Sỹ Đồ Phong Lưu

Nói lời này xong Dương Phàm liền dừng lại. Chúc Đông Phong lộ vẻ trầm ngâm rồi nói:
- Một Đảng cầm quyền cần có thời gian rất dài, nếu như không thể kịp thời phát hiện vấn đề và sửa sai, như vậy sẽ tạo thành rất nhiều vấn đề. Tác phong quan liêu không phải bây giờ mới có, sau này vẫn có.
- Cho nên con cho rằng công việc tiếp dân rất quan trọng. Một chính quyền nếu như không thể nhìn và nghe được lời nói của quần chúng nhân dân, con cho rằng quan chức ở đó nhất định có vấn đề. Đây không chỉ là vấn đề tác phong quan liêu mà là bọn họ chột dạ.
Dương Phàm nói một câu như vậy, Chúc Đông Phong nghe xong lại suy nghĩ.
- Nói cũng đúng.
Một lát sau Chúc Đông Phong nói một câu, đưa tay vỗ vỗ đầu. Chúc Đông Phong nói:
- Không ngờ cậu làm công tác Đảng rất tốt, một chút đã nắm được yếu hại của vấn đề. Hoàn thiện bộ máy giám sát với quan chức chính quyền, mặc dù là khó khăn nhưng phải có người đi làm. Cậu hôm nay về viết một bản báo cáo đưa cho tôi.
Dương Phàm vốn định hỏi "Có cần ký tên không?"
Nhưng sau đó nghĩ lại thấy không cần phải hỏi, thậm chí cảm thấy mình lo lắng nhiều. Chúc Đông Phong nói vậy là vì lấy làm điển hình, Dương Phàm may mắn lọt vào tầm mắt của Chúc Đông Phong.
- Tùy cậu.
Chúc Đông Phong từ chối cho ý kiến. Dương Phàm nghe ra trong lời này có mùi, không khỏi nhìn Chúc Đông Phong mà mỉm cười nói:
- Con biết rồi.
Mặt Chúc Đông Phong không chút thay đổi, thản nhiên nói:
- Sau này trong công việc phải phối hợp với Hác Nam. Lão Hác cũng sắp xuống rồi.
Nói xong câu này Chúc Đông Phong liền đứng lên nói:
- Tôi ra ngoài làm chút chuyện.
Chúc Đông Phong đi ra cửa, Dương Phàm cười cười tiễn đến cửa. Chúc Vũ Hàm không biết lúc nào đã đến bên cạnh Dương Phàm, thân mật đẩy đẩy vai Dương Phàm mà nhỏ giọng nói:
- Đừng để trong lòng, bố hay thích lý luận mà.
Lời an ủi này của Chúc Vũ Hàm hơi thừa. Trong lòng Dương Phàm hiểu rất rõ, Chúc Đông Phong đừng nhìn bây giờ khá đắc ý nhưng nhất định còn rất nhiều chuyện chưa xác định.
...
Sau khi đi ra khỏi sân bay tỉnh thành, Dương Phàm ngạc nhiên phát hiện đứng bên cạnh Lý Thắng Lợi là Chu Tử Dương với ánh mắt khó coi. Chu Tử Dương râu bao đầy mặt như mấy ngày không cạo vậy, quần áo hơi loạn giống như cả đêm không ngủ.
- Xảy ra chuyện gì thế?
Dương Phàm có chút khẩn trương, Chu Tử Dương không bao giờ như thế này mà.
- Vu Lỵ Lỵ giết người.
Chu Tử Dương thở dài một tiếng mà nói, trong mắt lộ ra một tia tìm kiếm sự giúp đỡ. Trong lòng Dương Phàm rất sợ hãi, Vu Lỵ Lỵ sao lại giết người? Điều này thật không thể hiểu nổi. Mình đi có một tuần mà về đã xảy ra chuyện này?
- Lên xe rồi nói.
Dương Phàm không chút thay đổi mà nói, không vội vàng tỏ thái độ. Hắn phải hiểu rõ tình hình đã.
Xe rất nhanh lao ra khỏi sân bay, lên đường cao tốc thì Chu Tử Dương không thể chờ được nữa mà nói:
- Chuyện liên quan đến chú.
Chu Tử Dương nói rất nhanh nhưng Dương Phàm vẫn nghe ra rõ ràng. Nghe thấy Cao Thiên uy hiếp Vu Lỵ Lỵ nghĩ biện pháp đến gần mình, Dương Phàm có chút tức giận, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường. Ngày hôm sau khi Dương Phàm lên Bắc Kinh, Vu Lỵ Lỵ hẹn Cao Thiên đến một phòng khách sạn, sau khi ăn uống xong Vu Lỵ Lỵ muốn ngả bài với Cao Thiên, hy vọng Cao Thiên có thể bỏ qua mình. Đồng thời Vu Lỵ Lỵ cũng lấy ra một ít chứng cứ mà mình có.
Không ngờ Cao Thiên không mua sổ sách, tuyên bố muốn giết Vu Lỵ Lỵ. Cao Thiên không ngờ là Vu Lỵ Lỵ đã cho thuốc trong rượu, Cao Thiên không lâu sau đã bị mê man. Vu Lỵ Lỵ đã chuẩn bị xong liền tiêm thuốc vào người Cao Thiên ra vẻ sốc thuốc mà chết. Nhưng sau đó Vu Lỵ Lỵ phát hiện một mình mình không thể dời xác chết đi, suy nghĩ một lúc không thể làm gì khác hơn là gọi điện cho Chu Tử Dương.
Chu Tử Dương rất nhanh đến hiện trường, hắn cố gắng khuyên Vu Lỵ Lỵ đi đầu thú. Vu Lỵ Lỵ theo ý của Chu Tử Dương đến cục Công an tự thú. Cảnh sát căn cứ khẩu cung của Vu Lỵ Lỵ mà hành động cả đêm, phá được mạng lưới buôn bán ma túy. Mặc dù tình huống của Vu Lỵ Lỵ đặc biệt nhưng tội danh giết người của cô ta đã thành lập.
Chu Tử Dương vì muốn giảm bớt hành vi phạm tội của Vu Lỵ Lỵ nên đã tìm rất nhiều người, nghĩ rất nhiều biện pháp. Nhưng nhà Cao Thiên cũng không phải ngồi không, chuyện này ngay cả chủ tịch Bao cũng tỏ vẻ không giúp, có thể thấy dính líu nhiều như thế nào.
Dương Phàm không muốn đưa tay giúp nên im lặng. Trên mặt Chu Tử Dương mặc dù có chút xấu hổ nên cúi đầu lặng lẽ hút thuốc. Không khí trong xe khá nặng nề.
Cuối cùng Chu Tử Dương đã ngẩng đầu lên nhìn Dương Phàm, khó khăn nói:
- Trong bụng Vu Lỵ Lỵ có con của anh. Bây giờ quan trọng là bên tòa án. Chánh án có quan hệ rất tốt với Điền Trọng. Thực ra bây giờ chỉ là vấn đề xét xử, chứng cứ thực ra rất rõ ràng, vụ án tháng sau sẽ xét xử. Bây giờ hai bên đang dùng sức. Anh tìm người nhưng gặp lực cản rất lớn. Không có biện pháp nên anh mới tìm chú giúp. - .
- Vấn đề là ...
Dương Phàm đầy bất mãn nhìn Chu Tử Dương. Thấy ánh mắt cầu khẩn của Chu Tử Dương, Dương Phàm đành phải dừng lại.
- Chu gia ba đời đơn truyền, lão gia tử cũng biết chuyện này. Bên kia có người đâm lên tận Bắc Kinh, nếu không chuyện cũng đã làm ổn thỏa rồi.
- Cô ta mặc dù không hãm hại tôi, nhưng có hành vi mà.
Đây là lời mà Dương Phàm nuốt lại vào trong bụng, thấy dáng vẻ của Chu Tử Dương bây giờ, Dương Phàm đành mềm lòng.
Dương Phàm liền rút điện thoại di động ra gọi một số.
- Thằng ranh này nghĩ như thế nào mà gọi cho anh. Về cũng không gặp anh, có việc chỉ biết gọi điện.
Trần Xương Khoa tức tối nói. Dương Phàm rất không khách khí nói:
- Trong nhà có quan hệ gì với bên Tòa án không?
- Có, chẳng qua phải là Tam thúc ra mặt, người nói không đủ trọng lượng.
Trần Xương Khoa như lọt vào sương mù, Dương Phàm dập máy quay đầu lại nói với Chu Tử Dương:
- Tôi sẽ lo bên tòa án nhưng không cần gọi cho Điền Trọng. Còn các việc khác thì anh đi làm. Đối phương muốn kiện lên thì cho chúng kiện.
Vừa nói Dương Phàm liền khá tự tin, nếu như Trần Chính Hòa ra mặt đối phó được bên tòa án, Dương Phàm mở miệng thì đương nhiên không có vấn đề gì. Quan trọng là phán xét cuối cùng mà.
Quả nhiên vừa về đến phòng Dương Phàm gọi điện cho Trần Chính Hòa rồi nhấn mạnh Cao Thiên định có ý đồ xấu với mình. Chỉ riêng cái này thôi Trần Chính Hòa đã nói không có vấn đề gì.
....
Dương Phàm lại bắt đầu đợt thị sát và chỉnh đốn. Hác Nam dường như biết gì đó nên rất phối hợp ở vấn đề này. Trong một lần hội nghị tỉnh ủy mở rộng, Hác Nam đã nhắc đến tồn tại trong công tác tiếp dân cùng với tỉnh ủy hạ quyết tâm chỉnh đốn.
Trong vòng nửa tháng, Dương Phàm đã thị sát 8 thành phố, nắm giữ một loạt tài liệu trong tay, một bản báo cáo đã được đưa ra.
Không lâu sau trung ương triệu tập cuộc họp, thủ trưởng trong hội nghị quả nhiên đưa ra các vấn đề tồn tại trong công tác tiếp dân. Toàn quốc diễn ra công tác chỉnh đốn này.
Không có gì bất ngờ, Chúc Đông Phong chủ quản công việc này, tỉnh Giang Nam là điển hình nên lấy được tiếng tăm. Dương Phàm không nhân cơ hội này ra màn ảnh, lại nhường cơ hội cho Hác Nam. Nhưng Hác Nam cũng dần dần thả quyền lực cho Dương Phàm, nhất là trong vấn đề nhân sự, Hác Nam rất coi trọng ý kiến của Dương Phàm.
Thời gian 2 năm rất nhanh đã trôi qua, hội nghị lần 20 rất nhanh trôi qua, Chúc Đông Phong như ý nguyện ngồi vững vàng trong nội các. Trần Chính Hòa ở tỉnh L cũng làm rất tốt, cảnh tượng vô hạn. Hác Nam rốt cuộc đã đến tuổi về hưu. Vị trí trống là bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Nam làm không ít người đỏ mắt.
Vị trí bí thư tỉnh ủy không phải Dương Phàm không động tâm. Chẳng qua hắn chưa đủ kinh nghiệm nếu tiến bộ nữa thì quá dọa người. Theo ý của lão gia tử thì Dương Phàm làm phó bí thư tỉnh ủy một khóa nữa.
Kết quả tranh đoạt thì vị trí bí thư tỉnh ủy rơi vào đầu chủ tịch tỉnh Đỗ Trường Phong. Người nhận chức chủ tịch tỉnh Giang Nam là Lưu Thanh. Trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Triệu Phong điều ra khỏi tỉnh Giang Nam đến tỉnh khác làm phó bí thư tỉnh ủy.
Trương Tư Tề mang theo con đến tỉnh Giang Nam, Chúc Vũ Hàm vẫn ở lại Bắc Kinh. Chu Dĩnh du học ở nước Mỹ về đã đến Hongkong làm việc ở một tòa báo. Thu Vũ Yến và Du Nhã Ny mở một quỹ từ thiện. Năm năm trôi qua, Lưu Thanh được điều đến tỉnh khác giữ chức bí thư tỉnh ủy, Dương Phàm chính thức nhận chức chủ tịch tỉnh Giang Nam.HẾT 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui