Một tháng sau, kết quả tốt nghiệp đã có, Ryan và Tiểu Ngôn được loại khá, nhiêu đó cũng đủ để hai người ôm nhau nhảy tung tăng. Akira và Bảo Hà được loại xuất sắc. Phút giây xem kết quả, Bảo Hà đã khóc vì hạnh phúc. Bộ thiết kế của Bảo Hà nhanh chóng lan tỏa khắp thế giới. Cô được các chuyên gia thời trang đánh giá cao về tài năng lẫn óc sáng tạo. Các công ty nước ngoài gửi lời mời tới tấp đến cô. Trong đó, có những nhãn hiệu nổi tiếng ở Ý. Bảo Hà biết Ý là quê hương của những nhà thiết kế, những thiết kế của họ có tầm ảnh hưởng toàn cầu, cô quyết định đến Ý để lập nghiệp, học hỏi thêm kinh nghiệm. Trước khi chia tay, cả nhóm tổ chức một chuyến du ngoạn đến Tokyo, tham gia lễ hội hoa anh đào.
Đêm đó, trong ký túc xá Nakamura, Bảo Hà ngồi bó gối trên giường, sụt sùi khóc. Tiểu Ngôn đang chuẩn bị đồ cho buổi thưởng hoa ngày mai lo lắng, nhảy xuống hỏi:
- Hà sao thế? Nhớ nhà à?
Bảo Hà như mèo con, ngước đôi mắt long lanh nhìn Tiểu Ngôn, rồi ôm chầm lấy cô bạn thân thủ thỉ:
- Mình hối hận lắm, phải chi mình đừng cứng đầu, phải chi mình ngoan hơn, thì Akira đã không từ bỏ mình như thế. Nhìn thấy hai người hạnh phúc, tay trong tay như thế, mình cảm thấy rất buồn, thật sự mình đã yêu cậu ấy mất rồi, nhưng mình cũng chúc phúc cho bạn và Akira mãi mãi bên nhau. Khi mình đi rồi, hai người không được quên đứa bạn ngốc nghếch này đâu đó.
Tiểu Ngôn bất giác cũng khóc, nước mắt tuôn rơi, càng ngày càng nhiều, ôm siết lấy Hà tự thú:
- Cuối cùng, Hà cũng nhận ra tình cảm thật của mình rồi, mình cũng không còn gì phải che giấu. Thật ra.... mình và Akira...........
Nói đến đây, Tiểu Ngôn ngừng lại, tim Hà đập thình thịch, sốt ruột:
- Hai người làm sao?
Tiểu Ngôn cười "Hì...hì..":
- Không có gì cả, Akira chỉ mượn mình chọc tức bạn thôi. Mình đã có "ý trung nhân" rồi!
Bảo Hà như không tin vào tai mình, nắm cánh tay Tiểu Ngôn lắc mạnh dữ dội:
- Thật chứ, Ngôn không gạt mình?
Tiểu Ngôn kêu khổ:
- Bạn lắc một hồi, là cánh tay mình một nơi, Tiểu Ngôn này một ngã luôn. Đó chỉ là kế hoạch của mình và Ryan lập ra để hai con thỏ ngốc nghếch như cậu và Akira nhận ra tình cảm chôn sâu trong lòng mình thôi, giờ hai người đã chịu thừa nhận, Ngôn còn lừa gạt làm gì nữa.
Hà buông cánh tay Ngôn, vui sướng, nhảy tung tăng khắp phòng. Ngôn lắc đầu cười khổ.
Bỗng Hà quay lại thắc mắc:
- Ý trung nhân của Ngôn là ai thế?
Tiểu Ngôn tỏ ra bí mật, đưa ngón tay lên miệng:
- Suỵt, không nói cho bạn biết!
Hà rượt theo Ngôn :
- Nói mau, nói mau...
Tiểu Ngôn chạy phía trước ngoái đầu lại:
- Không bao giờ! Không bao giờ....
Hai cô bạn cứ thế chạy loạn xạ khắp khu ký túc xá.
Tại ký túc xá Keigakusha.
Akira với khuôn mặt u sầu, bước đến bên giường Ryan:
- Mai có thể là ngày tụ họp cuối cùng của cả bọn. Không biết rồi đây, có còn gặp lại đông đủ như thế này không? Nên mình có nhiều chuyện muốn nói với ông.
Ryan cười nói:
- Làm gì nghiêm trọng dữ vậy, chúng ta còn nhiều cơ hội để tụ họp cơ mà, ngốc quá.
Dường như không để ý đến những lời bạn nói, Akira tiếp tục dòng cảm xúc của mình:
- Điều mình muốn nói với Ryan là... Hãy chăm sóc tốt cho Hà, chúc hai người hạnh phúc... Nói xong Akira trực đứng dậy và đi nhưng Ryan đã kịp lên tiếng:
- Chờ đã, Akira đang nói đến Hà nào? Bạn gái mình đâu ai tên Hà?
Akira quay lại, đôi mắt ngu ngơ.
Ryan đứng dậy, cười nói:
- Mình và Hà chỉ là bạn, Hà mượn mình chọc tức Akira nhà cậu thôi, thông minh cả đời nhưng ngốc một giờ .. nhém xíu cũng đã hối hận suốt đời rồi.
Akira "đờ" ra năm phút, mới vỡ lẻ, đôi mắt xuất hiện nhiều tia hy vọng và vui sướng, liền cốc đầu ông bạn chung phòng:
- Dám " troll" ta một vố đau đớn thế này, giỏi lắm.
Ryan ôm đầu phân trần:
- Không cảm ơn còn hành hạ ta, không nhờ ta, nguơi giờ đây vẫn còn ngu muội chưa biết người mình thực sự yêu là ai kia.
Akira hạnh phúc ngập tràn.
THE END