Tá Áo Học Sinh

Tám năm sau.

Sau này, cô thiếu nữ Y Lam đã nhiều lần suy ngẫm lại, mới phát hiện ra rằng, có rất nhiều sự việc đã xảy ra vào mùa hè, trong mùa hè dài đằng đẵng ấy, có cả niềm vui nỗi buồn đan xen, không chỉ có thời gian trôi qua, mà còn có cả những cảm xúc tuổi trẻ trào dâng của tuổi mới lớn một đi không trở lại.

Chẳng ai có thể ở mãi tuổi mười bảy.

Thời gian như nước triều dâng, dù là ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào, chúng ta cũng chỉ có thể tiến về phía trước, không được quay đầu lại.

*

* *

Điệu nhảy

Tháng sáu, hoa nở rộ.

Vào mùa này, thành phố có một hương vị vô cùng độc đáo. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, những hạt bụi li ti bay trong không khí trông một dày hơn, cái oi nồng của ngày hè bắt đầu kéo dài mãi tưởng như không bao giờ dứt.

Y Lam dựa vào tấm cửa kính khổng lồ của phòng vũ đạo của Trung tâm nghệ thuật thành phố nhìn ngắm mọi người tan ca chen chúc nhau lao ra đường phố. Tóc cô rất dài, nhìn nghiêng thì một bên má đã bị che khuất. Minh Minh đi từ đằng sau lại, nhẹ nhàng ôm cô, động viên cô: “Y Lam, cậu đúng là nhảy càng ngày càng tuyệt. Chọn lựa lúc ban đầu là khó khăn nhất, khó có thể nhận ra được trình độ của cậu, chỉ cần cậu vào được vòng trong, thì chức quán quân chắc chắn thuộc về cậu!”

“Thật sao?” Y Lam quay đầu lại cười.

“Nhưng Y Lam à,” Minh Minh nhíu mày, “Tại sao cậu chẳng bao giờ vui cả?”

Y Lam đẩy nhẹ Minh Minh ra, cúi người nhặt quần áo và túi xách dưới đất, vội vàng đi vào phòng thay quần áo, rồi đóng cửa lại. Căn phòng thay quần áo nhỏ bé chật chội, không có điều hoà, nên rất oi bức khó chịu. Minh Minh ở bên ngoài bắt đầu gõ cửa, vừa gõ vừa nói như hét: “Mình không biết cậu có việc gì, nhưng cậu bắt buộc phải quên đi, Y Lam, mình cảnh cáo cậu, cậu nhất định phải quên đi!”

Y Lam ôm lấy váy, từ từ ngồi xuống đất, mặc cho mồ hôi nhỏ từng giọt từ trên mặt xuống.

Không biết từ lúc nào, bên ngoài không còn chút âm thanh nào nữa.

Y Lam như người trong mộng chợt tỉnh giấc, cô vội vàng thay quần áo và ra ngoài, Minh Minh không còn ở đó nữa, cửa phòng vũ đạo vẫn đang mở, có một cô bé khoác chiếc viôlông đang đi ra khỏi cửa.

Cô bé đó vốn đã đi qua, nhưng bỗng quay người lại, đứng ở cửa hỏi Y Lam: “Ôi, chị Y Lam, chị vẫn chưa kết thúc buổi luyện tập ạ?”

Y Lam nở nụ cười kinh ngạc.

“Lần trước, trong cuộc thi giới thiệu tài năng mới, chị chơi đàn hay tuyệt, chị nhảy cũng rất siêu! Thật không hổ danh người chiến thắng.” Cô bé đặt đàn viôlông dựa vào tường, vội vàng rút từ trong cặp sách ra một quyển vở và một cây bút, nói “Chị ký tên cho em được không ạ?”

“Nhưng chị không phải là ngôi sao nổi tiếng, chữ ký của chị có tác dụng gì đâu!” Y Lam vội vàng từ chối.

“Chị ký một chữ thôi, một chữ thôi mà.” Cô bé vẫn kiên trì, ra sức nhét bút và giấy vào trong tay Y Lam, vừa nhét, vừa nói vừa tự giới thiệu: “Tên em là Lâm Điểm Nhi. Em cũng học trường Bắc Trung, lớp bảy, là bạn cùng trường với chị đấy. Em học đàn viôlông ở đây, chị viết cả tên của em nữa, rồi viết cho em một lời chúc nữa, được không chị?”

“Em họ Lâm à?” Y Lam hỏi.

“Vâng ạ.” Lâm Điểm Nhi, cười tươi rói, “Chị mau ký tên đi chị!”

Y Lam đành miễn cưỡng viết mấy chữ lên quyển vở: Chúc Lâm Điểm Nhi vui vẻ! Y Lam.

“Tuyệt quá!” Lâm Điểm Nhi cẩn thận gấp vở lại, nói: “Ngày mai em có thể cho các bạn học lác mắt rồi, các bạn trong lớp chúng em đều nói, chị còn xinh hơn cả Trương Bá Chi. Ôi, mà cái váy chị mặc đẹp quá, chị mua ở đâu vậy, có phải ở Quảng trường Đông Phương không ạ?”

“Được rồi, Lâm Điểm Nhi”. Y Lam nhẹ nhàng đẩy cô bé ra, nói: “Em nhìn này, không còn sớm nữa, chị phải về nhà đây.”

“Chị em ta cùng về nhé.” Lâm Điển Nhi nói, “Em biết chị ở khu chung cư đường Tân Mã, cũng khá gần nhà em, chúng ta có thể cùng ngồi tuyến xe bus số 5!”

“Sao cái gì em cũng biết vậy?” Y Lam vô cùng kinh ngạc.

“Em đã nói chi là ngôi sao nổi tiếng mà.” Lâm Điểm Nhi nói. “Hầu hết các bạn nữ trong lớp em đều vô cùng ngưỡng mộ chị, mỗi ngày chúng em đều đứng ở cửa lớp nhìn chị, chị thật đúng là một bông hoa rực rỡ của trường ta!”

Lâm Điểm Nhi vừa nói vừa làm dấu tay, hai bàn tay tạo thành hình dáng một bông hoa.

“Hi hi”, Y Lam không nhịn nổi cười, khi cô học lớp 7, chẳng biết ăn nói như thế này đâu.

Lúc chiều tà là lúc chuyến xe số 5 đông đúc chật chội nhất, Y Lam và Lâm Điểm Nhi vất vả lắm mới chen lấn được lên xe và tìm được một chỗ đứng ở phía cuối xe. Cửa xe đóng lại, chiếc xe “uỳnh” lên một tiếng, lao thẳng về phía trước. Lâm Điểm Nhi chưa kịp đứng vững, lao người dựa vào Y Lam, cả hai người suýt nữa thì cũng ngã lộn nhào. Lâm Điểm Nhi cười tít cả mắt, rồi bỗng nhìn vào một người đàn ông đang ngồi trước mặt, cô bé ngọt ngào gọi: “Chú ơi.”

Người đàn ông đó hơi béo một chút, trung niên, chiếc áo sơ mi mặc trên người nhàu nhĩ. Ông ta ngẩng đầu lên nhìn Lâm Điểm Nhi, ngơ ngác không hiểu có chuyện gì.

“Chú ơi, chú nhường chỗ cho chúng cháu được không hả chú?” Lâm Điểm Nhi chỉ vào Y Lam, nói: “Chân chị này hơi yếu, nếu đứng lâu sẽ rã rời…”

“Ồ,” người đàn ông vội vàng đứng dậy nhường chỗ trước bao con mắt nhìn chăm chú của mọi người.

“Chị ngồi đi, chị ngồi đi!” Lâm Điểm Nhi vội vàng kéo Y Lam đang trợn tròn mắt kinh ngạc ngồi vào chỗ ngồi, rồi mới vui vẻ nắm lấy tay vịn của ghế và không nói gì thêm nữa.

“Đưa đàn viôlông cho chị nào!” Y Lam không thích Lâm Điển Nhi nói dối, nhưng cũng không tiện vạch tội cô bé.

“Không cần đâu ạ, không cần đâu ạ, em đeo quen rồi.” Lâm Điển Nhi xua tay, rồi nở nụ cười ranh mãnh.

Y Lam đành phải ngồi yên trên ghế.

Khi xuống xe, Lâm Điển Nhi vẫy tay chào tạm biệt: “Chị ơi, chị đi đằng kia, còn em đi đằng này, chị em ta gặp nhau sau nhé.”

“Tạm biệt!” Y Lam nói, “Lần sau không được lừa gạt người khác nữa đâu đấy nhé.”

“Chị tập luyện xong, chắc chắn là rất mệt, chiếc váy của chị đẹp thế, nếu đứng, bị chen lấn làm bẩn mất thì tiếc lắm, cho nên em mới xin người ta nhường chỗ cho chị ngồi mà.” Lâm Điển Nhi cười nói, “Chị ơi, em đi đây, chị nhớ em nhé, em rất thạo đường phố, có gì chị cứ tìm em!”

Y Lam và Lâm Điển Nhi vẫy tay chào tạm biệt, Y Lam nhìn thấy cô bé khoác đàn viôlông hoà mình vào đoàn người, lúc đó mới đi về nhà.

Y Lam lên tầng bốn, cánh cửa sắt chống trộm vẫn khoá ngoài, cô lấy chìa khoá ra mở cửa, bước vội ra ban công, vứt quần áo nhảy và giảy nhảy vào trong máy giặt. Nhìn thấy máy giặt bắt đầu khởi động thì mới đi vào phòng.

Y Lam nhẹ nhàng đảy cánh cửa phòng mình, sợ quá đến độ lùi lại một bước, trong phòng có một người, người đó yên lăng ngồi ở bàn học của cô.

“Mẹ làm con sợ quá!” Y Lam vỗ vỗ vào ngực mình, nói, “Mẹ ngồi ở phòng con làm gì vậy, khoá cửa, đèn lại không bật, con cứ nghĩ mẹ không ở nhà cơ.”

“Con về rồi à?” Người trong phòng đứng dậy, là cô Chương. Sắc mặt cô không được tốt cho lắm, tóc cũng bắt đầu điểm bạc. Trong tay cô cầm một phong thư. Y Lam nhìn thấy phong thứ đó, chợt giật nảy mình.

“Con vẫn đăng ký tham gia cuộc thi à?” Cô Chương hỏi.

“Là Minh Minh…”

“Mẹ hỏi con, có phải là con đã đăng ký thi hay không?” Cô Chương ngắt lời Y Lam, cầm phong thư lên và gắt lên với Y Lam.

“Vâng.” Y Lam hạ thấp giọng.

“Con thích được nổi danh đến thế cơ à? Một lần chưa đủ, còn muốn hai lần, ba lần, bao nhiêu lần thì con mới thấy đủ? Con đã hứa với mẹ những gì, con có còn nhớ hay không?”

“Nhưng con thích!” Y Lam cũng hét lên, “Sao mẹ cứ ngăn cản con làm những việc mà con thích chứ?”

“Thích à? Cứ thích là nhất định phải làm à? Kiều lý luận gì thế?”

Y Lam không nói gì thêm nữa, nhưng trong lòng thì đang hét lên: “Mẹ chớ quên rằng, trước đây là mẹ cứ ép con học thứ này thứ khác.”

“Không được phép là không được phép, con đã nhớ kỹ chưa?” Cô Chương nhìn Y Lam, ánh mắt có cả sự phẫn nộ lẫn sự thất vọng, chờ đợi phản ứng của Y Lam. Y Lam không gật đầu, cũng không lắc đầu, cũng kiên quyết nhìn lại cô Chương. Hai người nhìn nhau chừng một phút, cô Chương xe tan phong thư đang cầm ở tay thành mấy mảnh, sau đó đẩy cửa bước ra.

Y Lam ngồi xuống, nhặt những mảnh giấy nhỏ vụn, dưới ánh sáng yếu ớt trong căn phòng, cô nhìn thấy sáu chữ: Thông báo thi vòng bán kết.

Mấy chữ ấy nhanh chóng trở nên nhạt nhoà, không còn nhìn rõ nữa.

Đến giờ ăn, cô Chương gọi Y Lam. Thực ra không phải là gọi, mà chỉ là lấy tay gõ lên cánh cửa phòng. Lúc đó, Y Lam vừa mới làm xong bài tập tiếng Anh.

Bỗng cô chợt nhớ tới dáng vẻ của một người khi nói tiếng Anh, đó là vào một buổi sáng sớm, tại hành lang lớp học, anh ấy đứng ở cửa lớp, nhìn cô và Minh Minh đang đi tới, mỉm cười với họ và nói: “Nice to meet you!”

“Nice to meet you! Teacher!” Minh Minh cởi mở chào lại, sau đó kéo Y Lam bước nhanh vào lớp học, vừa đi vừa giữ chặt cánh tay cô, thì thầm một cách đầy hào hứng: “Ôi ôi, anh ấy không phải chỉ đẹp trai bình thường, lớp chúng ta thật là may mắn quá, có được một thầy giáo thực tập đẹp trai đến như vậy!”

Tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên.

Y Lam mở cửa bước ra, cô Chương đã ngồi bên bàn ăn, bữa ăn cũng khá thịnh soạn, có tôm, còn có cả món canh cà chua trứng gà mà Y Lam thích ăn nhất. Y Lam lặng lẽ ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.

“Nice to meet you!” Đó là câu nói đầu tiên anh ấy nói với cô.

Câu thứ hai là gì nhỉ?

“Tôi tên Bo Quách.”

“Học tiếng Anh thực sự không khó.”

“Em tên là Y Lam phải không?”

“Em nhảy đẹp lắm!”



Câu hỏi đầu tiên trong buổi học đầu tiên, anh đã gọi Y Lam trả lời, Y Lam đang lơ đễnh, cúi đầu nói: “Sorry, I don’t know.” Nhưng anh ấy không trách mắng gì cả, chỉ cười cổ vũ cô, sau đó nói lại một lần nữa. Y Lam dễ dàng trả lời được câu hỏi, anh giơ ngón tay cái lên, nói: “Good!” và miệng vẫn nở nụ cười.

Có một học sinh nói khi anh ấy cười trông giống Lam Chính Long, Y Lam không biết Lam Chính Long là ai. Minh Minh nói, đó là bạn trai của “Sam Thái”, lại còn đưa cho cô xem ảnh của Lam Chính Long, giống ở điểm nào nhỉ, chẳng giống tí tẹo nào cả.

Nhưng nụ cười đó, quả thật là rất đẹp, khiến ta có cảm giác ấm áp lạ lùng.

Về sau, lại có một nữ sinh khác nói anh ấy giống Phùng Đức Luân, thế là sau khi tan học, cả đám nữ sinh kéo đến nhà Minh Minh để xem phim điện ảnh “Tình yêu tuổi trẻ” do Phùng Đức Luân đóng, Y Lam cũng bị kéo đi. Trời ạ, kết quả mới là xem được chừng 10 phút, cả đám nữ sinh một tay che mắt, một tay chỉ Minh Minh mà mắng mở: “Biến thái, biến thái, cậu quá biến thái đấy!”

Minh Minh vội nhảy đến tắt đầu VCD, đứng giữa phòng, mặt đỏ lựng, nói với vẻ oan ức: “Ôi, không phải thế đâu, tại ông chủ cửa hàng băng đĩa nói phim rất hay, ông ta nói với mình là phim tình yêu mà.”

Thực ra, đó là bộ phim miêu tả tình yêu đồng tính. Nhưng đúng thật là Phùng Đức Luân trong phim rất đẹp trai, tóc màu vàng nhạt, khi cười, đúng là rất giống anh ấy.

Thấy Minh Minh bị mất mặt, ngượng ngùng, Y Lam ngồi khép nép trên sô pha cười thầm. Minh Minh tinh quái lao đến bên Y Lam, nói: “Này, này, này, mọi người chú ý nhé, mình và Y Lam cũng giống nhau đấy!”

Y Lam vội vàng đẩy Minh Minh ra.

Các bạn trong phòng cười nghiên ngả.

Cười xong, một người hỏi: “Các cậu thử nói xe, Bo Quách sẽ nghĩ gì nếu chúng ta vì anh ta mà sém chút nữa là xem phim cấm, liệu có tha hồ mà đắc ý không?”

“Anh ta chắc chắn là đã quen rồi.” Có bạn khác trả lời, “Những nam sinh đẹp trai đều được cưng chiều đến hư hỏng cả!”

Minh Minh bổ sung thêm: “Thì đúng thế, chính là bị các cô nữ sinh si tình như cậu cưng chiều đến hư hỏng đấy!”

Thế là hai cô gái liền quay ra hằn học với nhau.

“Con đang nghĩ gì thế?” Cô Chương thấy Y Lam có vẻ lơ đễnh, liền hỏi.

“Không có gì đâu ạ.” Y Lam vội vàng dẹp bỏ những suy nghĩ vẩn vơ.

“Mẹ không thích bộ dạng lúc này của con.” Cô Chương đặt đôi đũa xuống, nói: “Mẹ chưa bao giờ nghĩ rằng con sẽ có bộ dạng như lúc này.”

Y Lam lặng lẽ nuốt cơm không.

“Mẹ đang nói với con đấy, con đừng có như thế!” Cô Chương đập bàn.

“Mẹ hối hận rồi phải không ạ?” Y Lam cũng buông đũa, nhìn cô ấy, cuối cùng cũng nói.

“Mẹ chỉ sợ con sẽ hối hận thôi.” Cô Chương nói.

“Con hối hận điều gì cơ ạ?” Y Lam hỏi.

“Tương lai của con.” Cô Chương có chút kích động, “Con không nghe lời mẹ thì chắc chắn sẽ phải hối hận đấy.”

“Con thấy mình chẳng làm điều gì sai trái cả.” Y Lam nói, “Nếu mẹ không thích thì con có thể không tham dự cũng được, với con, đoạt giải hay không cũng chẳng có gì quan trọng cả.”

“Nghệ thuật là nghệ thuật, không được chà đạp nó. Những thứ ồn ào náo động đó không có lợi cho con!” Cô Chương nói, “Cho dù con có năng khiếu đến đâu đi chăng nữa, nếu học văn hoá mà không theo kịp, cuối cùng thì cũng chẳng làm được việc gì cả đâu.”

Cô Chương luôn luôn có lý lẽ của cô ấy, cứ nhất quyết như thế, không thể nào chống đối lại được. Y Lam bỗng cảm thấy cuộc tranh luận này thật là vô vị, thế là cô liền im lặng, chuyên tâm vào việc ăn cơm.

Cô Chương thở dài thườn thượt, gắp cho Y Lam rất nhiều tôm, Y Lam muốn từ chối, nhưng cuối cùng vẫn không phản ứng lại. Y Lam vẫn nhớ đến bữa cưom lần đầu tiên ăn cùng với cô Chương, chính là món tôm. Y Lam lúc đó rất thích ăn tôm, nhưng cũng không có nghĩa là hôm nay Y Lam vẫn thích ăn tôm. Hồi đó, Y Lam rất thích tên gọi mới của mình, Y Lam, Y Lam, nhưng không có nghĩa là hôm nay cô vẫn thích cái tên đó. Khi đó, cô chỉ mới 8,9 tuổi, có một nơi ở yên tĩnh, có đồ ăn, đồ chơi, được học đàn, học vũ đạo, học mỹ thuật, học hát, được mặc váy và mặc quần bò có đai đeo vai, cuộc sống như vậy đúng là như trên thiên đường. Nhưng cũng không có nghĩa là luôn sống trên thiên đường. Ngày tháng cứ thế trôi đi, sở thích cũng vậy, rất nhiều cảm giác cũng thế, đúng là không biết tốt xầu gì cả, Y Lam thầm mắng mình như thế. Khi bỏ vỏ tôm xuống ban, Y Lam bỗng có cảm giác buồn nôn.

Cô vội lao vào nhà vệ sinh, nôn ra.

Cô Chương bước đến trước cửa nhà vệ sinh, hỏi Y Lam: “Có phải con bị cảm lạnh rồi không?”

Y Lam lắc đầu.

“Đến bệnh viện đi.” Cô Chương nói, “Để bác sĩ khám cho.”

“Không cần đâu mẹ ạ.” Y Lam súc miệng, rửa mặt bằng nước nóng, nói: “Chắc là hôm nay con luyện vũ đạo mệt quá, con nằm nghỉ một lúc là khỏi thôi.”

Nằm xuống giường, nhắm mắt lại, lại là gương mặt đó.

Anh ấy đứng trên bục giảng, viết lên tấm bảng đen tên của mình: Bo Quách.

Mọi người đều không biết đọc cái họ đó như thế nào (1), bo, bó, bõ, loạn hết cả lên. Sau buổi học đầu tiên, giọng tiếng Anh rất chuẩn và lưu loát của anh đã chinh phục tất cả các học sinh nữ và một nửa số học sinh nam.

Bo Quách.

Thật đúng là một cái họ kỳ quặc, cái tên kỳ quặc.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, sau đó cô Chương đẩy cửa bước vào, đặt tay lên trán Y Lam, hỏi: “Đã đỡ chưa? Có thật là không cần phải đến bệnh viện không?”

“Không cần đâu ạ.” Y Lam nói.

“Con đừng oán hận mẹ,” cô Chương nói, “Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi.”

“Làm gì có chuyện đó ạ!” Y Lam nghiêng đầu sang một bên.

“Thế thì con ngủ đi.” Cô Chương thở dài, đắp chăn cho Y Lam, chỉnh điều hoà, rồi bước ra ngoài.

Suốt cả đêm hôm đó, Y Lam cứ như đang nhảy vậy, quay đi, lộn lại mãi. Sáng ra tỉnh dậy, thấy người đau nhức ê ẩm. Bữa sáng đã dọn sẵn trên bàn ăn, cô Chương đã đi làm rồi. Từ khi chuyển công tác từ huyện lên thành phố, cô đi làm phải mất một tiếng đồng hồ, đổi hai tuyến xe bus.

“Mẹ cũng chỉ là vì con mà thôi.” Cô ấy cứ luôn miệng nói như vậy.

Nhưng quả đúng là như thế. Vì muốn cho Y Lam có được nền giáo dục tốt hơn, khi Y Lam lên cấp 2, cô đã từ bỏ công việc ổn định của mình, qua sự giới thiệu của bạn bè, cô đến dạy đàn pianô tại một trường nghệ thuật, được cái đãi ngộ cũng khá, phụ huynh và học sinh đều rất yêu quý cô, khen cô là người có tính kiên trì. Nhưng cô không bao giờ đưa học sinh về nhà học, đàn pianô ở trong nhà chỉ dành riêng cho một mình Y Lam. Hơn nữa, đưa học sinh về nhà thì sẽ rất ồn, sẽ ảnh hưởng tới việc học của Y Lam. Cho nên, để kiếm thêm tiền, cuối tuần cô vẫn đến trường hoặc đến nhà của học sinh để dạy.

“Mẹ lao tâm khổ tứ, vất vả như vậy cũng là vì con.” Cô ấy luôn nói như vậy.

Có một lần, trong giờ ngữ văn, cô giáo bỗng giảng đến cụm từ lao tâm khổ tứ, tay chân Y Lam liền lạnh buốt, Y Lam sợ cụm từ này, thực sự rất sợ.

Cuối tháng sáu, trời nóng bức, ít mưa. Vào buổi sáng sớm, ông mặt trời đã đem theo ánh nắng chói chang xuyên qua các tầng mây, chiếu thẳng xuống trái đất. Y Lam khó khăn lắm mới chen lấn để lên được chuyến xe bus số 5, không ngờ lại thấy anh ấy đứng ngay bên cạnh mình. Chắc anh ấy lên từ hai trạm trước, trên xe, ngoài anh ấy ra, còn có một số sinh viên trường Sư phạm, đều được cử đến thực tập ở trường của Y Lam. Anh ấy một tay giữ chiếc vòng sắt, một tay đút túi quần, mỉm cười chào Y Lam: “Chào buổi sáng!”

“Chào buổi sáng!” Mặt Y Lam cứ thế đỏ lựng lên.

“Đây là lần đầu tiên gặp em trên xe bus đấy,” anh nói, “Anh sắp thực tập xong rồi.”

“Thật thế sao ạ?” Y Lam kinh ngạc, “Nhanh thế cơ ạ?”

“Đã hơn hai mươi ngày rồi.” Anh nói, “Lần này thực tập hơi ngắn, lên năm thứ tư sẽ thực tập lâu hơn.”

“Ồ.” Y Lam nói, nghĩ thầm, “Không biết đến năm thứ tư, anh ấy có còn đến trường mình thực tập nữa không nhỉ?”

“Em có vẻ không hay nói chuyện.” Anh nói.

Y Lam quả thực không nói gì nữa, một tay cô giữ chiếc vòng sắt, ánh nắng chiếu vào những ngón tay mảnh mai của Y Lam. Y Lam nhíu mắt lại, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tính xem mỗi ngày liệu có bao nhiêu chuyến xe bus số 5, ngoài tuyến số 5, từ trường Sư phạm chắc cũng sẽ có tuyến xe khác đến trường chứ nhỉ, sao lại là lần đầu tiên gặp nhỉ?

Cảm ơn trời đất, anh ấy không nói gì nữa, mà cũng giống như Y Lam – nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Minh Minh không đi xe bus, cô có một chiếc xe đạp có chiếc yên rất tuyệt. Là một kiểu xe đạp mới, bánh xe nhỏ xíu, tay lái rất cao, các nữ sinh bây giờ rất yêu thích kiểu dáng này.

“Bảo mẹ cậu mua cho cậu một chiếc xe đi.” Minh Minh dắt xe vào để trong nhà gửi xe, quay người nói với Y Lam: “Ngồi xe bus bất tiện lắm.”

“Mẹ tớ nói, đi xe không an toàn.” Y Lam nhẹ nhàng nói nhưng ánh mặt lại lướt qua dáng người đó, anh ấy bước đi rất nhanh, chỉ một loáng là đã đến cạnh sân vận động.

“Nghe nói là sắp kết thúc đợt thực tập rồi.” Minh Minh cũng nhìn thấy anh, nói, “Bo Quách mà đi thì chắc chắn có một số học sinh nữ lớp mình sẽ khóc như mưa cho mà xem.”

“Thế cậu có khóc không?” Y Lam hỏi Minh Minh.

“Mình à?” Minh Minh cố tình cười vang. “Mình chẳng biết nhớ nhung, khóc cái gì chứ!”

Tiếng loa phát thanh trong trường chợt vang lên, thật ngạc nhiên là nhà trường lại cho phát một bài hát của Thái Y Lâm: “… Tạm biệt con vịt xấu xí, tạm biệt nhé, ta sẽ thay đổi hoàn toàn, con người có thể chiến thắng ông trời, hãy xem 72 phép biến hoá của ta đây!”

“Hi, mới sáng sớm mà đã cho phát bài hát đang thịnh hành cơ à?” Minh Minh nói.

Tất cả học sinh trên sân vận động bỗng trở nên phấn khích, thế nhưng trên loa bỗng phát ra tiếng “xoẹt” rồi tắt ngấm, rồi chuyển sang ca khúc quen thuộc tập thể dục buổi sáng.

“Trúng gió rồi.” Minh Minh nghiêng hẳn người vào người Y Lam.

“Mình được vào vòng bán kết rồi.” Y Lam nói với Minh Minh.

“Cậu vừa nói gì vậy?” Minh Minh nói, “Nói lại lần nữa xem!”

“Mình nói mình đã vào được vòng bán kết rồi.”

“Yeah!” Minh Minh nhảy cẫng lên, “Mình đã nói rồi mà, cậu nhất định sẽ làm được! Wa, yeah!”

“Nhưng có lẽ mình sẽ không tham dự đâu, mẹ mình không đồng ý.”

“Mẹ cậu không đồng ý à?”

Y Lam gật đầu. Đã gần đến lớp học, anh ấy đứng ở trước cửa lớp, anh ấy dáng người cao ráo, sống mũi cao và thẳng, anh ấy sắp rời khỏi đây rồi, nhưng họ vẫn chưa thân quen lắm.

Trên thế giới này, không thể níu giữ được bất kỳ sự ấm áp nào. Hai mươi ngày, chính là ân huệ vô cùng to lớn rồi.

“Nhưng,” Minh Minh vẫn cố vớt vát, “Tiền thưởng là một vạn tệ đấy, hơn nữa, nghe nói còn có thể được tham gia cuộc thi của tỉnh nữa cơ, giải thưởng còn lớn hơn nữa, chẳng lẽ cậu thực sự không muốn sao? Y Lam, chúng mình cứ lén đi, mình sẽ giúp cậu.”

“Bỏ đi,” Y Lam nói, “Mình không muốn nghĩ đến nó nữa.”

“Sao cái gì cậu cũng không cố gắng tranh đấu!” Minh Minh tức giận hét lên, “Cậu có thể nói lý với mẹ cậu, cuộc thi lần này vô cùng quan trọng đối với cậu, việc học của cậu cũng không hề bị giảm sút, cậu có thể vừa học vừa tham dự cuộc thi, hơn nữa, cuộc thi lần này vào kỳ nghỉ hè mà…”

“Cậu đừng nói nữa.” Y Lam ngắt lời Minh Minh, nói: “Chúng ta vào lớp thôi, mình đã quyết định từ bỏ rồi.”

“Mẹ mình và mình còn cùng nghe Châu Kiệt Luân hát nữa kia. Mẹ cậu thật chẳng giống với những bà mẹ khác, bà cần phải theo kịp trào lưu xã hội chứ!”

Suýt chút nữa thì Y Lam đã thốt ra: “Bà không phải là mẹ mình.”

Không có ai biết điều đó. Ngay cả cô giáo chủ nhiệm cũng không biết, sau khỉ chuyển đến thành phố xa lạ này, họ đã giấu tất cả mọi người xung quanh, cùng lắm chỉ có vài người thầm nghĩ rằng, con gái trông không giống mẹ, chắc là giống bố rồi.

Còn về việc không nhìn thấy bố, cũng là một việc rất bình thường, chẳng ai hỏi đến cả.

Ngay cả Minh Minh cũng không hỏi. Minh Minh là người bạn duy nhất của Y Lam từ khi cô chuyển đến sống ở thành phố này, cô là một cô gái tốt bụng, lương thiện, có một gia đình hạnh phúc, vui vẻ, cô có thể thoả thích thể hiện sự vui mừng hay phẫn nộ của mình. Y Lam thường nghĩ, nếu Minh Minh là một tờ giấy trắng tinh, thì chắc cô sẽ là một tấm bản đồ cũ rích. Họ hoàn toàn không giống nhau.

Chuyện cũ và những bí mật đều khiến con người ta trở nên nặng nề, u uất, ngay cả nụ cười cũng có vẻ gượng gạo, đi đứng cũng không được nhẹ nhàng, thảnh thơi.

Cho nên, Minh Minh cứ luôn thắc mắc: “Y Lam, sao cậu cứ luôn có vẻ không vui như vậy?”

Đối với Y Lam, câu hỏi này thật khó trả lời.

Có lẽ trên thế giới này, có một số người, khi vừa mới sinh ra, họ đã không được vui rồi.

Trên bảng đen có bốn chữ được viết bằng phấn màu đỏ trông rất bắt mắt: Buổi học cuối cùng. Cả lớp tràn ngập không khí bi thương, ảm đạm. Bo Quách nhìn mấy chữ trên bảng và mỉm cười, anh cầm cái lau bảng lau thật mạnh mấy chữ đó.

Bụi phấn từ xa như đâm vào mắt Y Lam, đau nhói.

Đó là buổi học thật tuyệt vời, thậm chí giống như một buổi trình diễn, người trên bục giảng và người dưới bục giảng dường như là đã bốc hết tâm huyết, chỉ chờ một buổi hạ màn đẹp mắt nữa thôi. Khi chuông báo hết giờ vang lên, một cậu nam sinh gác chân lên bàn, cố tình làm ra vẻ nói rất thoải mái: “Thầy Bo Quách, lần sau thầy nhớ dẫn bạn gái thầy theo nhé.”

Cả lớp cười ầm ĩ.

Bo Quách ném nhẹ mẩu phẩn vào người cậu nam sinh đó, sau đó lớn tiếng nói: “Các bạn nghe cho rõ đây, qua đợt nghỉ hè này là lên lớp 12 rồi đấy, không đỗ được vào trường đại học điểm thì đừng có đến gặp tôi!”

“Dạ!”

Lần này cả lớp cười nghiêng ngả.

Ánh mắt anh ta lướt qua tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Y Lam. Y Lam cúi đầu, sau đó nghe thấy anh ta nói: “Bye, bye, không ai được tiễn tôi!”

Nói xong, anh bước thật nhanh ra khỏi lớp học.

Tiếng cười tắt ngấm, một lát sau, bắt đầu thấy thấp thoáng tiếng khóc.

Y Lam đứng dậy, bước ra khỏi lớp học. Cô chạy đến bãi cỏ bên ngoài lớp học, hít thở thật sâu. Minh Minh từ đằng sau đi đến, so vai nói: “Những người đó thật rỗi hơi, có gì mà khóc chứ, chắc chắn sẽ làm cho cô Ngô tự ti lắm.”

Cô Ngô là cô giáo chủ nhiệm, câu cửa miệng của cô hơi kỳ quái: “Tôi chết đi thì các cô các cậu mới thoả lòng.”

Có đất trời chứng giám, chẳng ai trong lớp muốn cô ấy chết cả. Mặc dù đúng là có lúc cô ấy làm cho người khác cảm thấy thật bí bách, cô ấy có thể giảng đủ suốt 45 phút của một tiết học mà không cần nghỉ một hơi nào.

“Bo Quách cũng khá được đấy.” Minh Minh nói, “Nghe nói, anh ấy là Chủ tích Hội sinh viên của trường Đại học Sư phạm đấy.”

Y Lam nhớ lại hôm kết thúc tiết Nghệ thuật, vũ điệu “Mùa hè” của cô là tiết mục cuối, khi cô biểu diễn xong, anh ấy đã đứng ở bên sân khấu, nói: “Em nhảy đẹp lắm!”.

Ánh mắt của anh thể hiện sự khen ngợi thật lòng.

Nhưng tiếng nhạc đã dứt, mọi thứ đều tan biến, chia ly. Cô gái Y Lam 17 tuổi sớm đã học được cách một mình tự chịu đựng nỗi đau của sự biệt ly, biết cách tự bằng lòng với thực tại, biết được rằng, những thứ không nên có thì sẽ không cố nắm giữ.

Đêm hôm đó, trong cuốn sổ nhật ký chỉ viết có sáu chữ:

Một điệu nhảy đã từng nhảy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui