Sỹ Đồ Phong Lưu

Dương Phàm mặc kệ giờ phút này trong lòng Phó viện trưởng Mã đang nghĩ như thế nào, trước hết hắn phải biết rõ ràng vấn đề đã. Sau một hồi kiên nhẫn chờ đợi, chờ sắc mặt Phó viện trưởng Mã hơi dịu đi một ít, Dương Phàm thấy Lý Thắng Lợi bưng trà tiến vào liền đứng lên tiếp nhận, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Phó viện trưởng Mã, lúc này mới trở lại vị trí.
Động tác này khiến sắc mặt Phó viện trưởng Mã tốt lên rất nhiều, tuy nhiên lửa giận vẫn chưa tan hết, vẫn cúi đầu không nói gì như trước. Dương Phàm không hoảng hốt, không vội vã, chậm rãi nói:
- Hạ lão đến chỗ tôi phản ánh tình hình, bản thân chuyện này không có vấn đề gì lớn. Có vấn đề gì thì mọi người cứ cởi mở nói ra, có cái gì mà không thể chứ? Ông ta nói kinh phí nghiên cứu bị dừng lại, tôi cũng không cho rằng ông ta nói đúng hoàn toàn, anh cũng có thể nói đạo lý của mình mà.
Thái độ của Dương Phàm tuy rằng rất bình thản nhưng cử chỉ, thần thái, giọng nói mang theo một ý tứ thượng cấp hàm súc mãnh liệt. Phương thức nói chuyện này đương nhiên là Dương Phàm đã quá quen thuộc, tuy rằng Phó viện trưởng Mã rất không thích ứng với phương thức nói chuyện này nhưng thật sự không thể tìm thấy lý do phản bác đối phương.
Cuối cùng, Phó viện trưởng Mã chỉ có thể hừ một tiếng nói:
- Nếu anh không yên tâm chuyện tôi quản thì phái người đi kiểm toán.
Đối với thái độ không phối hợp này, Dương Phàm vẫn không hề có vẻ gì tức giận, vẻ mặt vẫn bình thản, giọng điệu dần dần tăng thêm, chậm rãi nói:

- Tôi ở địa phương đã từng làm bí thư thị ủy, cũng không phải chưa bao giờ làm kiểm toán. Sao Phó viện trưởng Mã lại cảm thấy vấn đề của anh nghiêm trọng tới mức cần kiểm toán à? Nghiêm trọng tới mức không thể nói rõ trước mặt tôi sao? Nếu thật sự là không thể nói rõ thì tôi sẽ không ngại mời đồng chí kế toán và kiểm toán tới đây.
Lời nói rất bình thản nhưng nếu chuyện này thực sự xảy ra, hậu quả là gì thì không cần Dương Phàm nhắc nhở, Phó viện trưởng Mã cũng hiểu được, cho nên Dương Phàm cũng không biểu đạt trắng trợn ra. Sắc mặt Phó viện trưởng Mã lộ ra một tia tức giận, giận dữ hừ một tiếng để giải phóng sự bất mãn của mình. Bất mãn về bất mãn, nhưng Phó viện trưởng Mã vẫn mở miệng.
- Chi tiêu tài chính hàng năm đều có sổ sách. Từ trên xuống dưới trong viện, ai chẳng nhắm vào số tiền đó chứ? Trong viện này có đề tài nào mà không cần ủng hộ, có ai mà không phải tư cách kỳ cựu? Có ai là dễ hầu hạ? Anh đã làm bí thư thị ủy, tự nhiên là biết đòi tiền từ trên xuống khó khăn tới mức nào. Có năm nào mà thu đủ cho chi đâu? Viện tôn giáo kia không giống như Viện văn học, có thể tổ chức các lớp dạy văn học để có thêm thu nhập này nọ. Năm nay bên viện tôn giáo có nghiên cứu chuyên môn, cấp trên rất coi trọng, tài chính tới cũng rất nhanh. Tôi làm sao dám giữ lại để ăn chứ, thực tế chính là căn cứ kinh nghiêm lúc trước, hơi tiết kiệm lại một chút, chi cho Viện tôn giáo một triệu ba, tuyệt đối là đủ dùng. Một số đồng chí không có cái nhìn đại cục, cho bao nhiêu tiền đều có thể dùng hết, chưa bao giờ nghĩ tới nỗi khó khăn của lãnh đạo viện, chỉ biết giơ tay đòi tiền.
Một số người là chỉ ai, đương nhiên Dương Phàm hiểu rõ. Thực ra Dương Phàm cũng không nghĩ tới việc kiểm toán bên Mã Tông Vĩ. Lúc này vừa mới nhận chức mà đã kiểm tra, kiểm toán, quả thật cũng quá khó coi.
Sau khi nghe xong lời này, Dương Phàm thầm nghĩ vấn đề quản lý tài vụ đều là luôn luôn phi thường mẫn cảm, Mã Tông Vĩ trường kỳ quản lý tài vụ của Viện Khoa học Xã hội, nói không có chút vấn đề nào chắc chắn chẳng có ai tin. Tuy nhiên Viện Khoa học Xã hội là loại cơ quan nước trong, muốn xảy ra chuyện quá lớn có lẽ cũng khó.
- Hôm nay tới đây thôi. Để tôi tìm hiểu thêm về tình huống, sau đó sẽ có một ngày tập hợp những người phụ trách các phân viện, tổ chức một cuộc họp, thảo luận về phương án điều phối các đề tài một chút. Tốt nhất là hình thành một chế độ hiệp thương, nếu có chế độ thì đã không có nhiều chuyện cãi cọ như vậy.
Dương Phàm nói xong, ánh mắt mắt sắc bén nhìn thẳng Phó viện trưởng Mã.

Phó viện trưởng Mã hiện tại thật là có nổi khổ mà không thể nói ra. Chiêu này của Dương Phàm quả thật rất độc ác. Ý tứ là gì? Một khi đưa ra hội nghị thảo luận về đề tài này, rất tự nhiên sẽ hình thành một chế độ. Chắc chắn đại đa số mọi người sẽ đều vỗ tay hoan hô chế độ này. Kết quả này chính là khiến quyền quản lý tài chính của Phó viện trưởng Mã sẽ bị cắt giảm hơn một nửa.
Phó viện trưởng Mã không cam lòng, nhưng lại không thể phản bác Dương Phàm. Mọi người dù là cùng cấp nhưng Dương Phàm lại chủ trì công tác, trên thực tế là trên một bậc. Dương Phàm đề xuất biện pháp này, nếu Phó viện trưởng Mã phản đối trực tiếp, chưa cần nói có vấn đề hay không, chỉ cần phản đối là sẽ trở thành đứng về phía đối lập với đại đa số người, khiến sau này Phó viện trưởng Mã còn lăn lộn thế nào ở Viện Khoa học Xã hội được nữa?
Có thể nói trong cuộc giao đấu giữa hai người, Phó viện trưởng Mã bại trận, thương tích đầy mình. Lực lượng chính trị của ông ta so với Dương Phàm quả thực giống như học sinh tiểu học so với sinh viên. Quan trọng nhất là không có quyền phát ngôn. Dương Phàm đứng ngay chính diện, dùng biện pháp đường đường chính chính đơn giản bày binh bố trận, khiến cho Phó viện trưởng Mã lâm vào hoàn cảnh không thể chống cự. Việc này cũng giống như đánh cờ vây, Dương Phàm đánh ra một nước cờ, Phó viện trưởng Mã không thể động đậy được chút nào.
Làm sao bây giờ? Phó viện trưởng Mã kỳ thật rất muốn thỏa hiệp, nhưng trong lòng lại rất mâu thuẫn, mặt mũi thật sự không thể để mất được, cuối cùng chỉ hừ một tiếng, xoay người đứng lên, ngay cả một câu chào tạm biệt cũng không nói, lao thẳng ra ngoài, còn tùy tay đóng cửa cái rầm. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Lý Thắng Lợi tiến vào thu thập chén trà, nhìn cánh cửa vẫn rung rung, rất là khó chịu nói:
- Lãnh đạo, Phó viện trưởng Mã này tính tình cũng hơi thái quá nhỉ?
Dương Phàm nghe xong cười ha hả, không có bất cứ đánh giá nào. Kỳ thật lúc này Dương Phàm đã cơ bản xác định, Phó viện trưởng Mã hẳn là không có vấn đề gì lớn. Bằng không sẽ không kiêu ngạo như vậy trước mặt mình. Trong lòng không quỷ, mới có biểu hiện như thế. Tuy nhiên cần phải nói lại, dám tỏ vẻ già cả, kỳ cựu trước mặt Dương Phàm, quả thật Dương Phàm rất không dễ chịu. Cho nên, Dương Phàm tính toán cho Phó viện trưởng Mã thời gian vài ngày, tạm thời không công bố đề nghị vừa rồi. Nếu ông ta có thể phản ứng xem sau này nên làm thế nào thì có thể cân nhắc để Viện Khoa học Xã hội nên làm thế đó. Dương Phàm cần phải giữ uy tín của bản thân, đồng thời cũng cần phải phụ thuộc vào uy tín của cấp dưới. Hợp tác được thì dễ nói, nếu không hợp tác được thì cần phải có biện pháp thu thập.

Lý Thắng Lợi thấy Dương Phàm không hề tỏ vẻ gì đối với lời nói châm ngòi nổ của mình, liền cười ha hả lui đi ra ngoài. Dương Phàm biết trong lòng thư ký mình nghĩ gì, không trách mắng trực diện chính là một loại dung túng. Thực sự nếu thư ký không dám nói gì cả, lãnh đạo mới chính là thất bại.
Phó viện trưởng Mã ra khỏi cửa liền về thẳng nhà, nổi giận đùng đùng ngồi trong thư phòng, một lát sau bà vợ về, thấy lão bộ dạng như vậy, hơi tò mò hỏi:
- Anh làm sao thế? Tức giận với ai vậy?
- Còn có thể có ai? Phó viện trưởng Tiểu Dương mới tới nhận chức, vừa tới thì đã nghe lão Hạ tới cằn nhằn, nói cái gì mà cần phải điều chỉnh chế độ tài chính của các đề tài. Đây không phải là ngầm hạ quyền của tôi sao?
Phó viện trưởng Mã tức giận nói, bà vợ nghe xong không khỏi mỉm cười trấn an:
- Hình thành chế độ cũng tốt, miễn cho anh về sau lâm vào thế khó xử. Chuyện này là cậu ta tìm anh hay anh tìm cậu ta?
Lời nói này xem như đề tỉnh Phó viện trưởng Mã, chuyện này là chính hắn đưa lên cửa. Trong lúc nhất thời Phó viện trưởng Mã trong lòng ảo não, chậm rãi nhớ lại toàn bộ quá trình nói chuyện, lúc này mới phát hiện vừa rồi mình đã vô lý tới mức nào trước mặt Dương Phàm.
"Tiểu Dương tức giận?" Phó viện trưởng Mã thầm nhủ, chậm rãi đứng lên thả bước trong thư phòng.

Dương Phàm tự nhiên có con đường giải quyết tình huống. Trước kia ở Viện Khoa học Xã hội có mấy giáo sư đã hướng dẫn các đề tài cho hắn. Sau khi hết giờ làm việc, Dương Phàm mang theo rượu, thuốc lá đã chuẩn bị sẵn, đi tới khu nhà của giáo sư ở Viện kiến trúc. Trước kia khi Dương Phàm còn đang học, giáo sư này đối xử với hắn rất nhiệt tình, tâm tư cũng rất đơn thuần.
Giáo sư Nhan là một người hiền lành sáu mươi tuổi, thấy Dương Phàm mang theo đồ đạc tới cửa, lập tức tươi cười đi ra đón:
- Thằng ranh này, đã làm lãnh đạo rồi, tới nhà còn mang đồ gì tới vậy? Tay không đến là nể tình rồi.
Bên trong lời này có ý tứ trêu chọc, hơn nữa Nhan lão là người như vậy, sao có thể để ý là lãnh đạo hay không lãnh đạo? Dương Phàm tự nhiên cũng sẽ không ra vẻ lãnh đạo gì cả, cười ha hả nói:
- Nhan lão, thầy đây là đang mắng em đó. Năm ấy em là học trò đi theo thầy, trước mặt thầy, em vĩnh viễn là học trò. Học sinh tới nhà thầy giáo, không mang theo đồ gì mới gọi là thất lễ.
Nhan lão cười ha ha, tiếp đón Dương Phàm ngồi xuống, nói cô giúp việc pha trà, sau đó xem mấy thứ Dương Phàm mang đến. Môt tút thuốc lá đặc biệt, một hộp trà, hai bình Mao Đài ba mươi năm, còn có một ít sản phẩm bảo vệ sức khỏe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận