Xe Audi đi đầu dừng lại cách cửa không xa, từ trên xe nhảy xuống chính là Mẫn Kiến, trên mặt cười tươi như hoa, từ xa đã vươn tay đến mà cười ha hả nói:
- Lão lãnh đạo, anh vậy là không đúng rồi, về cũng không thông báo một tiếng.
- Đúng thế, nếu không phải phó bí thư Mẫn thông báo, chúng tôi còn không biết chuyện này.
Người xuống khỏi chiếc xe thứ hai chính là Tô Diệu Nga.
- Bí thư Dương không phải là không muốn nhìn chúng tôi đó chứ?
Người xuống xe thứ ba là Ngô Yến, một lời hai ý. Năm tháng không lưu lại dấu vết quá rõ ràng trên mặt chị, chỉ là thoạt nhìn hơi béo hơn trước mà thôi.
Các thuộc hạ liên quan đều đến, như Khổng Tốc, Lưu Ba, Dư Hữu Dung, thậm chí người cuối cùng từ trên xe Ngô Yến xuống còn có Kha Nghiên. Dương Phàm muốn lặng lẽ đi về nghỉ ngơi coi như phá sản. Thực ra trong lòng Dương Phàm đúng là có chút cảm động. Những người này biết mình trở về liền lập tức bỏ lại công việc chạy đến đây.
Dương Phàm bình tĩnh khoanh tay đứng tại chỗ. Tất cả mọi người thấy Dương Phàm như thế nào, giống như tiếp nhận kiểm duyệt mà dựa theo cấp bậc đứng thành một hàng. Dương Phàm bước tới trước, bắt tay Mẫn Kiến đầu tiên rồi cười nói:
- Đã lâu không gặp, xem ra đã thăng quan.
Mẫn Kiến không khỏi thở dài một tiếng mà nói:
- Phó bí thư thị ủy thôi mà, vẫn là năm đó đi theo phía sau lãnh đạo dễ dàng hơn bây giờ nhiều. Trước kia chúng tôi chỉ cần hành động theo sự chỉ huy của lãnh đạo, bây giờ không ai lái tàu, mọi người đúng là khó khăn.
Đến lượt Tô Diệu Nga bắt tay Dương Phàm, có vẻ kích động nắm chặt tay Dương Phàm mà nói:
- Bí thư Dương, mọi người nhớ ngài.
Tô Diệu Nga hôm nay đã là phó thị trưởng thường trực. Những năm tháng giãy dụa ở Vĩ Huyền trước đây nếu như không vì gặp được Dương Phàm, thì sao có được ngày hôm nay? Lời chị ta nói tự nhiên là thật tâm.
- Tôi cũng nhớ mọi người.
Dương Phàm than thở một tiếng.
Sau khi bắt tay mọi người, Dương Phàm mời mọi người vào phòng khách mà ngồi. Bốn người Mẫn Kiến, Tô Diệu Nga, Ngô Yến, Lưu Ba cấp bậc hơi cao hơn một chút, bọn họ cùng Dương Phàm ngồi trong phòng khách nói chuyện, mấy người khác ngồi bên cạnh mà nghe. Mấy người Dư Hữu Dung, Kha Nghiên lại xắn tay áo giúp dọn dẹp nhà.
Sau khi nói chuyện về tình hình của mọi người, Dương Phàm đã hiểu rõ tình huống của mọi người. Sau khi Dương Phàm điều đi, Đổng Trung Hoa cũng không có dũng khí làm gì người của Dương Phàm. Một năm sau Đổng Trung Hoa bởi vì vấn đề sức khỏe mà xin về hưu, bí thư thị ủy mới là từ trên tỉnh ủy đưa xuống, Nguyên Chấn là thị trưởng cũng được điều ra khỏi thành phố Uyển Lăng, người kế nhiệm chức thị trưởng cũng là từ trên tỉnh đưa xuống. Hiện tượng này có nghĩa là Hác Nam muốn hoàn toàn nắm lấy vùng đất chiến lược Uyển Lăng này. Bí thư thị ủy và thị trưởng mới tới cũng không thay đổi cục diện Uyển Lăng bao nhiêu. Bộ máy năm đó do Dương Phàm gây dựng, từ trong nhà nước đến các xí nghiệp, sức ảnh hưởng quá lớn khiến lãnh đạo mới tới không lay chuyển được. Hơn nữa Dương Phàm mặc dù đang ở tỉnh Thiên Nhai, nhưng dù sao vẫn ngồi trên vị trí, ai dám nói lung tung sau khi Dương Phàm đi chứ?
Cục diện thành phố Uyển Lăng đã bình ổn tiến hành quá độ. Lãnh đạo thị ủy mới tới trong vấn đề nhân sự lấy việc đoàn kết các đồng chí cũ là chính. Sau mấy năm, Mẫn Kiến được đề bạt lên làm phó bí thư thị ủy, Tô Diệu Nga cũng lên chức phó thị trưởng thường trực. Ngô Yến được điều lên trên thành phố giữ chức phó thị trưởng chủ quản giáo dục, văn xã. Lưu Ba vẫn giữ chức phó trưởng ban thư ký thị ủy, vẫn quản lý văn phòng. Những người khác biến hoá không lớn, chẳng qua mọi người khá hài lòng với tình hình hiện nay, hơn nữa đều rất cảm kích lúc trước Dương Phàm đã nâng đỡ mọi người.
Người thông báo tin tức tự nhiên chính là Chu Tử Dương. Người này sau khi đưa Dương Phàm rời đi, suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Mẫn Kiến, nói cho Mẫn Kiến biết tin Dương Phàm đã quay về. Mẫn Kiến lập tức thông báo cho Tào Dĩnh Nguyên, tiếp theo Lưu Ba và Ngô Yến cũng biết. Kha Nghiên bây giờ là thư ký của Ngô Yến, nàng tự nhiên sẽ biết, thuận miệng gọi điện nói với Khổng Tốc một chút.
Ba người chỉ mang theo quần áo mà thôi, còn đồ dùng trong biệt thự đã có đủ. Đến giờ cơm trưa, Mẫn Kiến có chức vụ cao nhất liền cung kính nói:
- Lão lãnh đạo, trưa nay tôi mời mọi người.
- Muốn mời khách tự nhiên phải là tôi.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Lưu Thiết. Lưu Thiết đầu đầy mồ hôi chạy vào trong, nghe thấy Mẫn Kiến nói lập tức chen ngang.
Ngô Yến ở bên cạnh cười hì hì mà nói:
- Vấn đề ai mời khách không quan trọng, ý của tôi là có nên thông báo với tỉnh một chút không?
Ý của Ngô Yến chính là Dương Phàm bây giờ là cán bộ cấp phó bộ, trên nguyên tắc mà nói chính quyền địa phương phải tiếp đón. Dựa theo quy củ, trên tỉnh ít nhất phải phái một lãnh đạo có cấp bậc tương đương đến tiếp Dương Phàm.
Dương Phàm lắc đầu cười nói:
- Bỏ đi, không cần phải như vậy. Tôi lặng lẽ trở về là muốn đi xung quanh xem một chút, hưng sư động chúng như vậy thì có nghĩa gì chứ. Hơn nữa tôi còn phải sửa lại không ít văn bản, mỗi ngày tiếp khách thì tôi làm việc thế nào được nữa.
Dương Phàm phải đề phòng từ trước, nếu không sau này hôm nào cũng có khách, như vậy thì sao an nhàn được chứ.
Cuối cùng vẫn là Mẫn Kiến kiên quyết đòi làm chủ, đoàn người kéo nhau đến nhà hàng. Tâm trạng Dương Phàm gần đây khá nặng nề, nên lần này phóng túng mình uống say một trận. Dương Phàm không biết mình ra khỏi nhà hàng như thế nào.
Khi tỉnh lại, Dương Phàm đã nằm trên giường trong biệt thự nhà mình, mơ mơ màng màng thấy một thân hình xinh đẹp đang ngồi nghiêng về phía mình, trong tay giống như đang cầm quyển sách.
Dương Phàm dụi dụi mắt thấy rõ người ngồi đọc sách bên cạnh là Chu Dĩnh. Từ góc độ này mà nhìn thì thấy Chu Dĩnh gầy hơn trước một ít, dáng người trông càng cao hơn. Chu Dĩnh chăm chú đọc sách thoạt nhìn rất ngoan hiền, miệng còn nở nụ cười. Dương Phàm bị tư thế này đánh động, không nhịn được đưa tay vuốt vuốt mái tóc của Chu Dĩnh.
"A" Cảm thấy có bàn tay đến gần mình, Chu Dĩnh như một con thỏ bị giật mình nhảy dựng lên, cách một tiếng quyển sách rơi xuống đất. Chu Dĩnh hai tay ôm ngực thấy rõ là Dương Phàm, có chút xấu hổ mà nói:
- Anh tỉnh rồi sao, em đi gọi tỷ tỷ.
Dương Phàm nhìn thoáng qua thấy bên ngoài cửa sổ đã tối đen, lắc đầu nói:
- Không cần đánh thức cô ấy, anh đi rửa mặt rồi ăn chút gì đó.
Chu Dĩnh có chút do dự, quay đầu lại nhìn bên ngoài một chút rồi nói:
- Trong bếp đã nấu mì sẵn, em đi đun nóng lại là được.
Trong lòng Dương Phàm có chút thất vọng, Chu Dĩnh không còn thân với mình như trước nữa. Có thể Chu Dĩnh cảm nhận đây là tình cảm không có kết quả, rời đi một thời gian nên đã hơi thay đổi. Dương Phàm gật đầu đi vào toilet, mở nước nóng rửa mặt, đi ra thì Chu Dĩnh đã bưng bát mì nóng hổi lên.
- Em sau này dự định như thế nào?
Một bên tinh thần không yên ăn mì, Dương Phàm tùy ý hỏi một câu.
Chu Dĩnh nghe xong hơi nhíu mày mà nói:
- Không biết, nước ngoài chẳng có gì thú vị, em muốn ở lại trong nước, nhưng lại không biết nên làm gì cho tốt. Trước kia cả ngày chơi đùa không suy nghĩ, bây giờ không muốn chơi nữa rồi.
Ăn xong bát mì, Dương Phàm cầm giấy lau miệng, bỏ xuống rồi trịnh trọng nói với Chu Dĩnh đang dọn bát:
- Không cần biết sau này em lựa chọn như thế nào, nhất định phải vui vẻ mới được.
Cả người Chu Dĩnh đột nhiên trở nên cứng ngắc theo câu nói này của Dương Phàm, trong nháy mắt thừ người ra rồi buông bát trong tay ra, lao đến trước mặt Dương Phàm, ôm lấy Dương Phàm mà hôn loạn lên mặt.
Dương Phàm sau giây phút kinh ngạc liền bắt đầu đáp lại, hai người rất nhanh lăn đến giường, quấn lấy nhau. Chu Dĩnh hoàn toàn trần truồng thoạt nhìn như pho tượng bằng ngọc thạch, quay lưng về phía Dương Phàm không chịu quay đầu lại. Khi Dương Phàm tiến vào trong cơ thể, Chu Dĩnh phát ra tiếng rên rỉ tiêu hồn lạc phách, bên mông không ngừng lắc lư như liễu trong gió, đẩy mông về phía sau. Khác với vừa nãy, hai tay Chu Dĩnh vô lực che trên mặt.
Có lẽ nhịn đã nửa tháng, Dương Phàm bị bao chặt lại trong không gian nóng bỏng đó không kiên trì được đến 10 phút. Sau khi phát tiết hết tinh hoa, hai người vẫn duy trì tư thế một trước một sau, không hề có ý động đậy. Dương Phàm không muốn động bởi vì người phụ nữ trong lòng như không có xương, ôm lấy da thịt ấm áp đó thật thoải mái. Chu Dĩnh lại không có chút sức lực, thời gian mặc dù không dài, nhưng vừa nãy quá điên cuồng làm Chu Dĩnh hết sức. :
Hai người không ngờ cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Vừa tỉnh lại thì trời đã sáng, ánh nắng mùa đông cố gắng chiếu qua rèm cửa sổ bằng lụa mỏng tiến vào, chiếu lên hai cơ thể trần truồng đang nằm trong chăn. Dương Phàm muốn động một chút, kết quả bi kịch phát hiện tay đã cứng. Dương Phàm giãy dụa muốn dậy, kết quả Chu Dĩnh phát ra tiếng rên rỉ, Dương Phàm lúc này mới phát hiện hiện trường gây án thật kích dục, bên dưới nằm trong không gian ấm áp đã trỗi dậy. Chu Dĩnh như trước vẫn không quay đầu lại, mà chỉ nhẹ nhàng hẩy mông về sau, rên rỉ.
Ánh mặt trời mùa đông khiến người ta cảm thấy thoải mái. Ba người từ từ đi trên đường, cảm giác này mà nói Dương Phàm rất hiếm có. Uyển Lăng cũng là một nơi có nhiều người đẹp, chẳng qua trong ấn tượng của Dương Phàm phụ nữ ở đây trước khi kết hôn dường như đều là các cô gái ngoan hiền. Nhưng sau khi kết hôn phụ nữ Uyển Lăng đều là mạnh mẽ. Như vậy Trương Tư Tề và Chu Dĩnh nếu ở Uyển Lăng sẽ vô cùng hiếm thấy.