Khi Dương Phàm nhận được điện thoại của Chúc Vũ Hàm, hắn đang lái xe đi vào nội thành, hôm qua hắn về làng ngủ một đêm, ăn cơm trưa xong mới lên đường. Đối mặt với bà mẹ lúc nào cũng tỏ vẻ không nỡ rời xa mình, mấy lần Dương Phàm định lên tiếng bảo mẹ đừng đi nữa. Nhưng suy nghĩ lại thì lúc mẹ ở cùng Trần Chính Hòa quả thật rất vui vẻ, Dương Phàm liền không nói gì nữa.
Chúc Vũ Hàm vẫn dùng cái giọng uể oải, từ sau khi ăn nằm với Dương Phàm xong, cô ta luôn dùng cái điệu bộ này để tỏ vẻ gợi cảm. Cho dù là cách điện thoại, Dương Phàm cũng có thể cảm thấy ngưởi ở đầu bên kia đang vắt chân, bắp đùi thon dài cứ từ từ đung đưa, khiến cho Dương Phàm nhớ nhung.
"Nhà của em dọn dẹp sạch sẽ quá nhỉ! Tối qua ngủ chắc là ngon lắm hả?"
Câu đầu tiên có cảm giác không đầu không đuôi. Phụ nữ thông minh thường không phải chất vấn đàn ông một cách trắng trợn và đàn ông thông minh thường có thể tìm ra đáp án mà phụ nữ cần trong lời nói của họ.
Khóe miệng Dương Phàm cảm thấy đăng đắng, nhỏ giọng cười nói:" Em kể cho chị một câu chuyện nhé. Bắt đầu như thế này... ."
Sau khi từ từ kể lại chuyện của Hiểu Nguyệt, Chúc Vũ Hàm im lặng một lúc lâu, mãi mới thở dài một tiếng nói:" Thế giới này chính là như vậy đó, 80% số tài nguyên nằm trong tay 20% số công chức. Bố chị thường nói với chị, người làm quan phải tạo phúc cho dân, đây chính là đạo làm quan của cổ nhân. Nếu như em cảm thấy khó chịu, không bằng nỗ lực trong công tác, tạo ra nhiều công ăn việc làm cho người dân. Không cần biết là vì cái gì, vì thành tích cũng được, vì quê hương mà nỗ lực cũng được, chỉ cần em cố hết sức mình, không thẹn với lòng là được."
Dương Phàm đột nhiên trở nên trầm tư, Chúc Vũ Hàm hình như đã ý thức được điều gì đó, cũng không hỏi thêm nữa. Song phương đều không định cúp máy, Chúc Vũ Hàm đang chờ Dương Phàm hỏi mình, còn Dương Phàm thì lại đang rất nhẫn nại mỉm cười, đợi Chúc Vũ Hàm chủ động trình bày.
"Chị không định giấu em đâu, chị chỉ là không muốn vì bố chị mà ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta mà thôi. Em biết mà, chị thực sự rất quan tâm tới em. Nếu không chị sẽ không đối xử với em như thế này đâu." Chúc Vũ Hàm nói một cách thiết tha, Dương Phàm có thể nghe được tiếng hô hấp dồn dập từ đầu dây bên kia.
"Kỳ thực thì lúc em gặp Chu Tử Dương, em đã biết chị là ai rồi. Có một điểm xin chị cứ yên tâm, trong lòng em, quan hệ chúng ta vĩnh viễn là bình đẳng. Em sẽ không vì bố chị mà đánh giá cao chị đâu." Dương Phàm nói vậy là đã phải châm chước từ rất lâu rồi, bởi vì ngày này sớm muộn gì cũng tới, cũng có thể nói Dương Phàm vì ngày này mà đã sớm chuẩn bị một lí do như vậy. Phản ứng của Chúc Vũ Hàm khiến Dương Phàm cảm thấy mình có hơi đê tiện, nhưng đôi lúc đối với đàn bà vì để giảm bớt phiên toái, nói không chừng cũng phải giở mấy thủ đoạn đê tiện như thế này ra.
"Hôm nay chị có thể chủ động nói ra là em đã vui lắm rồi. Hơn nữa em muốn nói với chị, em đang nhớ chị lắm." Dương Phàm không chờ Chúc Vũ Hàm lên tiếng, bồi thêm một câu đằng sau.
Chúc Vũ Hàm sống mũi cay cay, Dương Phàm lại không buông tha, nói tiếp:" Không được khóc, chỉ được cười thôi. Nói mấy câu tình tứ nghe xem nào, nếu không còn lâu em mới tha cho chị."
Chúc Vũ Hàm thật sự đã cười rồi, nói chuyện với Dương Phàm bao giờ cũng thoải mái như vậy. Thằng bé này lúc nào cũng biết tạo bầu không khí dễ chịu, khiến cho đôi bên bao giờ cũng ở trong trạng thái lâng lâng.
"Đáng ghét. Ai thèm khóc chứ? Lại còn đòi người ta nói lời tình tứ nữa ư, nói thế nào mới gọi là tình tứ hả?"
Dương Phàm cười ha ha, hoàn toàn có thể mường tượng ra bà chị đầu bên kia đang vừa lau nước mắt vừa cười nói.
"Không nói phải không? Không nói thì đừng hối hận nhé."
Chúc Vũ Hàm vội nói:" Được rồi, người ta nói là được chứ gì. Chị yêu em!" Ba chữ cuối cùng nói rất nhanh, phụ nữ luôn thích nghe đàn ông nói ba chữ này, và luôn yêu cầu đàn ông không cần biết có yêu mình hay không cũng phải thường xuyên nói cho mình nghe, thế nhưng tới lượt mình thì lại luôn né tránh.
Dương Phàm thở dài một tiếng, cho tới khi lòng Chúc Vũ Hàm thắt lại mới từ từ nói:" Kỳ thật thì lúc nãy em định nói nếu như chị không nói thì em sẽ lái xe tới Vu Thành làm cho chị không xuống được giường, làm cho tới khi chị chịu nói mới thôi."
Chúc Vũ Hàm lại im lặng một lúc, mãi sau mới dùng giọng mũi nói:" Bị em hại chết mà, lại phải đi trang điểm lại đây này. Hôm nay người ta phải chủ trì một cuộc họp, trang điểm mãi mới xong đó. Thôi cúp máy đi, chị vui lắm."
Dương Phàm cúp máy, mặt nở nụ cười. Mặc dù không dám nói cả đời chỉ yêu một người đàn bà, nhưng Dương Phàm có thể khẳng định, với hai bà chị này Dương Phàm hoàn toàn có thể đối tốt với họ bằng tấm lòng chân thành của mình. Đây có lẽ là bản tính của đàn ông.
Điện thoại lại reo lên, sau khi cắm head phone vào tai rồi nghe, đầu bên kia truyền tới giọng của Ngô Yến.
"Bộ tổ chức đã tìm tôi nói chuyện rồi, hôm nay sẽ được chính thức nhận chức. Tôi đoán lát nữa sẽ có người gọi cho cậu ngay thôi. À đúng, bản kiểm điểm tôi đã nộp cho Trầm thư ký rồi đấy."
Dương Phàm cười nhạt nói:" Chúc mừng Ngô cục trưởng nhé. Sau này tôi phải theo chị rồi!"
Ngô Yến không ngờ lại tỏ vẻ hơi thẹn thùng, khẽ cười một tiếng nói:" Đáng ghét. À, thủ tục ly hôn của tôi chiều nay là có thể làm xong, mấy lời cảm ơn tôi không nói nữa, tối nay mời cậu ăn bữa cơm. Địa điểm tùy cậu chọn."
Dương Phàm trên thực tế không thích ăn ngoài, cũng không thích nơi đông người. Nghĩ một lúc rồi cười nói:" Không đi ăn ngoài đâi, món ăn nhà hàng nhạt nhẽo lắm."
Ngô Yến ngẩn ra, lập tức nhỏ giọng nói:" Thế để tôi tới chỗ cậu, tôi nấu cho cậu ăn vậy."
Dương Phàm nghe xong, lập tức hối hận, cảm thấy câu nói vừa rồi của mình quả thật rất giống như đang trêu ghẹo cô ta vậy. Ít nhất là nói ra lúc này sẽ khiến Ngô Yến nghĩ như thế. Nói cũng nói rồi, Dương Phàm không thể đổi ý, chỉ đành cười khổ nói:" Được, để xem tay nghề của chị nó như thế nào."
Ngô Yến đang ngồi trong văn phòng, lúc này lại bất giác cảm thấy hoảng loạn, mặt ửng hồng, khẽ gật đầu nói:" Ừ, chiều này tôi phải đi làm thủ tục, xong việc còn phải chuyển một số đồ đạc của mình nữa. Tôi cũng đã trả tiền thuê phòng cho Lưu Thiết rồi."
Dương Phàm luôn cảm thấy lúc này Ngô Yến đang có tâm tình như kiểu nông dân muốn làm ca sĩ, lẽ nào trước kia bị hành hạ ghê ghớm lắm sao? Mà việc này là chuyện riêng tư của người ta, không nên tìm hiểu làm gì.
"Có cần tôi giúp không? Dù sao tôi cũng có xe."
Ngô Yến trầm ngâm một lúc nói:" Được, đợi tôi ở cục dân chính nhé. Bây giờ tôi đi làm thủ tục, sau khi bộ tổ chức tìm cậu nói chuyện, ta liên lạc sau."
Tiếp xúc nhiều lần cũng khiến Dương Phàm biết rõ hơn về con người Ngô Yến, hắn luôn cảm thấy thứ vũ khí lợi hại nhất trên thế giới này chính là miệng lưỡi người đời. Đen có thể nói thành trắng, trắng có thể nói cho nó thành đen. Trước kia hắn chỉ nghĩ Ngô Yến cùng lắm cũng chỉ là một người đàn bà đáng thương đang cố gắng hết mình mà thôi.
Đỗ xe, vừa mới bước vào tòa nhà thị ủy, đằng sau truyền tới tiếng phanh, quay lại nhìn thì thấy xe của Trầm Minh. Dương Phàm tránh sang một bên, hơi khom người đứng đợi.
Trầm Minh xuống xe, thấy Dương Phàm đang đứng đó, sau khi ngầm ném tới một cái nhìn tán thưởng, từ từ đi tới bên cạnh Dương Phàm nói:" Dương đồng chí, bản kiểm điểm của cháu chú đã xem qua rồi, rất sâu sắc đó. Có thể nhận ra sai lầm của mình là rất tốt. Sau này đừng liều lĩnh như vậy nữa nhé. Chiều nay ngồi ở văn phòng chờ đi, đừng đi đâu cả, người của bộ tổ chức sẽ tìm cháu nói chuyện đó."
Dương Phàm ngồi trong văn phòng cảm thấy buồn chán, may là còn có máy để lên mạng chơi cờ vây TOM, đăng nhập vào một cái tài khoản cấp ba vớ vẩn có thành tích thắng 380 lần, thua 362 lần, tìm một góc khuất rồi bắt đầu kiếm mục tiêu như thể chó săn.
Dương Phàm chơi cờ vây TOM, thú vui lớn nhất chính là đóng vai địa lôi. Địa lôi ở trong trò cờ vây TOM như thể một con chuột chạy qua đường bị mọi người đuổi đánh. Cái loại này chuyên rình xem có ai sắp lên cấp, lén lút tiếp cận rồi bắt nạt người ta, sau khi đã cắt bỏ ý định thăng cấp của người ta thì ngồi trong góc phòng mà cười, chỉ cần người ta ghét mình là được.
Quả nhiên, một lúc sau một ID với thành tích thắng 17 bại 1 cấp hai chủ động mời Dương Phàm chơi. Ván đầu tiên Dương Phàm còn làm ra vẻ, đánh lung tung, thắng một cách vất vả, hơn người ta được nửa mắt. Tới ván thứ hai là hắn liền lộ bộ mặt hung ác, đánh cho đối thủ te tua. Sau khi đối thủ không cam lòng xin hòa mấy lần nhưng bị từ chối, vô cùng tức giận chửi:" Cái thằng địa lôi này, ông XXXXX." Sau đó ức chế nhận thua.
Dương Phàm cười như thể cáo già bắt được gà con, đang lúc hoan hô cái sự bỉ ổi của mình thì một người đàn ông trung niên xuất hiện ở cửa văn phòng.
"Xin hỏi có Dương Phàm ở đây không?"
Dương Phàm vội đứng lên nói:" Tôi đây."
"Tới tầng ba bộ tổ chức một lát đi."
Cuộc nói chuyện lần này đối với Dương Phàm đơn giản chỉ là hình thức mà thôi. Bệnh hình thức tuy có đi kèm nhiều loại tệ nạn nhưng bệnh hình thức này nhất định phải tồn tại. Phó bộ trưởng Lý Quân của bộ tổ chức sau khi nói chuyện với Dương Phàm hơn nửa tiếng mới thả cho Dương Phàm đi.
"Tôi nhất định sẽ không phụ lòng tin của tổ chức đối với tôi, nhất định sẽ cố hết sức để làm nên thành tích. Nhất định... ." Mấy cái câu vô vị này Dương Phàm nói không biết mệt, nhưng thân thể phải cố làm ra vẻ kích động thì cũng có mệt thật. Bạn đang đọc truyện được tại
Sau khi rời khỏi văn phòng của phó bộ trưởng bộ tổ chức, Dương Phàm nhớ tới một câu nói trong phim Châu Tinh Trì:" Hôm qua nói nhiều quá, cơ bắp bị chuột rút."
Nội dung chính của cuộc nói chuyện này là việc Dương Phàm được điều khỏi ủy ban thành phố tới cục công thương làm khoa trưởng khoa nghiệp vụ. Hi vọng Dương Phàm ở cương vị mới đừng kiêu căng và nóng nảy, nỗ lực làm tốt công việc của mình. Dương Phàm cảm thấy phó bộ trưởng Lý nhất định là có thái độ với mình, việc đề bạt đơn giản như vậy mà phải thao thao bất tuyệt tới hơn hai mươi phút mới nói tới ý chính.
Sau khi nói chuyện với bộ tổ chức thì chỉ còn phải kiên nhẫn chờ công văn chính thức mà thôi. Dương Phàm đã đoán ra từ cuộc gọi lúc trước của Ngô Yến, công văn chắc đã xong đâu đấy rồi, chỉ còn chờ lãnh đạo ký vào là ok.
Đi về văn phòng, Dương Phàm còn định xin nghỉ, kết quả gặp ngay Liễu Chính Dương đang cười tủm tìm từ văn phòng đi ra. Thấy Dương Phàm, Liễu Chính Dương cười càng xán lạn hơn.
"Tiểu Dương à, việc hóa đơn lần trước đã làm xong chưa?"
Dương Phàm đối với việc Liễu Chính Dương tỏ ra vui vẻ hòa nhã như vậy có chút bất ngờ, nhưng cũng rất khách sáo chào một tiếng, từ trong túi laptop lấy hóa đơn ra. Liễu Chính Dương cầm lấy rồi nhìn một cái, cười nói:" Tôi dẫn cậu đi làm, cậu đó, quá dễ bị kích động. Nhưng mà tinh thần chính nghĩa lại rất mạnh."
Nói mấy việc này làm gì nhỉ? Hình như lúc mình đánh Cát Kính Tùng, ông ta còn đang là bí thư trưởng thị ủy cơ mà, còn chưa bị người ta coi là phần tử xấu cơ mà? Lúc đi tới cửa phòng kế toán, Liễu Chính Dương đột nhiên dừng lại, quay đầu nhỏ giọng nói:" À, thằng em của tôi là Liễu Chính Khôn, quan hệ với Trầm Ninh cũng không tồi đâu đấy."
Ồ, Dương Phàm hiểu rồi, phó bí thư trưởng Liễu sắp lên làm chánh rồi, sắp hết khổ rồi. Khó trách tâm tình lại tốt như vậy, sắc mặt cũng không còn hầm hầm như trước nữa.
Con người quả thật là loại động vật kỳ lạ, lần này kế toán trưởng Cao Bình không ngờ lại đặt sổ sách trong tay xuống, rất khách sáo nói với Liễu Chính Dương:" Ông bạn gọi điện thoại tới là được rồi, cần gì phải tự mình đi cho khổ?"
Liễu Chính Dương cười nói:" Đồng chí Dương vừa mới lập công cho ủy ban thành phố, Trầm thư ký rất coi trọng cậu ấy đó." Nói xong Liễu Chính Dương quay sang bảo Dương Phàm:" Các đồng chí bên Vu Thành đã hoàn thành công tác kiểm tra rồi, vấn đề ô nhiễm của Tề Nhĩ Đặc vô cùng nghiêm trọng, kết quả trước mắt đã báo lên văn phòng tỉnh rồi. Tề Nhĩ Đặc cũng đã bị cưỡng chế đóng cửa ngừng sản xuất rồi, không đạt tiêu chuẩn thì không được phép đi vào sản xuất lại. Đợi văn phòng tỉnh kiểm tra kết quả, trịnh tự bồi thường cụ thể cũng sẽ được đưa ra ngay sau đó."
Cục vệ sinh môi trường Vu Thành lần này công tác rất cố gắng, việc này với thái độ của Dư Dũng có quan hệ rất lớn. Dương Phàm cảm thấy lần sau nếu phải gặp Chu Tử Dương cũng nên nói hộ Dư Dũng một hai câu, có thể giúp thì cứ giúp, cục vệ sinh môi trường cuối cùng cũng vẫn là nơi làm ăn sạch sẽ.
Không cần biết mục đích điều tra Tề Nhĩ Đặc lúc ban đầu là gì? Số phận của Tề Nhĩ Đặc, bởi vì số phận của Hạ Trì Siêu thay đổi mà cũng thay đổi theo. Bản chất của vụ việc này thì không nói tới làm gì, nhưng từ sau khi về Uyển Lăng Dương Phàm cuối cùng cũng làm được một việc có lợi cho dân.
Xong việc một cái, Liễu Chính Dương liền cười ha ha đi khỏi, trước khi đi còn nói:" Chiều nay cho cậu nghỉ đó, về nhà chuẩn bị việc tới đơn vị mới nhận chức đi, ngày mai chắc công văn cũng xong rồi."
Dương Phàm ra khỏi tòa nhà thị ủy, nắng chiều chiếu lên mặt làm hắn chói mắt.
Vừa mới lên xe, đang chuẩn bị liên lạc với Ngô Yến thì điện thoại reo lên, nhìn thấy số của Tào Ny Ny, mặt Dương Phàm lại khổ sở. Con bé này cố chấp quá đi mất.
"Chúc mừng cậu nhé, nghe nói cậu được điều về cục làm khoa trưởng rồi." Giọng nói của Tào Ny Ny có chút chua chua, Dương Phàm bất giác kỳ quái hỏi:" Cậu sao thế? Không thoải mái à?"
"Đâu có.Tớ chỉ cảm thấy người với người sao lại khác nhau nhiều đến thế, người ta làm hơn nửa năm mới chỉ là một khoa viên, cậu mới đi làm vài ngày mà đã được nhận chức khoa trưởng rồi." Tào Ny Ny còn có chút xấu hổ.
Dương Phàm cười lớn nói:" Việc của cậu thì có gì mà nói chứ, chuẩn bị mà chúc mừng bố cậu đi. Một khi Hạ Trì Siêu bị điều đi rồi, ủy ban thành phố sẽ có thay đổi rất lớn, nhớ bảo bố cậu cố gắng đó."
"Ừ, tớ biết rồi. Tối nay ăn cơm đi? Người ta nhớ cậu lắm."
Ôi mẹ ơi. Trắng trợn quá đi mất, buồn nôn quá đi mất!