Lịch buổi sáng được bố trí rất kín, đầu tiên là lãnh đạo tỉnh ủy báo cáo công việc với Thủ trưởng. Trong phòng hội nghị của khách sạn, Thủ trưởng ngồi nói chuyện với các thường vụ tỉnh ủy. Do Hà Thiếu Hoa đại biểu tỉnh ủy báo cáo trước, sau đó đến lượt chủ tịch tỉnh Tạ Hỉ Tài báo cáo công việc bên ủy ban nhân dân tỉnh thì Thủ trưởng đột nhiên cười cười chỉ vào Dương Phàm mà nói:
- Dương Phàm, cậu nói về công việc thành phố Hải Tân phát triển kinh tế, xây dựng nhà dành cho người thu nhập thấp và các viện dưỡng lão. Tôi ở Bắc Kinh đã đọc qua báo chí, nhưng vẫn muốn nghe cậu chính miệng nói.
Tạ Hỉ Tài đang cho tay vào trong túi chuẩn bị rút quyển sổ ra liền ngẩn ra một chút, vẻ mặt đọng lại, chính quyền rất nhanh đã bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nhét quyển sổ vào trong túi. Tạ Hỉ Tài biết đây là Thủ trưởng đang dùng phương thức hàm súc để thể hiện sự bất mãn với hiện trạng của tỉnh Thiên Nhai. Chiến tích của một chủ tịch tỉnh chủ yếu là thể hiện về kinh tế. Nhưng kinh tế tỉnh Thiên Nhai hai năm qua tăng trưởng toàn bộ dựa vào sự phát triển rất nhanh của thành phố Hải Tân kéo lại. Từ một góc độ nào đó mà nói, sau khi Tạ Hỉ Tài nhận chức biểu hiện bình ổn khắp nơi, đúng là làm người ta nghi ngờ không làm cái gì hết.
Dương Phàm không ngờ lại xảy ra chuyện này, rõ ràng không chuẩn bị đầy đủ. Dương Phàm sửng sốt một chút rồi ngồi thẳng lưng mà cười nói:
- Thực ra cũng không có gì để báo cáo. Bên phía chính quyền thành phố vì cải thiện vấn đề khó khăn trong nhà ở của người thu nhập thấp, hai năm qua có thể nói là cố gắng từng phần. Là bí thư thị ủy, tôi cũng được chút ánh sáng nhờ công tác của chính quyền thành phố. Về phần viện dưỡng lão, chính quyền thành phố làm không đủ, chúng tôi chỉ là trả nợ mà thôi, loại chuyện này cũng không có gì đáng để khoe khoang, làm lớn ra sẽ để lộ chuyện cười một ông lão bỏ ra 5 tệ tiền xe để lĩnh 3 tệ tiền dưỡng lão. Như vậy đúng là làm cho quần chúng nhân dân đau lòng, mất lòng tin vào Đảng và chính quyền.
Dương Phàm nói rất khiêm tốn, Thủ trưởng nghe xong mỉm cười nói:
- Rất nhiều chuyện nói ra thì đơn giản, nhưng lúc thật sự đi làm lại vô cùng khó khăn. Ha ha, hôm nay nói chuyện đến đây thôi, đồng chí Dương Phàm lưu lại một chút.
Mọi người đều lui ra, Dương Phàm lưu lại liền hít sâu một hơi, ánh mắt chăm chú nhìn vào Thủ trưởng đang cười cười rất bình tĩnh.
- Biết tại sao tôi giữ cậu lại không?
Thủ trưởng cười cười đứng lên, từ từ đi tới trước cửa sổ. Dương Phàm cũng đứng lên theo, đứng phía sau Thủ trưởng một chút.
- Thủ trưởng tự nhiên có đạo lý của Thủ trưởng. Thủ trưởng có chỉ thị gì xin mời nói ạ.
Dương Phàm hơi ưỡn ngực một chút. Mặc dù Dương Phàm đã đại khái đoán ra kết quả, nhưng hắn không thể lộ ra mình thông minh vào lúc này.
Thủ trưởng quay đầu lại nhìn Dương Phàm một cái, ánh mắt giống như tia X vậy. Dương Phàm có một cảm giác bị nhìn xuyên thấu, cả người không khỏi run lên một chút.
- Đúng là không thành thật. Đồng hương của tôi.
Thủ trưởng cười cười một tiếng, đưa tay vỗ vỗ vai Dương Phàm rồi nói:
- Xem ra cậu đã chuẩn bị tư tưởng đổi địa phương rồi. Cậu đã có chuẩn bị, tôi sẽ không đi đường vòng nữa. Cậu chuẩn bị đến Khu tự trị Thiên Vực đi, Thánh Thành thiếu một bí thư thị ủy.
Thủ trưởng tự mình nhắc đến việc điều động, Dương Phàm thật không ngờ. Dương Phàm càng không ngờ là mình lại bị điều động đến tỉnh Thiên Vực kia. Dương Phàm cố gắng ổn định nội tâm đang dậy sóng, vẻ mặt vẫn duy trì bình tĩnh mà nói:
- Tôi nguyện ý đến bất cứ đâu mà Đảng và nhân dân cần.
- Tình hình của Khu tự trị Thiên Vực khá đặc biệt, cậu phải chuẩn bị sẵn sàng về tâm lý. Có yêu cầu gì cứ đề cập.
Dương Phàm hơi ưỡn thẳng lưng, do dự một chút rồi nói:
- Tôi sẽ cố gắng hoàn thành tốt công việc của mình, yêu cầu tạm thời chưa đề cập đến.
- Ha ha, xem ra cậu rất tự tin.
Thủ trưởng thở dài một tiếng, ánh mắt có chút mông lung giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Một lúc sau Thủ trưởng mới nói:
- Năm đó tôi cũng giống như cậu, rất tự tin vào mình. Xem cậu bây giờ, tôi như thấy khi mình còn trẻ.
Câu nói này của Thủ trưởng, Dương Phàm thật sự không dám nhận.
Thủ trưởng cười nói:
- Cậu không nên đáp ứng nhanh như vậy. Trung ương đã xác định đặt việc phát triển tỉnh Thiên Nhai là một trong những hạng mục trọng tâm của quốc gia, thành phố Hải Tân sẽ được cải tạo thành một thành phố du lịch quốc tế. Cậu bây giờ hối hận còn kịp, tôi không ép cậu.
Dương Phàm nghe được tin tức này thật ra không hề giật mình. Vị trí địa lý tỉnh Thiên Nhai ở chỗ xấu, quốc gia sau khi hoàn thành các bước phát triển ở trong nội địa, sớm muộn cũng đưa việc kinh tế trì trệ kéo dài của tỉnh Thiên Nhai ra bàn họp. Bây giờ chuyện này đã xảy ra, Dương Phàm lại sắp phải đi.
- Nói không tiếc là giả, nhưng tôi vẫn câu nói kia. Tôi nguyện ý đến bất cứ đâu mà Đảng và nhân dân cần. Tôi là một đảng viên, yêu cầu của đảng, tôi không có bất cứ lý do nào từ chối.
Dương Phàm hơi lớn tiếng một chút, trên mặt mang theo chút kiêu ngạo thản nhiên, cằm hơi ngẩng lên một chút.
Lúc này không cần bất cứ lời nói hùng hồn nào, hành động sẽ chứng minh tất cả. Điểm này Dương Phàm luôn tin.
- Người ban Tổ chức cán bộ trung ương cũng đi theo, lát nữa bọn họ sẽ tìm cậu nói chuyện này. Tôi vẫn có câu nói kia, cậu phải suy nghĩ rõ ràng rồi quyết định, có thể từ chối.
Lãnh đạo ban Tổ chức cán bộ trung ương tìm Dương Phàm nói chuyện đã là lúc ăn trưa xong và mọi người đang nghỉ ngơi. Khi Dương Phàm đối mặt với việc lãnh đạo ban Tổ chức cán bộ trung ương trưng cầu ý kiến, hắn vẫn nói câu nói kia:
- Tôi nguyện ý đến bất cứ đâu mà Đảng và nhân dân cần.
Quá trình nói chuyện rất đơn giản, không đến nửa tiếng. Việc Dương Phàm điều đi đã có quyết định. Bí thư thị ủy Thánh Thành, thường vụ tỉnh ủy Khu tự trị, chính ủy kiêm phó tư lệnh, bí thư đảng ủy quân khu Thánh Thành. Đây không thể nghi ngờ là một sự bố trí rất đặc biệt. Ý nghĩa trong đó là gì thì Dương Phàm không hiểu rõ lắm.
Thị trưởng Tào Dĩnh Nguyên thành phố Hải Tân như nguyện vọng thay vị trí của Dương Phàm, trở thành bí thư thị ủy, thường vụ tỉnh ủy. Lựa chọn thị trưởng, Dương Phàm đề chử nguyên trưởng ban thư ký thị ủy Tùng Lệ Lệ với ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy. Đề cử này không thể nghi ngờ là đảm bảo cho Tùng Lệ Lệ thuận lợi lên nhận chức.
Nửa tháng sau khi Thủ trưởng rời đi, Dương Phàm hoàn thành việc chuyển giao quyền lực, leo lên máy bay bay đến Bắc Kinh.
Tin tức Dương Phàm rời đi sau khi được công bố trên trang web chính quyền thành phố đã tạo thành tiếng vang không nhỏ. Bình thường trang web thị ủy không mấy khi có bài post, nhưng chỉ trong một đêm khi Dương Phàm rời đi đã xuất hiện hơn 100 bài post.
Cẩn thận đọc các bài post này, xuất hiện nhiều nhất không phải là những từ như "bí thư nhân dân" mà là từ "hoàn thành chức trách". Một bí thư thị ủy hoàn thành chức trách, đây là đánh giá của quần chúng nhân dân thành phố Hải Tân về Dương Phàm. Làm quan một kỳ thực ra cũng không có yêu cầu gì cao, nhưng có thể thật sự làm được đến mức quần chúng nhân dân thừa nhận, lại có mấy người cơ chứ?
- Chùa Lạt Ma trông đầy quyến rũ ở Tuyết Sơn, cô thiếu nữ cười cười trong gió.
Đây là một bài hát về Thánh Thành, một thành phố theo truyền thuyết là gần thiên đường nhất.
Bí thư thị ủy Dương Phàm đáng lẽ có 1 tháng nghỉ ngơi. Nhưng sau khi ở Bắc Kinh nửa tháng, Dương Phàm quyết định đến địa phương đầy thần bí trong ấn tượng của mình để xem một chút. Đường đi rất thuận lợi, đi máy bay đến sân bay Thánh Thành. Trong nháy mắt khi xuống máy bay, Dương Phàm cảm thấy huyết áp cao lên, đây là do đến vùng đất cao nguyên này.
Một cảm giác khác đánh sâu vào thị giác, bầu trời nơi này thật xanh. Dương Phàm hơi dừng bước nhìn xung quanh, thầm nghĩ nơi này chính là nơi mình làm việc mấy năm.
Sân bay cũng không giống như Dương Phàm đã nghĩ, khắp nơi đều là người mặc quần áo dân tộc. Cầm hành lý, Dương Phàm cười nói với Lâm Chí Quốc và Lý Thắng Lợi đi theo:
- Tìm một khách sạn nghỉ trước đi. Lát nữa Chí Quốc thuê một chiếc xe, chúng ta có ít nhất nửa tháng để đi du lịch.
Lý Thắng Lợi cười cười nhắc nhở một câu:
- Có cần đến tỉnh ủy báo danh không?
Dương Phàm lắc đầu cười nói:
- Không thể đi. Tôi từ chối ban Tổ chức cán bộ trung ương phái người đưa mình đến đây chính là không muốn người ta biết tôi sớm tới. Hiếm khi có cơ hội du lịch một chuyến, tôi cũng không muốn bị hủy.
Bắt một chiếc taxi đến một khách sạn bốn sao trong nội thành mà ở. Lâm Chí Quốc không nghỉ ngơi mà nói một câu với Dương Phàm rồi ra ngoài. Không đầy một tiếng, Dương Phàm vừa mới tắm rửa và thay quần áo, xem Tv thì Lâm Chí Quốc đã gõ cửa đi vào.
- Thủ trưởng, tôi mượn một chiếc xe việt dã từ Quân khu Khu tự trị, ngài xem khi nào thì xuất phát?
Dương Phàm cười nói:
- Đi mua một tấm bản đồ, chúng ta đi vòng vòng mọi nơi xem một chút. Thời gian nửa tháng đủ để chúng ta đi khắp mọi đường lớn, ngõ nhỏ của Thánh Thành.
Lâm Chí Quốc cười hắc hắc nói:
- Đâu cần phiền phức như vậy? Xe này rất được, bên trên có hệ thống định vị vệ tinh của quân đội, muốn biết gì cứ lên mạng tra là được mà.
Lâm Chí Quốc mặc dù không có nói rõ, nhưng Dương Phàm biết tiểu tử này mượn chiếc xe có lẽ không đơn giản.
- Cậu đừng nói với tôi, xe này dù dùng hỏa tiễn bắn vào cũng không vấn đề gì đó.
Dương Phàm hiếm khi cười cười trêu chọc một câu. Lâm Chí Quốc có chút xấu hổ gãi gãi đầu nói:
- Không đến mức như vậy, chẳng qua dùng súng tự động bắn vào chiếc xe này thì vẫn có thể thừa nhận.
- Xe này từ đâu mà đến?
Dương Phàm có chút tò tò mà hỏi. Lâm Chí Quốc cười cười một tiếng rồi nói:
- Thủ trưởng, đây là bí mật quân sự, không nên làm tôi phạm sai lầm chứ.
- Được, tôi không hỏi, đi ăn cơm thôi, chiều bắt đầu đi dạo phố.
Dương Phàm hiếm khi thấy Lâm Chí Quốc hài hước như vậy.
Nơi nổi tiếng nhất Thánh Thành là Thần Miếu. Thần Miếu nguy nga đứng vững trong mây, làm người ta nhìn thấy vô cùng chấn động. Thật rất khó tưởng tượng từ hơn ngàn năm trước, ở nơi Thiên Vực này xây dựng một công trình kiến trúc như vậy tốn bao nhiêu nhân lực và vật lực.
Từ phía xa xa nhìn thấy Thần Cung trên đỉnh núi, Dương Phàm không khỏi cảm thấy thành kính.
Lâm Chí Quốc thành thạo lái xe đi trên đường. Dương Phàm thấy Lâm Chí Quốc có vẻ rất quen đường, không khỏi cười nói:
- Chí Quốc, cậu trước kia đã tới đây sao?
Mặt Lâm Chí Quốc hơi cứng lại một chút, trên môi nhếch ra một tia tăm tối, nhỏ giọng nói:
- Sao lại không quen cơ chứ? Tám năm trước tôi thường xuyên chạm mặt với bộ đội đặc chủng của ́n Độ ở biên giới, sau đó ở Thánh Thành một thời gian, về sau này mới đến Bắc Kinh.
Lâm Chí Quốc nói rất bình tĩnh, nhưng Dương Phàm hiểu rõ đã xúc động trí nhớ sâu trong lòng của đối phương. Từ vẻ mặt nghiêm nghị của Lâm Chí Quốc thì thấy trong đó lộ ra một tia máu tươi.
Trên đường mọi người thường mặc trang phục dân tộc, làm người ta có cảm giác địa phương rõ rệt. Sự chú ý của Dương Phàm dần dần bị đường phố hấp dẫn, Thần Cung càng lúc càng gần, Lâm Chí Quốc quen thuộc tìm một bãi đỗ xe dừng lại.
- Dừng xe ở đây thôi, đằng trước không tiện đỗ xe. Chúng ta đi bộ tới đó.
Trước khi đỗ xe, Lâm Chí Quốc hỏi ý kiến Dương Phàm một chút, đó là thói quen thường xuyên phục tùng mệnh lệnh tạo thành.
Thần Miếu cao vút trong mây ở ngay trước mặt, đến gần ngẩng đầu lên nhìn càng thấy vẻ nguy nga của Thần Miếu. Chẳng qua hai bên đường đi lên Thần Miếu lại làm cho người ta sự khó chịu. Ngày xưa xung quanh khác hẳn, tuyệt đối không giống bây giờ, khắp nơi là hàng quán, ở đây không thấy hơi thở của Thần, mà cảm thấy toàn mùi buôn bán.
Đột nhiên Lâm Chí Quốc ngừng lại, đưa tay cản Dương Phàm lại phía sau, nhỏ giọng nói:
- Chờ một chút, phía trước có tình hình.
Trong nháy mắt này Lâm Chí Quốc như một con báo thấy con mồi, trên người phát ra một loại khí chất Dương Phàm thấy Lâm Chí Quốc có trạng thái chờ động như vậy, giống như một thanh đao lúc nào cũng có thể rút ra khỏi vỏ.
Lý Thắng Lợi cũng có chút khẩn trương, theo bản năng đứng trước người Dương Phàm. Động tác nhỏ này làm trong lòng Dương Phàm nóng lên. Dương Phàm nhìn theo ánh mắt của Dương Phàm về phía trước, chỉ thấy trong dòng người như thủy triều phía trước có mấy Lạt ma đang đi về phía cửa Thần Miếu. Ánh mắt của Lâm Chí Quốc vẫn nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Chờ mấy Lạt ma đi xa, Lâm Chí Quốc mới thả lỏng một chút. Lâm Chí Quốc quay đầu lại nhỏ giọng nói với Dương Phàm:
- Thủ trưởng, mấy Lạt ma vừa nãy tôi trước đây đã gặp qua, chẳng qua không phải ở Thánh Thành.
Dương Phàm nghĩ đến câu nói lúc trước của Lâm Chí Quốc, không khỏi căng thẳng một chút, mặt nghiêm lại rồi nói:
- Ý của cậu là?
Lâm Chí Quốc khe khẽ gật đầu. Dương Phàm trong lúc nhất thời liền hiểu ý của hắn, biết những người này làm cái gì.
- Đi, đi đến cục An ninh Thánh Thành, hành trình du lịch có lẽ phải kết thúc sớm.
Dương Phàm thở dài một tiếng. Lâm Chí Quốc vội vàng cười giải thích:
- Thủ trưởng, ngài đừng khẩn trương. Những người này lẻn vào trong nước, tự nhiên có người chuyên môn đi bắt bọn họ. Tôi gọi một cuộc điện thoại thông báo là được.
- Tốt nhất vẫn nên đi một chuyến, tôi không vào là được chứ gì.
Dương Phàm cười cười kiên trì nói. Lâm Chí Quốc không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng. Ba người trở lại xe, Lâm Chí Quốc lái xe đến cục An ninh, sau đó dừng lại ở ven đường cách cửa cục An ninh không xa. Lâm Chí Quốc xuống xe một mình đi vào.
Nửa tiếng sau một người đàn ông đưa Lâm Chí Quốc ra ngoài cửa. Trở lại xe Lâm Chí Quốc cười nói:
- Tôi không nói mình đang phục vụ bên cạnh thủ trưởng, chỉ nói là tạm thời có nhiệm vụ nên đến Thiên Vực.
- Thế nào, tin tức của cậu có tác dụng không?
Dương Phàm quan tâm chính là cái này. Lâm Chí Quốc cười nói:
- Đương nhiên là có tác dụng. Trong mấy Lạt ma này có một người tên là Thác Tang Cát Kiệt, là một phần tử của tổ chức ly khai ở nước ngoài. Cục An ninh biết hắn lẻn vào trong nước nên rất coi trọng.
Xe lại lái về bãi đỗ xe gần Thần Miếu, Dương Phàm do dự một chút rồi nói với Lâm Chí Quốc:
- Tôi tuy muốn vào nhưng thấy không vào là tốt nhất, đến nơi khác đi một chút, miễn cho cậu gặp phải mấy Lạt ma kia. Vì chơi đùa mà ảnh hưởng đến chuyện quốc gia thì không tốt lắm.
Lâm Chí Quốc sửng sốt một chút, lập tức cười nói:
- Tôi biết tên đó, nhưng hắn ta không biết tôi đâu, ngài không cần lo lắng.
Dương Phàm bỏ chuyện này đó, không hỏi tới, bắt đầu hành trình hướng thánh hôm nay. Sau khi mua vé vào cửa, đi vào bên trong khuôn viên Thần Miếu. Đập vào mắt chính là hơi thở thần thánh. Từ xa mà nhìn, Thần Miếu dựa lưng vào núi, lầu các nguy nga, khí thế hùng vĩ, có vẻ ngang trời xuất thế, khí vút tận trời. Giờ phút này đi vào cửa Thần Miếu, từ từ đi đến đại điện, từng pho tượng phật trang nghiêm, cao lớn và huy hoàng.
Mất thời gian một buổi chiều về cơ bản đã đi một vòng quanh Thần Miếu, hành trình hôm nay coi như kết thúc. Ba người về khách sạn, Dương Phàm lơ đãng thấy mặt Lý Thắng Lợi đỏ hồng, ân cần hỏi:
- Thắng Lợi sao thế, mặt đỏ hơn bình thường.
Lâm Chí Quốc lập tức cười giải thích:
- Đây là phản ứng của vùng đất cao nguyên. Hầu hết người sống lâu ngày ở cao nguyên, khi đến nơi thấp hơn, vẻ đỏ hồng trên mặt sẽ duy trì trong thời gian dài. Tương tự như vậy là người từ nơi thấp lên cao nguyên.
Dương Phàm đi tới trước gương nhìn mình một chút, hai má quả thật hơi đỏ.
Sáng hôm sau thức giấc, rửa mặt xong ba người đến phòng ăn khách sạn ăn sáng. Dương Phàm nói với hai người Lâm Chí Quốc, Lý Thắng Lợi:
- Hôm nay không đi đến điểm du lịch nữa, sau này có thời gian thì đi. Hôm nay chúng ta đi khắp nơi một chút, tìm hiểu năng lực công tác của cán bộ nơi đây, xem trình độ xây dựng nhà cửa của người dân. Siêu thị, đường ... đều phải xem.
- Như vậy không cần đi xe, ngồi xe bus là được.
Lý Thắng Lợi cười cười đề nghị. Dương Phàm vỗ tay nói:
- Ý này rất được, chúng ta đi xe bus.
Ba người vòng vo một buổi sáng, ngồi xe bus đi khắp nơi. Dương Phàm từ góc độ của một btut đi nhìn và nghe khắp nơi, hắn cảm thấy Thánh Thành này được xây dựng và quy hoạch khá được. Trong này tự nhiên có nguyên nhân là thủ phủ Khu tự trị ở Thánh Thành. Nguyên nhân Dương Phàm đi như thế nào tự nhiên là muốn thông qua hiện tượng bên ngoài để phán đoán các cán bộ liên quan có trách nhiệm trong công việc hay không?
Từ trong một siêu thị đi ra, cảm thấy hơi buồn buồn ... Dương Phàm tự nhiên muốn tìm Wc, chẳng qua tìm một vòng không thấy điểm vệ sinh công cộng. Sau khi nghe ngóng mới biết siêu thị này chỉ có một khu vệ sinh, ở một cửa ra khác. Theo người qua đường chỉ điểm, ba người tìm được nhà vệ sinh, đi vào thì mùi khó ngửi đập vào mũi, lại nhìn nước bẩn lênh láng trên một chút ... Dương Phàm nhịn hô hấp giải quyết vấn đề sinh lý rồi chạy nhanh ra ngoài, đứng bên ngoài thở hổn hển từng hơi.
Lý Thắng Lợi và Lâm Chí Quốc vẫn chưa đi ra ngoài. Dương Phàm đứng ở cửa chờ hút thuốc lá thì đột nhiên một cô gái từ trong Wc nữ lao ra, dưới chân lảo đảo một chút rồi ngã về phía Dương Phàm.
Dương Phàm muốn né tránh lại không dám tránh, sợ cô gái kia ngã xuống, theo bản năng đưa tay ra đỡ. Nhưng không ngờ cô gái lảo đảo đụng vào ngực Dương Phàm, làm Dương Phàm lui ra sau hai bước mới đứng lại được.
- Lưu manh, anh sờ tôi sao?
cô gái trong lòng nũng nịu mắng một câu. Dương Phàm lúc này mới cảm thấy trong tay mềm mềm, vừa nhìn xuống thì thấy tay đang đặt trên ngực cô gái. Dương Phàm như nước chảy bỏ tay xuống, vội vàng xin lỗi rồi nói:
- Xin lỗi, xin lỗi. Hả? Là cô.
Sau khi thấy rõ cô gái trong lòng, phản ứng đầu tiên của Dương Phàm là sờ sờ túi của mình, quả nhiên ví đã mất.
cô gái này tự nhiên chính là Vi Vi, vừa nhìn thấy đối tượng mình trộm là Dương Phàm, Vi Vi sợ đến độ muốn quay đầu bỏ chạy.
Kết quả Dương Phàm lanh tay lẹ mắt giữ lấy tay Vi Vi mà nói:
- Đứng lại, trả ví cho tôi đã.
- Đen đủi, sao đi đến đâu cũng gặp anh thế hả.
Sức Vi Vi rõ ràng không bằng Dương Phàm, không thể làm gì khác hơn là không chạy nữa, rút ví từ trong lòng ra đưa cho Dương Phàm rồi nói:
- Trả lại cho anh, bỏ tay tôi ra.
Dương Phàm cầm lấy tay nhưng không buông tay, ngược lại càng giữ chặt hơn, cười nói:
- Bản lãnh của cô giỏi đó nhỉ, trộm từ Bắc Kinh đến Thánh Thành. Xem ra cô muốn trộm khắp Châu Á, ra cả thế giới hả?
Vi Vi thấy trong mắt Dương Phàm có tia mỉm cười, vì thế ra vẻ không thèm để ý mà nói:
- Coi như tôi xui xẻo bị anh bắt được, anh đưa tôi đến đồn cảnh sát đi.
Dương Phàm bỏ tay Vi Vi ra, thở dài một tiếng rồi nói:
- Cô đi đi.
- Có thật không?
Vi Vi xoa xoa tay ngẩng đầu nhìn Dương Phàm mà hỏi, lúc này Vi Vi lại không định chạy ngay. Dương Phàm thấy vẻ mặt thú vị của cô ả, gật đầu cười cười, không ngờ cô bé này lại thò tay ra mà nói:
- Tôi không có tiền ăn cơm, cho mượn mấy trăm qua ngày cái.
Dương Phàm không khỏi có chút kinh ngạc, cười nói:
- Cô đúng là không coi tôi là người ngoài sao? Trộm không được lại vay tôi, thật không sợ tôi đưa cô đến đồn cảnh sát sao?
- Anh cho tôi là ngu sao? Anh nếu muốn bắt thì vừa nãy đã không bỏ tay tôi ra, có cho mượn hay không thì nói, một ngày rồi tôi chưa ăn cơm đó.
Vi Vi lẩm bẩm một câu, ra vẻ đáng thương mà nói.
Lúc này Lâm Chí Quốc và Lý Thắng Lợi đã đi ra. Hai người thấy Dương Phàm gặp người quen liền đứng ở bên cạnh không đến quấy rầy.
Vi Vi mặc một chiếc áo lông màu lam đứng trong gió hơi run lên một chút, điều này làm trong lòng Dương Phàm khẽ run lên, lắc đầu thở dài nói:
- Đi theo tôi, tôi mời cô ăn cơm, sau đó cho cô tiền để về nhà.
Vi Vi bĩu môi mà nói:
- Chẳng thú vị gì cả, mỗi lần gặp người ta đều dạy này dạy nọ. Bỏ đi, tôi đi đây.
Vừa nói Vi Vi xoay người định bỏ đi.
- Cô không phải không có cơm ăn mới đi trộm ví người ta sao?
Dương Phàm cười cười hỏi một câu. Vi Vi móc mấy tờ tiền trong túi ra, không quay đầu lại mà vung vung lên với Dương Phàm:
- Tôi lừa anh đó, anh đó, một chút cũng không thú vị.
- Hả.
Dương Phàm không giận mà cười, xoay người gọi Lâm Chí Quốc rồi định tìm chỗ ăn trưa. Vi Vi như nhảy lại nhanh như con thỏ, cầm lấy tay Dương Phàm mà nói:
- Một chút thành ý cũng không có, có cơm không phải trả tiền, tôi đương nhiên sẽ đi ăn cùng rồi. Anh yên tâm, tôi không ăn không của anh đâu. Tôi làm hướng dẫn viên cho các anh, chỉ cần cơm ăn là được.
Dương Phàm thật ra không ngờ chuyện lại thành như vậy. Cô bé này trong nháy mắt biến thành nhựa đường quấn lấy không tha. Dương Phàm lập tức sa sầm mặt lại, trầm giọng nói:
- Không cho đi theo tôi, nếu không tôi đưa cô đến đồn cảnh sát.
- Tôi cứ đi theo anh, anh đưa tôi vào đồn cảnh sát cũng được.
Vi Vi không hề sợ lời uy hiếp của Dương Phàm, ngược lại nắm chặt tay Dương Phàm không bỏ, trên mặt còn mang theo nụ cười đầy đắc ý.
- Bao tuổi, lấy chứng minh thư ra, miễn cho người khác nói tôi lừa bán trẻ em.
Dương Phàm cười cười nói một câu. Vi Vi liền cố gắng ưỡn ngực lên mà nói:
- Ai là trẻ em? Nhìn rõ một chút rồi nói.
Mặc dù Vi Vi đã rất cố gắng ưỡn lên, chẳng qua Dương Phàm rất khó thấy điểm phập phồng. Vi Vi cố ra vẻ người lớn làm cho Lâm Chí Quốc đứng bên cạnh không nhịn được cười cười một tiếng. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Lúc này có bảy tám đại hán ăn mặc trang phục dân tộc Tạng đột nhiên vây lấy đám người. Lâm Chí Quốc lập tức có phản ứng. Một bước đi lên ngăn cản Dương Phàm ở phía sau mình, một tay đưa vào trong lòng. Mấy đại hán kia dừng ở ngoài năm bước. Tên đại hán râu rặm cầm đầu vẻ mặt khó coi trừng mắt nhìn Dương Phàm mà nói:
- Bỏ cô ấy ra.
Vi Vi bỏ tay Dương Phàm ra, dùng tiếng Tạng lớn tiếng nói với đại hán:
- A BA, anh làm gì thế? Dọa bạn của tôi.
- Người Hán không có ai là tốt đẹp cả, cô coi chừng bị bọn họ lừa đó.
Tên đại hán mặt đầy âm trầm, ác độc nhìn chằm chằm Dương Phàm. Những người khác đều như sói đói thấy cừu vậy, hai mắt mở to ra vẻ luôn sẵn sàng lao tới.
Dương Phàm mặc dù một câu cũng không hiểu, nhưng là biết những lời này không hay không gì. Quốc gia có chính sách dân tộc, Dương Phàm thân là bí thư thị ủy nên đối với người dân tộc thiểu số càng phải thêm cẩn thận. Dương Phàm thể hiện rất bình tĩnh, cười cười quay đầu lại với Vi Vi:
- Cô biết bọn họ sao?
Vi Vi gật đầu nói:
- Bố tôi mở hàng bán thuốc trong siêu thị. Xin lỗi đại ca, tôi cùng bố về nhà, miễn cho anh thêm phiền phức. Ông ấy không thích người Hán.
Vừa nói Vi Vi liền vẫy vẫy tay với Dương Phàm. Sau đó Vi Vi đi đến trước mặt đại hán kia, không quên quay đầu lại nói với Dương Phàm:
- Gặp lại đại ca, anh là người tốt.
Lại bị lừa rồi. Cũng may Dương Phàm không quá để ý, hắn cũng cười cười vẫy vẫy tay với Vi Vi. Lúc này đột nhiên xảy ra biến hoá, Vi Vi vừa mới trở về đối diện, một người trong đám đại hán đối diện dùng tiếng Tạng mà nói:
- Ở đây ít người, đánh bọn chúng rồi nói.
Trong nháy mắt mặt Lâm Chí Quốc trở nên lạnh lùng, hai mắt lộ ra tia sắc bén giống như sói ngửi thấy mùi máu tươi vậy. Tay trái hơi giơ lên một chút, như có ảo thuật, một con dao găm xuất hiện trong tay.