Trận đấu của Đại Cathay sắp sửa bắt đầu.
Nhưng mà tay hắn cầm cây thương của mình lại run run lên.
“Hay là dùng cây thương cũ nhỉ?” – Đại Cathay lẩm bẩm nói.
“Ngươi muốn đổi vũ khí cấp cao hơn ư? Không ngờ đại ca giàu có thật đó, ngươi chẳng lẽ thuộc Long gia? Thế thì tham gia cái này làm cái gì cơ chứ? Mà giới hạn ở giải đấu này chỉ cho phép xài vũ khí cấp Tím trở xuống thôi.”
Tí Hai Ngón đứng bên cạnh an ủi Đại Cathay.
Hắn nghĩ rằng Đại Cathay cực kì giàu có, phải làm thân mới được.
Dù không được vào cùng nhóm, cũng có thể trở thành chân sai vặt.
Từ giờ hắn sẽ làm người lương thiện, làm một con người có ích cho xã hội.
Đùa cái gì chứ? Nếu được phục vụ cho Long gia, hắn còn làm ăn cắp ăn trộm để làm gì.
Tai tiếng của hắn dần dần sẽ mất đi, sau đó sẽ là sự nổi tiếng đón chờ hắn.
Tới khi đó hắn sẽ kiếm một cô vợ xinh đẹp, cưới nàng và sinh con.
Cuộc đời của hắn từ đấy chắc chắn sẽ bước lên đỉnh phong của một con người.
Đó là do hắn tự tưởng tượng, thực tế là Đại Cathay đang muốn đổi sang cây thương cấp Lam trước đó của mình.
Cầm cây thương đắt tiền như vậy, hắn có chút không nớ ném nó đi.
Lỡ may bị thằng khác thó mất coi như đi tong năm cái giải vô địch.
Hơn nữa còn bị Lưu Béo ghim vào trong lòng, mà bị Lưu Béo ghim còn khổ hơn là bị Yên Nhược Đan ghim.
Cái thằng đó toàn bắt lao động khổ sai, Đại Cathay không hề thích tối ngày chui đầu vào trong cái lò rèn đầy mùi hôi của Lưu Béo chút nào.
Không được, trận này tuyệt đối không thể ném thương được.
Cây thương cũ, chỉ hỏng có một chút thôi, hắn đã phải vật vã phụ giúp Lưu Béo sử ma cụ cho Mạo Hiểm Giả không biết bao nhiêu ngày.
Mỗi lần như thế, vừa mệt vừa đói.
Hắn lại cực kì ghét bị đói do lao động quá sức.
Tuyệt đối không thể làm hư.
Đại Cathay mang cái suy nghĩ trong đầu, hắn chẳng thèm quan tâm đối thủ tiếp theo của mình là ai.
Cứ ôm khư khư lấy cây thương, cầu mong cho nó không bị hư hỏng gì trong trận chiến này.
Nếu không hắn bị Lưu Béo hành chết mất.
“Đại ca, lên sàn kìa.
Tới phiên chúng ta rồi, sắc mặt ngươi đen thế, có phải ăn nhiều cái thanh si cu la gì đó không?” – Tí Hai Ngón không ngừng lay người Đại Cathay hỏi thăm.
“À ừ...” – Đại Cathay gật đầu, hắn siết chặt cây thương của mình rồi bước lên sàn đấu.
“Sau đây sẽ đến với lượt đấu thứ hai của bảng Giáp.
Thí sinh tham gia bước lên sàn đấu để chuẩn bị sẵn sàng!!”
Người chủ trì bắt đầu hét lên, đọc tên từng người tham gia.
Các nhóm được đọc tên lần lượt bước lên sàn đấu.
Lúc này đột nhiên sắc mặt của Tí Hai Ngón biến đổi, hắn không ngừng vỗ vai Đại Cathay.
“Chuyện gì?” – Đại Cathay nhíu mày nói.
“Này, hình như chúng ta đấu với hai kẻ nằm trong hạng 20 người mạnh nhất của giải đấu năm ngoái đấy.
Không xong rồi, tiêu rồi.
Bỏ mẹ rồi.” – Tí Hai Ngón không ngừng chửi thề.
“Hả, thế thì có làm sao? Chỉ cần ta vẫn đứng vững thì chẳng phải thắng rồi sao?” – Đại Cathay thản nhiên nói.
“Đại ca, ngươi lấy đâu ra tự tin đó vậy?” – Tí Hai Ngón đực mặt ra nhìn Đại Cathay.
Tuy hắn biết Đại Cathay rất mạnh, nhưng ma lực trong cơ thể Đại Cathay lại cực kì yếu ớt.
Chỉ miễn cưỡng được xem là Ma Pháp Sư Sơ cấp Nhất Tinh thôi.
Nhưng bù lại có kỹ năng chiến đấu và sức mạnh thể chất vượt trội.
Với những Ma Pháp Sư từ Trung cấp trở xuống mà nói, giới hạn sức mạnh của một người đều nằm ở ngưỡng đó trở xuống.
Dù có bá đạo hơn nữa, thì rất khó khi con người chỉ sở hữu chỉ số ma lực tương đương với Ma Pháp Sư Sơ cấp Nhất Tinh đấu với Ma Pháp Sư Trung cấp Thất Tinh.
20 người mạnh nhất của năm ngoái tất cả đều là Ma Pháp Sư Trung cấp Lục Tinh trở lên.
Có lẽ bây giờ bọn họ đã lên Thất Tinh cả rồi.
Một người là Sơ cấp Lục Tinh, một người miễn cưỡng là Sơ cấp Nhất Tinh thì làm sao mà đánh trận này.
Có phải là do hắn quá tai tiếng nên bị hiệp hội Mạo Hiểm Giả cố ý xếp cho cặp đấu này không?
“Coi tên mặt trắng xui xẻo kia kìa.
Đã bị xếp chung đội với thằng mặt chuột xấu xí kia, lại còn gặp phải hai đối thủ nằm trong hạng 20 năm ngoái nữa.
Chúng coi như xong rồi.”
“Thật đáng thương, hu hu, ca ca đẹp trai của ta.
Có thua thì hãy thua thật hào nhoáng.”
“Đúng đó, ca ca đẹp trai.
Có thua trận thì về đây muội nuôi ngươi.”
“Này, ngươi chẳng phải có tình nhân rồi hay sao?”
“Ta bỏ đi là được chứ gì? Ai biểu ta nhiều tiền làm chi, ca ca đẹp trai đó nhất định phải thu về tay.
Ahh, đôi mắt buồn đó, thật là muốn ngắm cận cảnh quá đi.”
“Đẹp thì làm sao chứ? Tiểu bạch mã thời nay không kiếm ra tiền chỉ có loại vô dụng.”
“Này, nói gì đó, nói lại cho lão nương nghe xem? Tin ta thuê người đập chết ngươi không?”
Trên khán đài có vô số nữ nhân cổ vũ cho Đại Cathay, nhưng đa phần là đòi bao nuôi hắn.
Tai của Đại Cathay thì không thính đến vậy, nhưng Yên Nhược Đan lại cực kì thính.
Con bé đang đi chào hàng cá viên chiên thì nghe được câu đó.
Lập tức tiếp cận đối phương, bán thông tin của Đại Cathay để kiếm chút đỉnh từ các tỷ tỷ lắm tiền nhiều của.
“Tại sao một con người lại có hai số phận thế kia.
Ta không cam tâm!!!”
Tí Hai Ngón cũng có đôi tai thính, hắn nghe được tiếng hò hét cổ vũ cho Đại Cathay, còn hắn thì bị xem là sao chổi của Đại Cathay.
Nhưng nào ai biết được, Đại Cathay mới chính là kẻ đem lại vận rủi.
Chỉ những người ở chung với Đại Cathay vào ngày đầu hắn đến thế giới này mới biết đến cái vận đen vây kín lối đi kia của hắn.
Ăn cơm mười lần thì hết tám lần bị nghẹn, một lần chọt bụng tiêu chảy.
Sáng thức dậy đi ra ngoài cũng đạp một cái gì đó xịt máu chân, đi chợ mua đồ cùng nhóm thì toàn bị hất nước bẩn trúng người.
Là một Ma Pháp Sư hệ Hỏa nhưng lúc nào cũng để quần áo bị cháy, thành ra cái combo quần đùi áo ba lỗ và đôi tổ ong thành của riêng của hắn.
Chứ Ma Tùng Quân cũng không thể chịu nổi cái mức độ tiêu hao quần áo của Đại Cathay.
Chưa kể đến chim bay trên trời thường ị bậy, lần nào cũng ị thẳng vào đầu Đại Cathay.
Đấy chỉ là những thứ xảy ra trong đời thường thôi.
Còn lúc làm nhiệm vụ Mạo Hiểm Giả, nếu không có tấm thân bất tử hắn đã chết mất xác từ kiếp nào rồi.
Đối thủ của nhóm Đại Cathay là hai Ma Pháp Sư Trung cấp Thất Tinh, đúng vậy, cả hai đều là Ma Pháp Sư Trung cấp Thất Tinh.
Sức mạnh bọn họ thể hiện ra bên ngoài khiến cho Tí Hai Ngón sợ tái mặt.
Đầu tiên là một gã Ma Pháp Sư chiến đấu tầm xa, thuộc trường phái niệm thuật.
Vũ khí của hắn là một cây trượng đầu hổ, có cấp độ tiệm cận cấp Tím.
Thuộc tính ma thuật của hắn Lôi, gã ta là kẻ đứng hạng thứ 16 trong giải đấu năm ngoái.
Tên của hắn là Lê Quang, Mạo Hiểm Giả cấp 3 của hiệp hội Mạo Hiểm Giả.
Người còn lại tên là Mạc Vũ, cũng là Ma Pháp Sư Trung cấp Thất Tinh, thuộc hệ đấu sĩ cận chiến.
Vũ khí sử dụng là song chùy, đạt đến cấp Lam.
Hệ ma thuật là Kim và Thủy, nhưng vì là Ma Pháp Sư đấu sĩ, nên hầu như hắn rất ít sử dụng hệ Thủy của mình.
Mặc dù có một kẻ mang hệ tương khắc, nhưng Đại Cathay không quan tâm cho lắm.
Nếu hắn chỉ có một hệ Thủy thì hơi quan ngại, nhưng cả Kim và Thủy thì việc gì phải sợ hắn.
“Không ổn rồi đại ca, tên kia mang hệ Lôi, còn nhanh hơn hệ Phong của ta nữa.
Ngươi có cách gì không? Ta là ta bó tay rồi.” – Tí Hai Ngón lo sợ nói.
“Bó tay? Đã đánh đâu mà bó tay.
Ngươi ở sau hỗ trợ, chú ý đừng để thằng Ma Pháp Sư tầm xa đánh là được.
Ta sẽ lên trước tấn công hai thằng kia một lúc.” – Đại Cathay tự tin nói.
“Ngươi không sợ sao?” – Tí Hai Ngón ngạc nhiên nói.
“Từ điển của ta không có từ sợ, cũng không có từ chết.” – Đại Cathay nở nụ cười tự tin, cắm cây thương xuống đất nhìn về phía trước.
“Các ngươi nên bỏ cuộc đi, đằng nào cũng thua.
Đừng bỏ mạng vô ích ở đây.”
Lúc này, Mạc Vũ đứng phía đối diện, một tay hạ chùy, một tay vác chùy lên vai ngạo mạn nói.
Hắn ta có chiều cao lên đến 1m80, tuy so với người bình thường ở thế giới này là cao nhưng vẫn thấp hơn Đại Cathay một chút.
Bất quá, trông hắn lại cứ như một cỗ xe tăng vậy.
“Thua? Mày biết kết quả đấu với một thằng bất tử là gì không?” – Đại Cathay cười gằn một tiếng.
“Bất tử? Mày nói nhảm cái gì vậy nhãi ranh?” – Mạc Vũ cười phì một tiếng.
“Trận đấu...!chuẩn bị...!BẮT ĐẦU!!!!”
Tiếng hô của chủ trì đột ngột hét lên, bấy giờ cơ thể của Đại Cathay được bọc bởi gió.
Lập tức hắn lao mình về phía trước đâm thẳng thương về giữa trán Mạc Vũ.
“Keng!!!”
Nhưng một thương kia vẫn không kịp, tuy Mạc Vũ có thân hình cục mịch, nhưng tốc độ của hắn cũng không phải dạng vừa.
Một thương vừa rồi của Đại Cathay đơn giản bị Mạc Vũ gạt ngang qua, nhưng lúc này Đại Cathay lại xoay một vòng trên không đâm ngược một chiêu hồi thương thẳng vào ngực Mạc Vũ.
Ngay tức khắc toàn thân Mạc Vũ hóa thành kim loại.
“Choang” lên một tiếng, Mạc Vũ bị đẩy lùi ra phía sau, Đại Cathay thì ngay lập tức rời khỏi vị trí vòng ra đằng sau đâm vô số mũi thương về phía tên Ma Pháp Sư hệ lôi – Lê Quang.
Nhưng hắn ta lại như tốc biến khỏi đó, để lại một cột sấm dội thẳng lên người Đại Cathay.
Cả sàn đấu sáng rực trong nháy mắt, khói bụi và mùi khét bốc lên nghi ngút.
Tí Hai Ngón trông thấy cảnh tượng đó bỗng trở nên tuyệt vọng.
Xong rồi, lý ra hắn nên khuyên Đại Cathay từ bỏ cuộc chơi mới đúng.
Giàu như thế, việc gì phải liều mạng kiếm tiền ở đây? Cùng lắm thì cùng hắn hành nghề móc túi là được.
Khói bụi còn chưa tán đi, thì tiếng bước chân đã vang lên, một mũi thương đâm ra khỏi đống khói bụi rồi gạt phăng đi tất cả.
Lộ ra thân ảnh không một chút thương tổn gì của Đại Cathay.
“Chậc, điện của mày còn yếu hơn cả cái vợt muỗi của ông anh tao đấy.” – Đại Cathay ôm lấy cổ của mình cười gằn.
“Không thể nào, ta đã đánh trúng rồi cơ mà?” – Lê Quang giật mình nói.
Ngay sau đó hắn lại lao thẳng đến vị trí của Mạc Vũ, cây thương rực lửa đâm thẳng vào hai cây chùy lớn kia.
Chỉ thấy miệng của Đại Cathay đang mấp máy nói gì đó.
“Để tao nói cho mày biết, kết quả của việc đánh với một thành bất tử.”
“Là chúng mày chỉ có đi từ hòa đến thua.
Đòi thắng tao? Tao xem chúng mày thắng kiểu gì???!!!”
Cây thương của Đại Cathay bừng lên ngọn lửa dựng thẳng lên tận trời, sau đó hắn quay người trên không đạp thẳng một cước vào mặt Mạc Vũ đánh văng hắn sang một bên rồi lao đến tấn công Lê Quang..