Chu Minh Đạo gật đầu nói:
- Đúng thế, yên tâm dưỡng thương, trong lòng có điểm không cân bằng. Sau khi trở về từ từ tính sổ trong hội nghị thường ủy tỉnh ủy.
Dương Phàm lắc đầu cười nói:
- Không có gì cần tính ạ. Thực ra vốn không nên xảy ra chuyện này, đáng tiếc ánh mắt của những người này quá ngắn, chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt. Coi trọng lợi ích trước mắt nhưng không thể không suy nghĩ về sau, không thấy rõ đại cuộc sẽ là ngu xuẩn ở một trình độ nhất định.
Trương Tư Tề tự mình bưng hai bát mì tới, cười cười bỏ xuống rồi nói:
- Hai người vừa ăn sáng vừa nói chuyện.
Khi hai người cầm bát mì nóng lên thì Trương Tư Tề lại cười cười lui xuống. Ăn được nửa bát, Chu Minh Đạo bỏ bát xuống rồi nói:
- Trước khi đến đây, thầy, lão Trần, lão Trương đã đánh cuộc một phen. Lão Trương nói sau khi em về nhất định sẽ tính toán món nợ. Lão Trần nói sau khi em về sẽ không tính toán. Thầy nói sau khi em về sẽ làm trung gian trong đó, có lợi thì thỏa hiệp, không có lợi thì tính sổ đã.
Giọng điệu này của Chu Minh Đạo chính là cách nói của một người thầy. Dương Phàm ở trước mặt Chu Minh Đạo luôn ngồi thẳng lưng theo bản năng, thành thật và kính trọng Chu Minh Đạo. Cho nên Chu Minh Đạo vừa bỏ bát xuống, Dương Phàm cũng bỏ theo.
- Em muốn làm ra một phen thành tích ở thành phố Hải Tân, chắc ba năm là đủ. Tào Dĩnh Nguyên mặc dù rất coi trọng quyền lực nhưng sau khi tạo xong trụ cột rồi giao cho người này, em khá yên tâm.
Ý trong lời này của Dương Phàm, Chu Minh Đạo hiển nhiên hiểu rõ. Thái độ sau này của Dương Phàm cũng không biến hoá quá lớn. Vấn đề nhân sự của thành phố Hải Tân vẫn sẽ dựa theo ý của Dương Phàm mà tiến hành điều chỉnh, đây là điều kiện kiên quyết để thỏa hiệp.
Chu Minh Đạo trầm ngâm một chút rồi nói:
- Triệu Việt có lẽ điều đến tỉnh khác làm chủ tịch tỉnh. Tình huống của Hầu Tiếu Thiên thì kém hơn, có lẽ phải lui về tuyến hai.
Lúc này Dương Phàm đã giật mình, mở to hai mắt đầy vẻ khó tin. Chu Minh Đạo nghiêm giọng giải thích;
- Trong cơn bão vừa rồi, Thành phố Thập Thông có 246 người chết, người phụ trách chủ yếu tỉnh ủy khó tránh khỏi trách nhiệm.
- Vấn đề ở Thành phố Thập Thông, không phải Hoàng Đạo Hoàng đã phải gánh vác rồi sao?
Dương Phàm vẫn có chút nghi hoặc. Chu Minh Đạo thản nhiên nói:
- Chuyện này sau khi em xảy ra chuyện, lão Trần tự mình đến Trung Nam Hải. Em còn không biết lão Trần rồi, lão già này là người luôn bảo bọc con cháu, chậc chậc.
Lần trước Trần Chính Hòa không nói việc này với Dương Phàm. Giờ phút này Dương Phàm coi như mới hiểu rõ sức ảnh hưởng của Trần lão gia tử lớn như thế nào. Dương Phàm không khỏi thở dài một tiếng trong lòng, đồng thời cũng cảm thấy hơi khổ sở. Có thể nói từ trước đến nay, Dương Phàm thủy chung có một cảm giác giữa mình và lão gia tử là một khoảng cách rất sâu. Bây giờ Dương Phàm coi như đã rõ ràng, ngay từ đầu khi lão gia tử quyết định đón đỡ mình thì luôn dùng hết sức.
- Em thật xấu hổ.
Dương Phàm thở dài một tiếng mà nói. Chu Minh Đạo lắc đầu cười nói:
- Bên trong liên quan đến rất nhiều thứ. Bí thư tỉnh ủy tỉnh Thiên Nhai mới chính là người quen cũ của em – Hà Thiếu Hoa. Về phần chủ tịch tỉnh là từ trên hạ xuống, họ Đinh.
Dương Phàm nghe xong vỗ đùi thật mạnh, không khỏi cười khổ một tiếng rồi nói:
- Thật loạn.
Chu Minh Đạo cười nói:
- Loại đúng là loạn một chút, nhưng là cân bằng. Tỉnh Thiên Nhai từ nay về sau không một ai có thể độc bá.
Nói xong Chu Minh Đạo đứng dậy ra hiệu phải đi. Dương Phàm vội vàng đứng lên nói:
- Thầy đi, phiền thầy thay em hỏi thăm lão gia tử.
Chu Minh Đạo dừng một chút rồi nói:
- Có một chuyện em phải nghĩ rõ ràng. Thủ trưởng trung ương tỏ vẻ muốn đến thăm em, lão Trần lại hàm hồ không tỏ thái độ.
Lời này của Chu Minh Đạo làm Dương Phàm sửng sốt một chút, trên mặt lập tức lộ ra vẻ khó xử, theo thói quen đi lại một vòng trong đình, đưa tay xuống túi quần sờ thuốc nhưng không thấy. Chu Minh Đạo cười khổ một tiếng, lấy bao thuốc và bật lửa chuẩn bị sẵn trong cặp ra đưa cho Dương Phàm.
Dương Phàm cũng không ngẩng đầu lên, theo bản năng nhận lấy châm một điếu, tiếp tục từ từ đi một vòng, một lúc sau mới cau mày hỏi:
- Ý của bố em như thế nào?
Chu Minh Đạo bình tĩnh nói:
- Ý của Chính Hòa là em tự mình quyết định, cậu ta không tỏ thái độ. Theo thầy thấy Chính Hòa tính cách trầm ổn, tâm tư kín đáo, nhưng nếu đặt ra ngoài chính trị thì thành công không cao. :
Dương Phàm rốt cuộc đã không đi lại nữa, đứng lại nhìn Chu Minh Đạo, trịnh trọng nói:
- Nếu là trước đây, vua đi thăm thần tử bị bệnh, thần tử vô cùng cảm ơn. Xin ngài chuyển lời với lão gia tử. Sau khi em ra viện sẽ đến bái kiến thủ trưởng. Ngài nói thành công của bố em không lớn, thực ra em làm sao không có dã tâm cơ chứ? Nhưng em lại mong làm việc không thẹn với lương tâm dù cho không được thăng quan phát tài.
Câu trả lời này của Dương Phàm dường như Chu Minh Đạo đã đoán trước. Sau khi Chu Minh Đạo nghe xong liền khẽ gật đầu, cười ha hả một tiếng xoay người rời đi. Trương Tư Tề đi đến dọn bát rồi nhìn theo bóng lưng của Chu Minh Đạo, nghi hoặc nói:
- Chu lão rất vui vẻ thì phải, có chuyện gì tốt sao anh?
Dương Phàm tự nhiên sẽ không nói mấy chuyện này với Trương Tư Tề, nói sang chuyện khác là biện pháp đơn giản mà hiệu quả. Dương Phàm đưa tay vuốt vuốt vú cao vút dưới váy mỏng, trong miệng cười nói:
- Hình như bớt sữa rồi thì phải.
Trong lúc nhất thời Trương Tư Tề như bị điện giật, hai mắt nhìn loạn xung quanh, xác định không có ai khác nhìn thấy liền vội vàng nắm lấy tay đang làm chuyện xấu của Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Đáng ghét. Anh không sợ người khác nhìn thấy sao. Không được mà, anh chưa khỏi mà.
Nửa câu đầu không có hiệu quả, ngón tay Dương Phàm đang nhẹ nhàng vân vê đầu vú vài cái. Nửa câu sau xem như làm Dương Phàm thu tay lại. Trương Tư Tề mặt đỏ bừng quên đi mình vừa hỏi cái gì.
Trên mặt Dương Phàm nở nụ cười, nhưng trong lòng lại đang thầm nghĩ, đường là do mình chọn, cũng có thể nói là một cơ hội. Cùng lúc đó cũng có nghĩa lão gia tử đã bỏ rất nhiều thứ, càng lạnh nhạt với vòng tròn quyền lực này.
Trương Tư Tề vội vàng sửa sang lại váy, mặt đỏ hồng rồi cũng khôi phục bình thường. Đương nhiên Trương Tư Tề không quên oán giận một câu:
- Đáng ghét, ướt hết rồi, đúng là yêu tinh hại người, biết rõ mình không được còn ...
Dương Phàm nghe Trương Tư Tề nói thế không khỏi cười cười đầy đắc ý. Trương Tư Tề trước mặt đã không còn là thiếu nữ ngây thơ nữa, đã chín. Phát hiện Dương Phàm nhìn mình với ánh mắt mập mờ, Trương Tư Tề lại luống cuống, vội vàng xua tay mà nói:
- Không được, anh đang bị bệnh, không được suy nghĩ miên man.
Dương Phàm vẫn cười cười không nói gì. Trương Tư Tề đột nhiên có phản ứng, trong lúc nhất thời giận đến độ trợn tròn mắt, giương nanh múa vuốt lao tới mà nói:
- Bại hoại, lưu manh, em bóp chết anh.
Đúng lúc này Chúc Vũ Hàm đang đi vào, từ xa đã cười nói;
- Sao chị thấy có người muốn giết chồng thì phải.
Một tháng sau.
Sân bay tỉnh thành tỉnh Thiên Nhai, Dương Phàm từ từ ra khỏi máy bay liền thấy ánh mặt trời chói chang không khỏi nhíu mắt lại, sau khi thích ứng một chút mới nhanh chóng bước xuống bậc thang. Nhưng không ngờ vừa đi xuống thì bên cạnh có một người đàn ông khoảng 40 tuổi đeo kính tươi cười chào đón.
- Là Bí thư Dương thành phố Hải Tân phải không?
Dương Phàm sửng sốt một chút, gật đầu nói:
- Là tôi.
- Tôi là thư ký của bí thư Hà, Liêu Thành. Bí thư Hà bảo tôi đến đón ngài.
Dương Phàm lúc này mới bắt tay Liêu Thành, trên dưới đánh giá người này một phen. Trên mặt Liêu Thành mang theo nụ cười cẩn thận, vừa nhìn đã biết là người có tâm tư tinh tế. Thư ký trước đây của Hà Thiếu Hoa không phải người này, xem ra đến tỉnh Thiên Nhai là đổi.
- Sao không thấy phu nhân của Bí thư Dương?
Liêu Thành cười cười hỏi một câu. Dương Phàm thản nhiên nói:
- Cô ấy ở Bắc Kinh, vài hôm nữa sẽ trực tiếp bay đến thành phố Hải Tân.
Thấy ánh mắt đề phòng của Lâm Chí Quốc sau lưng Dương Phàm, Liêu Thành không khỏi run lên một chút, thầm nói ánh mắt của tiểu tử này đầy sát khí. Liêu Thành cũng không biết, bây giờ Lâm Chí Quốc rất lo lắng cho an toàn của Dương Phàm.
- Chúng ta đi thôi.
Dương Phàm thản nhiên vung tay lên, Liêu Thành vội vàng đi trước dẫn đường, không hề để ý thái độ không quá coi trọng của Dương Phàm đối với mình.
Thực ra đây là Dương Phàm cố ý, chỉ là muốn xem khả năng chịu đựng của người này, đồng thời cũng muốn thử dò xét Hà Thiếu Hoa rốt cuộc có thái độ gì.
Liêu Thành đã chuẩn bị sẵn tư tưởng về việc Dương Phàm kiêu ngạo. Một thường vụ tỉnh ủy trẻ tuổi như vậy, không ra vẻ ta đây một chút mới là lạ. Liêu Thành là thư ký của bí thư tỉnh ủy, khi hoạt động riêng lẻ ở trước mặt người khác không phải cũng thế sao?
Các hành khách từ trên máy bay xuống có chút khiếp sợ vì chiếc xe Audi đỗ cách đó không xa, không ngừng đưa mắt nhìn về phía Dương Phàm. Trên máy bay không ngờ có nhân vật lớn như vậy, vậy mà không một ai nhìn ra. Quan trọng là người này còn trẻ tuổi như vậy, lại đẹp trai như vậy. Không ít cô gái trẻ, thiếu phụ đều nhìn chằm chằm vào Dương Phàm.
Khi xe ra khỏi sân bay, xe của bí thư thị ủy thành phố Hải Tân từ phía sau đi lên. Liêu Thành lúc này mới nhớ đến Dương Phàm nhất định là có người đón, thầm nghĩ mình trực tiếp đến sân bay chờ mà không gọi điện từ trước, có phải là hơi mạo muội một chút hay không? Liêu Thành có chút lo lắng quay đầu lại nhìn Dương Phàm một chút. Lúc trước mình gọi điện điều tra chuyến bay của Dương Phàm, đúng là hơi thông minh một chút.
- Bí thư Dương, văn phòng báo cáo ngài sẽ về, lại không nói chuyến bay của ngài. Bí thư Hà bảo tôi đến đón máy bay, tôi liền gọi đến sân bay hỏi chuyến bay của ngài, cũng may không đến muộn.
Một câu giống như tùy ý báo cáo của Liêu Thành, đây là mai phục trước nhằm xóa đi nghi vấn trong lòng Dương Phàm. Đồng thời Dương Phàm cũng thể hiện rõ một tư tưởng đó là Bí thư Dương rất coi trọng.
Hà Thiếu Hoa không thể không coi trọng Dương Phàm. Lần này tỉnh Thiên Nhai xuất hiện thay đổi lớn, bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh đều bị thay người, kết cục này làm cho người ta sợ hãi. Từ hiện tượng ngoài mặt mà nhìn, Triệu Việt là điều ngang hàng đến tỉnh khác. Hầu Tiếu Thiên bởi vì sức khỏe nên sớm lui về tuyến hai. Thoạt nhìn thì rất bình thường, nhưng trên thực tế cẩn thận suy xét là có thể tìm được nguyên nhân.
Triệu Việt thoạt nhìn từ tỉnh nhỏ là tỉnh Thiên Nhai được điều đến tỉnh lớn là tăng lên, trên thực tế là mang theo sự thất bại rời đi. Nói cách khác, chỉ riêng thiên tai của thành phố Thập Thông không thể làm cho một bí thư tỉnh ủy buồn bã rời đi. Rốt cuộc là nguyên nhân gì làm cho Triệu Việt rời đi, Hà Thiếu Hoa phán đoán có quan hệ mật thiết với Dương Phàm. Về phần Hầu Tiếu Thiên sớm lui về tuyến hai, liên lạc với chuyện của Triệu Việt là không khó để giải quyết. Hai người góc độ quyền lực là khác nhau, nhưng từ đại cuộc mà nói lại là như nhau.
Rốt cuộc là nguyên nhân nào tạo thành cục diện như bây giờ ở tỉnh Thiên Nhai, Hà Thiếu Hoa thật đúng là không đoán ra, nhưng phương hướng thì đúng.
Liêu Thành nói xong, Dương Phàm nghe được nhưng không lập tức có phản ứng, sửng sốt một chút mới ồ mà nói:
- Thư ký Liêu vất vả rồi.
Sau đó vẻ mặt không hề thay đổi. Liêu Thành thấy Dương Phàm không có ý nói chuyện, liền cười cười một tiếng quay đầu ngậm miệng.
Dương Phàm không chút thay đổi đang thầm suy nghĩ, Liêu Thành có lẽ là do Hà Thiếu Hoa mang từ tỉnh Giang Nam đến đây.
Dương Phàm đang thử dò xét Liêu Thành và Hà Thiếu Hoa ở sau lưng. Liêu Thành làm sao không muốn dò xét từ trong giọng nói của Dương Phàm.
Đáng tiếc lúc dưỡng bệnh ở Bắc Kinh, Dương Phàm có rất nhiều thời gian tự hỏi cục diện ở tỉnh Thiên Nhai sau này. Hơn nữa sau khi Dương Phàm tỉnh lại, Chu Minh Đạo và Trần Chính Hòa cứ mỗi ngày là thay nhau đến nói chuyện với Dương Phàm. Một tháng này hai người bọn họ nói chuyện rất nhiều, đều là những kinh nghiệm tổng kết trong cuộc đời. Không biết từ lúc nào Dương Phàm đã trưởng thành hơn nhiều, thoạt nhìn càng trầm ổn hơn trước đây, trong mắt nhìn như bình tĩnh nhưng thực ra lại lộ ra một cỗ trầm ổn. Liêu Thành mặc dù rất muốn nói chuyện vài câu, nhưng lại không dám nhìn vào ánh mắt trông như bình tĩnh của Dương Phàm. Liêu Thành quay đầu lại cảm thấy rất buồn bực trong lòng, có cảm giác muốn tìm một chữ để hình dung Dương Phàm, cười cười chỉ có thể nghĩ đến câu nói: "Không giận tự uy"
Đây là một người trẻ tuổi khoảng 30 thôi sao? Quả thực là một tên thành tinh. Trời mới biết người này tu luyện như thế nào. Liêu Thành cảm thấy trong lòng rất bối rối. Liêu Thành lo lắng nhìn qua kính chiếu hậu quan sát Dương Phàm, kết quả phát hiện mặt Dương Phàm không chút thay đổi. Nhìn vài lần, Liêu Thành cảm thấy sau lưng lạnh toát giống như có một cơn gió lạnh thổi tới.
Liêu Thành theo bản năng quay đầu lại, Liêu Thành nhìn vào ánh mắt lạnh như băng của Lâm Chí Quốc, run run một chút. Liêu Thành miễn cưỡng cười cười một chút, coi như bình tĩnh gật đầu, sau đó mới vội vàng quay đầu lại, không dám nhìn lén Dương Phàm nữa.
Liêu Thành đang luống cuống, thầm nói một bí thư thị ủy trầm ổn như vậy còn chưa tính, tên thanh niên bên cạnh rốt cuộc có lai lịch gì? Không ngờ có thể phát hiện mình đang nhìn lén Dương Phàm, ánh mắt như con sói đói nhìn trúng trái tim người ta.
Lâm Chí Quốc là quân nhân đặc biệt, ánh mắt nhìn tám hướng cũng không quá. Nói mạnh miệng một chút, bản lãnh này của Liêu Thành, hơi có chút khác lạ sao có thể tránh khỏi ánh mắt của Lâm Chí Quốc. Lâm Chí Quốc không cần biết Liêu Thành là ai, cũng không cần biết Liêu Thành xuất phát từ tò mò hay mục đích gì khác mà nhìn lén Dương Phàm. Chỉ cần Lâm Chí Quốc cảm thấy đối phương có ý đồ với Dương Phàm, đầu tiên là nhìn chằm chằm uy hiếp.
Xe đến trụ sở tỉnh ủy, trong quá trình đi theo Liêu Thành lên trên lầu, Dương Phàm lập tức phát hiện một việc, Hà Thiếu Hoa không sử dụng phòng làm việc trước đây của Triệu Việt. Chi tiết này làm cho trong lòng Dương Phàm hơi giật mình một chút.
Sự xuất hiện của Dương Phàm làm cho trụ sở tỉnh ủy sôi trào hơn một chút, không ít cái đầu từ các góc thò ra mà nhìn. Nếu nói trước kia Dương Phàm là người thất bại trong mắt mọi người. Dương Phàm hôm nay chính là một người thắng, một người có thể ngẩng cao đầu đi ngang trong trụ sở tỉnh ủy. Không ai suy nghĩ Dương Phàm ở trong sự thay đổi lớn ở tỉnh Thiên Nhai làm được cái gì, cũng không ai có thể biết trong một buổi chiều Dương Phàm đã làm khách trong một phòng ở Trung Nam Hải được đề phòng nghiêm mật ba tiếng, hơn nữa còn ăn một bữa tối đơn giản.
Phản ứng của Dương Phàm làm cho tất cả những người nhìn trộm thất vọng. Dương Phàm vẫn vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đi tới, ngoại trừ điều này thì mọi người không nhìn thấy gì.
Hà Thiếu Hoa đứng ở cửa phòng làm việc, sự căng cứng của bí thư tỉnh ủy đại nhân là phải giữ. Khi Dương Phàm xuất hiện, Hà Thiếu Hoa mang theo vẻ tươi cười đứng ở cửa nhìn tới, chờ phản ứng của Dương Phàm.
- Chào bí thư Hà.
Dương Phàm đi tới trước một bước, còn ở cửa đã vươn tay ra. Hành động này làm cho trong lòng Hà Thiếu Hoa có chút ấm áp, thằng ranh Dương Phàm này ít nhất bề ngoài vẫn là như vậy.
Hà Thiếu Hoa nắm chặt tay Dương Phàm, than thở một tiếng rồi nói:
- Tiểu Dương à, không ngờ còn có một ngày làm đồng sự.
Không hề hỏi một câu, không hề có một câu khách sáo, vừa mở miệng đã cảm khái như vậy, nhưng lại lộ ra một cảm giác gần gũi. Cục diện này Dương Phàm đúng là có chút không ngờ đến. Hà Thiếu Hoa đã làm đủ mọi loại công tác, rồi đưa ra một kết luận Dương Phàm là người nhớ tình cũ, cho nên Hà Thiếu Hoa vừa lên đã nói một câu như vậy.
Có ý gì? Hà Thiếu Hoa muốn chuyển đạt một ý, trước kia tôi là lãnh đạo của cậu. Lúc ấy cậu tương đương phó giám đốc sở, tôi là cán bộ cấp bộ. Hôm nay cậu đã tương đương phó chủ tịch tỉnh, lại vào thường vụ tỉnh ủy, trước kia mọi người cũng coi như được mà.
Sách lược này của Hà Thiếu Hoa quả nhiên đã thành công. Trên mặt Dương Phàm lộ ra nụ cười thản nhiên, ánh mắt cũng trở nên phức tạp.
- Lão lãnh đạo vẫn là như vậy, vẫn rất có tinh thần.
Các gọi đã chuyển thành lão lãnh đạo, trong giọng còn lộ ra chút ý nịnh nọt. Hà Thiếu Hoa nghe xong không khỏi cười ha hả một tiếng mà nói:
- Tiểu Dương thật là biết nói. Tôi già rồi, tóc đây là nhuộm nếu không bạc hết rồi.
Câu nói này làm cho Liêu Thành cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Tóc của Hà Thiếu Hoa căn bản là một điều cấm kỵ. Hà Thiếu Hoa rốt coi trọng vẻ ngoài nên mỗi lần nhuộm tóc là vô cùng bí mật. Liêu Thành cũng không biết chuyện này. Không ngờ Hà Thiếu Hoa lại nói trước mặt Dương Phàm như vậy. Liêu Thành sợ ngây người nhìn Dương Phàm, ánh mắt nhìn Dương Phàm cũng theo bản năng mà chuyển thành kính trọng.
Dương Phàm không khỏi cảm khái trong lòng với câu nói của Hà Thiếu Hoa, trong giọng thêm ba phần tôn kính:
- Lão lãnh đạo có thể chủ trì công việc ở tỉnh Thiên Nhai, sau này tôi càng có thể rộng tay phát triển kinh tế thành phố Hải Tân.
Ý trong lời này của Dương Phàm là gì, Hà Thiếu Hoa lập tức hiểu rõ, ý của Dương Phàm chính là trước kia có quá nhiều cánh tay cản trở.
Nghe tiếng đàn biết tiếng lòng, Hà Thiếu Hoa quyết đoán vung tay lên mà nói:
- Sự phát triển của thành phố Hải Tân liên quan đến sự phát triển kinh tế của cả tỉnh Thiên Nhai. Trước khi đến đây tôi đã điều tra qua, thành phố Hải Tân trong tay cậu đã biến hoá nghiêng trời lệch đất, tốc độ phát triển kinh tế có thể nói đứng đầu cả tỉnh Thiên Nhai. Dù là trong các thành phố cùng cấp ở Trung Quốc cũng là đứng hàng đầu. Cho nên cậu có thể lớn mật mà làm ở thành phố Hải Tân. Tỉnh ủy chỉ cần có tôi sẽ là chỗ dựa kiên cường cho cậu.
Thái độ của Hà Thiếu Hoa rõ ràng dứt khoát hơn Triệu Việt nhiều. Chẳng lẽ nói là Hà Thiếu Hoa không muốn khống chế toàn bộ cục diện trong tay sao?
- Không phải như vậy, không phải không muốn mà là không thể.
Đây là nguyên văn mà trước khi Hà Thiếu Hoa đến tỉnh Thiên Nhai đã nói chuyện với một người bạn thân thiết.
Trước khi Hà Thiếu Hoa đến đây đã nói chuyện một lúc lâu với một vị lãnh đạo của ban Tổ chức cán bộ trung ương. Rất nhanh ổn định đại cuộc, mau chóng tiến hành xây dựng kinh tế tỉnh Thiên Nhai. Đây là thái độ mà Hà Thiếu Hoa đã tỏ rõ với trung ương trước khi đến tỉnh Thiên Nhai. Thái độ này không thể nghi ngờ là hành động sau khi thấy rõ đại cuộc. Đồng thời cũng là do Hà Thiếu Hoa biết rõ Dương Phàm nên mới đưa ra sự lựa chọn như vậy.
- Kinh tế tỉnh Thiên Nhai đã liên tục trì trệ, nguyên nhân không chỉ do các khu vực, cũng là vấn đề của bộ máy lãnh đạo.
Câu nói này là một người ở Bắc Kinh có quan hệ thân thiết với Hà Thiếu Hoa nói lại cho lão. Người nói lời này là thủ tướng Quốc vụ viện, nhưng lại là trong một cuộc gặp không chính thức.
Hai bên trước sau tỏ thái độ đã tạo ra trụ cột tốt đẹp. Trong phòng làm việc của Hà Thiếu Hoa, hai người nói chuyện hài hòa khoảng 2 tiếng, buổi trưa Hà Thiếu Hoa mời Dương Phàm đến nhà dùng bữa. Từ hành động này thì thấy Hà Thiếu Hoa chẳng khác nào phát ra một tín hiệu mãnh liệt với những ánh mắt đang nhìn xung quanh, tôi có quan hệ rất thân thiết với Dương Phàm.
Ở trong nhà Hà Thiếu Hoa đi ra chưa được nửa tiếng, điện thoại di động của Dương Phàm lại bắt đầu rung lên rất mạnh. Dương Phàm rút điện thoại di động ra nhìn thì thấy là Tùng Lệ Lệ gửi tới một tin nhắn. Khi Dương Phàm chữa bệnh ở Bắc Kinh, Tùng Lệ Lệ từng nghĩ đến Bắc Kinh thăm hắn, đã cân nhắc rất lâu nhưng cuối cùng vẫn không đi. Tùng Lệ Lệ cảm giác được trong thời gian Dương Phàm chữa bệnh tốt nhất là không nên đi quấy rầy, miễn làm cho Dương Phàm gặp phức tạp không cần thiết.
- Em ở phòng 808 khách sạn Xuân Phong.
Trong tin nhắn của Tùng Lệ Lệ phát ra một tín hiệu mãnh liệt.
Dương Phàm nhìn lướt qua Lâm Chí Quốc đang lái xe, trầm ngâm một chút rồi nhắn lại một tin:
- Chờ.
Đang khi nhắn tin thì có một tin nhắn khác gửi tới. Dương Phàm mở ra thấy là Vu Thanh Bình nhắn tới, nội dung như sau:
- Vẫn chú ý đến anh nhưng không dám đến thăm, biết anh đã khỏe và quay về, lòng em rất mong chờ. Mong chờ. Mong chờ.
Đầu Dương Phàm to lên rồi, thầm nói cũng may Trương Tư Tề và Chúc Vũ Hàm không đi theo tới đây. Chúc Vũ Hàm không đi theo là vì muốn làm chức phó ở một tập đoàn nhà nước tại Bắc Kinh. Trương Tư Tề không đi theo là vì gần đây Trương đại tướng bị cảm, nên Trương Tư Tề phải ở lại chăm sóc.
Dương Phàm đang nên nhắn lại tin tức mãnh liệt này của Vu Thanh Bình như thế nào, thì điện thoại di động lại vang lên, nhìn số máy thì ra là Đinh Duệ gọi tới, Dương Phàm lập tức mỉm cười ấn phím nghe.
- Ha ha ha, lúc ở trong trụ sở tỉnh ủy tôi thấy cậu, rất khí thế.
Câu nói này của Đinh Duệ nhằm đúng đáy lòng của Dương Phàm. Quả thật khi Dương Phàm đi vào trụ sở tỉnh ủy, trong lòng rõ ràng mang theo sự kiêu ngạo thản nhiên. Người thắng chính là người thắng, không có việc gì phải che giấu cả. Chẳng qua có thể nhìn ra được hay không là phải xem ánh mắt của người ta.
Trên thực tế Dương Phàm đã dùng thái độ bình tĩnh khác thường để thể hiện thái độ của mình. Người khác đi, tôi vào thường vụ tỉnh ủy, ý ở trong này đã nói rõ tất cả.
- Đinh ca quá khen rồi, anh bố trí địa điểm, tối ngồi với nhau một chút.
Dương Phàm cười cười đáp lời. Trong giọng nói của Đinh Duệ lộ ra một tia hưng phấn:
- Lão đệ, cậu không biết đó. Sau khi tin tức Triệu Việt rời đi được xác định, Nguyễn Tú Tú ngoan như con cháu, gần đây trong ban Tổ chức cán bộ, giọng của ông anh này cũng lớn hơn. Trong hội nghị thường ủy, bí thư Hà mới tới về vấn đề nhân sự cũng rất coi trọng ý kiến của anh. Tất cả đều do lão đệ ban tặng.
- Ha ha, tối nay gặp nhau rồi nói, tôi đi xử lý chút việc riêng đã.
Dương Phàm cười cười nói một câu như vậy, Đinh Duệ lập tức hiểu rõ cười ha hả:
- Được, tôi sẽ bố trí, tối liên lạc với cậu.
Đinh Duệ dứt khoát dập máy, Dương Phàm do dự một chút rồi nói với Lâm Chí Quốc:
- Tiểu Lâm, cậu dừng xe đi, tôi xuống.
Lâm Chí Quốc và Lý Thắng Lợi đều hơi ngẩn ra một chút, chẳng qua Lâm Chí Quốc vẫn rất kiên quyết chấp hành mệnh lệnh. Xe dừng ở bên cạnh, Dương Phàm nhỏ giọng nói với Lý Thắng Lợi:
- Tối nay các cậu tìm chỗ nghỉ đi, tôi xử lý chút chuyện riêng.
- Thủ trưởng, mang tôi đi theo.
Lâm Chí Quốc có chút lo lắng mà nói. Dương Phàm cười cười xua tay rồi nói:
- Không có việc gì, tôi trước đây cũng thường xuyên như vậy mà.
Lâm Chí Quốc nghe ra vẻ kiên quyết trong lời nói của Dương Phàm, không thể làm gì khác hơn là im miệng.
Lý Thắng Lợi thật ra quan tâm mà nói:
- Bí thư Dương, ngài có mang theo tiền hay không?
Dương Phàm sờ sờ túi quần thấy có ví ở trong đó, gật đầu xuống xe. Lâm Chí Quốc đuổi theo kín đáo đưa cho Dương Phàm một chiếc kính râm, điều này làm cho Dương Phàm lắc đầu cười khổ một tiếng.
Dương Phàm đi tới trước vài chục mét liền bắt một chiếc taxi. Sau khi lên xe do dự một chút rồi nói với lái xe:
- khách sạn Xuân Phong.
Lựa chọn đi gặp Tùng Lệ Lệ trước, nguyên nhân là Dương Phàm rất muốn biết tình hình của thành phố Hải Tân bây giờ. Lúc chữa bệnh ở trên Bắc Kinh, Lý Thắng Lợi mặc dù không ngừng thông qua hòm thư báo cáo tình hình, nhưng dù sao cũng không trực quan như báo cáo của Tùng Lệ Lệ. Vấn đề quan trọng là Tùng Lệ Lệ thấy rõ vài thứ hơn Lý Thắng Lợi.