Sỹ Đồ Phong Lưu

Cùng đi với người đẹp như vậy tự nhiên khiến mọi người chú ý, chứ đừng nói là hai người đẹp.
Khi đang ở trong một cửa hàng, Dương Phàm theo thói quen tìm một vị trí ngồi xuống hút thuốc. Hai người phụ nữ đang xem quần áo thì chủ cửa hàng vô cùng cẩn thận đi tới trước mặt Dương Phàm, len lén nhìn, đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng rồi nói:
- Bí thư Dương, ngài là Bí thư Dương.
Dương Phàm thật không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế này, xấu hổ đứng lên mà nói:
- Anh biết tôi sao?
- Ha ha, thật sự là Bí thư Dương sao, ngài đã về? Tôi nói với ngài. Cửa hàng này của tôi lúc trước khi bị giải tỏa, thương nhân không chịu theo phương án cũ để trả toàn bộ diện tích cho tôi sao? Sau đó tôi gọi đến đường dây nóng cho ngài, ngài nói dựa theo quy định, các chủ nhân trước đây được quyền ưu tiên mua sắm, ngài còn phái một thư ký xuống xử lý chuyện này cho tôi, ngài quên rồi sao?
Dương Phàm nhìn chủ cửa hàng đang hưng phấn, nhưng thật sự không nghĩ ra chuyện này. Mấy năm ở Uyển Lăng, hắn xử lý rất nhiều chuyện mà.
- Ha ha, anh làm ăn rất được đó.
Dương Phàm chỉ có thể nói như vậy mà thôi. Chủ cửa hàng hưng phấn xoa xoa tay vào nhau rồi nói:
- Lúc trước vẫn muốn cảm ơn ngài nhưng thư ký của ngài không nhận. Ha ha, hôm nay có cơ hội báo đáp rồi, quần áo mà phu nhân mua, tôi xin giảm giá 40 %.
Thấy Dương Phàm có người nhận ra, Trương Tư Tề và Chu Dĩnh nhìn nhau cười, vội vàng đi tới giải vây.
- Anh không phải còn có chuyện muốn làm sao? Anh đi làm chuyện của mình đi. :
Trương Tư Tề cười cười nói một câu. Dương Phàm coi như tìm được cớ thoát thân, vội vàng chào rồi rời đi. Thực ra Trương Tư Tề và Chu Dĩnh rất thích cảm giác đi dạo phố với Dương Phàm. Chẳng qua xem ra Dương Phàm ở thành phố Uyển Lăng có quá nhiều danh tiếng, lúc nào cũng có thể bị người nhận ra, như vậy cũng không thể yên tâm dạo phố nữa rồi, tốt hơn hết là để Dương Phàm một mình hành động. Mặt khác Trương Tư Tề còn có một suy nghĩ, Dương Phàm là người Uyển Lăng, có rất nhiều nơi muốn đi đến. Người phụ nữ luôn muốn kéo người đàn ông ở cạnh mình, ngược lại sẽ làm người đàn ông khó chịu.
Khi một mình lái xe đi trên đường phố, Dương Phàm đột nhiên phát hiện không biết nên đi đâu mới tốt. Phía trước nhìn thấy hai cô gái mặc đồng phục học sinh, Dương Phàm trong lòng vừa động, vòng đổi hướng chạy về Nhất Trung.
Khi Dương Phàm chạy xe đến Nhất Trung, Dương Phàm lại có chút do dự. Dương Phàm ngồi trong xe nhìn cánh cửa mà mình đã đi vào vô số lần, trong lòng đúng là có cảm giác nhớ lại trước đây. Không biết từ lúc nào Dương Phàm dường như thấy cảnh mình đeo cặp sách đi vào trường học.

Lấy lại tinh thần, Dương Phàm cười cười hơi mờ mịt một chút. Hắn xuống xe châm điếu thuốc rồi ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai ánh mắt hơi ngẩn ra nhìn chằm chằm vào cổng trường học.
Đột nhiên trên vai Dương Phàm có ai đó khẽ vỗ vỗ. Điều này làm Dương Phàm vô cùng hoảng sợ, khi nhìn lại hắn còn ngẩn ra một chút.
- Sao em lại ở đây?
Đột nhiên nhìn thấy nụ cười của Tào Ny Ny, Dương Phàm đúng là có chút không kịp có phản ứng.
- Lời này đáng lẽ là em hỏi anh mới phải. Sao anh lại chạy về đây?
Tào Ny Ny cười cười tự nhiên hơn trước kia rồi. Xem ra Tào Ny Ny ra nước ngoài một chuyến đã mở rộng tầm mắt, thế giới tình cảm cũng không còn quá cố chấp như xưa.
- Đồng chí lớp trưởng, anh hỏi em trước mà.
Dương Phàm cười cười hỏi lại một câu. Tào Ny Ny nghe xong cười càng tươi hơn, bởi vì đây là cách mà giữa các người bạn học năm đó thường xuyên xuất hiện. Mà bây giờ, hai người đang đứng trước cửa trường Nhất Trung.
- Đồng chí lớp phó họp tập, em là lớp trưởng, nên mời anh trả lời em trước đã.
Mắt Tào Ny Ny hơi đảo đảo, lộ ra nụ cười giảo hoạt mà Dương Phàm đã từng thấy vô số lần.
- Được, em là lãnh đạo. Anh đầu hàng.
Dương Phàm vừa nói vừa nhấc tay giả vờ đầu hàng. Hai người nhìn nhau cười, quá khứ giống như từng ngọn lửa ấm áp dâng lên trong lòng hai người.
- Đi vào một chút, vừa đi vừa nói chuyện.
Tào Ny Ny đưa ra yêu cầu này, Dương Phàm tự nhiên không từ chối. Hai người đi trên con đường quen thuộc, đến tòa nhà dành cho giáo viên.

Ông lão trông cửa ngày nào bây giờ đã không còn làm nữa, bây giờ đổi thành một người trẻ tuổi, thấy Tào Ny Ny đi vào cửa liền cười cười đứng lại mà nói:
- Phó hiệu trưởng Tào tới?
Tào Ny Ny gật đầu cười cười, hai người Dương Phàm Tào Ny Ny lại đi vào trong.
- Cậu ta gọi em là phó hiệu trưởng?
Dương Phàm quay đầu lại hỏi một câu, Tào Ny Ny hé miệng cười cười rồi nói:
- Đúng vậy, em đi nửa vòng trái đất học lấy bằng thạc sĩ. Lúc đó em cảm thấy đi dạy học thật thích, nửa năm trước trở về nhận lời mời làm phó hiệu trưởng.
- Ha ha, vậy là thiếu một kiểm sát viên xinh đẹp rồi.
Giọng điệu của Dương Phàm trơn tuột, giống như quay về thời gian đấu võ mồm năm nào.
- Đáng ghét. Còn anh?
Tào Ny Ny nhìn Dương Phàm đầy quyến rũ, cười cười hỏi lại một câu.
- Anh? Làm mệt rồi nên về nghỉ.
Dương Phàm không muốn nói quá cẩn thận. Tào Ny Ny nhìn ra được điều này, vì thế không dây dưa ở vấn đề này. Tào Ny Ny cười nói:
- Anh là người làm quan lớn nhất của Nhất Trung chúng ta.

Dương Phàm lắc đầu nói:
- Quan gì mà quan, nói cái này không có ý nghĩa. Ở bên ngoài đi dạo một vòng rồi về, dù như thế nào cũng thấy một cảm giác thân thiết. Rất nhiều lúc anh đột nhiên cảm thấy mình đã già.
Hai học sinh đi tới, thấy Tào Ny Ny liền nói:
- Chào phó hiệu trưởng Tào.
Trên mặt Tào Ny Ny hiện ra nụ cười thân thiết, gật đầu chào lại. Hai người lững thững tiếp tục đi vào bên trong, đột nhiên trong phòng học bên cạnh truyền ra tiếng hoan hô. Một cô nữ sinh ở bên trong thò đầu ra lớn tiếng nói:
- phó hiệu trưởng Tào, mọi người nói bạn trai của cô thật đẹp trai.
- Tô Anh, coi chừng cô bắt em phải ở lại học thêm đó.
Tào Ny Ny không hề tức giận, mỉm cười uy hiếp một câu. Nữ sinh to gan làm mặt quỷ, rụt đầu về. Trên mặt Tào Ny Ny không khỏi đỏ lên một chút, len lén liếc nhìn Dương Phàm một chút, phát hiện Dương Phàm cười cười rất tự nhiên, trong lòng không khỏi có một tia buồn bã.
- Đám trẻ bây giờ đứa nào cũng to gan lớn mật.
Tào Ny Ny cười cười tự giễu, dưới chân không biết từ lúc nào đi đến gần Dương Phàm một chút. Hai người từ từ đi dạo trong khuôn viên trường, đột nhiên tay hai người vô ý thức nhẹ nhàng chạm vào nhau một chút.
ở nơi này, ở không khí này đột nhiên xuất hiện tiếp xúc về không khí, làm cho Tào Ny Ny vô thức thừ người ra một chút, giống như trở về thời gian quá khứ, trong lòng thầm mong cậu nam sinh mình thích chạm tay mình, mặc dù là vô thức, nhưng vẫn làm cho Tào Ny Ny đỏ mặt. Cái cảm giác thầm mến đó mặc dù hơi ngây ngô, nhưng thật sự rất đẹp.
Dương Phàm không chú ý đến phản ứng của Tào Ny Ny, đứng trước một cây cổ thụ tìm tìm một chút, trong miệng nhỏ giọng nói:
- Đi đâu rồi chứ, mình nhớ kỹ là gốc cây này mà.
- Anh tìm gì thế?
Tào Ny Ny cười cười hỏi một câu. Dương Phàm có chút tiếc nuối mà nói:
- Trước kia khắc vài chữ, bây giờ không thấy nữa rồi.

Tào Ny Ny cũng tìm theo, một lát sau ngồi xổm xuống mặt đất chỉ vào mấy nét khắc mơ hồ mà cười nói:
- Đây phải không, em nhìn xem, nên là "Cố dành đệ nhất"
Vừa nói Tào Ny Ny nở nụ cười ngửa đầu nhìn Dương Phàm rồi nhỏ giọng nói:
- Không ngờ anh năm đó cũng có hùng tâm tráng chí như vậy.
- Nhà nghèo, lúc ấy học là đường ra duy nhất. Nhưng ai ngờ sau này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Cuộc đời con người đúng là có rất nhiều thứ không thể đoán trước.
Dương Phàm cảm khái một câu, nhìn tòa nhà xa xa rồi nói:
- Lớp chúng ta năm đó là ở tòa nhà ba tầng kia, trước kia cảm thấy tòa nhà này thật to lớn, bây giờ cũng đã xuống cấp rồi.
- Tòa nhà vẫn là tòa nhà đó, chỉ là con người thay đổi. Sau khi đi vào trong xã hội, tất cả mọi người đều thay đổi. Thời gian trước, em gặp mấy bạn học nữ, trước kia cảm thấy các cô ấy rất đơn thuần, bây giờ vừa mở miệng là so này so nọ, chẳng thú vị gì cả. Còn có người lắm chuyện giới thiệu đối tượng cho em, nhiệt tình săn đón, giống như em không lấy chồng thì không thể sống được vậy.
Khi Tào Ny Ny nói lời này, ánh mắt có chút quái dị, ánh mắt len lén nhìn Dương Phàm.
- Điều này rất bình thường. Lớp học ta trước đây, các bạn học không phải đã so nhau rồi sao? Có người so tiền trong nhà, có người so bố mẹ làm quan, có người thì có so đo mâu thuẫn, chỉ là xem xem em thích so sánh gì mà thôi.
Dương Phàm thản nhiên nói, Tào Ny Ny nghe xong liền dùng ánh mắt đánh giá nhìn chằm chằm vào Dương Phàm, hai má đỏ bừng, vẻ mặt chăm chú nhìn Dương Phàm mà hỏi:
- Anh thì sao, thích so gì?
- Ha ha.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Trước kia trong nhà anh nghèo, chỉ có thể so sánh thành tích học tập với người mà thôi, nhưng biểu hiện ra ngoài còn phải giả vờ không cần, nhưng trong lòng thì thành tích thực ra là chút tôn nghiêm cuối cùng của bản thân. Bây giờ ư? Bây giờ anh nghĩ anh cũng không có gì quá đặc biệt chú ý, chỉ là muốn làm tốt công việc của mình mà thôi. Quốc gia chúng ta, rất nhiều người trong chốn quan trường không làm chuyện đứng đắn, chỉ thích mưu đồ có lợi cho bản thân, anh không muốn mình là một người trong bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận