Ngôn Thanh Thanh trở về ký túc xá mà không nói một lời, cô ngồi sững sờ trước máy tính, bất động như một pho tượng.Chỉ có Tiểu Vũ ở một bên lo lắng, bất kể cô ấy hỏi cái gì, cô cũng không trả lời.“Ôi, bà nội của tôi, cậu làm tôi gấp rút muốn chết...” Tiểu Vũ vỗ trán, không có cách nào nữa.
Đột nhiên đập vào Thanh Thanh.“Cậu làm gì vậy?”“Để tôi xem một chút, cô ấy có hành hạ cậu không?”“Không...”“Vậy tại sao lúc trở về tới giờ, cậu không nói lời nào, muốn hù chết tôi sao?”“Tiểu Vũ, tôi thật sự không thể nói...đó là bí mật của giáo sư Cố.”“Bí mật? Tại sao cô ấy lại có lòng tốt mà nói bí mật cho cậu?” Tiểu Vũ giật mình hỏi.Thanh Thanh như bừng tỉnh, đúng vậy, tại sao cô ấy lại nói những bí mật đó cho cô? Khiến cô cảm thấy buồn lòng, lại không thể nói ra.
Đúng vậy, cô ấy thích Đoan Mộc Nam, cho nên cô ấy muốn tốt cho anh...cô ấy cũng muốn cô tỉnh lại, đi đúng con đường…Người thầy chính là người trồng người…“Tiểu Vũ, để tôi nói cho cậu một tiếng, Đoan Mộc Nam là đồ lừa đảo, anh ta lừa tôi...huhu...”Thanh Thanh ngã vào trong ngực của Tiểu Vũ, còn Tiểu Vũ vỗ vai cô an ủi.Trong lòng phiền muộn, ai, thật không biết là Đoan Mộc Nam lừa cô, hay là cô ấy lừa cô…Lại một đêm mất ngủ trắng đêm…(cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của tôi, truyện được đăng tải trên https:///)Sáng sớm, gối trên đầu Thanh Thanh đều ướt hơn một nửa, mắt thì đỏ hoe, sưng húp.Trong mơ, Đoan Mộc Nam quấn lấy cô cả đêm, khiến cô mất ngủ.
Biết rất rõ anh tệ như vậy, nhưng cô vẫn không thể khống chế được mà nghĩ đến anh.Tiểu Vũ thò cái đầu ra khỏi giường, buồn ngủ hỏi:“Thanh Thanh, sao cậu dậy sớm vậy?”“Đã tám giờ, còn sớm sao? Cẩn thận vào lớp muộn.”“Thanh Thanh, hôm nay là thứ bảy!”“A...đúng nha...” Thanh Thanh sửng sốt, cô thật là có chút rối loạn.Cô vốn định nằm xuống ngủ tiếp, thấy Tiểu Vũ đã từ từ rời giường.“Sao cậu cũng dậy.”“Dù sao cậu cũng không ngủ được, hôm nay chị đây sẽ đi quẩy điên cuồng với cưng một ngày, haha..” Tiểu Vũ liếc mắt vui vẻ nhói.Thanh Thanh thầm nghĩ: Thanh Thanh, mày sẽ hạnh phúc, trên đời này dù không có đàn ông, vẫn còn những người bạn tốt không bao giờ rời xa mày!Điều mà Thanh Thanh không ngờ tới là khi cô bước đến cổng trường, Tiểu Thu giống như phát hiện ra một thế giới mới, và điên cuồng chạy tới, phía sau lưng là Mạc Mỹ Mỹ.“Thanh Thanh, cuối cùng em cũng tới.” Tiểu Thu khoa trương nhảy lên nói.“Tiểu Thu, sao vậy?” Thanh Thanh nhìn thấy anh ta hưng phấn thì không hiểu.“Thanh Thanh, hôm nay anh sẽ tặng em một món quà lớn.” Tiểu Thu vẫn là khó nén hưng phấn nói.“Tại sao lại muốn tặng quà cho em?” Thanh Thanh ngây ngốc, không hiểu vì sao.“Haha...ôi...” Tiểu thu muốn nói điều gì đó vui vẻ, không nghĩ tới Tiểu Vũ hung hăng đá anh ta một cước.“Nói nhiều làm gì, còn không mau đi.” Hôm qua Tiểu Vũ nói với Tiểu Thu, cho anh ta một cái cớ hầu hạ ba chị em cô.“À….”Tiểu Thu ngoan ngoãn đáp ứng.
Không biết từ đâu lái xe đến.Thanh Thanh kinh ngạc, Tiểu Thu có xe từ lúc nào.
Tiểu Vũ giống như đã sớm biết, vung tay lên, hét lên với Thanh Thanh:“Các cô gái, lên xe, hôm nay tất cả chi phí đã có Tiểu thu lo, haha...”Bị Tiểu Vũ hét lên, Thanh Thanh và Mạc Mỹ Mỹ cũng hưng phấn nhảy lên, bất chấp tất cả đi chơi.Cả bốn người họ lang thang trên đường phố đi dạo cả ngày, sống phóng túng, ăn uống vui chơi đủ kiểu.Tiểu Thu biết Thanh thanh tâm trạng không tốt, anh ta đã bỏ ra số tiền lớn, bao hết một phòng khách sạn năm sao để cho bốn người điên cuồng phát tiết làm ba cô gái rất cảm động, rất cao hứng.
Bốn người sau khi uống chút rượu, Thanh Thanh chìm đắm trong việc mua sắm, không suy nghĩ về Đoan Mộc Nam nữa.Hóa ra chỉ cần làm cô vui vẻ, cô có thể quên…Thế nhưng, thầm nghĩ phải quên đi, không phải là đang nhớ sao?Lòng cô chua xót, liền muốn uống thêm vài ly.Mấy người vào trong quán bar, vừa uống vừa nhảy múa, bầu không khí high tới cực điểm.Cũng không biết đến mấy giờ, bốn người mới loạng choạng đi ra.
Ba cô gái đã say khướt, còn Tiểu Thu vì phải lái xe nên uống ít nhất.
Anh đỡ ba cô gái, mồ hôi nhễ nhại, giữ người này, rồi lại giữ người kia, thật sự là sắp phát điên.Anh đưa Tiểu Vũ và Mạc Mỹ Mỹ lên xe, sau đó quay lại đỡ Thanh Thanh thì không thấy cô đâu.Anh ta lo lắng đến mức tìm khắp nơi, cuối cùng thấy Ngôn Thanh Thanh đang ướt sũng nửa người trong toilet.“Trời ạ, Thanh Thanh, sao em lại chạy đến đây.” Anh ta đỡ Thanh thanh lên, đi qua hành lang ngoằn ngoèo kia.Thanh thanh cảm thấy nóng nực và khó chịu, giãy dụa mãi mới thấy bể cá phun nước, cô định nhảy vào, Tiểu Thu không có cách nào khác đành phải đỡ cô đi bằng cửa sau.Trên thực tế, Tiểu Thu đã uống rượu, anh cũng không thể tìm ra hướng đi.Loạng choạng bước vào một hành lang, anh ta chợt thấy vài bóng người gác cửa ở tầng năm và tầng sáu, giống như bộ đội đặc chủng.
Anh nghĩ chắc là do anh uống nhiều quá, nên gặp ảo giác trong phim Hollywood.
Vỗ vỗ đầu, lại đỡ Thanh Thanh đi.Nhưng Thanh Thanh lại không chịu phối hợp, đang bám lấy một cánh cửa muốn ngủ.“Này, Thanh Thanh...đừng ngủ, trở về rồi ngủ.” Tiểu Thu vừa đỡ Thanh Thanh vừa nói.
Đêm khuya tĩnh lặng, những lời nói này dường như đặc biệt lớn.Những lời này của Tiểu Thu nhanh chóng truyền vào lỗ tai của người nào đó.
Anh được trang bị đầy đủ vũ trang, đang theo sát người của mình, bắt tội phạm trên các cửa sổ tầng năm và sáu.Tên tội phạm được hạ xuống đất an toàn bằng dây thừng, ở dưới có người tiếp ứng đưa vào xe.Các chiến sĩ thuận theo dây thừng lưu loát xuống đất.Vài chiếc xe quân sự nhanh chóng rời đi.Chỉ còn một người ở lại, toàn thân anh mang vũ trang của bộ đội đặc chủng, khôi ngô anh tuấn đi đến trước mặt Thanh Thanh và Tiểu Thu..