Thời gian trôi nhanh tựa như nước chảy mây trôi, cuối cùng cũng đã tới ngày họp thứ năm rồi.
Cuộc họp thường niên diễn ra trong hai tuần cuối cùng trong năm, tính ra là mất khoảng mười lăm ngày.
Vốn dĩ North Korea và Cuba cũng chẳng hề thích tới đây, bọn họ dù sao cũng là á thần, tới cuối năm cũng chỉ bị giảm chút sức mạnh chứ không quá như các Countryhumans bình thường khác.
Lần này bọn họ tới là vì tấm thiệp chết dẫm của tên China cũng chết dẫm nốt kia nhưng tên đó cố tình lại tới muộn.
Lại nói vốn dĩ North Korea chẳng hề nhận được tấm thiệp kia mà là do Cuba nhận được nhưng anh không biết tiếng Trung nên đã mang tới chỗ hắn, ấy thế mà tới giờ China tới giờ vẫn chưa tới.
Không, có khi còn chẳng tới ấy chứ.
Nội dung tấm thiệp trông thì dài thòng lòng ra nhưng tóm gọn lại chỉ độc một dòng.
[]Tôi sẽ cho một Countryhumans khác thế vào vị trí trống của Việt Nam[]
Đây căn bản chính là điều tồi tệ nhất!!
Hơn nữa trước đó còn có vụ lùm xùm lên báo rằng có kẻ giả mạo Việt Nam nữa chứ.
Nhớ lại những tháng ngày tình đồng chí keo sơn hắn dụ dỗ, à nhầm hợp tác với Việt Nam nghiên cứu bom nguyên tử để đem chọi USA ... North Korea thật sự muốn đấm vào mặt tên khốn China kia lắm rồi!!!!!!
"NK, cậu thu sức mạnh lại đi. Cậu định cho mọi người dịch chuyển luôn à."
"A, xin lỗi."
North Korea bị Cuba đứng bên cạnh nhắc nhở mới thu sức mạnh lại, vòng tròn dịch chuyển khắp hành lang tới phòng họp giờ đây mới biến mất, những Countryhumans khác cũng vội tránh xa bọn họ.
Sức mạnh của hắn tuy lớn nhưng khả năng kiểm soát lại chẳng được bao nhiêu, năng lực gia tộc lại thuộc khả năng dịch chuyển nên có thể đạt danh á thần như hắn quả thực rất giống một loại truyện truyền thuyết.
Nếu như tập trung tốt hắn còn có thể dịch chuyển được các nguyên tử, phân tử cơ, thậm chí là các vật thể có độ lớn cực nhỏ như nanomet cũng không vấn đề gì.
Ấy vậy mà, thân là em trai hắn, South Korea lại mãi dậm chân ở vị trí là một Countryhumans bình thường, năng lực gia tộc cũng chẳng biết rèn giũa cho đúng đắn mà cứ làm mấy thứ gì đâu đâu làm hắn vừa nhìn thấy đã muốn xiên.
À nhưng mà hắn cũng không phủ nhận em trai hắn rất dễ thương đâu nên hắn sẽ cố gắng giết USA:)
"Đừng có cố giết USA nữa NK."
"Vậy đồng chí cũng đừng có đọc nội tâm của tôi nữa chứ."
"Đó là do cậu cái gì cũng viết lên mặt chứ đâu phải do tôi. Hơn nữa năng lực của tôi là Thẩm vấn chứ không phải đọc nội tâm."
"Thì cũng có khác gì nhau đâu."
North Korea vừa đi vừa lầm bầm khiến Cuba ở bên cạnh chỉ đành lắc đầu cười.
Nói thật anh cũng có chút ghen tị với cái tính cách trẻ con này của cậu bạn NK nhà mình.
Sống được trăm năm thì sao chứ. Có thể giữ được tâm hồn trong sạch như thuở đầu mới là tốt.
Mỗi người bọn họ có thể hôm nay và ngày mai không khác mấy nhưng chắc chắn chỉ cần một năm đã gần như thay đổi hoàn toàn.
Cuộc sống vô thường, tới cuối cùng cũng chẳng chờ ai.
Thoáng một chút, cả hai đã tới phòng họp rồi.
Mặc dù hiện tại cách giờ họp còn khoảng một tiếng rưỡi nữa nhưng không sao, dù gì bọn họ cũng đang rảnh...
"Không tìm thấy sao?"
Âm thanh trầm khàn nhè nhẹ của America vang lên từ trong phòng, có vẻ như hắn ta đang nói chuyện với ai đó.
North Korea thu cánh tay đang định mở cửa của bản thân lại, tiếp tục cùng Cuba đứng ở bên ngoài.
Kế tiếp, tiếng của một nam nhân nữa vang lên, màu da đậm hơn của UN, xem ra là NATO.
Nhưng tìm kiếm cái gì cơ?
"Tôi thật sự xin lỗi ngài nhưng CIA thật sự bất lực rồi ạ. Tôi nghi rằng khả năng cao là China đã nhúng tay vào. Hơn nữa kẻ tên Vietnam đó cũng được phát hiện đầu tiên tại Đông giới nên việc bị China bắt cũng không phải chuyện lạ."
NATO cố gắng nói ra suy nghĩ của mình, America cũng thoải mái ngồi nghe nhưng ai biết hắn ta có để tâm tới nó hay không chứ?!
"Thôi được rồi. Vậy tôi sẽ để lại báo cáo về lãnh thổ Bách Việt ở đây. Ngài nhớ xem đấy nhé."
"Ờ."
Lần này dường như America có chút vui vẻ hơn.
Thôi thì dù sao gã cũng nhận được lương đầy đủ rồi, mấy loại như cãi nhau với sếp này gã xin phép rút lui há!
NATO trực tiếp mò ra cánh cửa sổ đang mở gần đó, nhảy xuống từ tầng ba!!!