Chu Hàng vừa nói như vậy, nhưng trong lòng lại âm thầm kêu khổ. Chuyện này lúc trước Triệu Kha lấy được tiếng tăm, bây giờ người bị mắng lại là mình. Chu Hàng là thuộc hạ lâu nay của Hác Nam, qua lời nói có thể nghe ra Hác Nam bây giờ đang rất tức giận, có thể nói là phẫn nộ. Dựa theo thói quen, Hác Nam sẽ mắng người. Nếu Hác Nam không mắng người, như vậy cũng có nghĩa Chu Hàng không còn vị trí trong mắt Hác Nam nữa.
- Láo toét, cậu làm bí thư thị ủy như thế nào thế hả? Anh hùng đã đổ máu, chẳng lẽ còn muốn anh ta rơi lệ? Cậu không sợ làm rét lạnh trái tim quần chúng nhân dân toàn thành phố sao? Cậu không sợ chuyện này đâm ra ngoài sẽ làm rét lạnh trái tim toàn bộ đồng bào sao? Tôi nói cho cậu, chuyện này cậu xử lý không tốt, tôi thu thập cậu. Thông báo cho Triệu Kha, lập tức cút đến phòng làm việc của tôi.
Đâm đầu là bị mắng một trận, Chu Hàng bị mắng trong lòng ngoài ảo não còn lại là may mắn, trong lòng Hác Nam, mình vẫn có vị trí.
- Vâng, vâng, tôi sẽ lập tức thông báo cho Triệu Kha. Triệu Kha đang trên tỉnh làm việc.
Chu Hàng một bên lau mồ hôi, một bên âm thầm vui mừng một chút. Tiếp theo nên là việc mà Triệu Kha làm. Chuyện này mình không thể vội vàng xử lý, phải bàn bạc với Triệu Kha trước rồi nói. Bạn đang đọc truyện được tại
Hác Nam dập máy. Chu Hàng vội vàng thông báo cho Triệu Kha, suy nghĩ một chút rồi nói rõ chuyện này ra. Triệu Kha nghe xong mặt thay đổi, vội vàng tỏ vẻ:
- Cảm ơn bí thư Chu đã nhắc nhở, tôi lập tức đến chỗ bí thư Hác ngay.
Thực ra chuyện Lâu Cương, Triệu Kha đã sớm quên từ tám trăm năm trước. Việc này không hề kỳ quái chút nào. Anh muốn Triệu Kha quên sinh nhật của lãnh đạo là không có khả năng, muốn quên một quần chúng nhân dân bình thường bị thương, thật là rất dễ dàng. Trên đường đi Lâu Cương coi như nhớ đến chuyện của Lâu Cương, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng xác định để cục Dân chính làm con dê thế tội. Cẩn thận suy nghĩ, Triệu Kha lại cảm thấy không thỏa đáng, Hác Nam là người thực tế, cũng là lãnh đạo có ánh mắt như điện, không biết chừng liếc mắt một cái là nhìn ra huyền bí trong đó. Tốt hơn hết là nói thật, tranh thủ thái độ tốt, bị ăn mắng một trận về bù đắp là được.
Triệu Kha hiểu rất rõ tính cách của Hác Nam, cảm thấy phương án sau thỏa đáng hơn cả. Đến phòng làm việc của Hác Nam, đầu tiên cười cười xấu hổ với thư ký, sau khi được ánh mắt ám chỉ, Triệu Kha mới mặt mày buồn bã đi vào.
- bí thư Hác, tôi đến nhận lỗi với ngài, tôi làm ngài mất mặt.
Giọng điệu của Triệu Kha rất thành khẩn, thái độ rất rõ ràng giống như có thể cảm động tất cả. mặt zz sa sầm lại, ánh mắt sắc như đao quét tới quét lui trên mặt Triệu Kha, một lúc lâu không nói chuyện. Triệu Kha muốn nói chuyện nhưng lại không dám nói, không thể làm gì khác là khom lưng thành thật đứng ở đó. lãnh đạo có cho mình ngồi xuống đâu.
- Anh đến thành phố Uyển Lăng giữ chức thị trưởng cũng gần 2 năm rồi. 2 năm qua kinh tế thành phố Uyển Lăng không tăng mà còn giảm, giá phòng so với lúc Dương Phàm còn công tác thì tăng mấy lần. Hai năm qua, anh nói xem mình làm được cái gì? Cả ngày không phải giải tỏa thì là xây dựng, còn đâu là lên Tv ra vẻ.
Hác Nam nói không nhanh không chậm, nhưng những lời này còn sắc hơn cả đao.
Trong nháy mắt mặt Triệu Kha thay đổi, vốn đang đỏ lên vì xấu hổ, đột nhiên biến thành tái xanh.
- bí thư Hác, tôi.
Triệu Kha muốn giải thích, Hác Nam gắt ngang mà quát lớn:
- Anh không cần nói gì cả. Tôi cũng không muốn nghe anh nói chuyện, lập tức cút về cho tôi. Xử lý không tốt vấn đề đồng chí Lâu Cương, tôi cách chức anh. Cút.
Triệu Kha không ngờ Hác Nam lại tức giận như vậy, vãi đãi ra quần ra khỏi phòng làm việc. trong lòng Triệu Kha không khỏi có chút buồn bực. bí thư Hác bình thường tính cách bất động như núi, dù là núi băng có sụp xuống trước mặt cũng không loạn, là người sâu không lường được, sao hôm nay lại như vậy?
Triệu Kha đâu hiểu được, Hác Nam bây giờ có cảm giác bị Dương Phàm tát vào mặt. Trước kia Hác Nam suy nghĩ rồi đẩy Dương Phàm đi, kết quả đưa người của mình lên nhận chức, nhưng chẳng những không làm cho thành phố Uyển Lăng khởi sắc, còn làm ra cái chuyện này, đúng là làm cho Hác Nam mất hết mặt mũi.
- bí thư Hác có thể ...
Mẫn Kiến do dự một chút rồi quan tâm hỏi một câu. Dương Phàm không ở tỉnh Giang Nam, bây giờ đi tố cáo như vậy, không biết chừng làm cho Hác Nam ghi hận. Đắc tội một ủy viên Bộ Chính trị cũng không phải chuyện tốt.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Không có việc gì đâu, anh về làm việc của mình đi.
Mẫn Kiến lắp bắp nửa muốn nói nửa không, đi được ba bước quay đầu lại, cuối cùng vẫn quay đầu rời đi. Dương Phàm biết tâm trạng của Mẫn Kiến lúc này, đây là quan tâm đối với mình, hơn nữa là cân nhắc vì lợi ích của bản thân. Mấy thứ này nếu nói thẳng ra sẽ không có ý nghĩa, mọi người đều khó coi.
Lâu Cương và Từ Á Lan thực ra căn bản không có tâm trạng ăn uống. Trương Tư Tề và Chu Dĩnh sợ bọn họ khẩn trương nên cố ý không nhìn bọn họ. Kết quả hai vợ chồng Lâu Cương ăn như nhai rơm nhai dạ. Trong lòng ngổn ngang trăm mối, Từ Á Lan thầm nghĩ đây là lần đầu tiên ăn cơm trong nhà lãnh đạo to như vậy. Trong ấn tượng đây là lần duy nhất ăn cơm trong nhà lãnh đạo.
Một người ăn hết một bát cơm, rồi muốn ra thì bên ngoài có một lãnh đạo khác. Hai vợ chồng Lâu Cương nhìn nhau, đang lúc do dự thì Trương Tư Tề đã kịp thời cười nói:
- Bọn họ đang nói chuyện, chúng ta ở trong chờ một chút. Chị bao nhiêu tuổi rồi.
- 30.
Từ Á Lan vội vàng trả lời, đồng thời theo bản năng nhìn Trương Tư Tề một chút. hai người tuổi tác thực ra tương đương nhau. Nhưng một người nhìn như 23, 24; một người trông gần 40. Cuộc sống vô tình đúng là biết hành hạ người ta.
Trương Tư Tề mẫn cảm nhận ra vẻ phức tạy của Từ Á Lan mà nói:
- Chị bây giờ đang làm ở đâu? Lương thế nào?
- Tôi đang làm trong siêu thị, một tháng có thể kiếm được 1000 tệ, còn phải thường xuyên làm thêm
Từ Á Lan được hỏi một câu thì nói một câu, cũng không chủ động nói gì.
Trương Tư Tề biết Từ Á Lan đang khẩn trương, cười cười an ủi:
- Chị đừng khẩn trương, coi như nói chuyện với nhau thôi mà.
Chu Dĩnh bưng trà tới, cười nói:
- Uống trà đi, chuyện của anh chị nếu Dương Phàm đã đáp ứng quan tâm, như vậy nhất định sẽ có một kết quả làm anh chị hài lòng.
Từ Á Lan khẩn trương đứng lên cầm chén trà, co quắp ngồi xuống cúi đầu, thở dài một tiếng rồi nói:
- Từng tháng có thể được hỗ trờ 700, 800 tệ, tôi thấy đủ rồi. Tôi văn hóa không cao, từ nhỏ đã đi làm thuê, cuộc sống trước đây còn được, sau này.
Nói đến đây, Từ Á Lan không nói tiếp nữa, trong lòng cảm thấy nói chuyện này với người ta thì có vẻ như mình đang kể khổ mong sự thương xót. Người phụ nữ mạnh mẽ này không muốn mất mặt với người ngoài.
Trương Tư Tề mỉm cười, trong lòng cảm nhận được sự biến hoá của Từ Á Lan, cười cười mà nói:
- Tôi hỏi như vậy thực ra là muốn hỏi chị một chút, chị có muốn đổi công việc không? Thu nhập chắc là cao hơn bây giờ một ít.
Từ Á Lan thật sự không ngờ Trương Tư Tề lại có ý này. Từ Á Lan không khỏi cảm kích, lại có chút lo lắng mà nói:
- Tôi chỉ có bằng cấp ba, chỉ có thể lao động phổ thông mà thôi.
Trương Tư Tề cười nói:
- Chị biết bán xe ô tô không? Tôi quen với ông chủ cửa hàng ô tô Trường Giang, tôi gọi một cuộc điện thoại tìm việc cho chị chắc không có vấn đề gì.
Trong mắt Từ Á Lan dấy lên ánh sáng hy vọng, lại do dự có nên tiếp nhận ý tốt xuất phát từ thương xót này của đối phương hay không. Chờ khi Từ Á Lan nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Trương Tư Tề, Từ Á Lanđột nhiên cảm thấy xấu hổ. Vợ của Bí thư Dương có thể hy vọng gì vào mình? Người ta là thực sự mình giúp mình, việc gì phải do dự nữa.
Lâu Cương bên cạnh thật ra vẫn muốn nói. Anh ta biết rõ tính cách của vợ, vì thế mới im lặng.
- Chị đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác chỉ là muốn giúp anh chị một chút. Thực ra tôi cũng chỉ giúp được như vậy mà thôi.
Trương Tư Tề cười giải thích. Điều này càng làm cho Từ Á Lan thêm xấu hổ.
- Chị đừng nói nữa, tôi cảm ơn chị. Thực ra tôi rất muốn có công việc như vậy.
Từ Á Lan rốt cuộc đã quyết định.
Phát hiện Mẫn Kiến đã rời đi, Trương Tư Tề cười cười đứng lên mà nói:
- Chắc cũng xong rồi, chúng ta ra thôi.
Mọi người vừa ra ngoài phòng khách, điện thoại di động của Từ Á Lan vang lên. Từ Á Lan vội vàng rút điện thoại di động ra nhìn mã số một chút, phát hiện là giám đốc siêu thị gọi tới.
Từ Á Lan cười cười xin lỗi Trương Tư Tề, Từ Á Lan nghe điện mà nói:
- Giám đốc, ngài có việc gì sao?
- Cô chạy đi đâu vậy hả, tôi đang ở cửa nhà cô. Trưởng ban thư ký chính quyền thành phố, cục trưởng Tôn cục Dân chính cũng đang ở nhà cô, mau về đi, tìm hai người nửa ngày mà không thấy.
Từ Á Lan do dự một chút, che ống nói điện thoại rồi nhỏ giọng nói:
- Người của Chính quyền thành phố và cục Dân chính đang ở nhà tôi, muốn chúng tôi trở về.
Dương Phàm nghe thấy rõ, đưa tay lên cười nói:
- Động tác nhanh thật, để cho bọn họ đến chỗ tôi, nói cho bọn họ địa chỉ. Tôi muốn nhìn xem bọn họ an bài thỏa đáng vấn đề của anh chị, như vậy tôi mới yên tâm.
Những lời này làm cho trong lòng Từ Á Lan cảm thấy rất ấm áp.
- Cảm ơn ngài. Bí thư Dương.
Từ Á Lan cúi đầu thật sâu với Dương Phàm.