La Đạt Cương rõ ràng ý thực được ở vùng đất Thánh Thành này, từ trên xuống dưới hầu hết là cán bộ bản địa, nếu muốn đạt được thành tích ở nơi này, hai người cần phải hợp tác lẫn nhau. Nhưng giữa hai người không có trụ cột để hợp tác là tình cảm. Bây giờ từ góc độ của La Đạt Cương mà nhìn, giữa chỉ có thể tại từng thời điểm nhìn rồi hợp tác.
Cơm trưa được La Đạt Cương mời khách trong nhà khách thị ủy, đồ ăn cũng không nhiều lắm, chỉ có bốn món ăn đơn giản, một bát canh và không có rượu. rất hiểu nhiên hai bên còn chưa quan hệ đến mức uống rượu và nói chuyện vui vẻ. Nội dung nói chuyện chủ yếu tập trung vào trong công việc.
Cùng với việc đang nói chuyện với nhau, không bằng nói hai người đang không ngừng thử dò xét lẫn nhau. Từ góc độ công việc mà nói, La Đạt Cương quản bên chính quyền thành phố, chuyện phát triển kinh tế là của hắn. TỪ góc độ này mà nói, La Đạt Cương càng cần đến sự ủng hộ của Dương Phàm. Cho nên hắn một mực tìm kiếm việc hai bên có thể chấp nhận hợp tác.
Dương Phàm từ trong lời nói né tránh của La Đạt Cương cảm nhận được hắn đang do dự, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng cho La Đạt Cương. Rõ ràng muốn được mình ủng hộ, lại không chịu chân thành nói rõ thái độ. Dương Phàm ít nhiều cảm thấy nhàm chán, tùy tiện ăn một chút là kết thúc.
Về phòng làm việc, Lý Thắng Lợi lên báo cáo việc an bài sinh hoạt:
- Bí thư Dương, ý của trưởng ban thư ký thị ủy Biên Ba Thứ Nhân là bố trí cho ngài vào ở trong khách sạn tốt nhất. Tôi nói ngài sẽ không đồng ý, không bằng bố trí trong nhà khách thị ủy.
Lý Thắng Lợi dám nói như vậy tự nhiên xuất phát từ việc hiểu rõ Dương Phàm, biết phong cách làm việc của Dương Phàm.
Bố trí như vậy Dương Phàm tự nhiên không hề dị nghị, nơi ở không quá quan trọng, chỉ cần có thể cam đoan được yên tĩnh nghỉ ngơi là được rồi.
- Xem ra chúng ta phải sống một mình ở đây mấy năm rồi.
Dương Phàm hiếm khi trêu chọc với Lý Thắng Lợi. Lý Thắng Lợi sửng sốt một chút rồi vội vàng cười nói:
- Sai lầm trong sinh hoạt, tôi nhất định sẽ chú ý không phạm phải.
Dương Phàm vốn không có ý này, nhưng những lời này của Lý Thắng Lợi thật ra là nhắc nhở Dương Phàm.
- Ừ, tuyệt đối không được truyền ra chuyện gì xấu, vấn đề tác phong nhất định phải chú ý.
Cũng không nói cái gì là đừng phạm phải sai lầm trong tác phong sống, cách dùng từ rất thú vị.
- Ngài quen biết thị trưởng La từ trước?
Lý Thắng Lợi cảm thấy vấn đề này rất quan tọng, nhất định phải hiểu rõ ràng. Đối với vấn đề này, Dương Phàm tự nhiên muốn giải thích với Lý Thắng Lợi một chút:
- Đúng vậy. Năm đó khi tôi là phó bí thư thị ủy thành phố Uyển Lăng tỉnh Giang Nam, La Đạt Cương là phó thị trưởng. Khi đó tuổi còn trẻ xúc động, bồng bột nên đắc tội không ít người.
Dương Phàm không nói rõ, nhưng là Lý Thắng Lợi đã nghe ra ý của Dương Phàm. Giữa La Đạt Cương và Dương Phàm có ân oán cũ. Về phần ân oán cũ đó là gì thì không phải điều Lý Thắng Lợi cần quan tâm, chỉ cần biết có chuyện này là được rồi.
- Ha ha, tôi biết rồi, chiều không có lịch gì, tôi sẽ sang bên nhà khách thị ủy xem phòng.
Lý Thắng Lợi cười cười nói sang chuyện khác, tiếp tục nói đến vấn đề trước đây không phải thói quen gì tốt. Làm không tốt lại bị tội danh thích tìm tòi đời tư của lãnh đạo.
Dương Phàm dù chăm đến đâu cũng phải dàn xếp chỗ ở xong đã, đối với đề nghị này liền vui vẻ đứng lên mà nói:
- Đi, đi xem nơi ở một chút.
Cửa phòng làm việc vừa đóng lại, Biên Ba Thứ Nhân đang đợi ở trên hành lang liền đi tới. Biên Ba Thứ Nhân dáng người khỏe mạnh trên mặt mang theo nụ cười có vẻ đôn hậu đi tới bắt chuyện:
- Bí thư Dương, ngài muốn đi ra ngoài.
- Vất và trưởng ban thư ký rồi. Tôi đang chuẩn bị sang bên nhà khách thị ủy thu xếp phòng ở.
Bttn không ngờ lại không phải thường vụ thị ủy, hiện tượng này trong bộ máy thị ủy đúng là hiếm thấy. Suy nghĩ đến việc này, Dương Phàm cảm thấy nụ cười đôn hậu trên mặt Biên Ba Thứ Nhân là thật. Bạn đang đọc truyện được tại
- Tôi dẫn đường cho Bí thư Dương.
Biên Ba Thứ Nhân chủ động xin việc, Dương Phàm cười cười gật đầu tỏ vẻ:
- Vậy phiền toái anh.
- Không phiền, chức trách của tôi là phục vụ lãnh đạo thị ủy.
Dương Phàm rất nhanh quay đầu lại nhìn Lý Thắng Lợi một cái. Lý Thắng Lợi gật đầu hiểu ý. Lý Thắng Lợi biết Dương Phàm cho hắn cơ hội đi hiểu Biên Ba Thứ Nhân là như thế nào. Vị trí trưởng ban thư ký thị ủy ở trong thị ủy quá quan tọng, Dương Phàm phải thận trọng. Mới đến không quen thuộc tình hình, vì thế tình hình của thuộc hạ quan trọng tự nhiên là phải hiểu rõ.
La Đạt Cương về phòng làm việc, tâm trạng có chút nặng nề. Thư ký Trần Lăng rót trà cho hắn rồi cẩn thận nhỏ giọng nói:
- Vừa nãy ông chủ Cố gọi điện tới, tôi nói ngài đang bận.
Vừa nghe là Cố Đồng gọi tới, mặt La Đạt Cương hơi sa sầm lại, trong lòng hơi quay cuồng. Cố Đồng và Giản Minh ra tù gần năm, lúc ở tỉnh Giang Nam, La Đạt Cương niệm tình cũ và mặt mũi trưởng bối hai nhà đã dành chút công việc cho bọn họ kiếm chút tiền. Cuộc sống mấy năm trong tù, hơn nữa lúc trước bị đánh gãy chân nên hôm nay Cố Đồng đi đường phải chống gậy, Giản Minh cũng không tốt hơn là bao, năm ngón tay bàn tay trái không thể duỗi thẳng hết, chân phải có tật, đi đường tập tễnh.
Oán hận trong lòng hai người này như thế nào, La Đạt Cương hiểu rất rõ. Cho nên khi hai người này theo tới Thánh Thành, La Đạt Cương đã tìm hai tên Cố Đồng và Giản Minh nói chuyện một lần, tỏ vẻ vừa đến Thánh Thành, có thể chiếu cố bọn họ ít một chút, đề nghị hai người này ở lại tỉnh Giang Nam mà phát triển, đừng nên theo mình tới Thánh Thành. Nhưng không ngờ rằng hai tên này ban đầu thì đáp ứng rất hay, nhưng sau khi La Đạt Cương nhận chức lại đến đây.
Khi Cố Đồng và Giản Minh đến, La Đạt Cương vẫn rất khách khí mời hai tên này ăn một bữa cơm, một làn nữa tỏ vẻ mình tạm thời không thể chiếu cố bọn họ. Nói đến nước này, La Đạt Cương biết Cố Đồng và Giản Minh đã nghe ra, chỉ là đang giả vờ ngu mà thôi. La Đạt Cương không khỏi nghi ngờ, hai người này theo đến Thánh Thành không phải vì mục đích kiếm được bao nhiêu chỗ tốt trên người mình, mà là chạy đến vì Dương Phàm. Nhưng địa vị và thân phận của Dương Phàm bây giờ, bọn chúng có thể rung chuyển sao?
La Đạt Cương đã biết sức ảnh hưởng quá lớn của Trần gia, không cho rằng lực lượng của La gia là có thể chống đối được. Nhất là nếu Dương Phàm xảy ra vấn đề gì, Trần gia tức giận mới có thể nói là kinh khủng. Điểm này từ chuyện xảy ra ở tỉnh Thiên Nhai là có thể nhận ra.
- Cậu xử lý rất tốt.
La Đạt Cương cho thư ký một câu trả lời, vẻ mặt vẫn âm trầm như trước. Trần Lăng biết ý gật đầu nói:
- Vừa nãy Lưu Hạnh Nhi gọi điện tới, bảo ngài gọi điện cho cô ấy.
Trên mặt La Đạt Cương hiếm khi lộ ra nụ cười dịu dàng, gật đầu nói:
- Tôi biết rồi, cậu ra làm việc đi.
La Đạt Cương cầm điện thoại di động gọi cho một số máy, bên kia nghe điện và truyền tới một tiếng cười quyến rũ:
- Đại ca, anh thật nhẫn tâm, cứ như vậy bỏ em lại mà đi. Người ta nhớ anh đến độ tối ngủ không ngon.
Giọng nói này làm cho trong đầu La Đạt Cương hiện ra một thân hình đầy đặn trẻ trung, còn có tiếng kêu thất hồn lạc phách. Lưu Hạnh Nhi vốn là một nhân viên công vụ cấp dưới của La Đạt Cương, trong một cơ hội ngẫu nhiên hai người nhận ra nhau. Lưu Hạnh Nhi vô cùng quyến rũ dễ dàng đánh động La Đạt Cương. Sau một phen mãnh liệt theo đuổi, La Đạt Cương như nguyện đạt đến tay. Lưu Hạnh Nhi cũng đạt được vị trí thực quyền không tệ bên thành đoàn. Trong đó rốt cuộc có giao dịch hay không thì khó mà nói. La Đạt Cương tuy nói lớn tuổi một chút, nhưng trông khá anh tuấn, bây giờ thoạt nhìn vẫn là phong độ như trước.
Chút không hài lòng và khó chịu do đám người Cố Đồng mang tới đã biến mất trong tiếng cười của Lưu Hạnh Nhi. La Đạt Cương cười cười vui vẻ với tâm trạng dễ dàng mà nói:
- Xin lỗi, sắp xếp của tổ chức anh phải chấp hành, đây không phải là sợ em khổ sao, cho nên không gặp em mà chào từ biệt.
- Em mặc kệ, em đã xin nghỉ phép một tháng, ngày mai em bay đến gặp anh.
Nhà khách thị ủy ở ngay cạnh trụ sở thị ủy, có một cửa nhỏ đi thông sang bên nhà khách thị ủy, chìa khóa nằm trong tay giám đốc nhà khách Ba Khang. Biên Ba Thứ Nhân rõ ràng sớm có chuẩn bị, dẫn theo Dương Phàm dọc theo đường nhỏ trong trụ sở đi về phía đang. Ba Khang đã đứng ở chỗ cửa nhỏ mà chờ. Khi thấy ba người liền cười cười vui mừng, mặt béo đến độ không thấy ngũ quan đâu cả.
- Chào Bí thư Dương, chào trưởng ban thư ký Biên Ba.
Dương Phàm đưa tay ra cười nói:
- Vất vả rồi.
Động tác này của Dương Phàm làm cho Ba Khang có chút giật mình. Ba Khang vốn hơi khom lưng, bây giờ càng khom nhiều hơn nữa.
- Có thể phục vụ Bí thư Dương là vinh hạnh của tôi.
- Ba Khang, Bí thư Dương tạm thời chưa có điểm dừng chân, cuộc sống sau này anh nhất định phải chiếu cố cho tốt, nếu không tôi không tha cho anh.
Biên Ba Thứ Nhân mặc dù nói lời nặng nề, nhưng giọng nói khá ôn hòa, thiếu vẻ tàn nhẫn, vẻ mặt vẫn là tươi cười.
Dương Phàm thấy rõ trong mắt, trong lòng không khỏi có chút tò tò, thầm nói chẳng lẽ đây là người đôn hậu đến mức đó sao? Chẳng qua có thể ngồi vào vị trí trưởng ban thư ký thị ủy, không phải là muốn làm là có thể làm được.
Thủ đoạn? May mắn?
May mắn trong chốn quan trường đôi khi còn quan trọng hơn năng lực, điểm này Dương Phàm hiểu rất rõ.