
Lời của Ngô Yến khiến Dương Phàm nghĩ tới Dư Dũng, vội nói với Trầm Ninh:" Lần này cục trưởng cục vệ sinh môi trường Vu Thành - Dư Dũng rất nể mặt, tối nay tao hẹn anh ta, mày kiếm chỗ nào tiếp đãi cho chu đáo một tí."
Trầm Ninh hội ý cười ha ha nói:" Không bằng mời tới đây luôn, cùng nhau ăn cơm, sau đó lên đường tìm em út giải stress." Giọng Trầm Ninh dâm loàn như diễn viên JAV, khiến Dương Phàm trợn mắt nói:" Cái thứ phần tử xấu xa nhà mày, trước mặt Ngô chủ nhiệm mà cũng không biết chú ý một chút hả."
Ngô Yến cười ha ha nói:" Tôi không nhìn thấy gì cả, không nghe thấy gì cả."
Dương Phàm và Ngô Yến đối đáp tự nhiên là để cho Trầm Ninh nhìn. Ngô Yến đương nhiên cũng nghe được những lời đồn đại về mình ở bên ngoài, thấy ánh mắt của Dương Phàm, trong lòng có chút chua xót, nhưng cũng vẫn rất phối hợp.
Dương Phàm cười nói:" Thế để tao nhắn tin cho Dư cục trưởng, hôm nay mời một mình anh ấy đã, hôm sau mày kiếm nơi nào hoành tá tràng ta mời toàn thể đồng chí bên Vu Thành vui chơi một bữa ra trò." Đều là mời khách cả, mời Dư Dũng hay mời toàn thể các đồng chí chả có quái gì khác nhau, điểm này Trầm Ninh vô cùng rõ ràng.
Dư Dũng nhắn lại rất nhanh "tới ngay đây", Dương Phàm cất điện thoại rồi nói với Ngô Yến:" Ngô chủ nhiệm, Trầm thư ký kêu tôi viết kiểm điểm, cái này tôi không biết viết. Chị có thể giúp một lần được không?"
Ngô Yến rất ngạc nhiên, sau đó cười nói:" Cậu không biết lên mạng search hay sao? Kiếm xong thay tên mình vào là được, chưa nghe qua văn chương thiên hạ toàn là hả?"
Dương Phàm nói:" Có kiếm được mẫu kiểm điểm nào đâu, mấy cái loại thư mời thì nhiều lắm. Mới cả tình huống không giống nhau, tôi cần phải nhận rõ sai lầm của bản thân một cách sâu sắc, không có cao nhân như Ngô chủ nhiệm chỉ điểm, tôi khẳng định nhận thức không đủ sâu sắc đâu."
Ngô Yến lần này không từ chối nữa, cười nói:" Ok, cậu thiếu tôi một món nợ ân tình đó, nhờ phải trả đấy." Nói xong liếc mắt một cái, Trầm Ninh ở bên cạnh nhìn thấy, cảm thấy ánh mắt này quá quyến rũ, không nhìn ra được con đàn bà này lại hấp dẫn như vậy. Dương Phàm mặc dù khẩu vị hơi bị đặc biệt một chút, nhưng cũng rất biết nhìn gái đó. Bem thể loại đó ở trong văn phòng, tư vị phê phải biết.
Trầm Ninh chả có chút giác ngộ nào, ngược lại còn đang cười dâm tưởng tượng, hôm nào đó cùng phải kiếm một em đến văn phòng vui thú một phen.
"Mày đang nghĩ cái gì đấy thằng ôn kia? Cười quái gì mà dâm thế. Không phải mày nói là xảy ra chuyện lớn rồi sao? Mau nói ra đi, trừ Cát Kính Tùng ra thì còn bao nhiêu người bị tóm nữa?"
Dương Phàm nhắc nhở như vậy, tư tưởng dâm ô trong đầu Trầm Ninh biến mất, nhỏ giọng cười nói:" Hai ông cục trưởng cục tài chính và cục công thương cũng bị tóm rồi, chắc là bị Giang Hạc khai ra. Toàn là phe của thị trưởng cả, lần này lão Hạ thảm rồi."
Dương Phàm không biết nguyên do, rất tự nhiên hỏi:" Tại sao họ lại liên quan tới nhau?"
Ngô Yến cười giải thích:" Trước kia tại quận Sơn Thành, Giang Hạc là quận phó, Cát Kính Tùng là quận phó thường vụ kiêm phó thư ký. Sau đó Giang Hạc được điều tới khu đô thị mới trước, Cát Kinh Tùng năm ngoái mới được đề lên làm bí thư trưởng. Khu đô thị mới trưng dụng đất của quận Sơn Thành, lúc đó vừa vặn Cát Kính Tùng là chủ quản toàn bộ đất đai ở đó. Vấn đề của Diệp Thường Thanh chắc là liên quan tới ngân sách của khu đô thị mới, Lưu Bảo Sinh của cục công thương chắc là liên quan đến đất đai tại khu đô thị mới. Kỳ thực đây cũng chỉ là những lời đồn mà tôi nghe được, nghe nói Giang Hạc ăn không biết bao nhiêu đất ở đó, đều lấy danh nghĩa của khu đô thị mới sau đó mới chuyển đổi sang tên."
Trầm Ninh nói tiếp:" Người khác thì tao không biết, chứ cái lão Giang Hạc thì quá kiêu căng, hình như ai đó tai to mặt lớn trên tỉnh là chú họ của lão ta đấy."
Trầm Ninh không nói đến tên, nhưng mọi người ai cũng biết đó là ai.
Dương Phàm cười rồi lại hỏi:" Thằng ôn kia, mày cao hứng như vậy, không lo ông già mày cũng bị liên lụy sao?"
Trầm Ninh lườm Dương Phàm một cái nói:" Trên quan trường mày còn non lắm con ạ."
Ngô Yến nhịn không được cười nói:" Thời gian Trầm thư ký chủ trì công tác không dài, Quý thư kỳ cũng mới được điều từ công ty hàng không xuống không lâu. Hai vị lãnh đạo không bị liên lụy đâu, thư ký nhiệm kỳ trước mới gọi là có liên quan đó. Giờ chỉ còn mỗi Hạ thị trưởng chịu tội thôi."
Dương Phàm vỗ đầu nói:" Tôi quả thật là non quá."
Ba người nói chuyện một lúc lâu, Dư Dũng cuối cùng cũng xuất hiện.
Lúc Dương Phàm đang ăn cơm, Trầm Minh, Quý Vân Lâm và Hà Trì Siêu cũng xuất hiện trên đường giao cao tốc, mấy chiếc Audi và hai chiếc xe hộ tống tạo thành đoàn xe đang từ từ chạy khỏi đường giao cao tốc.
Trầm Minh xuống xe đầu tiên, Hạ Trì Siêu không có xuống theo mà lùi về sau để Quý Vân Lâm ra trước. Tiểu tiết này bị Quý Vân Lâm bắt gặp, ông ấy liền nhoẻn miệng cười.
Trên một chiếc xe khác, thư ký ủy ban kỷ luật tỉnh Điền Trọng và viện trưởng viện kiểm sát Lưu Nguyên Hòa lần lượt xuống xe.
"Điền thư ký, Lưu viện trưởng, hai anh vẫn có thói quen đi xe đơn giản nha." Trầm Minh sắc mặt bình tĩnh đi tới bắt tay hai người.
Sau khi Điền Trọng sắc mặt ngưng trọng bắt tay ba người xong bèn nói:" Không có nhiều thời gian, đừng nói mấy lời khách sáo nữa, tôi lên xe của Trầm thư ký, vừa đi vừa nói."
Bắc Kinh. Hai bố con họ Trần ngồi đối diện nhau, bốn món một canh, một bình Nhị Oa Đầu, uống rượu có điểm trầm trọng.
"Cái thằng đó, quả thật nhìn không ra nha? Dám đánh người ở tại tòa nhà thị ủy, lại còn đánh bí thư trưởng thị ủy nữa chứ." Trần Chính Hòa khóc dở mếu dở, trong lời nói lại rất có vẻ như đang bảo vệ con mình.
Cụ Trần hừ một tiếng nói:" Người trẻ tuổi, không nóng tính mới là chuyện lạ. Thằng này tuy hơi lỗ mãng nhưng cũng là người sảng khoái, có chút giống với bố anh lúc còn trẻ đó."
Trần Chính Hòa nói theo:" Đúng thế, lúc nó mỉm cười, khóe miệng hơi nhích lên trên, rất giống với bố đó."
"Thế hả? Bố lại không để ý." Cụ mỉm cười, đầy là lần đầu tiên cụ cười từ sau khi nhận được tin báo của Trầm Minh ngày hôm nay.
Trần Chính Hòa trầm ngâm một lúc, thở dài nói:" Tới nước này, Dương Phàm không thể tiếp tục ở lại thị ủy rồi, lát nữa con gọi cho Trầm Minh, để nó xuống dưới cục tôi luyện hai năm đã rồi tính. Tuổi còn trẻ, ngộ tính mặc dù tốt nhưng kinh nghiệm chưa đủ."
Cụ không nói gì, một hơi uống cạn chén rượu, đứng lên chuyển người rời khỏi.
Nhóm Dương Phàm ăn cơm xong, Ngô Yến biết họ ăn xong sẽ đi làm gì, tự nhiên đứng lên cáo từ, lúc này điện thoại của Dương Phàm lại reo lên.
Dương Phàm cầm điện thoại nhìn thì thấy số của Chúc Vũ Hàm.
"Ở đâu đó? Chị tới Uyển Lăng rồi đây."
Dương Phàm không ngờ Chúc Vũ Hàm không hề lên tiếng đã đến Uyển Lăng rồi, có chút bất ngờ nói:" Em đang cùng với Ngô chủ nhiệm dùng cơm với Dư cục trưởng, vừa mới ăn xong, chị thì sao? Đã ăn gì chưa?"
Chúc Vũ Hàm cười tít mắt nói:" Chị ăn rồi, ăn xong buồn không có gì làm mới lái xe qua đây đó."
Dương Phàm nói:" Thằng Trầm Ninh bạn em tối nay tổ chức party, đi cùng đi."
Chúc Vũ Hàm nói:" Được, dù sao cũng không phải người ngoài. Đi hát đi, em để họ đi tìm chỗ trước, tới cửa thị ủy đợi chị, đường bên em chị không quen."
Dương Phàm cười, cúp máy nói với Ngô Yến:" Ngô chủ nhiệm đừng đi nữa, chị tôi tới rồi, tối nay ta cùng nhau hát."
Ngô Yến và Dư Dũng mắt sáng như sao. Dư Dũng đã tận mắt thấy Cố Danh Hán và Chu Tử Dương hạ mình như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui