Con bé Tào Ny Ny này khó xử lý đây. Dương Phàm cảm thấy có chút xấu hổ. Chả lẽ thử đón nhận tình cảm của cô ta, Dương Phàm cảm thấy mình không có ý gì với Tào Ny Ny cả. Hay là từ chối thẳng thừng, nhưng như thế hắn lại sợ làm tổn thương lòng tự tôn của cô ta rồi dẫn tới việc đắc tội với cô ta. Phải biết rằng trên cái thế giới này, làm gì thì làm chứ ngàn vạn lần đừng dại mà đắc tội với đàn bà, nhất là đàn bà có chút nhan sắc, có trời mới biết cô ta sẽ tự nhiên xuất hiện vào lúc nào để tính sổ với mình.
Vác lên giường bem đại thì sao? Cách này càng không được, người khác Dương Phàm không dám nói chứ riêng Tào Ny Ny thì một khi đã ngủ với cô ta rồi, có tới chín mươi chín phẩy chín chín phần trăm phải đối mặt với vấn đề hôn nhân. Đối với hôn nhân, trong nội tâm Dương Phàm có một nỗi sợ không tên. Kết hôn thật ra không đáng sợ, cái đáng sợ là sau khi kết hôn hai vợ chồng đồng sàng dị mộng.
Mạch suy nghĩ của Dương Phàm đã hơi rối loạn, cái này không được cái kia cũng không được, hình như chỉ còn cách duy trì hiện trang thôi.
"Sao cậu không nói gì vậy?" Tào Ny Ny đầu bên kia u oán nhỏ giọng, Dương Phàm ngẩn ra, cười khổ nói:" Tớ không biết nên nói gì cả, thật ra tớ có bạn gái rồi."
"Tớ sớm đã đoán được rồi, đàn ông như cậu mà không có bạn gái mới là chuyện lạ. Tớ sẽ không từ bỏ đâu. Thôi, hôm nay tha cho cậu đó, không làm khó cậu nữa." Tào Ny Ny vội cúp máy, Dương Phàm không thể nào hiểu được tâm tình của Tào Ny Ny vào lúc này, nhưng dựa vào kiến thức của mình về phụ nữ, việc này kiểu gì cũng còn phải lằng nhằng nữa. Dương Phàm không có trách Tào Ny Ny, vấn đề tình cảm không phải ý thức chủ quan của con người có thể điều phối được. Tào Ny Ny thích Dương Phàm không có gì sai cả, thanh niên bây giờ thích là theo đuổi ngay, Dương Phàm cũng không thể ra tay cấm cản được.
Dương Phàm khẽ thở dài, sau khi liên lạc với Ngô Yến, lập tức lái xe tới cục dân chính đón Ngô Yến. Lúc xe khởi động, Dương Phàm không nhìn thấy ở dưới một cái cây đằng xa, Tào Ny Ny đang đứng đó dõi theo Dương Phàm, nước mắt cứ rơi. Đàn bà cuối cùng cũng vẫn là đàn bà, huống chi là một cô gái trẻ tuổi đã quen kiêu ngạo như Tào Ny Ny.
Lúc này đây Tào Ny Ny đột nhiêm cảm thấy Dương Phàm giờ đã hoàn toàn thay đổi, Dương Phàm hiện tại đã trở thành người phải ngước lên mới có thể thấy rõ rồi. Thật sự phải làm giống như mình đã nói hay sao, mình chỉ có thể làm tình nhân của cậu ấy sao? Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, Tào Ny Ny liền khóc òa, thân thể run run.
Trước khi quay người lại và im lặng rời đi, Tào Ny Ny nhớ tới buổi tối hôm qua, khi phó bộ trưởng bộ tổ chức Lý Quân tới nhà nói chuyện với bố, hình như ông ấy còn phàn nàn, một người cấp chính khoa, tự nhiên bắt một phó bộ trưởng tự mình ra mặt nói chuyện không đâu. Trầm thư ký tự mình tìm Lý Quân, trực tiếp ra lệnh không phải là xong rồi hay sao?
"Người 22 tuổi đạt tới cấp chính khoa không ít, nhưng người có thực quyền thì lại không nhiều." Tào Dĩnh Nguyên lúc đó trả lời như vậy, sau đó Tào Ny Ny không dám nghe lén nữa, một lúc sau Lý Quân cũng chào ra về. Lý Quân và Tào Dĩnh Nguyên là bạn đại học, hai người quan hệ rất mật thiết. Bố đang ám chỉ điều gì? Tào Ny Ny nghĩ không ra. - .
Càng nghĩ càng khiến Tào Ny Ny lo lắng, mối tình này của mình có khả năng giống như trăng trong nước, bước đi cũng càng lúc càng nặng nề.
Thật ra lúc này còn có một cặp mắt nữa ở trên tòa nhà thị ủy nhìn Dương Phàm cho tới khi hắn đi khỏi vẫn không rời đi. Chủ nhân của cặp mắt này chính là phó bộ trưởng bộ tổ chức Lý Quân. Bộ trưởng bộ tổ chức bây giờ, trước kia chơi thân với Hạ Trì Siêu. Tối hôm qua Tào Dĩnh Nguyên đã ám chỉ rồi, để một phó bộ trưởng đi nói chuyện với một người cấp chính khoa, đây quả thật rất bất bình thường, vốn theo trình tự thì việc này cũng không cần thiết. Thế nhưng, vào cái lúc Trầm Minh đang một lòng chỉnh đốn thị ủy từ trên xuống dưới như thế này, chỉ thị như vậy lại vô cùng quan trọng.
Lý Quân không phải người không thông minh, chỉ là cảm thấy hơi bị khinh thường, trong lòng mất cân bằng một chút. Sau khi về nhà tử tế suy đi nghĩ lại, toàn thân liền toát mồ hôi lạnh. Ý đồ của lãnh đạo, có lĩnh hội được hay không cũng phải kiên quyết chấp hành, đây là yêu tố quan trọng trong quá trình kiểm tra một cán bộ của tổ chức. Chính vì suy nghĩ này mà Lý Quân mới nhẫn nại nói chuyện với Dương Phàm hơn nửa tiếng. Nghĩ tới đây, Lý Quân không khỏi quay lại nhìn lên trên tầng một cái, ánh mắt mang theo một sự chờ mong, như thể đang nói, sếp à, sếp đã thấy gì chưa?
Dương Phàm lái xe chầm chậm, trong đầu đang nghĩ tới một câu nói của Chúc Vũ Hàm 'Làm quan phải tạo phúc một phương', người xưa còn có thể giác ngộ như vậy nhưng người nay làm được như thế có mấy ai? Câu nói này trên thực tế có thể trở thành một nguyên tác cơ bản trên con đường quan lộ sau này.
Ngô Yến đang đứng trước cục dân chính, lúc này cô ấy trông như trẻ ra mười tuổi, bất ngờ là lúc này cô ta không mặc một bộ đồ cổ lỗ nữa. Có thể thấy Ngô Yến đã thay đổi một cách đáng ngạc nhiên, một chiếc áo khoác caro mầu trắng đen tôn lên những đường cong cơ thể, một chiếc quần bò bó sát làm cặp mông săn chắc trở nên bắt mắt và thu hút hơn. Ăn mặc như vậy khiến vòng eo lại càng trở nên thon thả, nhìn cứ như gái đôi mươi vậy. Quan trọng nhất chính là sự biến hóa về mặt tinh thần, khuôn mặt không chút son phấn, hai má hồng hồng, nếu không phải dưới khóe mắt có vài nếp nhăn thì quả thật nhìn không nhận ra đó là một người phụ nữ 35 tuổi.
Dương Phàm đỗ xe bên cạnh Ngô Yến, hạ cửa sổ xuống ngắm Ngô Yến một lúc. Ngô Yến cũng không vội, im lặng đứng bên đường, để mặc cho Dương Phàm ngắm nghía thân thể mình từ trên xuống dưới cho no mắt, khóe miệng thậm chí còn có chút đắc ý nữa.
"Chà chà! Mau lên xe đi kẻo giao thông ùn tắc bây giờ. Dám cá là mấy chiếc xe phía trước kiểu gì cũng phanh lại, đi chậm như bò vậy đó."
Một câu nói đùa thôi mà mặt Ngô Yến đã ngượng ngùng rồi. Vẻ mặt này làm cho Dương Phàm cảm thấy Ngô Yến dày công thay đổi hình tượng như vậy hình như là để chuẩn bị cho mình mình.
''Chị ta muốn làm gì?" Dương Phàm nghĩ vậy trong đầu, bất giác mắng bản thân quá vớ vẩn, toàn nghĩ lung tung.
Lúc Ngô Yến mở cửa xe ngồi cạnh Dương Phàm, Dương Phàm cười tủm tỉm nói:" Lãnh đạo phải ngồi đằng sau kia kìa, chuyện này mà cũng không biết sao hả cục trưởng đại nhân."
"Chết mất thôi!" Ngô Yến khẽ nói một câu. Cô ta không ngờ lại thè cái lưỡi màu hồng ra. Chết người chính là Dương Phàm đột nhiên cảm thấy bờ môi của cô ta quá gợi cảm. Dương Phàm lại suy nghĩ vớ vẩn, nghĩ tới câu thơ Đường, "Ngọc nhân nhân hà xử giáo xuy tiêu!"
Dương Phàm vội lắc đầu, không ngờ lại bị một người đàn bà 35 tuổi đánh bại, đã thế còn bại vì đôi môi của người ta nữa.
Hắn vội khởi động xe để tránh suy nghĩ vớ vẩn.
Nhà của Ngô Yến lúc trước là nhà góp vốn của cục văn hóa, cái tập thể năm tầng này ở Uyển Lăng quá phổ biến. Đỗ xe trước cổng, khi Ngô Yến xuống xe liền nói:" Cậu đừng xuống, tôi đi lát là quay lại ngay, không nhiều hành lý lắm đâu."
Ngô Yến vừa lên trên chưa được một phút là đã nghe thấy tiếng ném đồ đạc, sau đó là một loạt tiếng chửi mắng của đàn bà:" Cái con hồ ly tinh này, cái đồ gà mái không biết đẻ trứng này, ... ... ... ... ."
Chửi rất khó nghe nhưng lại không thấy có tiếng của Ngô Yến. Dương Phàm chịu không được, từ từ ra khỏi xe, lúc định đi lên xem sao thì nghe thấy tiếng bước chân vang lên.
Ngô Yến mang theo hai cái va li và một cái túi đi xuống. Dương Phàm vội đi tới đỡ, vừa mới cho hành lý vào cốp sau thì thấy một mụ già khoảng 5,6 chục tuổi đi xuống, nhìn Dương Phàm và Ngô Yến cười lạnh nói:" Tôi còn tưởng là gì? Hóa ra là hú hí với trai trẻ."
Dương Phàm nhíu mày, đóng cốp cái rầm, sắc mặt âm trầm khiến người ta phát sợ. Ngô Yến ở bên cạnh lập tức nhỏ giọng nói:" Đừng kích động, bà ta chửi tôi mười năm tôi vẫn nhịn được mà."
Dương Phàm gật đầu, đang chuẩn bị lên xe thì bà ta thấy Dương Phàm không có động tĩnh, Ngô Yến cũng không định làm to chuyện, càng thêm hăng hái, đứng ở đó chửi bới liên hồi.
Lúc này người đi đường xúm lại xem kịch rất đông, chỉ đứng cách Dương Phàm có vài ba bước. Dương Phàm quả thật nhịn không nổi nữa rồi, thấy trong tay một người đang đứng xem có cầm một cốc chè, vội móc ra một trăm đồng nhét vào tay người đó rồi thuận tay cầm lấy cốc chè sau đó quay lại tạt và ném về phía mụ già kia.
"Xoảng!" một tiếng, cốc ché ném lên tường khiến bà ta sợ quá rụt cổ lại.
Dương Phàm cười lạnh lùng, từ từ đi tới bên cạnh bà ta, giọng lạnh như thể từ trong hầm đá phát ra vậy.
"Bà dám chửi thêm một câu nữa xem. Tôi đây không thích đánh bà đâu, cũng không muốn chửi bà làm gì cho tốn nước bọt. Nhưng tôi lại có hứng thú làm cho bà tan cửa nát nhà đó."
Lúc này ở trên tầng xuất hiện một ông già tướng mạo thô tục, nhìn xuống dưới nhà hét:" Con mụ kia có về ngay đây không thì bảo. Mất hết cả mặt mũi với hàng xóm láng giềng rồi."
Bà ta có chút sợ hãi quay lại nhìn một cái, trong lòng không chịu liền quay lại nhìn, gặp ngay ánh mắt giết người của Dương Phàm, lập tức run lẩy bẩy, chạy nhanh như gió.
Dương Phàm lên xe, Ngô Yến ngồi cạnh yếu ớt nói:" Cậu việc gì phải làm thế?"
Dương Phàm trừng mắt nhìn Ngô Yến nói:" Đàn ông nói chuyện, đàn bà tuyệt đối đừng có chõ mồm vào."
Trong căn 301, hai người đàn ông một trung niên một gia đang ngồi đối diện hút thuốc.
"Bố à, sao bố phải sợ thằng ranh đó chứ? Mẹ chửi mấy câu có làm sao?" Ngụy Cường tức giận nói.
"Cái thằng ngu này, trong đầu chỉ biết có gái gú thôi. Thằng ranh đó là người đánh Cát Kính Tùng ở tòa nhà thị ủy đó. Mày có giỏi mày đi đánh ông ta thử cho tao xem? Đừng nói là Cát Kính Tùng, tùy tiện đánh một thằng bảo vệ thôi là mày đã bị đuổi việc rồi. Mày tưởng người ta muốn làm mày tan cửa nát nhà khó lắm sao? Đúng là đồ đầu đất."