Sỹ Đồ Phong Lưu

Thực ra Lưu Chính Khôn cũng có chút kỳ quái, người Tào Ny Ny mang tới bị bắt, cô ta không ngờ không hề lo lắng, lại khoanh tay đứng bên cạnh cười lạnh một tiếng. Lưu Chính Khôn thầm nói không phải người bị bắt là bí thư thị ủy đó chứ? Lưu Chính Khôn đưa mắt lên nhìn nhận ra Dương Phàm, Lưu Chính Khôn sợ đến độ không ngậm được miệng lại.
Dương Phàm đã lấy lại thái độ bình thường, cười cười một tiếng rồi thản nhiên nói với Lưu Chính Khôn:
- Lên chức cao rồi thì phải, là phó cục trưởng cục Công an sao?
Lưu Chính Khôn như con gà mổ thóc liên tục gật đầu, trên mặt đầy vẻ tươi cười, vội vàng vươn hai tay ra nói:
- Ngài sao lại đến đây thế này?
Lưu Chính Khôn muốn bắt tay Dương Phàm, nhưng phát hiện tay Dương Phàm vẫn bị còng lại. Trên mặt Lưu Chính Khôn lập tức biến thành cười khổ, xấu hổ thu hai tay lại. Dưới ánh mắt chăm chú của Dương Phàm, Lưu Chính Khôn không tiện nhắc nhở Tiểu Tống, chậc chậc rồi nói:
- Tiểu Tống, lần này thần tiên cũng không cứu được cậu. Nguồn: https://truyenfull.vn
Vừa nói Lưu Chính Khôn hơi khom lưng đưa tay ra mời Dương Phàm rồi nói:
- Bí thư Dương, trên lầu là phòng làm việc của cục trưởng, nếu không tôi mời ngài vào phòng làm việc của tôi ngồi một chút, tôi đi thông báo cục trưởng.
Dương Phàm không thèm để ý cười nói:
- Được rồi.
Vừa nói Dương Phàm nghênh ngang đi vào trong phòng làm việc của Lưu Chính Khôn. Tiểu Tống thấy thế không khỏi trợn mắt há mồm.

Lưu Chính Khôn có thói quen lên mạng, cho nên biết Dương Phàm làm ở thành phố Hải Tân đã là bí thư thị ủy, thường vụ tỉnh ủy, đây là cán bộ cấp phó bộ. Thằng Tiểu Tống này có bố là bí thư đảng ủy cục Công an thành phố, điều từ thành phố Giang Hoài đến đây. Trong cục Công an, thằng ranh Tiểu Tống này còn không thèm để cục trưởng vào trong mắt. Lưu Chính Khôn đối với Tiểu Tống, căn bản là không tồn tại, cho nên lúc trước mới có thể xử lý chuyện tên Tiểu Tống này làm như vậy. Nhưng không ngờ rằng thằng ranh Tiểu Tống này trúng thưởng lớn rồi, tùy tiện tìm một lý do rồi còng một cán bộ cấp phó bộ lại. Cũng may Dương Phàm không mang nhân viên bảo vệ, nếu Dương Phàm mang theo Lâm Chí Quốc thì có thể đánh chết ngay lập tức rồi nói.
Mới đầu Lưu Chính Khôn còn định giúp một chút, chẳng qua thấy ánh mắt kia của Dương Phàm, thầm nghĩ chuyện này tốt nhất đừng có quan hệ gì với mình. Đừng nhìn Dương Phàm bây giờ không phải lãnh đạo ở thành phố Uyển Lăng, chỉ bằng một cán bộ trẻ tuổi đã là cấp phó bộ như vậy, hôm nay ai dám giúp Tiểu Tống, kẻ đó đúng là không ăn được đã rời đi.
Tiểu Tống còn không rõ mình gây phải họa lớn gì, trước kia không cần biết gây ra họa gì đều có ông già đối phó giúp, vì thế hắn đã quen rồi. Tiểu Tống đứng tại chỗ phì một tiếng, nhớ tới còng của mình còn ở trên tay Dương Phàm, liền lớn tiếng nói theo:
- Phó cục trưởng Lưu nhớ đưa còng cho tôi đó.
Lưu Chính Khôn đúng là không còn gì để nói nữa. Lưu Chính Khôn nhìn Dương Phàm một chút, mặt mày nhăn nhó cười khổ nói:
- Con trai của bí thư đảng ủy cục Công an Tống, là kẻ rất hay gây chuyện.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Rất tốt, bảo họ Tống kia tự mình đến tháo còng cho tôi, tôi cho hắn ta biết cái tội dạy con không nên thân.
Lưu Chính Khôn thiếu chút nữa cười thành tiếng. Lưu Chính Khôn mời Dương Phàm ngồi xuống, tự mình rót trà rồi cười cười một tiếng nói với Dương Phàm:
- Ngài xác định phải để bí thư Tống tự mình đến tháo còng?
Dương Phàm nhướng mày, mỉm cười nói:
- Lời tôi nói có bao giờ không thực hiện cơ chứ?

Lưu Chính Khôn mặt không chút thay đổi cười cười, xoay người đi lên lầu. Trước khi đi, Lưu Chính Khôn còn nói với Tào Ny Ny đứng ngoài cửa:
- Chuyện cậu học sinh kia có lẽ tối nay là có thể thả ra.
Vừa nói Lưu Chính Khôn đầy thâm ý nhìn vào bên trong. Ở bên trong, Dương Phàm hai tay bị còng đang bưng chén trà, đang rất ung dung uống trà, giống như trên tay không phải còng số tám mà là vòng vàng vậy.
Lưu Chính Khôn lên trên lầu, tới phòng làm việc của cục trưởng cục Công an thành phố Tề Vân. Tề Vân là người mà Chu Hàng – bí thư thị ủy mới điều từ tỉnh thành tới, không phải người cùng một cửa của bí thư đảng ủy Tống Vũ Đình. Tống Vũ Đình là người của thị trưởng, loại mâu thuẫn này trên cơ bản đâu đâu cũng có. Chỉ là hai người bí thư thị ủy và thị trưởng chính quyền thành phố Uyển Lăng đều là do một tay Hác Nam an bài, mâu thuẫn giữa mọi người không quá rõ ràng mà thôi. Với tình hình trước mắt mà nói, hầu hết là hợp tác.
Thấy Lưu Chính Khôn đi vào, Tề Vân cười nói:
- Lão Lưu có việc gì sao?
Lưu Chính Khôn biết Tống Vũ Đình nhìn chằm chằm vào vị trí bí thư đảng ủy cục Công an không phải ngày một ngày hai, lập tức đi lên cười nói;
- Tống Vũ Đình gặp khó rồi.
Tống Vũ Đình biến sắc, thấy không có ai khác liền nhỏ giọng nói:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Lưu Chính Khôn mỉm cười nói chuyện của yy ra một chút. Tống Vũ Đình nghe xong mà trợn mắt há mồm một lúc mới mở miệng nói được:

- Loại chuyện này mà thằng đó cũng bị dính vào nhỉ? Đúng là vận khí không bình thường chút nào.
Tề Vân kinh ngạc một lúc, trên mặt biểu hiện không ngừng, cuối cùng nhỏ giọng nói với Lưu Chính Khôn:
- Chuyện này phải chú ý làm tốt quan hệ với các đồng chí. Bên phía bí thư Tống, tôi sẽ thông báo. Xin mời nói với Bí thư Dương, tôi đang họp, năm phút nữa sẽ xuống.
Trong lòng Lưu Chính Khôn có chút tiếc nuối. Phản ứng này của Tề Vân đúng là nằm ngoài suy đoán. Vốn tưởng rằng chuyện này Tề Vân sẽ bỏ đá xuống giếng, khiến cho cả người Tống Vũ Đình đầy cứt chó. Kết quả không ngờ Tề Vân lại nói một câu như vậy, ý chính là cảnh cáo Lưu Chính Khôn đừng có mà thổi lửa thổi gió trong chuyện này.
Sau khi Lưu Chính Khôn xuống lầu, trên mặt Tề Vân lộ ra một tia nuối tiếc. Vừa nãy trong lòng Lưu Chính Khôn thực ra đã trải qua cuộc đầu tranh tư tưởng, suy nghĩ muốn mượn chuyện này chơi Tống Vũ Đình một chút thật ra rất mạnh. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui Tề Vân lại cảm thấy không được. Nguyên nhân là có hai, một là bây giờ đang trong thời kỳ hợp tác của hai lãnh đạo, làm ra chuyện ảnh hưởng đến đoạn kết đừng nói là ăn trộm gà không được mà còn mất nắm gạo. Một nguyên nhân khác là lo lắng Dương Phàm, nhân vật lớn trẻ tuổi như vậy tâm tư không thể nào đơn giản. Chẳng may phát hiện ra mình có ý mượn thế hắn ta mà làm việc, trong lòng có phải suy nghĩ gì đó hay không. Mình mà xử lý không tốt, không biết chừng người đầu tiên bị thiệt chính là mình.
Cuối cùng Tề Vân đã quyết định phải xin ý kiến của lãnh đạo trước đã, hai là trưng cầu ý kiến của Dương Phàm trong việc xử lý chuyện này. Mặc kệ xử lý như thế nào, đầu tiên phải mở còng cho Dương Phàm đã. Vừa nghĩ như vậy, Tề Vân lại cảm thấy đau đầu, chuyện này xảy ra trong cục Công an thành phố, mình không thể thoát khỏi trách nhiệm.
Tề Vân cầm lấy điện thoại di động, gọi cho một số, giọng nói đã khác hẳn so với khi nói chuyện cùng Lưu Chính Khôn.
Chu Hàng đang chuẩn bị họp. GDP thành phố Uyển Lăng năm nay lại giảm nhẹ một chút, tình hình này xuất hiện trong nhiệm kỳ của Chu Hàng, tự nhiên là năng lực lãnh đạo có vấn đề. Trước khi họp, Chu Hàng xem số liệu thống kê. Lúc này Chu Hàng lại nhận được điện thoại, có chút khó chịu mà nói:
- Lão Tề có việc gì sao?
- Bí thư Chu, có một chuyện muốn báo cáo với ngài.
Vẻ khó chịu trên mặt Chu Hàng trong nháy mắt biến mất không còn tung tích, vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Lão Tề, lão báo cáo rất kịp thời, vấn đề này phải chú ý đối đãi. Như vậy đi, tôi lập tức đến. Lão mời đồng chí Dương Phàm giảm cơn giận dữ.
Dập máy, Chu Hàng đứng tại chỗ gọi thư ký vào dặn dò:

- Hội nghị thường ủy tạm thời hủy bỏ, thông báo với mọi người một chút. Ngoài ra, bỏ đi, tôi tự mình xuống lầu chờ thị trưởng Triệu, thị trưởng Triệu chắc cũng đã đến. Chu Hàng đi đến đầu cầu thang thì thị trưởng Triệu Kha vừa lúc đi đến. Chu Hàng vội vàng đưa tay ra bắt rồi nói:
- Lão Triệu, hội nghị thường ủy hủy bỏ, chúng ta đến cục Công an thành phố một chuyến.
Triệu Kha có chút ngạc nhiên. Hội nghị thường ủy lập tức sẽ diễn ra, hủy bỏ nhất định xảy ra chuyện lớn, trong lòng Triệu Kha không khỏi có chút lo lắng:
- Xảy ra chuyện gì vậy bí thư Chu.
- Vừa đi vừa nói.
Chu Hàng có vẻ sốt ruột đi xuống. Triệu Kha vội vàng đuổi theo. Khi hai người sóng vai đi xuống lầu, Chu Hàng nói chuyện ra một chút.
Triệu Kha nghe xong không khỏi há hốc mồm, thầm nói cái này phiền phức rồi. Bí thư đảng ủy cục Công an thành phố Tống Vũ Đình là người thuộc hệ Triệu Kha, hai người là bạn học ở trường Đảng. Chu Hàng sẽ không nhân cơ hội làm ra chuyện gì đó chứ?
- Lão Triệu, ý của tôi là xin đồng chí Dương Phàm giơ cao đánh khẽ, chuyện này làm lớn sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt.
Khi Triệu Kha còn đang do dự, Chu Hàng đã mở miệng nói trước.
- Đồng chí Dương Phàm bây giờ có lẽ là cán bộ cấp phó bộ phải không?
Chu Hàng gật đầu nói:
- Đang là thường vụ tỉnh ủy tỉnh Thiên Nhai, không biết như thế nào lại quay về Uyển Lăng, có lẽ là về nghỉ ngơi. Đồng chí lão Tống kia đúng là không biết dạy con, làm chúng ta cũng bị động, tôi sợ đồng chí Dương Phàm sẽ tức giận không hạ hỏa. Triệu Kha vừa nghe thấy thế, trong lòng yên tâm một chút. Cẩn thận suy nghĩ, thành phố Uyển Lăng xảy ra chuyện này nếu truyền ra ngoài thì mặt mũi của bí thư thị ủy Chu Hàng cũng không dễ coi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận