Sỹ Đồ Phong Lưu

Tùng Lệ Lệ nhắn tin rồi ngồi trên ghế trước cửa sổ khoảng 10 phút. Từ tầng tám nhìn xuống, trên thực tế không thể nhìn thấy Dương Phàm. Mặc dù rất muốn thấy Dương Phàm trước, nhưng Tùng Lệ Lệ không dám chờ ở đại sảnh tầng một, sợ mang đến ảnh hưởng không tốt cho Dương Phàm. Tùng Lệ Lệ ở tỉnh thành không phải không có nhà. Chỉ là Tùng Lệ Lệ cảm thấy ở trong khách sạn an toàn hơn một chút. Hôm nay Dương Phàm ở trong chốn quan trường coi như nổi tiếng, có không ít người đã gặp qua Dương Phàm.
Trong quá trình chờ đợi, Tùng Lệ Lệ cảm thấy kích thích như ăn trộm. Tiếng chuông cửa cắt ngang dòng suy tư. Tùng Lệ Lệ không vội vàng đi ra mở cửa, đầu tiên đứng trước gương nhìn mình một chút, đứng ở cửa vuốt vuốt ngực lấy lại bình tĩnh, sau đó Tùng Lệ Lệ mới mở cửa. Thấy vẻ quái dị của Dương Phàm khi đeo kính, Tùng Lệ Lệ không nhịn được cười khì khì một tiếng.
Dương Phàm cười cười xoay người đóng cửa lại, Tùng Lệ Lệ từ phía sau lao tới ôm eo Dương Phàm, trong miệng nhỏ giọng nói:
- Đừng nhúc nhích, chờ em ôm cho đủ đã.
Bộ ngực mềm mại là dấu hiệu đặc biệt của Tùng Lệ Lệ chạm chạm vào lưng, động tác này duy trì khoảng năm phút đồng hồ, Tùng Lệ Lệ cuối cùng đã thả lỏng tay ra. Dương Phàm xoay người lại nhìn kỹ một chút áo mà Tùng Lệ Lệ đang mặc. Không ngờ là một chiếc váy mặc khi đi làm, đeo kính mắt màu vàng, bên dưới là chiếc tất chân màu đen, không đi dép lê, rõ ràng là vừa mới mặc.
Bị Dương Phàm nhìn như vậy có chút không được tự nhiên, Tùng Lệ Lệ bất an ưỡn ưỡn eo rồi nói:
- Em làm sao ư?
- Không có gì, tôi chỉ đang đoán cô mặc màu gì mà thôi.
Dương Phàm đột nhiên cười cười đầy giảo hoạt, Tùng Lệ Lệ vừa nghe liền hiểu rõ ý của hắn, đôi môi đỏ mặt khẽ mở ra, mắt lập tức trở nên mê man.
- Anh không thích em mặc như thế này sao? Em sợ mặc quá lộ, người khác sẽ nghĩ gì đó.
Tùng Lệ Lệ xấu hổ giải thích một câu, từ từ xoay người vén váy lên, hơi nhếch mông lên nói với Dương Phàm:
- Anh tự nhìn đi.

Ngoài tất chân màu đen, Dương Phàm không phát hiện gì hết. Bên trên tất chân hơi mỏng là da thịt trắng như tuyết và khe sâu, vùng cỏ che khuất bây giờ đã được dọn sạch, không có chút che khuất.
Rất rõ ràng Tùng Lệ Lệ có chuẩn bị mà đến, đầu tiên nói chuyện công việc là không sự thật.
Trong phòng rất nhanh vang lên tiếng rên rỉ của Tùng Lệ Lệ. Khi tay người đàn ông khẽ phất phất lên da thịt trắng nõn, lòng bàn tay nóng bỏng vuốt trên da thịt. Tùng Lệ Lệ rất nhanh có phản ứng, một cảm giác ấm áp chảy xuống.
Cởi sạch quần áo nằm trên giường, quay lưng về phía Dương Phàm lộ ra thân thể không quá sạch. Tùng Lệ Lệ lấy thuốc và bật lửa đã chuẩn bị từ trước trong ví ra, châm một điếu rồi nhét vào miệng Dương Phàm.
Rất rõ ràng Tùng Lệ Lệ biết Dương Phàm thích điểm gì của mình, cho nên luôn luôn thể hiện ra cảnh mê người nhất.
Đối với việc này Dương Phàm mặc dù không nói gì, nhưng trong lòng lại nhận định Tùng Lệ Lệ là một người phụ nữ rất thông minh. Trên thực tế Dương Phàm thích người phụ nữ thông minh, đương nhiên điều kiện đầu tiên là phải xinh đẹp. Người ta luôn luôn đưa ra lựa chọn một khủng long thông minh cùng một lọ hoa xinh đẹp, nói như vậy một trăn người đàn ông đều có thể đưa ra 101 câu trả lời giống nhau.
- Thật là thoải mái.
Nằm trong tay Dương Phàm, Tùng Lệ Lệ phát ra một tiếng rên rỉ thật dài. Đây coi như đánh giá cao nhất với người đàn ông. Giữa quan hệ nam nữ, càng nhiều là quan hệ sinh lý tạo thành. Tình cảm sau một thời gian dài sẽ phai nhạt đi. :
- Hình như chặt một ít.
Dương Phàm đột nhiên nói một câu như vậy. Tùng Lệ Lệ nghe xong không khỏi đỏ mặt lên một chút, chui vào trong lòng người đàn ông mà nói:
- Ruộng lâu không được cày mà.

Hai người không nằm trên giường quá lâu, Tùng Lệ Lệ đầu tiên vào trong toilet rửa sạch, sau đó bưng chậu nước nóng cẩn thận vệ sinh cho Dương Phàm. Sau đó hai người mặc quần áo vào.
Giống như hai người không có thói quen nói chuyện ở trên giường, quan hệ cấp trên cấp dưới lại được khôi phục khi mặc quần áo. Điểm này Tùng Lệ Lệ biết rất rõ, cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu mà Dương Phàm có thể chấp nhận Tùng Lệ Lệ.
- Lúc anh mới bị thương, thành phố Hải Tân rất náo nhiệt, người nào cũng muốn thể hiện một chút. Có lẽ bọn họ ước gì anh vĩnh viễn không tỉnh lại.
Tùng Lệ Lệ vừa mở miệng đã nói một câu ác độc như vậy, những lời này chẳng khác gì phán án tử hình cho một đám người.
- Ừ, cô nói đi, tôi nghe.
Dương Phàm mặt không chút thay đổi, hai tay khoanh lại ra vẻ vô cùng kiên nhẫn.
- Tào Dĩnh Nguyên rất được. Sau khi anh đi có mấy người nhảy ra vài lần đều bị lão Tào đè xuống. Có lần trong hội nghị thường ủy, lão Tào đập bàn mà nói, Bí thư Dương mặc dù không có ở đây, nhưng sự phát triển của thành phố Hải Tân không thể thay đổi, vấn đề nhân sự càng không thể thay đổi. Tại đây tôi nói như vậy, đến tỉnh ủy tôi cũng nói như vậy.
Tùng Lệ Lệ bắt đầu ngồi bên điểm danh. Dương Phàm nghe biểu hiện của Tào Dĩnh Nguyên như vậy cũng không hề ngạc nhiên. So sánh với những người khác, lão Tào cay hơn nhiều.
- Người náo nhiệt nhất, anh đoán xem là ai?
Tùng Lệ Lệ cười cười có chút kỳ quái, trên mặt thậm chí còn có chút xấu hổ. Dương Phàm theo bản năng suy nghĩ, lập tức tìm ra một người không có khả năng nhất trong đám người.
- Chương Vũ Ninh muốn vào thường vụ tỉnh ủy sao? Ai nói giúp hắn ta? Không phải lão Tào, Ngô Địa Kim càng không có khả năng, còn lại chỉ là Phương Viên. Điều này đúng là tôi không ngờ đến, hắn ta muốn tự mình lập núi làm đại vương sao?

Dương Phàm nói ra lời này, giọng điệu trong nháy mắt trở nên lạnh như băng.
Tùng Lệ Lệ cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Xem ra anh còn không biết. Sau khi anh bị thương, tỉnh ủy lập tức thảo luận vấn đề nhân sự thành phố Hải Tân. Người đầu tiên muốn động là em và Phương Viên. Giang Thượng Vân nói đầu tiên, Hầu Tiếu Thiên phụ họa, Đinh Duệ ở ngay hiện trường phản đối, thái độ của Triệu Việt rất mập mờ. Em nghĩ đến chính là sau khi anh bị thương không đầy nửa tháng, Phương Viên đã quan hệ mật thiết với Chương Vũ Ninh. Em trước đó đúng là không ngờ tên này lại là con bọ ngựa.
Dương Phàm cười cười, ra hiệu cho Tùng Lệ Lệ nói tiếp. Tùng Lệ Lệ tức giận hừ một tiếng:
- Giang Thượng Vân đi vòng qua Đinh Duệ, tìm Tào Dĩnh Nguyên và Phương Viên để hỏi ý kiến. Phương Viên đề cử Chương Vũ Ninh thay thế vị trí của em. Tào Dĩnh Nguyên ở hiện trường tỏ thái độ tình hình trước mắt không thích hợp điều chỉnh bộ máy thị ủy. Giang Thượng Vân không được Tào Dĩnh Nguyên đồng ý, trong hội nghị thường vụ tỉnh ủy, Triệu Việt cuối cùng tỏ thái độ bỏ tạm sang một bên. Nếu không em bây giờ đã lên giữ chức phó trưởng ban Tuyên giáo tỉnh ủy, quản lý hậu cần và công đoàn.
Dương Phàm lại cười cười một tiếng, thản nhiên nói:
- Bây giờ tình hình của Phương Viên như thế nào rồi?
Tùng Lệ Lệ cười hắc hắc nói:
- Sau khi tin tức Triệu Việt được điều đi, thằng ranh này chạy đến nhà em, trước mặt bố em khóc lóc kể nể một phen. Bố em mềm lòng nên đã nói chuyện này với em. Em nói em không làm chủ được, chờ anh về rồi quyết định.
Lúc này điện thoại di động của Dương Phàm vang lên, cúi đầu nhìn thì thấy có tin nhắn đến, bên trên có một địa chỉ. Dương Phàm cười cười đứng lên mà nói:
- Đi thôi, cùng nhau đi, Đinh Duệ mời khách, cô đi theo tôi.
Tùng Lệ Lệ vội vàng cầm lấy ví, lấy đồ lót mặc vào, đeo kính mắt khôi phục phong thái một người phụ nữ nữ tính.
- Anh rốt cuộc nghĩ như thế nào, lộ ra một chút đi.

Tùng Lệ Lệ lái xe cười nói. Dương Phàm thản nhiên nói hai chữ:
- Tính sổ.
Trên Tv phát ra một tin tức, thủ tướng Nhật Bản lại đến viếng chùa Tĩnh Quốc Thần, quan hệ Trung Nhật lại xuất hiện không khí khẩn trương. Ngồi trên sô pha ở đại sảnh, Đinh Duệ vừa xem tin tức vừa chờ Dương Phàm đến. Người ở thời đại như Đinh Duệ, khi còn bé rất hận người Nhật Bản, đây là điều không thể nghi ngờ. Sau khi lớn đã trả qua đủ loại thời kỳ, đối mặt với những tuyên truyền rất tốt về quan hệ Trung Nhật. Đinh Duệ ngoại trừ không cho là đúng, còn lại cảm thấy suy nghĩ về tuyên truyền như vậy.
Theo chức vụ càng lúc càng đề cao, cái nhìn sẽ có một góc độ hoàn toàn khác. Người Nhật Bản muốn thị trường của Trung Quốc, Trung Quốc lại muốn tài chính và kỹ thuật của Nhật Bản. Nhật Bản đã bỏ tiền ra rất lớn, nhưng có lẽ ở Trung Quốc không có bao nhiêu người biết đã phải bỏ ra bao nhiêu để lấy số tiền này. Quốc gia cần nhưng lại không thể tuyên truyền, cùng lắm chỉ hô hào vài câu quan hệ Trung Nhật tốt đẹp. Nhưng Nhật Bản không có việc gì lại có một thủ tướng đến chùa Tĩnh Quốc Thần, đây cũng là làm cho người ta xem.
Quan hệ Trung Quốc, Nhật Bản cứ như vậy nóng lên mấy năm, sau đó lại là mấy năm lạnh, hai bên không ngừng đấu đá lẫn nhau, nhưng cũng phải dựa vào nhau.
- Nực cười.
Đinh Duệ nói thầm một câu, cầm điều khiển tắt Tv đứng lên. Giám đốc khu nghỉ dưỡng này liền cười ha hả đi lên rồi nói:
- Lãnh đạo có gì cần phân phó sao?
Đinh Duệ xua tay nói:
- Không có gì, tùy tiện xem mà thôi.
Trong cuộc rung chuyển chính trị tỉnh Thiên Nhai, Đinh Duệ không thể nghi ngờ là người có lợi. Khu nghỉ dưỡng này là do một ông chủ từ Bắc Kinh đến mở, thực ra đây là nơi du lịch mở hồi mùa đông ở tỉnh Thiên Nhai, bình thường cũng đối ngoại buôn bán. Đinh Duệ thông qua quan hệ ở Bắc Kinh tìm được nơi này, dù sao hắn cũng không có nhiều quan hệ ở tỉnh Thiên Nhai này. Nguyễn Tú Tú mặc dù bây giờ đã hoàn toàn nhũn nhặn, nhưng vẫn chưa đủ để tin tưởng. Đinh Duệ muốn tiếp đón Dương Phàm nên tự nhiên phải tìm một nơi tuyệt đối có thể tin tưởng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận