Sau khi chia tay cặp đôi Vampire – Undead.
Cuối cùng Ma Tùng Quân cũng có thể trở về thành Phù Sương.
Lúc này Hắc Long Giả chạy tới báo tin cho Long Nguyên Giáp biết rằng cái hầm ngục đã không cánh mà bay.
Long Nguyên Giáp không bình luận gì về chuyện đó, hắn truyền xuống chỉ thị hủy bỏ nhiệm vụ.
Chuyến đi này với Long Nguyên Giáp mà nói, thu hoạch lớn nhất chính là cứu được Hắc Long Giả.
Còn với Ma Tùng Quân thì ngoài việc ôm được một đống nợ, còn có một thứ gọi là kinh nghiệm.
Về sau khi đối mặt với mấy chuyện kinh khủng hơn, hắn vẫn có thể bình tĩnh được.
Nhưng thu hoạch lớn nhất không phải hắn, mà là Huyết Phong, bất quá lớn hay không phải tùy thuộc vào những ngày sau này của nó.
Thằng bé này trong chuyến đi đã ít nhiều trưởng thành hơn lúc trước.
Tính cách cũng chín chắn hơn ngày nào, biết được bản thân nhỏ bé đến đâu, biết được bản thân yếu kém thế nào.
Suy nghĩ tự cho rằng cái gì mình cũng làm được không còn nữa.
Tương lai có thể Huyết Phong sẽ không còn là kẻ cuồng chiến, thay vào đó sẽ chiến đấu một cách có não hơn.
Nhưng lợi hay hại vẫn chưa biết được, nếu nó đủ thông minh, nó sẽ mạnh hơn rất nhiều.
Nếu nó quá lo được mất, nó sẽ chẳng làm được gì.
Trước tiên cứ đợi cho thằng bé vượt qua cú sốc tâm lý hiện tại, để nó biết nó yếu kém đến đâu là được.
Ma Tùng Quân khá nhức đầu về vấn đề của Huyết Phong, ít ra trong nhóm phải có ai mạnh hơn nó để giải quyết vấn đề của nó thì sẽ tốt hơn.
Ngặt một cái chẳng có ai mạnh hơn Huyết Phong, do đó Ma Tùng Quân phải tìm cách khác để giải quyết tình trạng thiếu tự tin có thể xảy ra với Huyết Phong trong tương lai.
Ngày Ma Tùng Quân trở về đã được Hắc Long Giả thông báo trước cho nhóm người Đại Cathay, Lưu Béo ở nhà.
Hai người họ sớm đã đánh xe ra trước cổng thành để đợi Ma Tùng Quân.
Lúc này Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết cứ đi qua đi lại, sốt sắng nhìn ngóng về phương xa.
Tính thời gian, Ma Tùng Quân đã đi được gần một tháng.
Đấu trường Mạo Hiểm Giả đã kết thúc từ lâu, khi ấy chưa thấy Ma Tùng Quân trở về, Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết ngày nào cũng hối Lưu Béo và Đại Cathay đi tìm hai người Huyết Phong, Ma Tùng Quân.
Ban đầu cả Lưu Béo và Đại Cathay đều phản đối không đồng ý.
Nhưng càng về sau, Lưu Béo càng xuống nước và nghe theo.
Nếu không phải Đại Cathay cứng rắng thì có lẽ hai chị em Yên Nhược Đan đã được Lưu Béo hỗ trợ trốn đi mất rồi.
Cũng may là còn có sự giúp đỡ của Hắc Long Giả nên Đại Cathay mới kịp thời ngăn cản.
Khoảng thời gian đó, hai chị em Yên Nhược Đan và cả Long Hân Nghiên như bị giam lỏng lại.
Tránh việc chúng xúc động, lén đi tìm người thì hỏng.
Mãi đến ngày hôm nay, khi nghe tin tức từ mấy người Ma Tùng Quân, hai đứa bé đã sốt sắng chạy ra đây chờ từ sáng sớm.
“Đan Đan, Tuyết Tuyết!”
Đúng lúc này, trong thành vang lên tiếng gọi của Long Hân Nghiên.
Con bé dẫn theo Long Nguyên Đức chạy ra nhập bọn.
Có thêm Long Hân Nghiên, lại thêm một cái bóng nhỏ đi qua đi lại.
Ba đứa nhỏ kết hợp thành bộ ba chóng mặt, là bộ ba khiến cho người khác nhìn vào phải chóng mặt.
“Có cái gì đâu mà nó dắt ta ra tận đây thế không biết.
Thằng chú của nó mấy năm trời không gặp thì không thấy nói nhớ, nó vừa đi có mấy ngày đã bày đặt chạy ra đón.
Không biết học đòi từ ai...!hừ hừ...!chưa bao giờ thấy chào đón ta thế này, uổng công ta chiều chuộng.”
Long Nguyên Đức nhìn bóng lưng của Long Hân Nghiên giận bừng bừng nói.
Bên cạnh, Đại Cathay nhìn bộ dánh ghen tỵ của Long Nguyên Đức mà không nhịn được cười.
Lão khọm này còn muốn tranh giành độ yêu quý của đứa cháu mình cho bằng với Long Nguyên Giáp thì mới chịu.
“Này, ngươi đứng tránh ra được không? Ngươi có mặt ở đây để làm gì?” – Đại Cathay liếc sang người mặc áo choàng chùm đầu bên cạnh Long Nguyên Đức nói.
Kẻ đó không ai khác chính là con nhỏ Elf tham ăn, tục uống – Lilian.
Nghe Đại Cathay chọc đến mình, vành tai nhọn của Lilian giật nhẹ vài cái.
Nàng bỏ mũ trùm đầu xuống, tay chỉ thẳng mặt Đại Cathay mà quát:
“Hừ, ta ra đây đón ông chủ Quân thì liên quan gì đến ngươi? Ngươi nghĩ ngươi biết nấu ăn một chút, là có thể so sánh với ông chủ Quân hay sao? Ông chủ quân sắp về, ngươi đừng hòng dụ dỗ ta nữa.”
“Ồ, thế à? Ngươi nghĩ ngươi là ai mà đòi Quân ca nhà ta nấu ăn cho ngươi? Con ranh con này, ta sẽ kể hết tội lỗi của ngươi ra, thêm mắm dậm muối vào, ta xem coi Quân ca có cho ngươi ăn không?” – Đại Cathay xoa xoa tay nói.
“Ta không ăn xin, ta đợi ông chủ Quân bán hủ tiếu, ta mua hủ tiếu ta ăn.
Chẳng lẽ ta không được mua hủ tiếu? Ngươi còn lâu mới có cái quyền đó, hừ...!ngươi không cho ta ăn, ta chù ngươi đau bụng.
Dám chơi không?”
Lilian quẹt mũi, ưỡn ngực, chống nạnh đe dọa Đại Cathay.
Nghe thế, Đại Cathay lùi lại một bước, sắc mặt bắt đầu trở nên trắng nhếch.
Long Nguyên Đức ở bên cạnh thấy thế bèn vỗ vai Đại Cathay một cái nói:
“Thôi đi, ngươi cãi không lại nó đâu.
Chưa thấy kẻ bất tử nào lại sợ đau bụng như ngươi, thật là không còn mặt mũi.”
Bị Long Nguyên Đức chọc trúng tim đen, sắc mặt Đại Cathay từ trắng lại thành đen.
Hắn quyết định lờ đi, không đôi co với hai con người không nói lý kia nữa.
Trận chung kết ngày đó còn khắc ghi sâu trong tâm trí của hắn, hắn chưa bao giờ thua một cách nhục nhã như thế...
Thua vì đau bụng.
Lúc này nhóm người Ma Tùng Quân đang ngồi trên chiếc mô tô ba chỗ, chạy bon bon về thành Phù Sương.
Hôm nay Long Nguyên Giáp là người lái xe, hắn thích cảm giác lái con xe này, nên bèn hỏi:
“Quân ca...!có thể bán cho đệ chiếc xe này không?”
“Có cho đệ đệ cũng không đi được đâu.” – Ma Tùng Quân thẳng thừng nói.
“Vì sao?” – Long Nguyên Giáp ngạc nhiên.
“Đệ làm quái gì có xăng để mà đi? Cái thứ lỏng lỏng ta đổ vào trong đó gọi là xăng, hết xăng thì phải đổ, đổ thì mới đi được.” – Sau đó Ma Tùng Quân giải thích sơ qua về xăng cho Long Nguyên Giáp nghe.
Nghe xong, Long Nguyên Giáp gãi đầu, sau đó lại thở dài một tiếng.
“Yên tâm đi, về sau sẽ có một chiếc đệ có thể dùng.” – Ma Tùng Quân cười hắc hắc nói.
“Ca, ca đúng là huynh đệ tốt nhất của ta.
Ha ha ha!!”
Long Nguyên Giáp vươn vai ra vỗ lên vai Ma Tùng Quân, trong khi Ma Tùng Quân đang ngồi bên phía ghế phụ bên cạnh.
Vì vươn quá dài nên tay còn lại liền mất lái.
Bánh xe lăn trúng cục đá cao bên đường, khiến cho cả chiếc xe bốc đầu ngược ra phía sau...!và:
“Rầm rầm rầm...”
Một chuỗi âm thanh tai nạn giao thông cất lên, nó lại xảy ra ngay trước cổng thành Phù Sương.
Hai chị em Yên Nhược Đan và Long Hân Nghiên đang chạy ra đón người với gương mặt mừng rỡ, liền khựng lại vì cảnh tượng không thể mất mặt hơn đang xảy ra trước mắt chúng.
“Giáp à, ta nghĩ đệ nên học bằng lái xe trước khi đòi lái thử đi.” – Ma Tùng Quân nằm bẹp dưới xe, than ôi một tiếng.
“Lần trước chẳng phải đệ chở cho ca nấu ăn hay sao? Lần này là sự cố thôi.” – Long Nguyên Giáp bò dậy, cười ha ha đáp trả.
“Lần đó chỉ đi một đường thẳng...” – Ma Tùng Quân nói một nửa thì khựng lại, hắn không muốn nhớ lại cái quá khứ đau buồn kia.
Vì nó khiến cho hắn nhớ đến việc hắn phải trở thành một con nợ như thế nào.
“Quân ca, đệ nhấc xe lên đây.” – Huyết Phong hô một tiếng, cẩn thân nhấc xe lên cho Ma Tùng Quân bò ra.
Vừa bò dậy, còn chưa kịp phủi đất cát trên người thì đột nhiên Ma Tùng Quân thấy hai cái bóng nhỏ lao thẳng tới chỗ mình.
Một cái bóng tập kích ngay mặt hắn, một cái bóng tập kích ngay bụng hắn.
Vốn định phảng kháng, nhưng khi nhận ra hai cái bóng đó, Ma Tùng Quân lập tức bó tay chịu trói.
“Bụp bụp!!”
Đầu tiên là cái bóng trên cao, đập thẳng vào mặt Ma Tùng Quân, khiến đầu hắn bật ngửa ra phía sau.
Thậm chí ta còn nghe một tiếng rắc, trông giống như bị gãy cổ.
Còn chưa kịp ngã xuống, thì cái bóng thứ hai lao thẳng tới bụng, húc vào người hắn khiến cho đà ngã về sau cứ thế mà cân bằng lại.
Đồng thời ta còn nghe được một tiếng ọc, không biết là ọc máu hay ọc nước, chung quy là không tốt cho lắm.
“Oa!!! Thúc thúc, Đan Đan nhớ thúc thúc...!oa!!!”
“Thúc...!nhớ...”
Lúc này, hai bóng đen đó hiên ra nguyên hình.
Yên Nhược Đan hai tay hai chân bám chặt vào đầu Ma Tùng Quân, khóc bù lu bù loa, còn gào mồm lên là nhớ hắn.
Ở dưới bụng là Yên Nhược Tuyết, con bé giống như con gấu koala bấu chặt lấy người Ma Tùng Quân.
Con bé cũng nói nhớ hắn, nhưng thút thít không nên lời.
Vẫn chưa dừng lại, còn có thêm một cái bóng bốn chân, đuôi vẫy liên tục, nhảy cẩng lên sau mông Ma Tùng Quân.
Đó chính là con Gâu, nó sủa loạn vài tiếng, vui mừng không bao lâu thì bị con Meo đạp lên đầu.
Sau đó nó đáp xuống đất, lượn qua lượn lại, cạ mặt lên chân Ma Tùng Quân.
Trông thấy cảnh đó, Huyết Phong đứng ở bên cạnh cũng phải ghen tỵ.
Hắn cũng đi mà, sao không ai nhớ hắn vậy?
Đang lúc nghĩ như thế, thì Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết hướng bàn tay nhỏ về phía hắn mà ngoắc.
Thế là Huyết Phong vứt sạch liêm sỉ để chạy đến ôm hai đứa nhỏ.
Lưu Béo đằng xa không hiểu vì sao cũng xúc động lao tới ôm lấy Ma Tùng Quân.
Do cái thây Lưu Béo quá mập, lao tới liền đẩy ngã tất cả ra đất.
“Không tham gia à?” – Long Nguyên Đức ngó sang Đại Cathay nói.
“Ta vẫn chưa thể hòa nhập với họ...” – Đại Cathay gãi đầu nói.
Nói gì thì nói, Đại Cathay chỉ mới gặp nhóm người Ma Tùng Quân gần đây thôi.
Không thể nói là hiểu rõ nhau được, nhưng chí ít cũng có thể tin tưởng nhau hoàn toàn.
Chỉ là mới tiếp xúc, tình cảm vẫn chưa nhiều được như bọn họ.
Đại Cathay hiểu rằng bản thân chưa trải qua chia ly giống bọn họ, Huyết Phong và hai chị em Yên Nhược Đan đều mất người thân.
Đó là lý do khiến chúng sợ Ma Tùng Quân sẽ bỏ chúng mà đi.
Quả thật hắn cũng có chút ghen tỵ, bất quá khi nhìn sang Long Nguyên Đức đang bặm môi trợn mắt thì mọi sự ghen tỵ lại chuyển hóa thành sự khinh bỉ.
Bởi lúc này Long Hân Nghiên đang ôm chầm lấy Long Nguyên Giáp, con bé về cơ bản là bị Yên Nhược Đan tẩy não về tình thương gia đình gì đó.
Nên giờ nó rất trân quý gia đình của mình, khi Long Nguyên Giáp rời đi lâu không thấy trở về, Long Hân Nghiên thật sự cũng thấy lo lắng, có điều vẫn chưa đến mức bù lu bù loa như hai chị em Yên Nhược Đan.
“Oa!!!”
Đột nhiên Lilian bên cạnh khóc rống lên làm Đại Cathay giật mình.
“Khóc cái gì thế?” – Đại Cathay lùi lại hỏi.
“Ta không có gia đình, ta ghen tỵ, ta tủi thân, ta khóc không được hả?...! Oa!! Ngươi, ngươi là cái đồ ăn hiếp người khác, ta chù cho ngươi đau bụng đến chết.”
Dứt lời, Lilian niệm chú thuật đau bụng lên người Đại Cathay.
“Đừng!!!” – Đại Cathay trợn mắt lên.
...
“Giáp thúc thúc, quà của Nghiên nhi đâu?” – Long Hân Nghiên lén nói nhỏ bên tai Long Nguyên Giáp.
“...” – Long Nguyên Giáp..