Đây hình như không phù hợp với quy tắc cho lắm? Dương Phàm đầu tiên nghĩ tới là việc này, lẽ nào nói Chúc Đông Phong muốn chuyển địa phương rồi? Hoặc là Chúc Vũ Hàm có thể bị điều đi? Vấn đề này vừa mới mọc ra, Dương Phàm liền thấy được một cảm giác bất đắc dĩ sâu sắc. Lời của Chúc Vũ Hàm trong điện thoại lẽ nào còn có hàm ý khác.
Dương Phàm rất muốn gọi điện hỏi Chúc Vũ Hàm ngay, nhưng suy nghĩ lại cuối cùng vẫn nhịn, tránh đừng để bọn Mẫn Kiến nhìn ra mình không được bình tĩnh.
Dương Phàm chuyển đề tài về lại Kha Binh, cười nói:" Tào Dĩnh Nguyên hiện tại không phải là thư ký ủy ban chính pháp kiêm cục trưởng cục công an sao, ông ấy nói còn chưa có tác dụng. Một thằng hậu sinh tiểu bối như tôi nói thì có tác dụng gì chứ!"
Kha Bình sắc mặt ảm đạm, ngẩng đầu lên nhìn Mẫn Kiến một cái, Mẫn Kiến cười tủm tỉm nói:" Cậu Dương à, chi phí của cục công thương, nếu cần gấp thì ngày mai tôi sẽ theo trình tự chuyển tới ngay. Bí thư của thị ủy Lý thư ký hôm qua còn gọi điện tới để hỏi về việc này, nhấn mạnh sự thành bại của hội chợ lần này rất quan trong với sự phát triển kinh tế của thành phố ta."
Đây là Mẫn Kiến chủ động lấy lòng, chứ trên thực tế hôm qua tay bí thư kia chỉ gọi tới để hỏi về khoản chi phí của khu công nghệ cao. Mẫn Kiến thừa cơ nhắc tới khoản chi phí của cục công thương, nói Y Đạt Hữu can thiệp vào công việc của cục tài chính vân vân, lại nói nếu chỉ cấp chi phi cho khu công nghệ cao, để cục công thương biết khẳng định sẽ không chịu, tất cả đều là vì chuẩn bị cho hội chợ. Nói như vậy, một lúc sau Lý Thụ Đường tự mình gọi tới hỏi, đương nhiên Lý Thụ Đường cũng không xác nhận rằng Y Đạt Hữu làm vậy là không đúng. Quá trình đó Mẫn Kiến đương nhiên là không nhắc tới, tránh để Dương Phàm cho rằng ông ta là người thích báo cáo sau lưng.
Theo lý giải của Dương Phàm thì lão Y Đạt Hữu này khẳng định là đã khiến cho Mẫn Kiến bất mãn, thừa việc của cục công thương, vừa xỉa xói được Y Đạt Hữu vừa thuận tiện tặng cho mình một lễ vật.
Nói tới phần này, Trầm Ninh ở giữa làm trung gian bắt đầu ngồi ngay ngắn lại, ghé sát vào Dương Phàm nói:" Ông già tao đi rồi, người đi thì trà nguội, sau này tao còn phải nhờ mọi người giúp đỡ đó."
Mẫn Kiến mượn câu chuyện này cười âm ám nói:" Trầm thư ký đi rồi nhưng trà chưa chắc đã nguộ đâu. Chỉ là bọn chúng ta, hiện tại tâm lý ít nhiều cũng đang sa sút. Đang tìm sự sống từ trong kẽ hở."
Dương Phàm lại nghĩ Mẫn Kiến nói vậy là để ai nghe đây. Trầm Minh bị điều đi rồi, cái thân phận cục trưởng cục tài chính của ông ta rất xấu hổ, thư ký mới khẳng định sẽ muốn nắm bắt quyền nhân sự và tài chính. Mẫn Kiến nếu không nghe lời, tự nhiên làm không được bao lâu nữa sẽ quay lại phe Lý Thụ Đường, nhưng lại lo Trầm Minh còn có ý khác. Cho nên, mượn câu chuyện này của Trầm Minh để nói bọn tôi lãnh đạo lâu năm, cậu phải dẫn bọn tôi đi theo con đường cậu đã được chỉ dẫn đó.
Tổng hợp lại, hôm nay Mẫn Kiến có thể nói là nhất tiễn tam điêu rồi. Con chim đen đủi đầu tiên chính là Y Đạt Hữu, con chim thứ hai là kết thân với Dương Phàm thuận tiện kéo theo anh em của mình, con chim thứ ba chính là Trầm Ninh rồi.
Cái lão Mẫn Kiến này, lợi hại à nha! Dương Phàm không khỏi nghĩ như vậy.
Lúc này Kha Bình cười nói:" Tào thư ký được lên chức đấy, không phải bị giáng chức đâu. Ha ha, ở bên hệ thống chính pháp, ai còn có thể có uy vọng cao hơn ông ấy chứ?"
Dương Phàm suy nghĩ, bất giác cảm thấy may mắn, mấy lần vào lúc quan trọng đều có cung cấp cho Tào Dĩnh Nguyên chút tin tức.
"Việc này, tôi sẽ đi hỏi thăm thử xem!" Dương Phàm nói câu này xong, quyết định không nói thêm gì về việc của Kha Bình nữa.
Trầm Ninh biết tính cách của Dương Phàm, cảm thấy Dương Phàm có thể nói tới đây đã là rất tốt rồi, dù gì thì Mẫn Kiến và Kha Bình vẫn chưa quen thân lắm.
"Ha ha, không còn sớm nữa, mọi người vui chơi đi, vui chơi đi. Lên tầng sáu mát-xa!"
Trầm Ninh vừa mới nói, mọi người đều biên nên làm gì rồi, chính sự đã nói xong rồi. Mẫn Kiến và Kha Bình vui vẻ đứng lên, Dương Phàm cười nói với Trầm Ninh:"Ninh à, bảo thằng Thiết tới đây một lát, tao có chút việc tìm nó, nói xong tao lên sau."
Trầm Ninh không nói thêm gì, hội ý gật gật đầu, thu xếp cho hai người kia đi lên rồi để Dương Phàm một mình ở lại.
Một lúc sau, Lưu Thiết mở cửa đi vào, ngồi đối diện Dương Phàm hỏi:" Tìm tao có việc gì à?"
Dương Phàm gật đầu nói:" Đàn em của mày có thằng nào có thể tin cậy không, tao muốn theo dõi một người, tìm hiểu thói quen sinh hoạt của hắn. Người biết việc này càng ít càng tốt, nó hơi bị mạo hiểm, nếu mày làm không được thì cứ nói thẳng ra."
Lưu Thiết có thể làm đại ca, đương nhiên là thông minh vô cùng, lập tức từ trong lời nói của Dương Phàm mà tìm ra mấu chốt. Vì để biểu hiện cho nó trịnh trọng một tí, Lưu Thiết suy nghĩ một lúc rồi mới nói:" Cho dù mày muốn theo dõi thư ký thị ủy tao cũng làm được. Đàn em của tao có mấy thằng từ đi xuất ngũ xong không tìm được việc làm nên tới đây làm bảo vệ hết, trong đó còn có một thằng đã từng ở trong binh đội đặc chủng, đã từng lập công. Nó xuất ngũ liền được điều tới tập đoàn Phi Thiên, kết quả không được nửa năm thì tập đoàn phá sản, nó cũng thất nghiệp luôn, tao giao cho nó chức đổi trưởng đội bảo vệ. Tao cảm thấy thằng đó có thể lo được vụ này, miệng nó kín ghê lắm."
Rõ ràng Lưu Thiết đang bày tỏ lập trường, Dương Phàm trong lòng mặc dù cảm thấy không thể đặt cược vào bọn này nhưng rất nhiều lúc vẫn có thể dùng đến. Lưu Thiết và Dương Phàm không giống nhau, thứ hắn muốn là tiền. Chỉ cần không làm ra việc gì quá giới hạn, phối hợp với hắn cũng không phải là không được. Trong tay có một bọn như vậy là điều tất yếu để đề phòng lúc bất thường.
"Ờ, chọn thằng đấy đi. Tao muốn theo dõi một người tên là Y Đạt Hữu, phó thị trưởng mới được điều từ Vĩ Huyền lên. Lão ta rất háo sắc, nghe nói đã ngủ với một nhân viên của khách sạn, nếu có thể chụp được vài bức ảnh thì càng tốt. Không được thì cũng không cần bắt buộc, an toàn là trên hết."
Dương Phàm nói rất thận trọng, Lưu Thiết đương nhiên hiểu rõ sự nguy hiểm bên trong, hung hăng gật đầu nói:" Hay là để tao dẫn nó lên cho mày gặp mặt nhé?"
Dương Phàm suy nghĩ thấy việc này cứ tránh mình ra thì tốt hơn, vì vậy lắc đầu vô cùng dứt khoát nói:" Không cần, tao tin mày!"
Nói xong, Dương Phàm cảm thấy không thể để cho Lưu Thiết giúp mình không công, phải cho hắn chút lợi lộc, nhưng lời lộc gì đây? Suy nghĩ một cái Dương Phàm liền nhớ ra lần trước Chúc Vũ Hàm có nói tới việc giúp tiêu thụ xe ô tô, việc này để Lưu Thiết làm cũng không phải là một lựa chọn tồi.
"Ừ, thế tao đi thu xếp ngay đây." Lưu Thiết nói xong muốn đi, không có ý định trả giả mặc cả gì, việc này càng củng cố cho ý nghĩ của Dương Phàm.
"Mày vội làm gì? Việc này phải từ từ. Ngồi trước đi đã, có việc làm ăn giới thiệu cho mày đây."
Dương Phàm cười nói, Lưu Thiết vừa nghe mắt liền sáng lên, mặc dù buôn bán ba trò giải trí này tiền kiếm được không ít, nhưng nếu tính hết cả các khoản, thêm cả tiền công của đám đàn em, số còn lại cũng không nhiều nhặn gì. Mới cả làm nghề này nguy hiểm cũng không ít, Dương Phàm giới thiệu thì sinh ý khẳng định là không phải bình thường, lực hấp dẫn của cái này đối với Lưu Thiết rất là lớn.
"Haha, vẫn là mày đủ ý tứ đó, có chỗ tốt tự nhiên nhớ đến tao."
Lưu Thiết khách khí một câu, Dương Phàm cười xua tay nói:" Cũng không phải là buôn bán gì lớn, hợp đồng tiêu thụ xe của tập đoàn ô tô Trường Giang với thành phố ta sắp đáo hạn rồi, việc này chị tao hị vọng tao có thể kiếm chác được chút ít. Mày cũng biết tao không tiện ra mặt, trong nhà cũng không có người thích hợp. Cho nên tao mới nghĩ là để cho mày làm, thứ nhất đây là việc chính đáng, thứ hai tao cũng có thể kiếm chút tiền rượu thuốc."
Lưu Thiết nghe vậy, mắt đỏ rực lên, đây là mối làm ăn gần như không lỗ vốn. Mua ô tô trước kia hắn cũng đã nghĩ qua và nghe ngóng tin tức liên quan rồi. Cái khác thì không nói, phần trăm của mỗi chiếc xe bán ra không phải là con số nhỏ, một năm có thể kiếm mấy trăm vạn như chơi. Trước kia Lưu Thiết không có đường dây, cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi, hiện tại cơ hội đưa tới cửa, có đánh chết cũng không ném ra ngoài. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Thấy biến hóa sắc mặt của Lưu Thiết, Dương Phàm cười nói:" Đừng kích động nha ông địa chủ điển hình của Uyển Lăng. Haha, việc này để cho mày làm, tao không đòi hỏi nhiều đâu, ba phần là được. Nhưng tao phải nói trước là tao không làm gì cả đâu, chỉ lo việc cầm tiền thôi."
Lưu Thiết nghĩ đừng nói là ba phần, năm phần tao cũng làm. Thứ khác thì không nói, chỉ riêng việc có thể dựa dẫm vào con quái vật như tập đoàn Trường Giang, từ đó chen chân vào được con đường này thì đã có lợi lắm rồi."
"Ha ha, được. Mày cần bao nhiêu vốn cứ việc lên tiếng, tao có phải đập nồi bán sắt cũng làm."
Dương Phàm nghe câu nói này liền cười bảo:" Cụ thể thì tao cũng không biết, tao còn phải gọi điện hỏi xem đã." Nói xong cũng không thèm tránh Lưu Thiết, lấy điện thoại ra gọi cho Chúc Vũ Hàm.
Lưu Thiết ngược lại lại rất biết điều, đứng lên đi ra ngoài, làm vẻ mặt tao không nghe thấy gì cả.
"Ưhm, lại có việc gì thế?" Chúc Vũ Hàm hình như đang bận, tình tự không được cao cho lắm.
Dương Phàm nghĩ tới việc Mẫn Kiến nói trước kia, hạ giọng giống như đang cảm thương nói:" Chị sắp bị điều khỏi Giang Nam, tại sao lại không nói cho em biết trước?"
Chúc Vũ Hàm vừa mới nhận chức phó thị trưởng, rất nhiều tài liệu đang phải xem, nghe Dương Phàm nói vậy liền ngẩn ra rồi hỏi:" Ai nói chị sắp bị điều đi?" Rất nhanh mới phản ứng lại, Chúc Vũ Hàm lúc này mới cười bảo:" Không nỡ xa chị à?"
Dương Phàm như thể rất thành khẩn, không nói gì cả, chỉ "Ừ" một tiếng. Chúc Vũ Hàm đầu bên kia hô hấp trong nháy mắt liền trở nên gấp gáp, một lúc sau mới hạ giọng nói:" Ngốc ạ, quy tắc là cố định, là do người ta đặt ra. Chỉ cần em có đủ thực lực, em cũng có thể đặt ra quy tắc. Thực lực mới là quy tắc lớn nhất trên quan trường. Em đừng lo có người dựa vào việc này mà lên án bố chị, ông ấy làm được hai khóa chắc cũng sắp được lên chức rồi."
Dương Phàm lúc này mới yên tâm, không có sự trợ lực mạnh mẽ của Chúc Vũ Hàm, rất nhiều việc Dương Phàm làm sẽ không còn được tiện lợi như lúc này nữa. Quan trọng hơn là lời nói này của Chúc Vũ Hàm đã nêu lên một đạo lý vĩnh viễn bất biến, Dương Phàm bị chấn động không nhỏ.
"Ừm, em lo lắng dư thừa rồi." Giờ Dương Phàm mới nhắc đến việc tiêu thụ xe, Chúc Vũ Hàm cười nói:" Được, chỉ cần em tin người đó, ngày mai bảo anh ta tới gặp chị."
Dương Phàm suy nghĩ rồi trả lời:" Hay là để em tự mình đi một chuyến đi, em nhớ chị lắm rồi."
Chúc Vũ Hàm lại trầm mặc, một lúc sau mới nói:" Tiểu lưu manh, bị em hại chết rồi, ướt hết quần rồi đây này."