Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới


“Gâu gâu gâu...”
“Im cái mồm mày lại, nãy giờ không sủa, giờ sủa cái gì?”
Ma Tùng Quân vỗ cái đốp lên đầu con Gâu quát.
“Ư ử...” – Gâu cụp tai lại nhìn Ma Tùng Quân.
“À con thỏ à? Thế chạy đi bắt đi.” – Ma Tùng Quân phất tay cho nó tự do hoạt động.
Lúc này cả nhóm trở về lại cái hang lần trước để dưỡng thương.

Thực ra cũng chẳng có ai bị thương mấy, cơ thể Huyết Phong quá trâu bò, bị đánh văng đi như thế mà chỉ xây xước nhẹ một chút.

Đại Cathay có khả năng bất tử nửa mùa nên cũng chẳng sao, chỉ có mỗi Ma Tùng Quân hắn là cực khổ, gãy cả tay lẫn chân.

Hắn không tự soi được nội tạng của mình nên chẳng biết trong đó có bị làm sao hay không.

Bất quá đã uống thuốc trị thương trị giá 20.000 tích điểm cảm xúc đã là quá đủ rồi.
[Cơ thể của túc chủ đã trở nên dẻo dai và săn chắc hơn lúc mới đến thế giới này rất nhiều.

Nhờ luyện Khống Ngục Thần Thuật nên hôm nay túc chủ mới còn sống, nếu không chỉ một cú tát của con gấu mẹ đã đủ lấy đi tính mạng của túc chủ.]
“...”
Nghe Phiền Bỏ Mẹ nói, Ma Tùng Quân cũng không đáp lại.

Vấn đề của hắn bây giờ là bản thân chưa đủ thực lực, cái nhiệm vụ này quá khó rồi, bà nó, thế này thì ai làm nổi chứ? Đây mà là nhiệm vụ cấp Mafuie? Cái này phải cấp 4 mới đúng, Thượng cấp Ma Pháp Sư sợ rằng còn làm không nổi huống chi một đám người còn không phải là Ma Pháp Sư.
“Bây giờ chúng ta làm gì?” – Đại Cathay hỏi Ma Tùng Quân.
“Haizz, xem lại yêu cầu nhiệm vụ xem.

Không giới hạn thời gian đúng không?” – Ma Tùng Quân thở dài một tiếng hỏi Yên Nhược Đan.
Nghe thế, con bé lấy tờ giấy nhiệm vụ ra xem.

Nó nhìn ngang, nhìn dọc, rồi lại đưa cho Ma Tùng Quân.
“Ơ? Không có ghi thời gian hoàn thành à?” – Ma Tùng Quân giật mình nói.
Nếu không có thời gian hoàn thành thì cũng đúng, căn bản ép buộc thời gian để làm gì, khi con gấu mẹ nó quá mạnh như thế.

Sợ rằng có ép buộc thời gian hay không thì cũng không làm nổi.

Trông nó cứ như một tòa nhà bốn năm tầng, trừ khi có sức bật cao như Huyết Phong mới đánh nổi nó, nhưng nhảy lên thì lại dễ bị nó táng vào mặt.
Nói chung là khó, phải chăng có chiêu thức gì đó mang tính công phá lớn mới đánh nổi.

Nghĩ thế Ma Tùng Quân lại thở dài một tiếng, đang lúc hắn chán nản thì Phiền Bỏ Mẹ nói:
[Túc chủ phải cố gắng lên.

Bật mí cho túc chủ một chút lợi ích khi sở hữu cửa hoàng ngoại trang.

Bất kể túc chủ mặc đồ gì, dù là giáp mỏng hay giáp cồng kềnh, thì khi mặc ngoại trang vào tất cả sẽ biến mất.]
— QUẢNG CÁO —
“Là sao?” – Ma Tùng Quân hỏi.
[Ví dụ túc chủ mặc bộ giáp màu hường...]
“Lấy ví dụ bộ giáp khác không được à?”
[Túc chủ có muốn nghe không?]
“Ờ nói đi.”
[Khi khoác trên mình bộ giáp cồng kềnh và mặc một bộ ngoại trang quần đùi áo ba lỗ.

Thì bên ngoài túc chủ vẫn chỉ là mặc một bộ quần đùi áo ba lỗ.

Nhưng khi bị tấn công, nội trang bên trong chính là bộ giáp vẫn phát huy được công dụng bảo hộ của nó.

Dù cho túc chủ có bị đánh vào phần vai, phần hở thịt vẫn không bị ảnh hưởng.

Chỉ cần nằm trong phạm vi giáp bảo hộ, tất cả đều giữ nguyên thuộc tính của bộ giáp.

Thậm chí mặc ngoại trang còn khiến cho túc chủ hoạt động thoải mái hơn.]
“Gì? Thật?” – Ma Tùng Quân trợn mắt lên hỏi.
Lần này hắn hét ra thành tiếng, khiến cho Đại Cathay giật mình nhìn Ma Tùng Quân một cái.
Nãy giờ Đại Cathay thấy Ma Tùng Quân ngồi cứ lẩm bẩm một mình, tưởng rằng Ma Tùng Quân đang tính toán cái gì đó, nhưng đến khi nghe Ma Tùng Quân hét lên thì Đại Cathay mới phản ứng bất ngờ hơn nữa.

Chẳng lẽ Ma Tùng Quân có vấn đề về đầu óc? Trong phút chốc Đại Cathay có suy nghĩ, hay là không vào đội cũng được.
Đang suy nghĩ như thế, bên cạnh hắn, Huyết Phong vỗ vai rồi làm bộ mặt thấu hiểu nói: “Lần đầu đúng không? Từ từ rồi quen.

Những lúc thế này, chắc chắn sẽ có cái gì đó thú vị lắm.”
“Cái gì thú vị?” – Đại Cathay sững sờ hỏi.
“Thì cứ đợi Quân ca độc thoại xong đi.

Lần đầu có hơi sợ, tưởng như nói chuyện với ma đấy, dần dần ngươi cũng quen thôi.” – Huyết Phong cười hắc hắc nói.
Sau đó hắn quay đi chỗ khác, làm một gương mặt hạnh phúc, tay siết thành đấm đưa lên trời.

Lần trước hắn bị Lưu Béo nói giống hệt như vậy, cuối cùng lần này cũng có cơ hội nói với người mới.
“Bất kì bộ ngoại trang nào cũng có công dụng như thế?”
Để chắc chắn, Ma Tùng Quân hỏi thêm một lần nữa.

Đùa cái gì chứ? Nếu thật giống như lời Phiền Bỏ Mẹ nói, thì cái cửa hàng ngoại trang đó nhất định phải có.

Bởi vì giáp hạng nặng rất gò bó, Ma Tùng Quân thường không thích mặc nó cho mấy, di chuyển khó khăn, lại còn cồng kềnh.

Không chỉ Ma Tùng Quân nghĩ như thế, cả Huyết Phong và Lưu Béo cũng cho rằng như vậy.

Nên đến tận giờ Huyết Phong cũng chỉ mang giáp chân và găng tay chiến đấu, còn tấm thân chỉ mặc bộ giáp mỏng để tiện di chuyển.

Bản thân Ma Tùng Quân dường như chỉ mặc mỗi cái áo giáp, phần tay chân hoàn toàn để trống, nhìn tổng thế cái đội hình này trông rất kì cục.
Hiện tại Lưu Béo vẫn đang nghiên cứu những bộ giáp thuận tiện nhất cho việc di chuyển và chiến đấu.

Vật liệu sao cho phải vừa nhẹ vừa chắc, vừa dẻo để có thể di chuyển dễ dàng.

Nhưng nói gì thì nói, tăng lên phòng thủ cũng đồng nghĩa với việc giảm đi tốc độ và sự thuận tiện khi chiến đấu.
[Ngoài ra...] – Phiền Bỏ Mẹ ngập ngừng.
“Nói nhanh.”
[Ngoài ra có một số ngoại trang còn có thể thay đổi diện mạo, nhưng nó khá là đắt.

Túc chủ không nên mua những ngoại trang như thế, rất phí tiền.]
“Có chuyện đó nữa?” – Ma Tùng Quân vui mừng.
“Khoan đã, sao tao cứ luôn có cảm giác là mày đang PR sản phẩm vậy?”
Lúc này Ma Tùng Quân híp mắt lại, hắn nói với chất giọng đầy nghi ngờ.

Bất quá, cái con Phiền Bỏ Mẹ này cũng là một nhân viên sale có tâm, quả thật đó giờ chưa bao giờ sale sai công dụng sản phẩm.

Chỉ có cái tật là, thứ gì xấu, nếu không hỏi, tuyệt đối không nói.
Nên đến tận bây giờ Phiền Bỏ Mẹ vẫn bán được hàng cho Ma Tùng Quân, cùng lắm thì bị chửi thôi, mà ăn chửi với Phiền Bỏ Mẹ đó là chuyện cơm bữa.
Bấy giờ Ma Tùng Quân ngồi chống cằm nhìn chằm chằm vào hư không phía trước.

Hắn không phải là nhìn không có mục đích, mà nhìn chằm chằm lấy hình ảnh con gấu mẹ đang cùng bầy con di chuyển đi chỗ khác.

Dường như chúng đang đi xuống núi, theo tập tính của chúng, có lẽ con mẹ đang dẫn đàn con của mình đi săn.

Hơn phân nửa gấu mẹ sẽ không quay lại cái hang kia, vì đã qua thời kì ngủ đông của nó.
Thuộc tính của gấu mẹ chính là Băng và Phong, khi kết hợp với nhau sẽ tạo ra gió tuyết, thậm chí là mảnh băng.

Mỗi thuộc tính băng thôi đã khó đối phó, còn được bổ trợ bởi thuộc tính Phong càng khó đối phó hơn nữa.
Nếu gặp Băng và Phong, thì chỉ có Hỏa và Nham mới khắc được Băng.

Nhưng Nham là nguyên tố biến dị, có số lượng cực kì ít ỏi, Ma Tùng Quân cũng chỉ có vài viên ma tinh thạch hệ nham từ cấp Thông Dụng đến Chuyên Dụng.

Cũng chỉ nhặt được trong làng Yên Việt.

Nếu tính cả Nham thì có tổng cộng 11 nguyên tố, tính đến thời điểm hiện tại thì là thế.
Lửa thì không đủ để tan băng, kết hợp với gió thì miễn cưỡng có thể, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, gấu mẹ cũng có thuộc tính Phong.

Nó sẽ trung hòa lại Phong mà Ma Tùng Quân tạo ra, thậm chí còn lấn át bởi vì hắn chỉ mượn nguyên tố từ ma tinh thạch, còn con gấu là dùng từ chính bản thân nó.
Ca này khó thật...!nếu nó yếu yếu một chút còn dễ chơi, đằng này vừa khỏe, vừa trâu, vừa có nguyên tố khó chơi.
“Đúng rồi, hệ Lôi thì sao nhỉ?” – Ma Tùng Quân vỗ tay cái đốp nói.
“Bỏ đi thúc thúc, hệ Lôi tương sinh tương khắc với hệ Băng.

Nếu dùng lôi đánh nó, cả thúc lẫn con gấu đều bị thương.

Trừ khi thúc có trang bị cách lôi.” – Yên Nhược Đan chống cằm nhìn Ma Tùng Quân nói.
— QUẢNG CÁO —
Về phương diện này, có lẽ Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết còn rõ hơn cả Ma Tùng Quân.
“Lưu Béo, làm đồ cách điện đi.” – Ma Tùng Quân nói.
“Hả?” – Lưu Béo hả lên một tiếng.
Sau đó nhận lấy cái điện thoại từ Ma Tùng Quân, trên đó bật sẵn video cách chế tạo đồ chống điện.

Tiếp xúc với Ma Tùng Quân đã lâu, Lưu Béo cũng hiểu sơ qua được, điện với lôi cũng tương tự như nhau.

Chỉ là lôi thuộc về tự nhiên, còn điện là do con người tự làm ra.
“Để ta xem nguyên liệu.” – Ma Tùng Quân cũng dí đầu vào xem.
Ma Tùng Quân và Lưu Béo xem xong, cả hai ngồi vuốt cằm nửa buổi.

Cách làm quần áo chống điện quá khó, chỉ có dùng cao su thì may ra.

Nhưng bây giờ đào đâu ra cao su mới là vấn đề? Cây cao su chắc chắn không thể mọc ở quanh đây được rồi.

Nếu rời đi, chẳng biết bao giờ mới quay trở lại, như thế quá mất công.
Đúng lúc này Ma Tùng Quân nảy ra ý tưởng, hắn vội nói với Phiền Bỏ Mẹ:
“Mày nói lúc trước, chỉ cần là phụ tùng thay thế cho thiết bị xuyên không với tao, là tao có thể yêu cầu nhiệm vụ để cung cấp phụ tùng đúng không?”
[Đúng thế, đừng nói túc chủ muốn...]
“Khởi động nhiệm vụ phụ tùng xe.

Tao cần lốp xe ô tô, loại nào càng xịn càng tốt.”
[Đinh!]
[Nhiệm vụ theo yêu cầu khởi động.]
“Ngon!” – Ma Tùng Quân nở một nụ cười đầy âm mưu.
“Có việc để làm rồi mọi người ơi.” – Lưu Béo đứng lên vỗ tay đôm đốp nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui