Sỹ Đồ Phong Lưu

Cảnh sát béo có chút bất mãn nhìn ba tên Lạt ma đã đứng lên nhưng không dám đi, còn cả đám người Dương Phàm đang mỉm cười. Cảnh sát trung niên đến gần cảnh sát béo nhỏ giọng nói gì đó. Chỉ thấy mặt cảnh sát béo không ngừng biến hoá, ánh mắt lén lút nhìn chằm chằm vào Dương Phàm.
- Đồng chí này, tôi là đội trưởng đội cảnh sát tuần tra cục Công an thành phố - Thứ Nhân Vương Đôi, có ý kiến gì đồng chí có thể phản ánh với tôi.
Thứ Nhân Vương Đôi mặt mày nghiêm khắc đi tới trước người Dương Phàm mà nói. :
Dương Phàm từ từ rút thẻ công tác trong túi ra đưa tới rồi nói:
- Đây là thẻ công tác của tôi. Tôi cho rằng cảnh sát tuần tra chấp pháp không dựa theo trình tự pháp luật bình thường, bây giờ chính thức phản ánh với đồng chí.
Cảnh sát béo Thứ Nhân Vương Đôi nghi hoặc cầm lấy thẻ công tác, cúi đầu vừa nhìn thì mặt đỏ bừng lên, tay cầm thẻ công tác khẽ run run. Vẻ mặt đang nghiêm túc của Thứ Nhân Vương Đôi trong nháy mắt biến thành tươi cười thân thiết. Vừa nãy hắn là lớn nhất ở đây, thắt lưng rất thẳng, bây giờ lại hơi khom một chút, một tay cầm lấy thẻ công tác, nhưng bây giờ lại đưa hai tay trả lại cho Dương Phàm.
- Bí thư Dương, tôi đã sớm nghe nói ngài sẽ tới, không ngờ tôi lại may mắn như vậy có thể gặp được ngài ở đây.
Cảnh sát béo Thứ Nhân Vương Đôi không đề cập đến chuyện vụ án, đầu tiên tỏ rõ thái độ. Còn về phần may mắn hay là đen đủi tạm thời không có thời gian mà suy nghĩ rõ ràng.
Dương Phàm nhận lại thẻ công tác, lạnh nhạt nói:
- Tôi bây giờ không phải bí thư gì hết, mà là một người đương sự bình thường. Đồng chí không nên lo lắng đến chức vụ của tôi, công bằng chấp pháp là được.

Một câu nói này của Dương Phàm làm cho cảnh sát béo Thứ Nhân Vương Đôi vô cùng xấu hổ. Thứ Nhân Vương Đôi vội vàng quay đầu lại âm thầm trừng mắt nhìn Cảnh sát trung niên một chút. Sau đó Thứ Nhân Vương Đôi quay đầu lại lộ ra vẻ tươi cười:
- Xin ngài yên tâm trở về, chuyện hôm nay chúng ta nhất định xử lý công bằng, lát nữa tôi sẽ tự mình đến báo cáo với ngài.
- Không cần, tôi là người đương sự, cùng về đội đi, tôi có chút tình hình muốn phản ánh với các đồng chí.
Dương Phàm kiên trì như vậy, cảnh sát béo Thứ Nhân Vương Đôi cũng không có biện pháp gì. Thứ Nhân Vương Đôi không thể làm gì khác hơn là tiếp tục cười nói:
- Cứ vậy đi, ngài phái người đi lấy xe, tôi lái xe cảnh sát mở đường cho ngài.
Thằng nhãi này phản ứng không chậm, ý nịnh nọt rất rõ ràng.
Không ngờ Dương Phàm lại thản nhiên nói:
- Không cần, tôi không đi xe, ngồi xe cảnh sát đi.
Lúc này quần chúng nhân dân vây quanh thấy hai người nói chuyện, đột nhiên có người trốn trong đám người lớn tiếng nói:

- Bí thư, mấy Lạt ma này hàng năm hoành hành bá đạo quanh đây, đã đánh không ít người, không thể bỏ qua cho bọn chúng.
- Bí thư, đám Lạt ma này là xã hội đen, cảnh sát bao che cho bọn chúng.
Lại có người giấu trong đám người hét lên. Xem ra mấy tên Lạt ma này làm quần chúng nhân dân tức giận không ít. Đám người kích động bắt đầu lao lên, định lao vào giữa.
Dương Phàm nhìn một chút cảnh sát béo mặt đầy mồ hôi lạnh. Bây giờ đang mùa đông, có thể thấy tên cảnh sát béo Thứ Nhân Vương Đôi này khẩn trương như thế nào. Cảnh sát trung niên kia mặt cũng vàng như đất, không ngờ gặp được bí thư thị ủy, lần này đen rồi.
- Mọi người không cần hét nữa. Vụ án hôm nay tôi tự mình đến cục Công an thành phố xử lý, kết quả sẽ được công bố trên đài truyền hình thành phố. Xin mọi người chú ý quan sát. Bây giờ mời mọi người nhường đường một chút, cảnh sát cần xử lý vụ án.
Dương Phàm lớn tiếng nói một câu, đám người lập tức hoan hô nhường đường.
Dương Phàm lên xe của cảnh sát béo Thứ Nhân Vương Đôi, xe cảnh sát tuần tra mang theo những người liên can, đội xe gào thét mà đi. Xe đi không nhanh, trên đường đi Thứ Nhân Vương Đôi không ngừng dùng ánh mắt nhìn lén Dương Phàm, phát hiện mặt lãnh đạo không chút thay đổi. Thứ Nhân Vương Đôi có muốn nói mấy câu lấy lòng nhưng lại không dám mở miệng nói, sợ nói gì sai mình sẽ bị kéo xuống nước.
Thứ Nhân Vương Đôi hy vọng có thể qua vẻ mặt của Dương Phàm nhìn ra mánh khóe nào đó đã phá sản. Trên cả đường đi vẻ mặt của Dương Phàm vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra nông sâu gì hết. Thứ Nhân Vương Đôi không thể làm gì khác hơn là buông tha, nghĩ thầm lần này có lẽ không có cơ hội tiếp cận lãnh đạo rồi. Chỉ cần làm mình sạch sẽ, biểu hiện một chút, không biết chừng lãnh đạo sẽ khen ngợi vài câu.
Cửa cục Công an thành phố rất nóa nhiệt. Mỗi lãnh đạo đều vội vàng ra khỏi phòng làm việc của mình. Cảnh sát đứng hai bên cổng cục Công an, các cảnh sát liên quan đều đi theo nghênh đón.

Kết quả này khi Dương Phàm ngồi trên xe đã nghĩ đến. Thứ Nhân Vương Đôi nếu không nghĩ chút biện pháp thông báo với cục, sau này hắn làm chức vụ đội trưởng này là cuối cùng rồi, không ngờ dám ăn một mình, còn ăn tham quá. Chốn quan trường ở bất cứ đâu cũng là như vậy. Cho nên xe dừng lại, Dương Phàm xuống xe cũng không chú ý tới vẻ mặt của Thứ Nhân Vương Đôi đã xuống xe trước và mở xe cho mình.
- Chào mừng Bí thư Dương đến cục Công an thành phố thị sát và chỉ đạo công việc.
Người đi lên đầu tiên tự nhiên là cục trưởng cục Công an thành phố, sau khi hô khẩu hiệu xong mọi người liền vỗ tay nhiệt liệt, một lúc sau mới dừng lại. Lúc này cục trưởng cao gầy mới đi lên một bước vươn hai tay ra bắt tay Dương Phàm mà nói:
- Kính chào Bí thư Dương, tôi là cục trưởng cục Công an thành phố - Đôi Long Đa Cát.
Rõ ràng Dương Phàm đến để được hỏi cung, kết quả lại làm như vậy, tính chất đã hoàn toàn thay đổi. Dương Phàm không khỏi cười khổ một tiếng trong lòng, nhưng một chút biện pháp cũng không có. Uy lực của thường vụ tỉnh ủy, bí thư thị ủy quá lớn, các đồng chí bên dưới sao dám lỗ mãng. Dương Phàm chỉ có thể im lặng thừa nhận cách nghênh đón này. Dương Phàm mỉm cười nhìn Đôi Long Đa Cát mà nói:
- Tôi không phải là đến thị sát công việc. Thân phận của tôi bây giờ chỉ là một du khách bình thường, còn chưa đến đảng ủy Khu tự trị báo danh mà.
Nói thì nói như vậy nhưng ai dám coi là thật chứ? Ai dám chậm trễ với bí thư thị ủy chứ?
Dương Phàm được mời vào phòng làm việc của cục trưởng Đôi Long Đa Cát, chuyện hỏi cung vụ án tự nhiên không ai đề cập đến. Thứ Nhân Vương Đôi lái xe đưa Dương Phàm đến tự nhiên không có tư cách ngồi nghe các lãnh đạo nói chuyện. Thấy Dương Phàm được lãnh đạo cục vây quanh rồi đi lên lầu, trong lòng Thứ Nhân Vương Đôi mặc dù rất không cam lòng, nhưng vẫn phải xám xịt đi xử lý vụ án. Thứ Nhân Vương Đôi đang suy nghĩ thiệt hơn, rất lo lắng Bí thư Dương nói gì trước mặt cục trưởng. Mình mặc dù là người của cục trưởng, nhưng thời khắc quan trọng đẩy ra làm tấm bia cũng không phải chuyện hiếm gặp. Thứ Nhân Vương Đôi có chút hối hận vừa nãy trên đường im lặng không nói, không nắm bắt được cơ hội giải thích cho mình.
Khi thấy Lâm Chí Quốc và Lý Thắng Lợi ở dưới lầu, mắt Thứ Nhân Vương Đôi trong lúc nhất thời liền sáng rực lên. Không thể tiếp cận lãnh đạo thì thôi, nhưng thật ra có thể có cơ hội kéo gần quan hệ với người bên cạnh lãnh đạo mà.
Thứ Nhân Vương Đôi lộ ra nụ cười nhiệt tình, đi tới trước mặt Lý Thắng Lợi mà nói:
- Xin chào hai đồng chí, xin hỏi xưng hô như thế nào.

Lý Thắng Lợi hiểu rõ Dương Phàm không thích người bên cạnh mình ra vẻ ta đây, cho nên rất khách khí bắt tay Thứ Nhân Vương Đôi mà nói:
- Tôi tên là Lý Thắng Lợi, là thư ký của Bí thư Dương. Đây là Lâm Chí Quốc, lái xe của Bí thư Dương.
Một bí thư thị ủy có thể từ tỉnh Thiên Nhai xa xôi mang theo thư ký và lái xe đến Khu tự trị Thiên Vực nhận chức, cũng đã nói rất rõ vấn đề. Hai vị này tuyệt đối là người mà lãnh đạo vô cùng tin tưởng. Thứ Nhân Vương Đôi lập tức có cảm giác Tái Ông thất mã. Không thể tiếp cận lãnh đạo, nhưng lại không có ai đoạt cơ hội thân cận với cấp dưới của lãnh đạo mà. Thực ra đi lên lầu theo Thứ Nhân Vương Đôi thấy thì có thể được lãnh đạo nhớ kỹ hay không là một chuyện, đâu có cơ hội tốt một mình nói chuyện với hai đồng chí này chứ?
Thứ Nhân Vương Đôi khách khí mời hai người này đến phòng làm việc của mình. Thứ Nhân Vương Đôi đang thầm tính toán trong lòng, thái độ nhất định phải nghiêm chỉnh. Thứ Nhân Vương Đôi tự mình rót nước, sau đó cười nói:
- Thư ký Lý, Bí thư Dương đang nói chuyện với lãnh đạo cục. Vụ án hôm nay, thư ký Lý xin nói tình hình một chút.
Thứ Nhân Vương Đôi đã tính thật là tốt. Nhất định phải đưa mình ra khỏi chuyện này, dù sao lời Lý Thắng Lợi nói phải tin hết, ba tên Lạt ma xui xẻo theo luật bị nhốt vài ngày. Kết quả này chỉ có thể nói là ba tên Lạt ma đen đủi. Về phần Trát Tây Đa Cát, có thể nói giúp được thì nói giúp, nếu không thể thì chỉ có thể để hắn ta tự cầu phúc.
Thứ Nhân Vương Đôi có tâm trạng xử lý vụ án như vậy, kết quả tự nhiên vô cùng thuận lợi. Lý Thắng Lợi coi như nói rõ tình hình hôm nay một chút, đương nhiên cũng chỉ dùng việc luận việc. Lý Thắng Lợi nói đến cuối cùng đột nhiên nói một câu như sau:
- Về chuyện Lạt ma gây rối ở trên đường tốt nhất là phái người đi tìm hiểu một chút. Đồng chí cũng thấy đó, quần chúng nhân dân rất tức giận.
Thứ Nhân Vương Đôi liên tục gật đầu tỏ vẻ nhất định sẽ phái người đi điều tra. Thấy thái độ tốt đẹp của Lý Thắng Lợi, Lâm Chí Quốc lại ngồi không nói một câu, vẻ mặt cũng không quá khó coi, Thứ Nhân Vương Đôi thầm nói có thể giúp Trát Tây Đa Cát thì giúp một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận