Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới


Đối diện câu hỏi của Hắc Y Nương Tử trong truyền thuyết kia, Lozen không biết phải nói thế nào trong trường hợp này mới đúng.

Trước đó nàng đã dõng dạc tuyên bố rằng sẽ khiêu chiến với bạn tình của Ma Tùng Quân.
Vạn lần không ngờ tới người đó chính là Hắc Y Nương Tử, đối thủ là Hắc Y Nương Tử, đừng nói là hi vọng thắng, sợ rằng thấy nàng ta mà còn sống thì đúng là chuyện tiếu lâm ở thế giới này.
Đằng nào cũng phải chết, nếu thế thì phải chết một cách có bản lĩnh nhất.

Nghĩ là làm, Lozen hít một hơi thật sâu nhìn chằm chằm lấy Hắc Y Nương Tử, nàng ta gật đầu trả lời câu hỏi của Ngọc Huyền:
“Ta muốn hắn làm bạn tình của ta.

Hắn nói đã có bạn tình, nên ta muốn khiêu chiến bạn tình của hắn để giành hắn về tay ta.

Ngươi có phải là bạn tình của hắn không?”
Ánh mắt của Lozen rất kiên định, mặc dù trong đó vẫn còn một ít sợ hãi.

Bất quá nàng đã sớm chấp nhận cái chết rồi, ai lại ngờ đến người tình của gã nấu ăn ngon đến điên rồ kia lại là Hắc Y Nương Tử chứ?
Câu hỏi kia tuy là hỏi Ngọc Huyền, nhưng Ma Tùng Quân lại là người hít thở dồn dập nhất.

Bởi vì kế tiếp Ngọc Huyền sẽ nói thế nào về mối quan hệ giữa hai người đây? Hắn đã thừa nhận rằng hắn thích nàng, còn nàng ấy thì sao?
“Orc, giống loài thấp kém như ngươi muốn khiêu chiến với ta?” – Ngọc Huyền hỏi với giọng nói không nóng, không lạnh.
“Hự.” – Ma Tùng Quân siết chặt nắm đấm, co xuống dưới bụng.

Đó là động tác chiến thắng.
Ngọc Huyền đã gián tiếp thừa nhận bằng câu nói trên, cảm xúc của Ma Tùng Quân lúc này lâng lâng khó tả.

Hắn cứ có cảm giác như đang mơ vậy, cuối cùng cũng có người thích hắn.
[Túc chủ vui mừng như vậy làm gì? Hắc Y Nương Tử còn chẳng phải người.]
Câu nói của Phiền Bỏ Mẹ vang lên trong đầu Ma Tùng Quân, trực tiếp đạp hắn xuống từ chín tầng mây.
“Ta cảm giác nàng là người, ngươi là AI thì hiểu cái khỉ gì.” – Ma Tùng Quân khinh thường Phiền Bỏ Mẹ ra mặt.
Mà khoan đã, nói thế hai người kia chuẩn bị đánh nhau à? Bấy giờ Ma Tùng Quân mới nhớ đến vấn đề chính mà Lozen muốn nói.


Ả ta đang muốn khiêu chiến Ngọc Huyền?
“Ta phản đối, dù ngươi có thắng ta cũng không thích ngươi.” – Ma Tùng Quân lập tức giơ tay phản đối.
Bên cạnh hắn, Long Nguyên Giáp và Huyết Phong không hiểu gì sao cũng giơ tay theo.

Thậm chí cả mấy tên Orc gần đó cũng bắt chước Ma Tùng Quân giơ tay.

Thấy ai cũng phản đối, mặt mũi Lozen vốn đã đỏ, nay càng đỏ hơn.

Lần này đỏ là vì tức, không phải vì ngại ngùng như lúc nãy.

Bất quá có tức thì cũng không làm gì được, nàng đang thách thức với Hắc Y Nương Tử trong truyền thuyết.

Ma Tùng Quân phản đối với dụng ý không chấp nhận nàng, hai tên con người cùng phe hắn thì không rõ làm sao.
Nhưng tộc Orc phản đối thì không đơn giản chỉ là hùa theo, mà là vì bọn họ không muốn mất mạng oan.

Biết đâu Hắc Y Nương Tử thương tình tha cho tộc Orc, vì Ma Tùng Quân là ông chủ bán hủ tiếu thân thiện thì sao?
Mặc dù việc Ma Tùng Quân thân thiện và Hắc Y Nương Tử là họa diệt vong nó không liên quan cho lắm.

Nhưng còn hơn là để cho Lozen khiêu chiến Hắc Y Nương Tử để chết nhanh hơn.

Dù là một cọng cỏ cứu sinh, các Orc cũng phải nắm lấy cho bằng được.
Lozen khiêu chiến với Hắc Y Nương Tử, để chuyện này xảy ra, Orc chắc chắn sẽ bị chết lây theo.

Nên phải phản đối ngay lập tức.

Vài tên Orc thống lĩnh đến trễ, chúng không hiểu vì sao mấy tên Orc nhà mình lại giơ tay lên.

Ngặt một cái nữa là hỏi không ai dám nói thành tiếng, cũng may trong số chúng có Ma Pháp Sư cấp cao, nên có thể truyền âm cho nhau thông qua rung động tần số ma thuật.
Các Orc thống lĩnh đến sau, hiểu được ngọn nguồn sực việc, chẳng tên nào dám hó hé nửa lời.
“Ngươi phản đối cái gì Ma Tùng Quân?” – Ngọc Huyền nhỏ giọng hỏi.
“À...!ta phản đối ả Orc kia.


Dù ả ta có thắng cô, ta cũng không thích ả ta.” – Ma Tùng Quân nói.
“Ngươi thật sự thích ta?” – Ngọc Huyền ngạc nhiên.
“Hả?”
“À ừ...” – Ma Tùng Quân mặt không đỏ, thành thật trả lời.

Có điều tim đập hơi nhanh.
“Ngu ngốc, thích ta ngươi được lợi gì?” – Ngọc Huyền mắng một tiếng rồi quay mặt đi chỗ khác.
Ngoại trừ Long Nguyên Giáp và Huyết Phong đang âm thầm cười đểu huých huých eo Ma Tùng Quân ra thì tộc Orc hoàn toàn câm nín.

Những Orc thống lĩnh đến sau còn cho rằng bọn kia đang bịa chuyện hù bọn họ.

Hắc Y Nương Tử nào như thế này? Người tình của Hắc Y Nương Tử, đó là khái niệm gì?
“Ta không có kiên nhẫn với ngươi.

Nói một lần cuối, ngươi đang muốn khiêu chiến với ta?” – Ngọc Huyền nhìn chằm chằm Lozen nói.
Ánh mắt của nàng không hề mang theo một chút cảm xúc nào, khác hoàn toàn lúc nói chuyện với Ma Tùng Quân.

Ánh mắt hiện tại, giống như ánh mắt của một vị thần nhìn xuống sinh linh phía dưới mình.
Lozen khẽ nuốt một ngụm nước miếng, nàng nhắm mắt lại gật đầu.
“Đừng có điên, con mụ điên kia.

Muốn chết thì chết...”
Bấy giờ có một Orc thống lĩnh quát lên, hắn còn chưa kịp nói hết lời thì cơ thể đột nhiên hóa thành một làn khói.

Cứ thế tan biến đi mất, trước khi chết, gương mặt của hắn vẫn còn đang mắng chửi Lozen.

Đến chết cũng không biết mình chết như thế nào.
“Bịch!” – Lozen ngồi bệt xuống đất.

Tay chân bủn rủn không có một chút sức sống nào.

Vừa rồi, chỉ một ánh mắt của Hắc Y Nương Tử khi sượt qua khi giết tên Orc thống lĩnh kia, Lozen cảm giác như mình vừa dạo chơi ở Quỷ Môn Quan trở về.

Gương mặt đỏ bừng bây giờ đã trắng nhách vì thiếu máu, cơ thể của Lozen cũng dần lạnh đi, hoàn toàn sụp đổ rồi.

Từ tinh thần cho đến thể xác, nàng có tư cách khiêu chiến Hắc Y Nương Tử hay sao? Hoàn toàn không có.
Một màn vừa rồi đập hết vào mắt của những kẻ có mặt ở chiến trường.

Ai nấy đều đi nhẹ nói khẽ, thở không dám thở mạnh, nháy mắt cũng không dám dùng quá lực, thậm chí ngứa cũng chả dám gãi.
Trong số đó vẫn có trường hợp đặc biệt, chính là Long Nguyên Giáp.

Hắn nhìn chằm chằm Hắc Y Nương Tử, sau đó lại nhìn sang Ma Tùng Quân, rồi lại nhìn Hắc Y Nương Tử.

Ánh mắt của hắn mang theo vẻ đánh chết không tin.
Hắn tự tay tát mặt mình bôm bốp, ban đầu Ma Tùng Quân không để ý lắm.

Nhưng mỗi cú tự vả của Long Nguyên Giáp đều mang theo lực gió khủng khiếp thì Ma Tùng Quân mới ngó sang.
“Đệ làm cái gì thế?” – Ma Tùng Quân giữ chặt hai tay Long Nguyên Giáp lại nói.
“Ca...! đệ có phải đang mơ không? Kia là Hắc Y Nương Tử...!còn ca là Ma Tùng Quân, ca ca của đệ đúng không?” – Long Nguyên Giáp ú ớ nói với gương mặt sưng húp.
Phải nói Long Nguyên Giáp tự tát mình bằng toàn lực, bởi sự thực này quá mức khủng khiếp rồi.
“Có vấn đề gì sao? Ta không được thích Hắc Y Nương Tử hay gì?” – Ma Tùng Quân không hiểu nói.
“Không...! làm gì có ai cấm ca.

Thôi rồi, sự thật rồi...!Quân ca, nhận tiểu đệ một lạy!!” – Long Nguyên Giáp hét lớn, làm động tác quỳ xuống.
“Ồn ào quá!” – Ngọc Huyền nhíu mày nói.
Còn chưa kịp quỳ, cơ thể Long Nguyên Giáp như đính thuật định thân.

Trán của hắn đổ đầy mồ hôi hột, hình như hắn làm hơi quá rồi.

Bản thân Long Nguyên Giáp rất không muốn nói là hắn đang sợ, hắn cố tình làm vậy để gián tiếp thông báo cho Hắc Y Nương Tử biết rằng, hắn là huynh đệ chí cốt của Ma Tùng Quân, đừng có mà giết nhầm hắn.

Ông trời ơi, có đánh chết Long Nguyên Giáp hắn cũng không nghĩ rằng nữ nhân mảnh khảnh kia là Hắc Y Nương Tử.

Cái năng lượng khủng bố tỏa ra kia mới khiến hắn nhận ra, bởi vì hắn từng gặp Hắc Y Nương Tử một lần rồi.


Không phải trong tình trạng thế này, mà trong tình trạng hắc khí ngập trời, thứ mà hắn thấy được chỉ là hình bóng mờ ảo của Hắc Y Nương Tử bên trong hắc khí đó.
Thấy Long Nguyên Giáp đã ngoan ngoãn, Ngọc Huyền không để ý đến nữa.

Nàng nhìn tô hủ tiếu trên tay Ma Tùng Quân, sau đó chẳng quan tâm gì nữa mà đi đến xoa bụng nhỏ nói:
“Đừng bán nữa, ta đói rồi.

Ngươi nấu gì ăn đi, không đợi được nữa.”
“Để ta xem coi nấu gì được.” – Ma Tùng Quân gật đầu nói.
Hắn vuốt túi đồ hệ thống, để tìm nguyên liệu, vừa vuốt vừa nói với mấy tên Orc:
“Các ngươi đừng đi đâu, ta nấu ít bún cho Ngọc Huyền.

Lát nữa bán hủ tiếu tiếp cho các ngươi.”
Nghe thế mấy tên Orc nhao nhao gật đầu, không kẻ nào dám hó hé câu gì.

Chỉ có Lozen khó khăn nhìn lên Ma Tùng Quân và Hắc Y Nương Tử.

Ngay từ đầu nàng đã nhận ra dự định của Ma Tùng Quân, nên mới cố ý tiếp cận hắn.
Hắn đang muốn đuổi tộc Orc về nhà bằng cách nấu ăn, nhưng chuyện này vô nghĩa.

Nhưng do hắn nấu quá ngon, nên nàng muốn mang hắn về nhà.

Vì thế, dù có ép cả tộc Orc rút lui khỏi cuộc chiến hôm nay thì cũng đáng.
Mọi chuyện không đơn giản dừng ở việc Ma Tùng Quân nấu ăn ngon, mà nằm ở việc thức ăn do hắn nấu ra có thể tăng chỉ số sức mạnh tạm thời cho tộc Orc.

Lozen không hiểu vì sao lại như thế nên mới cố ý tiếp cận hắn, nếu tiếp cận và bắt ép hắn thì hơi thô lỗ nên nàng mới nghĩ ra cái trò làm bạn tình của hắn.
Vạn lần không ngờ tới Hắc Y Nương Tử lại là bạn tình của hắn, có bạn tình khủng bố như thế, thiên hạ này còn ai dám đụng Ma Tùng Quân? Bây giờ chỉ cần Ma Tùng Quân nói một tiếng, sợ rằng cả tộc Orc đều phải rút lui.

Không, phải nói là nhờ Ma Tùng Quân nói một tiếng, tộc Orc mới có thể sống sót được để mà rút lui.
Bởi chẳng ai có thể tiếp xúc gần với Hắc Y Nương Tử đến như vậy mà còn sống cả.

Nàng vẫn ôm hi vọng, Huyết Phong, cái kẻ đứng bên cạnh Ma Tùng Quân kia.

Có vẻ như đã thấy Hắc Y Nương Tử nhiều lần, nếu hắn vẫn còn sống sau những lần đó thì tộc Orc vẫn còn hi vọng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận