Sỹ Đồ Phong Lưu

Đi vào văn phòng, Dương Phàm không khỏi nghĩ ngợi, chủ nhiệm văn phòng Hà Tiến xem ra là một người thích quản chuyện bao đồng khắp nơi. Dám khóa cửa văn phòng của khoa trưởng lại, có phải là đang định ra uy với mình hay không đây?
Dương Phàm nghĩ xong liền lấy điện thoại rồi đứng bên cửa sổ gọi cho Ngô Yến.
Ngô Yến đang nói chuyện với Hà Tiến trong văn phòng. Cái ghế chủ nhiệm văn phòng này chẳng khác nào cái chức quản gia của địa chủ trước đây cả, không có người tin cậy ở vị trí này thì sau này làm việc đừng mong nó ra ngô ra khoai gì. Ngô Yến tạm thời không định động vào Hà Tiến, phải khảo sát một chút đã rồi nói.
Khi Dương Phàm gọi tới, Ngô Yến nhìn thấy số liền nghe ngay, giọng nói mang theo tiếu ý:" Sao thế?"
Dương Phàm cười lạnh nói:" Hà Tiến đang ở văn phòng của chị hả? Bảo hắn mang chìa khóa văn phòng tới đưa cho em ngay." Dương Phàm cố ý nói lớn, ba người đằng sau nghe rất rõ.
Ngô Yến nói chuyện với Hà Tiến đã được một lúc, ít nhất thì nét mặt của Hà Tiến đối với Ngô Yến vô cùng cung kính, nhưng Dương Phàm gọi điện như vậy, lập tức làm cho cảm quan của Ngô Yến về Hà Tiến phát sinh thay đổi lớn. - .
Hà Tiến chưa tới ba mươi tuổi, cao khoảng một mét bảy, tướng mạo bình thường, mặt thoạt nhìn thì giống một người đứng đắn. Thấy Ngô Yến nghe điện thoại, Hà Tiến đứng lên nhỏ giọng nói:" Ngô cục trưởng, tôi đi trước nhé."
Ngô Yến hừ một tiếng nói:" Cậu đợi một lát đã." Sau đó nói với Dương Phàm:" Chị biết rồi, chị sẽ bảo cậu ta tự mình mang sang cho em."
"Hà chủ nhiệm, chìa khóa văn phòng của khoa trưởng khoa nghiệp vụ cậu tự mình mang tới đi. Ngoài ra cậu bảo khoa trưởng khoa tài vụ tới đây luôn." Nói xong, mặt Ngô Yến lộ ra chút lạnh lùng.
Hà Tiến gần như mù tịt không biết có việc gì, ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại, vội nói:" Tôi mang chìa khóa tới cho Dương khoa trưởng ngay đây."
Ba nhân viên trong khoa nghiệp vụ hoàn toàn không đoán ra Dương Phàm lại có thế lực mạnh như vậy, chức chủ nhiệm văn phòng ở trong cục này còn sếp trước khoa trưởng khoa nghiệp vụ cơ mà? Không ngờ hắn lại gọi thẳng cho cục trưởng, bảo chủ nhiệm tự mình mang chìa khóa tới. Khí thế không thôi đã là quá đủ rồi.
Còn có một vẫn đề nữa, văn phòng của cục trưởng ở tầng năm, còn đây là tầng ba, chẳng lẽ chạy lên lấy một phát cũng khó khăn lắm sao? Không ngờ hắn lại gọi điện trực tiếp lên đó. Điều này nói lên cái gì? Người ta đang tuyên bố một cách trắng trợn rằng cho dù là cục trưởng, lúc nào không cần khách sáo cũng không phải khách sáo làm gì.
Ba người sau khi nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ kính nể, bước đi cũng khẽ khàng hơn.
Dương Phàm còn cảm thấy lực độ không đủ, đi vào văn phòng nói với Lý Tình Tình:" Lý Tình Tình, tôi đi ra ngoài có chút việc, lát nữa Hà chủ nhiệm mang chìa khóa tới cô cứ cầm lấy trước đi, thuận tiện vào văn phòng tôi dọn vệ sinh một chút."
Không nói thêm nhiều, Dương Phàm vội đi xuống dưới nhà. Vừa đi vừa nghĩ, Hà Tiến có phải đang định áp đảo tinh thần mình hay không? Để đấy tôi trả đũa lại cho mà xem!
Không chào hỏi bất cứ người nào, Dương Phàm trực tiếp lên xe, ra khỏi cục công thương, sau khi đi được hai phút liền đỗ đại vào bên đường. Hắn lấy điện thoại ra gọi cho Ngô Yến một lần nữa nói:" Cái lão Hà Tiến này nhất định phải dằn mặt một trận, cái tật nhúng tay lung tung tuyệt đối không được xuất hiện ở một chủ nhiệm văn phòng."
Ngô Yến cười nhạt nói:" Hắn ta hình như có quyền quản lý chìa khóa đó chứ? Có phải em phát hiện được gì không?"
Dương Phàm cười nói:" Em là loại người thích đổ oan cho người ta sao? Em hỏi nhân viên trong văn phòng xem ai quản chìa khóa, kết quả hai người cúi đầu ngay lập tức, một người còn lại cười lạnh nói với em là Hà Tiến. Chắc là người đó gia thế cũng mạnh, không cần phải sợ Hà Tiến. Khẳng định lúc trước khi Hà Tiến thu chìa khóa đã nói gì đó rồi."
Ngô Yến suy nghĩ rồi nói:" Vừa rồi lão Tạ còn phản ứng với một tình huống, xe của cục mà lão Tạ muốn điều cũng điều không được. Hôm nay khi tới bệnh viện, lão Tạ còn tranh chấp mấy câu với Hà Tiến nữa. Chị nghĩ thế này, chúng ta vừa mới tới đây không nên tin lời bất cứ người nào cả. Lâu ngày sẽ thấy lòng người mà, vấn đề của Hà Tiến thật ra cũng không khó giải quyết, chị đề nghị tạm thời đừng động vào hắn, cho hắn biết tay một chút là được rồi. Sau một thời gian mà còn thấy không được nữa thì khoa bảo vệ không phải đang thiếu khoa trưởng đó sao?"
Dương Phàm nghe xong bật cười nói:" Cục công thương có khoa bảo vệ hả?"
Ngô Yến cười bảo:" Không có thì làm sao, cùng lắm là viết báo cáo xin tăng cường biên chế là được chứ gì. Đúng rồi, còn một chút việc nữa cũng liên quan tới biên chế, trưa nay cùng nhau ăn cơm rồi nói kỹ sau."
Cúp máy xong, Dương Phàm còn cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng, bối cảnh của nhân viên cục công thương lúc trước không biết mấy, phải nghĩ cách tìm hiểu cho rõ. Hiện tại tốt xấu gì cũng là một khoa trưởng, so với chức khoa viên cấp chính khoa của ủy ban thành phố là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Nghĩ đi nghĩ lại, Dương Phàm lại nghĩ tới Trầm Ninh, thằng ôn này là trùm sỏ nơi này mà.
Dương Phàm lái xe tới trước cửa đồn công an Nam Thành, sau khi đi vào liền tới thẳng văn phòng, sau khi tìm thấy văn phòng của chính trị viên ở tầng hai, gõ cửa thì thấy ở bên trong truyền tới một giọng nói uy nghiêm:" Vào đi!"
Trầm Ninh ngồi bên trong làm bộ cúi đầu đọc tài liệu. Dương Phàm vừa nhìn tư thế này liền cảm thấy buồn cười, nhỏ giọng nói:" Trầm chính trị viên, tôi định báo cáo công tác."
Trầm Ninh nghe thấy giọng nói không đúng, ngẩng lên thấy Dương Phàm, lập tức nhảy dựng lên nói:" Mẹ con chim lợn này. Hôm nay không phải ngày mày đi nhận chức à? Mày tới chỗ tao làm quái gì."
Dương Phàm cười ha ha nói:" Tới tìm mày giúp đỡ đó. Bên cục công thương tao mù tịt, hi vọng mày có thể giúp tao làm rõ tình hình."
Trầm Ninh bảo Dương Phàm ngồi xuống, sau khi pha trà, cầm lấy một bao thuốc chuẩn bị ném tới thì đột nhiên rút tay lại nói:" Không đúng, thuốc của mày xịn hơn thuốc tao, móc ra cho anh em một điếu đi." Nói xong như thể đầu trộm đuôi cướp nhào tới, móc một bao thuốc từ trong túi laptop của Dương Phàm ra.
Sau khi châm thuốc, Trầm Ninh làm vẻ như đang suy nghĩ, một lúc sau mới nói:" Cái cục công thương này trên thực tế là dùng để tiếp cận doanh nghiệp. Mày cũng biết cục này rất nổi tiếng, người có thể vào làm không ai đơn giản, ít nhiều cũng có chút gia thế. Chủ nhiệm văn phòng bên mày quan hệ với tao cũng không tồi, bố lão ta là phó chủ nhiệm hội đồng nhân dân thành phố kiêm phó thị trưởng , do ông già tao đề bạt lên. Trước kia là phó thư ký kiêm quận phó thường vụ quận Nam Sơn, người mình đó! Tối nay gọi lão ấy ra ra anh em ta ăn bữa cơm."
Dương Phàm đang uống chè bỗng phì cười phun chè lên bàn.
Trầm Ninh ngạc nhiên nói:" Mày làm mẹ gì đây, buồn cười lắm à?"
Dương Phàm mới đem chuyện sáng nay ra nói, đương nhiên cả việc mình định trị Hà Tiến cũng nói ra luôn, nhưng không đề cập tới việc thương lương với Ngô Yến, chỉ nói bản thân đang nghĩ cách.
Trầm Ninh nghe xong hít mấy hơi nói:" Chim lợn, may mà mày nói với tao chứ không Hà Tiến thảm rồi. Cái mụ Ngô Yến đó nghe lời mày răm rắp, mày nói làm mụ ta nhất định sẽ làm." Trầm Ninh nói trong nghĩa đen còn có nghĩa bóng, làm cho Dương Phàm chột dạ, nhưng mặt vẫn bình tĩnh nói:" Thằng đĩ này, phải chú ý từ ngữ chứ? Cái gì mà làm với không làm?"
Trầm Ninh khinh bỉ cười bảo:" Mày với Ngô Yến lên giường cũng chỉ là một sớm một chiều. Mày không thấy cô ta lúc ăn cơm mắt toàn dán vào mày à." Thấy sắc mặt Dương Phàm âm trầm lại, Trầm Ninh vội giơ tay đầu hàng nói:" Thôi, không nói việc này nữa, mày đi nói với Ngô Yến đi, tối nay tao hẹn Hà Tiến ra. Tí nữa thì người mình đánh người mình mẹ nó rồi! Thôi, giờ tao gọi điện thoại cái đã, trưa nay ăn cơm nhé?"
Dương Phàm lắc đầu nói:" Trưa nay Ngô Yến mời tao ăn cơm rồi, nói là thương lượng việc điều chỉnh công tác trong cục."
Trầm Ninh vừa cầm điện thoại tìm số vừa tặc lưỡi hai tiếng nói:" Còn nói đéo có gian tình, cục trưởng tìm khoa trưởng nói chuyện phân công công tác, bình thường sao?"
Dương Phàm á khẩu, quả là "Nói nhiều ắt lỡ mồm!"
Trong văn phòng khoa nghiệp vụ, Hà Tiến có chút thấp thỏm ngồi trên một cái ghế, bố hắn là phó thị trưởng, nhưng nghe nói cục trưởng mới của cục công thương Ngô Yến là người do đích thân thư ký thị ủy Trầm Minh chọn ra. Tối hôm qua Hà Trường Nhạc phó thị trưởng còn năm lần bẩy lượt căn dặn Hà Tiến phải cung kính với cục trưởng mới, Hà Trường Nhạc đang ở trong thời khắc quan trọng, những xung đột không cần thiết đều có khả năng mang tới ảnh hưởng phụ.
Vốn Hà Tiến quả thật không để Dương Phàm vào mắt, nhưng Dương Phàm gọi thẳng cho Ngô Yến bảo hắn mang chìa khóa tới thì tính chất nó đã thay đổi hết rồi.
Hà Tiến suy nghĩ cảm thấy có gì đó không đúng, sau khi ra khỏi văn phòng của Ngô Yến liền gọi cho bố hắn là Hà Trường Nhạc, đại khái nói ra chuyện này. Hà Trường Nhạc im lặng hồi lâu, cuối cùng thốt lên hai chữ "Đồ ngu".
Hà Tiến không dám hỏi nữa, lời của Hà Trường Nhạc đã nói rõ thái độ rồi, còn không mau đi chuộc tội đi? Cho nên, Hà chủ nhiệm tự mình mang chìa khóa tới, kết quả thấy Dương Phàm đã đi mất rồi, không có cơ hội để giải thích, trong lòng ít nhiều cũng có chút bất an. Nghĩ kỹ lại thì thấy thái độ là quan trọng nhất, cho nên không đi đâu nữa mà ngồi ở đây đợi. Lúc chờ đợi Hà Tiến còn đang nghĩ, trẻ tuổi cần mặt mũi chứ gì? Tao cho mày!
Đợi được nửa tiếng, mấy nhân viên phòng đã cúi đầu tới mức có thể biến sàn nhà thành gương đến nơi rồi nhưng Dương Phàm vẫn chưa xuất hiện. Khi Hà Tiến có chút mơ màng thì điện thoại trong túi reo lên.
"Alo? Ai đấy? Có gì thì nói nhanh lên!" Số điện thoại hơi lạ? Giọng nói của Hà Tiền cũng có hơi trùng xuống, trong lòng đang rối hết cả lên, giọng nói còn tốt được mới là lạ.
Thằng Trầm Ninh cũng xấu xa thật, không dùng di động mà dùng máy bàn, đây không phải cố ý sao?
"Em đây, Trầm Ninh đây, anh đừng chờ nữa, Dương Phàm đang ở chỗ em đây này."
Nghe thấy tiếng cười trộm của Trầm Ninh, sắc mặt của Hà Tiến lập tức trở nên sáng sủa hơn. Thấy Lý Tình Tình ở bên cạnh đang làm ra vẻ cầm khăn đứng đó, dỏng tai lên định nghe trộm, Hà Tiến lập tức cầm máy ra khỏi văn phòng.
"Tối nay anh mời, địa điểm tùy chú chọn. Bố khỉ, bị ông già mắng cho toát mồ hôi lạnh đây này."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui