Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới


“Nghỉ một chút đi mấy đứa.”
Dừng lại ở một khu đất trống khá bằng phẳng, Ma Tùng Quân dựng lên ba cái lều dã chiến, sau đó chuẩn bị nguyên liệu để nấu ăn.

Long Nguyên Giáp và Huyết Phong bắt tay vào phụ giúp Ma Tùng Quân.
Sau một hồi bận rộn, hương thơm của thức ăn tỏa ra nghi ngút, nó cuốn theo chiều gió nhè nhẹ,rồi tỏa hương ra khắp cả hầm ngục lúc nào không hay.

May cho Ma Tùng Quân là mấy con côn trùng không hứng thú với thịt được nấu lên.
Có điều, sâu ở bên trong hầm ngục, nơi xuống tầng tiếp theo thì lại có một sinh vật ngửi thấy mùi đó.

Là một sinh vật hình người khác, không phải khỉ, không phải người.

Giống như một đứa trẻ suy dinh dưỡng bị trụi lông, nó mon men đi theo mùi hương để đến chỗ Ma Tùng Quân.
“Quân ca, dò được đường xuống chưa?” – Long Nguyên Giáp vừa ăn vừa hỏi.
Thấy được Ma Tùng Quân gật đầu, ánh mắt của hắn cứ nhìn chằm chằm vào khoảng không.

Biết Quân ca nhà mình đang dò đường, nên Long Nguyên Giáp cũng không làm phiền nữa.

Có một chuyện mà hắn đến tận giờ vẫn không hiểu vì sao, thi thoảng Ma Tùng Quân cứ nhìn vào khoảng không, giống như có thứ gì đó mà chỉ một mình hắn thấy được.
Bản thân Long Nguyên Giáp cố cảm nhận dao động ma thuật xung quanh Ma Tùng Quân thời điểm đó, kết quả hắn chẳng cảm nhận được gì hết.

Lời bí ẩn khó có thể giải đáp được, ban đầu Long Nguyên Giáp còn khó chịu, về sau hắn cũng quen rồi.
“Có một sinh vật hình người, cao hơn nửa mét.

Tai nhọn, mặt già như ông cụ, mắt lồi, dáng đi gù gù.

Thứ đó đang tiến về chỗ chúng ta.” – Ma Tùng Quân liếc mắt nói.
“Hả? Sao lại có Goblin ở đây?” – Long Nguyên Giáp ngạc nhiên thốt lên.
“Goblin?”
Ma Tùng Quân và Huyết Phong đồng thanh lên tiếng.

Thấy thế Long Nguyên Giáp ôm mặt thở dài, hắn có cảm giác như đang đi thám hiểm với hai gã trên trời rơi xuống.


Cái gì cũng không biết.
Có thể nói Goblin là một nhánh khác của tộc Orc, chúng thường có đôi tai nhọn, cơ thể gầy gò, mặt hốc hác và mắt lồi to.

Goblin có làn da màu xanh lục hoặc vàng, tuy có hình dáng của con người nhưng đi lại khá giống khỉ, hai tay trước của chúng luôn hướng về phía trước.
Đặc điểm thường thấy của Goblin là không thích ánh nắng mặt trời, có thể nói là ghét ánh nắng mặt trời.

Chúng có khả năng di chuyển trên các bề mặt thẳng đứng một cách dễ dàng, ngoài ra chúng rất nổi tiếng trong thế giới loài người.
Goblin sống trong hang động, nhưng chúng bị các căn nhà có trẻ em xinh xắn và nhiều rượu vang thu hút.

Khi chúng tới sống, chúng giúp đỡ gia chủ làm việc nhà vào ban đêm và dạy dỗ trẻ em bằng cách tặng quà lúc lũ trẻ ngoan ngoãn và trừng phạt nếu hư đốn.
Goblin có bản chất khó đoán, ranh ma, thay vì làm việc nhà ban đêm, chúng có thể khiến người ta thức giấc bằng cách đập nồi chảo, kê đồ đạc, đập vào tường và cửa, giật quần áo khỏi người đang ngủ.

Goblin khi trở nên buồn chán và chúng có thể bị đuổi đi bằng cách rải hạt lanh tán trên sàn nhà.

Các sinh vật này sẽ thấy mệt mỏi khi phải dọn dẹp mỗi đêm.
Tuy là sinh vật muốn gần gũi với con người, nhưng số phận của Goblin rất bi thảm.

Chúng thường bị bắt làm nô lệ cho người chỉ vì tính tò mò của chúng, một phần nữa là trong loài Goblin có Goblin đỏ.

Khác với Goblin xanh lục và vàng, Goblin đỏ có thiên phú ma thuật bẩm sinh.
— QUẢNG CÁO —
Không cần phải niệm chú hay niệm phép như con người, Goblin có thể trực tiếp sử dụng ma thuật từ trong cơ thể của chúng.

Thậm chí cả những ma thuật khó, con người mất nhiều năm để học tập, thì Goblin lại học rất nhanh chỉ trong thời gian vài ngày.
Vì thế các Ma Pháp Sư và Phù Thủy hay bắt Goblin làm nô lệ để nghiên cứu và thử nghiệm.

Tuy sở hữu thiên phú ma thuật, nhưng đầu óc của Goblin khá là ngốc nghếch nếu đi so với bản chất ranh ma, khó đoán của chúng.
Bất quá, ta có thể chắc chắn một điều rằng, Goblin không phải là một sinh vật trung thành với chủ nhân.

Chúng sẽ phản bội chủ nhân của mình mỗi khi có cơ hội, vì Goblin không được đối xử như con người, chúng bị đối xử thua cả gia súc.


Nên việc chúng hay phản bội chủ nhân là điều đương nhiên.
“Khoan đã, nếu mấy con Goblin này giỏi ma thuật đến thế.

Tại sao lại bị con người bắt?” – Ma Tùng Quân thắc mắc hỏi.
Long Nguyên Giáp giải thích nãy giờ đến khô cả lưỡi, bát canh hắn vừa múc đã nguội lúc nào không hay.

Nghe Ma Tùng Quân hỏi vậy, Long Nguyên Giáp đặt bát canh xuống, vớ lấy lon bia được ướp trong thùng đá để uống.
“Vì tụi nó ngu, dễ bị dụ bởi những thứ hào nhoáng.

Khi dụ bắt được chúng, các Ma Pháp Sư thường sử dụng ấn nô lệ.

Có thứ này, Goblin khó mà phản bội lại chủ nhân của mình được.” – Long Nguyên Giáp giải thích.
“Có cả ấn nô lệ nữa à?” – Ma Tùng Quân ngạc nhiên.
“Có, Đan Đan và Tuyết Tuyết suýt thì bị mấy tay Pháp Sư hoàng gia đóng ấn nô lệ lên người.

Chẳng may mà bị đóng, khó có thể gỡ chúng ra nếu không có chú giải.”
“Mỗi một ấn nô lệ đều có chú giải khác nhau, chỉ có người thi triển chú nô lệ mới biết được.

Nếu cưỡng chế phá ấn nô lệ, có thể khiến nô lệ nổ tung người, chết tại chỗ.”
Vừa kể xong, Long Nguyên Giáp thấy Ma Tùng Quân lẫn Huyết Phong siết chặt nắm đấm lại.

Thử nghĩ nếu lần đó Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết không trốn được thì số phận của hai đứa nhỏ sẽ bi đát đến mức nào? Cũng may, cũng may là hai đứa nó có thể trốn được.
Hơn ai hết, Huyết Phong rõ ràng được điểm này, nếu không nhờ mẹ hắn mở ra cổng cuối cùng của Thập Nhị Huyền Môn Công, thì chưa chắc đoàn Ma Pháp Sư hoàng gia kia gặp loạn.

Nếu không loạn, Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết không thể thoát ra được.
Có thể nói, sống sót đến ngày hôm nay phải nói đến hai chữ duyên phận.

Ma Tùng Quân sau khi hít thở sâu một tiếng thì nhìn chằm chằm ra sau lưng Long Nguyên Giáp.

“Sụt sụt.”
Tiếng húp sùn sụt vang lên sau lưng Long Nguyên Giáp, khiến cho gã giật bắn mình một cái.

Chẳng nói chẳng rằng, Long Nguyên Giáp vung kiếm chém ngang sau lưng.
“Oành!!!”.

Truyện BJYX
— QUẢNG CÁO —
Một kiếm tùy tiện, thế mà lại mang theo luồng kiếm khí sắc bén, đánh tan tảng đá lớn cách Long Nguyên Giáp chừng chục mét.
Kiếm vừa chém hụt, Long Nguyên Giáp lập tức bật người đứng dậy cầm kiếm nhìn xung quanh.

Tiếng húp sùn sụt vẫn vanh vảnh bên tai, nhưng chủ nhân tiếng ồn lại không thấy đâu.

Bát canh Long Nguyên Giáp đặt xuống ban nãy đã biến mất.
“Quân ca, là con Goblin đúng không? Màu da của nó là gì?” – Long Nguyên Giáp vừa cảnh giác xung quanh, vừa nói.
Hắn không cảm nhận được sự hiện diện của con Goblin kia, đúng là quá kì quái.

Ở cái cấp độ của hắn, sự tồn tại của một Goblin làm sao có thể giấu diếm hắn được?
“Màu hồng, giống màu da của mấy con heo ta nuôi đấy.” – Ma Tùng Quân thản nhiên nói.
“Gì?” – Long Nguyên Giáp giật mình lần nữa.
“Ngồi xuống đi, trông nó yếu bỏ bu ra.

Quan tâm làm gì, chắc đến xin ăn thôi.” – Ma Tùng Quân phất tay nói.
“Nếu là Goblin thì không sao, cứ tưởng ma thú nào khác có khả năng ẩn mình trước cảm nhận của đệ.” – Long Nguyên Giáp thở phào một hơi nói.
Goblin có làn da màu hồng kia, chính là Goblin có thể sử dụng ma thuật, nên việc nó có thể tránh né được một đòn bất ngờ của Long Nguyên Giáp và có thể ẩn mình cũng không phải là điều gì lạ thường.

Tuy rất giỏi ma thuật, nhưng khả năng chiến đấu của Goblin khá thấp, tức là uy lực khi chúng thi triển ma thuật đều yếu hơn bình thường, do ma lực có hạn của chúng.
“Ngon quá...!ngon quá~~~”
Giọng nói khàn khàn như một đứa con nít bị viêm họng vang lên xung quanh, từ khi nó xuất hiện, Long Nguyên Giáp cũng chẳng ăn uống được gì.

Tuy nói là Goblin không nguy hiểm với hắn, nhưng cái bọn này là chúa phá phách, không để ý đến chúng, bản thân ăn thiệt thòi lúc nào không hay.
“Ca, sinh vật canh ở cửa xuống tầng tiếp theo là sinh vật gì?” – Long Nguyên Giáp cắm kiếm trước mặt, mắt nhìn tứ phương, vừa nhìn vừa hỏi.
“Là con Goblin đó.” – Ma Tùng Quân đứng dậy, thản nhiên nói.
Long Nguyên Giáp thì trố mắt ra nhìn theo bóng lưng Ma Tùng Quân.

Chỉ thấy Ma Tùng Quân lại tiếp tục bắt bếp để nấu ăn, lần này hắn làm món cơm chiên dương châu.


Vừa cho tỏi vào xào, mùi hương tỏi lập tức lan tỏa ra khắp bốn phương tám hương.
Tiếng sùn sụt dừng lại hẳn, con Goblin từ từ hiện ra ngay bên cạnh Long Nguyên Giáp.

Lần này Long Nguyên Giáp đã có sự chuẩn bị trước, hắn lập tức vươn ra tay chụp lấy đầu con Goblin.

Đồng thời khóa lại toàn bộ kinh mạch trong cơ thể nó, khiến cho nó không thể nào sử dụng ma lực được nữa.
“Thơm, thơm, thơm quá...!ăn ngon không? Ăn, ăn với...” – Goblin gào gào thành tiếng khàn đặc.
— QUẢNG CÁO —
Nó dường như chẳng quan tâm đến việc bị Long Nguyên Giáp chế trụ, đôi mắt của nó cứ dán chặt vào cái chảo chiên cơm của Ma Tùng Quân.

Khi thấy Ma Tùng Quân cho cơm và các nguyên liệu vào, mùi hương của thức ăn lại nâng thêm một cấp độ nữa, thế vẫn chưa đủ.
Ma Tùng Quân rưới thêm một ít gia vị vào, mùi đã thơm nay lại càng thêm thơm.

Con Goblin sớm đã chảy nước miếng ròng ròng, hai tay cứ quơ loạn phía trước, nó đá vỡ chén canh của Long Nguyên Giáp lúc nào không hay.
Do đầu bị Long Nguyên Giáp giữ lại, nên nó không thể di chuyển được.

Bấy giờ Long Nguyên Giáp lấy ra một lá bùa thì bị Ma Tùng Quân bắt gặp.
“Đệ tính dùng ấn nô lệ cho nó à?” - Ma Tùng Quân hỏi.
“Con Goblin này rất lạ, đệ chỉ bắt nó thôi.

Đây không phải ấn nô lệ.”
Nói rồi Long Nguyên Giáp dán bùa lên đầu con Goblin, lá bùa phát ra trên đỉnh đầu nó, khiến cho cơ thể của con Goblin cứng đơ lại rồi ngã xuống đất.

Dù thế, cái miệng nó vẫn không ngừng chảy nước miếng khi nhìn về chảo cơm của Ma Tùng Quân.
“Ca muốn thu phục nó sao?”
Nhìn hành động của Ma Tùng Quân, Long Nguyên Giáp cười mỉm hỏi.
“Ừ, ta muốn nghiên cứu một chút.” – Ma Tùng Quân không nhìn Long Nguyên Giáp, hắn nhìn vào khoảng không trước mắt mà đáp.
[Đinh!]
[Nhiệm vụ phụ tuyến.
Tên nhiệm vụ: Thu phục 1 Goblin.
Thông tin nhiệm vụ: Thu phục 1 Goblin mà không dùng đến vũ lực.
Độ hoàn thành: 0/1.
Phần thưởng nhiệm vụ: 10 bình thuốc nhuộm ngoại trang.
Độ khó: Lục.].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận