Chờ đợi hơn 1 tiếng mới có thể quay trở về gaming house, nhưng đèn trong nhà hầu hết đã tắt hẳn ngoài bóng đèn trước cửa nhà.
Khung cảnh này, có một chút….
Đào Nguyên: “Có vẻ như mọi người đều đi ngủ rồi, tự nhiên lại nhớ tới cái ngày đó thật.
”
Hữu Lộc tò mò: “Lần đầu cậu tới đây cũng là trong tình huống thế này hả, nhưng tớ lại ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn….
.
”
“Làm sao có thể, giờ cũng là 8 giờ rồi, không ai lại chuẩn bị đồ ăn vào giờ này.
”
“Tớ thực sự ngửi thấy mà, là mùi thịt Wagyu thượng hạng !”
“Cậu đang đùa….
”
Một mùi hương ngọt khẽ thoáng qua ngay chóp mũi cậu, ngửi ngửi một chút cũng nhận ra đúng như lời Hữu Lộc, còn có một ít mùi nước sốt của thịt Sukiyaki.
Nhưng cậu đã xem tin tức lúc sáng, thịt chính hãng vào thời điểm này rất khó nhập khẩu với số lượng lớn, giá cả thất thường như biểu đồ cổ phiếu, 1kg thịt thôi cũng phải gần 8 triệu trở lên.
“Sao vậy, đứng ngẩn ngơ nhớ ai hả, thỏ con ?”
Viễn Phong thấy cậu đứng mãi một chỗ liền âm thầm tới bóp nhẹ vai, dòng suy nghĩ của cậu cũng cắt đứt từ đó mà quay ra sau nhìn anh.
“Anh cất xe xong rồi hả ?”
“Không lẽ em muốn ngủ ở bên ngoài, còn phải để khách chịu cùng chúng ta nữa ?”
Cậu vội đập vào ngực trái anh một phát nhẹ, cũng đủ để người ta cảm thấy chút nhói, chậm rãi chạy tới mở cổng, Hữu Lộc vội ba chân bốn cẳng chạy theo sau cậu như vịt con theo vịt mẹ.
! ----------------!
Đứng trước cửa vào thì thấy lại không khoá, khẽ nhíu mày một bên mắt, tay không khỏi nắm chặt nắm tay cửa.
Lỏng lẻo thể này, trước khi đi ngủ họ lại không thèm kiểm tra, lỡ như có người lạ đột nhập thì sao ?
Viễn Phong từng nói nơi này chưa có ai biết tới, nhưng có thể vẫn có mấy “chuột nhắt” lẻn vào trong với ý đồ không tốt đẹp.
“Anh Phong ?”
“Sao vậy, Tiểu Nguyên ?”
“Nhà này có tàng trữ vũ khí lạnh không ?”
Anh rợn người đáp: “Đây không phải là xã hội đen đâu, tàng trữ cái đó để vào ăn cơm lạnh hả ?”
“Cửa không hề khoá lại.
”
“….
.
”
Anh tiện tay lấy chổi quét sân lâu ngày chưa dùng tới đưa cho cậu, ngay lập tức đã trở thành món vũ khí có thể hạ sát nhanh chóng.
Nhớ lại lời của bác sĩ rằng, tâm trạng hiện tại của cậu vẫn còn chưa ổn định, cũng nghĩ tới có thể hành động như một người kì quặc.
Nhưng thế này cậu đã trở thành một người có lối suy nghĩ phức tạp rồi, trong khi anh là người bảo họ đừng chốt cửa vào, giờ nói ra anh có phải bị đánh như tên trộm vô danh không ?
Hữu Lộc sớm đã đổ mồ hôi như suối tràn bờ đê, đây là lần đầu tiên trực tiếp tới gaming house của chiến đội BKA, bạn thân lại làm cái hành động như muốn mưu sát ngay trước cửa.
Thế này có phải tính hai người là đồng phạm không ?
“Nam thần, anh không cản lại cậu ấy hả ?”
Viễn Phong: “Cứ để em ấy làm gì thì làm, anh lên cản sợ là không toàn mạng luôn đấy.
”
Ai biết được cậu sẽ bày ra hành động tiếp theo thế nào, nên cách tốt nhất anh có thể làm là quan sát tại chỗ.
*Lạch cạch*
Cậu chậm rãi mở cửa và kéo ra, bên trong nhà hoàn toàn là một mảng tối, không có chút ánh sáng nào ở phòng khách hay cầu thang, sống lưng cậu càng lúc càng lạnh theo đó.
Không phải thực sự bị cướp đấy chứ ?
*Tách*
Giây phút cậu mở đèn lên….
*Pằng*
“Mừng bình phục trở về !”
Tiếng pháo cùng âm thanh chào đón người trở về hoà vào một trong tâm trí cậu bất ngờ, lúc này thời gian xung quanh như thể đã ngừng lại, tay vẫn cầm chổi không có dấu hiệu buông lỏng ra.
Mãn Hạnh: “Tiểu Nguyên, mừng nhóc trở về, nhưng cái thế cầm chổi này là thế nào vậy ?”
Hàn Doanh: “Mừng đến nỗi muốn đồ sát luôn hả ?”
“Cái này…”
Tới lúc cậu định thần lại thì sự e ngại đã nhảy vọt tới đỉnh điểm, bùng nổ trong sự nghi hoặc của họ.
“Đừng hỏi nữa, làm như không thấy gì hết đi !”
Cậu ném quăng luôn cây chổi ra bên ngoài, lại chạy ra núp sau lưng anh mà siết chặt eo khiến người ta không thở nổi, tưởng như sắp nhìn thấy kiếp sau.
“Anh…không thở nổi….
”
Cậu nổi gắt: “Anh không muốn đi ngay đêm nay thì trật tự ngay !”
Hữu Lộc “vô tình” bị dính chưởng từ cây chổi tự gửi lời hỏi thăm: “….
Tôi vô hình rồi hả, bạn thân ơi ?”
! ----------------!
Không lâu sau, tiếng xèo xèo khi nướng thịt Wagyu đã làm hâm nóng bầu không khí cả buổi tiệc bình phục, nhưng nhân vật chính lại đang cố bón thịt cuộn lá cho người bị hại cái eo.
Đào Nguyên: “Anh ơi, anh ăn đi mà, tay em sắp mỏi tới nơi….
”
Viễn Phong giở giọng hờn dỗi: “Em hại anh đau eo thế này, anh không muốn ăn gì nữa, tự ăn đi.
”
“Thôi mà, đều là lỗi của em, vậy được chưa….
”
Zino vội đứng ra hoà giải: “Tiểu Phong, chuyện đã xảy ra rồi vẫn là cứ cho qua đi.
Giờ trước mặt khách lại làm ra bộ dạng này, thể thống để đâu ?”
“Khách ? Ý anh là bạn thân của ai đó đang nhảy múa trong đầu vì hương vị hả ?”
Hữu Lộc hiện tại không để ý tới việc làm của hai người, hồn sớm đã bay theo những miếng thịt mọng nước từ lâu.
Nói gì thì nói, lần đầu nếm vị ngon thế này ai mà cưỡng lại chứ ?
“Viễn Phong….
”
“….
.
”
“Nam thần Alpha bất danh hư truyền….
.
”
“Không ăn.
”
Khẽ nói nhỏ vào tai: “Chồng ngốc \~.
”
“…….
.
”
Dưới sự đo ván bởi cách xưng hô này, anh vẫn là miễn cương ăn lấy miếng thịt cuộn trên tay cậu, coi như là cậu tạ lỗi với anh đi.
“Cũng không tồi, hương vị cũng tạm bợ….
”.