Chậc chậc! Nhìn học trò của tôi này. Chừng này đồ chắc hẳn là tốn không ít tiền nhỉ?
Nhan lão hơi khoe khoang nói với bà vợ già. Bà vợ thấy ông cao hứng, cười ha hả đón ý nói hùa theo:
- Đúng vậy, học trò tốt. Người ta là học trò của Chu lão, xem như ông cũng được hưởng xái.
Khi hỏi tới chuyện của Phó viện trưởng Mã và lão Hạ, trên mặt Nhan lão lộ ra hương vị châm chọc thản nhiên, nhẹ nhàng nói:
- Hai người bọn họ có thể có chuyện gì chứ? Chẳng phải là mấy chuyện danh lợi bẩn thỉu sao?
Nhan lão vừa nói những lời này, dự đoán trong lòng Dương Phàm được cơ bản chứng thật, bởi vậy hắn cười hỏi:
- Việc này thầy phải nói kỹ với em. Em mới tới, không thể hiểu được tình huống, rất cần mọi người giúp đỡ.
Nhan lão cười nói:
- Kỳ thật, hai vị này trước kia là bằng hữu không tồi. Năm đó có một suất lên làm phó viện trưởng, danh tiếng của hai người lúc ấy đều khá cao. Mã Tông Vĩ thì đã làm mấy đề tài thành tích không tồi, lão Hạ thì làm công tác quản lý đã lâu, thực tế là có kinh nghiệm công tác phong phú. Cuối cùng không biết là vì nguyên nhân gì, Mã Tông Vĩ được chọn. Lúc ấy lão Hạ đã chỉ trích không ít. Hai người có ân oán tới tận lúc này không phải là chuyện một ngày, hai ngày. Sau khi lên chức, Mã Tông Vĩ làm trợ thủ cho lão Chu. Con người lão Chu rất thanh đạm, thả toàn bộ quyền lợi ra. Vừa lúc Mã Tông Vĩ lại muốn làm kinh tế, coi như phù hợp với chuyên môn. Lão Chu liền đẩy toàn bộ sự tình khối tài vụ cho ông ta. Năm đó, Viện văn học muốn triển khai huấn luyện mạng lưới đào tạo cho các tác giả, thu một chút khoản thêm thắt. Lúc ấy, cả Viện tôn giáo và Viện văn học đều có các đề tài của mình, tuy nhiên khi phân phối tài chính xuống thì lão Hạ có đề xuất rằng Viện văn học có nguồn kiếm thêm, liệc có thể hơi giảm bớt chút kinh phí bên đó để chiếu cố cho Viện tôn giáo hay không. Lão Trần ở Viện văn học bề ngoài tỏ vẻ không sao cả, có lẽ cũng không quá so đo. Tuy nhiên Mã Tông Vĩ lại nói, Viện văn học kiếm tiền là nhờ bản lĩnh của người ta, không thể vì thể mà xét lại việc phân phối tài chính cho các đề tài trong viện được. Vì chuyện này, Mã Tông Vĩ và lão Hạ lại ầm ĩ một trận to.
Dương Phàm nghe thế, tâm nói người nghiên cứu học vấn mà cũng có mâu thuẫn ồn ào, trên thế giới này quả thật chẳng ở đâu có người thanh đạm cả. Lúc này Nhan lão nói tiếp:
- Năm trước lão Chu nhận được một phong thư, nội dung là báo việc phó viện trưởng đổi các phòng mặt tiền của viện thành cửa hàng để cho bên ngoài thuê, có hành vi thiên vị. Kết quả tra xét không được kết quả gì. Mã Tông Vĩ liền hoài nghi là do lão Hạ tố cáo. Vì chuyện này, hai người lại ầm ĩ một trận, bên nào cũng cho là mình đúng. Sau đó, lão Chu lại phải ra mặt điều đình, kết quả không giải quyết được gì.
Viện Khoa học Xã hội có hơn mười gian phòng mặt tiền cho bên ngoài thuê. Bởi vì đoạn đường này không tồi, hàng năm cũng thu vào được một khoản tiền không nhỏ. Tiền này được dùng để chi cho các hạng mục trong viện, bởi vì thuộc về khoản do lãnh đạo trong viện tự chủ động điều phối, cho nên về mặt quản lý mà nói thì tồn tại lỗ hổng rất lớn, khiến cho người khác tranh cãi tự nhiên không thể tránh được.
Sau khi hiểu rõ tình huống, trong lòng Dương Phàm đã có ý tưởng nhất định. Tiếp theo, hắn chuyển đề tài khác, hàn huyên với Nhan lão một hồi rồi xin miễn ở lại ăn cơm với Nhan lão, Dương Phàm rời khỏi nhà Nhan lão. Nghĩ tới việc quyền lợi tài chính quá mức tập trung, thường thường dễ dàng sinh ra vấn đề hủ bại, điểm này khi còn làm bí thư thị ủy, Dương Phàm đã phải xử lý rất nhiều vấn đề tương tự. Phó viện trưởng Mã có vấn đề hay không còn chưa rõ nhưng đầu tiên là phải giải quyết vấn đề này theo chế độ. Hình thành được chế độ thì tranh cãi tự nhiên sẽ bớt đi.
Vừa mới lên xe, liền nhận được điện thoại của Trần Xương Khoa. Trong điện thoại, Trần Xương Khoa cười ha hả nói:
- Các huynh đệ thật vất vả mới lại được ở chung địa bàn. Tối nay cùng ra ngoài chơi một chút, thư giãn tí nha?
Dương Phàm quả thật rất không thích loại hoạt động này, chợt trong điện thoại lại truyền đến giọng nói của La Thành:
- Lãnh đạo, anh nhất định phải tới đó. Tối nay có không ít quan chức đều tới, bộ môn nào cũng có người cả. Tới đây làm quen một chút, sau này đi lại ở Bắc Kinh cũng tiện.
Lời nói này thật ra đả động Dương Phàm, vì thế hắn cười nói:
- Được, nói địa điểm, tôi trực tiếp tới.
Sau khi ghi nhớ địa chỉ, Dương Phàm gọi điện thoại cho Trương Tư Tề, nói rằng mình không về nhà ăn cơm mà có hẹn với Trần Xương Khoa. Sau đó Dương Phàm trực tiếp lái xe tới hội sở của La Thành. Khi tới nơi, La Thành đã đứng ở cửa chờ sẵn. Đãi ngộ này quả thật khá cao. Dương Phàm vừa thấy bộ dạng ân cần này của La Thành, thầm nghĩ không hiểu thằng ranh này đang ẩn giấu mưu mẹo gì, khẳng định là có sự tình muốn nhờ. Ý tưởng này hoàn toàn là một trực giác của Dương Phàm.
- Lãnh đạo đến rồi, làm tôi trong mòn con mắt.
La Thành cười ha hả chạy tới mở cửa xe. Thân hình béo mập lắc lắc, cúi đầu khom lưng nhìn Dương Phàm cười cười. Đường đường là tổng giám đốc La, sao lại thành thằng nhóc giữ cửa thế.
- La ca, ngài đừng có như vậy. Tôi nhìn mà trong lòng hốt hoảng.
Dương Phàm cười ha hả, phòng ngừa trước.
La Thành bị nói, nét mặt già nua không hề có chút xấu hổ nào, vẫn cười hì hì như trước, bộ dạng vâng lời, nói:
- Sao lại nói vậy? Tôi không thể nhiệt tình một chút với lãnh đạo sao?
- Tốt nhất là anh cứ như trước kia, gọi tên tôi hoặc gọi là lão đệ đi, ít nhất tôi nghe còn thấy thoải mái. Hiện giờ thái độ của anh như vậy, sao tôi cảm thấy như mình đang đụng phải bọn buôn người. Bạn đang đọc truyện được tại
Dương Phàm tiếp tục vạch trần bản chất của người này. Lần này nụ cười trên mặt La Thành mới hơi cứng lại, tuy nhiên dù sao hắn cũng là người đã lăn lộn lâu dài ở Bắc Kinh, chỉ trong nháy mắt đã cười nói:
- Nói thế này cứ như thể tôi không hề có chút hảo tâm nào vậy.
- Thì đúng là anh làm gì có chút hảo tâm nào.
Từ trên bậc thang truyền đến giọng nói của Trần Xương Khoa. Khuôn mặt đẹp trai, cái mũi hơi khoằm rất bắt mắt, Trần Xương Khoa cười ha hả đi tới tiếp đón Dương Phàm, nói:
- Lão La có ý tưởng, muốn kéo anh vào làm cùng, vừa lúc muốn mời chú cùng tham khảo một chút.
Mày kiếm của Dương Phàm hơi căng ra, trong lòng hơi hối hận vì đã đến đây. Việc này chắc chắn hai người này đã thương lượng kỹ với nhau:
- Lão Nhị, là ý tưởng của anh đúng không? Đừng có kéo La ca ra làm lá chắn.
La Thành nghe thấy lời nói này, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, rất nhanh lại khôi phục thái độ bình thường, cố làm ra vẻ thở dài nói:
- Anh xem như gặp người hiểu biết.
- Đi chết đi.
Trần Xương Khoa cười mắng, nhìn Dương Phàm một chút, nói với vẻ hơi bất đắc dĩ:
- Chú không thể hồ đồ một chút sao?
Dương Phàm không nói lời nào dùng ánh mắt bình thản nhìn Trần Xương Khoa một hồi, tới mức Trần Xương Khoa cười khổ nói:
- Anh nhận sai có được không? Về sau anh sẽ nói thẳng, không vòng vo nữa.
- Vào đi thôi, đều đứng ở cửa như ăn xin thế sao được.
Dương Phàm khôi phục vẻ tươi cười trên mặt, lững thững đi vào. La Thành và Trần Xương Khoa nhìn nhau cười, đều tự bất đắc dĩ nhún vai. Thái độ này của Dương Phàm kỳ thật là coi hai người đều là người nhà, nói cách khác căn bản không thể chỉ thẳng ra. Nguyên nhân là do hai người hiểu được điểm này nên lúc này đều cười khổ không ngừng, cười khổ vì mình đã nhìn lầm Dương Phàm.
Vào phòng riêng, một hình bóng xinh đẹp quen thuộc hiện ra, Tần Hinh mỉm cười gật đầu với Dương Phàm, thuần thục tiến lên cởi áo khoác Dương Phàm ra. Dương Phàm rất thản nhiên đối với sự phục vụ này, vừa cởi áo vừa cười hỏi:
- Em quay về khi nào thế?
- Nhị gia làm một bộ phim mới, thiếu một nhân vật nữ số hai, vừa lúc em cũng kết thúc việc học hành. Nhị gia gọi điện thoại bảo em quay về.
Thoạt nhìn lúc này Tần Hinh đã có biến hóa rất lớn. Ngọc nữ thanh thuần trước kia hiện giờ đã được thay thế bởi vẻ thành thục, duyên dáng.
- Lão Nhị, lại định nắm ai thế?
Sau khi ngồi xuống, Dương Phàm đột nhiên mỉm cười hỏi. Bộ dạng cười tủm tỉm này của hắn ngược lại khiến trong lòng Trần Xương Khoa cảm thấy bất an.
- Một cô bé vừa mới tốt nghiệp.
Trần Xương Khoa cười ha hả, phát ra lời nói thật.
Dương Phàm gật gật đầu không tiếp tục đề tài này nữa. Đưa một người mới tới phối hợp biểu diễn với Tần Hinh, chuyện này ngay cả bản thân Tần Hinh còn không ý kiến, Dương Phàm tự nhiên khó có thể nói gì. Tuy nhiên, câu hỏi này của Dương Phàm đặt ra với Trần Xương Khoa cũng không tính là quá phận. Thật ra, trong lòng Trần Xương Khoa cũng hơi buồn bực, không ngờ quan hệ của Dương Phàm và Tần Hinh lại duy trì được lâu như vậy. Như gã và mấy nữ minh tinh, quan hệ cơ bản đều là lâu thì một năm, nhanh thì một tháng, còn lại đa phần đều ba tháng, nửa năm là chán ngấy.
Ngồi ở bên cạnh Dương Phàm, lúc này Tần Hinh lặng lẽ đặt tay lên đùi Dương Phàm, bề ngoài nhìn không thấy gì nhưng thực tế đang rất dịu dàng vuốt ve. Đây là một hình thức tỏ vẻ cảm kích. Xem ra vấn đề này Tần Hinh cũng khá khó xử, có chuyện có lẽ cũng không tiện tự mình tranh đoạt. Kỳ thật sau khi biết tối nay Dương Phàm sẽ tới, Tần Hinh liền biết chính là kết quả này. Với sự khôn khéo và mắt quan sát của Dương Phàm, chuyện này rất khó lọt khỏi mắt hắn.
- Một lát nữa sẽ có mấy người làm cán bộ tới. Mọi người cùng tụ tập, uống rượu chơi bài.
Đã đến giờ ăn tối, Trần Xương Khoa cười đề nghị. Dương Phàm cũng không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu tỏ vẻ chấp nhận. Lúc này di động của Trần Xương Khoa vang lên, sau khi nghe thì ừ hai tiếng liền tắt máy. Trần Xương Khoa quay đầu lại nói với Dương Phàm:
- Anh đi đón người tới, lão La ở đây đón tiếp cho tốt.
La Thành mờ ám cười cười nói:
- Có Ngọc nữ Thiên hậu ở đây, còn có việc gì cho tôi chứ?
Trần Xương Khoa dường như nhớ tới cái gì đó, đột nhiên nghiêm túc nói:
- Chờ một chút Tôn Đăng Khoa cũng đến, lão La để ý một chút, đừng để cho hắn xảy ra chuyện gì, tránh cho mọi người khó coi.
Trần Xương Khoa dứt lời liền vội vàng đi luôn. Đối mặt với ánh mắt hỏi của Dương Phàm, La Thành cười ha hả nói:
- Việc này cậu hỏi Tần Hinh đi.
Dương Phàm cười, chuyển dời ánh mắt tới trên mặt Tần Hinh. Tần Hinh có vẻ rất bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Một gã tự xưng là mê điện ảnh, sau khi em về nước, nghe nói em vào trong đoàn làm phim thì luôn luôn giằng co không ngớt.
Dương Phàm nghe xong, quay đầu nhìn La Thành, lập tức ánh mắt bình thản của Dương Phàm đột nhiên biến thành nghiêm khắc, tương đương với việc chất vấn La Thành.
La Thành âm thầm kêu khổ trong lòng, tâm nói Trần Xương Khoa này quá âm hiểm, trước khi đi còn tung lời cảnh báo này, chẳng phải là hại mình sao? Tính cách bao che của Dương Phàm thì La Thành đã biết quá rõ. Năm đó em họ của Long Siêu Quần chỉ vì bắt nạt một cấp dưới của Dương Phàm, kết quả bị dí súng vào đầu. Từ khi Tần Hinh xuất ngoại tới nay, La Thành và Trần Xương Khoa đều nghĩ giống nhau, có lẽ quan hệ của hai người đã nhạt, không ngờ thời gian đã lâu như vậy mà hai người vừa gặp nhau, Dương Phàm đã xuất hiện với thân phận người bảo vệ Tần Hinh.
- Chuyện này, thực không thể trách tôi được. Ai biết thằng ranh Tôn Đăng Khoa kia vừa thấy Tần Hinh thì như thể mất hồn.
La Thành hơi xấu hổ cười cười, vốn hôm nay mang Tần Hinh đến để thử thái độ Dương Phàm một chút. Gần đây bọn họ có chuyện muốn nhờ tới Tôn Đăng Khoa, định lấy Tần Hinh làm lễ vật, không ngờ lại dẫm phải mìn Dương Phàm ở đây.
Tôi mặc kệ cái gì Tôn Đăng Khoa hay tử đăng khoa, Tần Hinh không thích, thì không ai có thể bắt buộc cô ấy được. Hôm nay tôi nói những lời này ở đây, anh chuyển lại đầy đủ, chính xác cho lão Nhị. Anh ấy biết rõ nguyên tắc làm người của tôi.
Dương Phàm nói xong, đứng lên, thản nhiên nói với Tần Hinh:
- Đi cùng anh.
La Thành vội vàng lo lắng đứng lên ngăn lại nói:
- Đừng mà. Dương Phàm, cậu nhất định phải lưu lại. Không có cậu ở đây áp trận, một chút nữa tôi không biết phải làm sao.
Dương Phàm lạnh lùng trừng mắt nhìn La Thành một cái, quay đầu lại cười nhìn Tần Hinh. Dưới ánh mắt mang theo ý hỏi của Dương Phàm, Tần Hinh vui mừng tươi cười, thản nhiên nói:
- Hay là lưu lại đi, chờ một chút có sự tình cần nói rõ ràng.
Dương Phàm hơi trầm ngâm, sau đó gật đầu nói:
- Được, anh sẽ gặp thằng ranh này.
La Thành lập tức thở phào một hơi, vội vàng đưa hai người đổi sang phòng khác. Sau khi ba người vào cửa, thấy ở giữa có một bàn đánh bạc, Dương Phàm quay đầu lại nhìn La Thành.
- Mấy thằng ranh này thích chơi bài Texas, ha ha, tôi liền làm một cái bàn.
La Thành cười giải thích, đối mặt với bộ dáng không chút biểu tình của Dương Phàm, trong lòng càng thêm bất an
Dương Phàm tìm một chỗ ngồi xuống, quay sang dịu dàng nói với Tần Hinh:
- Chờ một chút em cứ ngồi cạnh anh. Anh xem có ai dám ép em làm việc gì không.
Nói xong Dương Phàm nghiêm khắc dõi mắt về phía La Thành. Trong lòng La Thành âm thầm kêu khổ, vội vàng cười nói:
- Tôi đi bảo người mang trà tới.
Nói xong La Thành cũng không chờ Dương Phàm nói gì, chạy vội ra ngoài như đang bỏ trốn.
Sau khi ra khỏi phòng, La Thành vội vàng tới một góc vắng, lấy di động ra, gọi cho Trần Xương Khoa:
- Nhị gia, tôi xem chuyện này có lẽ đụng tới vảy ngược (Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận) của Tứ gia rồi. Vừa rồi ánh mắt của Tứ gia suýt nữa làm tôi mất hồn.
Bên kia điện thoại, Trần Xương Khoa cười hềnh hệch nói:
- Đây là chuyện tốt, thằng ranh Tôn Đăng Khoa rất không thức thời, cứ để lão Tứ thu thập hắn, về sau chúng ta cũng dễ đối xử hơn.
La Thành vừa nghe lời nói này, thiếu chút nữa không thể thở nổi. Vất vả nửa ngày, hóa ra chủ ý của Trần Xương Khoa là thế này, thật sự giấu diếm làm mình khổ sở. Trong lòng có oan khuất, La Thành lại không có chỗ để nói, đành vuốt mũi cười khổ nói:
- Nhị gia, lát nữa bọn họ tới, tôi sẽ không vào trước đâu, tránh cho bị kẹp ở giữa lại khó xử.
La Thành nói như vậy, Trần Xương Khoa cũng không mạnh mẽ ép hắn ra mặt. Dù sao hắn cũng chỉ là nhân vật tránh ở bên xem náo nhiệt.
Dương Phàm cũng không biết, chính mình ngàn vạn lần cẩn thận nhưng vẫn rơi vào tính kế. Bố trí này của Trần Xương Khoa có thể nói là tiến có thể thuận nước đẩy thuyền, lui có thể sống chết mặc bay. Dù sao mình cũng không hề tổn thất gì. Kỳ thật Trần Xương Khoa cũng là bị buộc tới mức nóng nảy. Hắn khác với Dương Phàm, tự mình dốc sức trong giới nghệ thuật biểu diễn, luôn không được ông cụ thích, những ông già trong nhà cũng không quản chuyện của hắn. Cho nên đối với loại có gia thế hùng mạnh như Tôn Đăng Khoa, khi Trần Xương Khoa có việc muốn nhờ lại không thể làm được gì.
Đến tột cùng là chuyện gì phải cầu đến Tôn Đăng Khoa? Hóa ra sau khi Trần Xương Khoa vài lần kiếm tiền từ thị trường chứng khoán, tâm tư hơi linh hoạt, tính toán liên hợp La Thành và Trần Xương Bình, mua một cái vỏ công ty, sau đó đưa công ty của mình lên thị trường chứng khoán. Ông già của Tôn Đăng Khoa chính là phó chủ tịch Hội Giám sát Chứng khoán, chuyên quản lý chuyện này.
Trần Xương Khoa còn muốn chạy theo đường này, cho nên có tiếp xúc mấy lần với Tôn Đăng Khoa. Tôn Đăng Khoa mê luyến Tần Hinh, còn mấy lần nhắc tới cô trước mặt hắn. Trần Xương Khoa lần đó uống quá chén, liền đáp ứng trở về sẽ giới thiệu Tần Hinh cho Tôn Đăng Khoa. Khi tỉnh rượu, Trần Xương Khoa liền quên chuyện này, tuy nhiên Tôn Đăng Khoa lại không hề quên, cả ngày quấn quít lấy hắn hỏi chuyện này.
Trần Xương Khoa rất hối hận về chuyện này. Còn có Dương Phàm đang lù lù ở đó, vì vậy trong lòng Trần Xương Khoa mới nảy sinh ý tưởng này. Chẳng phải Dương Phàm đang làm việc ở Bắc Kinh sao? Xử lý như vậy, mình sẽ không bị đắc tội với người ta, sau này còn có thể đi ra làm người hòa giải.
Trần Xương Khoa đã suy nghĩ kỹ chuyện này, cảm thấy hẳn là không có chuyện gì to tát. Tuy nhiên di chứng của chuyện này khiến Trần Xương Khoa hối tiếc không kịp thì nói sau.
- Em có chỗ khó xử, sao không nói với anh?
Trong phòng chỉ có hai người, Dương Phàm lặng lẽ nhìn Tần Hinh rất chăm chú. Đây chính là người phụ nữ từng khiến mình say mê, đến giờ vẫn khó có thể quên nổi.
Tần Hinh thản nhiên cười cười, thần thái cử chỉ có vẻ tự nhiên hơi trước rất nhiều, chậm rãi đi tới phía sau Dương Phàm, hai tay ôm lấy đầu Dương Phàm, đặt lên ngực mình, nhẹ nhàng vuốt ve, dùng động tác này để biểu đạt tình cảm của mình.
- Em vốn định gọi điện thoại, nhưng nghe nói hôm nay có mời anh tới, em liền chẳng phải lo gì nữa.
Chỉ một câu nói thản nhiên nhưng lại lộ ra sự tin tưởng và ỷ lại. Người phụ nữ xinh đẹp dùng trạng thái này, giọng điệu dịu dàng này để nói như vậy, Dương Phàm có thể cảm giác được dường như Tần Hinh muốn thông qua động tác và lời nói này để biểu đạt tâm tình chưa bao giờ dao động của mình.
Hai người đều không nói, dường như chỉ cần yên lặng ôm nhau như vậy cũng đã thuyết minh hết thảy.
Một lát sau, từ cửa truyền đến một tràng tiếng đập cửa. Hai người đều tách ra tự ngồi xuống, Dương Phàm nói một câu mời vào, ngoài cửa có sáu, bảy thanh niên đi vào, trong đó có một thanh niên thấp đậm người đi đầu tiên, người còn chưa vào đã nói với vẻ tùy tiện:
- Đóng cửa để làm cái gì bên trong này thế? Lão La…
Thấy Dương Phàm và Tần Hinh ngồi ở bên trong, người này đầu tiên là ánh mắt sáng lên, sau đó sắc mặt lập tức trầm xuống. Y chậm rãi đi tới ngồi xuống vị trí đối diện Dương Phàm, trong ánh mắt tò mò của mọi người, dùng một ánh mắt gần như là ác độc nhìn Dương Phàm và Tần Hinh đang bình tĩnh ngồi cạnh nhau.
- Tần tiểu thư, như thế nào không giới thiệu vị này một chút?
Dương Phàm bình tĩnh trả lại một ánh mắt cứng rắn, miệng thản nhiên nói:
- Dương Phàm! Thỉnh giáo tôn tính đại danh.
- Ai nói chuyện với thằng ranh mặc quần thủng đít như mày ở đây? Tôn ca hỏi chính là Tần tiểu thư!
Không đợi Tôn Đăng Khoa nói chuyện, bên cạnh đã có một thằng nhóc nhảy ra, lớn tiếng ồn ào. Tôn Đăng Khoa cảm thấy rất có mặt mũi, chỉnh lại y phục một chút, dáng vẻ đắc ý nói:
- Tần tiểu thư, tới ngồi bên cạnh tôi nhé?
Dương Phàm vẫn không hề có vẻ gì là tức giận, thản nhiên nói:
- Đúng là loại có mẹ sinh mà không có cha dạy.
- Con mẹ nó!
Thằng nhóc kia lập tức trợn trừng mắt, giơ tay lên định cầm lấy gạt tàn thuốc lá tới đập, vừa lúc La Thành tiến vào, lớn tiếng quát:
- Cương tử, dừng tay!
La Thành không ngờ hai bên vừa gặp mặt đã xảy ra tình cảnh ác liệt như vậy. Nếu đập cái gạt tàn này trúng, chuyện hôm nay không thể nào yên lành nổi. Thanh danh của hội sở này cũng ra tro luôn. La Thành vốn không định xuất hiện, giờ đành phải dũng cảm ra mặt.
- Dương Phàm phải không? Tôi tên là Tôn Đăng Khoa. Hôm nay tôi nể mặt La ca, không hạ nhục anh ngay tại chỗ. Thế nào, đánh cuộc một trận chứ? Thua tự động cút đi!
Dương Phàm vẫn thản nhiên như trước, khinh thường nói:
- Đánh cuộc với tôi à? Anh cũng xứng sao?
Ý tứ của Dương Phàm rất rõ ràng, thằng ranh này không đủ tư cách để chơi với tao. Đương nhiên không chỉ là tiền mà là cả địa vị xã hội.
Tôn Đăng Khoa không ngờ mỉm cười, cười với bộ dáng rất vui vẻ, phảng phất như Dương Phàm đang kể một câu chuyện cười. Trong phòng này, trừ La Thành, Dương Phàm, Tần Hinh, những người khác đều cười theo.
- Một nhà Tôn gia có một người cấp phó quốc, ba người cấp bộ, anh nói tôi không đủ tư cách chơi với anh? Tốt lắm, phi thường tốt!
Tôn Đăng Khoa mỉm cười, sắc mạnh trở nên lạnh lùng ác liệt, ánh mắt sắc bén đảo tới đảo lui trên mặt Dương Phàm. Tôn Đăng Khoa cũng không cho rằng Dương Phàm là nhân vật bình thường. Nếu là nhân vật bình thường thì đã không thể vào được chỗ của La Thành thế này. Chỉ có điều Tôn Đăng Khoa phạm vào một sai lầm nho nhỏ, hắn cho rằng Dương Phàm cũng giống mình, đều là dựa vào bối cảnh gia đình để lăn lộn bên ngoài. Nếu đều là dựa vào bối cảnh gia đình để lăn lộn bên ngoài, vậy mọi người đều giống nhau cả.
Dương Phàm vẫn bình tĩnh như trước, khẽ nhếch miệng lộ ra vẻ trào phúng, cũng không hề nhìn Tôn Đăng Khoa một chút nào, quay đầu lại nhìn La Thành nói:
- Bảo bọn họ cút đi, tôi không muốn làm quen với mấy kẻ không có giáo dục. Mặt khác anh chuyển lời với Trần Xương Khoa, về sau đừng có chơi kiểu này với tôi.
Chỉ một câu nói khiến trong phòng lập tức im lặng. Nói chuyện với La Thành bằng giọng điệu như dạy dỗ con cháu như vậy thì thôi, nhưng điểm danh chính xác Trần Xương Khoa, vậy lại có một ý nghĩa hoàn toàn khác. Nói cách khác, ngay cả nhị công tử Trần gia mà Dương Phàm cũng không hề nể tình. Mặc dù Tôn Đăng Khoa có chút ngông cuồng nhưng cũng không phải loại không có kiến thức, toàn bộ đám thanh niên trong phòng này cũng đều là kẻ có gia thế, từ nhỏ tới lớn đã kiến thức không ít người và việc, tự nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói này.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về hướng La Thành. Nếu La Thành phản đạn, không nói hai lời đi tới thu thập thằng ranh mạnh mồm này thì chuyện đơn giản. Nhưng nếu La Thành không dám hó hé gì, vậy coi như mọi người không nhìn thấy gì cả. Ở nơi như Bắc Kinh này, bất cứ chuyện gì cũng có thể phát sinh, hạng người thế nào cũng có thể gặp. Nhiều khi chỉ ra công viên chơi, có khi còn gặp cả Tổng bí thư.
Hơn mười ánh mắt chờ mong đều tập trung về một chỗ. Mặc dù mọi người đều cảm thấy hy vọng không lớn, nhưng dù sao cũng đã thể hiện ra bối cảnh Tôn gia ở đây, nếu sức nặng của Dương Phàm không đủ để đè ép trường hợp này thì sao?
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, lúc này La Thành cố gắng tươi cười, hơi cúi người, khép nép nói:
- Dương Phàm, đừng nổi cáu. Ở đây có chút hiểu lầm. Chúng tôi cũng không có ý tức ép bức Tần Hinh.
La Thành phi thường âm hiểm, chuyển sang đề tài Tần Hinh, ý như là Dương Phàm nổi giận vì hồng nhan, đồng thời cũng là âm thầm ám chỉ với Dương Phàm: đây chẳng phải chỉ là một người đàn bà thôi sao? Trên đời này chẳng lẽ thiếu đàn bà đẹp?
Sắc mặt Dương Phàm lập tức biến thành hờ hững, dường như không hề chấp nhận La Thành. Dương Phàm không quay đầu lại nhưng dường như cũng biết được vừa nghe những lời này, sắc mặt Tần Hinh liền biến thành tái nhợt, không còn chút máu. Hắn nhẹ nhàng vỗ lên bàn tay nhỏ bé run run. Trên mặt Tần Hinh hơi kích động ửng hồng lên, thân mình hơi gắn vào lưng Dương Phàm sát hơn nữa, gần như là tựa hẳn vào người Dương Phàm.
Cánh tay rắn chắc của Dương Phàm hơi nổi gân xanh, cầm lấy chiếc gạt tàn thuốc lá, hung hăng nện xuống sàn nhà, phát ra một tiếng vỡ tan. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Dương Phàm thản nhiên nói:
- Nếu còn nghe thấy loại lời nói rắm chó này nữa, ông đây sẽ đập nát cái hội này, hủy luôn công ty giải trí của Trần Xương Khoa. Các người muốn nghĩ thế nào mặc kệ, dừng có chơi tôi.
Trên mặt La Thành vẫn có vẻ tươi cười giờ chuyển thành biểu tình hơi kỳ quái, nhìn kỹ cũng không biết là khóc hay cười. Những người khác trong phòng đều bị cơn tức giận của Dương Phàm làm cho sợ hãi, kể cả Tôn Đăng Khoa, trên mặt đều mang theo vẻ kính sợ. Phóng mắt nhìn toàn bộ Bắc Kinh, có mấy người dám nói hủy kinh doanh của Trần gia? Nhưng hiện tại con người mãnh liệt trước mặt, không hề nể tình mà nói ra trước mặt toàn bộ mọi người.