Thời gian cứ như vậy thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc đã gần một năm sau đoạn sự kiện tại khu họp thường niên kia rồi.
Mọi người đã dần chấp nhận sự hiện diện của Vietnam, tuy vẫn còn một số người ghét anh nhưng hiện tại thì anh chỉ muốn ở bên cạnh China, sống một cuộc sống bình dị thôi, những kẻ khác thế nào thì kệ họ chứ.
Đột ngột, một cảm giác lành lạnh sượt qua cổ của Vietnam khiến anh giật mình bắt lấy.
"M* kiếp! Ký xà!!"
Cmn, thứ xà tinh chết tiệt này anh tìm cả ngày hôm qua không thấy, giờ chui đầu vào rọ rồi thì đừng hòng trốn nhá!
Ký xà bị Vietnam bắt được ngay lập tức điên cuồng giãy giụa nhưng đúng lúc Vietnam định vươn tay, đem vảy ngược của nó rút ra thì China đã nắm lấy cái tay không yên phận kia của anh.
"Vietnam, đừng quấy như vậy."
Mặc dù nói Ký xà có ngàn mạng nhưng phàm là sinh vật sống thì ai mà chả sợ chết, lỡ như chết nhiều quá, nó sinh ra trầm cảm, không nở nữa thì hắn phải làm thế nào chứ.
Vietnam bị hắn nhắc nhở cũng chỉ bĩu môi một cái khó chịu rồi thả Ký xà ra.
Ầy, anh tốt nhất vẫn nên nghe theo lời hắn đi.
"Mà năm nay ngươi có định tới khu họp thường niên không? Ta nghe nói bọn họ xây mới ở nơi khác rồi."
Khu vực cũ đã bị nhiễm phóng xạ, căn bản không cách nào bước vào nên hiển nhiên phải xây ở nơi khác, chỉ là khu vực mới này không có nhiều linh khí bằng khu vực cũ thôi.
China nhìn xuống khuôn mặt hào hứng của anh, có chút bất lực nhẹ.
Rõ ràng là muốn đi tới vậy còn hỏi hắn như thế làm gì.
"Có. Nhưng sau khi về cậu phải giúp tôi sắp xếp tổ chức Tết Thanh Minh năm nay đấy."
"Ye! Dĩ nhiên rồi!"
Dù sao nghe nói khu vực mới xây đẹp hơn khu vực cũ gấp đôi lận mà, lần trước France còn mang ảnh qua cho China xem nữa, anh xem ké cũng rất ổn nha.
Chỉ là so với những người khác, Vietnam cảm thấy France dường như khó gần hơn rất nhiều, chỉ cần nhìn thấy gã, anh liền có chút cảm giác muốn xé nát thứ gì đó vậy nhưng khi anh hỏi Đông Lào hoặc China thì bọn họ chỉ nói đó là hiện tượng bình thường.
Có lẽ anh lại giống Việt Nam hơn một chút nữa rồi.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Vietnam vừa khá hơn một chút lại chùng xuống.
Haiz, vẫn là không nên nghĩ tới y quá nhiều đi.
"À mà cậu biết địa điểm của khu vực mới là ở đâu chưa?"
"A? Chưa."
Nhắc mới nhớ, anh chỉ mới biết rằng nơi đó có linh khí khá dồi dào thôi chứ không rõ là nơi nào.
Gần đây sao? Hay xa?
China nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Vietnam, có chút khó xử.
Nơi đó khá gần lãnh thổ của hắn nhưng cũng gần cả lãnh thổ Bách Việt nữa.
"Khu vực phía Nam lãnh thổ Hoa Hạ, vùng cũ của khối quân sự tập Đông Nam Á, tọa lạc tại biển Nam Trung Quốc."
"Biển Nam Trung Quốc?"
Vietnam nhăn mày, danh từ này có chút khiến anh khó chịu không rõ, lại rà soát lại kí ức của mình, bộ não ngay lập tức hiện ra một cái bản đồ lãnh thổ Bách Việt.
Biển Nam Trung Quốc, phần biển phía Nam của Trung Hoa nhưng lại giáp phía Đông của Việt Nam.
Là biển Đông?
Nhưng không phải nói khối Đông Nam Á không có liên kết quân sự sao?
"Trước đây Đông Nam Á có một khối liên kết quân sự nhưng Việt Nam vì muốn giữa lập trường chính trị quân sự của mình nên đã không tham gia vào. Sau này, khi bọn họ bắt đầu có những bước tiến lớn trong quan hệ ngoại giao với Nhân giới thì đã không còn sử dụng khu quân sự đó nữa."
Suy cho cùng Nhân giới đối với Linh giới vẫn có một sự sợ hãi nhất định, hiển nhiên sẽ không cho phép những người làm ăn mới mình có một khối quân sự chắc chắn và có khả năng tấn công bọn họ.
"À, vậy ra khối Đông Nam Á bọn họ cũng nhu nhược thật nhỉ. Dễ dàng chấp nhận điều kiện giải thể khối quân sự như vậy."
"Cái đó thì chưa chắc đâu."
China cười nhẹ, đôi mắt dần trở nên thâm sâu hơn.
"Vốn dĩ bọn họ lập ra khối quân sự chỉ đơn thuần là một cái cớ để liên kết khu vực thôi. Ban đầu ASEAN vốn dĩ được gọi là Seato, một tổ chức liên kết khu vực dưới hình thức chính trị và quân sự."
Vậy nên sau khi gần như tất cả các quốc nhân của khu vực Đông Nam Á đã được tụ tập lại, khu quân sự kia có cũng được, mà không có cũng chả sao.