Nghe rõ, khuôn mặt của China ngay lập tức đỏ bừng, nhanh chóng quay đi chỗ khác, trái tim không ngừng đập loạn.
Mịa, rõ ràng biết tôi yêu cậu như vậy mà...
Việt Nam nhìn dáng vẻ kia của China, tâm tình bị kiềm nén trong lòng cũng được trút bỏ.
Có lẽ trên thế giới này ngoại trừ Israel thì chỉ khi ở bên hắn, y mới thấy thoải mái nhất.
"Việt Nam."
"Hửm?"
Tiếng gọi đột ngột vang lên khiến y có chút ngỡ ngàng, nghiêng đầu đáp nhưng nhìn tới loạt hành động này hắn lại không cách nào mở lời được.
"À không, tôi chỉ là muốn được nghe thấy cậu nhiều hơn thôi."
Nếu như có thể tạo ra một đứa trẻ của riêng hai chúng ta, liệu không biết rằng cậu có muốn cùng tôi chăm sóc nó không, Việt Nam?
Bởi vì tôi thật sự... rất yêu cậu.
Yêu tất cả mọi thứ về cậu.
Việt Nam nhìn hắn, nhìn thấy gần như tất cả tâm tư, tình cảm của hắn lúc này, môi khẽ câu lên một nụ cười chua xót vô cùng.
Đôi khi y thật sự muốn đáp lại hắn, đáp lại thứ tình cảm đó của hắn nhưng trái tim đầy vết sẹo này của y chỉ sợ đã không thể chứa nổi ai nữa rồi.
Tôi sợ nó không cách nào khiến anh an tâm được China à.
Tôi vẫn chưa sẵn sàng để bắt đầu cho mối quan hệ này.
Và hơn hết, tôi sợ rằng bản thân sẽ phụ Israel, người tôi đã coi như liều thuốc an thần trong những đêm cô đơn tới mất kiểm soát tại chính ngôi nhà của mình.
Cuối cùng, sau khi các vết thương lành lại, Việt Nam liền trở về Đông Nam Á và tiếp tục công việc thường ngày của mình nhưng dường như có gì đó kì lạ bắt đầu xảy ra.
Mùa xuân qua đi sau những ngày họp bận rộn lại khu họp thường niên và các cuộc hợp tác trên thế giới.
Okay, thật sự thì y rất ổn nha.
Tất cả sự vụ liên quan tới khu vực bên ngoài Đông Nam Á đều do y quản hết, sắp muốn nổ cái đầu luôn rồi!!!
Sắp tới y còn phải chuẩn bị cho ngày giỗ của mọi người trong gia đình nữa.
Tốt nhất là vào ngày ấy đừng có ai bén mảng tới nhà y làm phiền càng tốt.
À không... hơn ai hết, y mong rằng Israel sẽ tới.
Y không muốn ở một mình vào ngày này đâu.
Ít nhất nếu có gã, y sẽ khóc ít hơn một chút.
Vẫn như thường lệ, trước ngày giỗ của mọi người, Việt Nam lại viết thư gửi cho Israel nhưng lần này lại chẳng có hồi đáp và gã cũng chẳng tới nữa.
Ngày giỗ hôm ấy, y đã ngồi một mình trong căn phòng trống cùng chiếc bàn thờ được bày biện vô cùng cẩn thận, nhang trên đó cũng đã cháy hết từ lâu.
Gã đang bận sao?
Hay gã cảm thấy y thua cuộc trước China nên chán ghét y rồi?
Việt Nam không rõ bản thân đang có cảm giác gì nữa, trong tâm khảm y đang rối lên như tơ vò, một cảm giác kì lạ, khó chịu dâng lên trong khoang miệng nhưng lại không thể nôn ra, tới khi y nhận thức được, những gì y làm chỉ đơn giản là đứng trước một cây hoa gạo lớn sau nhà.
Cây gạo to lớn, hoa đỏ mọc chi chít trên những nhánh cây cao vời vợi.
Bên cạnh cái cây đó là một gốc đa đã héo úa và chết khô.
《Cao su xanh tốt lạ đời,
Mỗi cây bón một xác người công nhân》
Đôi mắt của y không rõ ràng lại tiết ra thứ nước mặn chát tới cay đắng, cả người bần thần nhìn xuống dưới gốc cây hoa gạo, trái tim quặn thắt lại đau đớn.
A... vậy mà y lại quên mất đứa trẻ này.
Quên mất rằng bản thân vẫn chưa lập bài vị cho em ấy.
Cậu thậm chí còn chả nhớ nổi em ấy đã chết vào ngày nào.
Không ai nói cho cậu biết và dường như cũng chẳng ai nhớ về em ấy cả.
Việt Nam quỳ xuống bên gốc cây, dùng tay liên tục đào bới lớp đất phía dưới, mặc cho móng tay của y bắt đầu đau đớn tới bật móng cũng chưa từng dừng lại, miệng không ngừng lẩm bẩm gọi tên một người.
"Đông Lào..."