May mà Cổ Tuệ Tuệ phản ứng cũng nhanh, vội vàng cười nói:
- Khi về tôi nhất định sẽ tìm xem, phó bí thư Dương thật sự là học rộng!
Chụp một cái rắm ngựa, Cổ Tuệ Tuệ kịp thời chuyển sang chuyện khác:
- Phó bí thư Dương, nghe nói ngài mới nghiên cứu từ thành phố Lưu Tuyền trở về?
Lúc này Dương Phàm không khiến cho Cổ Tuệ Tuệ thất vọng, gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, sau khi mở hội nghị công tác tiếp dân toàn tỉnh, tôi đi xuống cơ sở chứng thực tình hình một chút. Vừa mới tới nơi đầu tiên đã gặp vấn đề, làm cho người ta rất lo lắng. Một số cán bộ hiện giờ chẳng quan tâm gì tới ý kiến của quần chúng, tác phong quan liêu nghiêm trọng.
Cổ Tuệ Tuệ thật ra là một người thông minh, thoáng chốc liền tìm ra được mấu chốt trong lời nói của Dương Phàm.
- Phó bí thư Dương, tôi muốn trách ngài đó, thế này coi là không ủng hộ công tác bên tuyên giáo.
Cổ Tuệ Tuệ mỉm cười khéo léo thử thăm dò. Dương Phàm cười thản nhiên, hỏi lại:
- Trưởng ban Cô sao lại nói ra lời ấy?
- Ngài làm lãnh đạo tỉnh ủy, một chuyện lớn như đi thị sát như vậy, sao có thể không gửi thông điệp lấy một tiếng sang bên ban tuyên giáo chứ? Tôi sẽ bố trí người theo sát đưa tin và học tập, rồi sẽ tổng kết công tác tiếp dân, rút kinh nghiệm để có thể phát triển công tác cơ quan ngôn luận của nhân dân.
Cổ Tuệ Tuệ nói như vậy là bởi vì nhìn từ góc độ của bản thân, Dương Phàm muốn nắm lấy công tác tiếp dân, chắc chắn là muốn làm ra một kết quả tích cực, viết thêm một trang mới trong cuốn sổ thành tích. Đã vào phương diện của Cổ Tuệ Tuệ, muốn kết hợp tốt với Dương Phàm, loại thủ đoạn này rõ ràng càng thêm hữu hiệu.
Dương Phàm cười cười, đặt dao nĩa xuống, uống một ngụm rượu vang trước mặt, không nhanh không chậm nói:
- Trưởng ban Cổ thật sự là ba câu vẫn không rời nghề nghiệp, như vậy đi, lần sau tôi sẽ thông báo một tiếng.
Nói xong Dương Phàm liền chuyển đề tài, nói tiếp:
- Đúng rồi, gần đây Đoàn thanh niên tỉnh ủy và Ủy ban giáo dục tỉnh ủy có một hoạt động, ban tuyên giáo có thể theo sát một chút.
Cổ Tuệ Tuệ không hiểu được vì sao Dương Phàm chuyển đề tài này đi, tuy nhiên vẫn rất tự nhiên theo kịp nói:
- Chuyện này tôi biết, loại hoạt động như này cần phải tuyên truyền mạnh mẽ.
- Ha ha, không thể chỉ tuyên truyền tốt một mặt đúng không?
Sắc mặt Dương Phàm đột nhiên ngưng trọng, ánh mắt dừng lại trên mặt Cổ Tuệ Tuệ.
Cổ Tuệ Tuệ rất muốn hỏi rõ Dương Phàm chân ý bên trong lời này, nhưng cô không dám. Bởi vì ngay cả điều này khi trở về mà mình làm không rõ thì sao còn đủ tư cách nói chuyện hợp tác với Dương Phàm chứ?
- Đúng vậy! Khi về tôi nhất định sẽ tổ chức tốt một chút.
Cổ Tuệ Tuệ chỉ có thể trả lời một câu như vậy, trong đầu thì lại liên tục suy nghĩ, rốt cục là Dương Phàm nghĩ đến cái gì. Bất kể là như thế nào, chuyện mà Dương Phàm nói nhất định phải coi trọng.
Cổ Tuệ Tuệ thấy không có cách nào nói sâu hơn được nữa, trong lòng có phần hơi sốt ruột, đang nghĩ xem làm cách nào có thể biểu đạt ý đồ chân thực của mình một cách kín đáo. Đảo mắt một cái, Cổ Tuệ Tuệ cảm thấy có chuyện để nói, vội vàng cười nói:
- Thời gian vừa rồi tôi tới Bắc Kinh công cán, thủ trưởng có biểu đạt sự quan tâm tới công tác tuyên truyền của tỉnh, đối với cá nhân tôi cũng cho một vài ý kiến, phê bình. Hôm nay nghe xong lời của phó bí thư Dương, sau này triển khai công tác cũng có phương hướng rồi.
Cổ Tuệ Tuệ hy vọng Dương Phàm có thể theo cái đề tài này, nói ra điều bản thân muốn nói. Nhưng Dương Phàm không có như cô suy nghĩ, chỉ thản nhiên nói:
- Nhắc tới Bắc Kinh, qua vài ngày nữa tôi phải đi họp. - https://truyenfull.vn
Cổ Tuệ Tuệ không ngờ lại là một câu như vậy, thật sự không hiểu trong hồ lô của Dương Phàm muốn cái gì, đành phải vội vàng đè trong lòng, trở về suy nghĩ cẩn thận rồi nói sau.
Thực ra Dương Phàm cũng khá thất vọng, ném một câu ra ngoài, chứng tỏ ý tứ có thể hiểu Cổ Tuệ Tuệ một chút, đồng thời ám chỉ ở chỗ này nói chuyện không tiện, có thể nhân dịp cơ hội đến Bắc Kinh họp thì mọi người sẽ bàn lại. Không ngờ Cổ Tuệ Tuệ lại không hiểu, như vậy chuyện kế tiếp không thể nào tiếp tục rồi.
Dương Phàm đứng lên nhìn đồng hồ nói:
- Cũng không còn sớm nữa, tôi có chút việc phải về xử lý.
Cổ Tuệ Tuệ vội vàng đứng lên, hai người trước sau rời khỏi nhà hàng tây.
…….
Vu Lỵ Lỵ từ trước đến giờ không phải loại người ngồi chờ chết, sự uy hiếp của Cao Thiên không thể nghi ngờ là bắn trúng yếu hại của cô. Suốt một buổi chiều, Vu Lỵ Lỵ chỉ nghĩ đến làm cách nào giải quyết mối uy hiếp của Cao Thiên, kết quả các cách nghĩ qua đều không lý tưởng. Nếu bị Chu Tử Dương biết quá khứ này của mình, thì kết quả có thể nghĩ ra.
Thấy sắc trời đã dần tối, Vu Lỵ Lỵ nghĩ tới Chu Tử Dương sắp tới, giữ vững tinh thần ra ngoài mua đồ ăn, chuẩn bị bữa tối. Bên Cao Thiên đã đáp ứng cho cô ba ngày cân nhắc, Vu Lỵ Lỵ vẫn còn thời gian.
Lúc Chu Tử Dương đi vào chỗ của Vu Lỵ Lỵ, nhìn thấy Vu Lỵ Lỵ đang tươi cười đứng dựa cửa đợi, trong ấn tượng thì loại tình cảnh này trước kia chưa từng trải qua, Chu Tử Dương cảm thấy rất dịu dàng!
Xuất ra toàn bộ thủ đoạn, sau khi hầu hạ Chu Tử Dương thoải mái xong, hai người lên trên giường thịt dập thịt, Vu Lỵ Lỵ nằm sấp lên người Chu Tử Dương, híp mắt không nói lời nào, bộ dạng rất hưởng thụ.
- Lỵ Lỵ, không phải em có chuyện muốn nói với anh sao?
Lúc này Chu Tử Dương nhớ tới nguyên nhân tới đây. Vu Lỵ Lỵ đưa lưng về phía Chu Tử Dương, từ từ nói:
- Tử Dương, từ ngày hôm này không thể làm chuyện này với anh rồi, nếu anh muốn thì đành phải tìm chỗ nào đó giải quyết đi.
Chu Tử Dương nghe xong ngẩn cả người, có phần không rõ, còn tưởng rằng Vu Lỵ Lỵ đang nói đùa, vì thế vỗ đét một cái lên bộ mông đẫy đà của người phụ nữ nói:
- Nói đùa cái gì thế? Muốn phạt không?
Vu Lỵ Lỵ ỉ ôi một tiếng, quay đầu lại nhìn Chu Tử Dương trịnh trọng nói:
- Em nói nghiêm túc đấy, từ giờ trở đi anh có thể tới đây nhưng không thể làm thế này với em được nữa.
Chu Tử Dương thấy cô nàng nghiêm túc, không khỏi nhíu mày, khó chịu nói:
- Tìm được chỗ vui mới nhanh như vậy sao?
Vu Lỵ Lỵ nghe xong liền ngồi bật dậy, xoay người khẽ chửi:
- Anh cho tôi là kỹ nữ chắc? Nếu anh coi tôi như vậy thì giờ anh cút ngay cho tôi.
Chu Tử Dương cũng hiểu được mình lỡ lời, vội vàng cười tiến lên víu vai Vu Lỵ Lỵ, Vu Lỵ Lỵ nhéo nhéo vài cái, rồi không ngờ lại ngoan ngoãn nằm xuống vào trong lòng hắn, u oán nói:
- Đàn ông đều không có lương tâm, mình làm ra tội lại còn hoài nghi người khác.
Chu Tử Dương không phản ứng lại, thò tay ôm sát Vu Lỵ Lỵ vào người mình, hai người dính chặt vào nhau, cười khổ nói:
- Anh đã làm gì em chứ? Em nói một chút đi. Được rồi, được rồi, vừa rồi là do anh nói bậy.
Vu Lỵ Lỵ ngẩng đầu, nhìn Chu Tử Dương cười tủm tỉm nói:
- Anh làm cái gì mà không biết sao?
Khi nói chuyện, Vu Lỵ Lỵ tóm lấy tay Chu Tử Dương đặt lên trên bụng, lần này Chu Tử Dương phản ứng tức tốc, lập tức ngạc nhiên mừng rỡ nói:
- Thật sao? Em có rồi ư?
Vu Lỵ Lỵ gật gật đầu khẳng định.
……
Dương Phàm thật sự muốn bắt lấy công tác tiếp dân để đột phá, mau chóng xây dựng uy tín. Sau khi bố trí được từ Thiệu Giang tới Cổ Tuệ Tuệ, Dương Phàm bắt đầu động tác tiếp theo.
Sáng sớm ngày kế, sau khi đi làm Dương Phàm liền cầm điện thoại gọi tới số của Hác Nam, dựa theo quy củ xin chỉ thị:
- Bí thư Hác, tôi có chút việc muốn thông báo, ngài có tiện không?
Hác Nam nghe xong trong lòng khẽ thở dài một tiếng, thầm nghĩ động tác của thằng này nhanh thật. Nhưng bề ngoài vẫn rất khách khí nói:
- Giờ tôi định đi ra ngoài, nếu anh có việc thì tôi hoãn lại cũng được, tôi chờ anh ở văn phòng, chỉ có nửa giờ thôi đó.
Kỳ thật nửa tiếng sau Hác Nam mới phải đi ra ngoài, cố ý nói như vậy đơn giản là vì muốn tỏ vẻ mình coi trọng Dương Phàm. Dương Phàm vốn định nói:
- Vậy thì chờ buổi chiều đi.
Giờ Hác Nam lại giành nói trước nên cũng chỉ có thể nhận cái sĩ diện này.
Đặt điện thoại xuống Dương Phàm liền lên lầu, lên tới nơi thì Na Mẫn đã chờ sẵn ở cửa phòng Hác Nam rồi.
- Ngồi xuống nói chuyện đi!
Hác Nam thoạt nhìn tâm tình khá tốt, có vẻ cũng rất nhiệt tình.
Dương Phàm cũng không khách khí, cười ngồi xuống nói:
- Bí thư Hác, lần này xuống vi hành ở Lưu Tuyền, tôi thấy trong công tác tin tức tồn tại rất nhiều vấn đề, tôi có một phần tài liệu, ngài nhìn xem!
Nói xong Dương Phàm đưa ra một tờ giấy. Hác Nam nhận lấy đưa lại gần nhìn. Đây là vấn đề bộ phận tiếp dân ở thành phố Giang Hoài phát sinh gần đây, một người phụ nữ nào đó kêu oan bị bảo an đẩy ra ngoài cổng rồi bỏ mặc ở đó. Sự tình không biết vì sao lại bị đưa lên mạng, Dương Phàm liền in ra một bản.
Sau khi xem xong Hác Nam rất tức giận vỗ bàn trà nói:
- Thật không thể tưởng tượng nổi, Long Tự Đạt đang làm cái trò gì thế không biết? Cuối tuần trước không phải mới mời họp công tác tiếp dân toàn tỉnh hay sao? Tôi nhớ rõ hội nghị đó là do cậu chủ trì.
Long Tự Đạt là bí thư thị ủy Giang Hoài, cũng là do Hác Nam đề bạt lên, phát sinh chuyện như vậy, Hác Nam đương nhiên phải tỏ thái độ.