Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới


“Cô nói cô không phải người, vậy rốt cuộc cô là thứ gì? Cô không phải người sao ta có thể trò chuyện với cô? Cô có thể ăn, có thể uống, có cảm nhận được vị ngon, còn có thể bị thương nữa?”
Vừa nói Ma Tùng Quân vừa giữ chặt lấy tay của Hắc Y Nương Tử.

Hắn không hề có ý gì khác, bởi vì cô gái này nói cô ta không phải người.

Chẳng lẽ cô ta là hồn ma giống như ngôi làng này nhưng với hình dáng thực thể?
“Buông tay ta ra.

Ngươi có bị ngốc không thế?” – Hắc Y Nương Tử vùng ra khỏi tay Ma Tùng Quân.
“Trả lại lời nguyền cho ta đi, ta không thể nào để một cô gái như cô giữ lấy lời nguyền đó được.

Cô nói đúng, ta rất ngu, chính vì ngu dốt và nóng nảy nên ta mới thành ra thế này.

Ta không cần biết cô mạnh như thế nào nhưng đó là việc của ta, trách nhiệm của ta vì sự ngu ngốc của bản thân mình.”
Ma Tùng Quân lại giữ lấy cổ tay nhỏ bé của Hắc Y Nương Tử, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của nàng và nói bằng tất cả những gì hắn đang nghĩ trong lòng.

Từ thời điểm này, Ma Tùng Quân xác định được thế giới hắn đang ở không có vui vẻ một chút nào.
Nàng nhìn hắn với ánh mắt bất định, lần đầu tiên trong cuộc đời nàng gặp phải một kẻ kì dị như Ma Tùng Quân.

Phàm là con người khi tiếp xúc gần nàng đều không thể sống quá lâu, căn bản nàng là thảm họa tự nhiên của thế giới này.

Bản thân nàng chính là một lời nguyền của thế giới giáng xuống để trừng phạt vạn vật.
Tất nhiên Ma Tùng Quân không biết điều đó, nhưng có một sự truyền thuyết được kể rằng Hắc Y Nương Tử đại diện cho thảm họa.

Thảm họa theo nghĩa đen, bất kể nơi nào nàng xuất hiện thì nơi đó chắc chắn sẽ gặp đại nạn.
Thiên tai, dịch bệnh hoặc tai nạn diễn ra ở nơi nàng xuất hiện.

Mặc dù nàng không thao túng điều đó, luôn có rất nhiều tiếng gọi gọi nàng đi khắp mọi nơi trên thế giới, con người chỉ cần thấy nàng là y như rằng sẽ có một sự kiện lớn xảy ra.

Không hề có ngoại lệ.
Như đã nói, sự kiện đó có thể là thiên tai kéo đi tính mạng của không biết bao nhiêu người.

Hay là dịch bệnh khiến vạn người chết đi trong khoảng thời gian ngắn.


Còn tệ nhất chính là chiến tranh.
Thời kỳ đen tối khi sinh ra Dị Năng Giả, ở khắp nơi trên toàn bộ siêu lục địa Đông Bắc Lâm Châu đều ghi nhận sự xuất hiện của Hắc Y Nương Tử.

Kết quả khiến cho một phần bốn dân số siêu lục địa bỏ mạng, những kẻ còn sống một là không bị sét đánh trúng, một là bị sét đánh trúng nhưng sống sót.

Bất quá cũng không còn là con người nên đành chạy trốn khỏi chính quê hương của mình.
Hắc Y Nương Tử nổi tiếng từ thời điểm đó, mặc dù nàng đã được ghi nhận xuất hiện từ buổi bình minh của loài người trong dân gian toàn bộ siêu lục địa luôn có một câu chuyện cổ tích về nàng.

Người ta đồn rằng nàng không phải con người, nàng là tạo hóa của bậc tối thượng tạo ra thế giới.

Có thể là sứ giả của Nữ Thần Phép Thuật.
Sau này nhiều Ma Pháp Sư hệ Ám tôn nàng làm sứ giả của bóng tối.

Và cũng chỉ có Ma Pháp Sư hệ ám, sử dụng thuật nguyền rủa và ma pháp bóng tối mới không bị làm sao khi đứng trước mặt nàng.

Ngoài ra không có một chút ngoại lệ nào khi thấy được nàng ấy.
Nhưng tất cả chỉ là lời đồn và cũng không thể phủ nhận được việc Hắc Y Nương Tử chính là tai họa.

Bất kể ai tiếp cận với nàng đều chỉ có kết cục chết.

Ngoại trừ một ông chú già bán hủ tiếu dạo.
Đúng rồi, ngoại trừ Ma Tùng Quân ra.

Chính Hắc Y Nương Tử cũng không hiểu vì sao Ma Tùng Quân tiếp xúc với nàng, thậm chí còn đụng tay đụng chân thế mà hắn chẳng bị làm sao cả.

Chẳng những thế, chỉ cần có hắn tồn tại khi nàng xuất hiện, thì những người xung quanh không gặp bất cứ vấn đề gì.
“Cô đang nghĩ cái gì vậy? Trao lại lời nguyền cho ta đi.” – Ma Tùng Quân quơ tay qua lại trước mặt Hắc Y Nương Tử.
“Trao? Ngươi nói chuyện nực cười gì vậy? Ngươi có biết lời nguyền này từ đâu mà có không?”
Hắc Y Nương Tử bỗng xuất hiện cách Ma Tùng Quân chừng mười mét.

Nàng ta cứ như tan biến trước mặt Ma Tùng Quân vậy, sau đó nàng ta từ từ bay lên không trung đứng trôi lơ lửng trên bầu trời.
“…” – Ma Tùng Quân chết lặng, những chuyện đang xảy ra trước mắt hắn, hắn không nghĩ đây là ảo thuật nữa.

“Là từ ta.

Ta chính là khởi nguyên của ma thuật hắc ám.

Lời nguyền của tên già này chính là do ta ban cho hắn.

Chính ta đáp ứng lời khẩn cầu của hắn, ta chỉ không ngờ chính ngươi là kẻ lãnh cái lời nguyền đó.

Vì thế ta mới thu hồi nó về cơ thể của ta.”
“Coi như là trả cho ngươi mấy tô hủ tiếu kia.

Ta chỉ có thể mềm yếu lần này thôi.

Ma Tùng Quân, ngươi là con người.

Ngươi và ta vĩnh viễn không thể đứng chung.

Đi đi, đi bán hủ tiếu của ngươi đi.

Đừng làm chuyện gì ngu ngốc, sống an nhàn đến khi ngươi chết.

Đó là điều ngươi muốn đúng không?”
“Tốt nhất ngươi hãy tránh xa ta ra, chẳng biết khi nào ngươi sẽ lại giống những con người bình phàm kia.

Rồi sẽ lại chết khi lại gần ta.”
Từng câu từng chữ của Hắc Y Nương Tử như xuyên thẳng vào não bộ của Ma Tùng Quân, khắc ghi sâm thẳm bên trong ký ức của hắn.

Sau này vĩnh viễn Ma Tùng Quân không thể xóa nhà đi lời nói và hình ảnh đó.
Một cô gái xinh đẹp khoác trên mình bộ cổ trang màu đen, cô ta mang theo một đôi mắt buồn sâu thẳm như đang chất chứa muôn vàn nỗi buồn.

Khác hoàn toàn với hình ảnh cô ta vui vẻ ăn hủ tiếu mà hắn nấu.

Ánh mắt này phải trải qua những điều kinh khủng gì mới hình thành nên như thế? Cô ta phải trải qua đau đớn như thế nào mới buông ra những lời lẽ cô độc đến thế?
Ma Tùng Quân chợt nhận ra hắn cũng là một kẻ cô độc, hắn khác với Hắc Y Nương Tử, hắn cô độc là vì tính cách nóng nảy ghét phiền phức của hắn.

Còn Hắc Y Nương Tử cô động giống như trải qua hàng ngàn nỗi đau không thể nói thành lời.
“Ngươi đi đi, ta sẽ phong ấn ngôi làng này lại.

Con người vĩnh viễn không thể đặt chân đến đây cho đến khi lời nguyền được hóa giải.”
Hắc Y Nương Tử từ từ hạ xuống mặt đất, nàng đứng đối diện với Ma Tùng Quân, nhìn sâu vào trong mắt của hắn.

Nàng biết mình không phải con người, trừ phi không kiểm soát được, nàng không bao giờ muốn tiếp xúc với con người.
“Đôi mắt của cô … cô đã trải qua những gì lại có một đôi mắt buồn như vậy?”
Bất giác Ma Tùng Quân đưa tay lên sờ lấy gương mặt bé nhỏ của Hắc Y Nương Tử.

Không biết vì sao hắn cảm nhận được nỗi buồn của nàng ấy.

Trước kia hắn bán hủ tiếu ở thế giới cũ, gặp qua rất nhiều dạng người, cũng có vài người tâm sự khổ não về cuộc sống của họ.
Chung quy đó chỉ là những nỗi buồn, nỗi lo có thể giải quyết được.

Nhưng từ ánh mắt của Hắc Y Nương Tử, Ma Tùng Quân không cảm nhận được điều đó.

Hắn cảm giác như nàng chẳng thể giải quyết được vấn đề của mình.
“Bỏ xuống đi, ta và ngươi không có thân nhau đến vậy.

Ngươi đi đi, cũng quên hết chuyện ở đây đi.”
Nói rồi nàng điểm một ngón tay lên đầu hắn, vòng tròn ma thuật hắc ám xuất hiện trên đầu ngón tay của nàng bao trùm lấy trán của hắn.

Một luồng sức mạnh lạ kì truyền vào trong não bộ của Ma Tùng Quân.
[Đinh!]
[Phiên bản mới tải xuống hoàn tất.]
[Tính năng mới: Hệ thống tích hợp với não bộ của chủ thiết bị.

Chủ thiết bị từ nay không cần đến điện thoại, máy tính bảng hay bất kì một thiết bị điện tử nào để liên kết với hệ thống.

Tiên lợi vô cùng, bảo mật thông tin, không đọc trộm suy nghĩ.]
[Chấp nhận cài đặt để sử dụng.]
[Đinh!!]
[Trường hợp khẩn cấp: Chủ thiết bị đang bị sức mạnh siêu nhiên thao túng trí óc.


Không rõ tiêu cực hay tích cực.]
[Đề nghị chủ thiết bị tích hợp hệ thống ngay lập tức để loại trừ sức mạnh thao túng.]
[Thời gian bị thao túng còn: 3 … 2 …]
Ma Tùng Quân đang ngơ ngác nhìn một đống chữ chạy trên không trung, trôi lơ lửng trước mặt của hắn.
[Phiền Bỏ Mẹ đánh giá tình huống, vì an toàn của chủ thiết bị.

Cưỡng chế đồng ý.]
Lúc này giọng nói của Phiền Bỏ Mẹ vang lên trong đầu của Ma Tùng Quân, ngay sau đó hắn cảm nhận có thứ gì đó giáng thẳng xuống đầu của hắn.
[Hệ thống phiên bản mới đã được cài đặt.

Từ nay chủ thiết bị sẽ là túc chủ của hệ thống.]
[Phiền Bỏ Mẹ thấy túc chủ không còn khả năng tự chủ nên đưa ra phương án khẩn cấp.

Lập tức loại bỏ khống chế trí óc.]
[Đinh!]
[Đang tiến hành loại bỏ …]
Lúc này Ma Tùng Quân hoàn toàn không hay biết gì nữa, bởi vì giờ này hắn đã ngất đi từ lúc nào.

Hắn chỉ kịp nghe âm thanh của Phiền Bỏ Mẹ cưỡng chế cái gì đó thì đã ngủ thiếp đi.
Nằm dưới đống tàn tích, Hắc Y Nương Tử mang sắc mặt phức tạp nhìn Ma Tùng Quân.

Nàng bỏ rời ngón tay ra khỏi đầu hắn, bây giờ hắn chẳng còn biết nàng là ai nữa, cũng chẳng nhớ gì đến nàng.

Mọi sự kiện ở cái trấn này đều bị nàng xóa bỏ khỏi đầu của hắn.

Coi như hắn chưa từng đặt chân đến đây.
Bất quá vẫn còn một tên béo trong xe của hắn …
Nghĩ đến đây Hắc Y Nương Tử định xoay người rời đi thì đột nhiên tay của nàng bị ai đó giữ lấy.

Hắc Y Nương Tử giật mình, nàng quay đầu lại bắt gặp Ma Tùng Quân đang ôm đầu giữ chặt lấy cổ tay của nàng.
“Ngươi bị làm sao vậy?” – Hắc Y Nương Tử có chút hoảng hốt.
Nàng không suy nghĩ gì nhiều, lập tức điểm một ngón tay ngay giữa trán hắn thêm một lần nữa.

Ma Tùng Quân lại ngất đi, nhưng không bao lâu hắn lại ngồi bật dậy.

Tay của hắn vẫn không chịu buông nàng ra.
“Ngươi vì sao không bị ảnh hưởng chút gì hả?” – Hắc Y Nương Tử có chút tức tối..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận