Ngày qua ngày, ngoài việc sáng lên giảng đường, chiều cắm đầu vào học, Hà còn dành thời gian tìm tư liệu cho chủ đề “mùa thu Nhật Bản” mà cô Akako giao cho nhóm. Không biết từ lúc nào, Akira biến thành người dẫn dắt cả bọn. Akira phân công cô bạn lanh lợi, nhí nhảnh Tiểu Ngôn tìm hiểu thời trang người Nhật ưa chuộng trong tháng mười. Anh chàng điển trai, dễ thương Ryan phụ trách bên mảng phác họa những mẫu trang phục đặc biệt mà Tiểu Ngôn gửi qua. Dường như không tin tưởng năng lực của Bảo Hà, Akira chỉ giao cho cô làm nhiệm vụ thư ký cho anh. Cô sẽ cùng anh đi đến Kyoto tìm cảm nhận “Mùa thu Nhận Bản” tại đây.
Cô cảm thấy bất mãn, ai cũng có phần việc riêng của mình, sao cô lại phải te te theo Akira mà chỉ được làm thư ký, cô nhăn nhó, hậm hực suốt ngày với Tiểu Ngôn :19.jpg-29: :19.jpg-29: :19.jpg-29:. Bảo Hà trách Akira không công bằng, Bảo Hà nghĩ Akira có cảm tình với Tiểu Ngôn, Akira thành kiến người Việt. Tiểu Ngôn thở dài :9.jpg:, nói là Bảo Hà có phước mà không biết hưởng, Kyoto là một trong những nơi đẹp nhất ở Nhật Bản, người ta thường nói : “Muốn hiểu nước Nhật hiện đại, hãy đến Tokyo. Để hiểu về Nhật truyền thống phải tìm về Kyoto”. Bảo Hà biết Kyoto rất đẹp, cô từng ao ước được một lần đặt chân đến đó, nhưng đi với Akira cô không thích. Tính tình hai người quá khác nhau, khó lòng mà hòa hợp.
Sáng thứ bảy, cái ngày mà ai cũng cuộn tròn trong chăn, vùi đầu vào những giấc ngủ ngon lành, thì Bảo Hà phải khăn gói lên đường đi Kyoto cùng Akira. Cô có thói quen vào sáng thứ bảy thường hay ngủ nướng, hôm nay cũng thế. Akira hẹn cô sáu giờ rưỡi trước cổng ký túc xá. Nhưng mải mê ngủ, cô quên cả giờ giấc, bỗng điện thoại vang lên, Akira gọi, cô hấp ta hấp tấp thức dậy, thay quần áo, vớ vội cái cặp, bay như tên bắn xuống lầu. Bảo Hà trễ nữa tiếng, sắc mặt Akira vô cùng khó coi: :30.jpg::30.jpg::30.jpg:
- Cô có biết thời gian là vàng bạc không hả? Suốt ngày ngủ ngủ thì làm được tích sự gì chứ?
Bảo Hà tuy mặt đỏ bừng bừng nhưng mình trễ hẹn trước, không thể nói gì, đành ngậm ngùi nghe những lời trách mắng của Akira. :44.jpg:
Cuối cùng, hai người cũng đặt chân đến mảnh đất Kyoto xinh đẹp, cổ kính.
Nơi đây không có những tòa nhà chọc trời, những công trình hiện đại như ở Tokyo hay Yokohama. Bù lại, nơi đây được thiên nhiên ban tặng vẻ đẹp dịu dàng, thanh khiết và thoát tục. Akira nói với cô, ở Nhật Bản có hai mùa đẹp nhất là mùa hoa anh đào nở và mùa lá đỏ, vào mùa lá đỏ đến Kyoto là thích hợp nhất. Anh nói, nhóm mình thật may mắn khi được cô giao cho chủ đề này, anh cảm thấy rất thích thú. Akira còn nhấn mạnh là, mong cô đừng làm “hư bột hư đường”. Cô tự nhủ trong lòng: “Để người khác không xem thường mình, trước hết tự mình không được xem thường mình. Đúng vậy, phải làm cho hắn biết sự lợi hại của ta”, để trả thù anh, cô sẽ cố gắng học :31.jpg:. Bài luận văn tốt nghiệp của cô sẽ là một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, cho cả thế giới phải ngước nhìn.:17.jpg-44:
Akira đưa cô đến ngôi chùa Kyzomizu tọa lạc trên vùng đồi rộng lớn và nổi tiếng. Đặc điểm kiến trúc nổi bật của ngôi chùa là nó được đỡ bởi hàng trăm cột gỗ chống vào sườn đồi tạo cảm giác như đang lơ lửng trên không trung. Vào mùa thu, nơi đây như được khoác tấm áo dệt bởi những cây phong lá đỏ, lá vàng mọc khắp nơi. Những chiếc lá rơi rụng đầy cả sân chùa, tạo nên một màu sắc vô cùng rực rỡ. Hà và Akira đứng trên đỉnh đồi nhìn xuống thung lũng và sườn núi phía bên kia, choáng ngợp trước vẻ đẹp lung linh huyền ảo của Kyoto. Akira lấy máy ảnh ra bấm lia lịa, Bảo Hà cũng muốn chụp hình để đăng facebook khoe bạn bè:
- Akira, chụp giúp mình một tấm chỗ này nhe.:1.jpg:
Akira hờ hững, không để ý lời Hà vừa nói, Hà đã tạo dáng xong, nhưng không thấy Akira lia máy ảnh qua mình, cô cảm thấy mình bị “ troll” một vố đau đớn :confused::confused::confused:. Akira nghiêm khắc nói:
- Chúng ta đến đây là để làm việc, thu thập thông tin chứ không phải đi du lịch. Ok!
Bảo Hà sực nhớ ra nhiệm vụ chính của mình đến đây, lè lưỡi, ngại ngùng :18.jpg-81:.
Cô mở cuốn sổ tay ra, ghi ghi chép chép, còn Akira thì cứ vun máy ảnh ra mà chụp như một nhà nhiếp ảnh thực thụ.
Sau đó, Akira dẫn Bảo Hà đến Kinkakuji hay còn gọi là chùa Lộc Uyển (Kim Các Tự). Nhìn ngôi chùa hiền hòa soi bóng xuống mặt nước màu ngọc bích của hồ Kính Trì thật là lung linh huyền ảo, ngỡ như một bức tranh thủy mặc kỳ bí liêu trai. Bảo Hà đang đắm chìm trong vẻ đẹp ngất ngây say lòng người của Kim Các Tự, bỗng Akira lên tiếng:
- Có muốn chụp một tấm ở đây không?
Bảo Hà ngỡ ngàng như không tin vào tai mình :15.jpg-89:. Akira nhìn cô cười nói:
- Từ nhỏ, cha mẹ tôi dạy “ đã không làm thì thôi nhưng đã làm thì phải làm hết mình”. Ngoài ra, người Nhật chúng tôi luôn có một phương châm “ chơi ra chơi mà làm ra làm”. Khi chơi thì có thể rất vui vẻ thoải mái nhưng khi làm việc thì cực kì kỷ luật và nghiêm túc.
Nghe những giải bày, tâm sự của Akira, Bảo Hà một phần nào hình dung được cách dạy những đứa trẻ của người Nhật rất khắt khe và nghiêm túc thế nào.
Trong trường mầm non Nhật Bản, bọn trẻ tự xách túi mà không cần sự trợ giúp của bố mẹ, chính điều đó đã dạy chúng tính cách tự lập. Còn những đứa trẻ ở Việt Nam, dù đã lên lớp một, lớp hai nhưng cơm vẫn đút từng thìa. Cha mẹ đưa con đến trường đều phải xách đồ hộ con, chính điều này đã vô tình gieo vô trong tiềm thức của trẻ tính ỷ lại, nhờ vả vào người khác. Nhật Bản luôn dạy cho học sinh của họ : “Đất nước chúng ta nghèo tài nguyên khoáng sản, không được thiên nhiên ưu ái, cho nên tự bản thân chúng ta là tài nguyên của đất nước....”. Cả thế giới đã khâm phục người Nhật, một đất nước chịu đựng nhiều thiên tai, sóng thần, nhưng vẫn mạnh mẽ kiên cường vươn lên đứng thứ ba những cường quốc trên thế giới. Còn người Việt thì nói rằng : “Đất nước chúng ta rừng vàng, biển bạc, được thiên nhiên ưu ái...” thế nhưng, ta cứ lẹt đẹt theo sau những nước khác.
Cho nên, chúng ta cần nhìn nhận cái khuyết của mình, học hỏi cái ưu của người khác, không thể lúc nào cũng tự tôn hay tự ti được. 3q-cu-hanh-kim-nguu.png 3q-cu-hanh-kim-nguu.png 3q-cu-hanh-kim-nguu.png Thời gian không còn sớm, Bảo Hà và Akira vội vã quay về Kanagawa để tổng hợp lại những thông tin, cảm nhận của bản thân trong một chuyến tham quan “Mùa thu Nhật Bản” sống động . Bảo Hà quyến luyến Kyoto, cô sẽ đến đây nhiều lần hơn nữa, để còn đắm chìm trong làn nắng ấm, phơi mình dưới những gốc cây phong mát rượi.